Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 31
“E
m không chắc đây là một ý hay đâu,” Lola nói. “Nhắc cho em biết sao chúng ta lại ở đây đi?”
Vì chị mê mệt bố em và chị đang vô cùng muốn thể hiện trước mặt ông ấy, hạ gục ông ấy với kĩ thuật trượt điệu nghệ cùng với những màn xoay độc đáo của chị!
Thật ra Sally không nói thẳng ra như thế. Cô quay sang Lola giải thích: “Vì sẽ vui và đây là thứ em chưa bao giờ thử. Ý chị là, nhìn chỗ này xem! Em đã bao giờ thấy nơi nào dễ thương thế này chưa?”
Lola đi theo cái gạt tay kéo đi của Sally, ngoan ngoãn ngắm nhìn những ngọn đuốc đang cháy cùng hệ thống chiếu sáng đậm tính kiến trúc lấp lánh trên bề mặt sân đẹp đẽ. “Em sẽ ngã lăn ra rồi trật mắt cá chân mất.”
“Không đâu. Chị sẽ hướng dẫn em cách làm đúng. Hơn nữa, ngã cũng là một phần của sự vui vẻ mà.” Cá nhân Sally thấy việc lựa chọn sân băng Somerset House ở Strand quả là sáng tạo. “Và nó chỉ ở đây vài tuần thôi – ôi, nhìn kìa, Nick đến rồi!
May mắn là cái nhiệt độ dưới không độ cũng đồng nghĩa với việc má cô đã ửng hồng. Sally đội mũ len giả lông cùng áo ghi-lê bên ngoài một cái áo len đỏ với quần jeans đen, cô đã sẵn sàng gây ấn tượng mạnh với bố Lola. Trong lúc Lola còn vẩn vơ nghĩ về những việc cha con có thể làm cùng nhau để cô và Nick thực hiện trên con đường làm quen với nhau, cô chỉ mất…à, đúng hai giây để nghĩ tới thứ gì đó cô có thể đi cùng.
Thậm chí điều đó đồng nghĩa với việc phải hi sinh cái mắt cá chân của Lola. Được rồi, đùa thôi mà, thật ra chuyện đó sẽ chẳng xảy ra đâu. Ôi Chúa ơi, nhìn Nick kìa, ông ấy thật tuyệt mĩ, cô chỉ có thể___
“Con ở đây,” Lola gọi lớn, hai tay huơ tay ra hiệu cho ông.
“Chào hai con.” Ông bước đến ôm hôn Lola.
Cô mỉm cười, vui mừng ra mặt vì được gặp lại ông. “Nhìn ông kìa, rám nắng quá.”
Nick vừa trở về sau chuyến đi mười ngày tới St Kitts, ông chào lại Sally bằng một nụ hôn lên má khiến cô run lên như con cún trong sợi xích. Thậm chí nụ hôn xã giao của ông cũng thật tuyệt vời.
Nick cười tươi: “Vậy là hôm nay cháu sẽ dạy chúng ta cách di chuyển nhé.”
Đó là một câu nói vô tình mang hai hàm nghĩa hay ông cố ý nói thế?
“Tất nhiên rồi ạ. Hai người sẽ thích cho mà xem.” Mắt cô sáng lên – phòng trường hợp ông đang tán tỉnh cô – Sally nói: “Tối nay hướng dẫn hai người xong, hai bố con sẽ lượn vòng quanh như các vận động viên nhà nghề thôi.”
“Và tầm này sang năm chúng ra sẽ đi giành huy chương vàng ở Olympics.” Được tiếp thêm động lực, Lola hào hứng nói: “Chúng ta đi ra sân băng được chưa ạ?”
“Bài số một.” Sally kéo cô lại. “Tốt nhất là luôn luôn xếp hàng để thuê giày trượt trước.”
Lola đã ra sân băng, kém cỏi hơn nhiều so với những gì Sally nghĩ. Cô ấy chẳng có tí khái niệm gì về giữ thăng bằng hay bất cứ cái gì. Cô chỉ bám chặt vào hàng rào và gào lên: “Trơn quá!” rồi lần lần quanh cái sân băng với tốc độ của một con rùa què.
Cũng đáng mừng vì điều đó có nghĩa là Sally được tự do hướng dẫn Nick, người tuy không xuất chúng trên băng nhưng cũng giỏi hơn Lola tới năm mươi lần. Ít ra thì ông ấy có thể đứng – và ít nhiều di chuyển được – cố đi được vòng quay, miễn là Sally nắm tay ông. Điều này thật tuyệt, gần tuyệt như lúc ông mất thăng bằng, loạng choạng giữa sân băng, rồi quàng hai cánh tay quanh eo cô.
À phải, đó chắc chắn là một điểm nhấn, một khoảnh khắc đáng trân trọng. Có lẽ sau này cô sẽ khiến nó xảy ra một lần nữa và để mình trượt chân ngã đè lên ông tay trong tay, chân kề chân tràn đầy tiếng cười. Tất nhiên là trong khi Lola không để ý.
Nick tiến đến gần, thì thầm vào tai cô phản đối: “Thế này chẳng có gì vui với cháu cả.”
Ông ấy nghiêm túc sao? Đây là niềm vui lớn nhất với cô suốt bao nhiêu năm qua. “Tôi ổn mà.” Sally trải qua cảm giác rùng mình vì vui sướng khi đùi trái của ông cọ vào cô, rồi đến đùi phải.
Là tình cờ sao?
“Không, thế không công bằng.” Nick lắc đầu. “Tôi nghỉ khoảng năm phút để cháu có thể trượt cho tử tế mà không cần phải giữ tôi nhé. Tôi sẽ ngồi một bên nhìn ngưỡng mộ cách trượt của chuyên gia.”
Ôi trời, có ai thích phô trương đâu. Nhưng mắt ông long lanh và cô không thể cự lại. Đưa ông tới hàng rào ngăn, cô trượt lại chỗ ít người hơn của sân trượt tạo dáng rồi bắt đầu dạo một đường tùy hứng. Chúa ơi, trượt băng là một trong số ít thứ mà cô thực sự giỏi. Và giờ cô đang lướt trên băng, thành thạo và tao nhã như một chú thiên nga, trên đầu là các vì sao lấp lánh trên bầu trời tối đen như mực với hàng trăm con mắt ngưỡng mộ nhìn theo cô…nếu cô xoay một vòng tuyệt diệu hoặc nhảy salchow[1] ba vòng, liệu mọi người có há hốc miệng vì thích thú rào rào vỗ tay không ngớt?
Được rồi, một điệu nhảy salchow vòng thì quá tham vọng, nhưng còn nhảy axel[2] thì sao? Nick có đang nhìn? Ông sẽ ấn tượng với kĩ thuật của cô chứ? Có, ông kia rồi, Lola đã tập tễnh trượt được đến chỗ ông và hai người đang bám vào hàng rào nhìn theo cô. Được rồi, giờ thì…
“Á!” Sally hét lên, đâm vào băng như một cái cây bị gục. “Á, Á, Á, ai đã làm thế?”
Vì có ai đó đã theo sau rồi đá một cú hằn học vào cẳng chân cô. Cô kêu lên vì đau đớn ôm chặt lấy chân trái của mình vì băng thấm qua cả quần jeans của cô. Tên tâm thần nào có thể lén lún như thế và còn có thể đá một người xa lạ mạnh đến thế? Ôi, Chúa ơi, cô không thở được nữa, cô hầu như còn không suy nghĩ tỉnh táo được, đau quá…
“Chị có sao không?” Nick và Lola trượt đến chỗ cô, bằng cách nào đó lách được đám người trượt tuyết đông đúc. Vì Chúa, trông cô ổn sao?
“Em có thấy ai đá chị không?” Sally cảm giác như mồ hôi đang túa ra từ trán mình.
“Không có ai đá chị đâu.”
“Có mà! Chị cảm thấy thế!”
“Không có ai ở gần chị mà.” Lola nhăn mặt vẻ thông cảm.: “Nếu chị thấy đau như bị đá thì có lẽ chị bị bong gân gót rồi.”
Chết tiệt, cô ấy nói đúng. “Khôngggg!” Sally rũ xuống vì tuyệt vọng rồi úp mặt xuống băng vì đây quả là cơn ác mộng. “Chị không muốn đấy là gân gót của mình đâu.”
Lola mạnh bạo cố gắng đỡ cô ngồi dậy, lập tức bị mất thăng bằng rồi kêu lên “Úi!” khi bị ngã ngửa lại đằng sau như chú bọ cánh cứng bị lật ngược lưng trên băng.
“Chuyện gì thế này?” Băn khoăn vì tiếng động rung chuyển cầu thang, Gabe bước ra trong bộ dạng tóc ướt sũng với cái khăn tắm màu xanh sẫm quấn ngang hông.
“Trông thế nào?” Sally ngồi bệt xuống, lê mình một cách chẳng lấy gì làm trang nhã lên từng bậc cầu thang, thở phì phò và nhìn cô có vẻ bực bội.
“Đi trượt tuyết có vẻ vui nhỉ.” Gabe nhìn Lola và bố cô theo sau Sally với một cặp nạng.”
“Không vui vẻ gì đâu,” Sally gào lên. “Chúng tôi đã phải ở phòng cấp cứu ba tiếng đồng hồ đấy. Lúc họ nói với tôi rằng tôi đã làm đứt cơ cẳng chân của mình tôi đã nghĩ mình chỉ khập khiễng vài ngày thôi. Tôi thực sự yên tâm vì như thế còn tốt hơn bị đứt gân gót, nhưng không hề, tất cả hoàn toàn là một cơn ác mộng.” Cuối cùng, cô cũng bước lên được đến bậc trên cùng, một cách khó nhọc, đưa hai tay ra rồi hách dịch đòi hỏi: “Đừng có đứng đó nữa. Giúp tôi đi.”
Gabe ngán ngẩm. Vận may của anh có bao giờ thay đổi không đây? “Xin lỗi, ai sẽ hoàn toàn là một cơn ác mộng?”
Nick cố gắng giữ khuôn mặt bình thường, nói: “Cô ấy phải để các cơ nghỉ hoàn toàn, kê chân cao và sẽ cần ai đó chăm sóc cẩn thận đấy.”
Ôi Chúa ơi.
Lola nhiệt tình nói: “Anh sẽ phải đưa chị ấy vào nhà tắm và đưa chị ấy ra.”
Không đời nào.
“Không đâu,” Sally nhanh chóng chen vào trước khi anh kịp nói gì đó về mấy cái vòi nước. “Tôi vẫn có thể cố tự tắm được.”
“Miễn là chị không ngã ra đó.” Lola nháy mắt, mở cửa cho Sally đi vào.
Gabe cau mày nhìn cặp nạng nhôm dựa vào khung cửa. “Nghe này, không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cô chuyển về ở với mẹ mình sao? Như thế bà ấy có thể chăm sóc cho cô.”
Một cái nạng nữa cộp vào miếng ván ghép chân tường khi Sally loạng choạng bước vào. “Ôi, dùng thứ này quả là vấn đề nan giải.”
Gabe hít sâu. “Vấn đề là tôi sẽ đi làm phần lớn thời gian đấy.”
“Nhưng nếu tôi về nhà mẹ tôi sẽ ở một mình cả ngày.” Sally nói vọng lại. “Vì mẹ và dượng Phillip ngày mai sẽ đi nghỉ. Và như thế thì không ổn, đúng không? Lại có tiếng loảng xoảng khi cô vấp vào cái bàn trà, khiến đám cốc tách với đĩa lúc trước cô chưa dọn bay cũng bay theo. Cô thở dài nhẹ nhõm ngồi xuống sofa duỗi dài dọc cái ghế, kê chân lên vài tấm nệm. “Đấy, thế này tốt hơn. Giờ thoải mái rồi. A, tôi muốn uống một tách trà.”