In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 102
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1938 / 29
Cập nhật: 2015-11-26 21:19:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Cảnh Giới Cấp 1
rên nền trời xanh trong veo, xuất hiện 20 chiếc Báo Săn, dàn thành hình quạt chia thành các đội công kích, dùng tốc độ nhanh như sấm chớp, xẹt thấp qua thành cổ. Hỏa tuyến vàng ánh, vẽ ra một bức tranh ánh sáng xinh đẹp trong trời đất, phát ra tiếng nổ rền vang. Cả thành kêu khóc thê lương trong biển lửa.
"Bọn họ muốn làm gì!" Lồng ngực Nguyệt Mặc phập phồng kich liệt, như thể tức hận không thể xông lên, lấy thân thể mình ngăn trở đạn pháo.
"Dàn trải chiến đấu, từ đó có thể giảm bớt tổn thương cho người đương thời trên mặt đất." Tô Di đáp, "Yên tâm, thương vong của dân chúng sẽ không nhiều lắm đâu."
Xẹt qua nóc nhà, đường núi, rừng cây, khoảng cách xa xôi dưới chân Nguyệt Mực, như dòng nước chảy cực nhanh. Chẳng bao lâu hai người đã đến hang núi - nơi chiếc Báo Săn đang ẩn náu.
"Chúng ta sẽ chờ bọn chúng đổ bộ xuống mặt đất." Nguyệt Mặc lạnh lùng nói.
Tô Di hiểu tính cách của hắn, tiếng huýt sáo mới đây chắc là dùng để triệu tập mọi người. Tổ chức cao thủ võ lâm này đã chuẩn bị liều chết chiến đấu với bọn xâm lăng. Nhưng Mạnh Hi Tông dễ gì để kế hoạch cận chiến của bọn họ xảy ra, e là nếu gặp phải lực lượng kháng cự, thì chỉ cần dùng hỏa lực mạnh mẽ tầm xa giết chết.
"Lấy trứng chọi đá." Tô Di không nề hà gì vạch ra sự thật, "Tôi tin chắc từ khi đổ bộ đến khi chiếm lĩnh, cục diện sẽ không vượt quá một canh giờ, chỉ khoảng nửa canh giờ thôi."
Nguyệt Mặc mãi không cách nào mở miệng phản bác được. Mặt hắn rất căng thẳng, mang Tô Di đến phòng điều khiển, đột nhiên nghiêng người, cúi đầu thật thấp.
"Tô cô nương." Giọng nói hắn vang lên mạnh mẽ, "Công chúa đến giờ chắc vẫn còn hôn mê. Tôi nghĩ nếu như cô ta tỉnh lại, thấy được thảm trạng này, cũng sẽ hối hận đã làm những chuyện như vậy với cô nương. Mong cô nương bỏ qua hiềm khích trước đây, Đại Đường xin nhờ vào cô nương."
Khi lái máy bay vòng quanh Địa Cầu trước đó thì đã có cảm giác không ổn xông lên đầu. Nhưng Tô Di nhất thời không nhớ nổi là vì sao.
Thời gian gấp rút, cô không thể nào nghĩ ra được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng đỡ Nguyệt Mặc lên mà nói: "Tôi sẽ cố hết sức."
Tô Di phán đoán không sai, Liên Đạc phụ trách chỉ huy tiền tuyến lần chiếm đóng này, hoạch định thời gian tấn công, vừa đúng một giờ. Đó là còn tính luôn cả thời gian Báo Săn oanh tạc công kích.
Lúc này, Liên Đạc cùng với một đám nhân viên chỉ huy, đang đứng trước màn hình Ra đa khổng lồ để chỉ huy tác chiến, quan sát tiến độ tấn công của toàn bộ các phân đội. Mạnh Hi Tông yên lặng, chắp tay đứng bên cạnh Liên Đạc.
Tô Di chạy trốn, tin tức truy nã từ vị chỉ huy toàn chiến hạm, đã sớm truyền vào tai Liên Đạc. Điều này làm hắn có chút giật mình —— vốn hắn đã thấy ngài chỉ huy đối với Tô Di không tầm thường, cố ý khiến Tô Di nhìn thấy ngài chỉ huy ở chung với phụ nữ khác, tính tình Tô Di kiên cường, nổi giận với ngài chỉ huy cũng làm cho ngài chỉ huy điên tiết một phen.
Ai ngờ con nhỏ này lại còn bỏ chạy xuống đất mất. Liên Đạc không nghĩ ngài chỉ huy sẽ yêu người phụ nữ này, nhưng ít nhất thì giai đoạn hiện thời, ngài chỉ huy rõ ràng vẫn còn hứng thú với cô ta. Cái này làm cho Liên Đạc có cảm giác mình chơi hơi quá. Chỉ có thể giả vờ ngu ngơ, không thể nhắc đến lần đó dẫn Tô Di đi "vây xem" chuyện của ngài chỉ huy.
Sắp triển khai đổ bộ lên mặt đất, tất nhiên phải có không ít thương vong cho người trên hành tinh này. Nhưng hắn không lo lắng cho an toàn của Tô Di. Người phụ nữ kia làm sao có thể đẩy mình vào hoàn cảnh khốn khổ được?
Chắc hẳn là ngài chỉ huy cũng nghĩ như vậy nên khi Liên Đạc hạ lệnh tác chiến, mới không chút chần chừ, ngược lại còn mỉm cười bí ẩn.
Bởi vì trước đây Lính Đánh Thuê chiếm lĩnh các hành tinh có tài nguyên, nhưng lại không có văn minh nhân loại. Cho nên lần xâm lược này, Mạnh Hi Tông coi như cũng vô cùng coi trọng, không chỉ sai phái Liên Đạc mở màn, thậm chí bản thân cũng quan sát cuộc chiến. Thật ra hành động đổ bộ lần này, đối với Liên Đạc mà nói, chỉ đơn giản như nhúc nhích ngón tay. Hắn hoàn toàn không thể nghĩ rằng, một hành tinh vẫn còn trong giai đoạn nông nghiệp sẽ có chút xíu uy hiếp nào.
Thế nên, khi bên sĩ quan kỹ thuật kinh ngạc quay lại báo cáo với bọn hắn về kiểm tra đo lường tín hiệu hạt nhân của đối phương thì thật sự làm cho Liên Đạc phải thất kinh.
"Thượng tá, đã phát hiện tín hiệu mười đầu đạn hạt nhân, phân bố ở các vị trí khác nhau trên hành tinh. Đạn hạt nhân...... mới vừa mở khóa an toàn." Người sĩ quan kỹ thuật chỉ vào màn ảnh máy tính trước mặt.
Mạnh Hi Tông cười cười, Liên Đạc nhìn thần sắc của anh cũng kịp phản ứng. Hắn hỏi không hề biến sắc: "Báo cáo vị trí, cự ly, năng lượng cấp bậc của đạn hạt nhân."
Sĩ quan kỹ thuật nhanh chóng báo ra một chuỗi tọa độ. Liên Đạc lập tức cau mày, nhìn về phía Mạnh Hi Tông: "Đều là vị trí quan trọng của tài nguyên khoáng sản cùng với tài nguyên dưới nước, ngài chỉ huy, làm thế nào đây?"
Mạnh Hi Tông còn chưa trả lời, sĩ quan truyền tin đã đứng lên: "Ngài chỉ huy, nhận được mã nhập của Lính Đánh Thuê, yêu cầu truyền tin. Đối phương nằm trong băng tần mã hóa."
Dường như sớm đoán được sẽ có cuộc điện đàm này, Mạnh Hi Tông lên tiếng vào máy điện đàm đài chỉ huy, chỉ một câu đi thẳng vào vấn đề chính: "Lá gan em rất lớn."
Dù đó là một câu nói đơn giản, cũng làm Tô Di bên đầu dây này kinh sợ trong lòng. Đối diện với ánh mắt ân cần của Nguyệt Mặc, Tô Di lấy lại bình tĩnh, không chút hoang mang dịu dàng đáp: "Ngài chỉ huy, nơi này là nhà của tôi."
"Mười quả đạn hạt nhân mà em cho là có thể ngăn trở tôi?" Trong tiếng nói của anh tự nhiên lại có mang theo vẻ cười cợt. Tô Di dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng giận quá hóa cười của anh, giống như lần đó anh xâm chiếm thân thể cô, cười thờ ơ đến lạnh lùng.
"Không thể ngăn lại." Cô đáp, "Nhưng sẽ ô nhiễm hành tinh này, vậy là đủ rồi. Ngài muốn lọc bớt ô nhiễm, ít nhất phải tốn từ nửa năm đến một năm. Khoảng thời gian này đủ để Trùng tộc và liên minh phát hiện ra hành tinh này. Đối với ngài mà nói, thật là không đáng đâu."
Mạnh Hi Tông lạnh lùng nói: "Em muốn cái gì?"
"Quyền tự trị cho hành tinh, cùng nhau khai phá." Nói ra yêu cầu này, Tô Di vẫn hơi cảm thấy khẩn trương. Lỡ mà Mạnh Hi Tông cự tuyệt thì làm thế nào? Nhưng sẽ không, anh chiếm đóng thuộc địa là vì ích lợi, không phải vì thống trị, thôn tính.
Đầu dây bên kia yên lặng. Thậm chí Tô Di có thể nghe được bên cạnh Mạnh Hi Tông có người hỏi, có cần phải cho Liên Đạc đổ bộ theo kế hoạch không.
Thời gian chỉ qua thêm có vài phút đồng hồ nhưng đối với Tô Di tựa như là cả một năm dài. Xa xa trong thành vang lên tiếng đạn pháo, tựa như cảnh tượng xa xăm trong mơ. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình vang lên bên tai.
"Em đang sợ hãi?" Mạnh Hi Tông chợt ép giọng rất thấp, giống như thì thầm bên tai cô, "Mèo con?"
Lúc này Tô Di mới phát hiện ra, trên khắp lòng bàn tay đều thấm đẫm mồ hôi. Trong đầu cô hiện lên tư thế trầm tĩnh sáng ngời của Mạnh Hi Tông, hình ảnh ngày hôm đó cũng thoáng qua khi bàn tay to lớn của anh ta hướng về phía công chúa.
"Phải." Cô nhắm mắt lại đè xuống một chút cuồn cuộn trong lòng ngực. Dù anh không nhìn thấy cô, cô lại gật đầu một cái, "Đúng vậy, tôi sợ anh tức giận."
Mạnh Hi Tông ở đầu bên kia, chợt cười trầm ấm. Tiếng cười trong veo, nghe không ra cảm xúc vui buồn gì: "Chiến dịch tác chiến lên đất liền tạm ngừng, tôi sẽ cho người đưa xuống hiệp ước ký kết xin thuê. Mèo con, em đoán rất đúng, mấy ngày nay nếu như không phải đang phải ứng phó với liên minh, làm sao cho em có đủ thời gian giấu đi đạn hạt nhân. Tất cả chỉ vì lợi ích, tôi đồng ý với em, hành tinh tự trị, cùng nhau khai phá."
Tô Di hồi hộp trong lòng. Cô biết lời hứa của anh đáng giá nghìn vàng. Thật sự mục tiêu đã đạt thành, cô lại không có cảm giác thỏa mãn như đã từng nghĩ.
"Cảm ơn ngài." Cô dừng một chút, lại nói: "Chỉ huy, anh trách tôi sao?"
Mạnh Hi Tông yên lặng một hồi, rồi đột ngột nói: "Mèo con, đây là lần cuối cùng tôi cho phép em thoát khỏi tôi."
Trong lòng Tô Di hơi khổ sở, nhưng cô không để lộ ra, mà đáp vững vàng: "...... Đã rõ."
Ngắt điện đàm, Tô Di hơi ngẩn ra nhìn về phía Nguyệt Mặc: "Hắn đồng ý. Lập tức sẽ phái người mang hiệp ước tới đây, tôi sẽ giúp các người đàm phán với đối phương. Chỉ cần có cam kết về quyền tự trị trên hành tinh, tôi nghĩ ít nhất thì các người sẽ không gặp phải quá nhiều khó khăn. Hơn nữa nhờ có bọn họ mang khoa học kỹ thuật đến, có lẽ sẽ mang đến tương lai phát triển tốt cho hành tinh này."
Nguyệt Mặc nhìn chăm chú vào cô, gương mặt càng lúc càng tái nhợt, gật đầu: "Đại ân không sao có thể cảm tạ cho hết được."
"Trở về thành thôi." Tay Tô Di lạnh lùng chạm vô nút khởi động.
Báo Săn tăng tốc độ, vút thẳng lên trời. Quan sát ra bên ngoài, nhiều chỗ khói dầy đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngất trời. Đội Báo Săn đã rút lui sạch sẽ, hoảng hốt thoáng nhìn chỉ thấy còn chút ánh sáng màu đen biến mất trong đám mây. Trên mặt đất, nhà cửa nhỏ bé như viên gạch, hàng đoàn người trôi giạt đi như con kiến nhỏ bé hèn mọn giăng khắp nơi trên đường phố.
Thấy anh chỉ dùng một tay mà cả một tòa thành chìm trong khói lửa tro tàn, Tô Di không kiềm được hồi tưởng lại cuộc đối thoại mới vừa rồi của hai người, một chút đầu mối và khái niệm lại hiện lên rất rõ.
Làm thế nào mà trực giác cô cảm thấy nhất cử nhất động của mình từ khi tới mặt đất đến nay đều nằm trong kế hoạch của Mạnh Hi Tông? Mặc dù Lính Đánh Thuê phát hiện ra hành tinh này trước, gạt liên minh ra để giành quyền độc chiếm hoàn toàn, cũng phải gặp phải chút khó khăn. Áp đảo chiếm lĩnh lại càng khiến cho Trùng tộc, liên minh và khắp nơi lấy cớ để công kích.
Nhưng bây giờ lại cùng nhau khai phá thật là bất đồng. Không dính dáng gì đến chính trị, không làm trái với chủ nghĩa nhân đạo, hoàn toàn xuất phát từ góc độ kinh tế, chẳng có ai tìm ra được đúng sai gì ở đây. Chỉ vì sự uy hiếp những đầu đạn hạt nhân này mà phải ngừng hành động chiếm đóng, làm cho cả đám lính đánh thuê như lang sói, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng phải chấp nhận sự thật…
"Cô nương có dự định gì?" Tiếng nói đột ngột cất lên, cắt ngang suy nghĩ của Tô Di —— là Nguyệt Mặc đang dùng con mắt thâm trầm nhìn cô, "Phải trở về...... bên cạnh người kia kia sao?"
Tô Di im lặng trong chốc lát: "Không, sẽ không bao giờ nữa."
Nguyệt Mặc quay đầu lại, nhìn ra bầu trời mênh mông bên ngoài khoang tàu, thành thị hỗn độn. Nhìn về phía Tô Di, ánh mắt chân thành: "Tô cô nương, Lâm mỗ chỉ có thể chúc cô được thuận lòng như ý, vô bệnh vô tai. Sau này nếu có bất luận điều gì cần Lâm mỗ giúp, cả Đại Đường, cùng mấy ngàn võ lâm chí sĩ cứ mặc cô sai khiến, dù phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ."
Tô Di nhìn hắn mỉm cười: "Cám ơn."
Báo Săn tiến đến bầu trời phía trên Hoàng Cung thì không nỡ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm nơi đây. Tất cả kiến trúc cao lớn cơ bản cũng bị san thành bình địa, đám Vương tộc trong tẩm cung càng thêm máu chảy đầy đường. Mà suốt trên đường tới đây, mặc dù thấy rất ít thi thể, nhưng Tô Di không hề ngạc nhiên nhìn thấy tòa kiến trúc hoa lệ —— bình thường là dinh thự quan viên cao cấp nay bị nổ cho nát nhừ.
Tô Di hoài nghi trong khoảng thời gian này, Mạnh Hi Tông đã phái người đáp xuống mặt đất, thăm dò tất cả đầu mối có thể dùng được. Việc tiêu diệt Vương tộc cùng quan lại cao cấp, rất đơn giản, đó là để tạo thành một chính phủ bù nhìn trong tương lai.
Nhưng cô chỉ có thể làm được đến bước này. Tương lai cũng phải dựa vào những người như Nguyệt Mặc, ra sức tìm đường phản kháng. Trong khi đó, hướng đi của lịch sử, cuối cùng là tiến về phương nào thì cô cũng không cách nào biết trước được.
Ánh lửa ngất trời bên trong những phế tích còn sót lại của Hoàng Cung, thị nữ và bọn thái giám chạy trốn tứ tán. Nguyệt Mặc che chở cho Tô Di, đi ngược lại dòng người, từng bước xâm nhập vào. Đến vùng gần khu vực triều đình, Nguyệt Mặc vất vả lắm mới bắt được một tên quan lục phẩm, lạnh lùng hỏi: "Công chúa đâu? Tể Tướng đâu?"
Mặt tên quan hoảng sợ: "Chết rồi, chết hết rồi! Vị Ương Cung sụp đổ, triều đình ngã nhào, toàn bộ đều chôn vùi bên trong cả rồi!"
Mười phút sau.
Mặc dù Báo Săn đã rút về chiến hạm vũ trụ, công kích cũng tạm ngừng. Nhưng chiếc chiến hạm vũ trụ màu đen trôi nổi trên bầu trời, đương nhiên khiến cho người dân Đại Đường ai nấy đều cực kỳ hoảng loạn.
Cục diện chính trị của đất nước này đã tan rã, vị công chúa đã hôn mê trước đó, nghe nói bị chôn vùi bên trong Vị Ương Cung, thi thể còn chưa tìm được. Cuối cùng, chỉ còn lại một đám võ lâm nhân sĩ, cùng với ít võ quan cấp thấp hết lòng trung thành, và với mấy ngàn binh sĩ tập hợp khẩn cấp, đứng trước phế tích Hoàng Cung, đang nhìn vật thể “Yêu quái” yên lặng trên trời.
"Lâm minh chủ." Có vị quan nói thấp thỏm, "Bọn chúng có thật sẽ không tấn công lần nữa? Đại Đường của ta còn có thể tiếp tục tồn tại được không?"
Cũng có những hiệp khách võ lâm đỏ hoe mắt, la hét ầm lên: "Liều mạng với bọn chúng! Nếu không phải lũ chúng nó có yêu thuật, chính tay ta đã sớm đâm vào những con yêu quái này!"
Còn có kẻ lạnh lùng nhìn vào Tô Di: "Minh Chủ, ngài thật sự tin tưởng lời nói của yêu nữ này?"
Không khí dồn nén trong dòng cảm xúc hỗn loạn, Tô Di chẳng thèm để ý tới, cô ngẩng đầu, từ mắt thường chợt trông thấy một chiếc Báo Săn, bay ra từ chiến hạm thẳng đến vùng đất này.
Đó là người mang tin tức của Mạnh Hi Tông, mang theo hiệp ước của Lính Đánh Thuê. Một khi đã ký tên thì vận mệnh của hành tinh này thay đổi từ đó.
Tô Di cũng nên đi theo sau lưng người mang tin tức, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Mạnh Hi Tông.
Như vậy cô muốn chạy trốn thế nào đây?
Tô Di nhìn chiếc Báo Săn đang thành hình từ từ mà hơi mất hồn. Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy chiếc Báo Săn là ở Thương phủ, màu xanh lá cây trên mặt cỏ, rồi đổi sang sắc xám đậm lúc chiến đấu, giống như con diều hâu, từ đó nằm trong tay Mạnh Hi Tông thay đổi vận mạng của cô.
"Bùm!" Một tiếng động kịch liệt vang lên, Tô Di mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn lên.
Hướng phía trên đỉnh đầu, chiếc Báo Săn đại diện cho Mạnh Hi Tông, đại diện cho Lính Đánh Thuê uy nghiêm, lại nghiêng ngả khi bất ngờ trúng phải một phát hỏa lực mãnh liệt! Có tiếng kêu dữ dội sau làn khói tro, chiến đấu cơ trong nháy mắt đã nổ thành nát bấy! Trên bầu trời chỉ còn dư lại khói mù hư không! Mà kim loại cùng cả thân thể nát rữa, như mưa đá rớt đầy đất trong nháy mắt!
Bị tiêu diệt rồi! Người mang tin tức của Mạnh Hi Tông!
Tô Di sợ ngây người, hỏa lực mạnh mẽ như vậy từ đâu tới?
Đây cũng không thể là trình độ làm binh khí như Đại Đường có thể làm được hỏa lực mạnh đến thế! Thế này rõ ràng là hỏa tiễn đạn đạo bắn ra từ mặt đất, nháy mắt đã phá hủy một chiếc Báo Săn!
Trên mặt đất, Nguyệt Mặc cùng những người liên can cũng mang sắc mặt biến đổi mãnh liệt. Bọn họ quay đầu đồng thời, nhìn về phía phương hướng hỏa lực bắn tới —— đó chính là phế tích Vị Ương Cung.
Công chúa, nơi bị chôn của công chúa?
Trong khi đó, bên trong chiến hạm vũ trụ trên trời, viên sĩ quan kỹ thuật đột ngột đứng lên, hạ giọng nói: "Ngài chỉ huy, máy bay chiến đấu của chúng ta bị tấn công phá hủy mất rồi. Gọi phi công không trả lời, bước đầu nhận định đã gặp nạn. Xin ra chỉ thị."
Tất cả các sĩ quan trong trung tâm tác chiến biến sắc trong nháy mắt, cùng nhìn về phía Mạnh Hi Tông.
Mạnh Hi Tông lạnh lùng nhìn vào màn ảnh ra đa, nghiêm nghị nói: "Cảnh giới Cấp 1, chuẩn bị chiến đấu."
Kiêu Sủng Kiêu Sủng - Đinh Mặc Kiêu Sủng