Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 30
S
ếp có nghe gì chưa, Shibamata khai hết rồi đấy!”, Chánh thanh tra Morita tươi cười bước vào văn phòng của Konakawa Toshimi. Cả sáng giờ anh như ngồi trên đống lửa, chỉ mong sếp mau chóng tới cơ quan để thông báo tin mừng.
Trong giấc mơ, Morita lớn tiếng quát tháo Konakawa như bố ông đã từng làm trong quá khứ, sau đó chính ông đã lao vào tấn công Morita khi Paprika xúi ông làm vậy. Thế nhưng ngoài đời hai người họ có một mối quan hệ cấp trên cấp dưới khá hữu hảo.
“Linh cảm của tôi cũng chuẩn phết đấy nhỉ”, Konakawa cười. “Hắn đầu thú vụ giết Kumai rồi đúng không?”
“Vụ đó, vụ phóng hỏa và cả vụ lừa tiền bảo hiểm nữa.” Nụ cười nở trên gương mặt tròn trịa rám nắng của Morita, một vận động viên thể dục thể thao thời đại học đã bước vào độ tuổi trung niên. Anh ta nhìn Konakawa và gật đầu. “Hắn chẳng may dại dột tiết lộ kế hoạch cho bạn thân của mình là Kumai biết. Kumai cũng vì tình bằng hữu lâu năm mà hùa theo. Nhưng đến khi Shibatama chuẩn bị phóng hỏa nhà mình để lấy tiền bảo hiểm thật, anh ta lại quay sang khuyên giải bạn mình. Chuyện thường gặp ấy mà. Bạn bè hứng chí nửa đùa nửa thật âm mưu chuyện xấu, đến lúc nghiêm túc tính làm thật lại co giò chạy. Ca này cũng vậy thôi.”
“Nhưng Shibatama đã quyết tâm rồi, nên Kumai nói gì cũng mặc kệ. Tên này cũng nợ ngập đầu lụt cổ còn gì.”
“Đúng rồi”, Morita ung dung ngồi xuống chiếc sofa đối diện bàn của cấp trên. “Trước vụ cháy nợ nần kinh khủng là thế, vậy mà sau đó lại cầm tiền đi trả hết nợ. Lần được đầu mối đó rồi, anh em đội ta mới bắt hắn rồi tra khảo. Kumai định sẽ trình báo cảnh sát nếu Shibamata đốt nhà thật, nên hắn bắt buộc phải giết người diệt khẩu.”
“Tại sao lúc đó tôi lại không nhận ra nhỉ? Chúng ta vẫn còn đang điều tra hiện trường vụ giết người khi xảy ra hỏa hoạn kia mà.”
Morita lắc đầu như để phủ nhận việc Konakawa khiển trách bản thân, “Ai cũng tập trung vào mối quan hệ giữa những người sống trong nhà đó mà. Nói đúng ra, ai cũng ngưỡng mộ sự nhiệt tình của sếp đấy, vì sếp dốc lòng dốc sức cho vụ này đến thế kia mà. Yamaji và mấy người khác đều sướng rơn vì được sếp khen thưởng, nhưng họ đều thấy có gì bí ẩn lắm. Tôi cũng không hiểu sao sếp lại liên kết được vụ giết người với một ngôi nhà cháy rụi ở trong khu vực được đấy. Lúc đầu sếp lệnh cho mọi người đi điều tra Kumai, tôi cũng băn khoăn không hiểu lý do.”
“Giấc mơ đã gợi ý cho tôi đấy”, Konakawa cười ngượng ngùng. “Cậu tin nổi không?”
Chánh thanh tra Morita nghiêm mặt và ra sức gật đầu, “À, ra là thế, tin chứ sao không. Nhưng sếp phải quyết tâm theo đuổi vụ này lắm thì mới mơ ra được vậy chứ.” Anh ta có vẻ cũng hiểu biết đôi chút về chủ đề này, rướn người về phía trước, tò mò hỏi Konakawa. “Sếp mơ thế nào vậy?”
Konakawa lưỡng lự. Thân là Trợ lý Tổng thanh tra, lại đi tâm sự với cấp dưới về giấc mơ của mình. Nghe cứ có vẻ yếu đuối sao đó. Nhưng cuối cùng ông vẫn kể. “À, tôi mơ đi mơ lại cũng nhiều lần, hiện trường vụ án ở Hachioji ấy mà. Ngay sau cảnh ấy luôn luôn xuất hiện một đám cháy. Hồi còn bé, tôi lỡ tay nghịch dại đốt phòng kho. Tôi cứ tưởng giấc mơ đơn giản là ký ức của tôi về việc đó, nhưng tự nhiên tôi nhớ ra có một vụ hỏa hoạn gần đấy ngay sau khi Kumai bị giết.”
“Ủa, có vậy thôi ư?”, Morita ngạc nhiên. “Vậy sếp ngay từ đầu đã có tư tưởng phá án qua giấc mơ rồi ư?”
“Không có đâu, hồi đầu tôi còn chẳng nghĩ gì sâu xa lắm. Cũng vì có cái cớ, nên là…”, Konakawa đỏ mặt ấp úng.
“Ồ ra vậy.”, Morita vẫn tiếp tục cảm thán. “Nếu mấy vị lãnh đạo cấp cao ai cũng nhiệt tình phá án như sếp thì tốt biết mấy.”
Anh ta ắt hẳn đang ám chỉ những nhân viên cảnh sát chỉ mải mê lo chuyện chính trị nội bộ.
Morita vừa ra khỏi phòng, Konakawa nhấc máy gọi Noda Tatsuo ngay. Từ ngày Noda giới thiệu Paprika cho ông đến giờ, Konakawa vẫn chưa hề thông báo tình hình cho bạn mình biết. Noda vừa nghe máy, ông vội vã xin lỗi ngay. “Nghe ông có vẻ khỏe khoắn ra nhiều đấy”, Noda nói. “Nói chuyện giống trước đây rồi.”
“Nhờ ông cả. Giờ tôi nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, cũng không bị mất ngủ nữa.”
“Đã chữa xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Paprika chữa trị cho ông thế nào?”, Noda Tatsuo hỏi, cố giấu đi sự hiếu kỳ trong giọng nói.
Noda cũng vừa mới đến công ty. Ông tò mò không biết việc trị liệu của bạn mình đã tiến triển thế nào, vài lần định nhấc điện thoại gọi Konakawa, nhưng lại sợ tình cảm thầm kín ông dành cho Paprika cùng sự ghen tỵ của mình sẽ lộ ra mất nên thôi không hỏi chuyện nữa.
“À, cũng không có gì”, Konakawa có vẻ bối rối.
Chết tiệt. Nghe thế này là biết chắc chắn có gì rồi. Noda nói, cố kìm lại sự ghen tuông, “Trị liệu chắc vui nhỉ?”
“Ừ, nhẹ hẳn cái đầu”, Konakawa lấp lửng, như thể đã nhìn thấu cảm xúc của bạn mình.
“Paprika tuyệt vời nhỉ, ông có thấy thế không?”, Noda ướm hỏi.
“Công nhận.”
“Bí ẩn nữa chứ. Không biết cô ấy thực sự là ai nữa.”
“Hả? Ông không biết ư?”, Konakawa ngạc nhiên. “Là Chiba Atsuko đấy, người đồng phát minh thiết bị PT với anh chàng Tokita Kousaku ấy mà. Hai người đó còn được đề cử giải Nobel nhờ cái máy ấy nữa kìa.”
Noda ậm ừ, không nói nên lời, “Shima không nói gì cả, nhưng Chiba Atsuko sao? Tôi cũng biết họ của cô ấy là Chiba. Ông có hỏi thẳng cô ấy chưa?”
“Không hỏi cũng biết thôi.”
“Đúng là thám tử có khác. Nhưng cô ấy nhìn trẻ quá.”
“Ông đúng là chẳng biết gì. Chuyên viên tâm lý bậc thầy như thế, chẳng lẽ ông nhìn một cái là biết tuổi người ta luôn được sao. Cô ấy hai mươi chín tuổi rồi. Tôi cũng thử tìm thông tin về Chiba Atsuko, đối chiếu cả ảnh nữa. Paprika chắc chắn là Chiba Atsuko.”
Noda cũng mường tượng đến khả năng này rồi nên không mấy ngạc nhiên. Mà cho dù là thế thì cũng có hề gì? Noda tự hỏi mình. Phải chăng câu chuyện cổ tích trong ông đã tan tành mây khói? Không phải vậy. Bản thân truyện cổ tích vốn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng. Paprika là một cá thể riêng, độc lập với Chiba Atsuko, cô gái Paprika ấy sẽ sống trong tim Noda mãi mãi.
“Xin lỗi vì khiến ông tan cơn mộng đẹp nhé”, Noda im lặng làm Konakawa cũng phải để ý.
“Không không, làm gì có chuyện ấy”, Noda nói thế nhưng vẫn để vuột ra một tiếng thở dài. “Thế chứng tỏ là cô ấy còn thay đổi cả giọng nói nữa. Lúc tôi gọi điện, giọng cô ấy nghe trưởng thành hơn. Nhưng nhìn căn hộ không thấy dấu hiệu gì cho thấy cô ấy sống chung với người khác, nên tôi cũng cảm giác có gì đó kỳ kỳ.”
“Có chuyện này tôi muốn hỏi ông”, giọng Konakawa có chút nghi ngại. “Cô ấy có kể cho ông nghe về rắc rối nào không?”
“Hả? Có chuyện gì sao? Nói mới nhớ, có lần tôi thấy mắt Paprika bị bầm đen như bị ai đấm ấy. Tôi cũng chỉ nghĩ cô ấy bị bệnh nhân đánh thôi.” Noda hồi tưởng lại, nhớ ra Paprika dường như có điều gì muốn nói với ông, nhưng cuối cùng lại lặng im thoái thác.
Do Noda gặng hỏi nên Konakawa đành phải tiết lộ vài chi tiết về cuộc trị liệu. “Có lần, tự nhiên nhân vật Viện phó hiện ra trong giấc mơ. Người này tôi không quen, lúc đầu tôi nghĩ có lẽ vì Paprika bận tâm đến ông ta.”
“Thế thì kỳ lạ thật. Hồi Paprika dùng thiết bị PT để do thám giấc mơ của tôi, chưa bao giờ có chuyện ý thức của Paprika bị chuyển ngược lại rồi phản chiếu lên màn hình như thế.”
“Vậy việc này là bất bình thường?”
“Tôi nghĩ thế.”
“Tôi cũng tò mò nên xin lại bức hình có mặt ông ta, người này tên Inui Seijirou, tôi cũng thử điều tra cả rồi”, Konakawa mới tuần trước còn sầu muộn ủ rũ là thế, vậy mà giờ đã lại nhiệt tình liến thoắng như xưa. “Ông ta là Giám đốc Viện Inui, một cơ sở điều trị bệnh tâm lý. Vị trí cũng không xa căn hộ của Paprika là mấy. Mặt tiền hướng ra ngõ, nhưng bệnh viện trông cũng hoành tráng lắm. Buồn cười ở chỗ, nó nhìn y hệt toà nhà đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Trong mơ thì đó là toà nhà của đại sứ quán, nhưng không hiểu sao lại bị lẫn lộn với cái bệnh viện kia. Chắc chắn một điều là tôi chưa đi qua bao giờ. Mà kể cả Paprika lúc xem lại giấc mơ cũng không nhận ra đó là Bệnh viện Inui mà.”
“Vậy là thậm chí còn không có khả năng suy nghĩ của Paprika bị lẫn vào giấc mơ của ông?”
“Ừ. Tôi nghĩ chắc chắn Viện nghiên cứu đang có vấn đề rồi. Ông có thấy cô ấy đang lo lắng chuyện gì không?”
“Chắc thế.”
“Tối nay tôi có hẹn với Paprika lúc 11 giờ, chắc hỏi thẳng cô ấy luôn thôi.”
“Không biết có nên không nữa”, Noda rầu rĩ. “Nếu hỏi mà cô ấy nói luôn thì chẳng phải đã thảo luận với ông hay tôi từ đời nào rồi không?”
“Vậy cô ấy chưa hề tâm sự với ông lần nào sao?”
“Thực ra tôi đoán Paprika cũng băn khoăn không biết có nên nói hay không. Có cảm giác như cô ấy đang che giấu gì đó, thế nên tôi mới lo.”
“Nếu Paprika không nói với ông, thì chẳng có lý nào lại đi nói với cảnh sát đâu. Việc này ắt hẳn không thể để giới truyền thông biết được.”
“Chuyện giờ mới kể, nhưng hồi tôi nói với Paprika về nghề nghiệp của ông, cô ấy có vẻ hoang mang lắm, còn định từ chối chữa trị cho ông luôn kìa. Tại việc sử dụng thiết bị PT bên ngoài Viện Nghiên cứu là phạm luật mà.”
“Dù gì cũng là nhà khoa học nổi tiếng, còn được đề cử giải Nobel. Khen chê rồi điều tiếng nọ kia đã đành, nhưng chắc cô ấy cũng phải đối mặt với vô vàn cạm bẫy. Tôi sẽ thử xem xét tình hình bên Viện Nghiên cứu thế nào. Nhưng nếu chuyện chẳng có gì to tát mà huy động cả Sở Cảnh sát điều tra, rồi làm mọi chuyện rùm beng lên cũng không hay ho gì, có khi lại hạ thấp uy tín của Paprika. Tôi nghĩ cứ nên hỏi cô ấy cho chắc.”
Noda vừa nghĩ đến chuyện hỏi Shima Toratarou, điện thoại bàn của ông liền lập lòe ánh xanh. Thư ký đang gọi điện.
“Đợi tôi chút”, ông nói với Konakawa và chuyển đường dây. “Có chuyện gì thế?”
“Đến giờ đi Aoyama Seiki rồi sếp.”
“À, họ bảo tôi tới xem sản phẩm mới đúng không? Nhưng tôi tưởng không đi cũng được.”
“Sếp hứa rồi mà.”
“Thế thì đành vậy”, ông phải đi ngay nên nhờ trợ lý sắp xếp xe cộ, đoạn chuyển đường dây hỏi Konakawa. “Tối nay ông bận không?”
“Cũng không hẳn là không, nhưng phải ưu tiên Paprika chứ.”
Ôi trời đất, Noda nhủ thầm. Cái ông này cũng bắt đầu đổ Paprika rồi. Câu vừa nãy nghe như thể tuyên ngôn “Tất cả vì Paprika yêu dấu” vậy.
“Chắc chắn cô ấy đang lo lắng chuyện gì đó”, Noda nói. “Tôi cũng muốn giúp. Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?”
“Thế ăn tối xong, trước buổi trị liệu, ông đến Radio Club khoảng tầm 9 giờ nhé?”
“Đồng ý.”
Noda gác ống nghe. Ông muốn gặp Paprika vô cùng. Ông tự thuyết phục bản thân rằng mình không tự viện cớ những chuyện không đâu chỉ để gặp cô. Noda chỉ đơn giản lo lắng cho paprika mà thôi.
Người tài xế trên chiếc limousine vẫn cùng là một người đã lái xe trong cái đêm ông bị lên cơn hoảng loạn. Từ dạo ấy đến nay người đó đã lái xe cho ông hai lần, nhưng anh ta chưa bao giờ mở miệng hỏi han gì cả, thậm chí cả một câu như “Bệnh tình ông dạo này thế nào rồi?” cũng không nói. Noda cảm giác mình có thể tin tưởng người đàn ông này.
Vừa đi ra trục đường chính, họ mắc kẹt trong làn xe đông nghẹt. Băng qua mấy cột đèn giao thông rồi mà vẫn không nhích được lên phía trước là mấy. Bên kia dải phân cách trồng cây cảnh, một chiếc Marginal màu xanh rêu đang chờ đèn xanh. Noda ngạc nhiên kêu lên khi thấy người ngồi trên băng ghế sau.
Là Shima Toratarou, nhưng ông ta có gì đó khang khác. Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước như thể trong đầu ông ta trống rỗng chẳng có gì; thân hình trông cứng ngắc. Cánh tay phải giơ ra trong thế chào kiểu Đức Quốc xã.
“Anh bấm còi một tí được không?”, Noda nói với người tài xế và hạ kính cửa sổ xuống.
“Gì cơ? Ở đây á?”
“Đúng rồi, trong xe đó có người tôi quen.”
Người tài xế bấm còi. Cách nhau có ba bốn trăm mét, nhưng Shima không mảy may dịch chuyển.
Một người phụ nữ ngồi trên ghế tài xế. Noda thẫn thờ trong giây lát và gọi to. “Paprika! Phải cô đấy không Paprika!”
Người đó có lẽ là Paprika khi không hóa thân thành Paprika, hay nói cách khác là Chiba Atsuko. Nàng mặc bộ đồ công sở lịch sự, trên gò má không có tàn nhang, kiểu tóc nhìn cũng khác. Nhìn tổng thể ngoại hình nàng người ta sẽ không nói dễ thương, mà phải dùng từ trang nhã để miêu tả. Nhưng vẻ thông minh sắc sảo và sự quyến rũ chết người ấy, không lẫn đi đâu được, chính là Paprika.
Noda hét lớn, “Paprika!”
Người phụ nữ không nghe thấy gì. Nàng đang chìm sâu vào những suy tưởng riêng của mình, đến mức mọi thứ xung quanh không còn lọt vào mắt và nàng chẳng mảy may để ý tới Noda. Ông cảm giác có gì đó bất thường. Mọi khi chẳng phải nàng vốn là kiểu người nhạy bén với mọi thứ hay sao?
Chuỗi xe cộ dàn hàng dần chuyển động về phía trước. Đèn xanh, chiếc Marginal vọt thẳng.
Phía cuối dải phân cách có một khoảng trống đủ để quay xe. Xe của Noda cũng bắt đầu lăn bánh.
Noda rướn người về phía trước. “Anh đuổi theo chiếc xe kia đi, chiếc Marginal màu xanh rêu kia kìa.”