Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 31 - Giọng Nói Trở Lại
D
ại tá rời ngân hàng với cảm giác đã hoàn thành nghĩa vụ. Ông ta chưa tính toán con đường hoặc ngày giờ rời khỏi đất nước. Nhiều điều sẽ còn xảy ra trước khi ông ta phủi bụi nước Anh khỏi gót giày, và trong khi sắp xếp giải quyết vấn đề, ông ta sẽ còn nhiều thời gian để suy nghĩ trước khi rời đi.
Một thỏa thuận tuyệt vời diễn ra trong vài ngày sau đó khiến ông ta tin rằng việc ra đi không phải quá cần thiết và cấp bách. Ông ta gặp Stafford King trong công viên vào một buổi sáng, và Stafford đã trò chuyện và thân thiện một cách khác thường. Sau đó, giọng nói thì thầm trong căn hộ tạm thời chấm dứt, và Kẻ Hành Pháp dường như không có dấu hiệu xuất hiện. Năm ngày sau, khi ông ta gửi tiền vào ngân hàng, cú sốc đầu tiên đã xảy ra. Trở về từ buổi nhạc kịch chiều, ông ta thấy Snakit đang đợi mình, và viên thám tử bé nhỏ tỏ ra quan trọng và bí mật đến nỗi Đại tá biết ngay đã có phát hiện gì đó.
“Thế nào,” ông ta đóng cửa, “anh tìm thấy được gì?”
“Cô ấy có liên hệ với cảnh sát,” Snakit nói, “tôi đã phát hiện ra điều này.”
“Lollie?”
“Chính là cô Marsh. Trao đổi với cảnh sát,” người kia nói với vẻ đầy ấn tượng.
“Nào, chỉ cần nói rõ ý của anh là gì,” Đại tá nói. “Ý anh là cô ta tán gẫu với tên cảnh sát đang canh chừng trị an tại rạp xiếc Piccadilly?”
“Ý tôi là, thưa ngài,” Snakit đứng đắn nói, “rằng cô ấy hay gặp ông Stafford King, một người nổi tiếng ở Sở Cảnh sát London.”
“Anh ta cũng nổi tiếng ở đây nữa,” Đại tá ngắt lời. “Cô ta gặp King ở đâu?”
“Ở đủ mọi địa điểm kì quái - đó là phần đáng ngờ nhất,” Snakit nói, anh ta đã quá hào hứng làm công việc được giao mà không nhận ra tính bất hợp pháp của nó.
Anh ta đã chấp nhận mà không nghi ngờ câu chuyện của Đại tá, rằng ông ta là nạn nhân của sự đàn áp từ phía cảnh sát, và vì đây là tin tức quan trọng đầu tiên có thể mang đến cho ông chủ, anh ta tự nhiên có xu hướng tận dụng nó.
“Anh ta đã gặp cô Marsh hai lần vào mười một giò đêm, ở cuối phố St. James, và đi dạo với cô ấy, hoàn toàn chú tâm vào cuộc trò chuyện,” Snakit tham chú từ số ghi chép của mình. “Anh ta đã gặp cô Marsh một lần dưới chân những bậc thang đi từ Quảng trường Waterloo xuống, và họ ở bên nhau một giờ đồng hồ.” Anh ta tiếp tục nói chậm, rõ ràng đây là tiêu đề chữ in đậm trong cuốn sổ, “Sáng nay, ông Stafford King đã đến văn phòng Cunard ở phố Cockspur và đặt cabin số mười bảy trên boong hành khách của tàu Lapland chuẩn bị khởi hành đi New York.”
“Dưới tên gì?”
“Dưới tên cô Isabel Trenton.”
Đại tá gật đầu. Đó là cái tên mà Lollie từng sử dụng trước kia và câu chuyện có vẻ thật.
“Khi nào thì tàu Lapland khởi hành?” Ông ta hỏi, và một lần nữa, viên thám tử tra cứu sổ ghi chép.
“Thứ Bảy tuần sau,” anh ta nói, “từ Liverpool.”
“Rất tốt,” Đại tá nói. “Cảm ơn, Snakit, anh đã làm rất tốt. Hãy xem liệu anh có thể theo họ tối nay không, hay ở lại…” Ông ta suy nghĩ giây lát. “À không, đừng theo cô ta đêm nay. Tôi sẽ nói chuyện với cô ta.”
Tin tức này khiến ông ta băn khoăn. Lollie đã sẵn sàng bỏ chạy, điều đó không quan trọng. Nhưng cô ta chạy với sự hỗ trợ của cảnh sát, người đã đặt vé cho cô ta. Điều đó có nghĩa là họ đã lấy được tất cả thông tin có thể từ cô ta, và đang đưa cô ta rời khỏi đất nước trước khi giáng đòn. Điều đó không chỉ quan trọng, mà còn hết sức nghiêm trọng. Cảnh sát sẽ tấn công ngay lập tức hoặc…
Một ý tưởng xuất hiện, và ông ta gọi điện cho Pinto. Một cuộc gọi khác giúp ông ta liên lạc với Crewe, và ba người họ đang bàn bạc khi Selby đến vào chiều hôm ấy.
Anh ta đến vào một thời khắc không thuận lợi, vì Đại tá đang trong cơn giận dữ lạnh lùng, và đối tượng của cơn thịnh nộ là Crewe, đang ngồi khoanh tay, vẻ mặt căng thẳng nhìn xuống bàn.
“Màn trình diễn quý ông đó đủ rồi đấy, Crewe,” Đại tá hùng hổ, “tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải nghe những gì anh sẽ làm hay không làm! Nếu Lollie khiến chúng ta bị tóm, cô ta sẽ phải chịu đựng điều tương tự.”
“Có ích gì chứ, giả sử cô ấy đã tố cáo?” Crewe lì lợm nói. “Tôi không tin cô ấy đã làm bất cứ chuyện gì tương tự. Nhưng giả sử cô ấy đã tố cáo ông, ông sẽ làm gì? Thêm cô ấy vào bản cáo trạng? Cô ấy phát ngán vì trò chơi này, cô ấy muốn đến nơi nào đó để có thể sống cuộc sống đàng hoàng.”
“Ô hô. Anh đã thảo luận chuyện này với cô ta, phải không?” Đại tá nói với vẻ bình tĩnh nham hiểm. “Cỏ lẽ anh cũng phát ngán trò chơi này, muốn thoát đi để sống cuộc sống đàng hoàng? Tôi nhớ đã nghe anh nói gì đó tương tự mấy tuần trước.”
“Tất cả chúng tôi đều phát ngán,” Crewe nói. “Thử nhìn Pinto xem. Ông tưởng cậu ta vẫn còn hào hứng?”
Pinto giật mình.
“Sao anh lại lôi tôi vào chuyện này?” Anh ta than vãn. “Tôi sẽ ở bên Đại tá cho đến phút cuối cùng. Và tôi đồng ý với ông ấy rằng chúng ta cần biết Lollie đã nói gì với cảnh sát.”
“Cô ấy không nói với họ điều gì cả,” Crewe nói. “Cô ấy không phải người như vậy. Hơn nữa, cô ấy biết gì đâu.”
“Cô ta biết rất nhiều,” Đại tá nói. “Tôi giả định với anh. Giả sử cô ta là Kẻ Hành Pháp thì sao?”
Crewe kinh ngạc nhìn ông ta.
“Đó là một giả định vô lý,” anh ta nói. “Làm sao cô ấy có thể?”
“Tôi nói với anh rằng cô ta có thể. Cô ta chưa bao giờ ở cùng chúng ta khi Jack xuất hiện - anh có thừa nhận điều đó không?”
Crewe suy nghĩ một lúc.
“Ông sai rồi,” anh ta nói. “Cô ấy đã ở cùng chúng ta vào đêm đầu tiên Jack xuất hiện.”
Đại tá lúng túng. Giả thuyết mà ông ta xây dựng đã bị phá hủy bởi hồi ức này.
“Cô ấy đã ở đây. Đúng vậy, cô ấy đứng ở chỗ đó! Tôi nhớ hắn đã xúc phạm cô ấy. Nhưng tôi chắc chắn cô ấy đã gặp lại hắn sau đó. Tôi chắc chắn cô ấy đã hợp tác chặt chẽ với hắn từ lúc đó. Tên Jack đã đến Yorkshire là ai?”
Đến lượt Crewe bối rối.
“Kẻ Hành Pháp hẳn đã hợp tác với một cộng sự gần gũi,” Đại tá tiếp tục nói một cách khoái trá. “Tôi cho rằng đó là Lollie Marsh.”
“Đó là lời nói dối!”
Đại tá nhanh chóng nhìn lên.
“Ai đã nói vậy?”
Crewe lắc đầu.
“Không phải tôi,” anh ta nói.
“Có phải anh không, Selby?”
“Tôi?” Selby sửng sốt nói. “Không, tôi tưởng chính ông nói điều đó. Âm thanh đến từ đầu bàn phía ông mà, Đại tá.”
Đại tá đứng dậy.
Có chuyện gì đó không ổn,” ông ta nói.
“Tôi hiểu rồi!” Pinto lên tiếng. “Ông có nhận thấy điều gì đặc biệt về giọng nói đó không, Đại tá?” Anh ta háo hức hỏi. “Tôi đã thấy, từ lần đầu tiên nghe thấy nó, tôi đã tự hỏi tại sao mình nghe thấy nó trước đây, và giờ tôi đã nghĩ ra. Đó là giọng từ máy quay đĩa!”
“Giọng từ máy quay đĩa?”
“Nghe như giọng từ một đĩa hát.”
Đại tá chậm chạp gật đầu.
“Bây giờ anh nhắc đến điều đó, tôi nghĩ anh nói đúng,” ông ta nói. “Tôi nghe có vẻ quen thuộc. Tất nhiên, đó là giọng từ máy quay đĩa.”
Họ lục soát căn hộ kỹ lưỡng, lấy mọi cuốn sách từ trên kệ lớn ở phòng bên và lật từng ngóc ngách để khám phá bộ máy ẩn giấu. Được gợi ý khá chắc chắn về chuyện này, việc tìm kiếm toàn diện hơn so với trước đây. Mọi ngăn kéo trong bàn làm việc đều được mở ra, mọi đồ đạc đều được kiểm tra tỉ mỉ, thậm chí cả bộ chân bàn đồ sộ của bàn làm việc cũng được gõ thử.
Crewe không tham gia tìm kiếm, mà chỉ đứng nhìn với nụ cười mỉm thích thú và Đại tá quay lại phát hiện ra điều này.
“Anh cười cái quỷ gì?” Ông ta vặn hỏi. “Sao anh không giúp một tay, Crewe? Anh hứng thú với trò này lắm sao?”
“Không hứng thú đến độ tôi phải đi tìm một giọng nói từ máy quay đĩa phát đúng thời điểm thích hợp,” anh ta nói. “Ông không nhận thấy rằng nó phải là một máy quay đĩa rất thông minh mới có thể phát ra âm thanh đúng lúc như vậy?”
Đại tá suy ngẫm một phút, sau đó quay lại vị trí của mình tại bàn, lau trán.
“Pinto nói đúng,” ông ta nói. “Hẳn là hắn đã tuồn một bộ máy quỷ quái gì đó vào căn hộ. Chúng ta sẽ sớm phát hiện ra nó. Tôi không biết hắn điều khiển nó như thế nào,” ông ta nghi ngờ nhìn Crewe. “Hay có người nào điều khiển nó.”
“Có lần ông đã nói về điều ấy,” Crewe lạnh nhạt nói.
Một lời nào đó đã lên đến môi, nhưng Đại tá nuốt lại.
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây lúc mười một giờ tối. Tôi đã bảo Lollie đến. Bây giờ, Crewe,” ông ta nói với giọng nhẹ nhàng hơn, “anh đã nhúng vào chuyện này đến tận cổ, và anh phải làm cho chót. Rốt cuộc, mạng sống và tự do của anh cũng bị đe dọa không kém chúng tôi. Nếu Lollie chơi xấu chúng ta, thì chúng ta phải…”
“Lollie không hề chơi xấu ông, Đại tá,” Crewe nói. Đại tá chú ý thấy khuôn mặt anh ta rất nhợt nhạt. “Tôi thích cô ấy, và…”
“Vậy sao,” Đại tá nói, “một tình yêu lãng mạn nhỏ bé đã đi vào cuộc sống làm ăn bẩn thỉu của chúng ta? Có lẽ anh biết rằng cô ta đã trò chuyện với Stafford King?”
Crewe không trả lời ngay.
“Anh có biết không?”
“Tôi biết cô ấy cố gắng rời khỏi đất nước, để tách khỏi băng đảng, nhưng việc cô ấy tố cáo ông hoặc bất kỳ ai trong chúng ta là một lời nói dối. Lollie phải sống một cuộc đời mục nát, và cô ấy phát ốm vì nó, tất cả chỉ có thế. Ông nghĩ đó là lỗi của cô ấy sao?”
“Không phải chuyện đổ lỗi hay ca ngợi cô ta,” Đại tá kiên nhẫn nói. “Vấn đề đặt ra là liệu chúng ta có kết án cô ta hay liệu cô ta vẫn còn đáng tin, tối nay chúng ta sẽ biết. Anh sẽ có mặt, Crewe.”
“Tôi sẽ có mặt, ông có thể chắc chắn,” Crewe nói, và khuôn mặt anh ta mang một vẻ mà ít nhất một người, là Pinto, không thích thú.