Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Dennis Quyên
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
n cơm xong, Lạc Thiên chủ động dọn dẹp bát đũa để làm người đẹp vui lòng.
Cô ngồi trên sofa, thi thoảng quay sang ngắm anh rửa bát.
Với thân phận, tướng mạo, địa vị của anh, là long phượng trong đám người, nhưng lại gặp phải “sản phẫm ba không” là cô, thậm chí còn là người bất bình thường có nhân cách phân liệt, có lúc cô không kìm được thấy nuối tiếc cho anh, tiếc rằng anh đã bất hạnh đụng phải cô.
Đa phần là cô cảm thấy bản thân như đang sống trong mộng, không chừng một ngày nào đó, cơn mộng đẹp này sẽ đột ngột tỉnh giấc mà không báo trước, lúc đó cô phải làm sao?
Cô nghĩ bản thân mình đã trở nên tham lam, sự dịu dàng, sự yêu chiều, luôn đối xử tốt của anh với cô, khiến cô càng lúc càng tham lam.
“Đang nghĩ gì thế?”, anh rửa bát xong, thấy cô ngồi ngơ ngẳn thi đưa tay nhéo nhẹ mũi cô một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Cô ngẳng lên nhìn vết thương trên mặt anh, hơi nhíu mày, khẽ hỏi: “vết thương này của anh là tối qua đánh nhau với người khác mà có, đúng không?”.
“Ừ, xem như đã xả hận cho Tử Kiều”, anh hôn nhẹ lên môi cô để anh ủi rằng mình không sao.
“… ồ”, quả nhiên là vì Tăng Tử Kiều.
Tối qua ngồi taxi về nhà, ngủ không được, cô lên mạng, vừa hay gặp Lý Nghiên trên đó, cô rất bức bổi khó chịu nên kể lễ hết mọi điều cho Lý Nghiên nghe.
Sau đó, MSN(2)của Lý Nghiên nhấp nháy liên tục.
(2)Một phần mềm chat phổ biền của Trung Quốc ngoài QQ ra, cũng giống như Yahoo! Messenger.
“Một người đàn ông, nếu đa tình với bạn gái cũ hay những người phụ nữ không liên quan khác, thì cũng đồng nghĩa với việc phạm tội. Vì, anh ta khiến hết người này tới người khác có quá nhiều ảo tưởng không thực tế. Thế nên mỗi người đều phải hiểu: Trong tình yêu không thể tùy tiện làm người tốt, nếu không sẽ chuốc vạ vào thân. Tớ nghĩ anh ấy không phải là dạng người đi khắp nơi gây họa cho bản thân, có lẽ có nguyên nhân khác cũng nên. Khê Khê, phải tự tin vào bản thân, đừng tự ti như thế, ở cạnh cậu lâu rồi ai cũng đều nhận ra điểm tốt của cậu, dịu dàng, ân cần, là vợ hiền mà ai cũng muốn có, rất nhiều người muốn còn không được.”
Nhìn màn hình máy tính, cô ngẩn người.
Bây giờ, cô mong ước anh sẽ tiếp tục giải thích với cô biết bao, như Lý Nghiên từng nói, nhưng cô lại không biết vì sao mà mình lại không thể hỏi được.
“Bao lâu nay, anh xem Tử Kiều là em gái, ngoài gia đình kia của cô ấy thì ở thành phố N này, cô ấy chỉ có một người thân là anh. Tối qua người anh đánh là tên chồng vô trách nhiệm của cô ấy, cũng xem như người làm anh đây đã giúp cô ấy giải tỏa bức xúc gần hai mươi năm nay. Haizzz, chỉ tiếc là không giữ được đứa bé”, anh gục lên vai cô lảm nhảm những chuyện vướng mắc giữa Tử Kiều và chồng cô ấy.
Nghe thế, cô rất bất ngờ.
Hóa ra cô nghĩ quá nhiểu thật, đứa bé ây không phải là con của anh và Tăng Tử Kiều.
Lý Nghiên đã nói đúng, cái cô thiếu là sự tự tin.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã biến mất trong tích tắc, cô dựa vào ngực anh, mỉm cười.
Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn thấy chiếc cà vạt anh cởi ra để cạnh đó, lại quay sang nhìn cổ áo hé mở của anh, xương quai xanh lộ ra toát lên một sự quyến rũ kỳ lạ. Má cô đỏ lên, nhúc nhích người, đồi sang tư thế thích hợp để lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Tuy là đầu xuân nhưng vẫn còn hơi se lạnh, ôm Giang Văn Khê, Lạc Thiên lại thấy toàn thân nóng rực rất khó chịu, bàn tay đặt trên eo cô hơi siết lại, sau đó thả ra, cứ như thế mấy lần, cuối cùng anh vẫn buông tay. Ánh mắt vô tình liếc nhìn tủ dưới tìvi, điều khiển mà anh mang tới lần đầu khi đến nhà cô khiến anh bất giác thở phào, khẽ nói: “Muốn chơi Quyền Hoàng không? Anh bỗng muốn chơi với em”.
“Hả?” Vừa nghe đến “toàn vàng”, tai cô đỏ lên theo bản năng.
Anh và cô chính thức quen nhau chưa đến hai tháng, tuy Lý Nghiên thỉnh thoảng cũng dạy cô những bài học của “người lớn”, hào hứng không biết mệt mỏi là gì, “chi dẫn” cho cô bây giờ tình yêu fastfood của những người trưởng thành với nhau là như thế nào, nhưng chuyện này đối với cô thật sự quá nhanh, cô nhất thời không thể chấp nhận. Cô luôn cho rằng chuyện này chi có thể làm sau khi đã kết hôn.
Đúng lúc cô định từ chối chơi “toàn vàng” thì lại nghe anh mim cười: “Có sư phụ là anh ở đây thì bảo đảm em sẽ vượt thầy”.
Anh cười rạng rỡ như gió xuân!
Chết thật, hiện giờ cô không muốn chơi tí nào, nếu cậu cô biết cô ăn cơm trước kẻng thì nhất định sẽ đội mồ sống dậy mà bóp chết cô.
Tay cô vô thức túm chặt lấy cổ áo hé mở của anh, đôi mắt mở to hiện rõ vẻ căng thẳng, cô ngượng không dám mở lời từ chối, chi ra sức lắc đầu lia lịa.
Anh nhìn thấy thì cười to sảng khoái: “Yên tâm, em có đánh dở đến mấy, anh cũng không cười em đâu”. Anh đứng lên đi đến chỗ tìvi,
“Thực ra em rât thông minh, chỉ cần chuyên tâm học thì lên tay rất nhanh”.
Cô lại mở to mắt, thấy anh nhanh nhẹn lấy điều khiển ra thì máu toàn thân dồn hết lên mặt.
Mất mặt quá đi! Người ta chỉ muốn dạy cô chơi “Quyền Hoàng” vô cùng trong sáng, thế mà cô lại nghĩ ngợi bậy bạ, hóa ra kẻ nghĩ linh tinh là cô.
Chẳng trách Lý Nghiên cứ thích lảm nhảm với cô: “Tiềm thức đáng sợ”.
Ôi, nếu để anh biết những điều cô nghĩ, cô đúng là không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Lạc Thiên cắm thiết bị game xong, quay sang nhìn cô đang mặt đỏ bừng bừng thì tỏ ra lo lắng: “Sao vậy? Mặt đỏ thế kia?”. Anh đưa tay sờ trán cô, không sốt!
“Ổ, không sao, có lẽ mùa xuân đến rồi, em thấy hơi nóng.” Cô hoảng loạn mượn cớ, tuyệt đối không thể để anh biết tư tưởng bậy bạ trong đầu cô được.
Hóa ra cô cũng nóng.
Lạc Thiên lặng lẽ ngồi xuồng, cánh tay rất tự nhiên vòng qua người cô, ôm cô vào lòng, tay anh đặt lên tay cô, thao tác trên điều khiển chơi game, nhẫn nại dạy cô cách sử dụng, bắt đầu thế nào, chọn nhân vật ra sao.
Khi nhìn một dãy nhân vật hoạt hình, sự chú ý của cô đã thay đổi.
“Chọn ba người”, anh nói.
Cô nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi nói: “Ồ, cái này, cái này, còn cái này nữa”.
Kyo Kusanagi? Iori Yagami? Benimaru Nikaido?
Anh nhướng mày, lần đầu chọn nhân vật cũng không tệ lắm, xem ra cô cũng có năng kiếu.
“Sao lại chọn ba người này?”, anh thuận miệng hỏi.
“Ồ, ba nhân vật nam này xem như khá đẹp trai trong các nhân vật đó”, cô hoàn toàn không ý thức rằng mặt ai kia phía sau đang sa sầm.
Anh không nói gì, sa sầm mặt bấm nút quay lại, chọn nhân vật từ đầu, lần này anh chọn ba cô gái. Tóm lại là anh không thích cô khen người con trai nào khác ngoài anh ra, cho dù là nhân vật hoạt hình trong game cũng không được.
Cô thắc mắc: “ủa? Đang chơi mà sao anh lại quay lại đổi người?”.
“Mấy người hồi nãy không hợp với em, dùng nhân vật nữ em lên tay nhanh hơn.”
“Ổ”, cô không hiểu, đương nhiên cũng không biết tâm tư của anh.
“Người đẹp cầm quạt này tên gì?”
“Mai Shiranui.”
“Còn người này?”
“Athena Asamiya.”
“Còn người kia?”
“Mary.”
“Xuống là đánh, tiến lùi thế này, đúng không?”
“ừ.”
Giang Văn Khê không hề biết rằng cô lại có năng khiếu như thế, Lạc Thiên gần như chỉ dạy một lần là cô đã hiểu, chơi vài lần là hoàn toàn không giống người mới chơi lần đầu, không lẽ trong con người cô đã có gene bạo lực chăng?
Lạc Thiên quay sang, chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng vì hứng chí của cô. Tối nay anh phát hiện ra chỉ ôm hôn cô thì không đủ thỏa mãn, để dẹp tan suy nghĩ lung tung trong đầu, anh mới nghĩ đến việc dạy cô chơi game để giải tỏa ham muốn trong lòng. Ngờ đâu cô kích động vặn vẹo trong vòng tay và cả tiếng kêu khi cao hứng của cô càng khiến anh khó mà kiềm chế.
Tiếc là cô nàng này hoàn toàn không cảm nhận được sự đau khổ vì dằn vặt trong lòng và cơ thể anh.
Anh thở dài, bàn tay đặt trên eo cô bỗng siết chặt, vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít thở mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ người cô.
“A Thiên, anh ôm chặt quá, em không chơi game được.” Hơi thở nóng hổi bên cổ cứ phảng phất khiến cô ngứa ngấy, nhất thời không thể chuyên tâm nhìn màn hình tivi được.
Lạc Thiên như không nhe thấy, hai tay càng siết chặt, vùi mặt vào cổ cô sâu hơn.
“A… A Thiên, em… em sắp không thở nổi…”, cho dù khờ khạo đến mấy, cô cũng nhận ra sự khác lạ của anh, trái tim đập cuồng loạn không thể kiểm soát, tay cô nắm chặt bộ điều khiển game.
Ti vi vang lên tiếng hét thảm bại cũng không thể khiến cô chú ý.
Cô dần dần quay lại, muốn nhìn xem anh đã xảy ra chuyện gì, chính lúc đó, anh ngẩng đầu lên, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy môi cô mà không báo trước.
Không còn che giấu dục vọng đã cố kiềm nén bấy lâu, Lạc Thiên ngậm lấy đôi môi đỏ hé mở của cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại, đối mặt với anh.
Đôi tay anh ôm chặt cô trong lòng, như muốn hòa tan cô vào cơ thể anh vậy, nụ hôn mỗi lúc một sâu.
Nụ hôn cuồng nhiệt quấn quýt khiến xung quanh như mờ nhòa đi, hai tay Giang Văn Khê vốn nắm chặt bộ điều khiển giờ đã buông ra, chuyển sang túm chặt lấy ngực áo của anh, rồi trong vô thức lại choàng qua cổ anh, cơ thể mềm nhũn như muốn hóa thành một hồ nước xuân.
Anh không giữ trọng tâm của hai người nữa mà thuận thế ôm cô từ từ ngã xuống sofa, một tay giữ chặt gáy cô, tay kia chậm rãi di chuyển trên cơ thể cô.
Nụ hôn dài mãnh liệt như khiến tâm hồn cả hai hòa vào nhau, những tiếng rên ri chìm trong tiếng game vẳng ra từ ti vi, tràn ngập cả phòng khách.
Dần dần anh không khống chế được bản thân, bàn tay chậm rãi luồn vào áo cô, áp lên da cô rồi từ từ đi lên, qua lớp áo ngực phủ lên ngực cô, khẽ khàng vuốt ve xoa nắn khiến cơ thể cô cứng đờ.
Anh buông tay ra, đổi sang ôm chặt lấy cô,lòng bàn tay vuôt ve dọc tấm lưng mềm mại nhẵn mịn của cô, môi và lưỡi không quên quấn lấy cô.
Một lúc sau cơ thể căn cứng của cô thả lỏng ra dưới bàn tay vuốt ve của anh.
Tay anh thuần thục cởi móc áo lót phía sau của cô ra, cuối cùng không còn ngăn trở, phủ lên ngực cô, nhẹ nhàng dịu dàng xoa nắn đồi ngực căng tròn.
Cô run lẩy bẩy, bất giác co rúm lại.
Anh không cho phép cô trốn tránh, đôi môi điên cuồng quấn lấy môi cô, động tác tay không dừng lại, cho đến khi cảm nhận được nụ hoa dưới tay anh dần dần săn lại, môi anh lần theo môi cô, tai cô, hõm cổ cô di chuyển dần xuống dưới…
Tư duy hỗn độn khiến cô không hiểu tại sao lại nóng bỏng như vậy, mọi thứ trước mặt đều nhạt nhòa, cơ thể cứ run lên từng đợt, yếu ớt mềm nhũn như không có chút sức lực, để mặc anh ôm chặt, ve vuốt.
Anh chậm rãi đẩy áo cô lên trên, vùi mặt vào đôi gò bồng đảo mềm mại của cô, nhẹ nhàng liếm và cắn nụ hoa đỏ hồng quyến rũ đó.
“Hư…”, cảm giác tê liệt khó tả, một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi cô.
Dục vọng căng tràn giữa hai chân khiến anh khẽ thở dốc, anh run tay lần xuống eo cô, khi ngón tay chạm vào cúc quần, anh ngước lên nhìn cô gái đã hóa thành một hồ nước xuân trong lòng, có phần do dự.
Bỗng, “cách” một tiếng, thức tỉnh người đang mềm nhũn nằm trên sofa.
Cô mở bừng mắt, nhìn thấy đôi mắt mờ đi vì dục vọng của anh, ngực mát lạnh, cảm giác nhói đau ấy khiến cô tỉnh táo hoàn toàn, ánh mắt nhìn xuống dưới, ngón tay anh đang đặt trên cúc quần của cô.
Tư thế vô cùng mờ ám của hai người đã nói rõ cho cô biết, nếu không có âm thanh ấy thì hậu quả khỏi nghĩ cũng biết.
“Đừng…”, cô hoảng hốt buột miệng, vội vàng gạt tay anh đang phủ trước ngực mình, xấu hổ quay đi, kéo áo xuống, che lấy ngực theo bản năng.
Trước kia cô từng xem một truyện ngắn, có tên là Các cô gái, xin hãy giữ gin mảnh đất vàng trước ngực. Một khi phần ngực của các cô gái bị đàn ông sờ lần đầu tiên, thì mảnh đất vàng quý giá ấy sẽ rớt giá thảm hại, sờ lần thứ hai, thì sẽ có giá thành “vô giá”…
Bây giờ, cô không chỉ đánh mất mảnh đất vàng của mình, mà suýt nữa còn mất cả mảnh đất trinh trắng quý giá.
Cái gọi là sắc không làm say người mà người tự say, có lẽ chính là cô lúc này.
“Xỉn lỗi, là anh…”, Lạc Thiên thở dài, anh đã quá nóng vội làm cô sợ hãi.
Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dịu dàng hôn lên môi cô để xoa dịu tâm trạng bất an lúc này của cô. Đến khi cô không còn hoảng loạn, anh mới đưa tay luồn vào áo len của cô, cơ thể cô lại cứng đờ, co người ra phía sau.
Anh ngại ngùng: “Anh chi muốn giúp em cài áo lại”.
Cô xấu hỗ quá, cúi đầu nói nhỏ: “Em tự làm được”.
Quay lưng lại, cô vội vàng đưa tay ra sau cài móc áo ngực, nhưng không hiểu sao mà cài mãi không xong, ba cái móc áo kia cứ không nghe lời.
Bỗng một đôi tay ấm nóng nắm lấy tay cô phía sau lưng, giây sau đó đã giúp cô cài áo, đồng thời còn kéo áo lại ngay ngắn cho cô.
Cô thẹn không chịu nổi.
Anh ôm cô từ phía sau, kề sát tai cô khàn giọng xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi em”.
Cô cắn môi, khẽ nói: “Anh không giận sao? Em chỉ… chỉ cảm thấy như thế nhanh quá, em vẫn chưa sẵn sàng”.
“Ưm, người phải giận là em mới đúng.” Anh cười khẽ, ngọn cỏ của anh trong sáng hơn bất kỳ con thỏ trắng nào, là anh đã quá nóng vội. Haizzz, cơ thể mềm mại trong vòng tay nếu còn ôm mãi như thế này, e rằng anh thật sự sẽ hóa thành người sói mất, tuy rất lưu luyến nhưng anh vẫn phải buông cô ra, khẽ nói: “Muộn quá rồi, anh phải về đây”.
“… Ồ, vâng”, cô căn môi, trả lời băng một giọng có vẻ hụt hẫng, ánh mắt không rời gương mặt anh, chỉ sợ nhìn thấy vẻ không vui ở đó.
Hôn nhẹ một cái lên trán cô, anh buông cô ra, đứng dậy, cúi đầu để che lấp ngọn lửa dục vọng đang hừng hực, chụp lấy áo ngoài và cà vạt rồi sải bước ra cửa.
Nghe tiếng đóng cửa, cô mới ủ rũ tát mình một cái.
Cô nhất định đã khiến anh bị tổn thương, nên anh mới vội vàng bỏ chạy như thế, nhưng cô thật sự không thể chấp nhận tốc độ nhanh vượt bậc thế này.
Đêm ấy, ngoài cô ra,anh cũng mất ngủ.
Hôm sau, Lạc Thiên vẫn đến đón Giang Vãn Khê đi làm đúng giờ, như thể chuyện ngại ngùng tối qua hoàn toàn không xảy ra.
Đến giờ ăn cơm trưa, Giang Vãn Khê vừa định rời khỏi vị trí đến nhà ăn nhân viên dùng bữa thì một cuộc điện thoại gọi đến. Cô nhấc máy, giọng rất chuẩn theo công thức: “Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Giang Hàng”.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói thanh nhã nhưng không mất đi uy nghiêm: “Tang Du đây, tôi muốn tìm Tổng giám đốc Lạc”.
Tổng giám đốc Tang của tập đòa Tang Thị!
Trong những lần buôn dưa trước kia, Giang Văn Khê đã từng nghe rất nhiều chuyện về vị Tổng giám đốc Tang này, do quan hệ hợp tác thân mật giữa Giang Hàng và Tang Thị, cô không hề do dự, chuyển máy vào trong.
Nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng cãi nhau của Lạc Thiên vẳng ra từ bên trong, thậm chí tiếng cúp máy còn mạnh hơn thường ngày.
Khi ấy, Giang Văn Khê đứng ở cửa định xuống lầu ăn cơm bất đắc dĩ phải dừng bước.
Giây sau đó, cô thấy Lạc Thiên giận dữ bước ra khỏi văn phòng, dặn: “Sau này điện thoại của Tổng giám đốc Tang từ tập đoàn Tang Thị đều không nghe, nếu là việc công thì chuyển đến các bộ phận liên quan, nếu không rõ thì báo các bộ phận liên quan đến hỏi anh”.
“Vâng.” Cô hoàn toàn không hiểu. Luận về công, Giang Hàng và Tang Thị hợp tác kể như rất thân thiết; luận về tư, Lạc Thiên và bạn trai của Tổng giám đốc Tang có thể xem như là “bạn làm ăn”, sao thoáng chốc đã ra nông nổi này?
Thế nhưng điều khiến Giang Văn Khê không ngờ là, khoảng hai ba ngày sau, cũng vào lúc ăn trưa, cô đã tận mắt nhìn thấy Tổng giám đốc Tang xinh đẹp nhưng mạnh mẽ trong truyền thuyết. Tuy không phải lần đầu thấy cô ấy, nhưng lại là lần đầu trông thấy cô ấy đến Giang Hàng mà giận dữ như thế, sau lưng có cả người đàn ông đẹp trai mà cô đã có duyên gặp mặt một lần.
“Lạc Thiên đâu?”, Tang Du sắc mặt không tốt lắm, bộ dạng như muốn ăn thịt người tới nơi.
“Tổng giám đốc Lạc sáng nay không đến công ty.” Giang Văn Khê trả lời. Thực ra anh có đến, chi có điều sau khi đưa cô đến công ty, anh lập tức qua bên nhà hàng.
Tang Du nghe thế thì nghiến răng kèn kẹt: “Thế anh ta đang ở khu nghỉ mát hay ở bên nhà hàng?”.
Giang Văn Khê thoáng cảm thấy kỳ lạ, vẫn trả lời bằng giọng điệu được công thức hóa: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tang, Tổng giám đốc Lạc không nói anh ấy đi đâu. Nếu chị có việc gấp thì cứ nhắn lại, tôi sẽ nhắn giúp chị”.
“Chuyện riêng làm sao nhắn giúp? Nếu không thì tội gì tôi phải chạy đến đây khi mọi người đi ăn trưa?” Đôi mắt đẹp của Tang Du trừng lên, hai tay siết chặt nghe xương kêu răng rắc.
Thẩm Tiên Phi thấy thế thì vội vàng khuyên giải: “Em đừng dọa người ta thế chứ”.
Giang Văn Khê rụt rè nhìn hai người, vị Tổng giám đốc Tang này đúng là công tư phân minh, hai hôm nay Lạc Thiên đưa cô đến công ty xong thì đến khu nghỉ mát hoặc nhà hàng, lẽ nào là cố ý tránh Tổng giám đốc Tang?
“Quá tam ba bận. OK, tôi không tin anh ta có thể trốn cả đời.” Tang Du cười lạnh tanh, sau đó nói với Giang Văn Khê bằng giọng cực kỳ dịu dàng, “Phiền cô nhắn lại với Tổng giám đốc Lạc rằng, mỗi ngày đúng vào giờ này, tôi nhất định sẽ không ngại gian khổ đến đây thăm hỏi, cảm ơn”. Nói xong cô quay người bước ra cửa bằng những bước chân thanh lịch.
Thẩm Tiên Phi tỏ ra bất lực, định đi theo thì bỗng hỏi Giang Văn Khê: “Xin hỏi gần đây cô có thấy một cô gái tên Tăng Tử Kiều đến tìm Tổng giám đốc Lạc, hoặc có nghe điện thoại của cô ấy không?”.
“Ưm… không có.” Từ tối hôm lễ Tình Nhân, cô đã không thấy Tăng Tử Kiều xuất hiện nữa, sau đó cũng chưa từng nghe Lạc Thiên nhắc đến cô ấy.
“Ừ, cảm ơn”, Thẳm Tiên Phi nhướn môi, theo Tang Du rời khỏi đó.
Loáng thoáng, Giang Văn Khê nghe thấy giọng Tang Du tức tối vẳng lại: “Hắn ta giỏi thì một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng trốn em đi. Chỉ cần ngày nào chưa tìm ra Tăng Tử Kiều, em sẽ không tha cho hắn ngày đó”.
Giang Văn Khê nghe loáng thoáng rằng Tăng Tử Kiều đã mất tích.
Lời Tang Du nói, cô kể lại không sót một chữ cho Lạc Thiên.
Lạc Thiên nghe xong, vẻ mặt thờ ơ nhưng một lúc sau anh cũng bực bội cho biết, anh cũng không rõ Tăng Tử Kiều ở đâu, anh vẫn đang tìm cô ấy.
Đối với chuyện ngày nào Tang Du cũng đến trong hơn một tháng, Giang Văn Khê đã quen, ban đầu cô rất khó tin với sự kiên trì và cố chấp đó, về sau đành phải khâm phục Tang Du, chẳng trách chuỗi cửa hàng của Tang Thị lại phát triển ừong nước đến thế.
Cô cũng từng hỏi Lạc Thiên: “Có phải anh đắc tội với chị ấy không?”.
Lạc Thiên chỉ đáp lại bằng nụ cười: “Xem như là thế, nhưng xưa nay anh luôn tránh xa những cô gái hung dữ, chưa gì đã sử dụng bạo lực. Quãng thòi gian này vất vả cho em rồi”. Phải biết là Tang Du không phải người phụ nữ tầm thường, hoàn toàn là gang sắt đúc nên.
Những cô gái hung dữ, chưa gì đã sử dụng bạo lực?
Tại sao nghe có vẻ quen quen vậy?
Giang Văn Khê hơi nhíu mày, khi cô biến thành một con người khác lúc bị âm thanh tác động chẳng phải cũng hung dữ, thô bạo, thậm chí còn sử dụng vũ lực hay sao…
Chú ý đến sự thay đổi bất thường trên gương mặt cô, Lạc Thiên nhẹ nhàng vò tóc cô, nói: “Em lúc đó là ngoại lệ”.
Tiết Thanh Minh đã gần kề, Lạc Thiên có ý đi theo Giang Văn Khê đến thăm mộ cha mẹ cô. Đến hôm đi tảo mộ lại vì chuyện khai trương nhà hàng sắp tới mà anh và chủ tịch Giang giữa đường phải quay lại công ty, chi còn lại Giang Văn Khê và Nghiêm Tố.
Mấy hôm nhà hàng khai trương, Lạc Thiên bận rộn đến độ không dứt ra được.
Giang Văn Khê gần như không nhìn thấy mặt anh.
Sau những hôm bận rộn điên cuồng, Lạc Thiên khó khăn lắm mới có dịp ở nhà nghỉ ngơi cuối tuần, nhưng bất ngờ nhận được điện thoại của Phương Tử Hạ, cố ý nhắc nhở anh đừng quên buổi họp lớp cấp ba.
Lạc Thiên không nghĩ ngợi gì mà viện cớ bận việc từ chối thẳng thừng.
Bên kia, Phương Tử Hạ như đã đoán biết anh sẽ nói thế nên cười: “A Thiên à, với địa vị và thân phận hiện nay của cậu, cậu còn sợ cái gì? Nếu cậu vẫn chưa quên được chuyện mười năm về trước, tôi cũng chỉ có thể tiếc nuối mà rằng, mười năm trước người anh em tôi quen, tuyệt đối không phải loại nhu nhược chỉ biết trốn tránh như thế này”.
Lạc Thiên chưa kịp lên tiếng thi bên kia đã cúp máy.
Nhìn điên thoai, anh đờ đẫn hồi lâu.
Anh em? Hừ! Vậy trong bốn năm đó, có ai xem anh là anh em không?! Anh sợ? Anh là kẻ nhu nhược chỉ biết trốn tránh? Nực cười, anh không muốn đi là vì không muốn có can hệ với bất kỳ ai trong quá khứ, lẽ nào cho bản thân một cuộc sống mới hoàn toàn thì bị gọi là nhu nhược?
Anh cau mày, nghĩ đến mấy hôm nay, Tang Du bức bách mình quá, hai hôm đi đến thành phố S xem như anh sợ người phụ nữ hung dữ đó, tránh bão cũng được. Ngón tay gõ nhẹ lên sofa, anh nhướng mày, cầm di động lên gọi cho
Giang Văn Khê đang cùng Lý Nghiên ngồi bên lề đường ở khu nghỉ ngoi, uống nước thì di động dổ chuông, thấy tên Lạc Thiên, cô vội vàng nghe máy.
“Ở đâu đấy?”, giọng nói trầm trầm quyến rũ vẳng đến.
Lý Nghiên dỏng tai lên nghe thì bị Giang Văn Khê phũ phàng đẩy ra, cuộc trò chuyện giữa cô và Lạc Thiên làm sao để bị nghe lén được, lỡ phải hôn tạm biệt như lần trước thì cô mất mặt chết được.
Liếc thấy Lý Nghiên đang nói với cô bằng khẩu hình miệng: “Khỉ thật, hắn nhà cậu bây giờ cũng biết điều tra à?”.
Cô trừng mắt với Lý Nghiên rồi trả lời: “Vâng, em đang đi chới với Lý Nghiên”.
“Hai ngày cuối tuần này em có chuyện gì đặc biệt không?”
“Chuyện đặc biệt? Không có ạ”, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Sao thế anh?”.
“Vậy thì tốt, ngày mai đi công tác đến s với anh.”
“Công tác?”, cô kinh ngạc đến độ suýt phun nước ra ngoài.
“Ừ? Có vấn đề gì à?”
“Không ạ.”
“Ừ, vậy em về nhà nghỉ ngơi sớm nhé, đừng chơi muộn quá.”
“Vâng.”
“Vậy, chúc ngủ ngon.”
Vâng, chúc anh ngủ ngon.” Cô cắn ống hút, không hiểu nổi sao bỗng nhiên lại đi công tác, nhà hàng đã khai trương rồi, còn bên khu nghỉ mát vẫn đang tiến hành, có chuyện gì quan trọng sao?
Cúp máy thì thấy Lý Nghiên thò đầu đến, hai mắt lóe lên những tia lửa hào hứng: “Anh ấy bảo cậu đi công tác cùng à?”.
“Ừ”, cô gật đầu, hớp một ngụm nước.
“Công tác thì tốt, công tác thì tốt, đi công tác có thể xây dựng gian tình nam và nữ tốt nhất. Đi đi đi, mua những vật dụng cần thiết để đi công tác”, Lý Nghiên nói xong đứng lên, kéo cô dậy.
“Vật dụng cần thiết?”, chỉ là sữa tắm, dầu gội, khăn bỗng, bàn chải đánh răng thôi mà, những thứ đó nhà cô có rồi.
“Lát nữa cậu sẽ biết.”
“Anh ấy có nói đi công tác mấy ngày không?”
“OK.”
Chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị Lý Nghiên lôi đL
Khi hai người đứng trước một cửa hàng dành cho người lớn, Giang Văn Khê tỏ ra không thể tin nổi, xấu hổ đến nỗi cô chi muốn đánh cho Lý Nghiên một phát ngất xỉu là xong.
Cô không kìm được quát lên với Lý Nghiên: “Nghiên Nghiên, nói gì mà vật dụng cần thiết cho công tác, sao cậu lại đưa tớ đến chỗ này?”. Hóa ra “vật dụng cần thiết” mà Lý Nghiên nói lại là bao cao su, cô tức tối quay lưng bỏ đi.
Lý Nghiên một tay bịt tay, tay kia túm chặt cô không buông, vẻ mặt thản nhiên: “Làm ơn đi, đại tiểu thư của tôi ơi, cậu trả lời tớ trước, cậu có nghĩ rằng công việc của cậu cần thiết phải đi công tác không?”.
Cô nhăn mày, cắn môi rồi nói: “… Không”.
“Thế chàng của cậu có nói có chuyện gì mà phải đi công tác không?”
“Thế còn không phải à.” Lý Nghiên choàng vai cô, “Chàng nhà cậu tự dưng kéo cậu đi công tác mà không báo trước, cậu không nghĩ thử xem là vì nguyên nhân nào hả?”.
“Đương nhiên là nhu cầu công việc mà”, cô trả lời thẳng thắn.
“Tớ thật không hiểu phải nói cậu thế nào nữa, cậu đúng là ngây thơ quá. Chẳng trách chàng nhã cậu cứ phải kéo cậu đi cậu đi công tác mới giải tỏa được nhu cầu sinh lý.” Lý Nghiên nghe rồi lắc đầu, nhu cầu công việc? Gấu nhà cô mỗi lần tìm cơ hội bắt cô cùng đi công tác cũng là nhu cầu công việc?
“Sao cứ chàng nhà cậu, chàng nhà cậu mãi thế hả? Sao cậu nói khó nghe vậy? Cái gì mà giải tỏa nhu cầu sinh lý? Sao có thể được?”. Cô muốn tức điên lên vì Lý Nghiên.
“Sao có thể á?! Thôi xin cậu, chàng nhà cậu dù là về tướng mạo hay cơ thể thì trông cũng rất “được”. Cậu tưởng chuyến công tác này thật sự chi là công tác à? Haizzz, phải biết cậu à anh ấy bắt đầu quen nhau là vì nụ hôn trong hôn lễ lần đó. Đừng trợn mat với tớ, được, cho dù cậu bị anh ấy cưỡng hôn nhưng cũng có nghĩa là, hai người từ đầu đã thiếu đi đại chiến liếc mắt đưa tình mà cặp tình nhân nào cũng phải trải qua, cái gì mà không khí mờ ám, cái gì mà nắm tay nhau, tóm lại rất rất nhiều bước phải có thì hai người đều bỏ qua luôn, nhảy vượt ba bậc thẳng tiến đến hôn nhau. Còn nữa, chàng nhà cậu thường xuyên hôn đến mức không nỡ dứt ra, cái này có lần tớ đã tận mắt chứng kiến rồi… ưm um ưm…”
Lý Nghiên còn định nói nữa thì đã bị cô bịt chặt miệng. Nghiên Nghiên xấu xa, sao có thể nói chuyện này trước cửa hàng người lớn được chứ. Cô mất mặt quá rồi.
Cô lôi xềnh xệch Lý Nghiên đến cách đó mấy gian hàng mới buông tay.
“A, con nhỏ xấu xa này, suýt nữa nghẹt thở chết với cậu”, Lý Nghiên thở hổn hển, sau khi bình thường lại mới nói, “Nói tóm lại là, hôn nhau đã hơn ba tháng, cậu cảm thấy tiếp đó nên làm gì nữa không? Sét đánh dẫn đến hỏa hoạn, hê, cậu có hiểu không?”.
Sét đánh dẫn đến hỏa hoạn?
Trong đầu cô lập tức hiện ra cảnh mấy hôm trước, hai người hôn càng mãnh liệt, ngã xuống sofa, nếu không phải đồ điều khiển game rod xuống đất phát ra tiếng động, thức tỉnh cô và anh thì có lẽ đêm đó thật sự có sét đánh dẫn đến hỏa hoạn rồi.Lý Nghiên thấy cô mặt đỏ bừng bừng thì nhìn một cách kỳ thị: “Xem cái mặt cậu đỏ như đít khỉ kìa, bị tớ nói trúng rồi chứ gì. Chị em tốt tớ đây sợ cậu trẻ con không biết gì, tiêm thuốc dự phòng trước cho cậu, làm đủ biện pháp phòng tránh là tất yếu rồi”.
“Chắc không đâu! Trước khi kết hôn, tớ sẽ không cho phép chuyện này xảy ra đâu”, cô kiên quyết.
“OK, không nói nữa, cậu đứng đợi đây là được.” Lý Nghiên mệt quá, một mình vào cửa hàng dành cho người lớn.
Cô đuổi theo mấy bước, chỉ dám gọi nhỏ “Nghiên Nghiên, quay lại”, nhưng lại khiến bao nhiểu người nhìn bằng ánh mặt kỳ lạ, cô chỉ có nước im miệng, đi qua đi lại trước cửa một cửa hàng bên cạnh.
Một lúc sau cuối cùng cũng thấy Lý Nghiên đi ra, chỉ thấy tay cô giơ lên năm hộp bao cao su đủ màu sắc.
Cô bước nhanh đến, lấy người che Lý Nghiên lại, chi sợ người đi đường thấy thứ họ đã mua.
“Ha ha ha, có gì mà phải che giấu”, Lý Nghiên nhét vào tay chàng năm hộp bao cao su, “Toàn bộ đều dành cho du lịch, một hộp hai cái, tớ mua cho cậu năm hộp, có gân nhé, nhẹ mỏng nhé, điểm G nhé, siêu mỏng không có cảm giác, còn cả mùi hương cỏ mà tớ thích nhất nữa. Nhìn chàng nhà cậu khỏe mạnh như vậy, cho dù là một đêm mười lần cũng đủ”.
Một đêm mười lần? A, Lý Nghiên đúng là mồm miệng không kiêng kỵ, thế mà cũng nói được.
Cô nhìn năm “quả bom” trong tay, xấu hổ nhét trả vào tay Lý Nghiên: “Đã nói với cậu là không đâu mà. Tự cậu giữ lấy mà dùng từ từ đi. Đúng là tức chết với cậu”.
Cô trừng mắt nhìn Lý Nghiên, quay người đi nhanh tới bến xe bus, cô muốn về sớm chứ cứ ở lại với Lý Nghiên thì nhất định cô sẽ chém cô nàng ấy ra thành tám mảnh quá.
Lý Nghiên thấy cô giận thật thì vội vàng đuổi theo. Đêm nay dù thế nào đi nữa, cô cũng phải về nhà Khê Khê, nhất định phải nhét năm hộp “nhu yếu phẩm” này vào túi xách của bạn.
Giang Văn Khê về đến nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc dưới sự chi đạo của Lý Nghiên, cô quyết định mang theo vòng tay.
Lý Nghiên nhìn thấy vòng tay thì hét lên với giọng nữ cao quãng tám, kinh khủng: “Vòng tay này ở đâu ra thế? Đẹp quá! Không phải chàng nhà cậu tặng đó chứ?”.
Cô chớp mắt, gật đầu.
Quả thực là anh tặng.
“Có phải là bướm Nữ Thần Ánh Sáng không?” Cô đưa vòng tay lên ánh đèn, con bướm bằng pha lê xanh lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Lý Nghiên vô cùng hâm mộ: “Con nhỏ này, đúng là tốt số, câu được cả con rùa vàng”.
“Cái gì mà rùa vàng? Anh ấy là người, không phải rùa, được không?” Trong lòng cô thấy ngọt ngào khó tả, cẫn thận đặt vòng tay vào trong túi.
“Chết tiệt, còn chưa cưới mà đã bảo vệ chàng rồi. Đúng là con gái lớn rồi không giữ được”, Lý Nghiên xỉa tay vào trán cô.
“Kệ cậụ, tớ đi tắm đây”, cô thè lưỡi với Lý Nghiên, làm mặt hề rồi chui vào nhà tắm.
Lý Nghiên cuối cùng đã tìm thấy cơ hội, cười gian, lén lút nhét năm hộp bao cao su vào ba lô của bạn, sau đó trèo lên giường với vẻ thản nhiên.
Nếu việc thành, thì bà mai chính cống cô đây sẽ đợi đến khi hai người bước vào lễ đường, bóc lột một phong bao lì xì thật lớn mới được.
Hướng Về Trái Tim Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần Hướng Về Trái Tim