"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ột ngày bình minh trong lành và lạnh giá, với những đám mây trắng sáng lững lờ trôi trên bầu trời ngập tràn ánh mặt trời. Khu Bắc Seattle chỗ nhà Beth Stinson có cảm giác thật khác biệt trong ánh ban mai, tĩnh lặng, mời gọi và yên bình. Đó là một khu dân cư cũ. Dan để ý thấy có vài ngôi nhà hai tầng đã qua sửa chữa, nhưng phần lớn các ngôi nhà là nhà một tầng, có lẽ là được xây trong những năm 1960. Những cây anh đào và cây sồi ở các khoảng sân trước đều là cây đã trưởng thành, và không thấy có đèn đường hay vỉa hè. Các bãi cỏ chỉ đơn giản là những con dốc thoải ra đến mép đường.
Tối hôm trước, khi Dan lái xe đến đây để mô phỏng tình huống một nhân chứng sẽ thấy khi cố gắng nhận dạng Wayne Gerhardt trong đêm xảy ra vụ sát hại Beth Stinson thì thấy khu vực này có vẻ không mấy thuận lợi. Ánh sáng duy nhất đến từ vài sân cỏ và hiên nhà. Joanne Anderson đã khẳng định trong bản khai nhân chứng của mình rằng bà ta thức dậy lúc khoảng hai giờ ba mươi phút sáng và rời khỏi giường để đi uống nước. Bà ta không nhớ điều gì đã đánh thức bà ta dậy, nếu có, nhưng bà ta nói tuổi tác khiến bà ta thức giấc hai lần một đêm để đi vệ sinh. Bà ta nói đã lấy một chiếc cốc từ tủ bếp và trong khi đổ đầy nước máy vào đó thì đã nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ mình trông thấy ai đó bên ngoài căn nhà của Beth Stinson.
Dan đến nơi ngay sau nửa đêm và đỗ xe bên kia đường tính từ nhà Beth Stinson. Anh đoán bếp của Anderson là ô cửa sổ hình chữ nhật phía xa bên phải. Từ đó, Anderson có tầm nhìn không bị hạn chế tới nhà Beth Stinson, nhưng tầm nhìn đó còn cách khoảng sân của bà ta, con đường hai làn xe và sân trước nhà Beth Stinson. Ngoài ra, đường xe chạy của nhà Stinson, nơi Anderson nói bà ta trông thấy Gerhardt, nằm ở hướng nam căn nhà, cách xa cửa sổ nhà bà ta nhất.
Vẫn ngồi trong xe, Dan không dễ ước lượng khoảng cách, nhưng anh thấy khó mà tin được Anderson lại có khả năng xác nhận được bất cứ ai, ngay cả khi đang đeo kính đi nữa, trong một đêm mà bà ta đã khẳng định là âm u và có mưa nhỏ.
Tuy nhiên, sau khi đọc xong lời khai của Anderson, Dan đã hiểu rõ hơn lý do tại sao luật sư công của Gerhardt có thể thuyết phục Gerhardt chấp nhận thỏa thuận của bên công tố. Trong phiên xử, Anderson đã ra làm chứng với sự tự tin hơn rất nhiều so với lời khai của bà ta. Bà ta còn vô cùng chắc chắn là mình đã trông thấy một người đàn ông với mái tóc sáng màu, cao ngang cái cây ở phía nam nhà để xe của Stinson. Cái cây đó là một cây thường xanh đã trưởng thành, cao một mét chín mươi hai. Gerhardt cao một mét chín mươi. Trong cuộc đối chất với luật sư bào chữa của Gerhardt, Anderson đã phải thừa nhận bà ta có thể không đặc biệt nhớ được liệu mình có đeo kính trước khi đi uống nước không. Thật không may, Anderson đã khai rằng bà ta phải có kính. Đó là một trong những câu trả lời khiến luật sư bào chữa e sợ, bởi bạn không thể lường trước được một nhân chứng có thể nói gì với bất kỳ câu hỏi tiếp theo nào yêu cầu bà ta giải thích tại sao mình lại phải có kính. Xác suất là nó sẽ chỉ củng cố thêm cho bồi thẩm đoàn điều bà ta tuyên bố là mình đã trông thấy. Luật sư của Gerhardt đã chọn cách không cần thiết phải mạo hiểm.
Vì lợi ích của Tracy, một phần trong Dan hy vọng chuyến lái xe trong đêm của anh đến đây sẽ xác nhận lời khai của Joanne Anderson là bà ta đã trông thấy rõ Wayne Gerhardt và không nghi ngờ chút nào rằng anh ta chính là kẻ sát nhân.
Dan thở dài. “Chết tiệt thật!” Anh nói và đẩy người khỏi xe. Anh bước trên lối đi bộ rải xi măng. Khoảng sân trông như hồi sinh từ mùa đông, với những chồi xanh đang nảy mầm trong các hộp trồng cây và những hàng cây đang khoe sắc những cánh hoa anh đào đầu tiên.
Người phụ nữ ra mở cửa phù hợp với miêu tả trong hồ sơ. Già hơn chín tuổi, Anderson trông nghiêm trang trong chiếc áo len màu trắng cổ chữ V, quần bò xanh và giày tennis. Bà ta có vẻ mang chút dòng máu châu Á. Dan ngay lập tức chú ý tới cặp kính gọng nhựa màu ngọc lam. Anh nở nụ cười nồng nhiệt nhất với bà ta.
“Bà Joanne Anderson phải không?”
“Phải!” Bà ta nói.
“Cháu là Dan O’Leary. Cháu xin lỗi vì đã gõ cửa nhà bà mà không gọi điện báo trước.” Phần lớn mọi người thấy dễ dàng để gác máy một cuộc điện thoại hơn là đóng sầm cửa lại. “Cháu đang hy vọng có thể hỏi bà vài câu hỏi về chuyện đã xảy ra ở đây gần mười năm trước.”
“Vụ sát hại Beth Stinson.” Bà ta nói. “Và chuyện đó xảy ra chín năm trước. Đến ngày Hai mươi tháng Tư tới mới được mười năm. Cậu không quên điều gì giống như vậy đấy chứ?”
“Cháu chắc chắn là không quên.” Dan nói.
“Cậu nói cậu là ai ấy nhỉ?”
“Dan O’Leary. Cháu đến từ Cedar Grove.”
“Cedar Grove?” Bà ta hỏi.
“Nó ở mạn phía bắc, ở Cascades.”
“Ta biết nó ở đâu. Chúng ta từng đưa lũ trẻ tới đó mỗi mùa hè. Cậu có biết hồ Ross không?”
“Cháu đã câu cá ở đó rất nhiều lần.”
“Chúng ta có một cái nhà nổi trên nước.”
“Bà hẳn phải có nó lâu rồi. Cháu nghe nói họ muốn biết về những người thân ruột thịt thì mới cho ta vào danh sách chờ được.”
Anderson mỉm cười. “Bốn mươi năm trước thì không khó đâu. Cậu nói cậu làm gì nhỉ?”
“Cháu là luật sư. Cháu có hứng thú với các vụ án.” Anh nói, lấp lửng giữa sự thật và sự biến tấu.
“Kiểu hứng thú gì?”
“Cháu xem bằng chứng và muốn xác định xem liệu nó đã đủ để kết án người đó chưa.”
“Nhưng Wayne Gerhardt đã nhận tội rồi.”
“Vâng, cháu biết.”
“Anh ta kháng cáo à?”
“Anh Gerhardt đã phải đối mặt với án tử hình. Cháu đang xem xét lại các bằng chứng.”
“Ý cậu là Dự án vô tội?”
“Bà từng nghe về nó rồi sao?” Anh hỏi, vẫn đứng đó.
“Ồ phải!” Bà ta đáp.
“Vậy cháu hỏi vài câu được chứ?”
Anderson nhún vai. “Ta cho là vậy.” Bà ta không mời anh vào nhà.
“Bà đã nói với các điều tra viên rằng bà thức giấc lúc nửa đêm và đi vào bếp để lấy nước uống.”
“Phải, đúng là vậy.”
“Bà nói bà không thể chắc chắn là mình có đeo kính không.”
“Không, ta không chắc.”
“Nhưng trong phiên xử án bà lại nói Tôi phải có kính. Tại sao bà lại tin là mình phải có nó?”
“À, cũng lâu quá rồi để cố mà nhớ được một chi tiết như vậy.”
“Cháu có nhận ra là cũng nhiều năm qua rồi. Xem bà có nhớ không thôi.”
“Ta cho là ta đã nói thế bởi vì ta không thể trông thấy anh ta nếu không có kính. Ta còn không thể trông thấy rõ cậu nếu không có kính.”
“Bà có nhớ được thị lực của mình chín năm trước không?”
“May mắn là không khác mấy hôm nay.”
“Vậy thị lực của bà ra sao?”
“Cũng không rõ nữa.” Bà ta nhìn qua anh sang bên kia đường. “Kia có phải là ô tô của cậu không?”
“Phải, đó là của cháu.”
“Ta có thể đọc rõ biển số xe.” Bà ta bỏ kính ra. “Giờ thì nó chỉ còn mờ mờ.”
“Vậy là có thể bà đã trông thấy Wayne Gerhardt,” Dan nói trong khi xoay người và chỉ tay, “là người mà cháu tin rằng bà nói là đã trông thấy đang đứng ở góc xa kia căn nhà của Beth Stinson…”
“Đúng vậy.”
“Bà đã khăng khăng là mình phải có kính. Đúng vậy không?”
“Thế ta mới trông thấy anh ta chứ.”
“Vậy là bà giả định mình có đeo kính?”
“Không phải là giả định. Ta phải có kính mới trông thấy anh ta được.”
Họ đang đi lòng vòng, điều mà có lẽ là kết quả mà luật sư bào chữa đã có được khi theo đuổi loạt câu hỏi thế này.
“Điều tra viên đến nói chuyện với bà có cho bà xem bất kỳ bức ảnh nào và hỏi bà liệu có nhận ra người mà bà đã thấy vào tối hôm đó không?”
“Các điều tra viên.” Bà ta nói. “Họ có hai người.”
“Họ có cho bà xem ảnh không?”
“Không phải ngay lần đầu tiên. Lần đầu nói chuyện với họ, ta không thể chắc chắn mình trông thấy anh Gerhardt. Ta không muốn chịu trách nhiệm buộc tội một người đàn ông vô tội trừ khi ta chắc chắn. Người ta không muốn làm vậy, vì lương tâm của mình.”
“Vậy họ đã quay lại và cho bà xem ảnh sao?”
“Anh chàng điều tra viên trẻ hơn, anh ta có cái tên lạ lắm… ta không thể nhớ ra ngay được. Dù sao thì anh ta đã yêu cầu ta đến đồn cảnh sát để nhận diện nghi phạm.”
“Và bà đã đến?”
“Không phải ngay lần đầu.”
“Tại sao lại không?”
“Chỉ là ta thấy không thoải mái.”
“Điều gì đã khiến bà đổi ý?”
“Người đàn ông ta đã thấy trông giống với người đàn ông trong bức ảnh mà điều tra viên cho ta xem.”
“Điều tra viên đã cho bà xem bao nhiêu bức ảnh?”
“Chỉ có một.” Bà ta nói.
“Và họ cho bà xem nó trước khi bà đến đồn cảnh sát và nhận diện Wayne Gerhardt trong hàng nghi phạm của cảnh sát sao?”
“Phải, đúng vậy.”
“Vậy là bà đã bị thuyết phục là mình trông thấy anh Gerhardt.”
“Ta đã không biết tên anh ta.”
“Nhưng bà nhận ra anh ta.”
“Ta khá chắc là vậy.”
Dan cố giữ giọng đều đều. “Không phải chắc một trăm phần trăm sao?”
“Ta không nghĩ chúng ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm về thứ gì đó. Ta cảm thấy khá hơn về chuyện đó khi ta phát hiện ra rằng anh Gerhardt không có chứng cứ ngoại phạm và anh ta đã ở nhà Beth lúc chiều.”
“Các điều tra viên đã nói vậy với bà sao?”
“Đúng thế. Và sau đó ta nhớ ra là trước đó đã trông thấy xe tải của Roto-Rooter trên lối xe chạy vào nhà Beth.”
“Hôm đó bà cũng trông thấy anh Gerhardt hay chỉ chiếc xe tải thôi?”
“Ta có thấy anh ta.” Bà ta chỉ chung chung về hướng sân của mình. “Ta đang gieo mầm luống cây đó, và khi ta ngồi xuống để nghỉ thì thấy anh ta bước ra cửa trước. Anh ta đặt các dụng cụ và thiết bị vào sau xe thùng.”
“Bà có đeo kính không?”
“Ồ, có chứ. Thời điểm duy nhất ta bỏ kính là lúc ngủ.”
“Vậy là bà đã trông thấy rõ anh ta.”
“Phải.”
“Anh ta đang mặc gì?”
“Ta đã nói gì trong bản tường trình ấy nhỉ?”
Dan vờ như không biết. “Bà biết đó, cháu không nhớ bà đã nói gì đâu.”
“Ta nghĩ ta đã nói anh ta mặc một bộ đồ bảo hộ màu xanh với lô gô trắng và đỏ ở lưng.”
“Có phải bà đang miêu tả anh Gerhardt khi bà trông thấy anh ta vào buổi chiều hôm đó không?”
“Không phải vậy sao?”
“Và người đàn ông bà tròng thấy tối hôm đó, anh ta mặc gì?”
“Đó là cùng một người.”
“Vâng. Anh ta mặc gì ạ?”
“Ta không nhớ được. Trời tối quá.”
Joanne Anderson đã ra làm chứng tại tòa rằng bà ta trông thấy Wayne Gerhardt mặc cùng bộ đồ bảo hộ xanh. Dan không nghi ngờ rằng bà ta đã trông thấy, nhưng anh tin chắc đó là vào buổi chiều, không phải buổi tối.
“Cảm ơn, bà Anderson. Cháu sẽ không làm mất thời gian của bà thêm nữa.”
“Ta hy vọng là mình giúp được. Ta ghét phải nghĩ mình đã đưa một người vô tội vào tù.”
“Tất cả chúng ta đều vậy mà.” Dan nói.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng