Nguyên tác: Redeeming Vows
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Chương 30
L
iz, Fin, Myra, và Todd ngồi đợi trên bờ biển. Simon đã biến thành cá mập và bơi đi dưới ánh trăng gần một giờ đồng hồ trước đó. Mỗi phút trôi qua bào mòn dần sự tự tin nơi Liz. Liệu cô và Fin đã làm đúng khi quyết định để nó đi như thế? Họ không biết nó phải bơi bao xa mới tới được sào huyệt của Grainna, hay thậm chí liệu Simon có thể nhìn thấy nó từ dưới nước không.
Sau mười lăm phút Simon ở dưới nước, Liz không còn nói chuyện được với con trai bằng ý nghĩ nữa. Nỗi khổ sở nơi cô tăng lên từng phút một.
“Lẽ ra mình nên dặn nó khi nào thì phải trở vào bờ, dù cho không tìm được mụ ta.”
Myra nắm lấy tay Liz. “Dưới đấy khó canh thời gian lắm. Ngay cả nếu chị bảo Simon quay lại, thì cũng không chắc cậu ấy có thể làm được.”
Simon? Con nghe mẹ nói không?
Im lặng. Chỉ có sự im lặng chết tiệt.
Một vài hòn đá rơi xuống khỏi vách núi. Liz đưa mắt nhìn qua vai thấy Cian và Amber đi về phía họ. Mắt dõi xuống nước.
“Đội trinh sát đang bắt đầu tập trung”, Cian cất tiếng khi cậu đứng bên cạnh họ.
Fin hít sâu rồi thở mạnh. “Nào, Simon. Nhanh lên, chàng trai.” Nỗi lo lắng hằn trên khuôn mặt anh. Tạ ơn Chúa vì cô không đứng trên bờ biển một mình. Có thể là sai khi muốn người khác chia sẻ gánh nặng với mình về sự an nguy của con trai cô, nhưng Liz thấy biết ơn vì anh có cùng chung nỗi lo với cô.
Ái chà!
Liz đưa mắt nhìn xung quanh tự hỏi ai vừa nói. Cô quay mặt về phía biển. Simon?
Mẹ.
Cô đổ người vào Fin. “Gì thế?”
Cô chỉ vào đầu mình. “Simon.”
Mẹ phải ở dưới này mới được. Cả một thế giới đầy màu sắc sặc sỡ luôn.
Vào bờ kể mẹ nghe. Con ở cách bờ bao xa vậy?
Không biết nữa, mẹ đợi chút...
“Nó nói gì thế?”
“Nó đang ngắm cảnh.”
Todd lầm bầm có vẻ không ưng ý trong khi Myra hỏi, “Chuyện gì thế?”.
“Kiểm tra xem đại dương đẹp cỡ nào.”
Giờ con đang bơi vòng qua bán đảo. Khoảng năm phút nữa mẹ sẽ thấy con.”
Đúng như lời cậu nói, Simon, trong hình dáng cá mập, trồi lên đủ nhiều để mọi người trông thấy.
Khi Simon bước từ dưới nước lên, Fin lấy một tấm chăn che người cậu giúp cậu lau khô người.
“Ở dưới đó thật tuyệt. Ước gì mọi người có thể tận mắt chiêm ngưỡng. Con không biết nói sao nữa.”
“Để sau đi Simon. Con tìm thấy mụ ta không?”
Cậu lắc lắc mái tóc dài sũng nước và mỉm cười nhìn Fin. “Đương nhiên là có rồi.” “Bao xa?”
“Con đi bao lâu?” “Gần một tiếng rưỡi.”
“Vậy thì cách đây bốn mươi lăm phút đường biển. Lúc về con bơi nhanh. Trong lúc bơi con liên tục nổi lên để tìm kiếm. Chắc là con mất chừng một tiếng để tìm thấy mụ ta đấy.”
“Biết được bao nhiêu dặm không phải dễ.”
“Con có thể phác họa bản đồ đường bờ biển. Con đã bơi vòng quanh ba bán đảo và một cái vịnh nhỏ.”
Simon mặc quần áo vào và kể cho mọi người thêm vài điểm mốc nữa. Trước khi họ quay trở về trại, Simon tiến lại gần Liz.
“Cảm ơn mẹ vì đã cho phép con đi.” “Con làm tốt lắm, con trai.”
“Không tồi, cu cậu”, Todd thêm vào.
“Tất cả chúng ta đều tự hào về con.” Câu khen ngợi của Fin khiến cu cậu ngoác miệng cười.
...
“Chị nên đi với họ.”
Liz đồng ý với em gái. “Làm sao mình thuyết phục được những người Neanderthal này rằng phụ nữ cũng được việc?”
“Không được đâu cháu”, Ian bảo.
“Chúng ta phải hợp sức cùng nhau cơ mà. Elise đã nói thế.”
“Giống như lần trước, em sẽ cùng với cả nhà ở đây thôi.” Fin chỉ vào đầu mình.
“Lần trước đâu có thành công.”
“Lần này phải thành công.”
Liz đứng lên đi tới đi lui. “Em không thích như vậy. Như thế là không hợp lý.”
“Thời đại này phụ nữ không quen với việc đánh đấm. Họ chỉ gây cản trở thôi.”
“Nếu có chuyện gì đó xảy ra với tất cả đàn ông, thì phụ nữ cũng cần được huấn luyện cấp tốc để có thể chiến đấu. Grainna sẽ không vui chừng nào chưa giết được hết tất cả chúng ta.”
Họ vào pháo đài, thấy mọi người ở cả đấy rồi. Cánh đàn ông mặc áo giáp và chuẩn bị tư thế sẵn sàng cho trận chiến sắp tới. Nhiều phụ nữ ngoan ngoãn ở lại trong pháo đài, nhưng Liz có nghe vài người rì rầm về việc không biết kế hoạch này có khôn ngoan không.
“Em sẽ đi cùng anh.” “Không được.”
“Được, anh sẽ không thắng được em về chuyện này đâu, Fin. Em sẽ ăn mặc như đàn ông nếu bắt buộc phải thế, nhưng em nhất định sẽ tham gia.”
“Tôi cũng vậy.” “Tôi nữa.”
Lần lượt từng người đứng lên.
Ian toan nói gì đó nhưng Lora đưa tay ra ngăn lại.
“Đừng bảo em phải ở lại đây đợi tin báo có ai đó chết. Nếu tất cả chúng ta cùng đi, sẽ không ai cảm thấy hối hận.”
“Nếu có gì đó xảy ra với cháu, ta càng hối hận hơn”, Ian bảo.
“Mình nghĩ nó tệ hơn đối với em sao? Cánh đàn ông sẽ đi tiên phong, chiến đấu bằng kiếm và áo giáp. Còn em và các con sẽ đấu với mụ phù thủy. Cùng nhau.” Lora nghếch cằm lên khi nói hai từ cuối cùng.
Ian khoanh hai tay ngang ngực, mặt ông cau lại.
Liz nín thở. Cô biết nếu ông không đồng ý thì cánh phụ nữ chỉ còn nước ở lại trong ấm ức.
Fin nhìn cô rồi nhìn cha mình. Duncan khoác vẻ mặt hệt ông Ian. Todd dường như hơi tán thành ý kiến đó. Dù gì thì cậu ta cũng đã làm việc chung với các nữ cảnh sát và biết phụ nữ có thể làm những việc vốn được cho là của đàn ông.
“Bố khỉ”, Ian làu bàu. Liz mỉm cười hài lòng.
* * *
Những lời tạm biệt đầy nước mắt dành cho mỗi Briac. Tara phó thác nó cho Alice và một vài hiệp sĩ giỏi ở lại canh gác pháo đài. Phần còn lại trà trộn vào giữa cánh đàn ông. Liz, Tara, Myra, và Amber mặc trang phục nam giới với quần bó và áo thụng. Lora thì không.
Khi họ ăn mặc theo cách đó rời khỏi phòng, một nửa tá phụ nữ kêu ca, phản đối, và cuối cùng lại gia nhập với họ. Theo Liz nhận thấy, tất cả họ là Druid.
Khi pháo đài đã lùi xa tít phía sau, Liz xoay người trên yên ngựa. Chắc cũng phải một trăm người, có khi hơn thế.
Khi ở chỗ cánh đồng quang, họ cho ngựa phi nước đại, nhưng đến rừng họ phải đi chậm lại và tán mỏng lực lượng ra.
Em gái của Donovan, Emma, đến bên Liz. “Là chị phải không?”
“Sao cơ?”
Emma hạ thấp giọng. “Thiên thần ấy.”
“À, tôi không chắc là mình biết cô đang nói về chuyện gì.”
Cô ta cười lớn. “Chị biết đấy, nhưng tôi hiểu chị cần giữ bí mật. Tất cả chúng ta đều im hơi lặng tiếng.”
Liz đưa mắt nhìn đằng sau, để ý những phụ nữ khác đang nói chuyện với người nhà cô. Những ánh nhìn lo âu hiển hiện trên mọi khuôn mặt.
“Tôi có thể gọi gió, và mưa”, cô nói trong khi mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước. “Tôi không chắc mình có thể được việc gì trong trận chiến này nhưng tôi sẵn sàng cố gắng để chúng tôi sống sót.”
Liz để ý thấy Myra nhìn về hướng cô và so vai.
“Lửa thì dễ lắm, và... ưm, đấy là một quyền năng khác của tôi.” Cô không thể chứng minh cho cô ta thấy ngay lúc này. Có lẽ chờ đến lúc mọi chuyện chấm dứt thì sẽ không cần nói bất kỳ điều gì.
Emma gật đầu, tỏ vẻ hiểu. “Thế những người khác thì sao?”
Lần này Liz từ chối nói thêm. “Cô cứ hỏi họ, nhưng đừng hỏi gì con trai tôi nhé.”
“Tôi nghĩ mình cũng sẽ nói vậy nếu có con.”
Từ đó trở đi, hai người cưỡi ngựa trong im lặng. Rồi Myra và Emma đổi chỗ. Myra xác nhận rằng người phụ nữ nói chuyện với cô cũng hỏi cô câu hỏi tương tự. Cuối cùng, Liz biết rằng tất cả những phụ nữ đều có một quyền năng nào đó. Do đó dễ dàng rút ra được kết luận rằng những người đàn ông trong các thị tộc có chung dòng họ cũng mang dòng máu Druid.
Suy ra con số này lên đến hơn ba mươi. Không tồi. Không nhiều, nhưng không tồi.
Sau khi đi được hơn một giờ, người kỵ sĩ đi đầu ra hiệu dừng lại. Ian tiến lên phía trước và tung con đại bàng lên. Simon đi bên cạnh Fin. Đôi mắt cậu nhắm nghiền.
Con đang nhìn xuyên qua mắt con đại bàng phải không?
Vâng. Mẹ lại gần ông Ian nói cho ông biết con nhìn thấy gì đi nhé?
Liz tách ra khỏi cánh phụ nữ. Những người đàn ông nhìn chằm chằm theo hướng cô nhưng không để ý đến cô.
Khỉ thật. Gì thế?
Chúng ta đang đi vào một cái bẫy. Có ít nhất là một tá đàn ông, vài người trên ngựa, số khác đi bộ. Họ dàn rộng đội hình và cách ta không đầy nửa dặm. Vài người trông có vẻ như đang chuẩn bị bao vây chúng ta.”
Ian đang nói chuyện với Lancaster và MacTavish. Giữa ông và cô là một tá đàn ông. Một người đi ngựa tiến đến ngăn cô lại khi cô cố tới chỗ ông.
“Cô có thể cải trang thành đàn ông, nhưng cô không có phận sự gì ở đây cả.”
Cô quả quyết gã này không phải Druid. “Tránh đường cho tôi.”
Gã không chịu.
“Có thể anh không nghe tôi...” Cô phóng một tia lửa từ ngón tay vào mạn sườn con ngựa và xông về phía trước trong khi gã hiệp sĩ cố bám lấy lưng ngựa cho khỏi ngã.
Vụ xích mích khiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô. “Ngài MacCoinnich.” Liz chỉ tay về phía phải và trái.
“Tôi trông thấy lính bao vây hai bên chúng ta.”
Đám binh lính mau chóng lục soát các lùm cây. Nơi này gần biển, những loại thực vật mọc thấp có thể che chắn cho họ.
“Có ai phía trước không?”, Ian hỏi. “Có, vài người.”
Đám binh lính vây quanh Ian không hỏi tại sao cô biết. Họ chỉ hành động.
Kiếm được rút ra, khiên giơ lên. Khắp đám lính rộ lên những tiếng xì xầm. Cánh phụ nữ biết tốt hơn hết là im lặng.
Có tiếng một nhành cây gãy. Những ánh mắt đổ dồn về hướng phát ra tiếng động.
Rồi cả đoàn người náo loạn cả lên.
Cô nghe Duncan lên tiếng nhắc nhở Fin. Lại thêm nhiều tiếng gươm va vào nhau nhưng họ không thấy gì.
“Simon? Con có thấy gì không?”
“Không thấy gì hết mẹ.”
Liz kéo tay Myra nối vào tay Emma lúc nãy giờ vẫn nắm tay mình rồi đứng vào chính giữa vòng tròn. Cô nhìn Lora và hét lên. “Nào.” “Ở đâu?”
Liz nhìn lên bên trên đầu mình.
Run rẩy, Lora gật đầu và theo Liz đến chính giữa vòng tròn.
Không để mất thời gian, Liz nắm lấy tay Lora và hai người bay vút lên không trung. Bên trong vòng lửa, và bên trên cuộc chiến, họ đậu xuống một tán cây và quan sát trận đánh bên dưới.
Duncan đang đấu kiếm với một kẻ thù nhưng không cố kiềm giữ việc sử dụng quyền năng Druid của mình. Fin làm theo anh trai. Một người đàn ông Liz không nhận ra bị đánh rơi xuống ngựa. Lora vung tay cho đến khi một quả cầu lửa táp vào ngực của kẻ vừa đánh nhau với anh ta.
“Lính nhà McLauren”, bà nói.
Lửa khắp nơi. Gươm va nhau chan chát. Một người đàn ông ngã xuống, nhưng Liz không nhận ra đó là ai. Cian tụt xuống ngựa, quỳ bên cạnh anh ta. Ánh sáng xanh tỏa ra từ vết thương cho đến khi Liz để ý thấy anh ta cử động được trở lại.
Cô lại đưa mắt tìm Fin, lúc này đang đánh nhau và ngựa anh không thấy đâu. Kẻ đấu với anh to gấp đôi nhưng không lanh lẹ bằng. Họ phóng vút lên khỏi tán cây cùng một lúc cho đến khi Liz chẳng thấy chuyện gì đang xảy ra.
Cô nín thở, đợi chuyện gì đó xảy đến. Cảnh tượng bên dưới vẫn hỗn loạn.
Lora tiếp tục phóng những quả cầu lửa vào kẻ thù, những người không có quyền năng. Đa số không nghĩ đến việc nhìn lên để xem thử lửa đến từ đâu, số khác thì có.
Fin rốt cuộc cũng trồi lên từ lùm cây, gươm vung lên sẵn sàng.
Một vài lính của Grainna bắt đầu rút lui, biết chắc phần thua.
Liz trông thấy trận chiến đã tan, chờ một lát cho chắc rồi mới hạ mình và Lora xuống đất. Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài vòng lửa nữa, Liz mới dập tắt lửa.
Khi trận chiến kết thúc có hai người bị thương, một rất nghiêm trọng, nhưng khi Cian dùng quyền năng của mình chăm sóc thì người đó đã có thể lên ngựa và vào vị trí.
Fin đến bên cô và Simon, mặt anh lấm lem và máu vương đầy áo giáp. “Mọi người ổn chứ?”
“Ổn.”
“Còn bao xa nữa thì tới được pháo đài của mụ ta?”, anh hỏi con trai cô.
“Một dặm, cùng lắm là hai.”
Tara lên ngựa và phóng đi. “Biết đâu tôi có thể giúp tìm mụ ta dễ dàng hơn.”
Cô thúc ngựa đi song song với ngựa Duncan. Cặp đôi trao đổi với nhau vài câu rồi cả hai tiến lên dẫn đầu đoàn người. Tara xòe hai bàn tay ra và lùm cây tách ra làm đôi thành một con đường.
Liz quan sát Tara sử dụng quyền năng của mình, hoàn toàn không giống như hồi trước. Một con đường quang xuất hiện trong rừng dẫn họ tới đích cần đến.
* * *
Grainna cảm thấy họ đến gần từ rất lâu, trước khi họ đến với lực lượng khá hùng hậu.
Mụ ra lệnh cho binh lính vào vị trí và đứng ở vị trí cao nhất của pháo đài quan sát.
“Các ngươi đã chống trả những người bạn bốn chân của ta, thế còn những thứ này thì sao?” Grainna giơ hai tay lên cao quá đầu, kêu gọi tất cả những côn trùng, ong, và sinh vật mụ có thể khống chế, rồi ra lệnh cho chúng tập hợp lại.
Những tiếng kêu thét và la ó xuất hiện từ đoàn người đang tiến đến cho đến khi ánh chớp lóe lên xé toạc không gian và mưa trút xuống, xua đi đám côn trùng mụ vừa triệu hồi.
Họ tiến đến gần hơn.
Grainna gọi lũ chó của mụ, một số là chó nhà, số còn lại là sói. Chúng đứng bên cạnh đám lính, chờ đợi.
Khi con ngựa đầu tiên tiến vào khoảng đất trống, đàn chó phóng vút lên phía trước. Những con ngựa yếu bóng vía lồng lên, quay đầu chạy và đàn chó đuổi theo ráo riết. Kỳ thực Grainna không thể trông thấy bất kỳ binh lính nào của nhà MacCoinnichs.
Mụ biết họ đang đến gần, nhưng không thể ngửi thấy, hay nếm được.
Những đôi cánh vỗ phành phạch trên không trung từ đằng xa, kéo theo là những tiếng chíp chíp, quàng quạc, và những tiếng rít của bọn mòng biển. Tiếng ồn mỗi lúc một tăng lên cho đến khi ngang bằng với âm thanh của một chiếc máy bay phản lực.
Grainna đưa mắt nhìn đằng sau và quỳ mọp xuống khi hàng ngàn con mòng biển bay vút qua trên đầu mụ.
Bầy chim bám vào đám lính. Cánh phụ nữ la lên choe chóe xua lấy xua để.
Rồi nhà MacCoinnichs xuất hiện.
Mụ gào lên cảnh báo, ra lệnh cho đám lính tấn công, rồi phất một bàn tay ngang qua bầu trời. Nửa số mòng biển rơi xuống đất, chết hoặc bị thương. Số còn lại rút lui, và đám lính bắt đầu vào trận.
* * *
“Kia.” Fin chỉ về phía mụ Grainna đang đứng cao tít bên trên. Mái tóc dài và bộ váy cùng tấm áo choàng đen kịt thật xứng với đầu óc đen tối của mụ ta.
Todd rút súng ra từ bao da, nhắm vào mụ phù thủy, và nổ hai phát. Một phát trúng, nhưng chỉ khiến mụ nổi cơn điên. Mụ đẩy hai bàn tay về phía hướng Todd và hất cậu ta xuống ngựa.
Fin nghe Myra hét lên. Hai sự việc xảy ra gần như đồng thời. Trước tiên, Myra vươn hai tay ra, đẩy Grainna tấp vào bức tường xa phía sau. Ngay cả xa như thế, Fin vẫn trông thấy Grainna bị đập đầu vào tường đá và ngã ra đất. Kế đó, Cian chạy tới chỗ Myra đang ở bên cạnh Todd.
Grainna và Todd đứng lên cùng lúc. Trước khi Grainna tung tiếp một đòn tấn công nữa, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Chỉ có điều không phải là Fin gây nên việc đó. Khi đưa mắt về phía bên phải, anh để ý thấy một trong những hiệp sĩ của Lancaster xòe hai bàn tay về phía mặt đất. Fin mỉm cười và góp sức vào khiến mặt đất rung chuyển dữ dội hơn.
“Cẩn thận”, anh hét lên cảnh báo mọi người.
* * *
Liz không thể điều khiển được con ngựa. Nó lồng lên và hất cô xuống đất. Cô lồm cồm bò ra khỏi đường chạy của nó và đứng bật dậy.
Đám đàn ông xông vào nhau, một lần nữa gươm va nhau chan chát, và lửa nổi lên khắp nơi. Cô cúi đầu tránh một mũi tên và trông thấy Tara hối hả chạy đến bên Amber.
“Chúng ta cần tìm cách tiến vào sau pháo đài để Grainna không còn đường thoát”, Amber nói. “Đó là âm mưu của mụ phải không?”
Amber lắc đầu. “Vâng, và giết sạch chúng ta.”
Liz để ý thấy một trong những người đàn ông chật vật với một kẻ thù bèn hỗ trợ anh ta bằng chút phép thuật. Myra trườn về phía trước và hất một tên xuống ngựa chỉ bằng cái vẩy tay.
“Âm mưu đó là gì?”
“Kia kìa.” Liz để ý thấy đám lính dạt ra hai bên và hình thành một con đường ở cách xa chỗ trú ẩn của Grainna.
Họ bắt đầu tiến về phía trước.
Đợi con với.
Giọng của Simon, nhưng khi cô nhìn xuống cậu đã biến thành một con sói. Trước khi cô kịp phản đối, cậu đã phóng vút lên trước dẫn đường.
Grainna không hề tính đến việc sẽ có người đột nhập vào pháo đài của mình từ phía biển. Simon đi dọc theo hông pháo đài, Liz và những người khác theo sau. Khi đến được chỗ trông giống như lối vào họ nhận thấy cánh cửa chỉ là một ảo ảnh, rất có thể là do phép thuật làm nên.
Liz nện nắm đấm vào bức tường chắc nịch. “Khốn kiếp.”
“Giờ sao đây?”
“Mình không thể đi vào cổng trước được, mụ ta sẽ phát hiện ra mất.”
“Có lẽ nên rút lui.”
Lora há hốc miệng và chỉ bên trên đầu họ.
Liz cố nén một tiếng kêu chực bật ra. Bên trên họ là một bóng dáng trắng toát. Quen thuộc, nhưng không phải là tổ tiên lần trước đã đến thăm họ.
“Là Tatiana”, Amber kêu lên.
“Hồn ma ư? Chúa ơi”, Liz run lên.
Một đám mây trôi bồng bềnh bao quanh hồn ma nhằm về hướng những mỏm núi xa xa và vẫy họ đến.
“Giờ ta nên làm gì?”, Amber hỏi.
Simon phóng lên trước và biến thành đại bàng trong một cú nhảy.
Cậu vỗ cánh bay về phía hồn ma.
Ở đây có một cánh cửa, cậu nói với mẹ. Làm sao tất cả chúng ta lên đó được? Bay. Mọi người nắm tay nhau đi.
Liz so vai. Cô đã bay lơ lửng trên không trung trong vụ diệt chuột, giữ được bốn người cùng một lúc.
Lối đi quang chứ?
Simon bay vút đi biến khỏi tầm nhìn vài giây rồi trả lời có.
“Chắc chúng ta phải bay lên đó thôi.” Cô chìa tay ra, lòng bàn tay mở.
“Rồi sao?”, Myra hỏi. “Chúng ta bay lên đó, tìm thấy mụ Grainna phải không? Rồi sao?”
Liz bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Myra, quai hàm cô đanh lại. “Chúng ta phải chiến đấu.”
Myra lại lặp lại câu hỏi vừa rồi.
“Phải thế thôi, Myra. Không còn cách nào khác. Tất cả chúng ta đều cảm thấy nó. Hôm nay chuyện này phải kết thúc.”
Tara gật đầu bảo, “Em không thể sống cả đời cứ mãi lo lắng nhìn lại phía sau lưng, lo lắng cho con trai mình”.
Liz nhìn em gái, mỉm cười gượng gạo và nắm lấy tay cô.
Lần lượt từng người gật đầu rồi nắm lấy tay nhau. “Đừng buông ra nhé.”
Liz tập trung cho đến khi tất cả bay lên mỏm đá ngoài biển và đáp xuống bên trong pháo đài của Grainna.
Âm thanh náo loạn của trận chiến bên ngoài khiến tất cả không ngớt lo âu.
Theo kinh nghiệm, Liz biết rằng cả Lora và Tara đều không được hỏi chồng mình trận chiến đang như thế nào. Bất kỳ ai mất tập trung đều có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Thay vào đó, đội quân nhỏ của họ theo bóng ma Tatiana khi cô dẫn đường xuyên qua mê cung của những lối đi lõm bõm nước đến chỗ trú ẩn của kẻ thù.