Số lần đọc/download: 2470 / 113
Cập nhật: 2015-07-18 13:06:46 +0700
Chương 30
M
ột buổi sáng, tôi thức sớm. Tôi định tập thể dục để lấy gân cốt. Nhưng vừa thọc chân vào dép thì tôi nghe tiếng khóc, tiếng khóc oà lên như có người chết.
Tôi nhìn ra ngoài, đảo mắt nhìn tìm xem ai khóc. Rồi tôi đi thẳng ra bụi nứa trước cửa nhà. Tôi hỏi một cậu bộ đội:
- Ai khóc vậy?
- Thằng Trớn nó mất đồ nó khóc – Cậu bộ đội vừa nói vừa trỏ tay.
Thì ra, người mất đồ là cái cậu hằng ngày vẫn đến mượn cái bật lửa của tôi. Đã bốn năm hôm rồi, tôi gặp cậu ta ở đây và cậu chỉ nằm một mình.
Tôi thấy xót xa quá. Tôi hỏi:
- Cậu Trớn mất hết đồ đạc phải không?
Cậu thanh niên ngước lên nhìn tôi, mắt đẫm nước mắt, mồm cậu méo xệch, đầu cậu ngoẻo sang một bên.
- Chúng nó lấy hết đồ đạc của em anh ạ! Đêm qua sốt, em nằm mê man..hu..hu… – Trớn đưa tay gạt nước mắt và khóc ngọt ngào – Chúng nó lấy của em hết tất cả những “món đồ chiến lược”, hu … hu. Thế nầy em đây làm sao tới nơi được? hu..hu…! …
Trớn cứ quệt nước mắt mà khóc trước cái ba-lô bị trút hết đồ cũng có cái miệng méo xệch như miệng chủ nó. Tôi ngồi xuống bên Trớn. Tôi đưa ta cầm lấy cái ba-lô. Nó lép kẹp như một bao từ trâu đã trút hết cỏ.
Trớn lại cầm lấy cái ba-lô dốc ngược xuống, những món đồ còn lại tuôn hết ra đất.
Trớn ném cái ba-lô sang một bên rồi nói:
- Đấy anh xem những món đồ chiến lược của em mất hết rồi, khác nào nó chặt chân em!
Tôi nhìn dưới đất thấy một quân phục còn mới, một cái áo cổ vuông, một cái quần đùi, một cái áo lót mồ hôi của nhà máy dệt Đồng Xuân, một tấm vải mủ rách, mấy băng đạn AK.
Tôi thầm nghĩ: chắc có lẽ cậu này thuộc một binh chủng đặc biệt cho nên có những món đồ chiến lược. Nếu mất những món đồ đó thì cậu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Tôi không định hỏi, nhưng Trớn nói ngay:
- Chúng em mỗi đứa được hai bộ quai dép, một bộ tra vào dép rồi, còn một bộ cất kỹ trong ba lô để phòng đường xa, không có nó thì không đi được. – Trớn đưa bàn chân ra và tiếp – Cái quai dép của em đứt mấy lần rồi mà em chỉ nối chứ không dám thay cái mới. Bây giờ thì nó lấy cả dép lẫn quai của em rồi. Còn bộ quai dép xơ-cua bỏ trong ba-lô nó cũng lấy tuốt.
Trớn xốc từng cái quần cái áo lên và nói:
- Cái túi thuốc nó cũng lấy luôn. Nửa kí-lô mì chính (bột ngọt) em không dám ăn còn nguyên với nửa kí-lô muối nó cũng lấy mất. Mất những thứ đó, em chỉ còn có chết!
Tôi mới hiểu ra những “món đồ chiến lược” là những món đồ gì?
Bỗng Trớn cuống cả lên. Trớn cầm lấy chiếc áo mới, xộc tay vào từng túi.
Thấy anh ta bối rối, tôi hỏi:
- Mất chứng minh thư đi đường à?
- Không, cái đó thì em lại không thiết. Giao liên nó không cho em đi thì em càng thích.
Trớn ngồi xuống xộc tay vào các túi của chiếc ba-lô với một cử chỉ vô cùng tuyệt vọng, anh ta hất cái ba-lô văng ra:
- Thôi rồi, mất nữa rồi!
- Vàng à?
- Không, một món hàng chiến lược quan trọng nhất, đó là cái bật lửa!
Tôi nói:
- Theo tôi biết, để cho các cậu không dám trốn vì trong mình không có bật lửa, mỗi tiểu đội chỉ có một cái bật lửa do tiểu đội trưởng giữ, sao cậu có riêng một cái?
Trớn hơi quạu, cậu ta câng câng cái mặt lên:
- Ờ, của em chứ! Em mua cái bật lửa 3 số 5, em nghiện thuốc lá mà!
Tôi khổ tâm vô cùng, nhưng không biết làm gì để giúp cậu bé, tôi vỗ vai cậu ta và bảo:
- Tớ sẽ cho cậu mượn bật lửa mãi mãi!
Rồi tôi đi vào nhà. Thu đã thức dậy, nàng ngồi trên võng, gác một chân lên mép võng, một chân thòng xuống dép, để trần ra đến đầu gối. Tôi bàng hoàng. Thu không ngờ tôi đang bị xúc động vì đôi chân của nàng hay nàng muốn khoe với tôi đôi chân mà nàng biết rằng tôi mê đắm. Nàng cứ ngồi nguyên như vậy và duỗi thẳng chân đau ra, tươi cười với tôi:
- Anh xem này, cái cổ chân của em thường rồi!
Đôi chân Thu tuy hơi gầy, dày sành đạp sỏi hơn một tháng nay nhưng cũng vẫn cứ ửng lên màu quí phái.
Tôi nhìn cái bắp chân trắng muốt. Bỗng nhiên tôi ngồi khuỵu xuống đất.
Tôi đưa tay ra, bất giác tôi bóp mạnh một cái.
- Đau không? Em thấy đau không?
- Đa….au! Thu cau mặt.
- Thế sao bảo như thường rồi?
- Anh bóp mạnh quá – Thu vui vẻ – Vừa thôi chứ anh! Anh lại muốn khiêng em trên vai nữa à?
Mắt Thu lấp lánh niềm vui. Tôi nghe mặt mình nóng bừng. Tôi không đứng lên nổi nữa.
Tôi đưa ngón tay gõ gõ vào bàn chân Thu. Thu đập vào vai tôi. Không bỏ lỡ cơ hội, tôi chụp lấy cổ tay Thu siết chặt và nghiến răng ken két:
- Dữ hả? Dữ hả?
Thu nhắm mắt vung tay ra và kêu lên:
- Ôi đau, trông anh như muốn nuốt sống em vậy!
- Ừ, ừ nuốt sống!
Tôi đứng phắt đậy, định nói, định làm cái gì nhưng tôi lại chạy vụt ra ngoài. Một chốc định thần xong, tôi trở vào. Tôi nói:
- Đêm hôm đó, anh ngủ trên ngọn cây, anh lấy làm ân hận sao mình đã đi bệnh xá làm gì để phải chịu một đêm cô đơn bạc tóc như vậy.
Tôi kể tiếp cho Thu nghe về tiếng gọi của cặp chim ân tình, việc cọp rình và chiếc bi-đông rời trúng lưng “Ông” ta. Thu ngồi chăm chú nghe, hai tay thu lên ngực và rùng mình từng chập.
Tôi nói tiếp:
- Anh sẽ thấy bớt cô đơn hơn nếu cùng lúc đó, ở nhà em cũng nghe tiếng chim ấy với anh!
Thu nhìn tôi đôi mắt hơi lơ mơ:
- Tiếng chim như thế nào?
- Nếu nhại thì khó lắm nhưng đại khái là một con trống và một con mái. Con trống kêu:”đến đây nhé!“, con mái đáp:“mau đến đây!“
- Anh chỉ tưởng tượng! – Thu với tay tát vào vai tôi.
Tôi cười xoa:
- Thì nằm giữa rừng anh tưởng tượng như vậy mà nhớ em.
Đôi má ửng lên, Thu vui vẻ nói:
- Để yên, em kể cho anh nghe sự tích con chim ấy. Nhưng em hỏi anh nghe tiếng chim đó lúc khuya và khi nó hót tiếng cuối cùng hoà hợp nhau là trời bắt đầu đâm mây ngang phải không?
- Phải! – Tôi nói tiếp – Đôi chim ấy là đôi tình nhân em nhỉ?
- Vâng!
- Ước gì chúng mình là đôi chim đó!
Mặt Thu bỗng biến sắc, rắn lên như mặt hồ đang ấm nắng mùa xuân bỗng trở thành băng giá. Thu nhìn tôi trân trân không chớp mắt. Còn tôi thì vẫn cứ cười đùa và trêu ghẹo Thu bằng những cái nháy mắt của tôi.
Thu kêu lên như bị ai hốt hồn:
- Ơ ơ! Anh! Em không biết đâu đấy! Em không thích anh đùa như thế.
- Không, anh không đùa đâu, anh nói thật để cho em đề phòng.
Thu cúi nhìn mũi chân nàng. Tôi nói luôn:
- Anh hôn bàn chân đau của em một cái nhé. Cho nó khoẻ lên rồi mai đi! Nhưng không phải anh hôn chân em đâu mà chính là anh hôn cái nghệ thuật của chân em cống hiến cho đời. – Tôi nói một cách hết sức bình thường – vì thế anh không yêu em thì anh không chịu được.
Thu vẫn không ngước lên. Những mớ tóc xoà ra phía trước che hầu kính gương mặt Thu. Thu đưa tay ôm sát ngực như để ghìm lại trái tim đang đập mạnh. Thu cho cả cái chân đau xuống dép như để lấy thăng bằng. Thu lẩm bẩm:
- Ai anh cũng yêu!
Tôi vui vẻ:
- Em trách anh làm gì chuyện đó?
- Không, em đâu có trách anh!
Thu lặng lẽ nhìn tôi với đôi mắt đờ dại không còn ánh sáng. Rồi Thu khẽ lắc đầu:
- Anh đừng yêu em!
- Tình yêu như trái chín. Làm sao ngăn cản được?
- Em không chịu đựng nổi tình cảm mãnh liệt của anh!
Tôi quì sụp xuống và ôm chặt lấy đôi chân nàng.
Tôi nghe như có một khối nam châm hút tôi vào một vật gì mềm mại và ngạt ngào hương.
Bên tai tôi tiếng gió rít, tiếng suối reo. Một cánh buồm đang no gió hứa hẹn một cuộc vượt trùng dương.