God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ầm 5 triệu trong tay mà Bội Cầm cảm thấy sung sướng vậy là nàng có thể giúp được cho Nhật Nam rồi. Lát nữa nàng sẽ tìm cách đưa cho Nhật Nam. Sáng hôm nay bầu trời trong xanh thật đẹp cây cỏ xanh tươi và cả mặt nước hồ cũng xanh.
Nàng đang đứng ngoài lan can. Nơi đầu tiên nàng gặp Nhật Nam, mắt ngó dáo dác ra bãi biển.
Bà Lam Hằng đứng bên cạnh nàng lên tiếng:
- Bội Cầm này! Sáng hôm nay cũng chẳng có việc gì phải làm. Bác muốn đi công viên Lâm Viên, con có đi với bác không?
Nàng mỉm cười rồi lắc đầu:
- Dạ thôi, con muốn ở nhà.
- À! Hay là đi với 1 bà già như tôi chán lắm phải không?
Nàng không muốn đi vì nàng nghĩ ngay tới chuyện Nhật Nam sẽ đến đây để lấy số tiền còn lại.
Nàng nói:
- Đâu có. Con mệt. Con muốn ở nhà.
- Hay là con có hẹn với Lâm Tạo phải không?
Nàng giả vờ gật đầu thừa nhận vì nàng biết bà Lam Hằng rất vui khi nàng quen với Lâm Tạo.
- Dạ, anh ấy hứa sáng nay đến đây chỉ dạy cho con thêm 1 số kiến thức về vi tính.
- Thế thì bác không ép.
Bà Lam Hằng buồn bã bước đi.
Nàng cũng đóng cửa và trở về phòng.
Đúng 1 giờ, có tiếng gõ cửa ở phòng nàng. Bội Cầm chạy ra mở cửa với gương mặt thật rạng rỡ.
Nàng nhận ra ngay khuôn mặt điển trai rám nắng của Nhật Nam đang mỉm cười với nàng.
Anh nói ngay:
- Đã chuẩn bị chưa?
Nàng vô cùng buồn bã và đau đớn trước câu hỏi của anh. Chẳng lẽ câu đầu tiên khi anh gặp nàng là hỏi đã chuẩn bị tiền rồi chưa thôi ư? Anh đến đây là vì tiền chứ chẳng phải 1 chút xíu nào vì nàng cả.
Nàng chạy vào lấy 5 tờ 100USD mà nàng đã bỏ sẵn trong bao thơ đưa cho anh mà đôi mắt ngấn lệ.
- Đây! Em đã chuẩn bị rồi.
Anh cầm lấy bao thơ và ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì thế này?
- Thì tiền.
- Anh đâu có bảo em chuẩn bị tiền. Anh hỏi em là có chuẩn bị sẵn sàng để đi cỡi ngựa với anh chưa? Anh đã hẹn với em rồi mà.
Nàng đưa tay lau khô 2 dòng nước mắt vừa chảy ra.
- Vậy mà em cứ tưởng...
- Tưởng anh là kẻ lợi dụng. Kẻ moi tiền đàn bà phải không?
- Không có.
Nhìn trên vai anh đang vác 1 ba lô nặng trĩu. Nàng hỏi:
- Anh mang gì mà nhiều thế kia?
- Đồ ăn, như vậy sẽ đỡ tốn kém cho em.
Nàng mỉm cười, 1 nụ cười rạng rỡ thật sự. Nàng cười.
- Em có tiền mà, đâu cầu anh cực khổ như vậy chứ.
Anh thả bộ xuống lầu và đón 1 chiếc taxi đi đến khu cỡi ngựa.
Anh cởi mở:
- Hôm nay, bà chủ của em lại cho em nghỉ nữa à?
- Bà ấy đi công viên Lâm Viên chơi rồi, có rủ em đi nhưng em không đi.
- Tại sao vậy?
Nàng không nói cho anh biết rằng nàng không đi chơi với bà Lam Hằng là vì nàng muốn gặp anh.
- Em đã đi Lâm Viên rồi, còn cỡi ngựa thì em chưa đi lần nào.
Nhật Nam cười khúc khích rồi nghiêng người qua nắm lấy tay nàng:
- Bội Cầm! Có phải là em khó nói là em thích đi chơi với anh không?
Nàng chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời của chính mình.
Anh dịu dàng hỏi:
- Tại sao thế?
- Em sợ.
- Sợ gì chứ?
- Em sợ chuyện em yêu anh sẽ trở thành sự thật.
- Tại sao vậy?
- Em thích bên cạnh anh, nhưng... có lẽ chuyện của chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu, cuối cùng rồi cũng phải chia tay thôi.
- Thế thì chúng ta đừng chia tay. Anh thích đi chơi với em lắm. Những lúc ở bên cạnh em, anh rất vui.
Nàng biết anh nói dối nhưng nàng lại không bắt bẻ anh. Nhớ hôm nào nàng gặp anh đi bên cạnh Lâm Thủy, anh cũng vui lắm mà.
Nàng buồn bã:
- Nhật Nam à! Anh cứ coi như chúng ta là bạn tốt của nhau thôi. Em chỉ còn ở đây 1 tuần rồi em sẽ về rồi. Chúng ta sẽ chia tay, mỗi người lo lắng riêng cho cuộc sống của mình. Thành phố biển này em sẽ nhớ mãi. Nhớ câu lạc bo6. bãi biển, nhớ Lâm Viên... em sẽ coi như nó là 1 giấc mộng đẹp.
- Nhưng cho dù em đi bất cứ nơi nào anh cũng sẽ đến thăm em mà.
Nàng cười chua chát:
- Tiền taxi anh còn không có để đi thì khả năng đâu anh đến thăm em được.
- Thì em đến thăm anh.
Nàng muốn nói không thể, nhưng không hiểu sao nàng lại im bặt.
Anh nói:
- Sao em? Em không muốn thăm anh ư?
Cố gắng lắm nàng mới nói được 1 chữ "không" thật yếu ớt.
Anh buồn bã:
- Thế thì anh không ép em làm gì. Chúng ta là bạn với nhau nhưng mãi mãi không bao giờ gặp nhau cũng được.
Nàng muốn như vậy, nhưng khi nghe anh nói như vậy nàng lại đau đớn vô cùng.
Anh nói:
- Thôi, để anh đi mướn ngựa cho em.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm