Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
30. Chuồng Riêng
C
húng đa đang ở đúng đoạn đã đề cập đến trong chương một của quyển truyện này. Bầu không khí ngày càng trở nên ngột ngạt. Bé Táo kiên quyết tuyệt thực. Cún Bụi cũng thế. Có vẻ như người ta đang âm thầm sắp đặt một việc gì đó. Cún Bụi không biết chuyện gì. Những cơn ác mộng đã vắng bóng từ mấy tháng nay giờ bỗng dưng xuất hiện trở lại. Điềm gở! Nửa đêm, Cún Bụi giật mình tỉnh giấc la hét. Bé Táo vội chạy đến. Nó nằm xuống giường cô bé, ngủ lại. Cô bé ngồi bên cạnh, đọc một quyển truyện viết về chuyến phiêu lưu của Ba-din. Bé Táo rất thích
Ba-din phù thủy. Cô ấy sợ đến phát run lên đồng thời vẫn bật cười thích thú. Thật lý tưởng! Thỉnh thoảng, cô ấy rời mắt khỏi trang sách, đưa tay vuốt ve Cún Bụi và thì thầm: “Phù thủy của chị”. Cún Bụi thở dài khoan khoái. Hai bên ria mép phập phồng.
Nhưng cửa phòng đột nhiên bật mở và “một ngày như mọi ngày” lại bắt đầu:
-Con chó này làm cái gì trên giường của con vậy? Mẹ đã cấm con hàng trăm lần rằng không được cho nó ngủ chung như thế! Chuyện này phải chấm dứt ngay thôi, Táo ạ!
Bé Táo hỏi, giọng nhẹ nhàng:
-Chấm dứt cái gì hả mẹ?
-Chuyện này! Tất cả chuyện này! Bà Tiêu Cay thận trọng trả lời lửng lơ.
Rồi bà bước ra ngay.
Mười phút sau, Bé Táo đưa Cún Bụi vào phòng ăn sáng. Ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay ngừng ngay câu chuyện đang nói dở. Im lặng. Chỉ có tiếng nhai bánh mì nhóp nhép.
Rồi bà Tiêu Cay đột ngột mở đầu:
-Ngày mai cả nhà ta sẽ đi nghỉ mát!
Bé Táo ngước mắt nhìn lên. Cô nhìn bà Tiêu Cay không chớp mắt. Khóe miệng còn đọng một mẩu sô-cô-la đang khô lại.
-Ở đâu hả mẹ ? Cuối cùng Bé Táo hỏi.
-Ở bãi biển chứ ở đâu ! Cả nhà ta đi Ni-xơ ! Ông Bồ Hôi vẫn không nói gì. Bé Táo nhìn ông và bà Tiêu Cay, rồi nhìn mẩu bánh mì đang ăn dở. Trước khi chấm bánh mì vào tách sô-cô-la, Bé Táo hỏi :
-Con Cún có được đi cùng chúng ta không ạ ?
Do dự trong giây lát, rồi bà Tiêu Cay vui vẻ đáp :
-Tất nhiên ! Nó cũng đi cùng !
Lạ thật ! Tự nhiên lại vui vẻ như thế !
Bé Táo gặng hỏi :
-Thật chứ mẹ ?
Ông Bồ Hôi đưa tay nhìn đồng hồ, nói xen vào :
-Con không nghe mẹ nói sao ?
-Chỉ là…Bé Táo bắt đầu. Nhưng ngay lập tức cô bé bị ngắt lời.
-Chẳng lẽ chúng ta lại bỏ nó ở Pa-ri một mình ! Con nghĩ bố mẹ là loại người nào ? Con Cún sẽ cùng đi với cả nhà, có thế thôi !
Ông Bồ Hôi nói luôn một tràng.
Bé Táo chờ ông Bồ Hôi nói tiếp. Nó không phải chờ lâu, vì ông Bồ Hôi cầm cái thìa nhỏ xoay xoay trong tay và nói thêm
-Bổ chỉ có một điều kiện thế này.
-À… Bé Táo chỉ kêu lên một tiếng, chứ không hỏi điều kiện gì.
-Nó phải ngồi phía sau, trong thùng xe.
Ông Bồ Hôi tiếp tục sau một thoáng im lặng : Như thế tiện hơn, nhỡ nó có nôn…
Bé Táo gật đầu :
-Được ạ.
Ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay nhìn nhau. Họ không ngờ Bé Táo có thể dễ dàng đồng ý như thế.
Ông Bồ Hôi đứng lên. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ của ông.
-Con sẽ ngồi sau với con Cún, Bé Táo nói.
Ông Bồ Hôi ngồi xuống :
-Không được
-Tại sao ?
-Ngồi như thế là bị cấm.
-Bị cấm thì tại sao bố mẹ lại cho con Cún ngồi ?
-Chỉ cấm người thôi chứ chó thì không.
-Ai bảo thế ? Bé Táo hỏi lại, để mặc tách sô-cô-la đang nguội trên bàn.
-Luật giao thông. Ông Bồ Hôi trả lời, ông đang bị muộn giờ làm.
Cún Bụi chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện. Nó cảm thấy người ta đang định đoạt số phận của nó trong những giây phút này.
Bé Táo nhất định không nhượng bộ. Ông Bồ Hôi chỉ vào đồng hồ phản đối. Bé Táo vẫn giữ nguyên lập trường. Cuối cùng, ông Bồ Hôi đứng lên, cầm chìa khóa tầng hầm rồi bước ra ngoài. Mẩu bánh mì của Bé Táo nằm lăn lóc cạnh tách sô-cô-la như một con cá bị ai vứt bỏ. Bà Tiêu Cay lui vào cố thủ trong bếp, nới phát ra tiếng đĩa va vào nhau lanh canh.
Từ dưới tầng hầm đi lên, ông Bồ Hôi vác theo một cái thùng gỗ thật to, đặt xuống giữa phòng khách.
-Đây này ! Ông Bồ Hôi nói với Bé Táo.
Cái thùng có thể mở ra và đóng lại nhờ một tấm cánh cửa trượt. Cực kỳ khéo léo.
-Thế còn những cái lỗ ? Bé Táo hỏi luôn.
-Những cái lỗ gì ?
Những cái lỗ để con Cún có thể thở được !
-Ừ nhỉ ! Thế mà bố quên béng mất ! Ông Bồ Hôi kêu lên, rồi chạy đi lấy cái khoan điện.
Khi những cái lỗ được khoan xong, Bé Táo lại nhắc :
-Không có cửa sổ hả bố ? Chẳng nhẽ nó lại đi du lịch trong bóng tối như vậy sao ?
-Ừ, một cái cửa sổ nhỏ ! Một thôi nhé ! Ông Bồ Hôi đồng ý với giọng vui vẻ như anh bồi bàn ở các quán cà phê Pa-ri. Ông đưa máy cưa khoét một vòng tròn, nhanh và gọn không thua những nhân vật trong phim hoạt hình.
Ngôi nhà riêng của Cún Bụi đã có một cái cửa sổ tròn xinh xinh.
Bé Táo đi xung quanh thùng gỗ, tay chống cằm, suy nghĩ một lát rồi phán:
-Con đồng ý!
Ông Bồ Hôi vội giơ cái áo mưa, và phóng nhanh đến chỗ làm. Ông bị muộn ít nhất phải một tiếng.
Và đột nhiên, tất cả đều trở nên vui vẻ. Tách sô-cô-la của Bé Táo đã nguội từ lâu. Bé Táo đưa cho Cún Bụi và Cún Bụi vừa ngoe nguẩy đuôi vừa liếm trực tiếp trong cốc. Bé Táo chạy nhanh vào phòng và mang ra nhiều thứ rất đẹp để trang trí tổ ấm mới của Cún Bụi.Cô trang trí mất một ngày. Trong khi Bé Táo biến thùng gỗ thành một tòa lâu đài nguy nga, lộng lẫy, Cún Bụi nằm nghĩ vẩn vơ đến cuộc đi chơi sắp tới. Thế là nó sẽ gặp lại thành phố Ni-xơ! Rồi nó sẽ ra bãi biển đuổi theo bọn hải âu. Noa sẽ làm một chuyến hành hương về thăm bãi rác. Và nó cũng sẽ đi qua ngôi nhà bà béo tóc vàng đã tưởng nó là con chuột. Chuyện đã thành kỷ niệm, bây giờ hồi tưởng lại thấy thật buồn cười.
Cả một thời thơ ấu… Nó sắp được sống lại thời thơ ấu đó. Dĩ nhiên nó sẽ không đến thăm trại dành cho chó hoang, nhưng ở đó, ở Ni-xơ, nó sẽ nhớ đến Lông Xù với tất cả tấm lòng của mình.