Số lần đọc/download: 3730 / 136
Cập nhật: 2015-09-10 11:00:21 +0700
Chương 31
Amy Elliott Dunne
Ngày thứ bảy mất tích
TÔI CÓ THAI! CẢM ƠN, Noelle Hawthorne, giờ thì cả thế giới đều biết, cô đúng là đồ ngớ ngẩn. Kể từ khi cô ta gây sự chú ý tại buổi cầu nguyện của tôi đến giờ, sự căm ghét đối với Nick ngày càng lớn (dẫu sao, tôi vẫn mong là cô ta đã không lấn át buổi cầu nguyện của tôi như vậy – những loại đàn bà khó ưa đều thích chơi trội như thế đấy). Tôi băn khoăn tự hỏi không biết liệu Nick có dám hít thở trong bầu không khí giận dữ đang vây quanh anh ta hay không.
Tôi hiểu rằng điểm mấu chốt trước việc đưa tin bùng nổ của hàng loạt các phương tiện thông tin đại chúng, hay bản tin dài bất tận của Ellen Abbott, liên tục trong hai mươi tư giờ một cách điên cuồng và hăng máu, chính là việc có thai. Amy Tuyệt vời lôi cuốn như thế đấy. Việc Amy Tuyệt vời có thai hấp dẫn như thế đấy. Người Mỹ thích những gì dễ dàng, và thật dễ thích một người phụ nữ đang mang thai – bởi bọn họ cũng giống như lũ vịt con, lũ thỏ hay lũ chó vậy. Tuy nhiên, điều này đã gây trở ngại cho tôi khi những bà cô tự cao tự đại và thích gây chú ý với dáng đi khuềnh khoàng này lại nhận được sự quan tâm đặc biệt đến thế. Như thể thật quá khó để dạng hai chân mình ra và để một gã đàn ông xuất tinh vào giữa đấy vậy.
Các bạn có biết điều gì thì khó không? Phải giả là có thai.
Chú ý nhé, bởi câu chuyện này rất ấn tượng. Mọi chuyện bắt đầu với cô bạn não rỗng Noelle của tôi. Vùng Trung Tây đầy rẫy những kiểu người như vậy: loại tử-tế-vừa-phải. Tử tế vừa phải và có tâm hồn được làm bằng nhựa dẻo – dễ dàng để nhào nặn, dễ dang lau chùi. Bộ sưu tập các đĩa nhạc của cô ta đều là các tuyển tập của chuỗi cửa hàng nội thất Pottery Barn. Giá sách của cô ta chất đầy những thứ sách ảnh tào lao để trưng trên bàn lễ tân đón khách: Người Ai-len ở châu Mỹ; Đội bóng của người Mizzou: Lịch sử qua ảnh; Chúng ta ghi nhớ ngày 11/9; Vài điều ngớ ngẩn với mèo con. Tôi hiểu rằng tôi cần một người bạn dễ bảo cho kế hoạch của mình, một ai đó mà tôi có thể trút bầu tâm sự về những chuyện tồi tệ về Nick, một ai đó sẽ trở nên gắn bó với tôi quá mức, một ai đó sẽ dễ dàng bị thao túng, người sẽ không nghĩ sâu xa về mọi điều tôi nói bởi cô ta cảm thấy đó là một đặc ân để được nghe. Noelle là một lựa chọn tất yếu, và khi cô ta cho tôi biết cô ta lại mang thai lần nữa – quả thực, ba đứa trẻ sinh ba vẫn là chưa đủ – thì tôi nhậ̣n ra rằng mình cũng có thể mang bầu.
Tìm kiếm trên mạng: làm thế nào rút nước bồn cầu để sửa chữa bồn cầu.
Noelle mời tôi uống nước chanh. Rất nhiều nước chanh.
Noelle đi tiểu vào bồn cầu đã được rút nước và không xả được nước của tôi, cả hai chúng tôi đều thấy ngượng kinh khủng!
Tôi, cầm một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, nước tiểu trong bồn cầu được cho vào chiếc lọ đó.
Tôi, với câu chuyện bịa đặt hoàn hảo về chứng sợ kim tiêm/máu.
Tôi, mang chiếc lọ thủy tinh đựng nước tiểu được giấu trong xắc tay của mình, đến khám bác sỹ (ồ, tôi không thể làm xét nghiệm máu được, tôi hoàn toàn hoảng loạn khi thấy kim tiêm… xét nghiệm nước tiểu, tôi làm được, cảm ơn).
Tôi, có kết quả mang thai trên y bạ của mình.
Tôi, chạy sang nhà Noelle để báo tin vui.
Hoàn hảo. Nick đã có thêm một động cơ nữa, tôi sẽ trở thành một phụ nữ xinh đẹp mang thai bị mất tích, bố mẹ tôi thậm chí sẽ còn đau khổ hơn, và Ellen Abbott thì không thể bỏ qua được. Thực lòng, tôi cảm thấy rất xúc động khi cuối cùng cũng được chính thức lựa chọn cho chương trình của Ellen trong số hàng trăm những vụ việc khác. Điều đó giống như một cuộc thi tài năng vậy: Bạn thể hiện hết khả năng của mình, và sau đó mọi việc ở ngoài tầm tay, chỉ tùy thuộc vào ban giám khảo.
Và, ồ, cô ta thực sự căm ghét Nick nhưng lại yêu mến tôi. Mặc dù vậy, tôi đã ước là bố mẹ tôi không nhận được sự quan tâm đặc biệt đến thế. Tôi theo dõi bọn họ trên các bản tin thời sự, mẹ tôi gầy gò, mong manh, với phần da cổ nhăn nheo, trông tựa như những cành cây khẳng khiu, lúc nào cũng nổi đầy gân guốc. Bố tôi thì mặt đỏ gay vì sợ, đôi mắt có phần trợn lên, và mím môi cười. Bình thường bố tôi khá đẹp trai, nhưng giờ ông bắt đầu trông như một chân dung biếm họa vậy, một tay hề bị ma ám. Tôi biết rằng tôi nên thấy thương bố mẹ mình, nhưng tôi không cảm thấy thế. Dù sao đi nữa, đối với bọn họ, tôi chưa bao giờ có ý nghĩa gì hơn một biểu tượng, một hình mẫu lý tưởng biết đi. Amy Tuyệt vời bằng xương bằng thịt. Đừng bỏ cuộc, con là Amy Tuyệt vời cơ mà. Đứa con duy nhất của bố mẹ. Có một thứ trách nhiệm bất công mà bạn phải gánh vác khi là con một – bạn lớn lên với nhận thức rằng mình không được phép làm thất vọng, thậm chí không được phép chết nữa kia. Chẳng có sự thay thế nào tung tăng quanh bạn cả; bạn chính là sự thay thế cho mình. Điều đó khiến người ta phải cố gắng một cách kiệt lực để trở nên hoàn hảo, và cũng khiến người ta say sưa với quyền lực nữa. Theo cách của những kẻ chuyên quyền.
Sáng nay tôi đã thong thả bước vào phòng làm việc của Dorothy để lấy một lon soda. Một căn phòng nhỏ xíu dựng bằng gỗ ván. Chiếc bàn làm việc dường như không có chức năng gì khác hơn là để đặt những quả cầu tuyết của Dorothy được sưu tập từ những địa điểm chẳng hề đáng ghi nhớ: Gulf Shores, Alabama, Hilo, Arkansas. Khi thấy những quả cầu tuyết ấy, tôi không thấy thiên đường, tôi chỉ thấy những người nhà quê bắng nhắng da sạm nắng, tha lôi theo lũ trẻ con lóng ngóng đang gào khóc, một tay thì tạt tai bọn chúng, tay kia cầm những chiếc cốc nhựa Styrofoam lớn loại không tự hủy có chứa thứ đồ uống như siro làm từ ngô.
Dorothy có một trong những tấm áp-phích hình chú mèo con đu mình trên cây với dòng chữ Cố lên! từ những năm 1970. Bà ấy treo bức ảnh với tất cả sự chân tình. Tôi thích ý nghĩ là bà ấy sẽ vô tình chạm mặt với một ả ngoa ngôn châm biếm nào đó, để tóc mái vành như Bettie Page và đeo cặp kính mắt mèo, ở Williamsburg, và trớ trêu là ả này cũng sở hữu một bức áp-phích tương tự. Tôi muốn nghe bọn họ sẽ cố gắng thương lượng với nhau như thế nào. Những kẻ ngoa ngôn châm biếm luôn bất lực khi phải đối mặt với sự nghiêm túc, đó là viên đá kryptonite của bọn họ. Dorothy còn có một bức ảnh quý khác treo trên tường ngay cạnh chiếc máy bán soda, đó là bức hình một đứa bé chập chững biết đi đang ngủ thiếp đi trên bồn cầu – Mệt đến mức không tè được. Trong giây phút mất tập trung khi đang tán gẫu với Dorothy, tôi đã có ý nghĩ mình sẽ lấy trộm bức ảnh này, chỉ cần lách móng tay dưới lớp băng dính cũ đã ố vàng kia. Tôi cá là mình có thể rao bán nó trên eBay được một khoản tiền mặt kha khá – tôi muốn có thêm một chút tiền mặt nữa – nhưng tôi không thể làm vậy được, bởi nó sẽ để lại dấu vết trên hệ thống điện tử, trong khi tôi đã đọc rất nhiều về chuyện này trong không biết bao nhiêu cuốn sách viết về những vụ án có thật rồi. Dấu vết trên hệ thống điện tử rất nguy hiểm: Không được sử dụng điện thoại di động đăng ký theo tên bạn, bởi tháp thu phát sóng sẽ chỉ ra vị trí của bạn. Không sử dụng thẻ ATM hay thẻ tín dụng. Chỉ sử dụng máy tính công cộng, có lượng truy cập lớn. Phải để ý các máy quay có thể được đặt trên bất cứ đường phố cụ thể nào, đặc biệt là những nơi gần ngân hàng hoặc một điểm giao nhộn nhịp hay các cửa hàng. Không chỉ không có một cửa hàng nào ở đây, trong khu nhà của chúng tôi, mà ngay cả máy quay cũng không có. Tôi biết – tôi sẽ phải hỏi Dorothy, giả vờ như đó là vấn đề an ninh thôi.
“Các khách hàng của chúng tôi không hẳn là kiểu dân anh chị.” Bà ấy nói. “Nhưng không có nghĩa bọn họ là tội phạm, họ thường không thích bị theo dõi.”
Không, có vẻ như bọn họ sẽ không hưởng ứng việc mình bị theo dõi đâu. Anh bạn Jeff của tôi chẳng hạn, anh ta vẫn có hàng giờ đồng hồ rảnh rang và lúc nào trở về cũng có một số lượng cá vô lý đến mức đáng ngờ được chứa trong một thùng đá rất lớn. Anh ta đúng nghĩa là đáng ngờ. Tại căn nhà cách chỗ tôi một quãng xa, có một cặp đôi trạc tuổi bốn mươi, nhưng do ảnh hưởng bởi ma túy nên trông bọn họ chí ít cũng phải sáu mươi. Hầu hết thời gian bọn họ chỉ ở trong nhà, ngoại trừ thi thoảng đi bộ tới phòng giặt, ánh mắt trông hoang dại – rảo bước thật nhanh qua bãi đỗ xe trải sỏi và mang theo quần áo được đựng trong túi rác, cứ như thể một cuộc tổng vệ sinh vậy. Xinchào-xinchào, bọn họ lúc nào cũng nói hai lần liên tiếp, cùng hai cái gật đầu, rồi lại cắm cúi bước đi. Người đàn ông đôi khi còn mang theo một con trăn Mỹ nhiệt đới đang quấn vòng quanh cổ anh ta, mặc dù cả tôi và anh ta đều chưa bao giờ thừa nhận sự có mặt của nó. Bên cạnh những vị khách quen này còn có một số lượng tương đối những phụ nữ độc thân lác đác đi qua, thường là với những vết bầm tím trên người. Một số tỏ ra ngượng ngùng, những người kia thì trông buồn bã khủng khiếp.
Hôm qua có một người mới chuyển đến, một cô gái tóc vàng, rất trẻ, mắt nâu và môi bị sứt. Cô ta ngồi trên hiên trước nhà mình – căn nhà ngay kế bên nhà tôi – hút thuốc, và khi chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, cô ta liền ngồi thẳng người lại, kiêu hãnh, vểnh cằm lên. Cô ta chẳng có biểu hiện gì hối tiếc cả. Tôi đã nghĩ: Mình cần phải như cô ta. Mình sẽ tìm hiểu về cô ta: Cô ta là kiểu người mà mình có thể bắt chước trong một thời gian – một cô gái bị ngược đãi cứng rắn đang ẩn náu chờ cho cơn bão đi qua.
Sau vài giờ ngồi xem tivi vào buổi sáng – điểm qua bất cứ tin tức nào về vụ việc của Amy Elliott Dunne – tôi thay sang bộ áo tắm hai mảnh còn hơi ướt của mình. Tôi sẽ ra hồ bơi. Nằm nổi trên nước một chút, tạm rời bỏ những suy nghĩ ác hiểm của tôi. Tin tức về việc mang thai thật đáng mừng, nhưng vẫn còn nhiều điều mà tôi không biết. Tôi đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, nhưng có những việc xảy ra ngoài dự kiến, làm mất phương hướng của tôi về việc câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào. Andie vẫn chưa lộ diện. Có thể cần phải tác động để bọn họ tìm thấy cuốn nhật ký. Cảnh sát vẫn chưa có động thái bắt giữ Nick. Tôi không biết bọn họ đã tìm được tất cả những gì, và tôi không thích như thế này. Tôi rất muốn gọi một cú điện thoại, một cú điện thoại nặc danh, để đẩy bọn họ đi đúng hướng. Tôi sẽ đợi thêm vài ngày nữa. Trên tường nhà tôi có một cuốn lịch, và ba ngày kế tiếp sau ngày hôm nay đã được tôi đánh dấu với dòng chữ HÔM NAY GỌI ĐIỆN. Như vậy tôi sẽ biết là tôi đã quyết định chờ đợi trong bao lâu. Một khi bọn họ tìm được cuốn nhật ký, mọi việc sẽ diễn biến nhanh hơn.
Bên ngoài, trời lại nóng hầm hập, đám ve sầu bắt đầu ra rả. Chiếc phao bè tự thổi của tôi có màu hồng, in hình những nàng tiên cá, và rất nhỏ đối với tôi – hai bắp chân tôi đang phải đung đưa dưới nước – nhưng nó cho phép tôi được thả mình vô tư lự trên mặt nước trong vòng một giờ đồng hồ, một điều mà tôi vừa nhận ra rằng “tôi” thích làm.
Tôi nhận thấy một mái tóc vàng đang nhấp nhô trong bãi đỗ xe, và rồi cô gái bị sứt môi đó bước qua cánh cổng lưới mắt cáo với một trong những chiếc khăn tắm của nhà nghỉ, không lớn hơn chiếc khăn lau chén đĩa là mấy, cùng bao thuốc lá Merits, một cuốn sách và kem chống nắng SPF 120. Chấp nhận ung thư phổi, nhưng không để ung thư da. Cô ta ngồi xuống và cẩn thận thoa kem, một cử chỉ rất khác so với những phụ nữ cũng từng bị hành hung đã đến đây – bọn họ thoa kem một cách vô tội vạ lên người và để lại vết kem nhờn trên những chiếc ghế vải gai mềm đó.
Cô gái gật đầu với tôi, theo cách mà những người đàn ông thường gật đầu với nhau trong quán bar. Cô ta đang đọc cuốn Biên niên ký về người Sao Hỏa của Ray Bradburry. Một cô gái của khoa học giả tưởng. Lẽ dĩ nhiên, những phụ nữ bị hành hung sẽ thích trường phái thoát ly thực tế rồi.
“Sách hay đấy.” Tôi nói vọng về phía cô ta như thể ném một trái bóng bãi biển để mở đầu một cuộc đối thoại vô hại.
“Có ai đó để nó trong căn nhà của tôi. Cuốn này và cuốn Ngựa ô yêu dấu.” Cô ta đeo một cặp kính râm to bản rẻ tiền.
“Cuốn đó cũng không tệ. Nhưng Chú ngựa giống đen hay hơn.”
Cô ta ngước lên nhìn tôi với cặp kính vẫn đeo trên mắt. Hai mắt kính đen tròn to như đôi mắt của một chú ong. “Vậy à.”
Cô ta quay trở lại với cuốn sách của mình, một cử chỉ có ý rằng Tôi đang đọc sách nhé vẫn thường thấy trên những chuyến bay đông khách. Còn tôi, giống như một kẻ tọc mạch khó chịu ngồi kế bên cô ta, lấn chiếm chỗ để tay và hỏi những câu đại loại như “Đi công tác hay đi nghỉ thế?”
“Tôi là Nancy.” Tôi nói. Một cái tên mới – không phải Lydia – không phải ý tưởng khôn ngoan cho lắm trong khu nhà nhỏ bé này, nhưng tự nhiên tôi buột miệng nói vậy. Bộ não của tôi đôi khi xử lý quá nhanh mà không có lợi cho mình. Tôi nghĩ̃ đến phần môi bị sứt của cô gái đó, tâm trạng buồn bã và lơ đãng của cô ta, rồi tôi nghĩ đến vấn đề bạo lực và mại dâm, rồi lại nghĩ đến Oliver!, bộ phim âm nhạc yêu thích của tôi khi còn nhỏ, và nhân vật Nancy, cô gái điếm có số phận bi thảm, khi đã yêu người đàn ông tàn bạo của mình cho đến tận khi hắn giết cô ấy, và rồi tôi băn khoăn tại sao người mẹ theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền của tôi và tôi lại ngồi xem Oliver! và còn coi “As Long as He Needs Me” là bài ca thán tụng du dương đối với bạo lực gia đình nữa chứ, rồi tôi nghĩ đến Amy Trong nhật ký cũng bị giết bởi người đàn ông của cô ta, thực tế là cô ta rất giống với…
“Tôi là Nancy.” Vậy nên tôi đã thốt ra cái tên ấy.
“Greta.”
Nghe như tên bịa vậy.
Tôi thả mình trôi đi khỏi đó. Tôi nghe tiếng bật lửa của Greta ở phía sau, và rồi làn khói thuốc tỏa lên như thể hơi nước.
Bốn mươi phút sau, Greta ngồi xuống bên thành bể bơi, thả chân đung đưa dưới nước. “Nóng nhỉ.” Cô ta nói. “Nước ấy.” Cô ta có chất giọng khàn bởi thuốc lá, nhưng vang khỏe của miền thảo nguyên.
“Cứ như nước tắm ấy nhỉ.”
“Không dễ chịu cho lắm.”
“Nước hồ cũng không mát hơn là mấy đâu.”
“Dù sao tôi cũng không biết bơi.” Cô ta nói.
Tôi chưa từng gặp một ai không biết bơi cả. “Tôi cũng chỉ biết chút ít.” Tôi nói dối. “Kiểu bơi chó.”
Cô ta khua khua hai chân, sóng nước khẽ làm dập dềnh chiếc phao của tôi. “Nơi này thế nào?” Cô ta hỏi.
“Dễ chịu. Yên tĩnh.”
“Tốt, đó là thứ tôi cần.”
Tôi quay sang nhìn cô ta. Cô ta mang hai sợi dây chuyền vàng trên cổ, một vết bầm tím tròn xoe to bằng trái mận ở gần phía ngực trái của cô ta và một hình xăm cỏ ba lá nằm ngay phía trên vùng tam giác. Bộ áo tắm của cô ta còn mới tinh, có màu đỏ anh đào và là loại rẻ tiền, được bán ở cửa hàng tiện ích ở bến du thuyền, nơi tôi đã mua chiếc phao của mình.
“Cô ở đây một mình à?” Tôi hỏi.
“Một mình.”
Tôi không biết phải hỏi gì tiếp nữa. Liệu đó có phải cách mà những phụ nữ bị ngược đãi nói chuyện với người khác không, một kiểu ngôn ngữ chẳng hạn, tôi không biết nữa?
“Rắc rối với anh chàng nào sao?”
Cô ta nhíu một bên lông mày nhìn tôi với ý là đúng vậy.
“Tôi cũng thế.” Tôi nói.
“Mà có phải chúng ta đã không được cảnh báo đâu.” Cô ta nói rồi đưa tay vốc nước, và để nước nhỏ giọt lên phần thân trước của mình. “Mẹ tôi, một trong những điều trước nhất mà bà dặn dò trong ngày đầu tiên tôi đến trường là: Tránh xa bọn con trai ra. Bọn chúng nó không chỉ ném đá mà còn nhòm vào trong váy của mày đấy.”
“Cô nên in những lời đó nên áo phông của mình mới phải.”
Cô ta bật cười. “Nhưng những lời đó đúng. Luôn luôn đúng. Mẹ tôi sống ở một ngôi làng đồng tính nữ ở Texas. Tôi vẫn nghĩ mình nên đến đó cùng bà. Mọi người ở đấy có vẻ ai cũng hạnh phúc cả.”
“Một ngôi làng đồng tính nữ cơ à?”
“Kiểu như, chị muốn gọi sao cũng được. Một cộng đồng. Rất nhiều người đồng tính nữ đã mua đất và xây dựng một cộng đồng riêng cho mình ở đó, đại loại vậy. Với tôi, nó nghe có vẻ tuyệt vời chết đi được, một thế giới không có đàn ông.” Cô ta lại đưa tay vốc đầy nước, tháo bỏ kính râm và té lên mặt. “Mỗi tội là tôi lại không thích bươm bướm mới chán chứ.”
Cô ta phá lên cười, tiếng cười gằn giọng giận dữ của một phụ nữ già dặn. “Vậy ở đây có tay khốn nào mà tôi có thể hẹn hò được không thế?” Cô ta nói. “Đó vốn là, kiểu như, quy luật của tôi rồi. Chạy trốn khỏi gã này, lại đâm đầu vào gã khác.”
“Ở đây hầu như lúc nào cũng vắng một nửa. Có Jeff đấy, một anh chàng với bộ râu quai nón, quả thực anh ta rất dễ chịu.” Tôi nói. “Anh ta ở đây lâu hơn tôi.”
“Chị còn ở đây lâu nữa không?” Cô ta hỏi.
Tôi ngập ngừng. Kỳ quặc thật, tôi còn không biết chính xác là mình sẽ ở đây bao lâu nữa. Tôi định ở lại cho đến khi Nick bị bắt, nhưng tôi không biết liệu anh ta có sớm bị tóm cổ hay không.
“Đến khi nào anh ta thôi không tìm chị nữa, phải không?” Greta đoán hỏi.
“Đại loại thế.”
Cô ta dò xét tôi một cách kỹ càng, rồi chau mày. Ruột gan tôi như thắt lại. Tôi đợi cô ta lên tiếng nói: Trông chị quen quá.
“Đừng bao giờ quay lại với một gã nào khi vẫn còn mang những vết bầm tím. Đừng để hắn ta thỏa mãn.” Greta chậm rãi nói. Cô ta đứng dậy, thu nhặt những thứ đồ của mình, rồi dùng chiếc khăn nhỏ xíu đó lau khô chân.
“Những ngày tốt đẹp đã chết rồi.” Cô ta nói.
Và vì lý do nào đó, tôi đã giơ cả hai ngón tay cái lên, một hành động mà cả đời mình chưa bao giờ tôi làm thế.
“Khi nào ra ngoài thì sang tôi chơi nhé, nếu cô muốn.” Tôi nói. “Chúng ta có thể xem tivi.”
Tôi mang theo một trái cà chua tươi ngon của Dorothy và cầm nó trong lòng bàn tay như một món quà mừng tân gia bóng bẩy. Greta ra mở cửa và hầu như không nhận ra tôi, như thể đã hàng bao nhiêu năm rồi tôi mới ghé qua vậy. Cô ta giật lấy quả cà chua trong tay tôi.
“Tuyệt vời, tôi vừa mới làm bánh mỳ kẹp xong.” Cô ta nói. “Chị ngồi đi.” Cô ta chỉ về phía chiếc giường – ở đây chúng tôi không có phòng khách – rồi bước vào khu nấu ăn, cũng có chiếc thớt nhựa và con dao cùn y như của tôi. Cô ta thái cà chua. Chiếc đĩa nhựa đựng món thịt cho bữa trưa đặt trên quầy bếp, một mùi vị ngòn ngọt làm kích thích dạ dày choán đầy cả căn phòng. Cô ta đặt hai chiếc bánh mỳ kẹp toàn nguyên liệu trơn tuột lên hai chiếc đĩa giấy, cùng với đó là hai nắm tay đầy bánh quy cá, rồi mang chúng vào khu vực có kê chiếc giường ngủ, tay đã cầm sẵn điều khiển từ xa, lướt qua hết kênh này đến kênh khác. Chúng tôi ngồi cạnh nhau bên mép giường xem tivi.
“Bảo tôi nếu chị thấy gì hay nhé.” Greta nói.
Tôi cắn một miếng bánh mỳ kẹp của mình. Miếng cà chua trượt ra ngoài và rơi lên đùi tôi.
Người nhà quê vùng Beverly, Suddenly Susan, Armageddon.
Chương trình trực tiếp của Ellen Abbot. Một bức ảnh chụp tôi choán cả màn hình. Tôi là câu chuyện hàng đầu. Vẫn thế. Trông tôi thật tuyệt.
“Chị biết vụ này chứ?” Greta hỏi nhưng không nhìn tôi, như thể việc tôi mất tích chỉ là sự lặp lại của một chương trình truyền hình hấp dẫn vậy. “Người phụ nữ này đã biến mất vào ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chị ta. Gã chồng thì ngay từ đầu đã hành động rất kỳ quặc, lúc nào cũng cười và ăn nói luyên thuyên. Hóa ra hắn đã tăng phí bảo hiểm nhân thọ của chị ta, và bọn họ vừa mới phát hiện cô vợ có bầu. Và gã chồng thì không muốn có con.”
Màn hình chuyển sang một bức ảnh khác của tôi, đặt bên cạnh là Amy Tuyệt vời.
Greta quay sang tôi. “Chị nhớ những cuốn sách đó chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
“Chị thích những cuốn sách đó à?”
“Ai mà chẳng thích những cuốn sách đó, chúng rất dễ thương.” Tôi nói.
Greta khịt mũi tỏ vẻ miệt thị. “Chúng giả tạo thì có.”
Bức ảnh chụp cận cảnh tôi hiện lên trên màn hình. Tôi đợi cô ta lên tiếng khen tôi xinh đẹp đến nhường nào.
“Trông chị ta không tệ, nhỉ, kiểu như, ở tuổi của chị ta.” Cô ta nói. “Tôi hy vọng khi bốn mươi tuổi tôi trông cũng được như thế.”
Ellen đang cập nhật thông tin cho khán giả về vụ việc; bức ảnh của tôi vẫn hiện trên màn hình.
“Với tôi, có vẻ như chị ta là một cô nàng giàu có quen được chiều chuộng.” Greta nói. “Thích gây chú ý. Loại người khó chịu.”
Điều đó hoàn toàn không công bằng chút nào. Tôi đâu có để lại bằng chứng gì cho phép bất cứ ai đưa ra kết luận như vậy. Kể từ khi chuyển về Missouri – thực ra thì, kể từ khi tôi đặt ra kế hoạch của mình – tôi đã rất thận trọng để không gây chú ý, luôn dịu dàng, vui vẻ, tất cả những phẩm chất mà người ta mong muốn ở một phụ nữ. Tôi vẫy tay với hàng xóm. Tôi làm chân chạy vặt cho bạn bè của mẹ Mo, tôi từng một lần mua cola cho Stucks Buckley, người lúc nào trông cũng nhem nhuốc đó. Tôi còn đến thăm bố Nick để tất cả các y tá ở đó có thể chứng thực là tôi tốt bụng đến thế nào, nên tôi có thể thì thầm hết lần này đến lần khác với bộ não không còn tỉnh táo của Bill Dunne, rằng: Con yêu quý bố lắm, hãy đến sống cùng chúng con, con yêu quý bố lắm, hãy đến sống cùng chúng con. Chỉ để thử xem liệu bộ não đó có nhận được những tín hiệu ấy không. Bố của Nick được mọi người ở Comfort Hill gọi là kẻ lang thang – ông ta lúc nào cũng bỏ đi thơ thẩn. Tôi rất thích ý nghĩ rằng Bill Dunne, một hình tượng hội tụ mọi điểm mà Nick sợ mình sẽ có thể giống như vậy và là chủ thể của nỗi tuyệt vọng tột đỉnh trong Nick, sẽ xuất hiện hết lần này đến lần khác trước cửa nhà chúng tôi.
“Chị ta có vẻ khó chịu như thế nào?” Tôi hỏi.
Cô ta nhún vai. Màn hình tivi chuyển sang chương trình quảng cáo chất xịt phòng. Một người phụ nữ đang xịt thứ hóa chất đó khiến cả gia đình cô ta đều vui vẻ. Tiếp đấy là một quảng cáo băng vệ sinh siêu mỏng, giúp cho phụ nữ có thể mặc váy, khiêu vũ, và gặp gỡ người đàn ông mà sau đó cô ta sẽ xịt thứ chất thơm kia cho anh ta.
Dọn dẹp và hành kinh. Hành kinh và dọn dẹp.
“Chỉ biết nói vậy thôi.” Greta đáp. “Chị ta có vẻ như một loại nhà giàu khó ưa và tẻ nhạt. Giống như mấy hạng người giàu có vẫn hay lợi dụng tiền của chồng mình để mở ra, kiểu như, những công ty sản xuất bánh nướng và các cửa hàng bán bưu thiếp hay những thứ chết tiệt khác. Các cửa hàng nhỏ chuyên quần áo thời trang chẳng hạn.”
Ở New York, tôi có nhiều bạn bè đang kinh doanh những thể loại như vậy – bọn họ muốn nói rằng mình đang làm việc, ngay cả khi bọn họ chỉ làm những việc vặt cho vui, như đặt tên cho các loại bánh nướng, đặt hàng văn phòng phẩm, mặc những chiếc váy tuyệt đẹp từ cửa hàng của riêng bọn họ.
“Chị ta chắc chắn là một trong số đó.” Greta nói. “Loại nhà giàu lại còn làm ra vẻ mình quan trọng.”
Greta đi vào nhà vệ sinh, và tôi liền nhón chân đi vào khu bếp của cô ta, mở tủ lạnh, rồi nhổ nước bọt vào sữa, vào nước cam ép, vào một bịch salad khoai tây của cô ta, sau đó nhón chân trở lại giường.
Tiếng xả nước. Greta trở ra. “Ý tôi là, tất cả những điều đó không có nghĩa việc gã này giết chị ta là bình thường. Chị ta chỉ là một phụ nữ khác nữa, đã chọn lầm người đàn ông của mình mà thôi.”
Cô ta nhìn thẳng vào tôi, và tôi chờ đợi cô ta mở miệng: “Khoan đã, đợi một chút…”
Nhưng cô ta lại quay sang chiếc tivi, sửa sang lại tư thế và nằm sấp bụng xuống như một đứa trẻ, tay chống cằm, mặt hướng vào màn hình có bức ảnh của tôi.
“Ồ, chết tiệt, lại thế rồi.” Greta nói. “Bọn họ lại bắt đầu nói xấu gã chồng kìa.”
Chương trình đã trở lại, và tôi cảm thấy khá hơn một chút. Sẽ lại là một màn tán tụng Amy nữa.
Campbell MacIntosh, một người bạn thời thơ ấu: “Amy là một người rất biết chăm lo, một tuýp người để làm mẹ. Cô ấy thích làm vợ. Và tôi biết cô ấy sẽ là một người mẹ tuyệt vời. Nhưng Nick thì – vì lý do nào đó bạn chỉ biết rằng Nick không phải là người phù hợp. Lạnh lùng, xa cách và thực sự tính toán – bạn có cảm giác là anh ta hoàn toàn nhận thức được Amy có rất nhiều tiền.”
(Campbell nói dối: Cô ta lúc nào cũng xốn xang khi ở bên cạnh Nick, hoàn toàn ngưỡng mộ anh ta. Nhưng tôi chắc chắn là cô ta thích ý nghĩ rằng anh ta chỉ cưới tôi vì tiền.)
Shawna Kelly North, cư dân của Carthage: “Tôi thấy thực sự, thực sự lạ lùng khi anh ta hoàn toàn không lo lắng gì trong cuộc tìm kiếm vợ mình. Anh ta chỉ, bạn biết đấy, buôn chuyện để giết thời gian. Anh ta tán tỉnh tôi, người mà anh ta chưa từng gặp mà cũng không hề biết. Tôi đã cố chuyển hướng cuộc đối thoại sang Amy, nhưng anh ta chỉ – chỉ là không có hứng thú.”
(Tôi dám chắc mụ già lẳng lơ này hoàn toàn chẳng cố chuyển hướng cuộc chuyện trò sang tôi một chút nào.)
Steven ‘Stucks’ Buckley, một người bạn lâu năm của Nick Dunne: “Cô ấy là một người mến yêu. Đáng mến. Đáng yêu. Còn Nick ư? Có vẻ như anh ta chẳng tỏ ra bận tâm về việc Amy mất tích. Anh chàng đó lúc nào cũng vậy: tự cho mình là trung tâm của vũ trụ. Có phần nào tự phụ. Như thể anh ta đã làm được gì to tát lắm ở cái nơi New York đó và tất cả chúng tôi nên cúi mình mới được.”
(Tôi khinh thường Stucks Buckley, mà cái loại tên gì lại đặt như thế cơ chứ?)
Noelle Hawthorne, trông như thể cô ta vừa có những thông tin mới đáng chú ý: “Tôi cho rằng anh ta đã giết cô ấy. Không ai dám nói điều này, nhưng tôi dám. Anh ta đã ngược đãi cô ấy, đã chèn ép cô ấy, và cuối cùng đã giết cô ấy.”
(Làm tốt lắm.)
Greta liếc nhìn sang tôi, hai bên má bị đẩy lên phía dưới hai bàn tay, khuôn mặt lung linh dưới ánh sáng của màn hình.
“Tôi mong rằng đó không phải sự thật.” Cô ta nói. “Rằng gã chồng đã giết chị ta. Sẽ dễ chịu hơn nếu nghĩ rằng chị ta đã bỏ đi, chỉ là trốn chạy khỏi gã đó, và chị ta đang ẩn náu ở một nơi nào đấy bình an.”
Cô ta khua khua hai cẳng chân mình như thể một người đi bơi đang vụng về khỏa nước. Tôi không biết có phải cô ta đang cố tình chọc tức mình hay không nữa.