Nguyên tác: Le Rosaire
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Chương 31
M
ấy ngày sau Jên và Đan làm lễ thành hôn trong một ngôi Nhà Thờ nhỏ trên đỉnh một ngọn đồi cao.
Báo chí tả buổi lễ như được tổ chức một cách thân mật nhất đối với Jên và Đan, điểm quan trọng nhất là được cưới nhau trong một thời hạn ngắn nhất. Họ không quan tâm gì đến những chi tiết phụ. Jên giao phó tất cả mọi việc cho Đêrych, chỉ nói với anh:
- Anh cứ thu xếp sao cho đám cưới có hiệu lực và gửi những tờ hóa đơn cho chúng tôi.
Bà Quận chúa quen với phong tục cổ, đề cập đến vấn đề quần áo cưới của Jên:
- Satanh trắng và khăn voan à? Cháu chả mặc đâu!
- Thế chị định mặc gì?
- Bộ đồ mà cháu mặc sáng nay… - Rồi thấy vẻ không hài lòng của bà cô, Jên nói thêm. - Thưa xô, ta nên dung hòa các vấn đề với nhau. Trên kia cháu có rất nhiều quần áo đẹp, cô lên, chọn xem, cháu hứa sẽ mặc bộ nào mà cô thích.
Kết quả là Jên xuất hiện tại nhà thờ trong bộ đồ lộng lẫy: áo dài xanh thêu vàng, áo vét không cài khuy để lộ áo gilê bằng gấm vàng viền đăng ten rất phù hợp với thân người đẹp của chị. Đan chăm chú đến quần áo hơn, và Simxân đã mặc cho anh một cách rất cầu kỳ. Trông anh rất đẹp, anh đứng trên bục giáo đường, nghe tiếng bước chân của người yêu, Đan hơi quay lại và mỉm cười.
Bà Quận chúa mặc toàn sa-tanh và khoác tấm lông chồn, mũ gài lông, cổ đeo đầy vòng, bà đứng bên trái cô dâu và sẵn sàng đóng vai trò của mình.
Phía bên kia đứng sát vào cô dâu là bà già Mac trong bộ satanh đen và áo khoác bằng lụa, một khăn choàng mỏng vắt chéo lên trái tim trung thành với Đan từ hồi anh mới sinh.
Bác sĩ Rôby, người độc nhất chưa có vợ, làm phù rể và được giao nhiệm vụ phân phát tiền thưởng cho tất cả mọi người.
Đêrych dáng đi đàng hoàng, Hoa, thấy sự có mặt mình là cần thiết nên đã đến từ hôm qua. Lúc Đêrych, chồng bà, đưa Jên đến bên Đan, anh lại ngồi gần vợ đằng sau bà Mac.
Lúc rời cánh tay Đêrych, Jên quay lại và hai người nhìn nhau một lúc lâu. Tất cả những kỷ niệm, tất cả lòng tin cậy của bao nhiêu năm bạn bè đều chứa đựng trong cái nhìn ấy. Hoa cúi xuống nhìn cuốn kinh nhỏ cầm tay, chị không biết ghen là gì, không bao giờ Đêrych để cho chị có một lý do nào đủ nhỏ để ám ảnh chị. Nhưng không bao giờ chị hiểu được tình bạn giữa chồng mình và Jên, thứ tình cảm dựa trên mối giao du thời thơ ấu và một số tính kết hợp nhau.
Thầy tư tế hỏi trong số những người đến dự có ai phản đối hoặc biết có một sự cản trở nào việc đôi lứa sum họp không? Thầy im lặng một lúc khá lâu làm cho già Mac nóng tiết và lên tiếng: "Không". Chú rể quay lại và mỉm cười. Và Đêrych cúi xuống đặt nhẹ bàn tay lên vai bà già rồi nói rất nhỏ:
- Xin bà cứ bình tĩnh, mọi việc đều tốt lành cả!
Rồi Jên thấy bàn tay phải mình bị bóp chặt trong tay Đan. Thầy tư tế hỏi những câu hỏi thêm về lễ tiết:
- Đan có muốn lấy Jên làm vợ không?
Đan trả lời anh rất muốn.
Rồi cũng câu hỏi đó, thầy tư tế hỏi Jên:
- Cả trong sức khỏe và trong bệnh hoạn?
Jên trả lời, giọng rung động như lúc chị hát bài Chuỗi tràng hạt:
- Tôi muốn thế.
Khi những câu nói đã xong, Đan kính cẩn nâng bàn tay Jên lên và hôn.
Họ kết hợp với nhau đến trọn đời, một cách long trọng, thành kính trước Chúa. Để tượng trưng cho tình yêu không có bắt đầu và cũng không có kết thúc, sau khi đã đặt lên được đặt lên quyển Thánh Kinh, chiếc nhẫn cưới được luồn vào ngón tay Jên.
Nghi lễ kết thúc, Jên nắm lấy cánh tay Đan và dẫn anh ra kho đồ thánh.
Trong xe đưa họ về, khi hai vợ chồng ngồi sát bên nhau, lần đầu tiên, Đan quay sang Jên với một lòng ham mê bị nén lại anh không nói "vợ tôi" – ba năm trước đây họ đã được nếm vị dịu ngọt của tiếng gọi ấy – nhưng những tiếng đơn giản ấy còn làm họ xúc động hơn cả những bài diễn văn chuẩn bị kỹ nhất:
- Em yêu! Khi nào tất cả mọi người đi hết? Khi nào thì chúng ta được tự do? Tại sao không đưa họ thẳng từ nhà thờ ra ga?
Jên nhìn đồng hồ và đáp:
- Anh Đan, nhiệm vụ chính yếu của chúng ta là tiếp khách. Họ đã chứng tỏ biết bao là thân ái và tận tình. Chúng ta mà bỏ rơi họ để đi khánh thành cuộc sống vợ chồng lúc này thì liệu có tiện không? Bây giờ là một giờ, bữa ăn trưa vào lúc một giờ rưỡi. Trong ba giờ nữa chúng ta sẽ được tự do, anh yêu ạ!
- Liệu anh có giữ vững được trong ba giờ nữa không? - Đan kêu lên với một nụ cười trẻ con.
- Cần phải thế, nếu không em đi gọi Rôza đến.
- Suỵt, Jên! Hôm nay ta chớ nên đùa, thực tại đẹp quá! (Anh vội vớ lấy bàn tay Jên). Em có hiểu rằng bây giờ em là vợ anh không?
Jên nâng bàn tay Đan lên ấp nó vào ngực mình đúng vào chỗ mà nhiều khi chị cũng đặt tay mình lên để giữ cho nhịp đập dồn dập của trái tim khỏi tiết lộ mối xúc động của mình. Jên nói:
- Anh yêu của em, em không hiểu nhưng em biết, lạy Chúa, nó là như thế.