It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai Mươi Chín
ôi đến nơi sớm mười phút, nhưng Gina đã ở đó sẵn rồi, nhấm nháp cà phê sữa tại một bàn hai người ở rìa quán cà phê.
Cô gầy đi vì bao nhiêu những sashimi và sushi ở Shinjuku và cô đang mặc đồ mà tôi chưa nhìn thấy cô mặc bao giờ - một bộ đồ công sở hai mảnh vừa khít người. Một người phụ nữ của thế giới công việc.
Cô ngước lên nhìn thấy tôi và tôi có thể nhận ra là cô vẫn là Gina, không thể nhầm đi đâu được - nụ cười hơi ngố, đôi mắt xanh da trời nhạt - nhưng già dặn hơi chút ít và nghiêm chỉnh hơn rất nhiều so với những gì tôi nhớ. Vẫn người phụ nữ đó, nhưng đã thay đổi theo nhiều cách tôi không thể tưởng tượng nổi.
“Harry,” cô nói, đứng dậy, và chúng tôi ngượng ngập cười với nhau, không biết liệu đúng ra nên hôn xã giao hay bắt tay. Chẳng phương án nào có vẻ đúng cả. Thay vì thế, tôi vỗ nhẹ cánh tay cô và cô giật người lại như thể vừa bị một cú sốc điện nhẹ vậy. Chuyện này xem ra đã cho phép chúng tôi thoát khỏi giây phút khó xử ấy.
“Trông anh có vẻ ổn,” cô nói, ngồi xuống, cười với sự lịch thiệp mà trước đây cô chẳng bao giờ buồn dùng đến.
Và cô cũng vậy - trên khuôn mặt hoàn hảo của cô bạn có thể nhìn thấy cô gái mà cô đã từng là và người đàn bà mà cô sẽ trở thành. Một số người lớn lên và xinh thêm còn một số người thì lớn lên và già đi. Và có những người như Gina, luôn khiến người khác phải ngoái nhìn từ khi còn bé và không bao giờ chịu dừng lại.
Nhưng giống như tất cả những người đẹp, Gina chẳng bao giờ ưa những lời khen thừa thãi, có vẻ như cô nghĩ rằng những lời đó ám chỉ cô chỉ đẹp bề ngoài. Tôi đoán là cô vẫn thấy như vậy.
“Trông em cũng ổn,” tôi nói, không muốn cường điệu.
“Pat thế nào rồi?”
“Nó cũng khá ổn,” tôi cười, và cô cũng cười cùng tôi, chờ đợi được nghe thêm. Có điều là cậu bồi bàn đã đến và hỏi chúng tôi rằng cậu ta có thể phục vụ gì cho chúng tôi không, thế nên chúng tôi ngừng lại để gọi hai cốc cà phê sữa, và khi cậu ta đã đi mất, chúng tôi nói chuyện về con trai chúng tôi.
“Em cá là nó lớn hơn một chút rồi,” cô nói.
“Ai cũng nghĩ là thằng bé đang lớn nhanh như thổi. Có lẽ anh không thấy rõ lắm vì anh nhìn thấy nó hàng ngày.”
“Tất nhiên rồi,” cô nói. “Nhưng em cá là em sẽ nhìn ra điểm khác biệt. Ý em là, em chưa được gặp thằng bé đến cả hai tháng rồi.”
“Bốn tháng,” tôi nói.
“Chắc hẳn là không lâu đến thế chứ.”
“Từ hồi hè. Là bốn tháng Gina à. Từ tháng Bảy đến tháng Mười. Nghĩ thử mà xem.”
Làm sao mà cô ấy có thể nghĩ là mới chỉ hai tháng nhỉ? Thực ra còn hơn bốn tháng. Và tôi có cảm giác như còn dài hơn thế.
“Gì cũng được,” cô nói hơi gắt. “Kể với em về Pat đi. Em nóng lòng được gặp thằng bé quá.”
Chuyện gì đã thay đổi? Tôi nhìn quanh quán cà phê, cố nghĩ xem điều gì đã thay đổi từ hồi Gina bỏ sang Nhật. Và tôi tự nhiên vỡ ra là quán cà phê này không thay đổi một chút nào.
Nó là một trong những nơi đang cố mang một ít hương vị của các con hẻm Marais đến những con đường chính của London - có một quầy bar lớn mặt tráng kẽm, một cái bảng đen với tên rượu được viết nguệch ngoạc, một giá đựng báo đặt trên những cột gỗ lớn, và rải rác vài bộ bàn ghế trên vỉa hè bên ngoài. Quán thậm chí còn gọi cái bữa sáng đúng kiểu Anh bằng một cái tên nào đó rất Pháp.
Nó là một quán cà phê khá điển hình trong khu phố của chúng tôi, và bạn có thể đi qua nó mà không buồn ngoái lại nhìn. Hồi trước Gina và tôi hay đến đây, trước khi Pat ra đời, từ hồi chúng tôi còn thân thiết đến mức chẳng thấy cần phải nói chuyện với nhau. Và làm sao mà ta có thể thân thiết hơn thế được cơ chứ.
“Mọi thứ ở trường có vẻ ổn,” tôi nói. “Đó chính là điều đã thay đổi. Mẫu giáo đúng là cơn ác mộng, nhưng nó đã có một người bạn ở trường và chuyện đó khá suôn sẻ.”
“Tại sao mẫu giáo lại là cơn ác mộng?”
“Nó không muốn bị bỏ lại. Chỉ là một giai đoạn mà nó đã trải qua thôi. Một giai đoạn mà anh cứ tưởng sẽ kéo dài đến năm nó mười tám tuổi.”
“Nhưng nó đã kết bạn với một cậu nhóc ở trường?”
“Một cô nhóc,” tôi nói, và cảm thấy thật lạ khi kể về con gái của Cyd với cô. “Peggy.”
“Peggy,” Gina nói thử cái tên đó một lần.
“Cô bé có cha người Anh,” tôi nói. “Và mẹ người Mỹ. Từ Houston.”
“Và thằng bé còn cuồng Chiến tranh giữa các vì sao nữa không?” cô mỉm cười. Gina không quan tâm mấy đến Peggy. “Có phải vẫn suốt ngày Luke Skywalker và Han Solo không?”
“Ừ,” tôi nói. “Cái đấy thì không thay đổi. Nhưng nó bắt đầu thích cả những cái khác nữa.”
“Những cái khác?”
“Thì nó thích nghe nhạc,” tôi phì cười. “Nó thích nhạc rap gangster. Em biết đấy, cái thể loại mà suốt ngày khoe khoang chuyện sẽ bắn vỡ đầu nhau như thế nào ấy.”
Khuôn mặt của cô tối sầm lại. “Nó thích nghe loại nhạc này à?”
“Ừ.”
“Còn anh thì cứ để nó nghe, phải không?”
“Ừ,” tôi nói. “Anh cứ để nó nghe.” Tôi hơi tức - cô đang xử sự như thể tôi chưa nghĩ về chuyện này, như thể tôi cho phép thằng bé xem phim người lớn hay gì đấy không bằng. “Chỉ là một thứ nó đang trải qua thôi. Chắc nó làm cho cu cậu cảm thấy cứng rắn hơn con người thực sự của mình. Pat là một đứa trẻ rất dịu dàng đáng yêu Gina à. Cái đó chẳng gây tác hại gì cả. Anh không thể thấy có chút khả năng nào là nó dính líu tới một vụ xả súng từ xe ô tô. Tối nào nó cũng lên giường trước chín giờ.”
Tôi có thể thấy là cô không muốn cãi nhau với tôi.
“Còn gì nữa?”
“Nó cho anh gội đầu. Nó tự kỳ cọ người trong bồn tắm. Nó không làm nũng khi phải đi ngủ. Nó tự buộc được dây giày. Nó đọc được giờ. Và nó đã bắt đầu đọc sách.”
Càng nghĩ, tôi càng nhận ra Pat đã lớn biết bao trong những tháng vừa rồi. Gina mỉm cười với vẻ vừa tự hào và tiếc nuối. Tôi xấu hổ thay cho cô. Cô đã bở lỡ tất cả những điều đó.
“Thằng bé nghe như một người đàn ông tí hon thật sự rồi,” cô nói.
“Em phải xem nó đeo cà vạt cơ.”
“Nó đeo cà vạt à?”
“Đến trường. Người ta bắt đầu dùng đồng phục vì một số đứa đi học mặc đồ Polo và mấy thứ đồ hàng hiệu. Trường nghĩ rằng việc đó không tốt. Thế nên thằng bé phải mặc áo sơ mi và cà vạt.”
“Chắc là chúng làm cu cậu trông già lắm.”
Chúng không làm thằng bé trông già đi - ăn vận như một người đàn ông đi làm thực ra khiến thằng bé trông trẻ hơn bao giờ hết. Nhưng tôi không muốn giải thích mấy thứ đó với Gina nữa.
“Thế em sao rồi?” tôi hỏi. “Em sẽ ở lại đây bao lâu?”
“À, ở lại luôn,” cô nói. “Nhật Bản chấm dứt rồi. Với em và với tất cả những người khác. Cái hồi mà một nàng tóc vàng mắt xanh xinh đẹp nào đó có thể Đông tiến để phiêu lưu và nhận tiền lương sáu chữ số đã hết. Chẳng còn mấy nơi cần phiên dịch viên khi các công ty làm ăn thất bát. Em bỏ đi trước khi họ đá em.” Cô mỉm cười rạng rỡ. “Thế nên em ở đây,” cô nói. “Và dĩ nhiên là em muốn Pat.”
Cô ấy muốn Pat? Có phải ý cô ấy là cô ấy muốn gặp nó? Muốn đưa nó đến vườn thú và mua cho nó một con thú bông to bằng cái tủ lạnh? Ý cô ấy là gì?
“Thế là em không định sống ở Nhật nữa à?”
“Anh nói đúng Harry à. Ngay cả nếu bong bóng không vỡ, thì cũng làm sao ổn được nếu Pat và em sống trong căn hộ chỉ to bằng phòng khách của mình. Em muốn gặp nó,” cô nói. “Càng sớm càng tốt.”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói. “Chiều nay anh sẽ đón nó từ nhà cha mẹ. Em có thể ở nhà đợi nó.”
“Không,” cô nói. “Không ở nhà. Nếu không phiền thì em sẽ gặp anh ở công viên.”
Tôi thật ngu ngốc khi đề nghị gặp nhau ở nhà. Vì tất nhiên nó không còn là nhà của Gina nữa. Và khi tôi nhìn thấy cái nhẫn đính hôn mới chóe nơi trước đây là nhẫn cưới giản dị của cô, tự dưng tôi nhận ra là mình đã bỏ quên mất cái thay đổi lớn thực sự trong cuộc đời của chúng tôi từ hồi hè.
Bây giờ Pat sống với tôi.
Chú Jack đang ở nhà cha mẹ tôi.
Không như dì Ethel nhà bên, chú Jack là chú thật của tôi - em trai của cha, một người đàn ông lanh lợi, dẻo dai, hút thuốc với lòng bàn tay khum lại quanh điếu thuốc, như để che chắn nó khỏi một cơn gió mạnh, ngay cả khi chú đang trong phòng khách nhúng bánh quy gừng vào trà.
Chú Jack lúc nào cũng mặc veston và cà vạt với một chiếc xe bảy chỗ cao cấp bóng loáng đỗ ở ngoài. Và trên ghế lái phụ của chiếc ô tô Scorpio hay BMW series 5 hay Mercedes hay bất kỳ loại nào, là cái mũ tài xế của chú.
Chú Jack là một tài xế, chở những doanh nhân tới lui từ nhà và văn phòng của họ đến các sân bay ở London. Chú có vẻ như dành nhiều thời gian chờ đợi hơn là lái xe, và tôi luôn tưởng tượng cảnh chú đang lởn vởn quanh cửa đến ở Gatwick hay Heathrow, tay khum khum che điếu thuốc, đọc báo Đua ngựa.
Chú Jack là một tay cá cược, như tất cả họ hàng bên nội, và khi chú mỉm cười với tôi lúc đang lái xe vào nhà, dường như tất cả những ký ức của tôi về chú đều xoay quanh cá cược theo kiểu này hay kiểu khác.
Có những nhóm người cùng nhau chơi bài ở nhà chúng tôi vào Lễ Tặng Quà mỗi năm. Có những chuyến đi đến các đường đua chó ở Southend và Romford, nơi các anh chị em họ và tôi đi gom các mẩu giấy cá cược hồng đã bị những tay cá cược thiếu may mắn vứt bỏ. Còn xưa hơn nữa, khi bà tôi vẫn còn sống, tôi còn nhớ anh chàng ghi độ cá ngựa thuê chuyên nghiệp thường qua nhà bà ở East End để thu thập những món cá cược đua ngựa ít ỏi hàng ngày của bà. Mà các anh chàng ghi độ cá ngựa thuê thôi không ghé qua nhà các bà già từ bao giờ vậy?
Có một người em trai nữa, chú út, Bill, đã chuyển đến Úc ở cuối thập niên bảy mươi, nhưng trong đầu tôi thì ba anh em Silver vẫn ở bên nhau - uống ừng ực Scotch mỗi Giáng sinh và bia nâu ở các đám cưới, nhảy những điệu nhảy xưa cũ với những người vợ họ đã phải lòng hồi niên thiếu, chơi bài brag 9 lá đến tận tinh mơ sáng Giáng sinh với Tony Bennett hát “Người xa lạ trên thiên đường” trên dàn âm thanh.
Đây là gia đình của cha tôi - một gia đình những người đàn ông London, khôn ngoan, cứng rắn, ủy mị trước trẻ con và những khu vườn ngoại ô của mình, những người đàn ông với những tấm ảnh cũ luôn chụp lúc đang vận đồng phục, bài bạc rượu chè, cho dù không bao giờ quá cái ngưỡng giải tỏa nhẹ nhàng cả, những người đàn ông yêu gia đình họ và coi công việc chỉ là những việc vặt không mấy dễ chịu mà họ phải làm để nuôi gia đình, những người đàn ông lấy làm tự hào vì biết thế giới vận hành như thế nào. Tôi biết chú Jack ở đây là có lý do.
“Tối hôm trước nhìn thấy cháu trên ti vi,” chú Jack nói. “Ở lễ trao giải ấy. Ngồi ở bàn mặc áo đuôi tôm. Trông thằng đó khá khẩm phết, cái gã Eamon Fish ấy.”
“Cậu ta là một anh chàng tốt,” tôi nói. “Chú có khỏe không, chú Jack?”
“Chú cũng ổn,” chú nói. “Không nên kêu ca.” Rồi chú nắm lấy tay tôi kéo tôi lại gần. “Nhưng cha cháu thì sao? Chú đã thấy ông ấy cứ ra khỏi ghế là lại thở khó nhọc. Nhưng giờ thì ông ấy bảo rằng mình đã gặp lang băm rồi và không có vấn đề gì cả.”
“Ông ấy không sao ạ?”
“Thì ông ấy nói vậy.”
Cha tôi đang trong vườn sau đá quả bóng quanh quẩn với mẹ tôi và Pat. Cả hai đang quấn chặt trong áo choàng và khăn dày, nhưng cha tôi chỉ mặc mỗi một cái áo phông, có vẻ như lấy làm tự hào kiểu người già về cơ thể rắn chắc, vạm vỡ với những hình xăm đã nhòa và những vết sẹo mờ nhạt của mình. Khi ông giắt áo phông vào trong quần tôi nhìn thoáng thấy vết sẹo lớn, vết sẹo lồi tím ngắt ở bên hông của ông, và tôi nhận ra là nó vẫn đủ sức làm tôi sốc.
“Cha à? Cha gặp bác sĩ rồi ạ?”
“Khỏe như vâm,” ông nói. “Chân cứng đá mềm rồi.”
“Thật sao? Thế còn đường hô hấp của cha?”
“Đáng lẽ ra ông ấy không nên hút thuốc, phải không?” mẹ tôi nói, nhưng tôi có thể thấy là bà nhẹ nhõm hẳn vì cha tôi có vẻ đã thoát nạn mà chẳng bị gì nghiêm trọng. “Ông ấy muốn vứt sạch Old Holborn đi.”
“Hơi muộn rồi,” cha tôi cười xòa, lấy làm thích thú đóng vai giọng nói lạc lõng trong cái thế giới hiện đại kiêng chất béo, mút muesli này. “Bobby Charlton,” ông nói, đá mạnh quả bóng vào hàng rào hoa hồng xơ xác vì mùa đông. Pat đi nhặt bóng.
“Và bác sĩ cho rằng đấy là vấn đề duy nhất của cha ạ?” tôi hỏi.
Cha tôi quàng tay quanh người Pat.
“Vẫn còn sống được hai mươi năm nữa,” cha nói giọng đắc thắng. “Để cha nói cho mà nghe - cha định sống tới khi chứng kiến anh bạn trẻ này lấy vợ.”
Pat nhìn cha tôi như thể ông mất trí.
“Cháu sẽ không bao giờ lấy vợ,” thằng bé nói.
Tôi quên kể với Gina là thằng bé đã biết đi xe đạp.
Tôi quên kể với cô là đứa trẻ bốn tuổi rụt rè chập chững đi quanh bể bơi với sự hỗ trợ của bánh phụ giờ đã trở thành một đứa trẻ năm tuổi tự tin có thể phi quanh công viên với sự ung dung bất cần.
Thế nên khi Gina nhìn thấy Pat đạp xe tới nơi cô đang đợi, bên cái xích đu và mâm đu quay, cô cười và vỗ tay, cười thành tiếng sung sướng và ngỡ ngàng.
“Con lớn quá,” cô thốt lên, giọng nghẹn lại khi cô dang tay ra đón nó.
Trước khi nó rời tôi, tôi thoáng nhìn thấy khuôn mặt thằng bé. Nó đang cười - nhưng không phải nụ cười David Niven bóng bẩy, quyến rũ nhưng hời hợt mà nó dành cho người lạ và để trấn an tôi là mọi chuyện đều ổn cả.
Pat nhìn thấy Gina và thằng bé cười không chút băn khoăn, nó cười thật sự.
Rồi thằng bé đã ở trong vòng tay của mẹ nó, cái mũ áo khoác rơi khỏi đầu khi cô bế nó lên khỏi yên xe, và cô khóc làm rơi nước mắt lên đầu nó và ta có thể nhìn thấy tóc của hai người có màu giống hệt nhau, cái màu vàng chói giống hệt nhau.
“Khoảng một hai tiếng nữa em sẽ đưa nó về,” Gina gọi với, và Pat chầm chậm đạp đi, trong khi tay cô quàng vai nó, thằng bé gật gật khi nghe điều gì đó Gina vừa nói lại với nó.
“Cẩn thận khi đạp xe nhé, Pat,” tôi nói to. “Đừng đi nhanh quá nhé?”
Nhưng cả hai không nghe thấy tôi.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con