As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 70
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2292 / 5
Cập nhật: 2017-09-28 02:01:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ánh tay bị bắt lấy của tôi vô cùng đau đớn, tôi không lùi mà còn tiến tới, bàn tay lại nhanh chóng chém ra, hắn lùi lại một bước, lưỡi dao trong tay tôi xẹt qua da hắn, bàn tay đang nắm chặt tay tôi dùng sức vặn ngược, vai tôi lập tức đau như đứt rời ra! hắn đá một cước lên lưng tôi, lục phủ ngũ tạng của tôi như bị đảo lộn khỏi vị trí vì sự va chạm mãnh liệt khiến tôi hít thở cũng khó khăn.
“cô thật sự là rất khó chơi, nếu không phải năm đó Lão Tam làm phổi cô bị thương nặng, để lại hậu quả trí mạng trên cơ thể cô thì mấy cú đánh kia của cô hôm nay cũng đủ để tôi chết không biết bao nhiêu lần rồi. thật đáng tiếc chiêu thức của cô bây giờ căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to, sức mạnh còn không hơn nổi một đứa trẻ!
Phần bên trái cổ tôi trở nên lạnh lẽo, một cây chủy thủ để ở trên động mạch chủ của tôi, tôi ngẩng cổ lên, hắn lập tức càng dí sát vào cổ tôi hơn. “Năm đó lão Tam đã quá nương tay với cô cho nên hắn mới chết trong tay người đàn bà rắn rết như cô!” hắn lộ ra hàm răng vàng khè lộn xộn, mùi thối từ trong miệng hắn bay ra theo từng câu chữ, mùi tanh tưởi đến mức khiến mũi tôi đau đớn.
Thế này tôi mới nhìn rõ hắn, trên đầu hắn có một vết sẹo trí mạng, ánh mắt hắn không còn khí thế của năm đó nữa, đáy mắt hắn bao trùm toàn là hốt hoảng, hoảng loạn.
“Kỹ nữ thối tha, tất cả đều là cô làm hại!” Chân hắn đạp lên gương mặt lạnh như băng của tôi, lồng ngực tôi như chó lửa thiêu.
“Chúng ta truy tìm cô suốt hai năm, Người hợp tác với cô là Hùng Ưng thật sự rất kiên cường, chúng ta tra tấn hắn chết đi sống lại gần 2 tháng, cho đến tận lúc chết hắn cũng không nói ra tung tích của cô.” hắn cười dữ tợn: “cô có muốn biết chúng ta tra tấn hắn như thế nào không?” Đồng tử trong mắt tôi co rụt lại. “Mãi đến nửa năm trước chũng ta mới tìmđược cô. Thế mà đồ đê tiện như cô lại có thể tìm được một ngọn núi để dựa vào, họ Phí kia treo giải 10 triệu USD để đổi lấy mạng sống của chín an hem chings tôi, hai phe hắc bạch đều ngăn chặn đuổi giết, anh em và thuộc hạ của tôi từng người từng người ngã xuống trước mặt tôi mà chết!” hắn dường như đã phát điên rồi, chủy thủ không ngừng đè sâu vào, cổ tôi thật sự sắp đau không chịu nổi, “Giờ đây cô thiếu tôi không chỉ là mạng của lão Tam mà là mạng của 8 người anh em của tôi!” hắn giống như thần kinh vỗ lên đầu “ Chỗ này của tôi có một viên đạn, bọn họ nghĩ tôi cũng xong đời rồi, nhưng mà không kéo theo đồ tiện nhân như cô chết cùng, tôi làm sao có thể yên tâm mà chết được?” Gương mặt hắn lộ ra hận thù thấu xương và ánh mắt hung hăng run rẩy. “Tôi sẽ không khiến cô chết ngay lập tức, tôi sẽ dùng thứ này, “hắn đưa chủy thủ cắt quần áo của tôi ra, “đem toàn thân cô cắt ra từng miếng từng miếng một!”
“Bộ dáng em trai anh chết đi chắc vẫn hiện lên trước mắt anh nhỉ, không phải hàng đêm anh đều bừng tỉnh lại từ trong ác mộng đấy chứ?” Tôi cười đến bừa bãi.
“đi chết đi! Đồ đê tiện!” Quả nhiên hắn bị tôi chọc giận! Giơ chủy thủ lên cao hung hăng đâm xuống.
Hai phát đạn liên tiếp bắn mạnh vào trái tim hắn, máu tươi đỏ sẫm phun tung tóe lên người tôi, chủy thủ mạnh mẽ rơi xuống cắm phập ngay bên cạnh tôi, tôi bị dọa đến mức toàn thân phát run.
Nhâm Dật Phi nhảy vào từ cửa sổ, hắn ôm ấy sườn eo của tôi, tầm mắt tôi mơ hồ dần vì đau đớn, “An Bích…”
“Ngủ một giấc thật ngon đi… những chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được rồi…” Giọng nói nhỏ nhẹ ôn như như làn gió phất qua, tôi chậm rãi thở ra một hơi, hai mắt vừa nhắm đã chìm vào giấc ngủ.
không biết trải qua bao lâu, mắt tôi chậm rãi mở to ra, nhìn Nhâm Dật Phi nhắm mắt nằm bên cạnh tôi, hắn vẫn ở đây với tôi? Tôi mở lớn hai mắt: “An Bích đâu?”
hắn nhìn bộ dạng lo lắng của tôi thì không dấu diếm ý cười trong mắt: “cô nghĩ rằng tôi sẽ giết người diệt khẩu hay sao? Vừa rồi Lam Thị gọi điện kêu cô ấy sang đó xử lý một việc, mà khách sạn tối qua hai người ở lại xảy ra trục trặc, bóng đèn rơi vào đầu khiến khách hàng hôn mê, khách sạn đã đưa ra ý kiến xử lý thích hợp là xin lỗi hai người, tiền phòng và phí sinh hoạt mấy ngày nay sẽ hoàn toàn miễn phí coi như là bồi thường. Hy vọng các cô có một ấn tượng tốt về La Mã.
“cô ấy tin ư?” Tuy rằng động tác đánh ngất của tôi rất nhanh, hơn nữa còn ở trong bóng đêm, nhưng mà…
“cô ấy có lí do để nghi ngờ à? Thân thể và tiền bạc của hai người đều không bị tổn hại, giải thích như vậy là hợp lý nhất?” hắn cười vô cùng chân thành.
Đúng, chẳng có lý do gì mà không tin, đương nhiên cũng chỉ có thể chấp nhận. Giống như nước lọc, tuy biết nó cũng chẳng có mùi vị gì nhưng nó có thể giải khát, cho nên không uống không được. Tôi ngồi dậy, tôi biết thân thể mình không có vấn đề gì cả chỉ là mất sức quá độ mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ trở lại bình thường.
Tôi nhìn hắn, hắn lập tức hiểu ý của tôi: “Nửa năm trước bọn người Huyết Minh đó đã tìm được cô, mà Phí Như Phong cho rằng chủ động tấn công sẽ dễ thắng hơn là bị động đề phòng nên đã treo thưởng một số tiền lớn mua đầu bọn họ, khiến họ vô cùng mệt mỏi, ba tháng trước đã xảy ra một vụ bao vây tiêu diệt khá lớn, Huyết Minh trúng đạn vào đầu, người bắn nghĩ hắn đã chết nên đem hắn chôn cùng với những người khác, ai ngờ…” Ánh mắt Nhâm Dật Phi hiện lên sự tàn bạo khát máu, “Là tôi đã không làm tròn trách nhiệm, suýt nữa đã khiến cô gặp chuyện không may ở địa bàn của tôi, tôi nợ cô một lần!” hắn nói một cách ôn hòa.
hắn nghiêng người ngồi lên chiếc ghế bên cạnh tôi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm bằng thủy tinh chiếu vào người hắn, mái tóc màu đen cùng với bộ quần áo nhạt màu trên người hắn càng nổi bật hơn dưới ánh mặt trời khiến tôi hơi thất thần, người đàn ông này quá tối tăm, thế mà lại có ánh sáng chói mắt, thật sự quá là mâu thuẫn!
“Vậy thì mục đích thật sự của anh khi đến đây hôm nay là gì?” Tôi mỉm cười hỏi hắn, hắn cũng nhẹ nhàng cười với tôi, người đàn ông này cười càng nhẹ dịu thì sự việc lại càng không đơn giản.
“Nhâm Dật Phi, tôi còn nghĩ anh chưa bao giờ e ngại điều gì, chẳng lẽ là tôi đã nhìn nhầm?” Tôi hơi trào phúng.
hắn chăm chú nhìn tôi: “Có người muốn gặp cô.”
Tôi nhoẻn miệng cười: “Tôi bắt đầu ghép được một bức hình, chuyện Huyết Minh tập kích tôi đêm qua chắc không phải chuyện ngoài ý muốn mà là Phí Như Phong cố tình để tôi mang nợ hắn, hắn đang nói cho tôi biết rằng, Liễu Đình được hắn che chở mới có khả năng sống đến ngày hôm nay, tôi chắc hẳn nên hiểu được cái gì là đúng mực, nên biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi phải không?”
hắn im lặng trầm mặc một lát: “Đàn bà đúng là động vật lạnh lùng vô tình nhất trên đời, không cần biết một người đàn ông moi tim móc phổi ra cho cô ta như thế nào, chỉ cần người đàn ông đó làm một chút việc mà cô ta không bằng lòng thì tất cả mọi thứ đều bị chối bỏ hoàn toàn! thật sự là làm trái tim người ta trở nên lạnh lùng!” Trong lời nói của hắn là sự trào phúng vào tận xương cốt.
“Nếu phụ nữ chúng tôi thật sự máu lạnh vô tình thì đàn ông các anh chính là không có máu tươi! Thứ tim gan mà các anh tự nhận là đào ra đó chúng tôi cũng không thiếu, cái chúng tôi thật sự muốn, các anh căn bản không thể cho nổi! đã không thể cho nhưng vẫn cưỡng ép không cho người ta quay lưng rời đi, tiếp theo các anh không phải sẽ nói là đàn bà chúng tôi rất tham lam đúng không?” Tôi nhìn hắn chằm chằm không chút yếu thế.
hắn vui vẻ than nhẹ một tiếng, “Là lỗi của tôi, tôi biết rõ không thể nói lý với phụ nữa, còn mơ mộng muốn dạy đạo lý cho cô ta nữa.”
Quạ đen đúng là chỉ có màu đen như nhau, không cần biết là người đàn ông đó như thế nào, chỉ cần là vấn đề không thể nói rõ đúng sai thì sẽ ra vẻ khoan dung, ta đây không thèm chấp nhặt với một đứa bé chưa lớn. Tôi giận tới mức ngực phát đau.
hắn thấy tôi tức giận thì không biết nên cười hay nên khóc nữa, “Đây, cho cô cắn một cái để giải quyết giận dữ trong lòng này!” hắn dứt khoát vươn tay ra, tôi khôi phục lại tinh thần, hắn không phải là Phí Như Phong, tôi cần gì giận chó đánh mèo với hắn chứ, tôi suy sụp dựa lại chỗ cũ.
“không ai ép cô gặp người cô không muốn gặp cả, gặp hay không gặp, sự lựa chọn nằm hết trên tay cô.” Ánh mắt hắn bao dung để tôi muốn làm gì thì làm.
“Tôi có sự lựa chọn khác sao?” Tôi hỏi lại hắn.
“Có một số việc căn bản không phải là người khác không buông tha cho cô, mà là cô không buông tha cho chính mình! Tôi thấy…” hắn đứng lên nắm lấy tay vịn cửa, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt trong suốt khiến tôi lập tức hiểu ra điều hắn không nói rõ ra: Có một số việc tôi không nên biết thì hơn. “Tôi đợi bên ngoài, cô có thể thay đổi quyết định bất cứ lúc nào!”
Tôi vô cùng kinh ngạc, dùng lòng hiếu kỳ mới được gợi lên để đánh cuộc, rốt cục là chuyện gì mà tôi không biết thì tốt hơn?
Tôi thay xong quần áo liền mở cửa ra. Nhâm Dật Phi đang dựa vào tường lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt hắn sâu thẳm như đại dương, dọc đường hắn cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp đưa tôi đến trước cửa một toàn biệt thự.
Tôi đang muốn xuống xe thì hắn giữ chặt tôi lại, muốn nói lại thôi, tôi cảm thấy không yên lòng đến kỳ lạ, “đi đi.” hắn buông tay tôi ra, “Tôi chờ cô ở bên ngoài.” hắn cười nhẹ nhàng như mây gió.
Tôi đi lên cầu thang, hướng tới cổng vòm mở rộng, một bà lão đón tiếp tôi ở cửa: “Liễu Tiểu thư, La Rochelle tiểu thư chờ cô đã lâu rồi.”
Tôi đi theo bà ta bước qua một hành lang dài trải đầy thảm đỏ, đi tới trước cánh cửa khắc hoa, bà ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, “La Rochelle tiểu thư, Liễu tiểu thư đến rồi.”
Bà ta cung kính thông báo, hướng về phía tôi giơ tay mời vào, tôi phát hiện tôi đi vào một gian phòng rộng khoảng trăm mét vuông, trên trần nhà có ba chiếc đèn treo thủy tinh cực lớn, trong lò sưởi rộng ẩn vào tường đang có những đốm lửa tỏa ra nhiệt độ ấm áp, tôi nhìn cô ấy tao nhã đứng dậy khỏi chiếc ghế cao bọc nhung, toàn thân cô ấy được bao bọc trong bộ váy màu lam, hỗ trợ cho dáng người lung linh xinh đẹp của cô ấy, cô có một cái mũi hoàn mỹ, đôi môi ôn nhu như hai cánh hoa, thân hình duyên dáng. Nhưng hấp dẫn ánh mắt người khác nhất vẫn là ánh mắt của cô ấy, con ngươi màu lam sáng lạn trong suốt! Người phụ nữ này khiến cho người khác phải kinh ngạc vì vẻ diễm lệ của mình!
trên mặt cô ấy nở rộ một nụ cười lóa mắt: “Xin chào, Liễu Tiểu thư.”
Tôi không nhịn được mà đáp lại cô ấy một nụ cười thân thiết, xinh đẹp không chỉ gây sát thương cho đàn ông, đẹp đến một mức nào đó thì cũng có thể mê hoặc cả phụ nữ! “La Rochelle tiểu thư, cô thật sự xinh đẹp đến mức khiến cho người ta phải than thở sợ hãi!” Tôi ca ngợi từ đáy lòng.
Con ngươi màu lam của cô ấy càng hiện ra ánh sáng mê người, “thật sự cảm ơn cô còn có thể nói như vậy.” Nụ cười của cô ấy càng sâu hơn, “trên thực tế, từ sau khi tôi lên sân khấu biểu diễn kịch mà quên lời thoại lúc tôi học trung học năm ba đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm giác được sự hồi hộp như vậy!”
Hài hước lại xinh đẹp, trí tuệ lại hào phóng, tôi có nên cảm thán ánh mắt thật tốt của Phí Như Phong hay không? Hay là nên trở về thu dọn đồ đạc mà chạy ngay lập tức? Chuyện tối thiểu mà tôi có thể biết bây giời là, Phí Như Phong cưới nàng tuyệt đối không phải chỉ vì lí do kinh doanh.
“La Rochelle tiểu thư nói tiếng Trung thật lưu loát.” Tôi bắt đầu hướng câu chuyện về phía hắn, thông minh như cô ấy, sẽ không khinh suất mà đưa tôi đến đây tự rước lấy nhục. Hoặc là muốn dựa vào lần gặp gỡ này, lộ ra chút manh mối gì đó để tôi biết khó mà lui cũng không biết chừng. Nhưng mà tôi thật sự chờ mong xem dưới đáy hòm của Phí Như Phong cất giấu bí mật gì!
“Tôi từ khi học tiểu học đã đam mê mọi thứ về phương Đông, tôi học nói tiếng Trung, học làm đồ ăn Trung Quốc, học cách phá giải hết thảy sự vật thần bí của Đông Phương!” Hai mắt cô ấy lòe lòe tỏa sáng. một suy nghĩ xâm nhập vào óc tôi: “Thuật thôi miên là do cô phá giải?” Ánh mắt lợi hại của tôi đánh giá cô ấy.
Nàng rũ xuống, gật đầu bất đắc dĩ, “Chỉ sợ là đúng vậy, Liễu tiểu thư dùng cũng chỉ là túy mộng thôi miên, là thôi miên sơ cấp nhất trong các loại thôi miên thuật mà thôi, đối với những người có chút hiểu biết về thôi miên thuật đều có thể dễ dàng nhận ra! Khi Phong tới sinh nhật của ta, ta lập tức phát hiện ánh mắt hắn có một tơ máu cực nhạt, hơn nữa hắn chưa bao giờ uống trà, nhưng lần đó mỗi ngày hắn lại uống một ly trà hoa lan, nếu không uống thì hoàn toàn không thể tập trung tinh thần được.”
Tôi cho hắn trà hoa lan chỉ dùng để duy trì thôi miên mà thôi, trước khi thôi miên bị giải trừ, hắn chỉ cần không uống một ngày thì tinh thần sẽ tan rã. Mà hắn chỉ cần tiếp tục uống trà thì sau khi hắn trở về tôi vẫn có thể tiếp tục sử dụng thuật thôi miên để hắn quên tôi đi.
Nhưng ngàn vạn tính toán của tôi cũng không tính nổi là ở Châu Âu lại cất giấu một cao thủ.
“Liễu tiểu thư.” La Rochelle cắt ngang sự trầm tư của tôi, “cô biết không, vì loại bỏ thuật thôi miên của cô mà Phong khổ sở không ít!”
Tôi biết, một người có ý chí kém một chút sẽ chìm vào ảo giác vĩnh viễn, không thể tỉnh dậy được!
“không chỉ như vậy, A Phong,” La Rochelle dừng một chút, cô ấy không phân biệt đúng sai nói: “Phong có một giấc mơ, khi hắn chìm vào ảo giác sẽ trở nên điên cuồng, mỗi ngày chúng tôi đều phải khóa hắn bằng dây xích sắt!”
Tôi hơi khiếp sợ!
“Liễu tiểu thư cũng không thể nào tưởng tượng được Phong bị khóa trong dây xích sắt sẽ thế nào phải không?” Tôi có thể nghe được sự oán hận của cô ấy giành cho tôi, “Mỗi ngày Phong đều giằng co những sợi xích đó đến mức chảy máu loang lổ, dường như mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn hắn quên đi đoạn trí nhớ đó thì hơn, nhưng hắn kiên trì, chỉ cần hắn tỉnh táo một chút, hắn sẽ gằn lên từng tiếng với tôi rằng, hắn không muốn bất cứ trí nhớ nào của hắn biến mất, hắn cần phải nhớ rõ cô, lúc đó, ánh mắt hắn thật sự rất khủng khiếp!” La Rochelle hơi kinh hãi mà vuốt vuốt yết hầu “Tôi từng lo lắng kết cục của cô sẽ thật thê thảm, nhưng may mà cô vẫn ở đây, không mất cọng tóc nào!”
“cô lầm rồi.” Tôi lẳng lặng nói” Tôi thật sự thê thảm, vô cùng thê thảm!”
La Rochelle lắc đầu, tôi cũng không cãi lại, ở góc độ không giống nhau, quan điểm dĩ nhiên cũng không giống nhau, huống chi tình huống giữa chúng tôi hôm nay…
“La Rochelle tiểu thư và Phí Như Phong là thanh mai trúc mã?” Nghe giọng điệu của cô ấy khi nói về hắn, quen thuộc giống như đã biết nhau rất nhiều năm rồi, tôi thử cô ấy.
“Từ lâu đã nghe nói Liễu tiểu thư vô cùng thông minh, tôi biết muốn bàn chuyện gì với cô thì phương pháp hiệu quả nhất chính là nói thẳng nói thật.” Giọng điệu của cô ấy trở nên thận trọng hơn “Ba người chúng tôi là tôi, A Phong, Giang Nặc đã lớn lên với nhau từ bé, ba gia đình chúng tôi đã có quan hệ với nhau rất lâu rồi, mà vì một số nguyên nhân lúc 12 tuổi A Phong tới New York sẽ tới ở nhà tôi, thời điểm đó hắn không nói chuyện nhiều, là tôi vẫn đi theo hắn trò chuyện, Phong không thích yên lặng, cũng không thích nửa đêm tỉnh lại mà không có ai bên cạnh, tôi liền ngủ bên giường hắn mỗi ngày, không ngừng hát cho hắn nghe, khi đó tôi mới 8 tuổi, suýt chút nữa là bị hỏng dây thanh quản mà bị câm.”
Lời của cô ấy giống như đấm vào ngực tôi một cú, tạo ra một cơn đau thấu tim! Từ lâu tôi đã biết cuộc sống con người có rất nhiều điều không thể biết trước hay nói rõ được!
La Rochelle vẫn nói êm tai: “Khi tôi 11 tuổi, Phong 15 tuổi, hắn mặc một cái áo lông màu đỏ thẫm, bế một con chó nhỏ đến làm quà sinh nhật cho tôi,” giọng nói của cô ấy ngọt ngào mềm nhẹ: “hắn mang vẻ mặt thân sĩ nghiêm túc nói với tôi rằng: “Lộ Tây, sau này em lớn lên nhất định phải là một tuyệt thế mỹ nữ, bởi vì vợ của Phí Như Phong tôi không thể là một người phụ nữ xấu xí được!” Từ ngày đó trở đi, lòng tôi đã không thể thấy được bất cứ người đàn ông nào khác!
La Rochelle dùng một quá khứ không thể thay đổi, khi không có tôi tham gia mà cho tôi thấy rõ cô ấy là không thể thay thế được, cô ấy đang nói cho tôi biết rằng trong kịch bản này, tôi không những không thể trở thành diễn viên chính mà ngay cả người phối hợp diễn cũng không đủ tư cách, tôi cùng lắm chỉ là khách qua đường, là một nét vẽ tô điểm thêm cho vở kịch này mà thôi, tôi gần như muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.
Tôi dùng toàn bộ sức lực của mình để giữ cho bản thân không được hành động lỗ mãng.
Tôi mở miệng ra, phát hiện yết hầu của mình đang nghẹn lại, đau đến mức nốt nước miếng cũng khó khăn, “La Rochelle tiểu thư” Giọng nói của tôi khô nứt “Phí Như Phong và tôi cùng lắm chỉ là một chút duyên phận trước khi kết hôn với La Rochelle tiểu thư mà thôi, là vấn đề về quá khứ, giống như chủ quyền của Hongkong vậy, mặc dù có ẩn dấu rất nhiều sóng gió nhưng đến đúng thời điểm sẽ đứng lại vững vàng, La Rochelle tiểu thư có thể yên tâm!”
Đau là tôi đau, nhưng tôi chưa đánh mất chút lý trí cuối cùng, đúng vậy, quá khứ của cô và hắn là không thể thay thế được, nhưng chuyện của tôi và hắn cũng không nhất định là sẽ bị cô xóa sạch! Tôi sẽ biến mất trong cuộc sống của Phí Như Phong nhưng điều kiện đầu tiên là phải tới lúc đó, muốn đôi mắt Phí Như Phong chỉ có cô, cũng phải có năng lực đó mới được!
Trong phòng im lặng thật lau, La Rochelle sâu kín nói: “Liễu tiểu thư, tôi chờ hôn lễ với Phong đã 15 năm, mỗi khi tôi nhìn thấy sự dịu dàng ngọt ngào trong mắt Phong mỗi lúc nhớ về cô, tôi rất đau lòng, nhưng tôi biết, loại đau đớn này so với việc rời khỏi A Phong thì chẳng đáng một phần vạn, tôi khẳng định!”
sự quyết tuyệt, khăng khăng một mực, loại thần thái liều chết và dứt khoát bao phủ toàn thân cô ấy, phóng ra một lực rung động khó hiểu! Lời nói này tuyệt đối có thể đem ra mà giáo dục người dân, tuyệt đối có thể làm cho bất cứ người phụ nữ nào xấu hổ, lùi bước!
Móng tay tôi đâm vào trong thịt, mười đầu ngón tay giấu trong lòng bàn tay đều đau đớn như bị tôi trong lửa, tôi biết La Rochelle đang dùng thủ đoạn inh nhất, ép tôi biết khó mà lùi, cô ấy dùng tình yêu lớn đến không thể vượt qua, khăng khăng một mực để ép tôi rời đi mà không mang theo một chút ảo tưởng nào, hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô ấy và Phí Như Phong! Tôi biết, nhưng tôi hoàn toàn không thể chống đỡ. Tôi còn có thể tranh giành sao? Tôi còn có thể tranh giành sao? Tôi còn có chỗ để mà tranh giành sao? Tim đau như bị dao cắt!
Quá khứ của Phí Như Phong, La Rochelle đã chiếm trọn, sức nặng của cô ấy đủ để khiến tôi không còn sự lựa chọn nào khác!
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong phòng hoàn toàn ảm đạm.
Chiết tiệt, chỉ có người đàn ông kia, mưu toan có được cả hai người phụ nữ, cái ý nghĩ này phải bị tru diệt!
La Rochelle nhìn tôi không đảo mắt: “cô nhất định cũng không tưởng tượng được là, Giang Nặc là ân nhân cứu mạng của Phong, khi A Phong 13 tuổi, một mình chạy lên núi bị lạc đường, lúc đó đang là mùa đông, là Giang Nặc đã đi tìm hắn suốt ba ngày ba đêm, một người đầy vết thương cõng hắn xuống núi, vì thế mà Giang Nặc phải nằm trên giường hết một kỳ nghỉ!”
Sóng dữ từng đợt, từng đợt đánh tới, giống như bão tuyết cuồn cuộn, bị bao trùm trong đó, lạnh lẽo đến tận xương, tôi bị bao phủ, không thể thở nổi, tiếp theo tôi sẽ chết vì không thể hít thở.
Có thể để ngươi đem trái tim cho hắn, hắn nhất định từng ở cùng người khác, nếu đây là cơ hội duy nhất để mình có được hạnh phúc, vì sao muốn bỏ cuộc?
Thử một lần vì chính mình, Liễu Đình!
Giới hạn cuối cùng là đừng bao giờ dễ dàng giam giữ bản thân cả đời, nếu đến cuối cùng vẫn không được như ý muốn, đừng ngại ngần gì cả, đó cũng là tội không chiến mà bại.
Tôi ngã ngồi trên ghế, tôi đang hướng đến vực sâu không đáy mà rơi xuống!
“Liễu tiểu thư, Liễu tiểu thư.” cô ấy ở bên tai không ngừng gọi tôi, tôi tự mình sa lưới, cứng rắn kéo mình trở về thực tế.
“Quan hệ của tôi và Phí Như Phong cũng chỉ là quan hệ trao đổi, tôi sẽ rời khỏi hắn, nhất định là vậy!” Tôi nghe thấy giọng nói rời rạc của mình.
“Hợp đồng kia chỉ là thứ rỗng tuếch, đó chẳng qua chỉ là Phong cam tâm tình nguyện chơi cùng cô…”
“Đối với hắn mà nói đúng là vậy, nhưng đối với Phí Thị gia tộc, thậm chí là cô bây giờ cũng không phải như vậy! Hợp đồng đó có liên quan đến mặt mũi các người, liên quan đến danh dự gia tộc! Các người cũng không muốn hợp đồng này bị công bố ra ngoài khiến cả xã hội thượng lưu chê cười chứ?” Hai đại gia tộc tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, mà tôi thì thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành!
trên mặt La Rochelle hiện lên vẻ thương hại thản nhiên: Phong đã sớm đoán được bước đi này của cô, bút và con dấu đóng lên bản hợp đồng đó đều dùng loại mực đặc biệt, tồn tại lâu nhất là 6 tháng, nó bây giờ chỉ là trang giấy trắng mà thôi!”
Quanh tôi là một mảnh trắng xóa! Tôi liều chết cắn môi, giãy dụa đem ngụm máu tươi đang trào ra khỏi lồng ngực mà nuốt xuống.
“Liễu tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, tôi đã vô tình làm tổn thương cô rồi!”
Tôi chạm vào đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của cô ấy, rùng mình thật mạnh, trong nháy mắt tỉnh lại từ trong đau đớn, “không! cô cố ý! Từ lúc bắt đầu biết tôi, cô đã ẩn nhẫn đến hôm nay, là vì giờ phút này! Đây là một cuộc chiến bảo vệ cô đã chuẩn bị từ lâu, cô vốn muốn tôi bị thương triệt để, hoàn toàn knockout tôi!”
cô ấy im lặng.
Tôi đẩy tay cô ấy ra, cô ấy đương nhiên sẽ không thừa nhận, càng không lưu lại sơ hở trong lời nói cho tôi, toàn bộ bộ dáng của cô ấy đều là thành khẩn đối đãi, có thiện ý chung sống hòa bình, là chính bản thân tôi mua dây buộc mình, không đồng ý, cô ta có thể làm gì? Lần gặp này, không cần biết kết quả ra sao, cô ấy đều có thể hoàn mỹ trình bày cho Phí Như Phong một đạo lý công bằng, còn lại chỉ là tôi và Phí Như Phong tự chém giết đấu đá làm bị thương nhau mà thôi, cô ấy chỉ cần nhìn, chờ, chờ thời cơ vừa đến sẽ thu dọn lại sông núi là xong!
cô ấy không tránh lui mà nghênh đón ánh mắt của tôi, tôi cố làm ình đứng thẳng, “Tôi không hận cô, La Rochelle tiểu thư, vì sự tổn thương cô chịu cũng chẳng ít hơn tôi! không ai lại hận một người phụ nữ toàn lực phản kích để bảo vệ quyền lợi của chính mình cả! Mà tôi không thể không thừa nhận! Trận đánh này cô đánh rất hoàn mỹ!”
Tôi tiêu sái thẳng lưng đi ra khỏi phòng của cô ấy, tôi đứng bên ngoài biệt thự, đau đớn như trăm ngàn cây kim nhỏ đâm vào đầu, vào mặt tôi, tôi hoảng hốt dọc theo ngã tư đường đi xuống! một bóng người quen thuộc vội vàng đi tới chỗ tôi, “Đừng đi nữa!” hắn giữ chặt cánh tay tôi, bàn tay hơi lạnh yên lặng sờ trán tôi, nhẹ nhàng mềm mại lau đi mồ hôi lạnh trên đó, tôi hơi quay đầu, lại khiến ình mê muội, tôi ngồi xổm xuống, có một loại cảm giác không muốn đứng lên nữa, cuộc sống này sao lại mệt mỏi như vậy!
Trên ngã tư đường tràn ngập người đi lại, chỉ là khách qua đường trong cuộc sống này, tội gì phải vì luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh mà đem mình đồng da sắt chôn vùi chứ!
“Nếu cô đồng ý, tôi có thể mang cô đi.” Nhâm Dật Phi trang trọng nói
Tôi ngẩng phắt đầu như đang thưởng thức một bảo vật quý hiếm, “Anh có biết anh khác với hắn ở chỗ nào không? Anh vĩnh viễn sẽ để lại đường sống cho tôi lựa chọn mà hắn, vĩnh viễn ép tôi vào nơi không lối thoát, không còn lựa chọn nào khác, bởi vì hắn nhất định phải có được tôi! Mà anh cùng lắm chỉ là đồng tình, thương tiếc tôi!”
“Đồng tình, thương tiếc cũng là một khởi đầu tốt ột mối quan hệ, nghĩ lại xem, một người đàn ông đen tối lại không có trái tim như tôi, mà cô lại có thể ảnh hưởng đến!” hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, giống như dụ đứa nhỏ ăn rau, không nghe theo thì thuyết phục không tha.
Tôi vươn một đầu ngón tay, đụng chạm hắn, “Anh, không phải hắn!” Tô cúi đầu dùng mái tóc dài để che mặt.
hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như đang an ủi một đứa bé, động tác vuốt tóc còn mang theo cả nhịp điệu “không sao cả, mọi chuyện đều đã qua rồi, hơn nữa bộ dạng của tôi cũng không xấu, có lẽ cô nhìn lâu sẽ quen thôi, hay là tôi có thể đi phẫu thuật thay đổi khuôn mặt!”
Dù có khó chịu hơn nữa thì tôi cũng không nhịn được mà cười rộ lên “Tốt lắm!” hắn vuốt mặt tôi, thoáng cúi nửa người xuống áp mặt lại gần: “ Cười lên nhìn trẻ hơn nhiều, vừa rồi lúc cô ra khỏi biệt thự tôi cứ tưởng cô đi qua đường hầm thời gian chứ, biến thành Liễu Đình của 20 năm sau!”
một người đàn ông đẹp đẽ cao quý không để ý đến hình tượng của mình mà dùng hết tâm sức để dỗ bạn, che chở bạn, cảnh này thật sự là khiến người ta cảm động!
Bóng Sói Hú Bóng Sói Hú - Ngã Nguyện Thừa Phong Bóng Sói Hú