We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 51
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ùng ngày hôm đó, hai chiếc xe đậu sẵn trong sân nhà ở Long Beach. Một chờ đón vợ chồng, con cái Connie và bà Trùm để ra phi trường. Gia đình thằng Carlo và Connie sửa soạn đi nghỉ ở Las Vegas và cũng để thu xếp vài việc, trước khi tới đó định cư. Michael đã ra lệnh cho Carlo đưa bà Trùm và gia đình nó đi nghỉ. Michael thấy không cần phải cắt nghĩa dài dòng là nó không muốn có ai trong nhà trước buổi họp diễn ra giữa hai cánh Corleone và Barzini. Vì buổi họp tối quan trọng, chỉ những "chức sắc" mới được biết mà thôi.
Còn chiếc xe kia sẽ đưa Kay và hai con về New Hampshire thăm bố mẹ cô. Michael có những công việc quan trọng, không cùng đi được.
Nhưng đêm hôm trước chuyến đi, Michael lại gọi cho thằng Carlo Rizzi là cần có nó ở nhà vài hôm, như vậy, cứ để vợ con nó đi trước cùng bà Trùm, nó sẽ đi sau. Connie tức điên lên, phôn cho Michael, nhưng ông anh nó luôn vắng mặt.
Lúc này sắp tới giờ đi, Connie cũng không thể gặp Michael. Michael và Hagen ở trong phòng, cửa đóng chặt, không ai được quấy rầy.
Ngồi vào xe rồi, Connie vừa hôn chồng vừa căn dặn:
– Hai hôm nữa mà không thấy mặt anh, em bay về túm anh đi đó, nghe không.
Thằng Carlo cười cười, kiểu cười đồng lõa "chuyện ấy" của hai vợ chồng:
– Anh sẽ tới gấp mà. Nóng thế? Connie thò đầu qua cửa xe hỏi:
– Anh có biết anh Mike giữ anh ở lại làm gì không?, mặt nó lo lắng, nhăn nhó, trông già và xấu hoắc.
Carlo nhún vai:
– Anh ấy hứa cho anh một công việc lớn. Chắc anh ấy định bàn về chuyện đó chăng.
Carlo không hề biết có cuộc họp với nhà Barzini tối nay. Connie tí tởn hỏi:
– Thật hả?
Carlo gật đầu, rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh ra khỏi cổng.
Chờ cho xe chở bà Trùm và mẹ con Connie đi khỏi, Michael mới ra tạm biệt vợ con. Thằng Carlo cũng chạy lại chúc Kay đi vui vẻ.
Vợ con đi khỏi, Michael mới quay lại bảo Carlo:
– Rất tiếc phải giữ cậu lại, Carlo. Nhưng chỉ vài ngày thôi mà. Carlo vội nói:
– Không sao đâu anh.
– Thế thì tốt. Cậu nhớ trực máy nhé. Khi cần tôi sẽ gọi cậu đấy. Tôi còn phải lo cho xong vài chuyện nữa. OK?
– Dạ, được chứ, anh.
Nói xong, Carlo đi về căn nhà riêng của hai vợ chồng nó, gọi gấp cú phôn cho con bồ mà nó giấu diếm
Westbury, hẹn hò gặp nhau khuya nay. Rồi lấy ra chai rượu, nhâm nhi ngồi chờ. Chờ mãi tới trưa. Nó thấy mấy cái xe tiến vào cổng, Clemenza ra khỏi xe, rồi Tessio cũng từ một xe khác bước ra. Mấy thằng bảo vệ đưa hai lão vào nhà Michael. Máy phút sau, thấy Clemenza đi ra, nhưng không thấy Tessio.
Carlo bước ra, hít thở không khí trong lành chừng mươi phút. Nó quen mặt tất cả đám bảo vệ trong cơ ngơi này. Nó định đến tán gẫu với đám bảo vệ để giết thời giờ. Nó kinh ngạc thấy tụi bảo vệ hôm nay lại hoắc. Lạ hơn nữa là thằng Rocco Lampone làm trưởng trạm gác. Kỳ cục không, một đứa có chức phận trong nhà như thằng Lampone mà lại ra gác cổng.
Rocco cười thân mật chào Carlo:
– Này, tôi tưởng anh đi nghỉ với vợ con rồi chứ? Carlo nhún vai:
– Anh Mike bảo ở lại vài ngày. Anh ấy định bảo làm mấy việc. Lampone cũng gật gù:
– Ấ y đấy, mình cũng vậy. Tưởng sao, ông ấy bảo ra gác cổng, mẹ kiếp, sếp mà.
Nó có vẻ tự ái vì Michael không trọng dụng nó như Bố Già. Carlo làm lơ như không biết, chỉ nói cho qua:
– Anh Mike làm gì cũng có lý do chứ.
Rồi nó lững thững trở vào nhà. Có chuyện gì đang xảy ra đây, mà ngay thằng Rocco cũng cóc biết.
Michael đứng trong cửa sổ, ngó thằng em rể đang tới, lui dưới vườn nhà. Hagen đưa cho nó ly rượu. Nó vẫn đứng quay lưng lại, nhấp một chút. Phía sau, Hagen lên tiếng:
– Mike, hành động thôi chứ. Tới giờ rồi. Michael thở dài:
– Ước gì thời gian đừng nhanh như thế. Ước gì ông già mình đừng mất vội.
Hagen bảo:
– Không có gì trục trặc đâu. Đến tao còn bị ngỡ ngàng, làm sao chúng nó ngờ được. Mày lên kế hoạch tuyệt lắm.
Michael quay lại:
– Ông già sắp đặt hầu hết đấy. Không thể nào tôi biết được ông già khôn ngoan đến cỡ nào. Nhưng chắc anh thì biết.
Hagen bảo:
– Không ai được như ông. Nhưng mày làm cú này cũng đẹp quá chứ.
Nhất đấy. Vậy là mày đâu đến nỗi quá tệ.
Michael trầm ngâm:
– Để coi sự thể ra sao đã. Tessio và Clemenza tới chưa? Hagen gật đầu. Michael uống hết ly rượu, bảo:
– Anh đưa Clemenza vào đi. Tôi nói chuyện riêng với chú ấy. Tôi không muốn gặp Tessio một tí nào. Cứ bảo ông ấy là tôi sẽ cùng đi với ông ấy tới buổi họp của Barzini, chừng nửa tiếng nữa. Người của chú Clemenza sẽ lo cho ông ấy sau.
Hagen cố nói bằng giọng vô tư:
– Không còn cách nào để gỡ cho Tessio sao?
– Hết cách rồi – Michael trả lời.
Ngay đầu tỉnh Buffalo có một quầy bán bánh pizza rất đắt hàng. Vì đã qua giờ ăn trưa, khách ăn đã thưa thớt, gã bán hàng bưng cái khay thiếc tròn còn lại mấy miếng bánh đặt lên bếp gạch phía trong. Gã nhìn vào lò, thăm chừng mẻ bánh đang nướng, nhưng thấy phô mai chưa nở. Khi gã trở
lại quầy, thấy một thằng trẻ tuổi mặt mày bặm trợn đang đứng lù lù ngay tại đó. Nó nói tỉnh bơ:
– Cho tao một miếng.
Gã bán hàng lấy xẻng xúc mấy miếng bánh nguội, đặt vào lò nướng lại cho nóng. Thằng khách, thay vì đợi ngoài quầy, lại đẩy cửa tiến vào trong. Lúc này quán đã vắng ngắt. Gã bán hàng lấy bánh nóng, bỏ lên cái đĩa giấy. Nhưng thay vì trả tiền, thằng kia cứ giương mắt nhìn trừng trừng, rồi hỏi:
– Nghe nói mày có cái hình xăm to tổ bố trên ngực hả? Chỗ cổ áo hở kia, tao chỉ thấy một tí, cho tao coi hết được không?
Thằng bán hàng chết sững, tê cóng cả người. Tên kia lại bảo:
– Cởi áo ra. Gã bán hàng lắc đầu quầy quậy:
– Tôi không xăm mình. Đó là thằng cha làm ca đêm. Nó nói tiếng Anh, giọng đặc Ý.
Thằng kia rú lên cười:
– Thôi nào, cởi áo ra cho tao xem đi.
Gã bán hàng đi giật lùi, tính vòng qua cái bếp lò lớn. Nhưng thằng kia đưa tay lên. Trong tay nó có khẩu súng. Nó nã một phát ngay ngực, hất gã bán hàng bật ngửa trên lò. Thằng kia nổ tiếp, gã bán hàng rũ xuống sàn. Thằng kia tiến tới, cúi xuống, xé toang cái áo. Máu loang lổ khắp ngực gã bán hàng, nhưng vẫn thấy rõ hình xăm, cặp tình nhân cuốn lấy nhau, một lưỡi dao xuyên suốt hai người. Gã bán hàng run rẩy đưa bàn tay lên như ráng chống đỡ. Thằng kia khoan thai nói:
– Michael Corleone gửi lời chào mày đó.
Nó đưa mũi súng gần sát sọ gã kia, bóp cò. Rồi nó ra khỏi quán. Một chiếc xe mở sẵn cửa, chờ nó sát vỉa hè. Nó nhảy vào, xe phóng gấp.
Rocco Lampone bốc phôn ngay tại cổng, đưa lên nghe. Đầu dây bên kia nói:
Hành lý của mày xong rồi đấy. Rocco lên xe, phóng ra khỏi cổng. Nó đi xuyên qua đường để Jones Beach là con đường Sonny Corleone bị giết trước đây rồi lái qua nhà ga xe lửa Wantagh. Nó đậu xe lại. Một xe khác cùng hai thằng đàn em chờ sẵn. Chúng cho xe phóng đến một lữ quán cách đó chừng mười phút, trên xa lộ Sunrise. Vào tới sân lữ quán, để hai thằng đàn em ngồi lại trong xe, một mình nó tiến tới cái nhà gỗ kiểu Thụy Sĩ. Chỉ một cái đá, bản lề cửa bung ra, Rocco nhào ngay vào phòng.
Lão Phillip Tattaglia, bảy chục tuổi, trần truồng như nhộng, đang đứng sát cái giường có một đứa con gái nằm sõng xoài. Mái tóc lão đen bóng, nhưng lông lá những chỗ khác thì bạc trắng. Rocco khạc bốn phát đạn ngay bụng lão. Xong quay phắt lại, chạy ra xe. Hai thằng đàn em bỏ nó xuống nhà ga Wantagh. Nó lên xe, lái về nhà Long Beach. Nó lên gặp Michael một lát, rồi trở ra cổng, điềm nhiên tiếp tục nhiệm vụ canh gác.
Albert Neri mặc vào bộ cảnh phục. Khoan thai sỏ quần, mặc sơ mi, thắt cà vạt, choàng áo khoác và dây súng. Khẩu súng trước kia nó đã nộp lại khi bị đình chỉ công tác. Nhưng Clemenza đã cấp cho nó khẩu 38 loại đặc biệt, cảnh sát không thể lần theo dấu vết. Neri đã tháo tung, chùi dầu, rồi ráp lại, thử bóp cò. Nó nạp đạn đầy đủ, sẵn sàng lên đường. Ta Nó bỏ cái mũ cảnh sát vào một túi giấy rồi khoác lên mình tấm choàng để che bộ cảnh phục, Ngó đồng hồ. Còn mười lăm phút nữa xe tới đón. Nó ngắm lại mình trong gương. Trông đúng là một thầy cảnh sát thực thụ.
Xe tới cùng hai thằng đàn em của Rocco Lampone. Neri ngồi băng sau. Trước khi xe tiến vào khu trung tâm, Neri rũ áo choàng, bỏ xuống sàn xe. Mở bao giấy, đội lên đầu cái mũ cảnh sát.
Khi xe ngừng lại góc đường Số Năm và Đại lộ Năm, Neri ra khỏi xe. Nó đi bộ xuôi đại lộ. Trong bộ cảnh phục, đi tuần dọc theo đường phố như ngày xưa, nó cảm thấy kỳ kỳ. Ngoài phố rất đông người. Nó đi tới trung
tâm Rockefeller, đối diện Thánh đường Saint Patrick. Bên kia Đại lộ Số Năm, nó nhận ra cái xe nó đang cần tìm. Cái xe đậu trong vành đai dây đỏ, dấu hiệu cấm đậu. Neri chậm bước lại. Nó tới hơi sớm. Nó ngừng lại, viết mấy chữ lên cuốn sổ ghi phạt, rồi bước tiếp. Đến bên hông xe, nó cầm cây gậy đi tuần gõ cành cạch vào thành xe. Thằng tài xế ngạc nhiên giương mắt lên ngó. Neri chỉ gậy vào bảng cấm đậu, rồi ngoắc đuổi xe đi chỗ khác. Thằng tài xế tỉnh bơ ngó đi hướng khác.
Neri bước hẳn xuống đường, đứng sát cửa xe để mở. Mặt thằng tài xế thuộc dạng chúa cô hồn, cái dạng mà thằng Neri rất khoái đập. Nó nói bằng cái giọng sẵn sàng gây sự:
– Ê, thằng láu cá, mày muốn đi chỗ khác, hay muốn tao dán giấy phạt lên đít mày đây?
Thằng tài xế cứ lì lì:
– Về hỏi lại cấp trên đi. Còn muốn phạt thì cứ đưa biên lai đây. Neri thét lên:
– Cút mẹ mày ra khỏi đây ngay, nếu không tao kéo mày ra khỏi xe, tao bẻ cổ bây giờ.
Thằng tài xế xòe ra tờ mười đô la như làm ảo thuật, xếp vuông vắn đàng hoàng, mà chỉ bằng một tay, rồi dúi vào túi Neri. Neri lùi lên lề đường, cong ngón tay, ngoắc thằng tài xế.
Đợi nó ra khỏi xe, Neri bảo:
– Đưa xem bằng lái xe và giấy chủ quyền.
Neri hy vọng dụ được thằng tài xế ra góc phố, nhưng ngay lúc đó nó thoáng thấy ba gã thấp người, mập mạp đang bước xuống bậc thềm cao ốc Plaza. Chính là lão Barzini và hai thằng bảo vệ sửa soạn tới cuộc họp với Michael Corleone. Một tên bảo vệ tiến tới hỏi gã tài xế:
– Chuyện gì vậy, mày? Tay tài xế vội nói:
– Không có gì đâu, để tôi nhận biên lai phạt cho rồi. Chắc cha này mới đổi về.
Giữa lúc đó Barzini bước tới, càu nhàu:
– Cái chó gì thế này?
Neri viết xong biên lai, đưa trả giấy tờ xe cho gã tài xế. Rồi nó đút cuốn sổ vào túi quần, khi rút tay ra, trên tay là khẩu 38 đặc biệt.
Nó để ba phát ngon lành ngay ngực Barzini, trước khi ba gã kia hoàn hồn, nhào vào che đạn cho chủ, để Neri dư sức chạy lẩn vào đám đông, vòng ra góc đường, nơi có xe chờ sẵn. Xe vọt về Đại lộ Chín, rẽ qua trung tâm. Gần tới công viên Chelsea, Neri bỏ mũ, choàng áo khoác lên người, thay đồ rồi chuyển qua một xe khác đang chờ tại đó. Nó bỏ súng và đồ cảnh phục lại xe. Tất cả sẽ được thủ tiêu. Một tiếng sau, Neri đã an toàn về Long Beach báo cáo công việc với Michael.
Lão Tessio ngồi nhâm nhi cà phê trong gian bếp bên nhà ông Trùm, chờ đợi, thì Hagen vào bảo:
– Mike sẵn sàng đi với chú rồi đó. Chú gọi cho Barzini bảo ông ta cũng bắt đầu đi đi.
Tessio đứng dậy, tới quay số điện thoại, nói ngắn gọn:
– Chúng tôi trên đường tới Brooklyn đây. Lão cúp máy mỉm cười bảo Hagen:
– Hy vọng đêm nay Mike đem tin vui về cho bọn mình. Hagen nghiêm nghị nói:
– Chắc chắn là vậy rồi.
Cả hai đi bộ về phía nhà Michael. Tới cửa, một tên bảo vệ ngắn lại, nói:
– Sếp bảo sẽ đi xe khác. Ông ấy nói hai vị cứ đi trước. Lão Tessio nhăn mặt bảo Hagen:
– Bố khỉ, nó không làm thế được, làm thế là hỏng việc hết.
Ngay lúc đó ba thằng bảo vệ tiến tới, đứng vây quanh. Hagen nhỏ nhẹ:
– Tôi cũng không đi với chú được, chủ Tessio ạ.
Thoáng một giây, lão caporegime hiểu hết cớ sự. Tưởng như không đứng nổi, nhưng lão trấn tĩnh lại ngay. lão nói với Hagen:
– Bảo Mike đó chỉ là vì công việc, tao luôn quý mến nó. Hagen gật:
– Nó biết.
Tessio im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Vì tình nghĩa cũ, mày không cứu được tao sao, Tom? Hagen lắc đầu:
– Tôi không làm được gì đâu.
Nó đứng nhìn ba thằng bảo vệ áp tải Tessio ra xe. Nó cảm thấy hơi choáng váng. Tessio từng là người chiến binh ưu tú nhất trong gia đình Corleone, ngoài Luca Brasi, Tessio là con người ông Trùm đã đặt hết niềm tin. Đáng buồn biết bao, một con người thông minh đến thế, cuối đời lại phán đoán sai, để dẫn đến lỗi lầm thê thảm này.
Thằng Carlo thì vẫn dài cổ chờ buổi sát hạch của ông anh vợ, càng thêm sốt ruột vì thấy hết xe này tới, lại xe khác đi. Rõ ràng phải có chuyện trọng
đại gì đang xảy ra và có lẽ nó bị bỏ rơi rồi. Không kiên nhẫn nổi nữa, nó phôn cho Michael, một thằng bảo vệ nghe máy, rồi chạy đi báo cáo với Michael, xong trở lại với lời nhắn là cứ chờ, xếp sẽ sớm gặp nó khi xong việc.
Nó gọi lại con bồ, hẹn hò chắc chắn đêm nay sẽ cùng nhau đi ăn nhậu, hú hí. Michael đã hứa là sẽ sớm gọi nó, như vậy cũng chỉ khoảng một vài tiếng nữa, mà tới Westbury, lái xe chỉ mất chừng nửa tiếng. Nó ngọt ngào năn nỉ con bồ đừng giận nó, thế nào nó cũng tới.
Carlo cúp máy rồi sửa soạn quần áo, để lát nữa đỡ mất thêm thời giờ. Vừa xỏ tay vào cái sơ mi mới tinh, thì có tiếng gõ cửa. Nó đoán ngay là Michael đã gọi nó, nhưng máy bận vì nó mắc nói chuyện với bồ, nên cho người tới gọi. Carlo ra mở cửa. Nó khựng lại, sợ đến nhũn người. Michael Corleone đứng ngay ngưỡng cửa, mặt nó đúng là mặt tử thần mà thằng Carlo vẫn gặp trong những giấc mơ.
Đứng sau Michael là Hagen và Rocco Lampone. Tất cả đều uy nghiêm như những người quá miễn cưỡng phải tới báo một hung tin. Ba người cùng bước vào. Carlo hướng dẫn tất cả qua phòng khách. Ráng trấn tĩnh lại, vì nó tưởng nó chỉ bị chấn động thần kinh. Nhưng khi những lời đầu tiên của Michael bật ra, thì nó choáng váng như trời đánh.
Michael bảo:
– Mày phải trả lời những câu hỏi về anh Sonny.
Làm như chưa hiểu, Carlo không nói gì hết. Hagen và Lampone lần ra sau bức tường ngăn đôi gian phòng. Chỉ còn Michael và Carlo đối diện nhau.
Michael nói đều đều, rõ ràng từng tiếng:
– Mày chỉ điểm anh Sonny cho tụi nhà Barzini. Cái trò hề mày làm với con em tao. Có phải thằng Barzini bảo mày trò hề đó có thể qua mặt gia đình Corleone không?
Thằng Carlo khiếp đảm đến hèn hạ, không còn chút sĩ diện:
– Anh ơi! Em thề là em vô tội. Em xin thề trên đầu các con em là em chẳng có tội tình gì. Anh Mike ôi! Xin anh đừng đối xử thế này với em.
Michael âm trầm nói:
– Thằng Barzini chết rồi. Lão Tattaglia cũng xong đời rồi. Tao muốn thanh toán tất cả chuyện gia đình cho minh bạch nội đêm nay. Vậy thì mày đừng lải nhải với tao là mày vô tội. Tốt hơn là mày hãy thú hết những gì mày đã làm đi.
Hagen và Lampone ngó Michael kinh ngạc. Rõ ràng Michael không bén gót nổi Bố Già. Việc chi phải mất thì giờ bắt thằng phản bội này tự thú tội. Tội lỗi đã rành rành. Vậy là thằng Michael vẫn không tin vào lẽ phải của mình, còn sợ mình bất công, ngại mình có thành kiến, phải đợi có lời thú tội của chính Carlo mới yên tâm.
Thằng Carlo vẫn ngâm câm. Michael nói, gần như ngọt ngào:
– Đừng hoảng sợ quá như thế. Mày nghĩ là tao muốn đẩy em tao thành goá bua, cháu tao thành mồ côi sao? Dù sao tao cũng là cha đỡ đầu của con mày mà. Không, hình phạt đối với mày là sẽ không được dự bất kỳ việc gì của gia đình nữa. Tao sẽ tống mày lên máy bay, để mày sống luôn tại Vegas với vợ con, Tao sẽ chi cho vợ mày một số tiền cấp dưỡng. Tất cả chỉ có thế thôi. Nhưng đừng giữ mãi cái giọng mày vô tội, đừng chửi cha nguồn tình báo của tao, đừng làm tao nổi giận. Thằng nào móc ngoặc với mày, Tattaglia hay Barzini?
Carlo đang khổ sở vì hy vọng mong manh cho mạng sống của nó, nghe nói không bị giết, nó nhẹ cả lòng, thì thào: "Barzini".
Michael nhỏ nhẹ:
– Tốt. Bây giờ thì mày đi được rồi. Có xe chờ sẵn đưa mày ra phi trường đó.
Carlo bước ra, có ba thằng kèm sát. Đêm đã khuya, nhưng khắp chung cư còn sáng rực đèn. Một cái xe tiến lại. Carlo nhận ra đó là xe của nó. Có mấy thằng ngồi sẵn băng sau. Lampone mở cửa xe, ra hiệu cho Carlo bước lên. Michael bảo:
– Tao sẽ phôn cho vợ mày, báo tin mày sắp tới.
Carlo chui vào xe. Cái áo sơ mi lụa của nó ướt sũng mồ hôi. Chiếc xe từ từ ra khỏi cổng. Carlo quay lại nhìn mấy thằng băng sau lạ hay quen. Ngay lúc đó, lão mập Clemenza khéo léo, dễ thương như một em gái nhỏ, luồn sợi ruy băng qua đầu chú mèo con, thắt vòng quanh cổ Carlo. Một cú siết mạnh của Clemenza, sợi dây lụa nuột nà cứa sâu làn da họng thằng Carlo, thân hình nó nhảy vọt lên như cá mắc câu. Clemenza vội túm lấy nó, siết chặt thêm thòng lọng cho tới khi thân hình nó rũ xuống. Thình lình khắp xe bốc mùi hôi thối. Trong cơn hấp hối, chất thải trong cơ thể Carlo tuôn ra. Clemenza vẫn siết chặt sợi dây thêm mấy phút, rồi nới lỏng, thu hồi sợi dây, nhét vào túi. Lão ngả lưng vào nệm ghế nghỉ ngơi. Xác thằng Carlo rũ nặng nề vào cửa xe. Một lát sau, Clemenza mới mở kính cửa cho bớt mùi hôi thối.
Nhà Corleone toàn thắng. Cũng trong thời gian hai mươi bốn tiếng đó, Clemenza và Lampone tung đàn em trừng trị những tên xâm phạm lãnh địa nhà Corleone. Thằng Neri trở thành chỉ huy đội quân cũ của Tessio. Mấy ổ ghi đề của Barzini bị xóa sổ, hai thằng chỉ huy cao cấp của Barzini đang thảnh thơi ngồi xỉa răng trong một quán ăn Ý trên đường Mulberry bị bắn chết. Một thằng cò đua ngựa cũng bị bắn gục trên đường trở về nhà, sau khi vừa trúng quả lớn. Hai tay cho vay lãi cắt cổ nổi tiếng nhất tại bến cảng biến mất tiêu, mấy tháng sau mới tìm thấy xác trong khu đầm lầy New Jersey.
Với cuộc tấn công đầy tàn bạo, Michael tạo nên danh tiếng và khôi phục lại địa vị hàng đầu New York. Nó được nể trọng không chỉ vì binh pháp
xảo diệu, mà còn vì nhiều caporegime hàng đầu của cả hai phe Barzini và Tattaglia đều về quy hàng dưới trướng Michael Corleone.
Nếu đừng xảy ra màn điên loạn, phát khùng của cô em Connie, thì sự chiến thắng của Michael thật là trọn vẹn.
Connie để mấy đứa nhỏ lại Vegas, bay gấp về cùng mẹ. Suốt chuyến đi nó cố nén đau thương, nhưng vừa tới nhà, bà mẹ cản không kịp, nó xông ngay sang nhà Michael. Thấy vợ chồng Michael trong phòng khách, nó gào khóc ngay từ cửa. Kay vừa định lại ôm hôn và nói lời an ủi nó, phải đứng khựng lại, vì con Connie vừa gào khóc vừa rủa anh nó dữ quá. Nó nhào vào Michael rủa:
– Thằng chó đểu. Mày giết chồng tao. Đợi bố chết, không ai ngăn cản mày, mày giết anh ấy. Mày, mọi người vẫn còn thù oán anh ấy vì cái chết của Sonny. Mày chẳng thèm nghĩ đến tao, chẳng thương xót gì tao. Bây giờ tao phải làm gì? Rồi đây tao ra sao, hả?
Nó tiếp tục rên rỉ, than thân trách phận. Hai tay vệ sĩ tiến lại sau lưng Connie chờ lệnh chủ. Nhưng Michael vẫn đứng trơ trơ chờ con em nín khóc. Kay xúc động bảo Connie:
– Em giận quá mất khôn rồi. Đừng ăn nói như thế chứ.
– Connie đã có phần tỉnh táo, nó nói ôn tồn nhưng độc địa:
– Chị hiểu tại sao nó đối với tôi lạnh lùng như nước đá chứ? Chị hiểu tại sao nó giữ Carlo ở lại nhà chưa? Bố tôi còn sống nó đâu dám lộng hành đến thế? Bố tôi đời nào cho phép nó. Nó biết vậy mà. Nó đóng kịch nhận làm cha đỡ đầu con tôi để lừa vợ chồng tôi. Thằng tàn nhẫn. Chị tưởng chị hiểu rõ chồng chị à? Chị có biết chồng chị giết bao nhiêu người cùng với Carlo không? Đọc báo thì sẽ biết. Barzini, Tattaglia, còn cả đống người khác nữa. Ông anh quý của tôi giết ráo.
Nó lại phát rồ lên, nó ráng khạc nhổ vào mặt Michael, nhưng miệng khô ran không còn chút dài.
– Đưa nó về nhà, gọi bác sĩ ngay – Michael ra lệnh. Hai tên bảo vệ nắm chặt cánh tay Connie kéo ra.
Kay chưa hết xúc động, chưa hết kinh hoàng. Cô hỏi chồng:
– Anh Mike, điều gì làm cho nó phải ăn nói thế? Điều gì làm cho nó phải tin những chuyện khủng khiếp đó chứ?
Michael mệt mỏi lắc đầu:
– Nó loạn trí rồi.
Kay nhìn thẳng mắt chồng:
– Mike, hãy nói với em những chuyện đó không đúng như vậy. Xin anh hãy nói đi.
Michael mệt mỏi lắc đầu:
– Tất nhiên là không. Hãy tin anh. Chỉ lần này thôi, anh trả lời khi em hỏi về chuyện công việc của anh, và câu trả lời là không.
Chưa bao giờ giọng nó cả quyết như vậy. Nó nhìn thẳng mắt cô. Nó vận dụng tất cả niềm tin yêu của nghĩa vợ chồng, để làm cô tin. Như vậy làm sao cô còn có thể nghi ngờ. Cô mỉm cười tội nghiệp chồng, chạy tới ôm hôn.
– Hai đứa mình cần phải làm một ly.
Cô vào bếp lấy đá, rồi nghe tiếng cửa trước mở. Cô ra khỏi bếp thấy Clemenza, Neri và Rocco Lampone tiến vào cùng mấy tay vệ sĩ. Michael đứng quay lưng lại cô, cô nhích người để nhìn rõ nửa khuôn mặt chồng. Ngay lúc đó Clemenza nghiêng mình chào cô trọng vọng, đúng lễ nghi.
– Xin chào ông Trùm Michael – Lão nói.
Kay thấy rõ cung cách Michael đứng để tiếp đám quần thần của hắn. Hắn làm cô nhớ tới những bức tượng cổ La Mã, tượng của những vị
Hoàng đế, bằng quyền linh tối thượng, nắm quyền sinh sát đối với thần dân. Hắn đứng một tay chống nạnh, nửa khuôn mặt toát ra vẻ uy quyền cao ngạo, lạnh lùng một chân hơi đưa ra sau, một chân đứng thẳng, thoải mái, kiêu căng. Trong thoáng giây đó, Kay biết tất cả điều Connie tố cáo đều đúng cả. Cô trở lại bếp, lặng lẽ khóc.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già