Nguyên tác: Evermore
Số lần đọc/download: 1270 / 19
Cập nhật: 2016-04-12 16:55:20 +0700
Chương 30
T
ôi biết tôi nên bỏ chạy, hét toáng lên, hay là làm một điều gì đó. Nhưng không! Tôi chỉ đứng im, người đông cứng lại. Đôi dép lê dính chặt xuống nền đất cứ như thể chúng bị mọc rễ rồi. Tôi nhìn chằm chằm Drina, tự hỏi làm thế nào có thể kết thúc những chuyện này?
“Cô thích làm một kẻ lẳng lơ quyến rũ lắm mà?” Cô ta nhếch môi cười.
“Gặp được người đàn ông trong mộng này, một người tốt đến mức cứ như là hoàng tử đến từ giấc mơ này. Thế rồi sau đó thì trở nên khốn khổ và cô độc đến tận cùng. Sao nào, rượu có giúp giải quyết được gì cho cô không?”
Cô ta chộp lấy cánh tay tôi. Những cái móng sắc nhọn cấu nhẹ trên da thịt.
“Cô nghĩ đến cái chết à?” Cô ta nghiến hai hàm răng lại với nhau. “Ôi chao, cô nghĩ tôi dày công sắp xếp tất cả những thứ này để rồi kết thúc mọi thứ nhanh chóng thế? Đâu có dễ dàng vậy! Quỷ tha ma bắt, nếu tôi muốn, tôi đã có thể ra tay bất cứ lúc nào, hiểu không. Đâu có cần dựng nên sân khấu này. Và thế thì chẳng vui chút nào, cô đồng ý với tôi chứ?”
Tôi thở hổn hển. Drina, trước mắt tôi, kiêu kỳ hoàn hảo trong chiếc váy lụa đen dài. Khi cô ta vung tay lên, tôi nhìn thấy trên đó một hình xăm con rắn cắn đuôi mình lóe sáng. Nhưng rất nhanh, ngay khi tôi vừa chớp mắt, nó lập tức biến đi.
“Xem nào... Để xem nào! Cô nghĩ rằng Damen đã dẫn dắt cô đến đây? Ồ, tôi xin lỗi vì sự thất vọng đáng tiếc này, Ever. Nhưng tôi phải nói sự thật cho cô biết rằng, đó là tôi, chứ không phải anh ấy. Tôi yêu ngày 21 tháng 12. Chao ôi, cái ngày Đông chí, ngày có đêm dài nhất trong năm...”
Cô ta nhún vai.
“Bây giờ thì nói đến chuyện tôi sẽ đưa cô đi đâu! Cô nghĩ mình sẽ làm gì? Chạy trốn à? Không, tôi nhanh hơn. Tìm kiếm các bạn của cô à? Ối chào, tôi tệ nhỉ. Haven thậm chí còn không có ở đây nữa. Có vẻ như tôi đưa cô nàng đó đến một buổi tiệc khác, một hẻm núi khác rồi. Cô ta đang đi loanh quanh trong lúc chúng ta nói chuyện, rồi thì cứ lách mình qua khỏi đám đông hàng trăm người hóa trang thành ma cà rồng để tìm kiếm tôi!”
“Cô... cô muốn gì?” Tôi nghiến răng. Thấy đau nhói khi Drina bóp chặt tay mình.
“Đừng hối thúc tôi!”
Cô ta nheo đôi mắt xanh, rọi một thứ ánh nhìn hư ảo lên tôi.
“Chúng ta đang có một khoảng thời gian rất tuyệt cơ mà. Cô ngắt tôi ở chỗ nào ban nãy nhỉ? À, chúng ta đang nói về cô. Cô không thích nữa. Thế bây giờ cô mong tôi nói về chuyện gì? Tôi e rằng cuộc đời cô, cô cũng chẳng biết mình mong gì, đúng không? Sự thật là, cô biết đấy, Damen và tôi sẽ trở lại với nhau. Sau chừng ấy năm ròng rã bên nhau, cô nghĩ rằng tôi có thể xa anh ấy dễ dàng vậy à?”
Tôi nhìn chằm chằm xuống đất, tự hỏi sao mình có thể ngốc nghếch, ngây thơ đến thế.
“À, đừng khắc nghiệt với bản thân mình. Đây đâu phải là lần đầu cô mắc phải sai lầm cơ chứ. Tôi đếm không hết nổi những sai lầm của cô nữa cơ!”
Drina vẫn tiếp tục, thong thả như thể có tất cả thời gian trên cuộc đời này.
Đột nhiên, tôi nhớ đến những gì Damen nói với tôi ở bãi đậu xe, rằng anh không bao giờ để mất tôi lần nữa. Nhưng khi tôi ngẩng lên, thấy gương mặt Drina rắn đanh trở lại, tôi vội vã xóa sạch ý nghĩ đó trong đầu mình vì nhận ra cô ta có thể đọc chúng dễ dàng.
Cô ta bước xung quanh tôi, hai cánh tay vung vẩy. “Được rồi... Hãy xem nào! Tôi không dài dòng nữa. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi... Cô đã bao giờ quan sát một con mèo vờn chuột như thế nào chưa?”
Trong một giây, tôi nghe lạnh người. Còn cô ta thì thong thả đưa lưỡi liếm quanh môi.
“Ôi chao... Sao mà chúng thích thú với món đồ chơi của chúng thế cơ chứ! Chẳng có con mèo nào ăn chuột ngay cả, Ever. Chúng say mê đùa giỡn với con vật màu xám xịt tội nghiệp kia trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi chúng thật sự thấy chán ngắt và kết thúc công việc của mình bằng một cú vồ!”
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm chút gì nữa, tự hỏi nếu cô ta muốn giết mình, tại sao cô ta không làm nhanh lên và hoàn tất việc đó cho xong đi?
“Ừm, đấy là một cảm giác rất thú vị, ít nhất là với tôi...” Cô ta bật cười. “Còn chuyện gì với cô à? Cô không tò mò chút nào sao?”
Khi thấy tôi vẫn không có phản ứng gì, cô ta thở dài.
“Cô đúng là đối thủ tối tăm, đần độn nhất mà tôi từng phải đối diện đấy. Thôi được, nếu như cô không thể nghĩ ra được trò gì hay ho, thì tôi đành phải nghĩ giùm vậy. Chúng ta sẽ chơi như chơi trò đuổi bắt ấy. Tôi sẽ đứng đây, nhìn cô chạy quanh, cố gắng thoát khỏi tôi. Thế nào? Cô thấy có thú vị không? Một cái chết thong thả, chậm rãi. Tốt rồi đấy, nào... Bây giờ thì phải đứng dậy và chuẩn bị chạy đi thôi. Đồng hồ bắt đầu đếm rồi!”
“Sao cô lại muốn giết tôi?” Tôi nhìn cô ta. “Sao cô không để tôi yên? Damen và tôi chẳng còn gì với nhau cả. Tôi đã không gặp anh ấy suốt mấy tuần qua!”
Đáp lời tôi, Drina chỉ phá lên cười.
“Tôi có thể nói gì nhỉ? Rằng Damen và tôi gắn kết, gần gũi với nhau nhiều hơn rất nhiều trước lúc cô. Cô xuất hiện và làm thay đổi tất cả!”
Một câu nói ấy khiến tôi giật mình, trong một thoáng thấy bừng tỉnh và thay đổi hẳn suy nghĩ. Điều đó có nghĩa là Damen vẫn nghĩ đến tôi, rằng tôi thật sự có một ý nghĩa nào đó với anh? Tôi sẽ không đầu hàng nếu không đấu hết mình với Drina trong cuộc chiến này.
Cô ta lắc đầu và nhìn tôi, vẻ thất vọng hiện lên trên gương mặt. “Không hiểu anh ấy nhìn thấy gì ở một kẻ ngốc nghếch điên khùng như cô. Thôi được rồi, đến lúc bắt đầu cuộc chơi rồi đấy. Đi đi...”
Cô ta lùi lại một bước, như để tôi tự do. Tôi lập tức phóng mình đi trong hẻm núi, biết rằng không có ai, không điều gì có thể cứu mình, nhưng vẫn phải thử cơ hội cuối cùng này.
Tôi vuốt ngược mái tóc ra sau, lao đi như một người mù trong màn sương dày đặc, hy vọng mình có thể quay ngược trở lại đúng nơi bắt đầu. Tôi nghe hơi thở của mình hổn hển. Người đau. Chân đau. Nỗi sợ hãi phập phồng trong lòng ngực. Nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy.
Tôi chạy băng qua những tảng đá lạnh lẽo và sắc nhọn. Băng qua những cành cây. Mấy lần, tôi thét lên vì đau và vì sợ một khi cành cây nào đấy xước trúng mặt, trúng tay, trúng chân mình. Người tôi tả tơi sau những cú xước ấy. Nhưng tôi vẫn chạy. Chạy vì cuộc đời, vì sự sống của tôi – mặc dù thật sự tôi cũng không biết rằng cuộc đời ấy, sự sống ấy có đáng giá hay không.
Khi tôi chạy, tôi nhớ đến những lần mình từng chạy như thế này. Trong mơ.
Nhưng cũng như trong những giấc mơ của mình, tôi hoàn toàn không biết nó sẽ kết thúc thế nào.
Khi tôi chới với dừng chạy, nhận ra mình chạm đến bên một mép vực thăm thẳm, tôi quay người lại và phát hiện Drina đang bước ra khỏi đám sương mù dày đặc, đứng ngay trước mặt tôi.
Chưa kịp phản ứng gì, tôi đã nhận ngay một cú đấm như trời giáng từ bàn tay với những chiếc móng dài, sắc nhọn.
Tôi nằm dưới đất, cố mở mắt ra, biết rằng cả một vũng máu đang chảy từ gương mặt mình. Chạm tay lên mũi, tôi e rằng nó đã gãy, lệch hẳn sang một bên, cảm giác đau đớn đến tận cùng.
Tôi chập choạng đứng dậy, nhổ nước bọt trong miệng ra. Kèm theo nước bọt là máu và vài chiếc răng bị gãy. Môi tôi, miệng tôi đều có vị mằn mặn của máu.
“Ôi trời ơi... trông cô thật là kinh khủng, Ever!” Cô ta nhăn mặt, đầy vẻ ghê tởm và giễu cợt. “Tôi nói nghiêm túc đấy. Trông hãi hùng lắm cơ! Cái cô nàng xinh đẹp mà Damen mơ tưởng là thế này à?”
Cơ thể tôi như sắp khuỵu xuống vì cảm giác choáng váng do mất máu và bị đau. Nhưng tôi vẫn gắng gượng bám một cành cây để đứng lên cho vững.
“Thôi được rồi... trước khi chúng ta bắt đầu tiếp, tôi nghĩ rằng cô muốn biết một vài chi tiết thú vị, hay hay. Tôi sẽ bật mí cho cô, như một phần thưởng nho nhỏ trước khi cô trở lại bước vào vòng đua kế tiếp. Ôi, đứng yên nào! Cô làm tôi buồn cười không chịu nỗi khi nhìn thấy vẻ mặt quá sốc của cô như thế này. Tôi đã nói rồi, cuộc chơi chưa kết thúc ở đây mà...!”
Drina phá lên cười, ngắm nghía mấy chiếc móng tay rồi tiếp.
“Tôi không biết tại sao, nhưng vì một vài lý do, tôi chưa bao giờ chán việc chạy chơi với cô như thế này. Tôi thừa nhận nó rất sôi động, hấp dẫn và thú vị... Nào, bắt đầu từ đâu? Cô muốn bắt đầu từ đâu?”
Cô ta nhìn tôi, môi mím chặt, những ngón tay với móng sắc nhọn gõ nhẹ nhẹ trên hông. “Được, chúng ta bắt đầu từ bức tranh lấy từ cốp xe của cô. Cô nghĩ cô là người phụ nữ tóc vàng trong đó? Tôi-không-nghĩ-thế! Tôi chắc Picasso sẽ điên tiết lên nếu biết cô nghĩ thế!”
Cô ta bật cười.
“À, tôi cũng là người đã gửi đến chiếc lông chim màu đen. Damen là người đa cảm thật đấy. Một chiếc lông chim làm món quà kỷ niệm. Hừ... Tôi cũng là người đã gieo giấc mơ này vào trong đầu cô. Tôi phải gieo rất nhiều lần đấy, chứ không phải đơn giản đâu...! Ồ không, tôi sẽ không giải thích bằng cách nào và tại sao, vì đó là một câu chuyện quá dài, quá nhiều chi tiết mà cô không thể hình dung, không thể tưởng tượng nổi. Kỹ thuật đó phức tạp lắm, cô bạn thân mến ạ. Chỉ biết rằng thật tệ khi cô đã không chết trong tai nạn xe hơi ngày trước. Giá mà lúc đó cô chết, thì đã tránh cho chúng ta bao nhiêu là rắc rối nhỉ. Cô có chút ý niệm nào về những chuyện kinh khủng cô đã gây ra không? Chính bởi vì cô mà gia đình cô chết, Evangeline đã chết. Và Haven... cũng cận kề cái chết. Tôi muốn nói rằng chính cô đấy Ever ạ, cô ích kỷ biết chừng nào!”
Cô ta nhìn tôi nhưng tôi không phản ứng.
“Có vẻ cô không tin nhỉ. Thế thì để tôi thề vậy...”
Cô ta đưa bàn tay phải lên như thể đang nói một lời thề nghiêm chỉnh nhất. “Tôi, Drina Magdalena Auguste”. Cô ta dừng lại vài giây, đủ lâu để tôi phải há hốc miệng khi nghe họ của mình, cái họ của người phụ nữ sau khi kết hôn, được lấy theo họ của chồng. “_thề rằng những gì đã nói là sự thật!”
Cô ta nhếch môi cười. Nụ cười ác độc và nhuốm vẻ thâm hiểm.
“Vâng, đúng như cô đã nghi ngờ, tôi đã dự định đánh cắp cô bạn Haven của cô. Nhưng không như cô tưởng là tôi muốn làm hại cô nàng ấy đâu. Tôi thuyết phục Haven tạo một hình xăm, thứ suýt chút nữa thì giết chết cô ấy. Nhưng chỉ vì tôi quyết định sau khi giết chết cô ta, tôi sẽ mang cô ta trở lại và biến cô ta thành người bất tử. Thế là cô ta có được một cuộc sống rất dài, rất thú vị. Thế nhưng cô đã chen ngang vào. Chính cô tưởng mình đã làm được rất nhiều cho những người thân yêu của mình, trong khi thực tế chỉ mang đến cho họ những rắc rối, những nguy hiểm và thậm chí là làm cho họ mất mạng hoặc suýt mất mạng!”
Tôi nhìn trừng trừng Drina. Tự hỏi tại sao một con người có vẻ ngoài xinh đẹp như thế lại ẩn chứa bên trong những thứ xấu xa chừng ấy. Và tại sao cô ta cứ muốn nhắm vào tôi?
“Tôi muốn cô nếm trãi cảm giác cô đơn đến mức nào trong cuộc đời của cô. Tôi muốn cô hiểu được cảm giác rằng những người thân yêu nhất của cô sẽ sẵn sàng rời bỏ cô để đến với một thứ khác mà họ nghĩ rằng tốt hơn, thú vị hơn, sôi động hơn. Haven, Miles, cả bà cô Sabine nữa... Cô có cảm nhận được không? Cô hoàn toàn cô đơn, Ever ạ! Hoàn toàn bị cô lập. Không còn ai yêu thương. Chỉ có một mình...”
Cô ta ngừng lại một vài giây, mỉm cười.
“Và bây giờ, đến phần thú vị nhất... Tôi sẽ ban cho cô một ân huệ, một thứ quý giá, mặc dù tôi chắc rằng cô thậm chí còn không biết cảm ơn nữa kìa!”
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, kín đáo bước lùi một bước với hy vọng cô ta không chú ý.
Tôi không còn có chút liên hệ gì với Damen nữa. Chúng tôi đã chia tay nhau rất lâu trước đó. Tại sao cô không đi tìm anh ta đi?
Tôi cố đánh lừa Drina bằng những suy nghĩ trong đầu mình, vì biết rằng cô ta sẽ dễ dàng đọc được chúng.
Nhưng cô ta cười phá lên, trợn mắt.
“Tin tôi đi, cô là người duy nhất còn sót lại trên thế giới áp dụng những chiêu thức trẻ con, ngây thơ vớ vẩn thế này!”
Rồi cô ta lại bước đến bên tôi.
“Cô thấy đấy, Damen là của tôi. Anh ấy luôn luôn là của tôi. Nhưng thật không may, cô luôn xuất hiện. Cô, cái kẻ ngốc nghếch, chán phèo, đầu óc non nớt ngây thơ với những suy nghĩ lòng vòng, kể từ khi cô xuất hiện và cứ khăng khăng làm cho được cái việc quyến rũ anh ấy như thế này, thì công việc của tôi đành phải làm là theo cô sát gót, hạ gục cô và giết chết cô hết lần này đến lần khác”.
Cô ta bước tới bước nữa. Tôi thì bước lùi. Máu từ bàn chân tôi ứa ra khi lại vừa dẫm trúng một tảng đá sắc cạnh khác. Tôi nhắm nghiền mắt, chờ đợi.
Khi Drina đứng sát bên tôi, tay chống lên eo, mày nhướng lên, tôi không chạy nữa. Tôi từ chối mọi chuyển động lúc này, từ chối tham gia vào một cuộc rượt đuổi ngốc nghếch khác. Tôi hiểu cô ta đúng. Cuộc đời của tôi bây giờ chỉ là một đống hỗn loạn, rối bời khủng khiếp, với những cô đơn cùng cực. Tất cả những người tôi yêu thương đều gặp phải những điều không may.
Tôi nhắm mắt, nhớ đến khoảnh khắc hạnh phúc và bình yên cuối cùng của mình trước tai nạn xe hơi. Có cả gia đình bên cạnh. Ấm áp và dễ chịu trên chiếc ghế da. Tôi có thể thấy cả chiếc đuôi con Buttercup vẫy vẫy trên đùi mình. Có thể nghe Riley hát ầm lên bằng tất cả sức lực của nó. Tiếng nó chói và kinh khủng như tiếng đàn lạc dây, nhưng thật đáng yêu biết bao. Tôi có thể thấy mẹ tôi mỉm cười khi bà quay xuống nhìn con bé ở ghế sau. Bàn tay mẹ chạm nhẹ trên đầu gối con bé. Tôi có thể thấy bố tôi... Đôi mắt của bố. Chúng như đang rọi thẳng vào tôi, đầy yêu thương, đầy hóm hỉnh, đầy những cảm giác bình yên nhất của thế giới này.
Tôi giữ khoảnh khắc ấy trong đầu. Từng cảm giác. Từng mùi hương. Từng âm thanh. Từng nỗi xúc động. Từng ánh sáng và màu sắc. Giữ tất cả. Cứ như thể chính tôi đang ở ngay nơi đó. Thật dễ chịu rằng giây phút cuối cùng trước lúc mình phải ra đi, tôi có thể nhẹ nhõm và hạnh phúc thật sự như thế.
Tôi không biết mình đã bồng bềnh trong niềm hạnh phúc ấy bao lâu, cho đến khi tôi nghe tiếng Drina hét toáng lên, hơi thở hổn hển.
“Cái quái gì thế này?”
Tôi mở mắt, nhìn thấy sự sững sờ trên mặt cô ta. Đôi mắt cô ta đầy vẻ hoang mang, miệng há hốc. Khi tôi nhìn xuống dưới chân mình, đến phiên tôi ngạc nhiên khi nhận ra bàn chân tôi không còn chảy máu. Đầu gối tôi không còn nát vụn. Và khi tôi đưa lưỡi kiểm soát trong miệng, tôi có thể nhận ra rằng răng của tôi vẫn còn nguyên, cũng không còn cảm giác mằn mặn lúc răng chảy máu. Mũi tôi đã lành. Khuôn mặt tôi đã được chữa lành từ bao giờ không biết. Tôi chẳng hiểu chút gì tất cả những chuyện kỳ lạ này. Điều duy nhất tôi có thể biết, là mình phải hành động thật nhanh, trước khi mọi thứ trở nên quá trễ.
Khi Drina bước lùi một bước, mắt mở to, đầy ắp những câu hỏi trong đó, tôi lao thẳng đến cô ta, mặc dù cũng chưa biết bước kế tiếp mình phải làm gì. Tất cả những gì tôi biết là mình sắp cạn kiệt quỹ thời gian của đời mình, khi nhảy xổ đến trước cô ta như thế.