Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Daley
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Dịch giả: Nguyễn Đắc Lộ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 169 / 15
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
úc đi ra cửa sau của tòa án hình sự, tâm tư của Joe bị xáo trộn. Chàng băng qua đường và đến Chinatown. Đấy là nơi phản ứng chạm phải chàng. Chàng đứng trên đường Mott, những vỉa hè đầy người Trung Hoa và những quầy hàng sản phẩm Trung Hoa chất ê hề. Chàng như một người đã tránh được một tai nạn xe cộ vào tích tắc cuối cùng. Đến lúc này nỗi kinh hoàng mới đến khi chuyện ấy đã xong. Những quầy hàng dọn ra gần đến lề đường. Đám đông phải đi vòng qua và vòng qua cả người chàng vì lồng ngực chàng đang phồng lên và chàng không điều hòa nhịp thở được. Những con vịt quay bóng lưỡng đang treo trong những tủ kính bốc hơi, nhưng hầu như chàng không trông thấy. Chàng thật yếu đuối đến nỗi gần như không đứng được.
Những cảm giác này qua đi và tiếp theo sau là những cảm giác khác ít ảnh hưởng thể chất, nhưng phức tạp hơn. Những ý nghĩ về Mary, về Judith; về tương lai của riêng chàng vật lộn nhau giành chỗ trong đầu chàng. Còn về danh dự chàng với tư cách cảnh sát thì như thế nào nhỉ? Có phải vừa rồi công lý đã bị lừa không? Bộ tư lệnh cảnh sát sẽ xem lại vụ án, chàng biết thế. Có thể thượng cấp của chàng vẫn quyết định đưa chàng ra để chịu kỷ luật của sở - điều có thể đưa đến vấn đề chàng bị sa thải. Nhưng chàng không tin nó xảy ra. Chàng bảo đảm chắc chắn điều ấy đến nỗi chàng bỗng hớn hở. Hệ thống đã xóa tội cho chàng. Chàng sẽ không ra tòa vì việc giết George Lyttle. Đại bồi thẩm đoàn đã quyết định như thế. Họ đã nghe các nhân chứng và đã đi đến phán quyết. Chàng vẫn còn là một nhân viên cảnh sát và chỉ phải ngầm đồng ý về phán quyết ấy để ở lại địa vị của mình. Chàng được tự do. Đầu chàng choáng váng vì tự do. Chàng bỗng nhận thức được những cá nhân chung quanh chàng, những khuôn mặt và giọng nói Trung Hoa. Bây giờ chàng trông thấy các quầy hàng, để ý đến các đống trái cây và một số cũng là trái cây Trung Hoa quá xa lạ với chàng đến nỗi chàng không thể nào biết tên được. Tất cả các thứ này ở trong thành phố của chàng nơi chàng đã sinh ra và đã quen thuộc từ lúc còn bé. Mặt trời đang chiếu sáng và cơn gió nhẹ mang những mùi thức ăn lạ phả vào mặt chàng, cũng như mùi rác rưởi lạ và chàng bắt đầu hít những hơi không khí, tận hưởng tất cả những điều lạ lùng này. Lạ lùng nhất là chính cuộc sống. Nó hình như chưa bao giờ quí giá đến thế.
Sau đó tình cảm của chàng tập trung vào Judith. Trong lúc rảo bước, lòng chàng tràn ngập niềm cảm kích. Chàng không bao giờ có thể trả ơn nàng được. Nàng đã cho chàng quá nhiều, với cái giá thật kinh khủng cho bản thân nàng nhưng chàng chẳng có gì để bù lại cả. Làm thế nào chàng có thể cho nàng lại gì chứ? Một cái gì thật to lớn. Phải là cái gì nhỉ? Ngay lúc này nhưng câu hỏi đó thực quá mức. Mai chàng sẽ giải quyết những câu hỏi ấy. Dù đấy là thứ gì, thì cũng phải làm cho nàng tin rằng nàng thật có ý nghĩa đối với chàng như thế nào, rằng chàng sẽ phải nợ nàng mãi mãi.
Cuối cùng chàng để mình nghĩ đến Mary. Trước khi rời Tòa án hình sự chàng đã thu hồi lại một bằng chứng nào đó của vụ án. Tay chàng trong túi áo hông nắm lại và mở ra chung quanh, và chàng vừa đi vừa nghĩ ngợi. Chàng không biết rõ nàng sẽ tiếp chàng như thế nào. Sau khi tự thú nhận điều mỏng manh này với mình, niềm vui của chàng biến đi và chàng đâm ra bối rối. Sau một lúc, chàng bước vào một phòng điện thoại và cố gắng gọi nàng. Chàng muốn cho nàng an tâm nếu nàng lo lắng đến chàng, chia sẻ tin vui, nếu nàng muốn chấp nhận nó. Nhưng không ai trả lời cả.
Lúc ấy chàng đã băng qua đường Canal vào Litlle Italy. Trong vòng hai khu nhà, thành phố đã thay đổi. Những bà già mặc đồ đen đang ngồi ở những cánh cửa sổ mở và nhìn xuống lúc chàng đi qua. Chàng nhớ lại cuộc sống gia đình của mình đã khắng khít như thế nào lúc ban đầu và lạt lẽo như thế nào trong những năm vừa qua. Chàng đã coi Mary chỉ đơn giản là vợ chàng - đấy là điều tốt nhất mà chàng có thể nói về phần mình. Có những câu lạc bộ xã hội ngang mặt đường mở cửa và những người đàn ông đội nón ngồi trong đấy. Đấy là lỗi của chàng tất cả… Cuộc hôn nhân sẽ khác đi trong tương lai, chàng hứa như thế. Nếu có một tương lai như thế. Chàng đi qua các tiệm ăn Ý, chàng có thể trông thấy những khu vườn tận phía sau. Giả sử Mary bỏ chàng thì sao nhỉ? Cộng với những vết thương của những tuần lễ vừa qua, chàng chỉ có thêm những vết thương khác thôi. Có lẽ nàng khinh bỉ chàng. Có lẽ nàng sẽ không muốn sống với chàng nữa. Chàng đi qua một tiệm cà phê với những chiếc máy xay cà phê bằng hơi lấp lánh bên trong quầy. Nàng có thể đã bỏ chàng đi mãi mãi. Mùi cà phê toả ra khắp khu phố ấy. Vì nhận ra mình đói, chàng vào uống một ly cappucino, ăn bánh ngọt và trầm ngâm một lúc nữa. Sau đấy chàng đi về bãi đậu xe rồi lái về nhà.
Nhưng khi chàng đã đậu xe trong lối xe riêng và đi vào nhà, chàng thấy nhà vắng vẻ. Đấy là điều duy nhất để chấp nhận về mặt tư duy ý nghĩ rằng Mary có thể bỏ chàng mà đi. Đấy là một việc nữa để làm bằng chứng về điều ấy.
Chàng lao nhanh qua các phòng, nhưng vợ chàng không có ở đây. Nhà bếp không, có dấu vết, không có gì trên bếp, không thấy một chiếc muỗng nào cả. Trên lầu, giường của họ đã được xếp ngăn nắp. Chỉ có ánh nắng trên đó, chứ không phải nàng. Bất kỳ món đồ bề bộn nào cũng được xếp gọn - hoặc mang đi cả. Nó giống như một căn phòng được trưng bày cho những người lạ. Chẳng có gì của nàng còn lại trong đó cả. Chàng bước ra bên ngoài. Đây là khu vườn của nàng, những luống hoa của nàng. Không thấy có dụng cụ, bao thúng dùng cho việc cắt tỉa. Dường như nàng không định trở lại. Chàng đứng trên lối xe riêng, đầu chàng xoay quanh tìm nàng ở mọi hướng. Chàng bỗng tin rằng rốt cuộc nàng đã trốn đi với Loftus, rằng chàng đã đẩy nàng đến điều ấy.
Chỉ có ít phút trôi qua trước khi xe của Mary rẽ vào khoảng sân trải sạn. Nàng dừng xe lại và bước ra. Nàng đang mặc quần Jeans, áo thun và tóc nàng buộc gọn sau gáy. Nàng đang mang một cái gói.
Nàng đến hôn chàng lên má, nhưng nụ cười của nàng biến đi nhanh và nụ hôn, trong trường hợp này, không đủ. Chàng bỗng rất căng thẳng.
“Anh không biết em đi đâu cả” - Chàng lầm bầm.
Nàng đi về phía nhà.
“Mọi việc - nàng bảo - đều tốt cả, em nghe như thế”. Trong nhà bếp nàng đặt cái gói xuống quầy.
Tình cảm của chàng, lúc chàng nhìn nàng, chẳng khác gì những tình cảm lúc họ còn tán tỉnh nhau, sự khâm phục chen lẫn với nỗi sợ hãi. Một con người quý hoá như thế này thực sự đang ở trước mặt chàng, nhưng chàng không biết chắc nàng có ý định ở lại với chàng không. Nàng chẳng cho chàng dấu hiệu nào cả.
“Em đã ra ngoài mua Champagne” - nàng bảo. Nàng đang lôi một cái chai từ trong gói ra. “Xếp Cirillo đã gọi điện đến đấy” - nàng giải thích.
Joe thiếu tin tưởng để đến gần nàng, “Ông ấy nói gì thế?”.
“Rằng mọi việc ổn thôi”. Đầu nàng gật lên gật xuống nhưng nàng tránh đôi mắt chàng. “Theo ông ấy thì chẳng có gì phải lo cả”.
“Theo ông ấy”. Joe gượng cười. Vậy là sẽ không bị sở kỷ luật. Joe đã đoán đúng - chuyện ấy xong rồi. Nhưng chàng ngạc nhiên khi ngay bây giờ tin này ít có ý nghĩa đối với chàng.
“Ngày mai, ông ta muốn lái xe đến đưa anh đi làm. Anh phải chờ ở ngoài trước đấy”.
Nàng liếc nhanh về phía chàng, nhưng chàng vẫn chẳng có cách nào để đoán nàng đang nghĩ gì cả.
Nàng tìm được một xô nước đá và dựng chai Champagne vào trong. Nàng mang từ tủ lạnh ra một khay nước đá và đập ra. Chàng đợi, nhưng chàng không quay lại. Nàng để nước đá vào quanh cái chai. Nàng mở vòi nước nhà bếp. Nàng ngoái đầu qua vai và bảo, “Anh có thích uống Champagne không?”. Nàng đang nhìn nước đá nổi lên quanh cái chai.
Những cánh tay của Joe vòng qua người nàng từ phía sau. Chàng ôm nàng chặt, hít mùi hương của nàng, nhưng lúc đầu nàng không phản ứng. Chỉ đến lúc nàng áp gáy nàng vào người chàng, chàng mới nhận ra là nàng đang khóc.
“Em sợ rằng anh không muốn về nhà nữa” nàng khóc.
“Nếu em ở lại với anh, anh sẽ bỏ sở cảnh sát đấy”.
“Em sợ rằng anh sẽ đi với cô ta. Khi anh mất tích, cô ta cũng đau khổ nữa. Cũng như em vậy”.
“Đừng khóc. Em đừng khóc”.
“Em đã không tin anh. Em đi ra ngoài mua Champagne. Em nghĩ rằng nếu đợi anh ở đây - nếu anh không muốn trở lại với em, có lẽ anh sẽ trở lại để uống Champagne đấy”.
“Anh chẳng có nơi nào để đi cả. Anh chẳng muốn đi nơi nào khác cả”.
“Em đã đi vào khách sạn ấy với một người”.
“Nếu em ở lại với anh, anh sẽ làm bất kỳ thứ gì cho em”.
“Em không biết thế nào hoặc tại sao. Em đã thay đổi ý định lúc em đến đấy”.
“Anh đã biết cả rồi”.
Nàng xoay lại trong tay chàng và lau nước mắt. “Em đã để cửa mở sẵn. Em đã bỏ đi, bỗng…”
“Anh muốn yêu em”.
Nàng lau mắt và lùi lại. “Anh định nói là ngay bây giờ ư?” Nàng gượng nở một nụ cười tình tứ với chàng. “Còn chai Champagne thì sao?”
Họ lên lầu tay trong tay, cứ ít bước lại dừng lại để hôn nhau như họ đã thường như thế thuở ban đầu.
Trong phòng ngủ, ánh nắng đang tràn vào cửa sổ. Hành động ấy có ý nghĩa như đi ngủ với nhau lần đầu tiên. Kết quả là không có đám mây nào chạm nhau trên bầu trời cả, quả đất không chịu đứng yên trong quỹ đạo của nó. Sự e ngại lẫn nhau của họ không giảm đi trước khi điều ấy qua đi. Tuy vậy, vẫn có gì lạ lùng trong việc ấy y như hai mươi năm về trước, nỗi sợ hãi về một sự cố đột xuất như thế - không phải là sự cuồng loạn tình dục nhưng là việc va chạm nhau của những cuộc đời - đã không thực sự xảy ra.
Sau đấy, trong lúc nàng nằm tựa vào chàng, một nửa trên mình chàng, họ bắt đầu nói chuyện với nhau về con cái họ, về chính họ, về những điều quan trọng và những vấn đề ngốc nghếch. Họ nói chuyện với sự thân mật và thoải mái đã thiếu vắng giữa họ trong hàng bao nhiêu tháng, nếu không phải là hàng bao nhiêu năm.
Cuối cùng Joe bảo, “Anh đã định trước điều ấy. Anh định sẽ xin từ chức ở sở”.
“Đừng anh”.
Chàng không muốn như thế. Sở cảnh sát là cuộc đời chàng, nhưng trong thâm tâm chàng đã chào từ giã nó. “Anh định gọi Bill Buchanan”. Đó là một món quà chàng muốn tặng cho nàng. Đầu chàng gật gật nhiều lần. “Nếu chuyện ấy còn hiệu lực, anh định nhận công việc mà ông ta đã đề cập ấy”.
“Em không muốn anh từ chức” Mary nói, đó là món quà của nàng tặng lại cho chàng”.
Họ bắt đầu tranh luận về điều ấy - bằng lập luận nhẹ nhàng của những người yêu nhau, mỗi người bảo vệ cho ý định của người kia.
“Anh muốn em có thêm tiền”.
“Em có thể chờ đợi”.
“Chúng mình sẽ thuê một gian nhà tại New York, gần những phòng triển lãm mà em thích nhất”
“Công việc của Bill hoặc một công việc khác vẫn còn dùng được cho năm sau hoặc năm sau nữa mà”.
“Chúng mình sẽ giữ lại ngôi nhà này hoặc mua một ngôi nhà to hơn. Em sẽ có thể mua tất cả những quần áo”.
“Đây là nhà của em và em chẳng cần thêm quần áo gì cả”.
“Em nên có một chiếc áo lông và -”.
“Em muốn anh ở lại ngành cảnh sát”.
“Là lông chồn, anh đoán thế. Anh không biết giá nó bao nhiêu, nhưng với công việc mới của anh...”
“Làm một nhân viên cảnh sát là một tiếng gọi thiêng liêng, anh đã có lần nói thế. Anh không còn tin vào điều ấy ư?
“Anh đã bắt em chịu đựng nhiều quá”.
“Em thật lo cho anh”.
Bàn tay nàng nằm trên ngực chàng. “Và em muốn làm vợ của một vị chỉ huy hai hoặc ba sao. Hoặc vợ của một ủy viên cảnh sát nữa - em sẽ rất tự hào. Hãy làm cho em tự hào đi Joe”.
“Anh chỉ muốn tạo hạnh phúc cho em thôi”.
“Em hạnh phúc rồi. Em chỉ cần sống chung với nhau thôi”.
Một lúc sau, trong nhà bếp, Joe mở nút chai Champagne và rót ra hai ly. Họ ngồi xuống bàn trong phòng ăn nhỏ và nắm chặt tay nhau nên đôi khuôn mặt và những ly Champagne của họ chỉ còn cách nhau vài tấc. Họ cười vui vẻ với nhau, những giọng cười với những con mắt lớn liếc nhau làm đôi tròng đen cứ qua lại.
“Cho anh đây”.
“Không, cho em chứ”.
“Vậy thì cho chúng ta”.
Có tiếng cụng ly và uống. “Mình chơi trò chơi này đi - Mary bảo - là uống mà không cho chỗ còn lại tràn ra nhé”.
“Hoặc làm vỡ ly đấy”:
Điều ấy làm họ cười vang.
“Ồ, suýt nữa anh quên - Joe bảo và cho tay vào túi bên - Anh đã mang chìa khóa và thẻ tín dụng của em về đây”. Chàng đặt tất cả lên bàn. Các tấm thẻ được buộc bằng một sợi cao su. Xâu chìa khóa vẫn còn lủng lẳng con voi nhựa mà Susie đã tặng mẹ trong dịp giáng sinh qua.
“Chìa khóa không còn hợp với ổ khóa nữa”. Mary trố mắt nhìn chúng. “Thẻ tín dụng đã được thay rồi”. Nàng cau mày. Một thứ nữa phải được giải quyết. “Hắn cũng đã chụp em một số ảnh nữa đấy”.
“Văn phòng chưởng lý quận đã giữ cả”. Joe đặt tay lên tay nàng.
“Anh có…”
“Không”.
Sau một lúc Joe nói thêm. “Ảnh ấy đã hoặc sẽ hủy đi. Chúng mình chẳng có gì để lo lắng nữa cả”.
“Nghe anh nói “chúng mình” hay đấy”.
Joe thọc tay vào túi lần thứ nhì. “Anh cũng mang cái này về nhà nữa - chàng nói - Đấy là chiếc nhẫn cưới của nàng. Chàng cầm lấy tay nàng và lần thứ hai trong cuộc đời của họ, chàng xỏ nó vào ngón tay nàng.
“Ồ, Joe”. Nàng bảo. Nhưng chàng chỉ gật đầu, không nói được gì cả.
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt