My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Aino Pervik
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1845 / 32
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Rôsita
rong căn phòng của Paolita, Arabella không cảm thấy sợ hãi. Cô bé biết rằng mình không nghe lời cha dặn, nhưng cô bé thấy ghê sợ khi phải ngồi dưới kia và thầm cảm ơn Paolita đã cứu cô lên đây. Cửa khóa nhưng không có nghĩa là Arabella bị giam lại. Chắc chắn Paolita không phải là người của "Đuôi Sam Sắt".
Ý nghĩ ấy làm cho Arabella buồn rầu. Liệu cô có phải suốt đời sống mà không dám tin vào một người nào hay không? Liệu cô có luôn luôn bị bao vây bởi những điều ngờ vực và nghi ngại hay không? Chẳng trách mẹ cô đã không chịu nổi.
Arabella bắt đầu khóc. Cô bé nằm trên giường của Paolita, úp mặt vào cái gối mùi hơi ngái ngái và khóc một hồi lâu. Sau cùng, mệt mỏi vì khóc lóc và những ý nghĩ buồn nản, cô bé thiếp đi.
Có tiếng gõ cửa làm Arabella tỉnh dậy. Nhớ lời Paolita dặn không được cho ai vào nên Arabella cứ im thin thít. Tim cô bé đập dữ dội. Đằng sau cánh cửa có ai gọi tên cô.
Đó là Rôsita. Có lẽ cha cô bảo Rôsita đi đón cô chăng? Cô bé rất ghét Rôsita, và chỉ cần nghĩ như thế thôi cũng đủ làm cho Arabella không muốn trả lời. Cô mím chặt môi lại.
Rôsita lại gõ cửa lần nữa và Arahella vẫn ngồi im. Rồi dường như có vẻ là Rôsita quay đi, nhưng Arabella lại nghe thấy tiếng Rôsita.
- Arabella đâu?
Chắc là Paolita vừa lên khỏi bậc thang, Arabella nghe thấy tiếng Paolita trả lời.
- Tôi không biết.
- Mở cửa ra! - Rôsita ra lệnh, có vẻ như không tin Paolita.
- Để làm gì? - Paolita hỏi.
- Mở cửa ra. Tao muốn biết chắc chắn là Arabella không có ở trong buồng này.
- Tôi không mở. - Paolita nói.
Arabella nghe thấy hai người giằng co nhau. Thế rồi cánh cửa mở ra và Rôsita xuất hiện trên ngưỡng cửa. Cô ta đã giằng được chìa khóa trong tay Paolita và mở cửa. Đằng sau Rôsita là cô gái lai đang vuốt lại mớ tóc và nhìn Arabella với vẻ mặt rầu rầu.
Arabella đứng giữa phòng.
- Đi theo tao. - Rôsita ra lệnh. Nhưng Paolita đứng ở đằng sao ra hiệu cho Arabella đừng đi.
Arabella vẫn đứng im tại chỗ. Cặp mắt Rôsita vẫn nảy lửa giận dữ.
- Cha mày đang đi tìm khắp nơi kia kia kìa. Cha mày đã dặn là phải chờ ở dưới kia cơ mà! Ai phép mày leo lên đây, hả?
Nói rồi Rôsita bước nhanh đến chỗ Arabella, nắm lấy tay cô bé. Arabella không muốn để cho ai đối xử với mình như thế. Cô bé vặn tay vùng ra khỏi bàn tay của Rôsita mạnh đến nỗi Rôsita đau quá rú lên.
- Mày lại dám thế hả? - Rôsita hét lên. - Cha mày bảo tao đi tìm mày. Ông ấy đợi mày mãi rồi, sao mày bướng bỉnh thế?
Arabella muốn đến với cha lắm. Cô bé cảm tưởng như đã phải xa cha cô đến hàng thế kỷ rồi. Nhiều nỗi nguy hiểm đang rình mò nơi đây. Nào là bọn phản bội, nào là cảnh sát... Có nhiều điều không hay sẽ đến với cha cô nếu như thiếu đôi mắt che chở của cô. Và nhỡ có chuyện gì xảy ra với cha cô thì đó cũng là ngày tận cùng của đời cô.
Arabella bước ra khỏi phòng và định xuống cầu thang. Rôsita ngăn cô lại.
- Không phải đằng ấy. - Rôsita nói. - Cha mày không có ở đó nữa.
- Thế chị định mang nó đi đâu? - Paolita lo lắng hỏi.
- Câm mồm mày đi! - Rôsita rít lên.
Thế rồi Rôsita dẫn cô bé đi qua những lối đi và những hành lang tối om, chỉ có ánh sáng lập loè phát ra từ ngọn nến trên tay Rôsita. Hai người không gặp một ai khi đi xuyên qua nhà của Manuen. Rôsita có vẻ muốn tránh không cho ai biết.
Một lúc sau hai người đi tới một cái cửa nhỏ, Rôsita lấy chìa khóa trong mở cửa. Cô ta thổi tắt ngọn nến rồi đẩy Arabella qua cánh cửa mở hé.
Bên ngoài trời tối đen như mực. Sau một lát, đôi mắt của Arabella quen đi và qua ánh sáng mờ mờ của những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cô bé nhìn thấy hình thù một vật gì đó vừa to vừa đen kịt ở ngay phía trước. Arabella không nghĩ ra là cái gì cả.
Rôsita dẫn cô bé đi về phía ấy. Arabella nhận ra những bánh xe to và một khối đen trên những bánh xe đó. Cô bé thấy có những bậc thang và Rôsita ấn cô đi lên những bậc thang đó. Một lần nữa Rôsita lại mở khóa rồi đẩy Arabella vào.
- Đợi ở đây! - Rôsita nói.
Cánh cửa đằng sau Arabella đóng lại và cô bé nghe thấy tiếng khóa lách cách. Thế rồi Arabella nghe thấy tiếng chân của Rôsita cứ xa dần. Arabella cảm giác có một mình trong căn buồng bé nhỏ tối mò. Một ngọn nến đang cháy dở trên chiếc bàn con kê trước tấm màn cửa sổ. Bên ngoài, cửa chớp đóng kín. Trên bàn có một bình nước uống gì đó, một lát bánh ngọt và một vài thứ quả. Bên cạnh bàn có một cái ghế tựa. Nằm ngang căn buồng nhỏ là một chiếc giường phủ vải màu sặc sỡ phía trên giường treo một bức tranh ngựa phi, bờm tung theo gió.
Không có một bóng người nào trong phòng. Cửa sau lưng Arabella đã bị khóa. Cô bé lo âu ngồi xuống ghế tựa. Cô không biết nghĩ thế nào về tất cả những sự việc mới xảy ra. Cô chỉ mong cha cô sớm đến với cô. Có chuyện gì xảy ra mà cô phải đợi cha cô trong căn phòng lạ này? Hay là cảnh sát đã đuổi theo nên cha cô phải đi trốn?
Thời gian trôi đi khá lâu rồi mà xung quanh vẫn im ắng như tờ. Chỉ có tiếng ngựa hí đôi lúc vẳng đến tai cô. Có phải đó là ngựa của cảnh sát hay không? Arabella lo lắng cho cha cô.
Bỗng có một tiếng gì kêu răng rắc. Căn phòng mà Arabella đang ngồi bỗng nẩy bật lên rồi bắt đầu chuyển động. Sự lạ lùng đột ngột đó lúc đầu làm cho Arabella không còn hiểu gì nữa. Thế rồi cô chợt nhớ đến những cái bánh xe to mà cô trông thấy lúc nãy trong bóng tối. Lúc ấy cô mới nhận ra là mình ngồi trong một toa xe ngựa của ai đó và bây giờ nó đang chuyển động.
Thế thì cha mình đâu rồi?
Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển - Aino Pervik Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển