Số lần đọc/download: 718 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:57:06 +0700
Chương 32
Đ
an Nhĩ Tín không biết tại sao mình trở nên không bình thường như vậy, dĩ nhiên, có lẽ anh vừa bắt đầu chính là không bình thường.
Giống như điều lành, bào thai song sinh, nói dễ nghe, nhưng kỳ thật cũng không phải là hoàn toàn - chuyện tốt. Năm đó Quý Lan sinh hạ hai anh em sinh đôi bọn họ, lúc sinh ra một nặng được 2kg4, một nặng 2kg6, tổng cộng 5kg, sức khỏe hao tổn rất nhiều, cộng thêm ảnh hưởng chứng uất ức sau hậu sản, khiến một cô gái tráng kiện xuấn thân từ quân đội biến thành bệnh nhân nằm triền miên trên giường.
Anh trai Đan Nhĩ Nhã có thể trạng tốt hơn, được mang ra ngoài giao cho ông bà nuôi dưỡng, anh là bởi vì lúc ra đời thiếu nữa kg, sức khỏe suy nhược rất nhiều, liền cùng mẹ ở lại nhà ông ngoại, có bác sĩ đặc biệt cùng chị dâu chăm sóc nuôi dưỡng.
Khi đó ba Đan Dũng mới vừa từ bộ đội chuyển nghề, xuống đơn vị mới tình nguyện đi chi viện cho địa phương, đến Tây Tạng ba năm, khiến lúc trở về cấp bậc của ông tăng thêm ba cấp, cũng làm cho Quý Lan oán niệm cao hơn đỉnh núi.
Đan Nhĩ Tín không biết bộ dạng của mẹ như thế nào, nhưng từ bà ngoại cùng vẻ mặt đau lòng của các cậu thỉnh thoảng lộ ra vài lời, biết bà trước đây có rất nhiều háo thắng. Trước tham gia bộ đội, sau học trường quân đội, được điều đến tổng cục làm việc, nhiều năm liên tục đạt thành tích rất vinh dự, trong tấm ảnh lúc bà còn trẻ, mặt mày nhìn sức lực tràn trề, thanh xuân phơi phới, nhìn mọi thứ đều không để vào mắt.
Như vậy rốt cuộc là cái gì khiến bà tất cả thay đổi. Khiến một cô gái như vậy trở nên nóng nảy dễ giận, động một chút đánh đổ tất cả đồ đạc trong phòng, sau đó thở hồng hộc ngồi chồm hổm xuống, mặt trắng bệch khiến nhân viên cần vụ gọi điện thoại cho bác sĩ.
Thân thể càng kém, Quý Lan càng dễ tức giận, càng phát ra hỏa, thân thể lại càng kém hơn, như thế tạo thành một tuần hoàn ác tính. Ông ngoại thì khiển trách còn bà ngoại thì khóc lóc, đối với bà hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ có Đan Dũng mới có khả năng khống chế tâm tình của bà.
Tuổi thơ của Đan Nhĩ Tín đối với mẹ là e ngại, chờ anh dần dần lớn lên, loại e ngại biến thành tức giận, đối với mẹ, cũng như là đối với ba đều căm giận.
Anh tức giận với ba, rồi lại không cách nào thực sự đi oán ông ấy, bởi vì vô số lần mẹ chỉ vào mũi của mình mắng to: "Đan Dũng cái người này cái thứ hèn nhát! anh vong ân phụ nghĩa, không có tôi anh có thể có ngày hôm nay sao? Đừng nói để cho anh rửa chân cho tôi, chính là để cho anh đem nước rửa chân này mà uống, anh cũng phải làm theo!"
Hay hoặc giả là: "Tôi hiểu biết rõ anh còn muốn cái đó *****, tôi cho anh biết, đời này cũng không thể rồi! Hãy chờ tôi chết rồi, xem lão gia nhà anh có thể hay không đáp ứng cho anh cưới một người phụ nữ khác *****!"
"Pằng" một tiếng, khiến trong phòng hai người lớn, còn có núp ở ngoài cửa xuyên qua khe hở nhìn lén Đan Nhĩ Tín cũng ngẩn ngơ.
Từ trước đến giờ đều là mẹ quấn lấy ba đánh lẫn nhau, đánh mệt mới bỏ qua, ba chưa bao giờ động tới bà một cái dù chỉ là đầu ngón tay, bởi vì lần trước ầm ĩ bà cũng không có uống rượu, lần này là thế nào, người nào vừa trong miệng mẹ "*****"?
Trải qua sự kiện lần đó, thật lâu ba cũng chưa từng về nhà, lần cuối cùng hai người ở thư phòng tranh cãi ầm ĩ một trận, ba xanh mặt đạp cửa bỏ đi, mẹ uể oải trên mặt đất như chết, Đan Nhĩ Tín trong lòng cũng đang có loại cảm giác quái dị nhẹ nhõm, rốt cuộc muốn kết thúc sao?
Sau đó cho đến ngày mẹ qua đời, hai vợ chồng cũng không còn qua lại nữa. Vào buổi tối ngày đó trước khi mẹ mất, anh mười bốn tuổi, đã có sức lực nâng thân hình mỏng manh của bà lên, mắt bà mờ dần, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi môi khô khốc lẩm bẩm vừa nói mấy chữ, anh lại gần mới nghe rõ: "Sai lầm rồi, sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi."
Con cái, nhất là con trai, căn bản khi cha mẹ tranh cải cũng sẽ hướng đồng tình về phía người yếu, mẹ lâm chung thật thê thảm làm anh cảm thấy bà thật đáng thương, bây giờ chuyển thành cho ba mình, liền thay đổi thành căm hận, có thể so với căm hận phức tạp hơn một chút.
Mặc dù vẫn còn con nít, anh cũng là con trai, đứng trên lập trường của nam nhân, anh tự nhận cũng không cách nào chịu được trận chửi mắng cùng vũ nhục kia của bà, nhưng anh lại mơ hồ hiểu, thật ra thì bà đang làm chuyện như vậy bản thân cũng không sung sướng, mà nếu như ba nguyện ý, anh hoàn toàn có thể thay đổi bà, dĩ nhiên, quan trọng là, nếu như ông nguyện ý.
Anh chán ghét mẹ mình cố tình gây sự, nhưng cũng căm hận ba không cố gắng làm điều gì đó, nhưng bọn họ đều là ba mẹ của anh, nếu muốn phát tiết, nếu muốn phản kháng, anh chỉ có thể hướng ra phía ngoài phát tiết, thiếu niên mười mấy tuổi, làm chuyện gì cho hả giận, chúng tôi bình thường xưng là phản nghịch.
Ba phần phản nghịch, cộng thêm nhiều lần trùng hợp, gặp mặt những thanh niên xấu, liền cho ra đời một hình tường thiếu niên phạm tội xấu xa.
Vì vậy, đầu quân, đến trường quân đội, một năm sau trở về thăm người thân, lại được tin ba đã tái hôn.
Anh không cách nào nhịn được ba như vậy yêu mến người khác nhìn rất phấn khởi, ánh mắt thì thấp thỏm, cũng không cách nào đối mặt với người phụ nữ mặc dù không còn trẻ nữa nhưng lại xinh đẹp, bởi vì anh biết rõ, đó chính là từ trong miệng mẹ "*****", cùng bà có thù hận thấu xương.
Vì vậy, anh chủ động té gảy chân.
Một đoạn thời gian về sau rất dài, anh cũng có cảm giác mình bình thường, đồng thời một lúc học ba học phần, anh cũng thành thạo, đều không kém hơn người trong miệng gọi là anh tài, anh của mình Đan Nhĩ Nhã. Mà nhiều năm cuộc sống trong quân đội, mang đến cho anh một tinh thần khỏe mạnh, thậm chí vượt qua nhân tố bẩm sinh, vượt qua anh trai Đan Nhĩ Nhã.
Ở trong mắt anh trừ thầy giáo huấn luyện ra còn có các chiến hữu, anh ngoài tính tình lạnh lùng, thỉnh thoảng nóng nảy, cộng thêm kiêu ngạo ra thường không để ý người khác, căn bản xem như là một chiến sĩ tuổi trẻ tài ột thanh niên tốt, trong thời gian dài, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình từ một người lệch lạc nay đã trưởng thành, anh đã khôi phục lại bình thường.
Cho đến khi anh gặp phải Hách Tịnh.
Thiếu nữ mười bốn tuổi, giống anh vào thời gian lúc mẹ qua đời. Nhưng cô cứ như vậy đứng ở nơi đó, mang theo mỉm cười, ánh mắt tinh khiết, không vui không buồn không kinh không sợ, mặt mũi bình tĩnh thần sắc từ bi, đúng vậy, là từ bi, ở trên người của cô anh thấy một cảm giác có thể làm cho người bình tĩnh cũng lệ rơi, không tự chủ được, anh liền muốn đến gần cô, nghe cô nói chuyện, nhìn thần sắc cô thay đổi, chứng minh đây là người thực tế tồn tại.
Ôm loại tâm tình này, anh quên cô là con gái của Lương Thanh, quên anh vừa bắt đầu tính toán trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, thậm chí ngay cả dáng dấp của cô quá giống với Lương Thanh mà cũng không có chú ý đến, không, cô làm sao sẽ giống như Lương Thanh, hoàn toàn không giống! Đây là gương mặt đặc biệt nhất trên thế giới, ai cũng không giống!
Đan Nhĩ Tín dường như dùng nghị lực trong mười tám năm qua mới kềm chế mình không đi khóc thút thít, ôm cô gái trước mắt mà khóc, bởi vì như vậy anh sẽ không bình thường, trong anh còn tồn một tia lý trí nói cho anh biết, thật làm như vậy, Lương Thanh có thể cầm cái nồi đánh cho anh bất tỉnh.
Lương Thanh dường như ý thức được điều gì, nóng lòng đem anh cùng cô tách ra, Đan Nhĩ Tín không nói nhiều lời, chỉ là len lén đem chìa khóa của Lương Thanh để trên kệ tủ giày cầm trong tay, anh đã trải qua đợt huấn luyện đặc biệt, điều này làm cho động tác của anh nhẹ nhàng như nước sông chảy.
Quả nhiên, Lương Thanh vội vàng hấp tấp xuống lầu cũng không có ý thức được mình không mang theo chìa khóa, mà anh cũng ình một lý do hợp lý, sau đó anh liền nghe đến đoạn đối thoại kia, đoạn thoại này anh nghe vô số người nói rất nhiều lần, có người nói so với hôm nay còn ác hơn rất nhiều, nhưng lần này lại làm cho anh trừ tức giận cùng khinh thường, còn sinh ra một loại tâm tình khác, đó chính là đau thương, không giải thích được đau thương này là gì.
Cô gái Hách Tịnh này quả nhiên là đặc biệt, cô nghe những lời đó không có sợ tới mức mặt biến đổi thất sắc, không có cố làm căng thẳng tránh né, cũng không có đỏ mặt len lén quan sát, cô chỉ là mang theo lúng túng áy náy, lòng mang thản nhiên, không có một tia giả bộ, cũng không có một tia lùi bước, hình như Lương Thanh mới vừa nói với cô, chỉ là tương tự giống như"Đứa nhỏ này năm nay thi cuối kỳ không có làm bài tốt"... Bình thường.
Lần này Đan Nhĩ Tín nghĩ rút lui, anh phát giác người con gái này quá mức đặc biệt, đối với tâm tình của anh bị lực ảnh hưởng quá lớn, anh phải trốn tránh cô, nếu không, là sẽ gặp chuyện không may.
Tránh né này chính là bốn năm. Tại sân huấn luyện, khi Đan Nhĩ Tín ở trong vô số học viên liền nhìn thấy gương mặt đó cặp mắt kia, anh cảm giác ngực mình giống như bị một sức mạnh hung hăng đụng phải, muốn không thở nổi.
Cô dường như đã thay đổi, cao hơn, càng thêm xinh đẹp, bụi bẩn hòa vào quân phục tóc lại ngắn, cũng không thể che đậy hết nét đoan trang do ông trời ban tặng cho cô tạo ra khí bức người.
Cô dường như không thay đổi, mặt mày đoan chính, cặp mắt thông minh sáng long lanh, giống như không có thời khắc sẽ mê mang, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, trừ không lộ ra nụ cười ấm áp, tất cả đều như lần đầu mới gặp.
Nội tâm Đan Nhĩ Tín như sóng dữ dâng trào mãnh liệt, cô thế nào như vậy! Cô tại sao có thể như thế? Nếu như không phải là biết nội tình, cho dù ai cũng nhìn không ra ở trên người cô đã xảy ra thảm kịch, so với mình còn thảm, Đan Nhĩ Tín nghĩ thầm.
Đan Nhĩ Tín nhìn đăm đăm vào cô, cặp mắt xinh đẹp kia như có phát giác, không để lại dấu vết từ trên mặt anh lướt qua, nhưng là chỉ là lướt qua, không có một chút lưu lại.
Cô quên mình! Lòng của Đan Nhĩ Tín như rơi xuống đáy vực, vừa muốn tức giận, chợt có chút trấn tỉnh đề suy nghĩ lại, làm sao có thể? Coi như anh bốn năm không có về nhà, Đan Nhĩ Nhã vẫn còn đó, dù sao mặt bọn họ giống nhau như đúc, cô làm sao có thể không nhận ra!
Nghĩ tới đây, lòng Đan Nhĩ Tín liền có chút phức tạp, cô sẽ không quên mình là chuyện tốt, nhưng là vừa nghĩ tới cô sẽ nhìn người khác mới nhớ đến bản thân này, trong lòng anh đã như lửa cháy, mặc dù người nọ là người thân nhất của anh vả lại tình cảm với anh trai cũng rất tốt.
Nghĩ giả bộ không biết, không có cửa đâu! Hôm nay là cô rơi vào tay của tôi! Phần nội tâm tà ác của Đơn Nhĩ Tín chiếm thượng phong, đang điên cuồng kêu gào, về phần lý trí kia một mặt cần trốn tránh cô... Lời vô vị, sớm không thoát khỏi móng vuốt anh.
Vì vậy anh chuyên dùng đặc quyền, kinh động bạn xấu Vương chuyên cần, mong muốn một mình gặp mặt. Gặp mặt sau lại khống chế không được cố ý gây khó khăn, buộc cô đưa tới thùng kem.
Hách Tịnh không chịu vào phòng của anh, anh lại tìm cách.
Bên trong bản thân đang kêu gọi ồn ào: vào đi, vào đi, để cho tôi xem xem cô tốt không, anh nhớ cô lắm, mỗi ngày đều thấy còn muốn cô, nằm mộng cũng muốn cùng với cô ở chung một chỗ!
Vượt qua khích lệ: con gái tốt, đây là phòng của con trai độc thân (trong nhà theo đạo Hồi) không thể tùy tiện vào, thật ra thì cô tối nay căn bản cũng không nên, người đàn ông này bên ngoài mạnh bên trong yếu, hắn sẽ không làm khó cô.
Để tự nhiên, Đan Nhĩ Tín lựa chọn làm người chấp hành, nhận lấy kem vào phòng, chỉ hỏi tới một câu"Cái muỗng", khiến cho cô gái này tự mình lựa chọn.
Hách Tịnh lựa chọn khiến trong mắt Đan Nhĩ Tín mặc cho bản ngã chiếm thượng phong. Anh có thể cảm thấy mình hưng phấn đến nổi phát run, cũng cố làm trấn tĩnh bỏ đá xuống giếng, vừa làm ra tư thái "Tôi không thể nào bắt cô như thế này", vừa dụ khiến cô tự mình đóng cửa.
Đóng cửa sau, Đan Nhĩ Tín đã hiểu ra cái gì gọi vừa ngọt ngào vừa thống khổ.
Dưới ánh đèn màu da cam, thiếu nữ xinh đẹp khác thường, Đơn Nhĩ Tín thậm chí không dám nhìn ánh mắt của cô gái mà chính trong mộng của mình xuất hiện qua vô số lần. Dời tầm mắt, phát hiện tình huống bết bát hơn, môi của cô vốn là nhàn nhạt hồng, nhưng bởi vì ăn kem lạnh mà thành đỏ tươi, trong tươi đẹp biến thành xinh đẹp, đẹp đẽ động lòng người biến thành hút hồn.
Nếm thử một chút tư vị kia! Nếm thử một chút tư vị kia! toàn thân từng tế bào một của Đan Nhĩ Tín đều kêu gào, đều ở đây khát vọng, khát vọng toàn thân anh thấy đau, thân thể trẻ tuổi tràn đầy lực lượng, rồi lại không thể ra sức.
Vì vậy anh không phong độ chút nào từ trong tay cô đoạt lấy thùng kem, ăn hết nửa thùng anh thấy chưa từng ăn loại kem có hương cỏ, mà còn mau tan ra hết.
Trời mới biết, anh vốn căn bản không tính dẫn cô đến gặp mấy người bạn xấu giống bị bỏ đói nhiều năm kia, nhưng anh lo lắng nếu một mình chung chỗ với cô thật sẽ xảy ra chuyện, mà trời đã tối, thế nhưng anh không muốn cùng cô tách ra.
Sau lại, cô một câu tâm không ngăn cách "Tôi là em gái của anh ấy." Để cho anh lửa dục khắp người cùng lòng tràn đầy kỉ niệm trong nháy mắt biến mất, mà còn bị Lục binh hỏi cô là cùng"Một mẹ" "Một cha"... Đàm tiếu này để cho anh không hiểu nổi giận, đều là tiểu tử đáng chết này, tôi đá chết cậu!