The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
húng ta cần thêm những công ty có hình ảnh tích cực, không phải chỉ có những bản cân đối thu chi có lợi nhuận cao, - Niki nói.
Phấn khởi vì đã thành công trong việc mua lại công ty Freshfruit một cách êm thấm, cô đã trở nên táo bạo và tự tin hơn trong việc tìm kiếm các con mồi khác. Cô đặt lên bàn giấy của ông Reece hồ sơ nghiên cứu của cô về hai công ty nữa, một chế biến các sinh tố lấy từ thiên nhiên và một sản xuất những loại mỹ phẩm, từ những chất có trong thiên nhiên. Cô chồm tới, nói tiếp:
- Chúng ta cần phải tìm ra những cách mới để chứng tỏ Regal tượng trưng cho một thứ gì tốt. Rằng công ty chúng ta có "hạng", rằng nó khác các công ty thuốc lá còn lại.
- Đúng vậy và tôi sẽ cứu xét kỹ các đề nghị của cô. Nhưng tôi muốn trong tương lai cô nên nhớ đến tính chất đa dạng của sự phát triển. Chúng ta không thể giới hạn tầm nhìn của ta trong thị trường gọi là liên quan đến sức khỏe mà thôi. Chúng ta đúng là khác các công ty cạnh tranh với chúng ta, nhưng tôi muốn cô chú ý cẩn thận vào những gì họ đang làm và học hỏi ở họ càng nhiều càng tốt.
Niki tuân lệnh. Sau khi kiểm tra một tin đồn mới rằng Công ty thuốc lá Hyland đã ướm lời hỏi mua lại Công ty Barclay Inc, một công ty phân phối rượu vang có thanh thế, cô đến gặp thẳng ông Reece và hối thúc ông ta mua lại công ty ấy cho Regal.
Thoạt tiên, ông ta tỏ vẻ không quyết đoán. Ông nói:
- Do đâu cô nghĩ rằng Công ty Hyalnd sẽ không trở lại trả thêm? Do đâu cô nghĩ rằng chúng ta sẽ thành công mà không phải
chỉ đẩy giá cao lên?
- Việc đó có thể xảy ra. Nhưng giả sử chúng ta chỉ đề nghị một lần với giá tốt… và với điều kiện họ phải trả lời ngay. Nếu Barclay hiểu rằng chúng ta sẽ không tham dự một sự đấu giá nào để giành mua, họ sẽ không dám trả lời không. Họ sẽ phải đương đầu với khả năng phải bán với giá hạ hơn nếu chúng ta bỏ.
Ông Reece ngồi dựa vào lưng ghế và quan sát Niki. Sau rốt, ông nói:
- Cô biết không, cô Sandeman, cô làm tôi nhớ đến bản thân tôi, dĩ nhiên ở tuổi trẻ hơn nhiều. Cô có năng khiếu giải quyết các vấn đề vừa hiếm thấy vừa làm cho người ta hồ hởi.
Ông mỉm cười và tiếp:
- Cô hãy ôm quả bóng và chạy đi.
o O o
Hai tuần lễ sau, Niki ăn mừng tại nhà hàng Brenna, ở New Orleans, món sò với rượu sâm banh, với không ai khác hơn là Babe Hyland. Cô vẫn còn mặc đồ màu xanh hải quân, vì đã đến thẳng từ văn phòng. Cô lắng nghe ông ta kể lại phản ứng của Duke sau vố chót của công ty Regal. Ông ta vừa cười vừa nói:
- Thua Desmond Reece một keo đã đau, nhưng biết rằng có cô nhúng tay vào vụ này… thôi, tôi không thể kể cho cô nghe những lời anh ta đã dùng, ngay cả đối với một người trồng thuốc lá thuộc phái nữ.
Niki cười theo ông ta. Giữa cô và Babe có tình bạn bè, trong đó một phần là cùng thích chí khi thấy Duke thất vọng. Ông ta dễ dàng hoan hô Niki trong việc cô làm, dù những thành công của cô đã làm giàu cho đối thủ của Công ty Hyland.
Niki nói:
- Chưa hết đâu. Tôi còn nhắm vào một vụ, so với nó tất cả các vụ tôi đã thực hiện chỉ la tiền lẻ.
- Thế à? Một vụ sẽ làm cho bệnh loét dạ dày của Duke phát tác dữ dội?
Babe mỉm cười, đôi mắt xanh của ông ta ánh lên vẻ tinh nghịch. Lúc này trông ông trẻ ra, bảnh trai và vô tư. Niki đáp:
- Còn hơn thế.
- Cô hãy kể cho tôi nghe.
- Chưa được. Còn đang giữ kín.
- Cô không nói rằng cô và ông già Reece đang có kế hoạch tấn công Hyland chứ? - Babe nói đùa.
Ý kiến ấy thật táo bạo, không tưởng tượng được, khiến Niki giật nmình. Cô lặng thinh một lúc. Việc đó làm được không…?
Cuối cùng cô đáp:
- Không. Theo chỗ tôi biết, ông Reece không có kế hoạch nào nhắm vào Hyland cả. Nhưng, nói trên mặt lý thuyết, dĩ nhiên, ông đứng về phe ai, nếu chúng tôi quả thật tấn công Hyland?
Babe đáp rất gallant:
- Phe của cô, lẽ đương nhiên. Trên mặt lý thuyết.
Sau bữa ăn tối, hai người nắm tay nhau đi bộ xuyên qua khu phố Pháp và nghe tiếng nhạc jazz vẳng ra từ trong những hộp đêm nhỏ xíu hai bên đường. Đêm tối thơm ngát, khu phố đông du khách và người địa phương. Babe mặc một bộ đồ kiểu Ý màu trắng sữa, mái tóc vàng nổi bật trên làn da mặt rám nắng. Ông thu hút nhiều cặp mắt hâm mộ cũng như Niki.’
- Tôi vẫn không tin rằng ông đã đưa tôi đến đây ăn tối, - cô nói và tận hưởng bầu không khí Âu Châu ở thành phố cảng này
- Khi ông bảo sẽ đến bằng máy bay phản lực của công ty, tôi đã đoán chúng ta sẽ đi đâu đó tại Atlanta.
Babe nhún vai một cách ung dung như một người đã quen với thứ gi tốt nhất có thể mua bằng tiền bạc. Ông nói:
- Tôi đã nghĩ rằng dịp này phải làm một cái gì đó thật đặc biệt. Mẹ cô xưa kia rất thích New Orleans. Chúng tôi đã bàn đến chuyện tới đây hưởng tuần trăng mật… rồi có lẽ đáp tàu đi nơi nào đó. Elle cũng yêu biển nhiều như tôi…
Niki lắng nghe Babe kể lại chuyện cũ về Elle, đồng thời cô tìm lại được một số ký ức của cô đã quên. Nghe ông nói, Niki gần như có thể tưởng tượng ra tuổi ấu thơ mà cô có thể đã có, nếu không xảy ra tấm thảm kịch đã cướp mất Elle như thổi tắt một ngọn nến. Trong các anh em dòng họ Hyland, chỉ có Babe là không hề lập gia đình, tuy tên của ông đã gắn chung với nhiều người đàn bà đẹp và giàu có. Bây giờ cô tự hỏi, phải chăng vì ông ta trung thành với kỷ niệm của một mối tình dở dang. Giống như Will, hình như cũng vậy.
Như Niki đã hé cho Babe biết, cô đã nhắm vào một công ty cũng khổng lổ không kém Regal, đó là Homepride Foods. Homepride vượt xa lên các công ty khác trong ngành thực phẩm chế biến. Có cả tá các phân ban, tất cả đều phát đạt. Homepride sản xuất đủ loại thực phẩm từ loại bột trộn sẵn để làm bánh tung ra bán năm 1925, đến những bữa ăn nấu bằng lò siêu âm khỏi phải làm lạnh. Trong hầu hết các nhà bếp ở Mỹ, đều có ít nhất một sản phẩm của Homepride, cũng như mỗi hộp đồ ăn trưa của học sinh, thế nào cũng có một loại bánh quy hay thức ăn nhanh của Homepride. Niki cho rằng, đây là công ty có khả năng giúp Regal chuyển tiếp sang các lãnh vực khác lãnh vực thuốc lá. Điều cũng quan trọng bằng, là nó sẽ bảo vệ Regal khỏi bị bên ngoài xâm chiếm.
Công ty Regal đã thành công một cách vượt bực. Thuốc lá đem lại kỹ thuật cải tiến; kỹ thuật cải tiến đem lại lợi nhuận càng lớn, lợi nhuận đem lại sư phát triển sang những lãnh vực khác. Bây giờ mỗi năm công ty thu vào hơn một tỷ đô la tiền mặt, mỗi giờ trên một trăm ngàn đô la và là một mục tiêu người khác muốn chiếm quyền sở hữu.
Sau khi thu thập tài liệu kỹ càng chi tiết, Niki đề nghị với ông Reece. Doanh thu của Công ty Homepride vừa vững chắc vừa cao. Quỹ lưu liễm của nó dồi dào, nợ rất ít, do đó có thể vay số tiền lớn để mua lại nó. Cổ phần nó có giá thị trường khoảng sáu mươi đô la một cổ phần, rất thấp hơn giá trị thực sự. Đó là những dấu hiệu để tiến lên trong một môi trường kinh doanh mà những vụ chiếm luôn công ty xảy ra như cơm bữa.
Niki chuẩn bị hết sức bí mật, để khỏi đẩy giá cổ phần của Homepride lên cao. Dùng một công ty lập ra vì mục đích ấy làm bình phong, cô mua một số ít cổ phần của Homepride. Bằng cách mua dưới năm phần trăm số cổ phần của nó, Niki tránh khỏi phải đăng ký việc mua này với Ủy ban bảo đảm và Chứng khoán, tránh khỏi bị các hãng môi giới chứng khoáng khắc cả nước Mỹ biết ý định của Regal. Mấy tuần lễ liền sau đó, Niki gặp đại diện của nhiều ngân hàng trên khắp thế giới để tìm nguồn tài trợ và đa số hăng hái phục vụ công ty có thế lực và phồn thịnh như Regal.
Chính ông Reece bắn phát súng khai hỏa. Một sáng thứ hai, lúc chín giờ, ông gọi điện thoại cho Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của Công ty Homepride là Carles Storr, tại trụ sở công ty ở ngoại ô Chicago.
Regal đề nghị mua tất cả cổ phần của Homepride với giá chín mươi đô la một cổ phần. Trị giá tổng cộng của vụ mua bán này lên đến mười hai tỷ đô la. Hai tỷ do Regal bỏ ra và mười tỷ đô la do một tổ hợp ngân hàng nước ngoài sẵn sàng bỏ ra. Giá trị đề nghị đầu tiên cao để khỏi có người khác tranh mua.
Trưa hôm đó, Niki tổ chức họp báo có hơn một trăm ký giả tham dự trong phòng họp rộng mênh mông của công ty. Được Niki giới thiệu trước, ông Reece tuyên bố sáng nay ông đã đề nghị mua công ty Homepride với giá sáu mươi đô la một cổ phần.
Sau khi nhận được cú điện thoại của ông Reece, Công ty Homepride bắt đầu mua lại các cổ phần càng nhanh càng tốt, với hy vọng đẩy giá lên cao khỏi tầm tay của Regal. Ông Carles Storr, Tổng giám đốc công ty cũng tổ chức họp báo tuyên bố ý định giá vốn của công ty là mười bốn tỷ đô, như vậy các cổ đông của công ty sẽ được hưởng giá mỗi cổ phần là một phần trăm mười đô la. Ông sẽ bán bớt một số tài sản để thu vào ba tỷ, tài trợ cho kế hoạch này.
Một buổi tối, sau khi các nhân viên đã ra về, một buổi họp kín được triệu tập trong văn phòng Reece, có mặt ba ông Phó Chủ tịch công ty, Niki và ông Reece. Ông Reece nói:
- Đứng trước chiến lược của ông Storr, đã đến lúc chúng ta phải xem xét thận trọng bước kế tiếp chúng ta phải làm gì.
- Ông ta bịp - một vị phó chủ tịch sắp kế vị ông Reece phát biểu.
- Chúng ta có thể tốn kém rất nhiều nếu đối phó với ván bài của ông ta, - ông Reece nói, rồi hỏi: - Cô Sandeman, cô nghĩ thế nào?
Niki đáp:
- Theo ý tôi, ông ta sẵn sàng hành động y như đã công bố. Người tổng giám đốc Công ty nào cũng sợ công ty của mình bị mua lại. Ông ta đang hưởng một lợi tức trên năm triệu đô la mỗi năm. Nếu mất khoản đó, ông ta còn hơn là mất tiền. Ông ta đã sáu mươi hai tuổi, góa vợ và không có con, chỉ sống cho công việc. Nếu mất Homepride, ông ta bị buộc phải từ chức. Đó là lý do ông ta sẵn sàng để cho công ty của ông phải mắc nợ nhiều, để khỏi bị Regal nuốt chửng.
Ông Reece mỉm cười:
- Và đề nghị của cô là…?
- Theo ý tôi, ông nên họp với ông Storr để tìm hiểu cần mất bao nhiêu để lôi kéo ông ta về phe mính. Ông Storr là một quản trị viên giỏi, ông Reece ạ. Regal sẽ có lợi nếu giữ được ông ta.
Ông Reece lại mỉm cười:
- Cô nói hợp với ý tôi. Tôi rất muốn biến kẻ thù thành bạn, khi nào làm được.
Hai ngày sau, ông Reece và Niki bay đi Chicago họp với ông Carles Storr và viên phụ tá riêng ở một phòng khách sạn cạnh phi trường, không mấy người biết. Họ thương lương mất ba tiếng đồng hồ. Đến một giờ chiều, hai ông Reece và Storr bắt tay nhau. Công ty Homepride Foods đã được bán với giá mười hai tỷ rưỡi đô la, hơn một trăm đô la một cổ phần. Ông Carles Storr được phong làm Phó chủ tịch Công ty Regal, phụ trách phối hợp và quản lý tất cả các cơ sở về thực phẩm của công ty mẹ.
Vụ mua bán này có tầm cỡ to lớn chưa từng thấy. Báo chí ca tụng ông Reece. Ông tỏ ra lịch sự và chia sẻ công lao với Niki, ông còn phong cô làm Phó Chủ tịch các dự án của công ty.
Tập đoàn Regal trở thành tập đoàn lớn thứ năm ở Mỹ.
Niki được ông Reece cho nghỉ phép mấy ngày ở London, bằng chiếc máy bay phản lực của công ty.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh