Số lần đọc/download: 2153 / 21
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 31: Ta Muốn Đào Vong
K
hi Huyền Tư Linh nghe được tin Tuần Niết đã chết, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nhiều lắm, nàng quan tâm nhất vẫn là phần mật chiếu nọ, nhẹ giọng nói: " Mật chiếu đâu?"
Á Đương Tư không che giấu được vẻ mất mác, thấp giọng nói: " Ta cơ hồ có thể kết luận, trong tay Tuần Niết cũng không có mật chiếu!"
Đôi mày thanh tú của Huyền Tư Linh cau lại, tràn ngập ý hỏi nhìn Á Đương Tư.
Ngón tay Á Đương Tư bóp chặt lan can: " Tuần Niết đã trở thành Long chiến sĩ!"
Huyền Tư Linh ngạc nhiên nga một tiếng.
Á Đương Tư nói: " Bệ hạ triệu kiến hắn có lẽ là muốn cho hắn đi ra chiến trường!"
Huyền Tư Linh cả giận nói: " Ngươi là nói nô tài Hoắc Cao kia cố ý nhiễu loạn chúng ta?"
Á Đương Tư chậm rãi lắc đầu: " Trung tâm của Hoắc Cao rất đáng tin, phần mật chiếu nhất định tồn tại!"
" Đã tồn tại, vì sao chúng ta thủy chung đều tìm không được?"
Khóe môi Á Đương Tư nổi lên một tia cười lãnh khốc: " Trăm mật cũng có sơ hở, kỳ thật có rất nhiều chuyện cũng không phức tạp như trong tưởng tượng của chúng ta!"
" Ý ngươi nói..."
" Có lẽ mật chiếu vẫn còn trong tay của công chúa!"
" Nhưng bệnh của nàng..."
" Nữ tính trong gia tộc của các ngươi luôn luôn trí tuệ siêu quần!"
Nội tâm của Huyền Tư Linh giống như bị rắn độc cắn trúng, kịch liệt co quắp một chút, nếu không phải Á Đương Tư nhắc nhở, dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra đứa cháu gái tính tình nhu nhược động lòng người Huyền Ba không thể ngờ là có tâm cơ như vậy.
Á Đương Tư nói: " Bên trong thân thể cô ta cũng chảy dòng máu cao quý của hoàng tộc, trong nội bộ triều đình, cô ấy đã thu hoạch được nhân tâm vượt xa Huyền Diên, nếu lần này đế quân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Huyền Ba là nhân tuyển đầu tiên của ngôi vị hoàng đế."
Huyền Tư Linh nhẹ giọng nói: " Huyền Diên đã bắt đầu khẩn trương, vì ngôi vị hoàng đế hắn sẽ không tiếc hết thảy trả giá!"
Á Đương Tư ý vị thâm trường lộ ra một tia mỉm cười: " Chúng ta cũng như vậy thôi..."
Ánh sáng đầu tiên của mặt trời chiếu vào bên trong, hạ xuống trên người Đường Liệp, Đường Liệp nhạy cảm nhận thấy được ánh nắng mặt trời tạo cảm giác ấm áp cho hắn, bèn duỗi bờ lưng mệt mỏi, giương đôi mắt nhìn quanh. Thanh Nguyệt Cung vẫn chìm trong một mảnh yên lặng: " Ta nên làm cái gì bây giờ?" Đường Liệp thầm hỏi mình, hắn đã nhiều lần suy nghĩ nhưng thủy chung vẫn không tìm được biện pháp thoát khỏi khốn cảnh.
Cung nữ bên ngoài truyền báo trưởng công chúa Huyền Tư Linh đến đây thăm hỏi, Uyển Nguyệt đi đến trước mặt Đường Liệp, thấp giọng uy hiếp: " Cái gì nên nói cái gì không nên, ta nghĩ ngươi hẳn là biết."
Đường Liệp cười khổ gật gật đầu.
Sau khi Huyền Tư Linh thăm Huyền Ba, một mình gọi Đường Liệp đến Thiên Điện yên tĩnh, đóng xong cửa phòng, gương mặt Huyền Tư Linh lộ vẻ nghiêm túc: " Đường Liệp, bệnh tình của công chúa rốt cuộc thế nào?"
Đường Liệp cố ý thở dài một hơi: " Ta chưa từng thấy qua chứng bệnh kì quái như thế, đến bây giờ còn chưa nghĩ ra phương pháp giải cứu."
Huyền Tư Linh đối với y thuật của Đường Liệp luôn tin tưởng không nghi ngờ, hắn đã nói như vậy, nỗi hoài nghi Huyền Ba giả bệnh liền giảm bớt vài phần.
Đường Liệp nhìn thấy sóng mắt của Huyền Tư Linh lóe ra, không biết trong lòng nàng lại có chủ ý gì, mấy ngày liên tiếp hắn đã nhìn thấy chuyện ngươi lừa ta gạt trong nội bộ hoàng tộc, mặt ngoài nhìn thấy vị công chúa Huyền Ba này có vẻ nhu nhược, nhưng thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn, thì vị trưởng công chúa này tự nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Huyền Tư Linh chậm rãi đi tới trước mặt Đường Liệp, thấp giọng nói: " Đường Liệp, ta đối đãi ngươi thế nào?"
Đường Liệp hấp tấp cúi đầu xuống cung kính: " Trưởng công chúa đối đãi với Đường Liệp ân trọng như núi!" Nhưng trong lòng thầm nghĩ: " Ở trên giường đích xác không tệ với ta, nhưng rời khỏi giường, tác phong đáng tởm của trưởng công chúa liền bày ra ngay."
Huyền Tư Linh hạ giọng nói: " Nếu ta muốn ngươi mạo hiểm một lần cho ta, ngươi có nguyện ý hay không?"
Đường Liệp từ lời nói vừa rồi của nàng đã đoán ra dụng ý câu hỏi của Huyền Tư Linh, hiện tại xem ra quả nhiên không ngoài điều hắn dự đoán. Trong nội tâm thấp thỏm bất an, nhưng biểu hiện vẫn bộ dáng khiêm tốn kính trọng: " Trưởng công chúa cứ việc phân phó, chỉ cần Đường Liệp làm được, dù vào biển lửa cũng không chối từ!"
Huyền Tư Linh đưa một bình ngọc màu xanh nhét vào trong tay Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Nhìn trạng huống công chúa sống không bằng chết, ta làm cô cũng cảm thấy khổ sở trong lòng."
Đường Liệp đã minh bạch dụng ý chính thức của Huyền Tư Linh, không khỏi cảm thấy run sợ trong lòng, nhìn bộ dáng xinh đẹp quyến rũ của Huyền Tư Linh, nhưng không ngờ trong nội tâm lại ẩn chứa ý niệm tàn nhẫn lãnh huyết như vậy, Đường Liệp từ tận đáy lòng sinh ra một loại cảm giác chán ghét đối với Huyền Tư Linh.
Huyền Tư Linh dựa sát vào Đường Liệp, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn một cái: " Ngươi yên tâm, chuyện này tuyệt sẽ không liên lụy trên thân của ngươi, ta sẽ an bài hết thảy sau này cho ngươi."
Đường Liệp chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng nói: " Tin ngươi mới là lạ, nếu chính tay ta ra tay độc chết Huyền Ba công chúa, dám chắc tất cả tội danh đều đổ lên trên người của ta, đến lúc đó Huyền Tư Linh chỉ sợ tránh không kịp, căn bản sẽ không nhớ tới tình cảm trên giường với mình, mẹ nó, quả phụ vô tình kỹ nữ vô nghĩa, hai thứ này Huyền Tư Linh đều chiếm đủ hết!"
Vô luận hắn tình nguyện hay không, bây giờ cũng không còn một con đường nào để thối lui, nhìn bóng lưng Huyền Tư Linh đi xa, Đường Liệp không tự chủ được nắm chặt hai đấm, hắn cảm giác được rõ ràng dị vật trong cánh tay phải hắn. Kim hạt tử mà Huyền Ba công chúa bỏ vào trong tay hắn còn đang tồn tại, sự khẩn trương của cơ thể tựa hồ làm xúc động kim hạt tử, bên trong cánh tay Đường Liệp cảm thấy một trận đau đớn, cảm giác đau đớn di động từ khuỷu tay đến cổ tay phải, Đường Liệp giật ống tay áo, rõ ràng nhìn thấy trên làn da nổi lên một cái bọc nhỏ, nhanh chóng di động xuống phía dưới.
Đường Liệp nhanh chóng mở hòm thuốc, muốn lấy ra dao giải phẫu cắt tay lôi kim hạt tử ra, không đợi hắn ra tay, kim hạt tử đã di động đến chỗ vết thương cổ tay lúc trước nó chui vào, một cảm giác xé rách đau đớn qua đi, kim hạt tử đã từ trong cánh tay hắn chui ra, vô lực rơi xuống mặt đất, dường như hoàn toàn đánh mất sinh mệnh lực, vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp ở đó.
Hình xăm lam long trên cánh tay phải của Đường Liệp chợt lóe rồi tắt, nhìn ra là hình xăm đã bức bách kim hạt tử ra khỏi cơ thể hắn.
Trong lòng Đường Liệp dị thường vui mừng, kim hạt tử mà Huyền Ba dùng để hiếp bức mình đã bị bức ra, bây giờ đã không cần sợ hãi sự uy hiếp của nàng đối với mình nữa. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, có lẽ phải tìm cơ hội sớm chạy trốn, để tránh bị cuốn vào sự đấu tranh tàn khốc đầy máu tanh trong cung đình này.
Nhưng hắn lập tức liền ý thức ra một sự thật, muốn từ trong hoàng cung đề phòng sâm nghiêm mà chạy trốn cũng là chuyện không dễ dàng.
Đường Liệp tâm sự nặng nề trở lại Thanh Nguyệt Cung, mặc dù là Uyển Nguyệt cũng từ vẻ mặt ngưng trọng của Đường Liệp ý thức ra điều gì, nhẹ giọng nói: " Trưởng công chúa tìm ngươi làm gì?"
Đường Liệp lạnh nhạt cười, trong lòng ngầm nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không thể lộ ra sơ hở, đi đến trước giường Huyền Ba, thấp giọng nói: " Công chúa, Đường Liệp có chuyện gấp phải quay về phòng khám bệnh một chuyến!"
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Sự tình gì còn trọng yếu hơn chữa bệnh cho ta?"
" Đây là việc tư của Đường Liệp, không phương tiện nói cho người khác, kỳ thật công chúa đừng lo, tính mạng của ta nằm trong tay của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, lúc nào cũng có thể lấy đi, Đường Liệp làm sao dám dùng tính mạng của mình đi mạo hiểm?" Chuyện Đường Liệp đã bức kim hạt tử ra cũng không có bất luận kẻ nào biết, cho nên hắn mới dám mạo hiểm thử một lần.
Huyền Ba u nhiên thở dài một hơi: " Ngươi đi đi!"
Trong lòng Đường Liệp mừng thầm, trong lòng thầm nghĩ, lần này sau khi rời đi, ta cũng sẽ không trở về.
Huyền Ba lại nói: " Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chiều nay trước khi mặt trời lặn, nhất định phải trở về hoàng cung, nếu không ngươi rất khó khống chế dị chủng trong cơ thể!"
Đường Liệp lên tiếng, trong lòng thầm cười, công chúa tâm địa ác độc này tất nhiên không thể nghĩ ra mình đã bức kim hạt tử ra ngoài, bây giờ căn bản không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với mình.
Đường Liệp vừa rời đi Thanh Nguyệt Cung, nhưng ngay trước cửa lại gặp thái tử Huyền Diên, muốn lảng tránh đã không còn kịp, đành phải kiên trì nghênh đón, cung kính nói: " Đường Liệp tham kiến thái tử điện hạ!"
Huyền Diên lạnh lùng gật đầu, đầy bụng hồ nghi nói: " Đường tiên sinh chạy đi đâu?"
" Bệnh tình của công chúa không có cải thiện, Đường Liệp muốn đi ra ngoài mua vài vị thuốc, có lẽ đối với tật bệnh của công chúa có điều trợ giúp!"
Huyền Diên cười lạnh nói: " Tựa hồ không cần thiết như vậy!"
Trong lòng Đường Liệp chấn động, nhưng biểu hiện ra vẫn như không có gì, cung kính nói: " Nếu như thái tử không có phân phó gì khác, Đường Liệp cáo lui trước."
Lúc hắn đi ngang qua người Huyền Diên, lại đột nhiên bị Huyền Diên chụp lấy cánh tay, Đường Liệp kinh ngạc xoay người lại, đã thấy ánh mắt âm u của Huyền Diên, Đường Liệp cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười nói: " Thái tử còn có chuyện gì không?"
Huyền Diên thấp giọng nói: " Trưởng công chúa tìm ngươi có chuyện gì?"
Nội tâm của Đường Liệp chấn động, tin tức của Huyền Diên thật linh thông, mình vừa mới nói chuyện với Huyền Tư Linh, lúc này hắn đã biết rõ nội tình, xem ra tai mắt của hắn có rất nhiều trong hoàng cung.
Đường Liệp tự nhiên không dám đem mục đích của Huyền Tư Linh tìm mình nói cho Huyền Diên, cười nói: " Trưởng công chúa chỉ là hỏi bệnh tình của công chúa, cũng không có chuyện gì gấp gáp!"
Huyền Diên nửa tin nửa ngờ gật đầu, lặng yên đem một vật nhét vào trong tay của Đường Liệp, thấp giọng nói: " Giúp ta đem vật này bỏ vào trong chén thuốc của công chúa..."
Đường Liệp không khỏi âm thầm kêu khổ, thân là thầy thuốc của Huyền Ba công chúa, tự nhiên biến thành người thích hợp nhất để đầu độc, Huyền Tư Linh, Huyền Diên đều tới tìm mình, nếu hắn thật sự dùng thuốc độc giết chết Huyền Ba công chúa, thì hắn cũng chỉ có một con đường chết, nhưng nếu hắn không giết Huyền Ba, những người này làm sao chịu bỏ qua cho hắn?
Huyền Diên xót xa bùi ngùi nói: " Sau khi làm việc này xong, ta bảo đảm kiếp này ngươi sẽ tận hưởng vinh hoa phú quý!"
Đường Liệp chậm rãi gật đầu, Huyền Diên vỗ vỗ bờ vai hắn nói: " Ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ không phát tác, chuyện này sẽ không quan hệ gì tới ngươi đâu."
Huyền Ba công chúa cũng không ngờ Đường Liệp quay lại nhanh như vậy, Uyển Nguyệt kỳ quái hỏi: " Không phải ngươi có việc gấp phải đi về sao? Tại sao lại quay trở lại?"
Đường Liệp hạ giọng: " Ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói riêng với công chúa!"
Uyển Nguyệt nao nao, nàng rất sợ Đường Liệp bất lợi với công chúa, vẫn đứng ngay trước giường, cũng không có ý tứ đi ra ngoài.
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Ngươi đi ra ngoài trước đi, có lẽ hắn có chuyện quan trọng nói với ta."
Uyển Nguyệt lúc này mới gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Liệp, rồi rời khỏi phòng.
Đường Liệp chậm rãi đặt hai bình ngọc lên bàn nhỏ bên cạnh giường, ánh mắt Huyền Ba bị bình ngọc hấp dẫn, sau khi quan sát thật lâu mới nhỏ giọng nói: " Đây là gì?" Phương tâm cũng đột nhiên trầm xuống, nàng đã ý thức ra được gì đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm của Đường Liệp bị vây trong sự đấu tranh kịch liệt, hắn thanh tỉnh nhận thức, vô luận mình đứng bên thái tử Huyền Diên hay là trưởng công chúa Huyền Tư Linh, đều là đường đi không có lối về, có lẽ chỉ có thể hướng Huyền Ba công chúa thẳng thắn hết thảy, thì mình mới có một đường sinh cơ.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Vừa rồi trưởng công chúa và thái tử đi tìm ta, muốn ta đem độc dược trong bình ngọc bỏ vào trong chén thuốc của ngươi!"
Huyền Ba lạnh lùng nói: " Ngươi nói láo!" Trong lòng nàng không muốn thừa nhận chuyện tình đã phát sinh, vô luận thế nào nàng cũng thật không ngờ ca ca lại muốn hạ độc thủ với mình, mà làm nàng càng không nghĩ tới chính là người cô luôn thương yêu mình cũng gia nhập vào trong đội ngũ mưu hại mình.
Đường Liệp nói: " Trước mặt quyền lực, thân tình căn bản không quan trọng gì..."
" Tại sao?" Huyền Ba ngồi dậy, nàng nhẹ giọng hỏi: " Tại sao ngươi phải giúp ta?"
Đường Liệp lạnh nhạt cười: " Bọn họ quên một sự thật, ta là một thầy thuốc, chỉ biết cứu người, cũng không biết làm sao giết người!"
Huyền Ba công chúa buồn bã gật đầu, đưa tay nắm lấy cánh tay phải của Đường Liệp: " Để hồi báo, ta sẽ thả ngươi đi!"
Đường Liệp cười rút cánh tay về: " Ta đã bức ra kim hạt tử, sở dĩ ta giúp ngươi thuần túy là vì tinh thần trọng nghĩa, cũng không phải yêu cầu hồi báo gì!"
Huyền Ba giống như lần đầu tiên nhận thức Đường Liệp, sự phản cảm và chán ghét đối với hắn trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất. Đường Liệp cũng không phải bởi vị sự uy hiếp của kim hạt tử mà chủ động thổ lộ ra âm mưu kinh thiên này với mình, càng lộ ra phẩm cách cao thượng của hắn.
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Ta nên làm thế nào?"
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Chuyện đã tới tình trạng này, biện pháp tốt nhất là đem phần mật chiếu công khai thiên hạ, để cho tất cả mọi người hiểu được, ngươi mới là người kế thừa do đế quân tuyển định."
Huyền Ba u nhiên thở dài: " Nhưng ta từ trước tới giờ không nghĩ sẽ ngồi lên hoàng vị..."
Đường Liệp cười lạnh nói: " Bây giờ nếu ngươi không xuất ra phần mật chiếu, thì không thể chạy thoát độc thủ của bọn người trưởng công chúa và thái tử, bọn họ đã biết đế quân thay đổi chủ ý, sẽ không để cho ngươi sống chờ đế quân khải hoàn trở về!"
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Chuyện này ta cần thương lượng với cậu một chút..." Còn chưa nói xong, đã thấy Uyển Nguyệt hốt hoảng từ bên ngoài xông vào, kinh hãi nói: " Không tốt rồi! Bên ngoài Thanh Nguyệt Cung đã bị đại nội thị vệ bao vây hoàn toàn, không biết bọn họ đang làm gì mà cứ luôn miệng nói là thái tử muốn bảo vệ an toàn của công chúa nên gia tăng phòng hộ."
Trong lòng Đường Liệp thầm mắng Huyền Diên hèn hạ, nếu mình hạ độc, dám chắc sẽ trở thành tội phạm bị bắt lại, hắn đứng lên đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đã thấy bên ngoài Thanh Nguyệt Cung vây quanh không ít thị vệ, với lại nhân số còn không ngừng gia tăng.
Giờ phút này tâm tình của Huyền Ba khổ sở cực kỳ, nàng không bao giờ ngờ được vị huynh trưởng ruột thịt lại tuyệt tình như thế đối với mình.
Trong Thanh Nguyệt Cung mưa gió phiêu diêu, ngoài cung cũng không được yên tĩnh.
Huyền Tư Linh nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Huyền Diên, lớn tiếng chất vấn: " Huyền Diên! Ngươi cho người vây quanh Thanh Nguyệt Cung, đến tột cùng là có ý gì?"
Huyền Diên lạnh nhạt cười nói: " Phụ hoàng đang ở biên cương, chính sự của Huyền Vũ quốc ta cần phải lo lắng, ta nghe nói có người mưu đồ bí mật gia hại Huyền Ba, cho nên phải gia tăng thêm người bảo vệ cho Thanh Nguyệt Cung!"
Huyền Tư Linh châm chọc nói: " Ngươi quả thực đối xử với muội muội tốt quá, nhưng làm như vậy sẽ khiến cho lòng người hoảng sợ, vì sao không thương lượng với người khác một chút?"
Huyền Diên cười lạnh nói: " Đại sự của triều đình ta có cần xin chỉ thị của trưởng công chúa hay không?"
" Ngươi!" Huyền Tư Linh bị câu nói của hắn làm tức giận đến nói không ra lời, nàng đột nhiên ý thức được Huyền Diên chỉ trong một đêm đã thay đổi rất nhiều, trên người hắn tràn ngập khí phách và mạnh mẽ trước nay chưa từng có, điều này trước kia chưa từng phát sinh qua, chẳng lẽ hắn có điều ỷ lại, hay là mật chiếu bị hắn tìm được thành công?
Huyền Diên nói: " Chuyện cho tới bây giờ, ta không giấu giếm ngươi nữa, công chúa đã bị bắt cóc, tặc tử mưu đồ hại công chúa chính là Đường Liệp!"
Nội tâm Huyền Tư Linh kịch chấn, chẳng lẽ chuyện mình dặn Đường Liệp hạ độc đã bị bại lộ? Nhưng nghĩ lại việc này rất kỳ lạ, Đường Liệp căn bản không thể bắt cóc công chúa, Huyền Diên vì sao phải vây quanh Thanh Nguyệt Cung, lại không cho người đi vào, hiển nhiên có dụng tâm cực kỳ hiểm ác.
Huyền Diên có chút đắc ý nhìn Huyền Tư Linh nói: " Tất cả mọi người đều biết Đường Liệp là do trưởng công chúa mời vào trong cung, bây giờ hắn mưu đồ hại công chúa, cũng đem công chúa bắt cóc, trách nhiệm này chỉ sợ trưởng công chúa cũng có quan hệ phải không?"
Huyền Tư Linh cười lạnh nói: " Gài tội cho ta? Mời Đường Liệp vào cung chữa bệnh hình như cũng không phải chủ ý của một mình ta, chẳng lẽ thái tử không có liên can sao?"
Huyền Diên cố ý thở dài: " Ta chỉ một lòng muốn cứu muội tử, cho nên mới lầm vào cái tròng của tặc tử này, trưởng công chúa hiểu rõ hắn vượt xa ta, lần này vì sao nhìn không thấu gian mưu của hắn? Hay là trong lòng trưởng công chúa có ẩn tình khác?"
" Hỗn trướng!" Huyền Tư Linh rốt cuộc ức chế không nổi sự phẫn nộ trong nội tâm, lớn tiếng mắng: " Huyền Diên! Dã tâm của ngươi ai ai cũng đều biết rõ, trống rỗng nói xấu ta rốt cuộc có ý đồ gì? Vô luận trong Thanh Nguyệt Cung xảy ra chuyện gì, lẽ ra ngươi phải đem tính mạng của Huyền Ba làm trọng, bây giờ lại đem người tới phong tỏa Thanh Nguyệt Cung, rõ ràng là bức bách Đường Liệp bất lợi với công chúa!"
Huyền Diên cười ha ha nói: " Ta quả thực là bội phục sức tưởng tượng của ngươi! Chuyện này không đơn giản chỉ là chủ ý của ta, trước khi vây khốn Thanh Nguyệt Cung, ta đã được Tư Mã tướng quốc và Phổ Long Khải tướng quân đồng ý."
Lúc này Huyền Tư Linh mới ý thức được tính nghiêm trọng, khó trách Huyền Diên dám công nhiên làm ra chuyện như vậy, nguyên lai hắn và Tư Mã Thái, Phổ Long Khải đã sớm ở chung chiến tuyến, đây là chuyện mà nàng và Á Đương Tư không tính ra, bọn họ chỉ chú ý phong mật chiếu đang ở đâu, cố gắng lợi dụng mật chiếu, định đem Huyền Diên và Huyền Ba cùng tiêu diệt, sau đó thừa dịp đế quân vắng mặt tại đế đô, mạnh mẽ đoạt quyền, không nghĩ tới trăm mật lại chỉ một sơ hở, Huyền Diên vốn không được họ xem vào mắt lại có thể ra được chiêu lợi hại này, tình thế đột nhiên lại phát triển thật có lợi cho hắn.
Huyền Tư Linh giận dữ hươ ống tay áo: " Huyền Diên, chuyện này nếu rơi vào trong tay phụ hoàng của ngươi, nhìn ngươi làm sao trả lời?"
Huyền Diên cười lạnh: " Huyền Diên tự hỏi chuyện đã làm hôm nay có trời đất chứng giám, ngược lại là trưởng công chúa nên suy nghĩ làm sao giải thích cho phụ hoàng chuyện của Đường Liệp?"
Huyền Tư Linh oán hận trừng mắt với hắn một cái, xoay người đi vào trong, lại bị hai gã võ sĩ chận đường.
" Làm cái gì?" Huyền Tư Linh giận dữ quát lên.
Huyền Diên bình tĩnh nói: " Trước khi bảo đảm muội tử của ta bình an vô sự, ta muốn trưởng công chúa phải rời nơi này trước."
Phổ Long Khải bất an đặt con cờ xuống, Tư Mã Thái ha hả cười nói: " Lão đệ, hôm nay ngươi nhất định thua!"
Phổ Long Khải cười khổ nói: " Không được, không được, ta giờ phút này tâm loạn như ma!" Hắn tự tay xoa bàn cờ cho rối loạn, trong ánh mắt toát ra vẻ áy náy: " Chúng ta làm như vậy có phải có lỗi với đế quân?"
Vẻ mặt Tư Mã Thái lặng như nước không chút dao động, nhưng trong lòng cũng bất an như Phổ Long Khải, hắn thấp giọng nói: " Ngươi cho là người có thực lực cực mạnh trong triều là ai?"
Phổ Long Khải không cần suy nghĩ liền đáp: " Á Đương Tư!"
Tư Mã Thái gật đầu nói: " Chuyện đế quân hạ mật chiếu là từ trong miệng Hoắc Cao truyền ra, Hoắc Cao là ai? Đem chuyện này tiết lộ cho thái tử là có mục đích gì?"
Phổ Long Khải thấp giọng nói: " Huyền Tư Linh là ân nhân cứu mạng của Hoắc Cao, lần này Hoắc Cao làm vậy chắc chắn là do ý của Huyền Tư Linh! Hắn đem chuyện mật chiếu tiết lộ cho Huyền Diên, mục đích là muốn xúi giục Huyền Diên xuống tay đối phó công chúa!"
Tư Mã Thái cười nói: " Lời suy đoán của ngươi không sai, nếu Huyền Diên xuống tay đối phó công chúa, thì đã rơi vào tròng của bọn họ! Nếu ta không đoán sai, Á Đương Tư cũng sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, dùng chuyện của công chúa gây lớn ra, một mũi tên hạ hai chim cả thái tử và công chúa, bình định mọi chuyện cho trưởng công chúa Huyền Tư Linh, dẹp bỏ tất cả chướng ngại lên ngôi của cô ta!"
Phổ Long Khải thở dài nói: " Đây là nguyên nhân ngươi bảo ta theo duy trì thái tử Huyền Diên?"
Trong đôi mắt Tư Mã Thái toát ra quang mang cực kỳ phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới nói: " Với tiền đồ của đế quốc mà nói, Huyền Diên mới danh chính ngôn thuận là người kế thừa, việc chúng ta làm cũng không thẹn với đế quân, theo ích lợi của chúng ta mà nói, nếu âm mưu của Á Đương Tư thực hiện được, chỉ sợ đầu tiên chính là đối phó hai chúng ta."
Phổ Long Khải tràn đầy đồng cảm gật đầu: " Mặt ngoài của đế đô nhìn như còn bình tĩnh, nhưng sóng ngầm sau lưng bắt đầu khởi động, Á Đương Tư tùy lúc đều có thể đột nhiên làm khó dễ!"
Tư Mã Thái nói: " Bảo Thụ Vương đêm qua đột nhiên mất tích, phụ cận đài cao hắn dùng để tưởng nhớ vong thê tìm thấy không ít vết máu và dấu tích đánh nhau, chuyện này đủ để chứng minh Á Đương Tư đã bắt đầu hành động, nếu chúng ta không áp dụng sự quyết đoán để thi thố, sẽ hoàn toàn rơi xuống hạ phong."
Phổ Long Khải nói: " Nhưng dù sao công chúa cũng là vô tội, trong lòng đế quân nàng mới là người kế thừa thích hợp, lần này chúng ta đã hại khổ nàng rồi!"
Tư Mã Thái cười lạnh: " Ngươi muốn thành đại sự, không câu nệ chuyện nhỏ, mặc dù công chúa được đế quân thương yêu, nhưng tính tình nàng thiện lương đơn thuần, căn bản không thích hợp nắm quyền lực của đế quốc trong tay, Huyền Diên mặc dù lòng dạ độc ác và tầm mắt hơi kém một chút, nhưng dù sao cũng đã làm thái tử nhiều năm, trong lòng quốc dân đã sớm xem hắn là đế quân tương lai, huống chi từ chuyện lần này mà xem, hắn ra tay quyết đoán độc ác, đây mới là khả năng làm vua của một nước."
Phổ Long Khải đột nhiên hỏi ngược lại: " Sau này Huyền Diên có dùng thủ đoạn thế này để đối phó chúng ta hay không?"
Trên mặt Tư Mã Thái hiện ra một nụ cười bí hiểm: " Hắn không dám đâu..."
Á Đương Tư nhìn phương hướng hoàng thành thật lâu, chuyện hung hiểm liên tục phát triển đã viễn siêu sự tưởng tượng của hắn, vốn tưởng rằng đại cục đã sắp nắm trong tay mình, không nghĩ tới Tư Mã Thái và Phổ Long Khải đột nhiên hợp lại duy trì cho Huyền Diên, chuyện này làm toàn bộ kế hoạch của hắn bị phá vỡ.
Thanh Nguyệt Cung bị vây, Huyền Ba công chúa sống chết chưa biết, trưởng công chúa Huyền Tư Linh sau khi vào cung thì không còn tin tức, bây giờ tốt hay xấu cũng rất khó nói.
Không có Tư Mã Thái và Phổ Long Khải duy trì thì Huyền Diên căn bản chỉ là một tên phế tài, đến bây giờ Á Đương Tư vẫn không nghĩ ra vì sao Tư Mã Thái vẫn luôn trung lập nay lại kiên định đứng bên Huyền Diên, vậy điều gì thúc đẩy Phổ Long Khải đột nhiên thay đổi lập trường của hắn?
Lai Tư Đặc lặng lẽ đi đến bên người cha: " Cha! Hoắc tổng quản cầu kiến!"
Á Đương Tư gật đầu, đưa tay chỉ hướng Phương Thảo Đình.
Hoắc Cao vẻ mặt nghiêm túc đi tới trong Phương Thảo Đình, nhìn thấy Á Đương Tư, thở dài một hơi nói: " Đại tướng quân, trưởng công chúa bị thái tử giam lỏng, vì sao ngươi không đi cứu nàng?"
Á Đương Tư cũng không trả lời câu hỏi của Hoắc Cao, hỏi ngược lại: " Tình huống Thanh Nguyệt Cung thế nào rồi?"
" Thái tử cho người vây khốn Thanh Nguyệt Cung trùng trùng, tuyên bố ra ngoài Đường Liệp đã bắt cóc công chúa, không ai biết được tình hình cụ thể bên trong."
Á Đương Tư nở nụ cười: " Huyền Diên đột nhiên thông minh hơn nhiều!"
Hoắc Cao thấp giọng nói: " Nếu không phải hai lão kia cho hắn chỗ dựa, hắn làm sao có lá gan lớn như vậy!"
Á Đương Tư nói: " Trong khoảng thời gian ngắn hắn không dám làm ra cửa động gì đâu!" Hắn nói những lời này an ủi Hoắc Cao.
Hoắc Cao nói: " Nhưng trưởng công chúa đã bị giam lỏng, nếu hắn hạ quyết tâm giết chết công chúa, thì sẽ gia hại trưởng công chúa, liền có thể diệt trừ tất cả những người có khả năng uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn! Đại tướng quân tay cầm trọng binh của đế đô, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, chúng ta liền có thể xông vào hoàng thành cứu ra trưởng công chúa!"
Á Đương Tư cười lạnh nói: " Ngươi cho ta là cái gì? Nghịch tặc sao? Mưu phản à?"
Hoắc Cao bị dọa hấp tấp cúi đầu xuống.
Ánh mắt Á Đương Tư nhìn mặt trời đang hạ xuống phía tây, thật ra hắn đã sớm suy nghĩ cân nhắc chuyện xuất binh, nhưng bây giờ xuất binh không khác gì tuyên bố mình mưu phản, Huyền Diên dám chắc sẽ gây lớn chuyện này. Chuyện xuất binh hắn vẫn đang chờ đợi cơ hội, hắn đang chờ tin về cái chết của Huyền Ba công chúa, hay là trưởng công chúa, vô luận hai người họ xảy ra bất cứ sự tình gì, Á Đương Tư đều có lý do chính đáng để xuất binh.
Trong Thanh Nguyệt Cung thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai của cung nữ nội thị, ánh lửa và khói mù từ bốn phía Thanh Nguyệt Cung thăng đằng lên, Đường Liệp và Uyển Nguyệt ngồi bên giường Huyền Ba công chúa, ánh mắt đều dị thường ngưng trọng.
Trong lòng Đường Liệp đã hiểu được, lần này Huyền Diên sẽ không cho mình cơ hội sống sót, vô luận là hắn hay là Huyền Ba chỉ sợ rốt cuộc không thể ra khỏi Thanh Nguyệt Cung.
Ánh mắt ẩn sau mặt nạ bằng vàng của Huyền Ba công chúa toát ra vẻ bi ai sâu thẳm, vì ngôi vị hoàng đế, Huyền Diên không hề nghĩ đến thâm tình cốt nhục huynh muội, đã cố tình đem mình thiêu chết ở trong Thanh Nguyệt Cung.
Ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, cũng là những cung nữ muốn chạy trốn khỏi cung bị tên bắn lén bắn chết, trước khi chết phát ra tiếng kêu thảm thiết.
" Công chúa! Mau nghĩ biện pháp chạy trốn, lửa sẽ lan tràn tới đây rất nhanh!" Uyển Nguyệt hoảng sợ nói.
Huyền Ba công chúa u nhiên thở dài một hơi.
Đường Liệp chậm rãi đứng dậy, hắn đi nhanh ra ngoài cửa.
" Ngươi làm gì?" Huyền Ba nhẹ giọng nói.
" Dù sao phải chết, không bằng ta lao ra liều mạng, giết thêm mấy tên chôn cùng với ta!" Đường Liệp lớn tiếng nói, hai thò tay phỏng chừng một chút, bên trong súng lục còn được mười viên, vận khí tốt có thể giết được mười người, may mắn có thể giết được cả Huyền Diễn hỗn đản.
" Chúng ta sẽ không chết!" Một câu nói của Huyền Ba tức khắc làm Đường Liệp dừng phắt lại.
Huyền Ba xốc lên nệm giường, ở trên giường nhẹ nhàng sờ một chút, trong tiếng vang mặt giường dời sang một bên, phía dưới lộ ra một hang động sâu không thấy đáy.
Đường Liệp vừa mừng vừa sợ, không nghĩ ra dưới giường lại giấu giếm cơ quan, vốn tưởng rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới chuyện đột nhiên có thể xoay chuyển.
Huyền Ba cầm lấy cây nến trên bàn, dẫn đầu chui xuống hang động.
Đường Liệp và Uyển Nguyệt hấp tấp đi theo sau nàng, đi hơn mười một bậc thang xuống dưới, đi vào khúc quanh, Huyền Ba sờ vào phù điêu trên vách tường, sau khi xoay tròn hai vòng, thì nghe được tiếng mặt giường trượt đi, đã che lại hang động như trước.
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Thông đạo dưới đất này là lưu cho hoàng tộc khi có chuyện tất yếu chạy trốn sử dụng, trước khi phụ hoàng xuất chinh mới thổ lộ với ta bí mật này, có lẽ ông ấy đã sớm dự đoán được chuyện hôm nay sẽ xảy ra!" Trong ngữ khí toát ra sự cô đơn vô hạn.
Đường Liệp vẫn đang đắm chìm trong sự vui sướng vì tìm lại được đường sống trong chỗ chết, nhỏ giọng hỏi: " Bí đạo này đi thông nơi nào?"
Huyền Ba lắc đầu: " Ta chỉ đi tới đây, cũng không biết lối ra ở nơi nào, nhưng phụ hoàng từng nói qua, đường ra của bí đạo nằm trong hoàng thành, cho dù chúng ta chạy đi, cũng không ly khai khỏi hoàng cung."
Thần kinh của Đường Liệp vừa buông lỏng thì lại căng thẳng lần nữa, nếu bất hạnh bị vây trong phạm vi khống chế của Huyền Diên, chỉ sợ bọn họ vẫn không thể thoát ly khỏi nguy hiểm.
Ba người quanh co đi tiếp, lộ trình chừng hơn một dặm, ánh nến đột nhiên dập tắt, trước mắt lâm vào bóng tối, Huyền Ba vô ý thức dừng chân, Đường Liệp vẫn không thu nhịp bước, thân hình va chạm vào trên thân thể mềm mại của Huyền Ba, Huyền Ba kìm lòng không được thét lên một tiếng, trên mặt nóng lên, may là ở trong bóng tối, người khác không thấy được sự lúng túng của nàng.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Còn mồi lửa không?"
Huyền Ba và Uyển Nguyệt cùng đáp: " Không có!"
Đường Liệp nói: " Ta đi phía trước, hai ngươi nắm ống tay áo của ta, để tránh bị lạc!" Thân là nam tử hán, loại trường hợp này phải đi phía trước.
Huyền Ba và Uyển Nguyệt đi theo phía sau Đường Liệp, trong bóng tối hai mắt không thể nhìn rõ phía trước, Đường Liệp chỉ nhờ vào đôi tay sờ soạng đi tới, sờ vào trên vách tường, khoảng nửa giờ sau đã đi tới cuối đường.
" Phía trước không còn đường nữa!" Đường Liệp thấp giọng nói.
Huyền Ba sờ soạng theo vách tường, vách bên trái đụng phải một phù điêu hình rồng, vui vẻ nói: " Là nơi này rồi, chỉ cần vặn chiếc vòi chuyển lên trên một vòng, chúng ta liền có thể ra khỏi..." Tay nàng cầm vào chiếc vòi định động thủ, lại bị Đường Liệp chụp lấy bàn tay, nàng vừa thẹn vừa giận, tưởng rằng Đường Liệp đang cố ý chiếm tiện nghi của nàng, vừa muốn trách cứ, lại nghe Đường Liệp nói: " Cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài một chút đã!" Đến đó nàng mới biết Đường Liệp cũng không có ý động chạm nàng.
Đường Liệp áp tai vào vách tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên: " Bên ngoài rất yên tĩnh, hẳn là an toàn."
Huyền Ba đang muốn động thủ, lại nghe Đường Liệp nói: " Chờ ta một chút, ta lập tức trở lại!" Hắn xoay người hướng nơi xa đi tới.
Trong lòng Huyền Ba tò mò, không biết hắn lại nghĩ tới điều gì, nghiêng tai lắng nghe, lại nghe được trong bóng tối có tiếng nước chảy, tức khắc hiểu được Đường Liệp đang làm cái gì? Gương mặt lập tức đỏ lên, tên vô liêm sỉ này không ngờ là đang tiểu tiện ngay trước mặt hai nữ hài tử!