Số lần đọc/download: 993 / 17
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:57 +0700
Chương 30: Lọt Vào Hỗn Trận
H
àn Tùng Bá và Kỳ Hoa Nữ theo con đường quan lộ đi thẳng về hướng thị trấn Tế Châu. Đôi nam nữ thiếu niên định tới đó nghỉ qua một đêm rồi sáng mai sẽ lên đường. Trời tối dần. Trải qua hết dãy núi đến một cánh đồng cỏ hoang vu, mông quạnh. Hết cánh đồng cỏ lại tới một dãy đồi còn cách thị trấn Tế Châu chừng ba mươi dặm. Lúc này vầng trăng cũng vừa lên, đỏ chói như viên hồng ngọc khổng lồ, soi ánh mơ màng trên vạn vật.
Đang đi bên cạnh Hàn Tùng Bá, chợt Kỳ Hoa Nữ lên tiếng:
- Hàn Tùng Bá! Hãy đề phòng trên đoạn đường này.
Hàn Tùng Bá day qua:
- Đề phòng gì thế em?
- Đề phòng bọn Thiên Linh giáo có thể xuất hiện trên con đường này bất cứ lúc nào. Chính em đã bị bọn chúng đón chận ở phía trước mặt kia cách đây không xa.
Hàn Tùng Bá chợt hiểu:
- Ồ! Ra thế...
Giọng nói của Kỳ Hoa Nữ rất băn khoăn:
- Hàn Tùng Bá! Hay là chúng ta tìm một nơi nào kín đáo trong dãy đồi này nghỉ qua một đêm, đợi sáng mai tới thị trấn Tế Châu có thể sẽ an toàn hơn.
Hàn Tùng Bá vững niềm tin nơi mình:
- Đường từ đây tới thị trấn Tế Châu chẳng còn bao xa nữa, chúng ta cứ tới đó, đêm nay sương gió đầy trời, nằm trong dãy đồi này hiền muội sẽ bị nhiễm sơn phong, lâm bệnh dọc đường càng gặp khó khăn hơn.
Kỳ Hoa Nữ không yên trong lòng:
- Hiện giờ em nghe trong lòng hồi hộp, hình như báo điềm không hay xảy ra, cứ theo em có thể bọn Thiên Linh giáo sẽ kéo tới đây báo thù trận huyết sát môn đồ của chúng vừa rồi.
Hàn Tùng Bá trấn an:
- Em hãy yên tâm. Nếu bọn Thiên Linh giáo kéo tới báo thù anh sẽ cho chúng một bài học thật đích đáng để không còn tự do tác oai, tác quái trên giang hồ như từ trước nữa.
Thấy Hàn Tùng Bá cương quyết, Kỳ Hoa Nữ không nói thêm một lời nào nữa, nhưng trong lòng nàng luôn luôn phập phồng lo sợ. Hai người trổ thuật khinh công đi nhanh hơn trước cố nhanh chóng tới thị trấn Tế Châu. Đến bốn quả đồi thấp kia theo hình thái tứ tượng, Hàn Tùng Bá và Kỳ Hoa Nữ vừa lọt vào chính giữa, thình lình có tiếng quát tợ sấm rền:
- Tiểu tử, ngưng lại!
Liền đó, bốn chiếc bóng to lớn thường từ phía sau bốn quả đồi phóng xuống dàn ngang trước mặt Hàn Tùng Bá và Kỳ Hoa Nữ. Hàn Tùng Bá và Kỳ Hoa Nữ ngưng bước, đưa mắt nhìn bốn chiếc bóng vừa xuất hiện. Đó là bốn quái nhân mặt mày đều hung ác như nhau. Một lão vận phục y Thiên Linh giáo thuộc thượng thừa, ba lão vận theo lối Thượng Khanh. Dĩ nhiên tất cả thuộc cao thủ tuyệt hạng trong Thiên Linh giáo.
Quái nhân có bộ mặt như lão Phán Quan từ cõi âm hiện về trầm nặng giọng:
- Tiểu tử, ta chờ ngươi từ lâu rồi.
Hàn Tùng Bá lạnh lùng:
- Ngươi là ai?
- Phó giáo chủ Thiên Linh giáo!
- Ồ! Thế ra là ngươi đây. Ngươi chờ bản tiểu gia có chuyện gì?
- Đòi món nợ máu ngươi đã vay lúc chiều, giết gần bốn mươi môn đồ của bản giáo.
Hàn Tùng Bá ngạo mạn:
- Ngươi đòi món nợ máu, hay bọn ngươi tới đây nạp mạng cho bản tiểu gia.
Lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo dừng cặp lông mày rậm, quát lên:
- Tiểu tử chớ tự thị, bản Phó giáo chủ thề sẽ vò xác ngươi ra trả thù cho chúng môn đồ.
Ngọn chưởng to lớn của lão Đại ma đầu giơ lên. Lão quái nhân đứng phía trái lướt tới. Phó giáo chủ Thiên Linh giáo hừ lạnh một tiếng tháo lui ra ngoài đứng nhìn. Lão quái nhân tiến tới đối diện cùng Hàn Tùng Bá giọng trầm hẳn xuống:
- Tiểu tử, nạp mạng au!
Hàn Tùng Bá lạnh lùng:
- Danh hiệu của ngươi là gì? Bản tiểu gia không giết những kẻ vô can.
Quái nhân chớp cặp mắt sáng rực tinh quang:
- Tiểu tử chớ cuồng vọng. Trung Sơn đạo sĩ chính là bần đạo hiện đang giữ chức vị Thượng Khanh trong Thiên Linh giáo.
Hàn Tùng Bá trêu tức:
- Lão Đại ma đầu Thiên Linh giáo chủ sai lão đi lùng sục tìm bắt gái tơ mang về Tổng đàn ác đạo cho lão hưởng lạc à?
Trung Sơn đạo sĩ giận dữ quát:
- Tiểu tử quả điên cuồng, nhận chưởng!
Trung Sơn đạo sĩ vỗ một chưởng. Quái phong liền nổi dậy ào ào. Nhìn luồng quái phong cuộn tới Hàn Tùng Bá nghĩ thầm:
- Đây là quái chiêu, thế ta cũng nên dùng loại nó đối đầu xem thế nào.
Nghĩ vậy, Hàn Tùng Bá triển ra một chiêu “Truy Phong Phật Thủ” ngăn chặn luồn quái phong kỳ dị.
Bộp!
Một tiếng nổ âm thầm, không có áp khí, luồng quái phong vụt biến mất. Luồng quái phong bị chiêu “Truy Phong Phật Thủ” diệt đi rồi. Trung Sơn đạo sĩ lui nửa bước, trố mắt nhìn Hàn Tùng Bá hết sức kinh dị vì nội lực gần một trăm năm và quái chiêu của chàng vừa thi triển.
Hàn Tùng Bá hét:
- Trả chiêu!
Đạo kình nặng như núi lở từ nội chưởng của Hàn Tùng Bá áp tới Trung Sơn đạo sĩ. Chàng thiếu hiệp đã ra chiêu “Bạt Hải Di San” với mười thành công lực. Ý định của chàng thiếu hiệp là phải đánh ngã Trung Sơn đạo sĩ chỉ một chiêu này. Bởi vì sau khi đấu nhau một chưởng Hàn Tùng Bá nhận rõ công lực của lão quái nhân rất lợi hại, lại còn ba tuyệt thủ chờ đợi xuất chiêu, nếu để bọn chúng hợp đấu quả là điều nguy hiểm cho chàng. Giờ chàng cần phải diệt trước một lão sau đó tính tới ba lão kia.
Không ngờ Hàn Tùng Bá đổi chiêu thế mạnh như sóng cuồng ngoài đại hả, Trung Sơn đạo sĩ kinh hoảng quát:
- Tiểu tử! Ngươi biết sử dụng chiêu thức của Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm nữa sao?
Mồm quát, ngọn chưởng của lão đạo nhân cất lên đẩy tới một luồng quái phong chống đỡ.
Ầm!
Hai chân Trung Sơn đạo sĩ lún sâu dưới mặt đất, thân hình lắc lư nhiều lượt, cánh hữu chưởng buông thõng xuống như vừa bị sét trời giật nhằm. Đương nhiên Trung Sơn đạo sĩ đã thua Hàn Tùng Bá ở chiêu thứ nhì này. Sợ đồng bọn sa cơ, lão quái nhân áo xanh lắc mình tới quát:
- Đạo hữu hãy ra ngoài nghỉ tay, gã tiểu tử này đã có bần tăng xử trí.
Hàn Tùng Bá khinh khỉnh:
- Báo danh!
- Đông Nhạc thiền sư là bần tăng. Nay đã rõ danh hiệu của ta rồi hãy mau quì xuống đó, đừng đợi ta động thủ sẽ nhận lấy cái chết chẳng toàn thi thể.
Hàn Tùng Bá ngạo mạn:
- Thế ra lão là Đông Nhạc thiền sư đó à? Bản tiểu gia từng nghe lão vào núi Đống Nha mai danh ẩn tích đã lâu rồi, cứ tưởng con thuyền Bát Nhã độ lão chóng thành chánh quả, nào ngờ nay lão lại động lòng phàm, vâng theo lời lão đại ác ma Thiên Linh giáo chủ lùng bắt gái đẹp làm điều dâm ô, đê tiện, chỉ sợ e đêm nay lão một đi mà chẳng trở về đã không thành Phật trên niết bàn mà lại làm quỷ không đầu dưới địa ngục.
Đông Nhạc thiền sư bị sỉ nhục nên cơn thịnh nộ quát lên vang lừng:
- Tiểu tử đừng điên cuồng. Bản bần tăng quyết lấy mạng của ngươi đây.
Vừa dứt câu, Đông Nhạc thiền sư đã vỗ một chưởng nặng tợ quả đồi đổ. Vốn đã ngầm vận mười thành công lực từ trước, Hàn Tùng Bá cất ngọn chưởng lên nghênh đón. Bóng chưởng khổng lồ “Bạt Hải Di San” xuất hiện. Hàn Tùng Bá quyết hạ Đông Nhạc thiền sư nên sử dụng chưởng lực hùng mạnh ngay từ chiêu đầu.
Ầm!
Mặt đất chuyển rung một tiếng nổ kinh hồn. Đã thấy Đông Nhạc thiền sư tháo lui một bước, thần sắc trên bộ mặt hung ác thay đổi. Đã chiếm lấy thế thượng phong, Hàn Tùng Bá hét:
- Nhận chiêu!
Chàng thiếu hiệp tiếp thêm một chưởng “Bạt Hải Di San” gia tăng hai thành công lực, thế mạnh tợ núi lở. Ngó thấy bóng chưởng khổng lồ, bao trùm chu vi ba trượng Đông Nhạc thiền sư hãi hùng quát:
- Tiểu tử hạ độc thủ!
Đơn chưởng của lão thiền sư theo tiếng quát giơ lên vận toàn lực chống đỡ.
Ầm!
Đông Nhạc thiền sư cài ngược hai chân vào mặt đất trở về phía sau nửa trượng, thân mình lắc động không ngừng. Hàn Tùng Bá chưa chịu ngưng tay, xê mình tới giở ngọn chưởng lên.
Lão quái nhân áo đen lắc mình tới quát:
- Tiểu tử ngưng tay!
Hàn Tùng Bá tung luôn hai đạo nhân hào khí bố lên trên gương mặt:
- Hãy báo danh tánh.
- Vạn Lý Thần Xu.
- Lão có liên hệ gì với Thiên Linh giáo?
- Đệ nhất thượng khanh Thiên Linh giáo.
Hiểu rõ Hàn Tùng Bá rất lợi hại, Vạn Lý Thần Xu dứt câu liền xuất chưởng. Đạo kình có sức nặng ngàn cân nhằm ngay tâm huyệt Hàn Tùng Bá. Hàn Tùng Bá hừ lạnh, chấn ra một chưởng “Bạt Hải Di San” gồm mười hai thành công lực.
Ầm!
Vạn Lý Thần Xu loạng choạng máu miệng ứa ra khí huyết trong người sôi trào. Liên tiếp cả ba lão quái nhân đều thua trận trong một thời gian ngắn công lực Hàn Tùng Bá quả nhiên quỷ thần vô lượng cũng nhờ mấy ngày ở trong Vong Tình cốc. Lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo từ từ bước tới đối mặt cùng Hàn Tùng Bá.
Lão day qua Vạn Lý Thần Xu:
- Hiền hữu hãy ra ngoài để mặc bản tọa đối phó với gã tiểu tử này.
Vạn Lý Thần Xu lặng lẽ trở lui ra ngoài, uống linh đan chữa trị vết nội thương. Lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo trầm giọng:
- Tiểu tử! Kể ra công lực của ngươi thuộc hàng quán thế siêu phàm, nhưng giờ đã gặp phó bản tọa rồi không còn dương dương tự thị nữa. Tốt hơn, ngươi hãy theo ta về Tổng đàn, bái kiến Giáo chủ, gia nhập hàng ngũ Thiên Linh giáo, ta sẽ đề cử ngươi với chức vị Đại tổng quản, hưởng lấy cảnh giàu sang tột đỉnh cả đời, bằng cứ nghịch ngợm chống lại bản giáo sẽ nhận lấy một cái chết chẳng toàn thây, uổng phí đi một trang thiếu niên tài tuấn.
Hàn Tùng Bá cao giọng:
- Lão quỷ đừng điên cuồng. Bản tiểu gia đường đường một trang thiếu hiệp chính đạo võ lâm lại đầu hàng bọn ác đạo tà dâm của các ngươi để lưu tiếng xấu muôn đời à? Bảo thật, chính ta cũng muốn một lần tới Tổng đàn Thiên Linh giáo, huyết tẩy quần ma trừ đi đại họa cho giang hồ.
Lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo trợn cặp mắt tỏa hào quang:
- Tiểu tử! Đó chỉ tại ở nơi ngươi quá ngu xuẩn, chớ không phải bản giáo không biết đãi sĩ, chiêu hiền.
Chấm dứt câu lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo chấn ra một chưởng. Bóng chưởng to lớn màu xanh chu vi ba trượng cất bổng lên cao, thế nặng như một trái đồi. Hiểu rõ lão Đại ma đầu này là đại tuyệt thủ đứng vào hàng nghìn trong Thiên Linh giáo Hàn Tùng Bá chẳng dám coi thường, cất hữu chưởng thi triển ngay chiêu “Bạt Hải Di San” nghênh đón bóng chưởng khổng lồ màu xanh.
Ầm!
Đá chạy, cát bay một vùng mịt mù trên mặt quan lộ che lấp cả mọi người. Một lúc lâu, các bụi tan loãng vào không gian theo trận gió, sân trường trở lại quang đãng dưới ánh trăng soi sáng. Lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo vẫn còn đứng nguyên vị trí chẳng hề hấn chi cả. Phía này, Hàn Tùng Bá cũng giữ nguyên tình trạng, không thấy có chút xê dịch.
Xem qua chiêu này nội lực lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo và Hàn Tùng Bá ngang bằng nhau. Trong lòng Hàn Tùng Bá đã thấy hơi lo ngại. Nội lực của lão Phó giáo chủ cao thâm như thế, nếu hợp lực cùng ba lão đạo sĩ kia quả thật nguy hiểm cho chàng. Giờ chàng cần phải trấn bớt cái khí thế của bốn lão Đại ma đầu này trước là thượng sách.
Thầm tính xong, Hàn Tùng Bá hét:
- Nhận chưởng!
Ngọn hữu chưởng của Hàn Tùng Bá vận lên toàn bộ nội lực, theo thế “lưỡng nghi” trụ hình vững chắc như núi, từ từ đẩy tới trước mặt. Chàng thiếu hiệp sử dụng ngay tuyệt chiêu “Bạt Hải Di San” để chiếm lấy thế thượng phong lúc đầu. Lão Phó giáo chủ Thiên Linh giáo ngó thấy bóng chưởng rúng động trong lòng. Không chút chần chờ, lão Đại ma đầu hơi thấp thân mình xuống, cất ngọn chưởng lên ngực, vận đủ thành công lực xô tới như cái thoi đưa.
Ầm!
Khắp sân trường đều chuyển lay trong tiếng sấm chưởng khi song phương chạm nhau. Một vùng bụi đất che mờ cả ánh trăng dội chiếu. Thật lâu mới trở lại bình thường. Chỉ thấy lão Phó giáo chủ lui nửa bước vì đạo kình nặng như trái núi của chiêu “Bạt Hải Di San”. Trong khi Hàn Tùng Bá hãy còn đứng trơ trơ trên sân trường thần sắc không hề thay đổi...