Nguyên tác: Until You
Số lần đọc/download: 2003 / 37
Cập nhật: 2015-08-15 08:00:59 +0700
Chương 30
“T
ất cả những cái này là sao, Damson?”
Stephen nhìn người hầu riêng của chàng trong gương khi anh ta buộc lại một cách khéo léo cái nút cuối cùng của một dẫy những nút thắt phức tạp trên chiếc cà vạt màu trắng của chàng, rồi nghiêng người về phía trước và đưa tay lên cằm để kiểm tra xem chàng đã được cạo râu một cách kĩ lưỡng chưa.
“Ông Hodgkin nghĩ là ngài nên nhận bức thư đó trước khi ngài rời khỏi nhà, trong trường hợp nó quan trọng,” Damson nói khi anh ta đặt cái thư rách nát lên giường chàng và chuẩn bị làm một công việc cấp bách hơn là xem xem ông chủ của anh ta đã chắc chắn ăn mặc đẹp đẽ để tới Almack hay chưa. Bỏ một chiếc áo khoác đuôi tôm đúng kiểu màu đen ra khỏi một trong những cái tủ quần áo, anh ta bước nhẹ qua tủ đựng quần áo, giũ những nếp nhăn không tồn tại ra khỏi nó. Giơ cái áo khoác lên, anh ta đợi trong khi Stephen xỏ tay vào ống tay áo, rồi anh ta vuốt tay qua vai, chỉnh lại phía trước, và lùi lại để xem xét cái thành quả tuyệt vời của sự cẩn thận và chú ý của mình.
“Hodgkin có nói lá thư do ai gửi không?” Stephen hỏi, kéo mạnh cổ tay áo sơ mi vào vị trí và điều chỉnh những cái khuy bằng saphia ở cổ tay.
“Chủ nhà trọ cũ của ngài Burleton đã gửi nó qua cho ngài. Nó được chuyển trực tiếp cho ngài nam tước ở phòng trọ cũ của ông ấy.”
Stephen gật đầu không quan tâm lắm. Chàng đã sắp xếp hóa đơn của Burleton với chủ nhà cũ của anh ta và chỉ thị ông ta gửi lại toàn bộ thư của Burleton cho chàng. Nếu đó là những lá thư được gửi từ những chỗ mà Burleton đã chi tiêu mà vẫn chưa trả tiền. Stephen cảm thấy có trách nhiệm phải thay mặt anh ta làm như vậy vì đã tước đoạt đi cuộc sống của Burleton và cơ hội để tự mình xóa các khoản nợ của anh ta.
“Đưa cho thư kí của ta,” Stephen nói, nhanh chóng bước đi. Chàng đã hứa cùng anh trai chơi vài ván bài rảnh rỗi hoặc vài vòng bài taro ở Strathmore, và chàng đang bị muộn. Sau một giờ hay hai chơi những ván bài đặt cược cao, chàng lên kế hoạch xuất hiện ở nhà Almack, và tìm cơ hội sớm nhất có thể, mang nàng ra khỏi cái “Trung tâm môi giới hôn nhân” ấy, và rồi tới vũ hội của ngài Rutherford, nơi đó có lẽ sẽ thú vị hơn nhiều đối với cả hai người bọn họ. DuVille, chàng quyết định với một sự thỏa mãn thích thú, có thể bằng lòng hộ tống Charity Thornton tới nhà Rutherford.
“Tôi đã gợi ý ông Hodgkin đưa nó cho thư kí của ngài, thưa ngài,” Damson trả lời một cách hùng hồn, phủi đi bất kì những thứ gì không nhìn thấy nhưng chướng mắt mà có thể bị dính vào bất cứ chỗ nào trên cơ thể không tì vết của chủ anh ta.
“Nhưng ông ta cứ khăng khăng là ngài phải thấy nó, để nó không trở thành tin tức bị giấu kín. Nó được gửi từ nước Mĩ.”
Nghĩ rằng nó có thể là một khoản mà Burleton đã phải trả trong thời gian anh ta ở đó, Stephen với tới lá thư và đi xuống cầu thang, mở nó ra trong khi chàng bước đi.
“McReedy ở ngoài cùng với người đánh xe,” Colfax hỏi ý kiến chàng, đưa cho chàng đôi găng tay, nhưng Stephen không nghe cũng không nhìn thấy ông ta. Tất cả sự chú ý của chàng đặt vào nội dung bức thư được gửi tới Burleton bởi cố vấn pháp luật của cha Lancaster.
Colfax để ý thấy sự bận tâm sâu sắc của chủ nhân mình với lá thư và nét mặt và thái độ buồn rầu của chàng và ngay lập tức lo lắng rằng nội dung của bức thư có lẽ bằng cách nào đó là nguyên nhân để ngài Bá tước thay đổi các kế hoạch của mình cho buổi tối nay.
“Tiểu thư Lancaster dĩ nhiên đã trông tuyệt nhất khi cô ấy rời nhà để tới Almack - và rất chờ đợi buổi tối của cô ấy, nếu tôi có thể nói như vậy,” ông ta nhận xét một cách nhấn mạnh. Đó là sự thật, nhưng nó cũng là một lời nhắc khéo của Colfax, nói lên sự quí mến dành cho cô gái người Mỹ, mà sự xuất hiện của ngài Bá tước ở Almack với tư cách là người bảo trợ cho cô là cực kì quan trọng.
Stephen chậm rãi xếp lại lá thư và nhìn người quản gia, những ý nghĩ của chàng rõ ràng về vài việc, những việc chẳng liên quan gì đến Almack và rất kinh khủng. Chàng bỏ đi mà không nói một lời nào, với những bước dài và quả quyết, khi chàng hướng tới người đánh xe đang đợi.
“Tôi e đó là một tin không tốt, Hodgkin,” Colfax nói với người trợ lí quản gia đang quanh quẩn đầy lo lắng ở góc hành lang.
“Thực là rất không tốt.” Ông ngập ngừng, cảm thấy mình không đủ tư cách để phỏng đoán, nhưng sự lo lắng cho cô gái người Mỹ đáng yêu thậm chí là còn cao hơn sự lo lắng thường trực về tư cách của ông.
“Lá thư đã được gửi tới cho ngài Burleton… có lẽ nó chỉ liên quan đến ông ấy thôi, và chẳng có chuyện gì với tiểu thư Lancaster cả.”