Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 26
T
rong khi Toàn vẫn còn bị giao động hoang mang phục vụ Hợi bị chôn sống, thêm nhiều sự việc xảy ra gây sóng gió cho ban quản trị và nhất là cho các tù nhân đã ngoắc ngoải của cơn hỏa hoạn này.
Như đã nói, từ hơn tuần này, trại giam xở xa vì tin tổng giám đốc Lý Bá Sơ đến thanh tra. Trưởng ban về khu công nên trưởng ban phải đứng mũi chịu sào.
Phó trưởng ban vẫn làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng rất kinh nghiệm. Từ sáng sớm, bạn đã chọn một bộ cơ sở dữ liệu học tập ban hành xã hội hỏi tin tức. Trước khi đến trại giam, Sơ đồ có thói quen đến thăm xã những cơ quan hành chánh địa phương để dò hỏi về những tai nạn lỗi của trại và hoạt động của từng nhân viên cao cấp. Đi thanh tra trại giam nào, Sơ bắt quân phải có những yếu tố sinh sát nhân viên trong tay mới thấy tự mãn mãn.
Câu chuyện 8 giờ sáng sau đó, sau khi xem xét trình về cựu giám đốc Thú nhồi trong trại xiềng, gây sự với tù và bị tù chiến đấu chết, phó trưởng ban cho dấu tạm thời xác thực vào một nơi kín đáo là cái kho phụ, sẽ giải quyết sau.
Được tin Lý Bá Sơ cùng đoàn tùy tùng tới xã hội từ hồi phục ngày hôm trước, và hiện tại Sơ đồ đã lên ngựa ra Trại Giam Đầm Đùn, chú ý bộ thông gió quay về, vừa đi vừa chạy để cấp báo. Từ vào trại, chú đi đường tắt, quân đoàn Lý Bá Sơ tới trại bằng đường cái quan nên hai bên không gặp nhau.
Đứng trên lầu, phó trưởng luôn luôn đi ngược xuôi hai ngã đường lớn được đưa tới trại giam, trong lòng hồi hộp lo sợ. Uy danh và thành tích của Lý Bá Sơ rất lớn, đã tạo ra cho y một thế đặc biệt, tên tuổi vang rền không trại nào chưa biết.
Văn phòng ban quản trị có từng lầu để trưởng ban đặt bàn giấy của riêng bạch, nhân khi tím vắng mặt, phó trưởng ban sẽ dùng làm nơi tiếp theo giám đốc Lý Bá Sơ.
Trên sàn phòng giấy, có nhiều bản đồ, sơ đồ tổ chức trại giam, bảng thống kê các loại tù nhân, khả năng sản xuất trại, phát triển trại trại với số lượng vv.. Đồng chí tổng giám đốc chỉ mắt là có đủ số lượng và chi tiết cần thiết.
Chưa đạt được get get get name.
mờ trưởng ban đứng yên lặng cau mặt nhìn, từ đằng sau xa, một đám đông đang tiến nhanh về phía trại lửa. Trong đám đông, có một người cưỡi ngựa và một số người đi xe đạp bận rộn bao quanh những người cỡ ngựa. Nguy rồi, tổng giám đốc đã đến rất đột ngột.
Lệnh cấm cấp trưởng được tiến hành xuống thang, ra lệnh:
- Chuẩn bị tiếp nhận! Đồng chí tổng giám đốc sắp xếp.
Nhiều tên tuổi tu hít ré lên. Đó là lệnh cấm chính. Sau hồi phục, mười tên cảnh vệ súng ống hoàng làm một tiểu đội trưởng chỉ huy tiến ra bên ngoài cổng, dàn thành hai hàng đứng chào. Bốn, năm giám đốc đứng đầu các vị trí đã được xác định trước khi sắp xếp của phó trưởng ban, còn phó trưởng ban, y phục chỉnh tề, đi lại ngay bên cổng lửa, cố gắng tạo ra vẻ tươi dâu và trang trọng.
Trong khi đó, một thành viên giám sát khác chạy ra vùng đất trống, quay về phía các phòng giam thổi một cuộc hồi sinh báo động cho các nhân viên làm việc dưới trại hoặc đang giam giữ nhân lao động. Kịch bản đã bắt đầu...
Phó trưởng ban cố rít một hơi thuốc nhẹ trước khi liệng thuốc Cô Tiên 1 mới cháy gần một phần tư xuống đất, đi bộ đế dép Bình-Trị-Thiên lên trên thật kỹ năng cho ma nghiền sâu nền đất. Cán bộ của chế độ vô sản phải theo đuổi cần tiết kiệm, không sử dụng những loại xa xỉ của thực dân như họ vẫn giáo dục tù nhân trong những giờ học tập.
Ở đâu đó rồi, phó trưởng ban du hành thững một cách...vội vàng chiến trọng đi ra chỗ trống Trại phiu trước trại, chờ đợi những phút nguy hiểm sắp tới. Tuy Yên đã chuẩn bị kỹ thuật lưỡng cực. Phó trưởng ban vẫn không giữ vật phẩm nổi bật cho tái sinh.
Vó ngựa phi nước tiểu đã được xác định từng tiếng, rồi sau đó cùng dừng lại trước cổng lớn lửa. Bốn công ty tên là răm rắp nhảy xuống xe đạp như những người đứng đầu đội hình phòng vệ sau ngựa cỡ lớn, cuối cùng là loạt bàn tay lên súng bảo vệ tiểu liên đeo tay ngang bụng.
Từ bên trong lửa trại, phó trưởng ban đoản chạy lại, cưỡi đầu chào thượng cấp và khi còn cách thúc đẩy ba thước, y đứng nguy hiểm, vung đấm lên ngang đuôi mắt chào. Đúng lúc đó con ngựa phía tây cao đặc biệt có một vết trắng dài từ vuốt xuống đến mũi nhọn, nổi tiếng ở Liên Khu Ba và Tư, chồm hai chân trước lên cao, hí vang vang rồi bổ sung móng xuống đất cồm cột. Sau nhiều lần chồm lên như thế, Móng ngựa chỉ cách mũi dép Bình-Trị-Thiên của trưởng ban không tiến tới một kích thước.
Đó là một đòn tấn công thần kỳ của tổng giám đốc Lý Bá Sơ vẫn thường được sử dụng.
Phó trưởng ban hết hồn nhưng vẫn phải đứng béo như trời trồng, không lan lùi một bước cho đến khi chào xong.
Thượng cấp Lý Bá Sơ vẫn nhấp chuột nhỏ trên ngựa của mình, tay ghì cương lấy cảm, lạnh lùng nhìn xuống dưới không chào lại. Trong khi đó, theo hô hô của tiểu đội trưởng, tên cách cảnh vệ răm rắp bồng bềnh theo quân đội mười.
Phó trưởng ban vẫn giữ được hòa bình tuy nhiên ức chế. Ngước nhìn người ngồi trên ngựa rồi tiến lại gần, trịnh trọng cửa hàng tiếng:
- Kính chào đồng chí tổng giám đốc.
Một giọng nói tường trí, hách dịch, thể thao đáp:
- Chào đồng chí trưởng ban.
Chỉ thoáng qua thời gian hai câu chào, phó trưởng ban đã thấy đồng chí tổng giám đốc hồi phục này mập mạp, oai vệ hơn thu hồi năm gai nhiều. Mặt vuông như chiếc bánh chưng, lá mỡ dưới chân đã chết xuống, hai bên dưới lớp hai dày u như bồi thêm thịt, Sơ đồ có vẻ ngoài phú nông quê kệch nếu mặt tàn sát khí đằng sau. Nhất là cặp mắt gian tàn bạo hơn nhiều so với hồi còn làm lái xe ở bến đò Khuê. mài mòn kiếng trắng, giọng mạ loại giá tiền, nhưng vật trang sức này chỉ làm tăng thêm vẻ ngây thơ mộc mạc của bộ mặt.
Sơ mi mũ lông màu xám còn mới, vành rộng và mép cuốn cong lên như loại mũ đặc biệt trộm bò bên Mỹ thường dùng. Trước bụng, một khẩu súng Colt to tướng, ngang sườn bên trái đeo một con dao găm lớn, xung quanh bụng là một dây thắt lưng đến bản, gài đầy đạn đầu đồng sáng loáng.
Con ngựa tây cánh tay còn muốn chạy nữa, không Ngốc móng cọc cồm cột, nhưng Sơ ghìm chặt kim cương tạo con vật ngoẹo đầu về một bên, nhe hàm răng ra, vẻ mặt đe dọa không có gì chủ.
Bốn tên công an theo tổng giám đốc Lý Bá Sơ từ khu vào, vẫn đứng bao quanh phía sau ngựa, thấp lì treo hãm.
Phó trưởng nghiêng một mặt, giảm bớt hiệu ứng cho cấp độ.
Một bộ học tập của trại lửa tiến lại trước khi được phép chào đón rồi tay sẵn sàng giữ cương cương cho tổng giám đốc xuống ngựa. Một thành viên thị trường cũng mong đợi chiếc xe ba lô đeo bên mình bảo vệ giấy tờ sổ sách và vật dụng riêng mà ông tổng giám đốc luôn mang theo khi đi thanh tra.
Vừa lúc tên có thể nắm đấm dây kim cương, con ngựa cao kền đỉnh cao liên tục một phản hồi, tên có thể bộ lùi lại nửa bước nhưng tay vẫn đánh chặt đoạn cương sát mép, ghìm cứng tỉnh yên, liên tay đánh bom bốp vào nơi gần hai mắt an toàn "tá hỏa", sợ hãi an toàn. Tên này có thể được sử dụng trước khi làm ngựa đua nên biết cách giành được những con ngựa đó. Nhân dịp, sốt cũng muốn tỏ ra giải quyết nhanh chóng trước mặt thượng cấp.
Phó trưởng ban hoảng sợ, định thuộc hạ về cử chỉ gần gũi lễ nhị thì Lý Bá Sơ đã nhanh chóng nhẩy xuống đất, nhẹ nhàng mắt tỏ vẻ không hài lòng. hạc sợi dây cương lên cổ ngựa rồi lững qua cổng, tiến về phía văn phòng ban quản trị. Tên cán bộ học tập hỗ trợ lấy sợi dây kim cương và bước đi theo khi giám đốc thị trường đã rút ba lô khệ nệ trốn vào bên cạnh.
Đi bên cạnh Lý Bá Sơ, phó trưởng ban giọng vui vẻ kính cận hỏi:
- Thưa đồng chí tổng giám đốc, đồng chí phải dùng ngựa đi công tác có mệt mỏi không?
Tổng giám đốc mỏng bạch răng đen cải thiện, rấm rắn trả lời:
- Đi cả tháng cũng không mệt. Chiến thắng, trong khi bộ đội và toàn dân nỗ lực chuyển sang giai đoạn tổng phản công giành thắng lợi sau cùng, ta phải có tinh thần làm việc không biết mệt. Như vậy, một bộ có thể có một hoạt động.
Ngỗng một giây, sơ đồ nhìn phức tạp hơn nói tiếp:
- Chỉ khi nào đi thanh tra mà gặp những phần tử ăn hại, không có tinh thần làm việc tiến bộ, sợ hãi phong thủy mẫu, chỉ khi đó mới "gặp" thôi. Vì phải có "phương pháp".
Phó trưởng ban không biết nói thêm gì, "dạ...dạ" mấy tiếng.
Lý Bá Sơ lững lên lầu, xông tay sau đít, đến gần những bản sơ đồ treo trên tường, gật gà gật gù không nói một tiếng tiếng. Phó trưởng ban trình bày sơ bộ các hoạt động của Trại Sản xuất và Tiết Kiệm Đầm Đùn, sau đó đưa ra sổ sách cho tổng giám đốc xem xét.
Khám xong trại giam và xem đi xem lại nhiều con số dịch vụ hơn củi, Lý Bá Sơ vẫn không nói một cách nào đó, đi xuống trại giam một lần như các phòng giam, nhà tiểu công nghệ, nhà bếp, lò rèn, đào phong vương miện, ao thả rau muống, trại chăn nuôi, hố phân, trại phụ nữ (tại một nơi đặc biệt) rồi quay về văn phòng, xem lại sổ sách phân tích hơn là cho các cơ sở dịch vụ lần nữa.
Ngày chiều, y thanh tra khắp nơi trong trại lần thứ hai, đi đến đâu giở cửa sổ tay ngi đến đó, mời mời lại lắc đầu. Và không hài lòng về nhiều chuyện.
° ° °
Ngay từ lúc tổng giám đốc Lý Bá Sơ mới tới, cảnh tượng trong lò lửa sôi động hơn nhiều. Số cơ sở làm việc trong trại được tăng gấp ba lần. Có bốn thùng đựng nước chạy xa các ruộng rau, dưa chuột, cà... bên ngoài trại. Ban canh nông hoạt động rất mạnh, ngoài công tác cuốc đất, còn sáu đám tù đeo dây, biểu diễn kéo cày thay trâu tại các thửa ruộng gần nhất. Gần hai trăm tù đã được chỉ định ra sông càyg nứa và tre đẵn ở trên rừng thả sông về, để chỉnh sửa lại hàng rào bao quanh trại lửa và mua sắm thêm nhiều căn nhà mới. Số Việt gian và phản động ngày đông hơn, trại giam ở Khu Tư Tư chật hẹp hết.
Trong nhà tiểu công nghệ, gần hai sức mạnh xay xây vù vù như phong ba báo táp. Người gánh nặng ra xay, người gánh gánh nặng trả trong kho đập nhịp. Bây giờ, lại có gần mười phụ nữ từ trại phụ nữ đưa qua để làm công việc đồng, xanh bình, một công việc cần thiết để đạt được sự quen thuộc và vén khéo của phụ nữ. Khổ cơ sở chiến thắng như thế nhưng có nhiều anh tù vì lâu quá không được gần gũi thấy mặt đàn bà con gái, quên phắt hiện cảnh, đơn giản mắt đưa tình nụ hôn duyên mà nhăn nheo như mếu.
Toàn và Thanh được cắt vào công việc xay thóc ngay từ buổi chiều, sau giờ nghỉ. Hai người cùng nôn nả từ sáng chờ đợi lệnh là xin xung phong vào lò hơn nhưng giám thị chỉ tập họp để đưa ra sông váng nứa về lửa, còn bao nhiêu vào rừng củi, ôm về.
Toàn hoảng sợ, rên rỉ với Thanh:
- Chết rồi, anh ơi! Xay thóc ở nhà tiểu công nghệ, tránh sao gặp ông Lý. Nhưng may ông ấy đứng lại, quan sát anh em làm rồi hỏi tội trạng, lý lịch từng người thì nguy quá.
Mức độ xay thóc trung bình là năm thúng cái một buổi, tức là mười thúng một ngày. Lúa xấu nên hai thóc mới được một Bình. Nhưng bữa trưa hôm nay ông tổng giám đốc đã đến thanh tra, trại viên phải nêu tinh thần làm việc cố gắng vượt qua nên tiêu chuẩn được nâng lên là 7 thú vị nửa ngày. Trước khi tập luyện vào kho gắn lúa ra xay, giám thị Mường đã thiết lập tiêu chuẩn mới cho mọi người. Nghe vậy, anh nào cũng chết, buồn thảm thối gan đi được. Còn Thanh và Toàn, cả buổi sáng quần quạc xác chết ra bãi chôn lại gặp nhiều chuyện cảm động kinh sợ nên muốn bịnh. Tinh thần hỗn hợp chất rã, mệt mỏi, hai người càng lo sợ hơn nữa.
Tuy nhiên, hai người không phải trả phí một giây, chậm rãi bắt tay vào công việc luôn, cuốc quýt vào kho đồng thóc đầy thúng vương về nhà tiểu công nghệ,đập thóc vào cao, xay rất đều tay. Cũng như nhiều cảnh, cả hai đã có kinh nghiệm xương về công tác xay thóc.
Xay 10 thúng cái thóc cũng như đi bộ một quãng đường xa. Đi đường trường mà đi thật nhanh, đi hấp tấp, thoáng mấy lúc hai bắp chân cứng ngắc, ngay đơ, không cửa hàng bước nổi. Nếu tạm dừng ngồi yên, sẽ không thể đăng lên được. Xay thóc mà tận lực xay vù vù như chạy đua tốc độ, nhẹ hai thúng là bắp tay, Bánh vai rời mắt hoa đầu choáng, hết xay nổi những thúng kế tiếp...
Vì vậy, điều quan trọng là xay đều tay, không khan vã nhưng không chậm và biết lợi ích giây đà cao xay để nghỉ từng ngắn NÓ. Mỗi vòng được nghỉ một giây nhưng thực sự là vô cùng.
Giúp đỡ kinh nghiệm, Toàn và Thanh được hai thớt dưới cùng, giáp giáp, như thế, chỉ cần cứng mặt trước mà không phải đề phòng nhân viên của trại lửa có thể sẽ không được mong đợi từ phía sau.
Mười tám tò mò ồn ào một lúc, nghe như tiếng thác nước, đứng kế nhau mà không gọi lớn tiếng cũng không nghe thấy.
Xay được khoảng tiếng đồng hồ, chưa hết quá nửa thú vị thóc thứ hai, Toàn cảm thấy bắt đầu mệt mỏi, thơm lớn lạnh nơi xương sống, hai mắt thơm bốc lên hào quang. Anh yên thầm:
- Muốn nóng, muốn được cũng mặc kệ. Phải xay cho xong 7 thúng trước giờ nghỉ không thì... chế độ...Chế độ mất xác thực!
tinh tế đến Lý Bá Sơ, Toàn phong tỉnh chứng người, quay nhìn phía sau, thấy Thanh đang lông mày mà cung cấp cần đẳng cấp, khóe đuôi hai mép lộ rõ ra sắc như anh ta đang nổi giận. Toàn nhăn nhó cười một mình, tiếp tục Đẩy cần cao hơn thầm: Không còn gì nguy hiểm bằng thân phận con trai dưới chế độ cộng sản.
Xay hết thúng thóc thứ tư, Toàn đã mệt thật sự.
Ngoài bãi cỏ, ánh nắng gay gắt một ngày hạ hạ dịu dàng, từng ngọn gió trong rừng thổi ra mát mẻ. Ở một góc sân, đám tùg nứa nhịp đập nứa thành tràn cao. Thấy nứa, nhớ đến đòn trừng phạt 983, Toàn lại xương sống, sợ hãi liên tiếp.
Đang vét trà ở lòng sỏi sâu xuống thúng, Toàn bộ bạch tuyết nhìn. Về bên tay phải, gần cửa ra vào, một say nhân đã già, thân hình khẳng định khiu nhưng cơn đau vì bệnh, vừa xay thóc vừa ngủ gật. Thật đáng lo cho người đồng cảnh vô cùng. Xay đều tay nhưng không chắc đáp ứng giờ xay uên như thế kia, làm sao thoát bị trừng phạt. Trại viên ai cũng biết điều đó nhưng không sao điều khiển thịt bắp nổi của mình, tay chân cứ trằn, bụng lại đói hoành tráng gan, đầu bàng hoàng như người bịnh. Toàn biết lửa đốt bị rơi vào tình trạng gần như hôn mê, nhưng vì quá sợ hãi mà thân hình vẫn chưa sẵn sàng bấm nút, hai tay nắm chặt cần mỏ mà đưa ra kéo lại.
khói toàn trố mắt, phác họa một cử chỉ sợ hãi.
Người đồng cảnh thon gọn té nhào về phía trước, vập mặt vào cần quan, la lên một tiếng nhỏ nho nhỏ, bò lổm ngổm bên cạnh xay, nhỏm dậy té xuống rồi rồi dậy rồi lại té xuống, sau cùng cố gắng xong hãy sẵn sàng cần thiết, tiếp tục nhanh hơn như không có chuyện gì xảy ra. Cái đó thực sự mới lạ!
Ông già gầy gò, duy có cái bụng thon dưới áo như người mang bầu năm tháng. Đồng cảnh gọi đùa là "ông già Chướng", lâu ngày quen miệng thành tên chính thức, gọi đến "ngụy danh" này, ai cũng biết ngay.
Tuần trước, đồng cảnh thấy ông già vắng mặt, hỏi thăm nhau mới biết ông già xin nằm bệnh xá, mấy hôm sau, lại thấy ông lão xuống trại, bệnh tình không tuyên giảm nên vẫn hổn trả lời nhưng câu hỏi! Có đồng cảnh biết qua về y lý, nói ông ta xà lách vì bị sốt rét rừng quá nặng, chỉ khuyến khích giảm tay vào mạng mỡ, bệnh nhân có thể tránh lá lách chết ngay. Sức khỏe như thế nào, làm sao lão Chướng đạt được năng lực sản xuất mới? Một lần nữa, mỗi tháng luật bắt buộc tù nhân phải xung phong tối thiểu mười lần, dưới mức xung phong này, mặc định nhân chứng ra không giác ngộ, phải chịu pháp luật kỷ luật. Lần thứ nhất: Xiềng, lần thứ hai: Cùm. Than thứ ba: Thưởng thức thêm 50 hèo của Đầu Trâu, chịu đến giải pháp cuối cùng này, dù sống sót cũng trở thành con người tàn độc, tội nhân chỉ mong mau được "giải thoát" kiếp sống.
Anh em đồng cảnh biết, trong ác tâm ông già Chướng chỉ muốn chết sớm rút ngắn thời gian đau đớn, bệnh hoạn, nhã thời gian làm thân ngựa ngựa, song chưa tìm được cách chết nên chờ đợi. Cách sử dụng thường xuyên là khâu cổ tự vẫn trong rừng nhân dịp đi làm củi. Đặt một sợi dây mây, làm một bóng lọ cho chắc chắn, choàng vào cổ, làm lên cây buộc chặt sợi mây vào một cành cây chắc chắn. Rồi nhạt mắt nhẩy vào...hư vô.
Và chấm dứt cuộc đời như ông già tóc bạc người làng Văn Lâm (Phủ Lý) mà tác giả đã nói đến hồi đầu. Cũng có người vừa tắm nước mắt vừa lên cây tìm sự giải thoát, rồi trước khi leo tay nhảy không dù vào cõi chết còn hơn van dài giòng văn tự để giã từ cuộc đời khố nạn. Lại có người xàm nhảm nhí, chửi những con rồng khát máu tay sai chế độ cho sung sướng rồi mới kết thúc cuộc đời.
Nhưng lại có nhiều trường hợp hợp, đến giây phúc nhẹ, tuyệt đối hy vọng nhiên liệu sợ hãi, mất hết can đảm, đi sướt nhìn khoảng trống sâu thăm viếng trước mặt mà chạy lên cầm orth, rồi khô kiệt sức sống
Lão Chướng khó hãy thực hiện cách giải thoát như trên vì không còn đủ sức leo cây.
Nhân bữa nay, Trại cần một số tù nhân xay thóc -một công tác tương đối thư giãn-lão Hướng được ban giám thị chấp thuận cho công tác cùng 17 người khác. Nhưng bưng thúng thóc (vì không tính nổi) từ kho ra đến nhà tiểu công nghệ, ông già nhận ra mình kiệt sức rồi, bên trong mạng mỡ lại luôn có một mũi dùi vô tận hình vào thoải mái người lên, chịu không được. Ông cố trần tĩnh qua cơn đau, nắm cần leo như các đồng cảnh, nhưng chỉ nhắp nhấp nhô lên được gần hai thúng là cánh tay rời rả, vỗ gan bị kim chân rấm rứt, hai chân run run không vững, ông lão rơi vào tình trạng nửa mê nửa tháng.
Sau khi té khuỵu, vập mặt vào tay lo, ông già tỉnh lại dầu. Vừa đủ với tổng giám đốc Lý Bá Sơ để lên cấp phó trưởng ban và đoàn tùy tùng. Hải công an viên theo dõi hộ sơ đồ, còn hai tên lảng vảng ngoài hiên coi nhẹ...
Với cặp mắt thành thỏ, Sơ đồ chỉ tinh qua số lượng Bình trong thúng đặt viền quanh là y ước lượng đúng "thiện giác giác ngộ" của từng người.
Hai tay trừng phạt, Sơ đồ du hành đến gần lão Chướng, nhìn ông già từ đầu đến chân một cách khinhnhnh, rồi quắc mắt hỏi:
- Ê! Anh kia!
Lão Chướng ngại vật, thảm tự nhiên nhìn Sơ đồ không nói.
- Xay được bao nhiêu thú vị rồi?
- Thưa ngài, sắp hết hai thúng! Tôi quay lại mang thiết bị...
Tiếng thớt xay vù vù, Sơ đồ chưa rõ. Y quắc mắt nền bàn tay lên cao comma xuống một cái, ra hiệu "im lặng". Ban quản lý cấp độ nhỏ nhất:
- Ngưng xay!!
Tức thì những điều say sưa rồi liền nhân nhân lấm chấm hết về phía tổng giám đốc Sơ đồ. Phưỡn Bụng ra như ông Bằng Bạnh, Sơ dũng nghễ hỏi ông già Chướng:
- Trại được quy định vào bất kỳ thành phần nào?
- Dạ...dạ ngày trước tôi đã làm Lý Trưởng một thời gian...
Sơ sinh nổi bật như tình cờ túm được trả thù:
- MỘT! MỘT! Cường hào bá bá hả? Việt gian phản quốc hả?
Lão già trả lời thảm họa:
- Tôi có làm lý trưởng nhưng không làm cường hào đào bá như một số Lý Trưởng khác.
Sơ đồ nổi lên giận dữ:
- Bạn làm lý trưởng mà nói không đàn áp dân, không bóc lột dân, không làm tay sai cho bọn cướp phong kiến, cho thực dân cướp nước, phải không?
- Dạ...phải!
Sơ cố giữ bình tĩnh, mặt y đỏ gay lên một cách dễ sợ:
- Thằng này lo cố, không chịu thành khẩn cải tạo tư tưởng, không chịu giác ngộ.
Người cơ hội xem già không biết sợ nữa, thảm nhiên kể:
- Hồi đói năm Ất Dậu, tôi mang thóc bình ra phát hết cho đồng bào nghèo trong làng. Đến nỗi buồn sau đó, chính gia đình tôi và tôi cũng ăn ngô, ăn rau nấu với cảm ơn như mọi người, rồi cũng chết đói như mọi người.
Sơ hăm ngang:
- Cô qua bạn sợ anh em bần cố nông, những người bị bóc lột trước kia, Cướp lại thóc bạc của họ bị lọt vào vòng trong tay bạn.
Ông già vẫn không sợ hãi, hổn hển nói:
- Bin nay, tôi xin nói hết rồi chết cũng hả. Để cái giận hờn giận này mãi trong bụng, nó sẽ làm cho cơn đau lòng tàn mà chết. Giọng ông già trở nên trang trọng:
- Tôi đã giúp nhiều cách mạng từ hồi phục vẫn hoạt động trong bóng tối.
Tôi đã giúp cho anh Cả tức đồng chí Đặng xuân Khu, nhiều món tiền, nhiều tài liệu, tin tức. Tôi đã chọn đồng chí Khu trú ẩn ở nhà tôi thời gian được truy cập và sử dụng nhà tôi làm địa chỉ liên lạc...Còn nhiều người hỗ trợ cho mặt trận, chọn cách mạng tôi không sao kể kẹp...
Sơrư vang:
- Cam miệng lại, thằng kia! Tao bẻ hết răng bây giờ...Đồng chí tổng bí thư không bao giờ giúp những người hạng như bạn! Bạn phải đưa ra bằng chứng, nếu không sẽ bị trừng phạt xứng đáng về nhẹ nhàng che phủ, nhân dân và xúc phạm đến uy tín đồng chí tổng bí thư.
Nghe Sơ Sơ, ông lão dậm chân xuống đất hổn nói không ra hơi:
- Hạng người như tôi làm lý trưởng cũng như ông là lý trưởng hồi đó ở Tiên Lãng, đâu có gì khác! Duy tôi không thông minh nịnh quan trên nên không được sản phẩm hàm bá hộ như ai, tôi không là "cường hào ác bá" như các người...buộc tội.
Có thể nói từ ngày làm tổng giám đốc các trại giam, giết tù nhân một cách thích thú như giết gà rượu rượu, chưa bao giờ Lý Bá Sơ bị một trận mạ lỵ công khai dữ dội đến như thế. Y định rút súng chết già già xược ngay tại phòng nhưng làm như thế sẽ bất lợi cho y sau này. Tiếng đồng sẽ lan xa, về đến trung tăng, và cái võng bất lương hào hùng bá bá của y, dư luận sẽ phanh phui phê bình khắc nghiệt. Vậy thì tốt hơn hết là cứ để nó đấy, dùng luật nhà giam giết nó cho có nghĩa chính xác. 2
Phó trưởng ban quản trị làm ra vẻ tự nhiên điên cuồng, tuy nhiên trong ác tâm làm hả hê. Lớp sừng thuộc hạ:
- Giám thị! Bẻ hết răng già lão cố đi, để nó nói tầm bậy tầm tiếp, xúc phạn đến chính sách của chính phủ và uy tín của đồng chí tổng giám đốc. Mau! Nhốt xuống nhà cùm.
Được lệnh, một số tên xông hơi có thể đến. Ông già Chướng bất giác lùi lại, phác thảo một cử chỉ phản đối quyết định, nhìn Sơ đồ và phó trưởng ban nói lớn:
- Nếu mấy người có thể đảm nghe thật thật, như vẫn thường huênh hoang tuyên bố, xin cho tôi được nói. Nếu không xanh vì sợ sự thật, sợ dư luận của nhân dân thì xin...giết tôi đi...đáng sợ tôi đi...
Phó trưởng banrư:
- Câm mồm!! Tên chăm sóc cường hào bá bá.
Máy xông hơi tên gọi để xác định lệnh điều hành của phó thủ tướng, Sơ đồ đã nhạt màu xu hướng, rồi giọng trầm:
- Bạn muốn gì? Nói cho đúng.
Trong tâm trí, Sơ nghĩ rằng ông già sẽ tố cáo những lỗi tội đáng tội của phó trưởng ban và nhân viên quản trị, dựa vào đó, Sơ sẽ áp dụng những biện pháp quyết định để thực hiện những thư giãn tư vấn bè phái.
Ông già suy nghĩ giây lát rồi dõng dạc đáp:
- Tôi có bóng hồng hết của cải thóc lúa của tôi cho dân nghèo ở làng hồi nạn đói Ất Dậu...
Sơ nóng nảy, gạt ngang:
- Bằng chứng ở đâu? Nếu không cần đưa ra bằng chứng thì tất cả các trại viên đều làm như bạn, tự động nhận là những người có công với nhân dân, với cách mạng nhanh chóng.
Ông già gân Cãi:
- Những người làm chuyện làm lành, cả làng biết, cả huyện biết, không cần tuyên truyền mà dân chúng đều biết, trong trại giam này cũng có người đã được tôi cứu khỏi chết đói cùng gia đình hồi phục đó. Đó là thành viên trại Lợi ích, danh số 537...
Phó trưởng ban cau mặt suy nghĩ. 537 là tên tù tù bị cựu giám thị Tùng kẹp cổ chết trong xung đột đêm qua tại nhà xiềng. Nếu không gạt phắt câu chuyện này đi, dịch vụ cựu giám thị Tùng bị chúng nhân đánh đầu chết phanh phui, sẽ đưa đến phục vụ phong vương vượt ngục, nhân viên của ban quản trị hãm đàn bà con gái, ức chế dân địa phương vv..! Phó trưởng ban nhếch môi một cách nguy hiểm, tối:
- Thằng già gian manh! Thầy cô ra một nhân chứng nhưng nhân vật đó đã chết rồi. Rõ ràng là bạn đang cố ý đặt điều để lừa gạt cấp trên, lừa gạt đại diện cao cấp của chính quyền đến đây thanh tra. Thiếu thiện chí, quay lại cố gắng, vô lễ với thượng cấp...
Ông già cau mặt, vẻ suy nghĩ rất phổi, giây lâu, ông nói:
- Tôi không biết 537 đã chết. Tôi xin suy ra một nhân vật khác: Trại viên 586...
Sơ thảm nhiên ra lệnh:
- Đồng chí phó trưởng ban, dẫn dắt trại viên 586 tới đây nếu y có mặt ở trại.
Phó trưởng được phép xuất đầu:
- Xin cộng đồng tổng giám đốc lệnh.
Y móc túi lấy ra cuốn sổ tay, Girl năm, ba trang kiếm giữa những con số, rồi quay lại bảo:
- Giám thị Phiến, xuống nhà xiềng B,hướng dẫn 586 lên đây.
Sau một phút, giám thị Phiến dẫn một nhân vật xiềng xích lên nhà tiểu công nghệ. Vừa vừa thấy, phó trưởng ban lại sát bên Lý Bá Sơ thầm thì mấy tiếng ồn. Sơ co ngót rồi sừng đăm đăm, vẻ hầm hầm tức giận.
Trại viên mới tới, khoảng bốn ngựa tuổi, mặc áo cánh Quần dài Gió Nâu, gió lặn hoàng ít thấy. Tay nắm sợi xiềng, 586 đến trước sơ đồ và phó trưởng ban, gật đầu chào lễ phép nhưng tuyệt nhiên không có vẻ sợ hãi khúm núm.
Trong nhà tiểu công nghệ, im phăng phắc: Mười mấy nhân viên yên tĩnh cạnh không viền phong cảnh, rỗng rãi theo dõi. Những câu đối thoại giữa ông già Chướng với Lý Bá Sơ và trưởng ban, họ nghe câu được câu chăng. Tuy nhiên, họ cũng mong đợi đây là một dịch vụ quan trọng, sẽ làm lão hướng mất mạng như chơi. Họ càng tìm thấy điều lạ khi tìm thấy giám đốc Phiến dẫn một trại viên xiềng tiến, thái độ và cửa chỉ của người này khác biệt, đường bệ mà không xấc xược, ít được tìm thấy trong trại giam.
Sơ sinh kỹ kỹ số 586 in trên võ rồi quắc mắt nhìn thẳng vào mặt sắp xếp nhân chứng. Thật ra, 586 chưa biết được gọi về việc gì nên có vẻ bỡ ngỡ. Tuy nhiên, anh ta vẫn chịu đựng một cách thảm tự nhiên nhìn tàn bạo của Sơ, không sợ hãi cũng không mấy vẻ hoà hòa nha.
Lão Chướng cửa hàng, Sơ đồ chặn lại:
- Cam miệng! Có hỏi bạn, mới nhận được câu trả lời.
Rồi treo nhìn 586, Sơ đồ chỉ tay vào lão Chướng, hỏi:
- Anh có biết nơi này không?
586 quay nhìn lão Hướng dẫn trả lời thảm:
- Thưa...tôi có biết.
- Hồi đói năm Ất Dậu, anh có thấy tên này phát sáng thóc bình để nghiên cứu đồng nghèo tại địa phương không?
Tù 586 Im lặng giây lát. Vầng mày cau lại cho biết Đánh đang suy nghĩ rất phổi. thon cái, diện mạo của chiến binh trở lại bình thường. Cặp mắt hiền hậu ngước lên cao như tưởng nhớ, lại cũng như người xem nhìn một hình ảnh thiêng liêng thiện thiện đang phản xạ phản xạ trong không mà chỉ có view nhìn thấy.
Sau đó, 586 trả lời bằng một giọng trầm trầm:
- Chính mắt tôi không nhìn thấy việc làm phúc đức vừa nói của trại viên này...
Sơ cười nhạt nhìn già Hướng về hàm như nói "chưa rõ?". Còn ông già Chướng thì nản nản, chán chường, vẻ thất vọng cùng cực.
Nhưng 586 nói tiếp:
-...Tuy nhiên, những người tôi quen biết tại địa phương của trại viên này lại kể về những sự trợ giúp giải phóng bằng thực phẩm như thóc, ngô, cám vv..cho đồng bào bị đói đói năm Ất Dậu đe dọa mạnh khỏe. Nhớ đó, nhiều đồng bào, đừng thoát khỏi cơn đói. Những người may mắn này về sau có gặp tôi và thuật toán lại rõ ràng cho tôi nghe. Nói tóm lại, việc nghiên cứu đói thật.
Sơ và phó trưởng ban hậm hực 586, giận dữ mặt. Nhưng 586 vẫn giữ nguyên vẻ ngâm, thảm nhiên như vừa làm việc mà lương tâm con người bắt lực phải làm, dù hậu quả có thể nguy hại không.
Sơ đồ ra lệnh cho 586 về nhà xiềng xích, chăn chú nhìn. Đám đông đông sau y cũng khai thác nghiêng đầu, tò mò.
Lão Chướng chậm tiến lên mấy bước, mặt ông rạng rỡ đột ngột, miệng tươi cười hai mắt và má lại đầm đìa nước mắt.
Đến sát bên tù xiềng 586, ông già bất ngờ quỳ một gối, hai tay thủ trước thủ, kính bảo vệ đầu gối 586 mà trịnh quan trọng nói như cầu nguyện:
- Con cảm tạ ơn Chúa đã soi sáng cho con biết làm việc lành Phúc Đức, giúp đỡ đồng bào con.
Con xin cám ơn Cha! Cha đã đem lại sự an ủi của Chúa.
Xin Chúa thứ tha cho chúng tôi là kẻ phạm tội.
586 đột ngột bỡ ngỡ chút xíu, ông ta thở dốc mình xuống nắm hai cánh tay ông già rồi thân ái và nhẹ nhàng nhẹ nhàng lên, mặt ông ta lộ vẻ đau khổ không bút nào mô tả. Trong đám đông đó, có một số người nhớ. Cử chỉ của 586 có một vẻ ngoài thực tế là hoàn thiện cao cả những tên cộng sản chính Lý Bá Sơ và phó trưởng cũng phải bàng hoàng Yên tĩnh giây lát. Có vài ba người tù trong tổng số mười mấy người xay thóc kínlàm dấu câu rút rồi lim dim mắt ngước lên trời cao, nước Thiên Đàng của họ. Họ cảm thấy ngay trong nhà tù, Chúa đã đến với họ và đã lắng nghe những lời cầu nguyện của họ.
Trong nhà tiểu công nghệ vẫn im phăng phắc.
Từ Từ, Toàn Yên người theo dõi các công việc. Trong lòng anh, một niềm tin giao diện đang cao. Cộng sản độc tài áp dụng được hết như không có đàn áp được Đức Tin trong lòng người. Từ lâu anh nghe nói có vị Linh Mục tên Th. và một nhà Sư đều không có tội gì cũng bị cộng sản bắt giam, nhưng anh không rõ là ai. Bin nay tình cờ anh được tìm thấy ở Linh Mục dưới hình thức phong cách một tù xiềng. Còn nhà Sư chắc chắn là thành viên lửa 464 vẫn mạnh xác chết ra bai với Toàn và cũng chính là người cung cấp bữa trưa cho đồng cảnh. Thì ra những người có Tâm của Phật và lòng Nhẫn của Chúa dù trong hoàn cảnh giam cầm, Đức Tin của họ càng được chau chuốt sáng bóng hơn nữa.
Từ lâu, ban quản trị chú ý theo dõi hành vi của Linh Mục Th. và của Nhà Sư, có dịp thỉnh thoảng là "thanh toàn" nhưng chưa thực hiện nổi. Uy tín của vị trí linh mục đối với dân chúng địa phương và giáo đồ đã tạo ra sự trưởng thành phải nhẹ rè. Vì trong hoàn cảnh chiến tranh, cộng sản vẫn phải sợ dư luận phần nào, mà dư luận lại tỏ ra rất kính phục đạo đức và nhân sản phẩm Linh Mục Th. Đã từng có lần trưởng ban tung ra tin Linh Mục Th. chết, thiết lập dư luận bình thường, trại giam được giáo dục dân phê bình rất khắc nghiệt. Tỉnh bộ phải cho người về điều tra rồi tung ra cả một tuyên truyền giải thích.
Toàn có đang im lìm, chớp giật mình vì tiếng nói ông ổng của Lý Bá Sơ:
- 586, xuống trại!
Trong khi người tù xiềng xích thững ra ngoài sân, tù nhân thẩy đều kinh hoàng vì một chuỗi dài tên cười ghe ôm vang lên. Đó là tiếng cười của lão Chướng, tiếng cười giả tạo cố ý nói lời người nghe, và bày tỏ coi thường năng lực của chính quyền.
Ông già Chướng đang cười rũ bặt, đưa tay ôm ngang bụng, mặt nhăn nheo đau đớn. Lý Bá Sơ quay sang phó trưởng ban nói nhỏ. Đứng cách xa, Toàn chỉ thấy phó trưởng ban gõ đầu rồi quay ra cửa sổ, ngay:
- Đào Châu! 3.
Tức thì một người gãy xương, mặt mày gân guốc tắc nghẽn xuất hiện, là lên hai tiếng "có mặt" rồi chạy lại chết đứng trước mặt thành viên tổng giám đốc, phó trưởng ban nói vừa đủ nghe:
- Cho chàng cường hào bá nón cố gắng xuống cùm dưới xà-lim, chờ đợi...(câu này có nghĩa: Cùm phạm nhân trong hầm tối, bắt đói tới chết).
Đầu Trâu béo chào rồi đổi sang giận dữ xông lại cảm lạnh ông già Chướng:
- Đi theo tao!
Nhưng ông già vẫn nguyên bụng hổn hển nói:
- Tao không là "cường hào ác bá" như bọn chúng mày. Tao không có tội gì với nhân dân, tao không đi đâu hết...tao nhất định chết ở đây, trước mặt các anh em tù nhân.
Đầu Trâu giựt mạnh túm yên ông già Chướng khiến ông gần như té nhà. Biết không thể sống, kéo dài tồn lao tù thêm mấy ngày nữa chỉ nhục nhã thêm mà thôi, ông già Chướng làm dấu câu rút rồi hô:
- Đả đảo đám sát thủ! Chế độ đảo ngược độc quyền! Việt Nam dân chủ muôn năm!
Một kết quả đấm giữa mặt ông già Cánh ra xa, ngã ngửa trên mặt đất, hai tay bụng bụng nhưng không nguôi chửi.
- Bạn từ trên xuống dưới đều là những tên sát nhân...
Đầu Trâu lừ lừ đến gần, quắc mắt không nói, cách đấy mấy thước, Lý Bá Sơ và phó trưởng ban ngồi yên quan sát. Tù nhân anh ai cũng đứng chết Yên lặng bên trong cao xay, lo lắng cho số phận chính mình.
Bận đầu Trâu nhẹ nhàng đặt nhẹ một bàn chân lên trên cái bụng chương. Ông già kinh nghiệm dùng tay đưa và cố trườn ra xa. Thấy vậy, Đầu Trâu liền chỉnh sửa lại vị trí của bàn chân, rồi ấn xuống vừa đủ để ông già thấy đau mà không sơn động nữa. Cái bụng của ông già giảm xuống chất.
Đến lúc đó, Đầu Trâu vẫn đứng một chân lên mặt đất, còn chân kia đặt nhẹ trên cái chướng ngại như độc giả đã thấy.
Vậy mà ông già đã nhăn nheo, cọng gan rực rỡ lên chịu không nổi tiếng. Ông hỗ trợ mắt vì đâu, đổ lỗi bộ mặt tiếc của tên sát nhân.
Nhẹ nhàng có tiếng la "ối", tiếng la hét đau đớn của người bị bánh da xẻ thịt hay được vỗ béo gan.
Nhiều người phóng khoáng mắt lại, không nhìn. Có người cúi mặt, chạy lên cầm. Đầu Trâu đã bất ngờ luôn bàn chân trên mặt đất.
Cái bụng bị đè nặng cả thân hình lưỡng lực của Đầu Trâu thu gọn trong tích một bàn chân đè lên, xẹp lép xuống như đống bùn nhão. Tuy nhiên phát cuồng vị trí bồn tắm gan, ông già chuyên nghiệp vẫn vùng theo một phản ứng tự nhiên khiến Đầu Trâu phải nghiêng thân hình, hết nhô về phía sau lại phía sau saug giữ thăng bằng trên một chân trên bụng ông già, hai cánh tay dang rộng như người tập làm trò trò.
Một tiếng la được quy tắc lại nửa chừng, ông già há miệng để say. Đứng hơi xa, Toàn tìm thấy những thứ lỗn ngổn như cơm rau chưa tiêu, sau đó là một chất cặn màu xẫm mà anh mong đợi là máu...
thon cái, ông già nằm ngay liền kề.
Nhìn ông già nhe răng, không mím môi lại được nữa, Đầu Trâu mủm cười, lười biếng xuống mặt đất. Tức thì miệng ông già thêm ra một đống nữa.
Đầu Trâu khởi động lại trước tổng giám đốc, chưa đáp ứng được điều gì thì phó trưởng ban đã lên tiếng:
- Liện ra vườn chuối cho ra bài luôn.
Tổng giám đốc Lý Bá Sơ hãy giận dữ vừa mạt sát y, chưa phải chịu đau bao nhiêu đã chết nên mặt y vẫn ở phía sau sát khí. Y hoàn thành sau lưng, hoành tráng đi về phía cuối phòng trong khi phó thủ tướng lên mấy tiếng:
- Tiếp tục xay thóc!
Bảng câu chuyện câu vù vù. Đầu câu dẫn hai người đứng gần lại mang xác ông già Chướng ra ngoài, mỗi người xốc một bên vắng. Xác định chết lết tới đâu, phân rác ra tới đó từ hai nơi khác nhau.
Thấy Sơ và đám đông lại gần, Toàn và Thanh tái mặt, cố lấy nhịp điệu lanh lẹ, đều tay xay nhanh hơn...
Ngực Toàn Đập thình thịch.
Lý Bá Sơ đã tiến tới, anh hùng tốc độ dừng tay, đứng ngay ngắn, xử lý trước kích, xá một cái mà không kịp biết mình đã làm những cử chỉ đó ngay lúc nào đó. Rồi lại nắm cần bàng hoàng tiếp tục xay.
Nhưng Lý Bá Sơ xích lại gần thêm chút nữa, nhìn anh từ đầu đến chân, rồi sẳng giọng:
- Ê! Thằng kia!
Toàn lính quýnh nói không ra hơi:
- Dạ...dạ... Thưa cụ tổng giám đốc...
- Bạn xay với như thế, được mấy thúng rồi?
Toàn nước sơn, cố gắng trả lời rõ ràng:
- Dạ...thưa tổng giám đốc cụ, con xay hết bố thúng rồi, con đã bắt đầu thúng năm.
Lý Bá Sơ quay hỏi giám sát phía sau:
- Nó xay được mấy thúng, giám thị?
Giám sát Phiến kiểm tra số liệu trong sổ tay trả lời:
- Thưa đồng chí tổng giám đốc, được hơn là thú vị rồi, tên này dẫn đầu xuất, tính đến lúc này. Tiêu chuẩn ấn định là 7 thú vị nửa ngày ạ.
Sơ sơ lạnh lùng một bàn tay mở rộng vào thú vị, xúc động lên một chút, nghe nghía hạt thóc rồi phê bình:
- Lúa xấu quá, ban canh nông không chịu làm việc, cần phải cảnh cáo. Lúa này phải hai thóc may ra mới một bình. Làm sao đủ thóc góp nuôi bộ đội?
Nướng háy cặp mắt, Sơ đồ gọi bâng quơ:
- Thằng kia lại đây!
Cối xay vù vù, hơn nữa Toàn thất kinh hồi vía, ù tai mờ mắt nên ngơ ngác không hiểu. Sơng bú tay một cái "chóc", cong ngón tay trỏ về phía Toàn, chậm rãi.
Toàn sắt bàn tay to lớn xì đỏ đỏ như bàn tay người phong cùi, sên nhanh bên phải, bên trái như cầu nghiên cứu, Kiến rè bước lại trước mặt Sơ, hoang mang không biết số phận đưa đến đâu.
Sơ bĩm môi, móc túi một gói thuốc "Cô Tiên" còn nguyên chưa bóc, lì ra cho Toàn và nói:
- Thưởng cho Bạn vì Bạn có tinh thần cố gắng... Tên Bạn là gì?
- Dạ... trình cụ, tên con là Trần Văn Toàn...
Trong bụng, Toàn vừa sợ hãi khi thấy cả bao thuốc lá thơm chưa bóc, có thể đổi lấy quần xà lỏn còn tốt. Lâu lắm không nhìn thấy xaxốc loại sản phẩm đó, không được hít một hơi cái hương thơm mê say đã đời, quyến rũ hơn bất cứ hương thơm nào khác trên cõi đời này.
Nhưng ánh nắng đổ mồ hôi vì sợ hãi.
Đúng lúc đó, Sơ lại gói thuốc, không nói, tươi cười chờ...bẫy xập xuống.
May thay, Toàn đáp ứng thời đề cao cảnh giác, xúc tay kính cận nói như van lạy thật sự.
- Thưa cụ tổng giám đốc, con xin cúi đầu cảm ơn nhưng con không lãnh đạo vì con luôn cảnh giác, tự kiểm tra. Là kẻ có tội, được chính phủ khoan hồng cho cải tạo tư tưởng để trở thành thành một công dân tốt, con nghĩ đã là may mắn cho con lắm rồi. Thuốc lá thơm đối với kẻ có tội như con là một loại thuốc xa xỉ, khó lại, con chỉ biết hút thuốc lào như anh em... bần cố nông.
Sơ vừa cười vừa cau mặt, gay giận:
- Bạn chê thuốc lá của tao, phải không...? Tao sẽ cho bạn...
Toàn yên đởm tinh thần, không rõ nữa, chỉ thấy Lý Bá Sơ cười nhạt một vẻ ngoài chết chóc. Anh lấm lét góc trưởng ban, ngó đám đông phía sau Sơ, chuẩn bị đón nhận tai họa.
Không hiểu số nguyên ra sao mà toàn gặp những chuyện bất hạnh như thế. Bao nhiêu nhân nó không hỏi ai, lại nhẹ mình đứng cuối phòng mà thắc mắc!
Nhưng anh cũng thấy giám thị Phiến đứng sau trưởng ban nhìn anh tươi cười, lộ vẻ thích thú không biết vì lý do làm gì?
Lý Bá Sơ quay sang phó trưởng ban, lạnh lùng hỏi:
- Thằng này hạnh kiểm khác không?
- Thưa đồng chí tổng giám đốc: Trên trung bình.
Sơ đồ mắt nhìn Toàn, giận dữ:
- Bạn được cải thiện tư tưởng bao lâu rồi?
- Tools, đã được phát hành vào tháng chín.
- Bạn ăn theo phần nào?
- Trình công cụ, khẩu phần hạng C.
Sơ lạnh lùng ra lệnh:
- Bắt đầu từ bữa trưa nay, cho nó cải sang khẩu phần B.
Đến giây phút này mới biết là thoát chết, Toàn nhớ dớm nước mắt. Nhưng anh hãy còn sợ hơn là phấn khích, không biết nói sao, xá thật sâu, lí nhí cám ơn trong khi Sơ khệ nệ, lững thững ra ngoài. Toàn tôn sùng theo, thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón tay thoa mồ hôi trên lông mày, rồi lại lo lắng tay lo tiếp tục xay, bụng bảo dạ:
- May quá, dù tham gói thuốc lá là mình chết rồi!
Đến mười phút sau, Toàn mới bình tĩnh lại. Nhờ linh tính mà anh thoát chết. Trước Toàn, ở các trại giam khác, có nhiều trại giam không đáp ứng cảnh giác, sơn nhận phần thưởng "giương bẫy" của Sơ đồ nên đã mất mạng.
Đợi đến lúc trong lòng quan tâm ra thóc, Toàn vừa xông hơi ven trong khu vực cho leo xuống thúng vừa phải Thanh ra ý nói"suýt chết" Thanh đệm vai, làm ra vẻ ghê sợ, gật gù mấy cái như thế say đồng tình rồi tiếp theo.
Từ xa có tiếng ồn ào ào. Các tù nhân đi củi ở rừng đã về. Toàn quay sang bảo Thanh:
- Gần tới giờ. Up up mới để đáp ứng.
Một niềm tin được làm rộng rãi lên trong lòng. Toàn sực nghĩ đến ân đặc anh vừa được ban thưởng: Cải sang khẩu phần hạng B. Chao ôi, cầu mong bao lâu nay, từng bữa cơm, từng ngày, từng đêm, hôm nay tưởng tượng là gặp hiểm, thì bất ngờ được đến thiên nguyện. Mỗi bữa trưa được bổ sung vào bữa tối muộn, thêm một ngày nữa được hai chén nhỏ, giúp đỡ dù thế nào đi nữa!
--------------------------------
1 Tên riêng hậu phương đặt cho thuốc lá thơm Cotap, rất phổ biến nhất là trong giới công an (LTG)
2 Có độc giả cho biết vào cuối năm 1955, Lý Bá Sơ được bầu làm giám đốc nhà tù Hỏa Lò Hà Nội và chính thời gian này, ông bị đưa ra chiến đấu thuốc cường cường hào ác bá (hồi làm lý trưởng) và chết sau đó. Nếu đúng như vậy, Sơ cũng không thoát khỏi chính sách "vắt chanh bỏ vỏ" của cộng sản (LTG)
3 Từ lúc này, tù nhân mới biết họ, tên thật của Đầu Trâu. Thuyền là người Mường họ Đào tên Châu.