Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 29
H
elen đặt những viên đá thành một hàng và tập trung. Những ngón tay cô ngứa ran, không biết là do lo lắng trong những ngày vừa qua, hay do sức mạnh quyền năng mà cô có.
Cô vuốt ve cái vòng trên cổ và hít một hơi thật sâu. Làn da cô râm ran cho đến khi lướt tay trên những viên đá, cảm nhận một viên rung lên. Cô nhấc nó lên và đặt sang bên cạnh.
“Có phải nó không?”
“Không, nó là viên đá trên vòng cổ của em.” Cảm giác thật rõ ràng khi cô lướt sang viên tiếp theo. Cô hình dung Amber và nhanh chóng chuyển viên đá về phía bên phải. “Của Amber đấy”.
Cô nghĩ đến Cian. Nhưng khi cô nhấc viên đá đó lên cô lại không để nó vào đống bỏ đi. “Đây là của Cian.
Nhưng chúng ta không biết liệu sự thù hận của chú ấy có đưa Malcolm đến đây không.”
Nhìn chằm chằm vào những viên đá còn lại, ánh mắt của cô mờ đi. Helen xòe tay ra và nhắm hờ mắt.
Malcolm, nào nhóc, mày là viên nào?
Cô ngửi thấy hơi lửa và mưa. Lúc đầu, cả hai bàn tay râm ran, khiến cô tự hỏi liệu mình có muốn thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Nhưng ngay sau đó, cảm giác râm ran biến mất, nhường chỗ cho hơi nóng lan dần. Một luồng hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay khi cô đưa tay sang những viên đá bên phải. Vẫn nhắm mắt, cô cảm nhận được hơi nóng toát ra từ một viên. Khi tay cô chạm vào nó, làn hơi nóng bỏng da như muốn cháy lên tận đỉnh đầu. “Viên này.”
Mọi người trong phòng thở ra. “Giờ sao?”, Lora hỏi.
Helen nhặt viên đá lên và mỉm cười. “Chúng ta sẽ đi tìm tên khốn kiếp đó và bắt hắn dừng lại.”
“Chúng ta? Không có chúng ta.” Simon chỉnh lại từ sau lưng cô.
“Gì cơ?”
“Chuyện đó quá nguy hiểm đối phụ nữ…”
“Thôi đi, Simon. Em không mong cái chết hay điều gì đến với mình. Trừ phi anh có thể dùng thứ này làm kim chỉ nam tìm anh trai Philip, anh chẳng có lựa chọn nào ngoài việc đưa em đi cùng.”
Simon chống đôi tay to bè lên hông, sẵn sàng chiến đấu với cô.
“Con bé nói đúng đấy.”
Fin bước tới. “Và nếu hỏi con bé có điểm gì giống mẹ con không thì ta bảo rằng tranh cãi với con bé chỉ tổ tốn thời gian thôi.”
Helen mỉm cười.
“Con không thích thế.” Simon lườm cha dượng của mình. “Chiến trường không có chỗ cho phụ nữ.”
“Đồng ý”, Ian lên tiếng.
Helen định mở miệng phản đối.
“Đừng bận tâm”, Tara bảo cô. “Họ sẽ cáu kỉnh thảo luận chuyện này vài phút, càu nhàu về sự yếu ớt giới tính của chúng ta và sau đó sẽ xếp càng lại thôi.”
Duncan trừng mắt nhìn vợ. “Gì? Em nói lắp à?”
Lora cười khúc khích.
Ian lắc đầu. “Cô bé nói đúng đấy. Không thể cố làm được điều này mà không có sự giúp đỡ của Helen. Chúng ta sẽ bảo vệ cô bé, Simon. Cô bé sẽ không bị làm hại chừng nào ta còn sống.”
Todd, người giữ im lặng suốt buổi thảo luận bước ra khỏi cửa. “Tôi sẽ đưa Philip đến và gặp mọi người ở sân trong. Tôi không biết gì về cô nhưng tôi nhớ vợ con mình. Làm xong chuyện này đi thôi.”
“Tốt lắm”, Fin bước đến bên Todd. “Để anh giúp.” Helen nhìn xuống chiếc váy của mình. “Em phải thay cái này ra.”
“Khỉ thật”, Simon lầm bầm khi dẫn cô rời phòng để thay trang phục.
***
Mưa ngấm dần lên người họ khi những chú ngựa băng qua mấy ngọn đồi xanh ngắt. Ian phải dùng quyền năng của mình nhiều lần để đẩy cơn mưa nặng hạt ra xa. Helen vẫn ướt sũng.
Simon ngồi sau cô trên lưng con Kong, hai người họ đi trước dẫn đường. Helen lướt tay trên những viên đá cô nhét vào túi quần. Da cô ngứa ran và rộn ràng, viên đá là một cái la bàn. Cô đưa tay chỉ về phía tây, những người còn lại đi theo.
Bữa tiệc nhỏ khi họ rời pháo đài là lúc rạng sáng. Giờ thì đã quá trưa. Họ không bắt gặp bất kì người nào kể từ lúc rời đi, và nét mặt của cánh đàn ông cho thấy họ đang lo lắng.
Helen liếc nhìn Fin. Ông dẫn theo con ngựa chở Philip. Bị vắt ngang qua lưng gần mông ngựa, chắc chắn Philip chẳng thoải mái gì. Nhiều lần trong chuyến hành trình, Helen nhận thấy Philip đang cố gắng quan sát nơi họ đi qua. Nhấc cao đầu hẳn là quá khó khăn nên giờ hắn cứ để đầu gục xuống. Cô muốn tỏ ra chút ít thương cảm, nhưng rồi nhớ lại nỗi kinh hoàng mà hắn buộc cô phải trải qua.
Nửa dặm đường kế tiếp, viên đá lạnh hơn và sống lưng cô lạnh buốt. “Dừng lại.”
Simon giật dây cương ghìm ngựa. “Chuyện gì vậy?” Có gì đó không ổn. Họ đã đi đúng hướng nhưng không khí thay đổi và từng thớ thịt trên người cô bảo cô phải dừng lại.
“Shhh”, Fin thì thầm.
Tất cả mọi người im phăng phắc. Cả Philip cũng nhận thấy phải giữ yên tĩnh hoàn toàn. Ian vẫy tay về phía đông. Todd và Fin thúc ngựa tiến lên từ từ.
Simon cho Kong đi đến hàng cây gần nhất và giữ lấy dây cương ngựa của Philip thay Fin khi ông đi tới ngang anh.
Ian và Duncan vòng qua phía đối diện Fin và Todd. Chú chim ưng của Ian bay vút lên trời. Bọn họ di chuyển lặng lẽ đáng kinh ngạc. Họ biết điều gì sẽ đến. Tựa như chờ đợi một trận động đất nhưng không biết khi nào thì nó sẽ xảy ra.
Và rồi mặt đất rung chuyển bởi tiếng vó ngựa. Hơn hai chục tên kỵ sĩ chia nhau ra để tấn công mỗi bên.
Cô đã dẫn họ đến chỗ chết, Helen chắc chắn thế.
Những người đàn ông cao lớn dữ dội vung gươm và khiên che chắn cơ thể hét lớn ngay khi họ bị phát hiện.
Cánh tay Simon ôm chặt lấy cô hơn.
Philip ngọ nguậy trên lưng ngựa, đôi mắt hắn mở to như cái đĩa lót tách trà.
Helen rướn người tới, dõi mắt nhìn vụ việc chắc hẳn sẽ là một vụ thảm sát. Bọn họ chênh lệch quá lớn.
Sau lưng cô, Simon lẩm bẩm gì đó. Bỗng nhiên mấy con ngựa chở kẻ địch tấn công Fin và Todd đột ngột dừng lại, hất bọn kỵ sĩ rơi xuống đất.
Simon đưa mắt nhìn Ian và Duncan đã đánh ngã được nửa tá kỵ sĩ. Bọn chúng lồm cồm bò bằng chân. Sét chia đôi bầu trời.
Duncan vung gươm cắt đầu kẻ địch. Máu phun thành dòng bắn vào đầu ông.
Helen nhắm nghiền mắt tránh né sự tàn bạo của chiến trận nhưng không thể chìm lâu trong bóng tối được. Dù có rùng mình thì cô vẫn phải tiếp tục theo dõi. Con chim ưng rít lên và lao xuống đầu một kẻ địch.
Simon vẫn ẩn mình sau hàng cây, giữ cô tránh xa nguy hiểm. Anh giúp đỡ bằng cách anh có thể làm. Helen để ý thấy cơ thể anh chùng lại và đôi mắt anh tập trung vào lũ ngựa mà kẻ địch đang cưỡi.
Từng người một rơi khỏi yên ngựa, bởi Simon hay bởi người nhà MacCoinnich, Helen không biết. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Người đổ máu nằm khắp nơi, cơ thể lạnh dần trên nền đất ướt, đón cái chết chậm chạp và đau đớn.
Cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng cô và có nguy cơ phun ra. Đây là cuộc sống và cái chết thời Trung Cổ mà Simon đã nói đến. Làm thế nào anh có thể sống với những kí ức sống động đến vậy trong tâm trí mình? Làm thế nào cô sống được ở đây?
Fin hét lên cảnh báo. “Chờ đó.”
Simon giữ cô chặt hơn. “Yên nhé, Kong”, anh thì thầm với con ngựa.
Mặt đất dưới chân họ rung chuyển như trận động đất mà Helen dự đoán.
Những con ngựa không còn người cưỡi chạy thục mạng khỏi trận chiến. Một số con khác cũng chạy theo, vài kỵ sĩ thành công leo lên lưng ngựa nhưng lại không thể điều khiển chúng.
Các thi thể rải rác dưới mặt đất, chỉ còn lại một vài chiến binh còn chiến đấu. Gươm gặp gươm, rồi đâm vào da thịt cho đến lúc chỉ còn hai người đứng vững. Họ rút lui nhanh chóng.
Chỉ khi họ phóng ngựa trên con sườn dốc về phía tây, Helen mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn thân cô run lên khi nhìn những người đàn ông đã trở thành một phần của gia đình mình quay lại bên cô.
Duncan cưỡi ngựa vượt ào qua họ, Kong nhảy tránh sang bên, Helen tóm chặt lấy eo Simon.
Duncan ra phía sau hàng cây và mười lăm giây sau trở về cùng với Philip đang đu đưa trên mông ngựa. Trong suốt cuộc chiến, Helen đã không để ý Philip trượt dần khỏi ngựa để lẻn đi khi đôi tay còn bị trói.
Duncan quẳng hắn xuống đất sau khi dừng lại. Hắn đập mạnh đầu, ngẩng phắt lên và trừng mắt nhìn bọn họ.
“Chúng ta cần phải đuổi theo những kẻ bỏ chạy”, Ian lên tiếng.
“Như thế chẳng phải nguy hiểm quá sao?”, Helen hỏi. “Phải. Chúng sẽ dẫn ta tới kẻ mà chúng ta đang tìm kiếm. Mạo hiểm cũng phải làm thôi.”
***
Philip không còn tỉnh táo nổi. Dạ dày cứ như bị tống ngược lên rồi đập vào vai, và mắt phải thì sưng húp không mở được. Thế này thì cái chết sẽ là người bạn đồng hành tốt hơn hẳn. Sau khi chứng kiến cảnh tượng những người đàn ông chém giết nhau bằng gươm, hắn nghĩ không chuyện gì có thể tồi tệ hơn thế. Và rồi, trong một khoảnh khắc sau khi trượt xuống lưng ngựa, hắn tưởng mình đã tìm được tự do. Không phải hắn biết sẽ đi đâu hay làm thế nào để sống sót, mà như thế sẽ tốt hơn hẳn việc nằm chết dưới gót giày của đám man rợ kia.
Helen đỏm dáng và thỏa mãn ngồi sát bên người yêu. Philip muốn xé tan cô ả thành từng mảnh nhỏ. Cô ả là nguồn gốc cho mọi đớn đau hắn đang phải hứng chịu, là nguyên do hắn rơi vào thế giới kì lạ này. Hắn đã nghe lỏm được chút thông tin từ người áp giải mình. Hắn biết bọn họ đang tìm kiếm ai đó và họ nghĩ hắn có thể sẽ hữu ích để tìm ra kẻ đó. Chẳng có gì quá đáng khi cho rằng đội quân nhỏ đang chiến đấu khắp trên ngọn đồi ẩm ướt kia là một phần của đội quân lớn hơn. Hắn hy vọng đội quân còn lại ấy sẽ giỏi hơn.
Philip nghĩ rằng những người đàn ông đó có những thứ vũ khí khác theo ý muốn của họ. Một kho vũ khí diệu kì. Hắn để ý thấy người đàn ông to lớn đã nhấc bổng hắn lên tựa như lông hồng, lửa bắn ra từ tay ông ta. Hắn làm thế quái nào có thể chống lại điều đó chứ? Động đất và sét đánh diễn ra cùng lúc như thể trong phim vậy. Hắn đã văng bậy liên tục chỉ với một từ “F”.
“Chúng ta gần tới rồi”, Helen tuyên bố. “Qua khỏi ngọn đồi đó.”
Một người trong số họ rời đội ngũ. Philip cố gắng ngẩng đầu nhìn người đó phóng nước đại trước khi không thể gắng gượng được nữa. Hắn vừa bị choáng vừa buồn ngủ khi con ngựa chở hắn dừng lại đột ngột.
Hai trong số những người còn lại, người đứng đầu và con trai ông ta lao tới trước trong khi hai gã khác thì mất hút theo hướng ngược lại.
Khói bốc lên ở khoảng cách gần, cho thấy có một cái trại. Simon giúp Helen xuống ngựa và cô đứng cạnh nó.
Không thèm khách sáo, Simon đẩy Philip rơi phịch xuống đất, khiến hắn khó chịu vì cả hông và đùi đau nhức do cú rơi gây ra.
Trên đầu họ, con chim săn mồi mà Ian mang theo giờ lao vút lên, di chuyển như một thứ vũ khí. Simon đứng nhìn chằm chằm theo hướng con chim bay về phía khu trại có khói bốc lên.
Ánh mắt Helen ngó từ Simon qua Philip và ngược lại. Cô liếc nhìn bầu trời nhưng vẫn giữ yên lặng.
Không nói một lời, Simon bỏ lại con ngựa, tóm lấy tay Philip và đẩy hắn về phía trước. “Đi”, anh hét lên, buộc Philip phải bước tới trước.
Helen theo sau Simon, mắt cô vẫn dõi nhìn tìm kiếm trên bầu trời.
“Phải hắn không?”, cô hỏi.
“Phải”, Ian giải thích cho sự chọn lựa của ông.
Họ tiến thêm vài mét nữa, lôi xềnh xệch Philip đang ngật ngừ như kẻ buồn ngủ.
“Bọn ta tới để thương lượng. Chấm dứt đổ máu”, giọng Ian vang vọng xuyên qua vùng Cao nguyên ẩm ướt.
Một cái lều lớn nằm giữa khoảnh đất quang đãng nhỏ. Những đống lửa rải rác khắp mặt đất. Những người đàn ông được trang bị vũ khí cầm trên tay những thanh gươm khổng lồ và cúi thấp người như sẵn sàng lao vào chiến đấu. Philip sẽ không có cơ hội khi đang bị trói chặt như thế này. Mà dù nút dây có lỏng lẻo thì hắn cũng sẽ không sống lâu được nếu mấy người này nghĩ hắn không còn hữu ích.
“Ta đã quen với đổ máu.” Một giọng nói vang lên từ trong lều. Những người đứng xung quanh nó đã sẵn sàng cho một cuộc chiến.
“Ngươi chiến đấu vì cái gì? Đất đai, vàng… hay ngươi là lính đánh thuê?”
Người đàn ông vô hình bật cười, giọng gằn khàn vì tuổi tác. “Không còn như vậy nữa.”
“Vậy thì là gì?”, Ian hỏi lại. Philip đứng nhìn.
Simon thúc hắn tới trước và che chở Helen bằng cơ thể mình. Sương mù biến thành những giọt mưa, làm tăng thêm sự khốn cực.
“Ta muốn thứ mà người phụ nữ của các ngươi có thể đáp ứng.”
Fin cười, nhưng Philip để ý thấy ông siết chặt thanh gươm của mình.
Helen được giấu kín đằng sau Simon. Trang phục của cô không làm người trong trại nhận ra cô là phụ nữ. Chí ít là ở một khoảng cách nhất định.
“Phụ nữ của chúng ta? Có đầy ở Cao nguyên đấy.” “Không phải là loại phụ nữ ngươi nói. Chúng ta đều biết ta nói về chuyện gì.”
Tâm trí Philip đang giằng co. Giọng nói đó nghe rất quen thuộc. Có lẽ là do nó không có âm hưởng của người Scot, hoặc có thể là cách nói vòng vo trong giao tiếp.
“Phụ nữ của chúng ta không có ích gì với ngươi cả.” “Còn phải chờ xem.”
“Nhưng họ sẽ không là một phần trong cuộc đàm phán của chúng ta.” Ian liếc qua nhìn Simon đang tóm chặt tay Philip và thúc hắn bước tới trước hai bước. “Đổ máu chấm dứt ngày hôm nay, Malcolm. Họ gọi ngươi là Malcolm?”
Philip loạng choạng. Simon giữ chặt hắn và đẩy hắn di chuyển.
“Làm sao ngươi biết tên ta?”
“Không phải người nào của ngươi cũng chết nhanh chóng cả”, Ian đáp.
“Đổ máu sẽ chấm dứt khi ta có thứ mình muốn. Ở đây, bọn ta đông hơn. Nhưng ta là người độ lượng nên sẽ cho các ngươi vài phút khởi đầu thuận lợi.”
Ian phá ra cười và sấm trên bầu trời kêu đùng đùng.
“Ngươi mới là người cần thêm người đấy.”
Giọng nói trong lều cũng cười và rồi chủ nhân của giọng nói xuất hiện. Gã cầm một cái nỏ chĩa xuống đất. Mái tóc xám dài chạm vai. Làn da phong sương bao bọc những cơ bắp căng cứng trên cánh tay và ngực. Philip sởn gai ốc và tim đập thình thịch. Không thể nào.
“Nỏ của ta sẽ loại ngươi trước.”
Một tiếng cách lớn phá vỡ sự im lặng. Mọi con mắt quay sang Todd.
Trong tay anh là khẩu súng của thế kỷ XXI. Malcolm chết lặng.
“Ngươi hiểu rõ độ nguy hiểm của nó, phải không?” Malcolm gật đầu, mặt gã hướng thẳng về phía Philip. “Đặt nỏ xuống”, Todd ra lệnh, “Viên đạn của ta sẽ bắn trúng ngươi nhanh hơn bất kì mũi tên nào”.
“Đồ khốn kiếp”, Philip lầm bầm.
“Chúng ta có một người có thể thuyết phục ngươi tìm môn thể thao mới.” Khi Ian gật đầu, Simon đẩy Philip xuống đoạn đê ngắn.
Philip bị vấp và loạng choạng vài bước chân mới đứng lại được. Và khi ấy, hắn chỉ còn cách cái lều vài mét. Cách vài mét với anh trai mình. “Mal?”
Mặt Malcolm nhăn nhúm kinh hoàng. Sự nhận thức ập tới và cơn tức giận của gã tăng đến đỉnh điểm. “Làm thế quái nào?”
Philip cũng nói y như vậy. Malcolm trông như một lão già sáu mươi tuổi. Trong khi chỉ vài ngày trước cũng trong chính hình hài đó, Malcolm là một gã đàn ông ba mươi tuổi.
“Chúa ơi, anh già rồi”, Philip buột miệng không lựa lời. Mal xông tới túm lấy cổ áo Philip. Gã xoay hắn sang trái, rồi sang phải. Philip không thể đứng vững với đôi tay bị trói quặt ra sau. “Mày thì không.” “Làm sao?”
“Viên đá chết tiệt hút tao khỏi nhà tù, đến cái địa ngục này. Ba mươi năm ở vùng đất bị Chúa từ bỏ này.”
“Tại sao anh không quay về?”
“Mày cho là tao không nghĩ đến điều đó sao, đồ đầu đất? Viên đá biến mất. Tao cần một trong số những người phụ nữ của họ để đưa tao quay về.”
Philip nuốt khan và liếc nhìn Simon đứng đằng sau hắn. “Họ có đưa theo một người đi cùng.”
Lần đầu tiên trong nhiều năm, Philip mở tâm trí mình cho anh trai hắn và cho phép dòng suy nghĩ của người khác thâm nhập vào tâm trí mình.
Malcolm nhìn lên theo Philip về hướng Helen.
***
Máu trong người Helen như đông cứng lại. Mọi cặp mắt đổ dồn vào cô ngay cả khi Simon đã đẩy cô ra sau lưng anh.
Fin nhích đến gần hơn, Duncan cũng làm tương tự. “Ta không muốn làm hại ả. Chỉ cần ả để ta về nhà thôi.
Một khi ta ra đi, đổ máu sẽ chấm dứt.”
“Nếu ngươi không có ý làm hại, hãy bảo người của ngươi rút lui”, Ian nói.
Malcolm đưa tay lên ra hiệu, thái độ đám binh lính dịu xuống nhưng họ vẫn không hạ tay.
Ian sốt ruột. “Không đủ.”
“Đây là trại của ta. Luật của ta.”
“Cuộc sống trên đất của bọn ta không dạy ngươi điều gì sao? Ngươi đang ở trên đất của ta, đã sát hại người của ta. Ngươi sẽ làm như ta nói”, giọng Ian khiến Helen tự động ưỡn thẳng lưng.
Malcolm liếc nhìn Todd thật nhanh rồi lôi Philip ra chắn giữa gã và họng súng. Philip cố giằng người ra khỏi con đường nguy hiểm nhưng Malcolm đã siết chặt tay hắn và giữ hắn đứng yên tại chỗ. Philip mặt cắt không còn giọt máu.
Môi Malcolm khẽ động tỏ vẻ chán ghét. Gã nhắm mắt lại.
Tiếng ồn từ phía sau lưng khiến Helen xoay người lại. Một tá đàn ông chẳng biết từ đâu xuất hiện dưới bóng phủ của những hàng cây, một số ngồi trên lưng ngựa, số khác thì đứng trên mặt đất.
Duncan và Ian điều khiển ngựa quay đi để lưng họ đấu vào nhau. Fin và Todd cũng làm như vậy.
Bị phục kích.
Simon kéo Helen vào sát người mình.
Cô đưa mắt nhìn sang Philip và anh trai hắn, một người của Malcolm đang tháo dây trói cho hắn.
“Trại của ta. Luật của ta. Trao người phụ nữ đó cho ta và các ngươi có thể đi.”
Tay Helen nắm lấy cái vòng trên cổ. Cô có thể trốn thoát nhưng những người khác thì không.
Phải có cách nào khác. “Helen?”, Philip gọi cô. “Ngươi không thể có cô ấy.”
“Bọn chúng đông hơn”, Helen thì thầm với Simon. “Ngay cả khi chúng ta giết được chúng, thì chúng ta có thể sẽ bị thương hoặc tệ hơn.”
Cái siết tay của Simon mạnh bạo hơn. “Không.”
Phải có một lối ra, một lối để thoát thân khỏi vòng vây của kẻ địch. Cô nhớ lại các cuộc đối thoại với Lizzy về di chuyển thời gian. Các nút dây thần kinh trên bàn tay Helen bắt đầu nhảy nhót. “Không bao giờ được cố gắng trở về thời điểm mà cháu đã từng ở đó. Tổ tiên Elise đã xuất hiện để cảnh báo chúng ta đề phòng chuyện đó.”
Là thế!
Helen quay sang Simon. “Anh có nghĩ rằng quyền năng điều khiển tâm trí của Malcolm lên những gã đàn ông này sẽ tan biến khi hắn ra đi không?”
“Sẽ là thế, nhưng…”
Cô đặt một ngón tay lên môi mình. “Vậy thì hãy tin em.” “Đi đi, Helen.”
“Cô gái không đi đâu cả”, Ian hét lên.
“Ông Ian”, Helen gọi lớn. “Hãy nhớ những lời thông thái của Elise.” Helen hy vọng rằng bằng cách nói ra tên của Tổ tiên, những người khác sẽ hiểu và làm theo. “… người phụ nữ thông thái, đã từng đến thăm ông cách đây vài lần?”
“Bà ấy không thể giúp chúng ta lúc này, cô gái à.” Helen liếc nhìn Malcolm đang bồn chồn.
“Cháu nghĩ bà ấy sẽ chấp thuận sự hy sinh của cháu vì mạng sống của mọi người.”
Malcolm mỉm cười.
Fin dợm bước tới chỗ họ. Một mũi tên bắn ra ngay phía trước ngựa của ông, ngăn ông lại.
Helen đưa tay lên. “Không sao đâu ạ.” Cô nắm lấy tay Simon. “Anh ấy sẽ đi với tôi.” “Không”, Malcolm hét lên.
Helen hít một hơi sâu lấp đầy hai buồng phổi rồi từ từ thở ra. “Tôi không có lí do nào để tin rằng ông sẽ đối xử tốt với tôi khi chuyến đi kết thúc. Simon sẽ đi cùng hoặc cả hai anh em ông có thể xuống địa ngục.”
“Chúng ta chỉ cần giết ả và lấy cái vòng trên cổ ả thôi”, Philip lên tiếng.
Chết tiệt thật, cô chẳng hề nghĩ đến việc đó. “Quan sát tốt đấy, sếp, nhưng theo cách đó thì nó không hoạt động đâu.” Cô sờ cái vòng trên cổ mình. “Nó thuộc về tôi. Tôi là người duy nhất có thể làm nó hoạt động.”
“Ả nói thật không?”, Malcolm hỏi Philip. “Em biết thế quái nào được chứ?” “Simon sẽ đi cùng tôi.”
“Em có biết mình đang làm gì không?”, Simon thầm thì hỏi. “Yeah. Nhưng mạo hiểm đấy. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta hạ cánh.”
Simon kéo cô vào người anh. “Chúng ta sẽ mạo hiểm cùng nhau.”
Chúa ơi, cô đã hy vọng rằng anh sẽ nói thế. Cô thật sự không muốn hạ cánh ở sai thời điểm mà không có anh bên cạnh. Cô gật đầu.
Họ tay trong tay cùng nhau đi xuống dốc.
“Simon?”, Fin gọi.
“Không sao đâu, cha. Elise là người phụ nữ khôn ngoan. Hãy có niềm tin.”
“Ông không thích thế”, Ian càu nhàu và sét chớp lòa bầu trời, làm lũ ngựa hoảng sợ.
“Chỉ cần chăm lo cho những người ở đây thôi”, Simon đề nghị, chân vẫn bước đều.
Helen chòng chọc nhìn Philip. Ngay khi cô ngửi thấy mùi hôi thối của làn da Malcolm, cô đứng lại.
Cô luồn tay vào giữa những nếp gấp trên trang phục, lấy ra con dao găm của Simon. Malcolm vươn tới chộp lấy cánh tay cô nhưng bị Simon chặn lại trong nháy mắt. “Thư giãn đi. Tôi chỉ cần một ít máu thôi.” Lưỡi dao cắt vào ngón tay cô.
Philip nhăn mặt.
“Đồ vô dụng”, Helen nói với ông chủ cũ của mình.
Cô nhỏ máu thành một vòng tròn nhỏ quanh họ, hy vọng nó đủ để di chuyển họ đúng thời điểm mà không chạm vào hai người kia. Khi đã xong, cô gật đầu với Simon thắp lửa vòng tròn. Cô nắm tay Simon và bắt đầu đọc thần chú.
Malcolm nhấp nhổm không yên vì phấn khích.
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh.” Sự thay đổi quen thuộc trong không khí và hơi nóng tăng dần từ vòng lửa như nghiền nát giọng cô. Thay vì cất cao giọng, cô giữ ở mức chỉ cô và Simon nghe được. “Hãy quay trở lại nước Mỹ”, cô hạ giọng thấp hơn nữa. “Trở lại năm 1978. Nếu các vị tổ tiên linh thiêng, đón chúng con bây giờ rồi để chúng con đi.”
Trên lý thuyết đó là năm trước khi Simon hoặc Helen ra đời. Là thời điểm mà Philip và Malcolm chỉ là những đứa trẻ.
Helen liếc thấy Philip đang nhìn cơn lốc xoáy bao quanh họ. Malcolm rút một con dao ra khỏi quần, trên mặt mang theo nụ cười tự mãn.
Tình trạng phi trọng lực bao quanh họ, làm cơ thể những người khác yếu đi. Helen bám chặt lấy Simon, đôi mắt không rời kẻ thù của mình.
Một luồng gió bốc họ khỏi vòng tròn, đè ép Philip và Malcolm xuống đất.
Mọi thứ dừng lại. Malcolm cố đứng vững trên chân mình nhưng trước khi làm được thế, gã ôm lấy bụng và gập đôi người lại. Con dao trong tay gã rơi xuống.
“Mày đã làm cái quỷ gì thế?”
Philip không bao giờ đứng dậy được. Hắn ôm đầu và máu chảy tràn từ đôi mắt.
“Tôi đưa các vị tr… trở lại”, cô lắp bắp, không tin nổi những gì mình chứng kiến.
Helen rời mắt khỏi người hấp hối. Trời tối, văng vẳng là âm thanh của các phương tiện giao thông cho biết chỗ họ đang ở gần đường quốc lộ.
“Hẻm núi”, Simon đề nghị. Cùng hẻm núi mà họ đã tới trước đây.
Philip lăn lộn la hét trong đau đớn. Tiếng khóc của hắn vang rền trong đêm tối. Tóc hắn rụng dần và móng tay bung khỏi ngón.
“Con khốn”, hắn cố nói những lời cuối.
Trước mắt cô, làn da Philip bị kéo căng rồi tự rúm ró. Mùi hôi của da cháy sém xộc vào mũi cô. Cả hai người đàn ông quằn quại tại chỗ cho đến lúc không cử động được nữa. Cô vùi mặt vào vai Simon, không thể nhìn thêm.
Khi âm thanh câm bặt, Helen chớp mắt và chỉ thấy một đống nhỏ tro bụi. Trong vài giây, một cơn gió lướt qua cuốn lớp tro tàn vào sa mạc hoang vu lạnh lẽo.
Những khủng hoảng chấn động đã trải qua mấy ngày gần đây và cả tháng trước ngồn ngộn trong người Helen, khiến cô run rẩy trong vòng tay Simon.
Anh vuốt tóc cô, thì thầm vào tai cô những lời xoa dịu, “Chúng ta không sao”.
“Em biết.”
“Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương em được nữa.”
“Em biết.”
“Làm sao em biết bọn họ sẽ chết?”
“Em không biết. Không thật sự biết.” Cô đẩy anh ra và nhìn xuống mặt đất nơi hai người đàn ông đã nằm chỉ vài phút trước. “Mẹ anh kể cho em về Elise, vị tổ tiên đến với các anh sau khi Grainna chết. Bà nói không được sử dụng những viên đá để quay về thời điểm mà anh đã sống trước đó.”
Simon gật đầu. “Bà ấy không nói rằng chúng ta sẽ chết nếu làm thế.”
“Mẹ anh bảo nó sẽ gây đau đớn cùng lúc với bản thể trẻ hơn hoặc già hơn đang tồn tại của chúng ta. Em nghĩ nếu chúng ta có thể dịch chuyển Philip và Malcolm trở lại thời điểm họ đã sống, chúng ta có thể tước vũ khí của họ và đưa bọn họ ra trước pháp luật.” Kí ức về sự tan chảy của da thịt Philip lướt nhanh qua đầu cô.
Cô rùng mình. “Em không biết họ sẽ chết.”
Kéo cô trở lại vòng tay mình, anh nói, “Đó không phải lỗi của em. Em không giết họ. Có lẽ các tổ tiên quyết định xét xử linh hồn già cỗi của họ, và để yên cho linh hồn trẻ thơ. Giờ họ vẫn còn là con nít, nếu chúng ta thật sự ở năm 1978”.
Sa mạc tối đen, khó thấy được ánh trăng trong đêm. “Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra với viên đá của Malcolm, cái viên mà gã dùng để di chuyển đến thời đại của anh?”
“Nếu Malcolm sống ở thời đại của anh ba mươi năm, gã đã đến nơi rất lâu trước khi những viên đá nhỏ được tách ra từ những viên lớn hơn. Chúng đã không tồn tại. Thực tế là em và cô Amber vẫn có viên đá của mình bên người khi dịch chuyển, chứng tỏ hai người là những người duy nhất nên sở hữu mấy viên đá ấy suốt đời. Viên của chú Cian đã biến mất, như thế chú ấy sẽ không du hành xuyên thời gian theo ý muốn được.”
“Anh có chắc không?”
“Không.” Simon bật cười. “Anh chỉ biết những gì mình thấy.” Ánh mắt anh trở lại với những tàn tro nhỏ li ti trên mặt đất.
“Kết thúc rồi”, Helen thì thầm.
Simon vuốt tóc và hôn lên đỉnh đầu cô. “Kết thúc rồi.” Giờ họ có thể sống cuộc sống của mình.