Số lần đọc/download: 3025 / 18
Cập nhật: 2016-06-27 23:33:53 +0700
Hồi 30: Đến Lúc Cần Gió Vàng Sương Ngọc
Cửu Thiên Thanh Lương khí, Thanh Lương nguyệt cung, quân đoàn người máy, thánh chỉ, gây rối nội bộ, Cửu Thiên Cương phong, Quy Hoá thần công, Thiên Địa đại trận, con tin, và một món quà nửa chưa biết là gì. Tất cả các mỏn này, quả thực đã được tính toán hết sức chu đáo, gần như khoá kín mọi đường thoát của Giản Bích Trân. Thứ duy nhất chưa bị phong toả là con phượng hoàng tím vật cưỡi của y. Nhưng một con chim phượng, dù lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng có thể làm được gì? Chỉ cần Cửu Thiên Cương phong thổi ra là nó đã không thể phá vây được rồi. Thái tử chẳng mảy may lo lắng về phía con chim, hắn luôn chỉ e ngại bản thân Giản Bích Trân. Bởi vì hắn vẫn sợ hãi rằng, dẫu mình sắp đặt chặt chẽ đến thế, Giản Bích Trân vẫn có sức mạnh để phá được. Không ai dám xem thường Hoa Âm các chủ, những kẻ cả gan xem thường y đều đã mất mạng cả rồi.
Chiếc mặt nạ dần dần đông cứng lại trên mặt Giản Bích Trân, càng lúc càng lạnh thêm. Y trừng trừng nhìn thái tử. Thái tử cũng nhìn lại y, mềm mỏng, tựa hồ đang cố dò đoán tâm tư y. Nhưng tâm tư Giản Bích Trân thì không một ai thấu suốt được. Thái tử bất giác hoang mang, lòng bàn tay nhơm nhớp mồ hôi, chỉ chực xoay mình bỏ chạy. Giản Bích Trân giữ thái độ trầm lặng, mà vẫn cứng rắn mạnh mẽ, vẫn đè bẹp được tinh thần thái tử, chỉ cần chưa quỵ ngã, thì y còn là chiến thần vô địch cưỡi rồng cưỡi phượng trong truyền thuyết.
Mười món quà, mười sát chiêu, có thể giết chết Giản Bích Trân không? Lòng tự tin của thái tử cứ hao hụt từng chút, từng chút một. Đây chính là tác động từ danh tiếng tích luỹ nhiều đời của chủ nhân Hoa Âm các, những chủ nhân độc nhất vô nhị trên thế gian.
Một lúc lâu sau, Giản Bích Trân mới chậm rãi lên tiếng:
- Ngươi nói đúng, mười món quà này đã chặn đứng mọi đường sống của ta… Ngươi muốn gì?
Chỉ tích tắc, tâm trạng thái tử nhẹ nhõm hẳn đi. Giản Bích Trân không ai sánh kịp cuối cùng cũng bị ta khống chế rồi ư? Lòng tự tin của hắn tăng cao vượt bậc, ánh mắt hắn trở nên bén ngót, nhìn như khoan vào người Giản Bích Trân. Rồi hắn thốt ra, từng từ, từng từ một, như muốn găm sâu câu nói chứa đầy sỉ nhục này vào cốt tuỷ đối phương:
- Ta… Muốn… Ngươi.
Mặt Giản Bích Trân đanh lại:
- Hỗn xược!
Tấm áo choàng lông hạc cuốn lên một đám mây đen, Hoa Âm các chủ nổi cơn thịnh nộ, đất trời đều phải kinh hoàng. Từ khi y tiếp nhiệm chức vị đến nay, chưa ai dám chọc giận y. Y là vương chủ, một đấng vương chủ cao xa tôn quý, không ai dám mạo phạm. Kẻ nào mạo phạm, kẻ đó phải chết.
Thái tử lướt mắt từ đầu xuống chân, lại từ chân lên đầu Giản Bích Trân, tỉ mỉ quan sát biểu hiện của y, từng tấc từng tấc một, không bỏ qua dù một chi tiết nhỏ. Ở giữa mười vòng vây hung hiểm, cơn thịnh nộ của Giản Bích Trân tỏ ra quá yếu ớt nhợt nhạt. Điều này khiến thái tử cảm thấy hứng thú cực độ, không nhịn được, hắn lặp lại:
- Ta… Muốn… Ngươi.
Giản Bích Trân run lên.
Hắn định bất chấp tất cả mà liều mình ư? Thế lại càng thú vị. Thái tử giơ chiếc chìa khoá bằng khí trên tay lên. Trên chiếc bệ nở ra mấy bông hoa quế chạm từ hoàng ngọc.
- Trông thấy chưa? Chỉ cần ta động nhẹ tay, Thiên Hương quế tử trên bệ ngọc sẽ bị kích thích, biến thành Cửu Thiên Cương phong quét sạch tất cả - Hắn lim dim đôi mắt, nhìn như đâm vào Giản Bích Trân - Giản chủ, chẳng phải đây là tiểu công chúa mà ngươi rất yêu quý ư?
Tay áo Giản Bích Trân vừa phồng lên bỗng dùng khựng lại.
- Chẳng phải ngươi từng thề rằng, sẽ bảo vệ con bé cả đời ư? - Thái tử bật cười rúc rích, nghe như rắn độc khì khì phun nọc - Câu nói nực cười biết nhường nào, phải thế không?
Hắn chìa tay về phía sau. Chiếc chìa khoá bằng khí tiến lại đám Thiên Hương quế tử, mỗi lúc một gần. Những bông hoa quế hoàng ngọc bị kích thích, phát ra âm thanh rin rít run run, từ giữa đám hoa thổi ra một luồng gió, chạy quanh như lưỡi dao.
- Nó rất đáng thương, phải không? Hễ bị Cửu Thiên Thanh Lương khí này chạm vào, nó sẽ đi đời… Giản chủ, ngươi muốn cứu nó, hay là cứu bản thân đây?
Giản Bích Trân cứng người, không trả lời được. Thái tử phá lên cười cuồng loạn. Tình huống này khiến hắn thoả mãn cực độ. Giản Bích Trân toàn năng mà lại có lúc lúng túng đến thế. Thật không giống Hoa Âm các chủ chút nào. Thái tử cười lăn lộn, Cửu Thiên Thanh Lương khí trong tay hắn cũng co bóp, mỗi lần co bóp, luồng gió sinh ra giữa đám hoa quếhoàng ngọc lại giật nhanh một nhịp, ánh sáng sắc bén cắt vào những cánh hoa thật quanh Long Vi, biến chúng thành cát bụi.
Long Vi không nhúc nhích.
Tiếng cười của thái tử vang vọng trên đỉnh Thiên Tú.
Giản Bích Trân và Tạ Vân Thạch cùng im lặng. Bị hãm chân trong mười vòng phong toả, họ không tìm ra được một cơ hội dù nhỏ nào để xuất thủ.
Triết gia Hạ Triệt thời cổ từng nói gì nhỉ? Lúc đắc ý nhất cũng là lúc nên cẩn thận một chút. Thái tử vốn là người thận trọng, nhưng lúc này hắn quá đắc ý, chứng kiến mọi việc nằm cả trong lòng bàn tay mình, Giản Bích Trân thì bất lực chịu chết, cảm giác thoả mãn đặc biệt khiến thái tử quên hết mọi sự để phòng cảnh giác.
Một bông hoa từ sau lưng thái tử thò đầu lên, nuốt chửng cuộn khí hình chìa khoá trong tay hắn. Tràng cười điên dại của thái tử bỗng tắt lịm. Hắn kinh hoàng ngoái đầu lại, thì thấy bông hoa đang chật vật nuốt chiếc chìa khoá. Hắn thật không dám tin vào mắt mình. Một bông hoa, tự nhiên đi nuốt bảo bối của hắn. Thái tử không nhịn được, tóm luôn lấy cổ bông hoa, gào toáng:
- Oẹ ra! Mau oẹ ra trả ta!
Bông hoa bị hắn bóp cho trợn trắng mắt, gắng sức lắc đầu, nhưng không chịu nhả cuộn khí ra.
Trên đỉnh Thiên Tú, một con người đang bóp cổ một bông hoa.
Đang cuồng nộ, thái tử bỗng bừng tỉnh, vì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:
- Ta muốn giết ngươi, thái tử!
Thái tử ngoảnh phắt lại, thì bắt gặp ánh mắt giá băng của Giản Bích Trân. Thái tử rùng mình kêu rú, buông lỏng tay khỏi bông hoa, giật lùi một lèo đến mười mấy trượng. Nhưng hắn hiểu ra ngay, liền cười sằng sặc:
- Ngươi giết ta bằng cách nào đây? Đang ở trong vùng bao phủ của Cửu Thiên Thanh Lương khí, ngươi giết thế nào? - Tựa hồ muốn dùng sự điên cuồng để che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, thái tử sấn tới, thét - Giết ta xem!
Giản Bích Trân bất động. Thái tử quỳ thụp xuống đất, ai oán gào:
- Cầu xin ngươi, giết ta xem, giết đi cho ta xem nào!
Hắn dập đầu lia lịa, tiếng ai oán biến thành tiếng cười loạn óc. Vẫn cười không ngơi, hắn đứng dậy, dõng dạc:
- Ngươi xem đấy! Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta được!
Giản Bích Trân lạnh lùng nhìn thái tử, nhìn bộ dạng như thằng hề của hắn, rồi y nói rành mạch từng lời:
- Cửu Thiên Thanh Lương khí có thể phong toả toàn thân ta, nhưng vẫn có một nơi nó không kiểm soát được, đó là gan bàn chân ta.
Một luồng xung lực từ gan bàn chân Giản Bích Trân tuôn ra, phóng rầm rầm vào lòng đất đỉnh Thiên Tú. Chiêu này dồn toàn bộ sức lực trong cơn thịnh nộ của Giản Bích Trân, như thể dẫn động một cơn sóng thần, luồng xung lực ấy xuyên phá cả lòng núi, cùng những tiếng ken két lạch cạch, chỉ tích tắc đã đánh rỗng mọi thứ trên đường nó qua, đẩy thông từ ngọn núi xuống khắp mặt đất bao la.
Giản Bích Trân nói đúng, chỗ duy nhất mà Cửu Thiên Thanh Lương khí không bao trùm được, chính là nơi gan bàn chân áp xuống đỉnh núi. Đỉnh núi nối liền với mặt đất, Giản Bích Trân đặt chân trên đỉnh núi, Cửu Thiên Thanh Lương khí không thể lách vào, cũng không thể ngăn cản được sự bùng phát sức mạnh của y.
Giản Bích Trân vừa đẩy xung lực xuống lòng núi, tình thế lập tức thay đổi. Bây giờ chỉ cần y tung ra được một đòn tấn công, là không ai kiềm hãm nổi Hoa Âm các chủ nữa. Y sẽ như rồng thần thăng thiên, giành lấy quyền quyết định tính mạng đối thủ. Sắc mặt y càng lạnh, lạnh như thép nguội. Điều lạ lùng là, thái tử không hề sợ hãi, nụ cười trên mặt hắn không thay đổi, vẫn sắc như lưỡi dao. Hắn nhàn nhã hỏi:
- Giản chủ, một điều đơn giản như thế, ngươi tưởng ta không lường trước ư? Món quà thứ hai chính là Thanh Lương nguyệt cung đấy.
Màn trăng vàng óng bao trùm đỉnh Thiên Tú thình lình rực lên. Giản Bích Trân cảm thấy luồng kình đang tuôn đi bỗng vấp phải một chướng ngại, không dấn xuống thêm được một li một tấc nào nữa.
Cả đỉnh Thiên Tú bị Thanh Lương nguyệt cung lôi đến mức bật hắn lên cao, đứt rời ra. Cửu Thiên Thanh Lương khí ôm trọn lấy phần núi gãy. Bây giờ thi chân khí của Giản Bích Trân lao ra phía nào cũng đụng phải Cửu Thiên Thanh Lương khí. Đây mới là đường cùng thật sự. Thái tử nhếch mép cười, khoát tay xá dài:
- Cung kính mời Giản chủ vào nguyệt cung, đừng lăn lộn ở chốn bụi trần này nữa.
Thái tử vung tay, Thanh Lương nguyệt cung kéo theo đỉnh Thiên Tú lao vọt lên trời. Hắn đã bắt được con mồi. Kế hoạch diễn ra tốt đẹp, đường cùng ra đường cùng. Chỉ có điều, hắn thực sự không ngờ rằng, đúng lúc ấy lại nghe thấy một âm thanh. Một bông hoa, một bông hoa nở trên đỉnh núi, chợt phát tiếng kêu thảm thiết. Thanh Lương nguyệt cung đang đà bay bỗng dừng phắt lại. Thái tử cau mày, tiếp tục vung tay. Thanh Lương nguyệt cung bay lên, rồi lại đứng khựng. Bông hoa nọ, cái bông đã nuốt Thanh Lương dược la hét inh ỏi, nức nở rầm rĩ:
- Đừng kéo, đừng kéo nữa! Kéo tiếp là ta đứt ra bây giờ.
Thái tử thấy lòng nổi lên một linh cảm không lành, hắn vội vàng lao ra mép núi, chỉ thoáng nhìn đã tái mét cả mặt. Thân cây hoa không hẳn là to, nhưng rất dài, từ đỉnh Thiên Tú kéo xuống tận đầm độc long, ăn sâu vào đá núi dưới đáy đầm, gần như ôm quanh cả dãy Chung Nam. Thanh Lương nguyệt cung bay lên, khiến cả dãy núi phải chấn động, nhưng lại không rứt đứt được cây hoa. Cây hoa thì cứ liên tục kêu ca:
- Van ngươi! Xin ngươi! Ta không chịu nổi, ta thật sự không chịu nổi, ta không muốn mặc Hạo Hãn chiến giáp nữa. Trời cao ơi, giúp ta cởi nó ra, ta thà là bị ngắt rời ra còn hơn. Đau chết mất, ta sắp chết, ta sắp chết rồi!
Thái tử tức đến sặc máu mũi. Sao lại có sự việc quái gở nhường này? Hắn đứng dậy, quyết định sẽ dốc toàn lực điều động Thanh Lương nguyệt cung, cho dù phải lôi cả dãy Chung Nam lên tận trời, hắn cũng không nề hà. Quyết không để vì một bông hoa mà làm hỏng cả kế hoạch hắn dày công sắp đặt bốn năm năm trời. Đúng lúc đó, một tiếng hô lọt vào tai hắn:
- Kiếm nô!
Cùng với tiếng hô đó, sức mạnh ghê gớm tích kết trong lòng đỉnh Thiên Tú ngưng tụ thành một luồng kiếm quang, chém mạnh xuống dọc theo thân cây hoa. Bông hoa rống lên kinh thiên động địa, cơn đau đớn vì bị kiếm khí bằm nát khiến nó chết đi sống lại đến ba mươi sáu lượt liền chỉ trong một tích tắc. Mọi vật trên thế gian bỗng đều lặng ngắt. Chỉ còn lại luồng sáng ấy. Trên trời dưới đất, chỉ còn luồng sáng ấy, luồng kiếm quang. Hệt như ánh mắt đăm đăm lướt qua trong hồi ức. Hệt như giọt lệ rơi xuống hồi còn niên thiếu. Đó là những luyến tiếc đã mất, chỉ chốc lát đã nặng trĩu tâm tư. Dẫu phải từ bỏ tất cả, cũng muốn nắm lấy bàn tay ấy, nhìn vào đôi mắt ấy, hôn lên giọt lệ ấy. Kiếm quang lưu chuyên chầm chậm, mỗi lần lưu chuyển đều khơi gợi đến nơi êm ái nhất trong dáy sâu tâm hồn. Lòng đau, nhưng không nỡ chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ dù chỉ tích tắc, là sẽ nhỡ nhàng cả một đời người. Kiếm quang, đâm thẳng vào xương tuỷ.
Đường kiếm mới xuất hiện, thái tử đã lộ vẻ kinh hoàng:
- Xuân Thuỳ kiếm pháp!
Xuân Thuỳ kiếm pháp độc nhất vô nhị trên đời, Xuân Thuỳ kiếm pháp chỉ minh Hoa Âm các chủ thi triển được trọn vẹn. Một kiếm phóng ra, trái tim đau đớn. Nên còn được gọi là Tâm kiếm. Loại kiếm pháp này được trời định là kiếm pháp vô địch thiên hạ. Từ khi Giản Bích Trân tiếp nhiệm chức chù nhân Hoa Âm các đến nay, chưa ai dám khiêu chiến.
Luồng kiếm quang đâm thẳng vào thái tử. Xuyên qua mười vòng vây. Đường kiếm long trời lở đất. Đôi mắt thái tử đờ trệ xám xịt. Nhưng kiếm quang mới lan vào phạm vi mười trượng quanh thái tử, thì đột ngột tan biến. Thái tử ngẩn người, rồi phá lên cười khoái trá:
- Cửu Thiên Thanh Lương khí! Cửu Thiên Thanh Lương khí! Miễn là ta còn trong luồng khí này, thì ngươi không thể gây tổn hại cho ta được. Cho dù ngươi dùng đến cả Xuân Thuỳ kiêrn pháp cũng vậy thôi - Hắn đârn ngực giậm chân, hò hét vang lừng, hệt như mất trí.
Giản Bích Trân nhìn thái tử, điềm tĩnh nói:
- Ngươi thua rồi!
Đỉnh Thiên Tú bỗng rời rã thành những mành vụn. Một tiếng phượng gáy não nuột cất lên, vang lùng không gian. Muôn vàn dải khí màu từ trong đỉnh Thiên Tú bắn ra, hệt như muôn vàn con rồng khổng lồ đang cuống nộ, hầm hầm quất mạnh vào Thanh Lương nguyệt cung. Nguyệt cung có màu vàng kim trông rất rắn, vậy mà bị quất cho rung lên bần bật, cây quế đại thụ cũng lắc lư dữ dội. Thái tử phát hoảng, suýt chút nữa thì ngã khuỵu. Tiếng hú hét cuồng loạn của hắn cũng bất thần tắc nghẹn lại. Khí màu vần vũ trên không trung, phát ra những tiếng lanh canh khe khẽ, rồi hoá thành một con phượng sặc sỡ, người đứng trên đầu phượng chính là Giản Bích Trân trong tấm áo choàng lông hạc màu đen đang bay phần phật.
Con phượng sặc sỡ này cao đến lưng chừng ngọn Thiên Tú, thật là hãi hùng. Đôi cánh trải rộng đến trăm trượng. Vừa hiện thân là che mờ hết ánh trăng trung thu, nhân gian ảm đạm hẳn đi. Con phượng ngẩng đầu, vừa gáy lanh lảnh vừa bay vọt lên trời. Thanh Lương nguyệt cung rung chuyển kịch liệt, Cửu Thiên Thanh Lương khí làm sao mà ngăn cản nổi con mãnh cầm khổng lồ nhường này. Chỉ một chớp mắt, Giản Bích Trân đã thoát ra khỏi sự kiềm toả của Thanh Lương khí và nguyệt cung, thái tử tê tái cả người. Đây, hiển nhiên là sát chiêu tiềm tàng của Giản Bích Trân. Trái với dự đoán của hắn, vị Hoa Âm các chủ này không chỉ coi đỉnh Thiên Tú như một chốn êm đềm, mà còn là nơi giấu sẵn thứ vũ khí quỷ quái này.
Từ đầu đến chân con chim phượng sặc sỡ kia đều do thép tinh đúc thành, trên đó gắn đây những bùa chú thời cổ. Hiển nhiên, tấm thân khổng lồ này chứa đựng một sức mạnh cực kỳ ghê gớm. Con phượng bay xoay, linh hoạt vô cùng chứ không nặng nể như quân đoàn người rối của thái tử, cho thấy một kỹ thuật máy móc tinh xảo hơn, hiệu quả hơn, đám người rối kia không sao sánh kịp. Đây cũng chính là lực lượng giao chiến hoàn mỹ nhất trong tầm bao phủ của Cửu Thiên Thanh Lương khí. Thái tử nghiến răng kèn kẹt. Mất đi Thanh Lương dược, hắn không thể hoá Thanh Lương khí thành Cửu Thiên Cương phong để tấn công, càng không thể rút Thanh Lương khí vế để Quy Hoá thần công nuốt chửng hồn phách Giản Bích Trân được nữa. Cơ hội ngàn vàng đã mất, hắn buộc phải tìm cách thoát thân khỏi chiếc bẫy của chính mình.
Chỉ tại bông hoa, cái bông hoa đáng ghét kia!
Thái tử những muốn xé tan nó thành muôn mảnh, ném xuống mười tám tầng địa ngục. Song, đối tượng cần bận tâm nhất bây giờ là Giản Bích Trân. Chẳng cần nghĩ cũng biết, Giản Bích Trân đang điên giận khôn tả. Đó là cơn giận của đấng vương giả, muốn san núi lấp sông, muốn máu phun ngàn dặm.
Thái tử ngẩng đầu, tiếng phượng gáy lồng lộng bầu trời, tấm áo choàng đen như ma thần thời thượng cổ xoay tít trên đỉnh đầu chim phượng. Thái tử đang phải đối diện với một Giản Bích Trân trong cơn giận lôi đình. Nhưng thái tử không sợ hãi, bởi vì hắn vẫn ở trong nguyệt cung, báu vật do thần tiên để lại này đủ khả năng bảo vệ gã. Huống hồ, Cửu Thiên Thanh Lương khí còn đang chờn vốn quanh mình hắn, chưa kể Thiên Địa đại trận, quân đoàn người rối cũng chưa hề thiệt hại. Hắn vẫn gom đủ lực lượng cho một trận chiến. Hắn thầm khen mình không đánh giá thấp Giản Bích Trân, nếu không chuẩn bị đến cả mười vòng vây thế này thì hắn đã thất bại thảm hại từ lâu rồi.
Giản chủ thật đáng sợ!
Thái tử chằm chằm nhìn Giản Bích Trân, cười nhạt:
- Ta còn nguyệt cung, còn vòng bảo vệ của Thanh Lương khí, lại có Thiên Địa đại trận và đám người máy, ngươi thắng được không?
Sương mờ bắt đầu xuất hiện, càng lúc càng dày, quân đoàn người rối cũng thấp thoáng trong sương trắng, tiếng hò hét sát phạt nổi lên rầm rộ. Cả hậu sơn Chung Nam hoá thành một bãi chiến trường.
Ánh trăng lành lạnh rọi trên mặt Giản Bích Trân, mạ một lớp sáng mông lung hư ảo lên những đường nét ma thân hung dữ. Viên đá quý gắn trên mặt nạ lấp lánh chập chờn, như đang nuốt lấy những sức mạnh xung quanh để hoá thành cơn thịnh nộ không gì ngăn cản nổi của chủ nhân.
- Một trận pháp rất mạnh! Thực thế, ngay cả ta cũng chưa chắc phá được.
Thái tử bật cười ngạo nghễ, lòng tự tin tăng lên gấp bội. Nhưng câu nói tiếp theo của Giản Bích Trân khiến tinh thần hắn lập tức sa sút.
- Đáng tiếc, chủ tướng quá tồi!
Thái tử tái mặt, không còn để tâm đến Thiên Địa đại trận quân đoàn người máy nữa, trở mình chạy tuốt vào Thanh Lương nguyệt cung. Chỉ cần trốn được vào cây quế Thiên Hương, thì bất kỳ đòn công kích nào cũng sẽ khiến Cửu Thiên Cương phong phát huy tác dụng, và hắn sẽ an toàn.
- Kiếm nô!
Kiếm quang loé lên một đường, rồi biến mất. Thái tử không hiểu mục đích của đường kiếm này, cũng không nhịn được tò mò, bèn dừng lại, định xem cho rõ đường kiếm này từ đâu mà ra, và muốn đi đến đâu. Giản Bích Trân không bao giờ làm gì vồ nghĩa cả.
Đột nhiên, thái tử gào lên rát họng!
Bùng một tiếng, ngọn núi bên Thanh Lương nguyệt cung bị đường kiếm chém gãy, kiếm khí bay tán loạn, hệt như rồng lượn phượng chao, xé luôn chỏm núi ra, ném vào Thanh Lương nguyệt cung. Cảnh tượng này đã vượt qua cực hạn sức lực của người phàm.
Không một ai, chỉ với một nhát kiếm mà chém đứt núi được, tuyệt đối không một ai. Càng không ai có thể dùng sức của mỗi bản thân mình mà nhấc bổng được ngọn núi lên, tuyệt đối không một ai. Nhưng sự thật ấy đang diễn ra rành rành trước mắt thái tử. Chỏm núi cực lớn, Thanh Lương nguyệt cung thì không phải nhỏ, nhưng so ra chẳng khác kiến với voi. Chắc chắn nguyệt cung sẽ bị nghiền nát vụn. Không có cơ may nào thoát được!
Thái tử rống lên, loạng choạng lao ra khỏi nguyệt cung. Hắn không thể chết, không thể chết ở đây.
Kiếm quang bỗng loé lên trước mắt hắn, mọi cử động của thái tử ngưng phắt lại. Hắn đã lao ra khỏi vòng bảo vệ của Cửu Thiên Thanh Lương khí, kiếm khí xanh rờn vây quanh người hắn, trước mặt hắn là đôi mắt ngập đây nộ khí của Giản Bích Trân. Ma thầm hung ác gầm gào, tựa hồ muốn bứt mặt nạ mà lao ra, xé xác hắn làm muôn mảnh. Thái tử không dám nhúc nhích, chí nấc lên một tiếng nghèn nghẹt uất hận. Bởi vì hắn phát hiện ra, không có ngọn núi nào bị chém đứt cả. Thanh Lương nguyệt cung vẫn treo nguyên vẹn trên cao, núi non xung quanh tịch mịch, hoàn toàn không có đường kiếm kinh thiên động địa nào hết.
Tất cả chỉ là ảo giác.
Thái tử thấy lòng hối hận nhức nhối, hắn sợ phát khiếp chỉ vì một trò ảo thuật đơn giản thế này ư? Chỉ vì đó là trò của Giản Bích Trân ư? Kiếm khí múa lượn, khuôn mặt Giản Bích Trân lạnh băng. Thái tử bỗng quỳ thụp xuống đất, thét lên:
- Ngươi… ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta!
Giản Bích Trân lạnh lùng nhìn hắn. Kiếm khí thành hình, hoá thành một luồng hàn quang sắc lẹm, rọi xuống người thái tử. Thái tử run lẩy bấy, gắng sức co rút người lại tránh ánh mắt của Giản Bích Trân. Ánh mắt Giản Bích Trân không hề gọn thương xót, nỗi sợ hãi trong lòng thái tử mỗi lúc một dữ dội, ánh mắt Giản Bích Trân như một bàn tay vô hình chẹn lấy họng hắn, dần dần bóp chặt lại. Thái tử cố gắng gồng sức, rặn ra một chữ:
- Mười! - Và không thể thốt thêm được chữ nào, hắn ngã vật xuống đất.
Mười? Giản Bích Trân giật mình, không bận tâm đến việc giết thái tử nữa, ngước ngay mắt lên. Thanh Lương nguyệt cung màu vàng kim đã biến mất, trời màu xanh lam, xanh như một đầm nước thẫm, ở giữa nổi lên một vầng trăng đỏ lòm như máu.
Giản Bích Trân ngẩn người, không nhớ nổi đã bao giờ trên trời lại treo một vầng trăng đó như vậy chưa. Gió lạnh ròm rợn, khiến Giản Bích Trân không kìm được rùng mình. Hệt như năm tháng chảy trôi thành một hồi ức, lưu chuyên nơi đáy tim. Hệt như tri giao khắp thiên hạ, nhưng chỉ có một người mình mãi mãi không quên.
Có tiếng đàn réo rắt vẳng tới, Giản Bích Trân quay phắt đầu lại, thì thấy dưới bóng cây đào biếc, một người áo trắng bay bay đang vuốt dây đàn. Phong thái nhẹ nhàng, nụ cười đợng nơi môi, hoa rơi lướt qua những ngón tay, hoá thành những tiếng vụn vỡ trong làn gió. Áo trắng lay động, người chơi đàn mỉm cười với Giản Bích Trân. Hoa đào rơi tung như cơn mưa hồng. Đây là quận Bột Hải, nơi y và Tạ Vân Thạch lần đầu gặp gỡ. Giản Bích Trân không kìm được, tiên về phía Tạ Vân Thạch. Trong làn mưa hoa rơi, khuôn mặt Tạ Vân Thạch bỗng buồn hẳn đi. Buồn như sự tịch mịch của ngọn núi mùa xuân. Giản Bích Trân sực nhớ lời nguyên ác độc của Tam thánh chúa trước lúc chết. Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng y và Tạ Vân Thạch không thể nắm tay nhau, linh hồn của bọn họ, vì lời nguyên của Tam thánh chúa mà thành ra yếu ót, hễ lại gần là sẽ cùng tan loãng. Y không thể lại gần Tạ Vân Thạch. Giản Bích Trân loạng choạng giật lùi, mắt buồn diệu vợi. Tiếng đàn trầm bổng như tiếng nức nở than van vang lên giữa những kẽ tay Tạ Vân Thạch, hoà cùng tiếng thở dài nâo nuột của y. Giản Bích Trân cứ lui từng bước, từng bước một, đột nhiên, vạn vật xung quanh biến đổi, lại thành ra một cảnh tượng khác hẳn.
Chín rồng hội tụ. Hoa Âm các.
Tấm áo dài trên mình Giản Bích Trân đã rách nát tơi tả, nhuốm đầy máu Tam thánh chúa. Trong trận chiến ở quận Bột Hải, với sự trợ giúp hết mình của Tạ Vân Thạch, Giản Bích Trân đã đánh bại Tam thánh chúa, nhưng cú phản công của Tam thánh chúa trước lúc chết cũng đã làm tiêu hao hầu hết sức lực của y. Huống hồ, còn có Hiên Viên Thọ. Tam thánh chúa tính tình quái gở, không bao giờ giao du với ai, chỉ thân thiết với Hiên Viên Thọ. Hiên Viên Thọ thuộc vào hàng cao thủ hạng nhất trong thiên hạ, là ma đầu mà Hoa Âm các vẫn muốn vời về, lại thêm nhiệt tình truyền thụ của Tam thánh chúa, nên ma công của hắn cực cao. Hắn nghe nói Tam thánh chúa chết dưới tay Giản Bích Trân thì phát điên phát cuồng, bèn liên minh với chín cao thủ khác, lập nên trận pháp Thiên Tuyệt Địa Diệt, quyết phải giết chết Giản Bích Trân để báo thù cho Tam thánh chúa. Giản Bích Trân đương lúc mới tiếp nhận Trảm Thiên thần thuật, mệnh trời chưa ổn, võ công thì không sánh được bất kì ai trong số chín cao thủ kia, tình thế chỉ có nước là mất mạng mà thôi. Lúc đó, Tạ Vân Thạch ở cách xa ngàn dặm, mà chủ nhân Hoa Âm các còn chưa phải là họ Giản. Đột nhiên, trong trận xuất hiện một người. Một người rũ rượi, toàn thân ướt đẫm rượu, râu tóc rối bù. Tay y cầm một chiếc lông phượng dài mướt, nhẹ nhàng quét sạch đám bụi bặm vừa bị sát khí khoắng lên. Thiên Tuyệt Địa Diệt do mười cao thủ dốc sức bày ra cũng bị y quét cho tan tành. Y ngẩng đầu, thở dài thườn thượt. Đôi mắt ngập tràn nỗi chán chường vì chí cả không thành. Khi y nhìn ra xa, tựa hồ cả thiên hạ đều không ở trong mắt y nữa. Hiên Viên Thọ gầm lên:
- Tiêu Phượng Minh, ngươi làm gì thế?
Người nọ hờ hững đáp:
- Rảnh rỗi cùng tiên quét hoa rơi.
Tiếng phượng du dương, sáu bảy con phượng hoàng hiện ra trên trời, bay vờn quanh người y. Bộ dạng uể oải rũ rượi của y trông lại rất ung dung giữa sự tiền hô hậu ủng của mấy con phượng hoàng. Y là Tiêu Phượng Minh, là chủ nhân đời thứ hai của Hoa Âm các. Cả ngày y uống rượu, không ngó ngàng gì đến công việc trong môn phải. Hậu thế đánh giá rằng, y là chủ nhân lười biếng nhất của Hoa Âm các. Y chưa bao giờ xuất thủ giao chiến, nhưng đến cả Tam thánh chúa ngạo nghễ kiêu căng cũng phải e dè ngại ngần y, cam chịu làm một chân hộ pháp. Tiêu Phượng Minh nhẹ nhàng múa mấy chiếc lông chim phượng, là bọn Hiên Viên Thọ theo nhau giật lùi, trận pháp Thiên Tuyệt Địa Diệt chỉ tích tắc tan vỡ. Nơi y xuất hiện, phượng hoàng bay múa, quét sạch bụi đất để dọn đường. Y cũng là con người cô quạnh nhất trần đời. Buông thõng một câu, Rảnh rỗi cùng tiên quét hoa rơi. Chẳng rõ thái độ thế nào. Ngực Hiên Viên Thọ phập phồng, gần như muốn thúc giục chín cao thủ ra tay, nhưng cuối cùng nghiến răng, hằm hẳm giận chân, nuốt giận mà rút.
Đây chính là Tiêu Phượng Minh.
Giản Bích Trân thở phào. Y tiến tới, đa tạ Tiêu Phượng Minh.
Tiêu Phượng Minh bình thản nhìn y. Ánh mắt xa xăm như cách biệt cả một bờ dâu bế, Giản Bích Trân rùng mình. Vạn vật lại thay đổi, biến ảo thành một năm sau, hiện ra cảnh quyết đấu long trời lở đất ở tháp Đại Nhạn, thành Trường An. Vì tranh đoạt chức vị các chủ, Giản Bích Trân và Tiêu Phượng Minh hẹn quyết đấu trên đỉnh tháp này. Quần hùng tụ tập, muốn xem Tiêu Phượng Minh chống đỡ thế nào trước đường kiếm long trời lở đất của Giản Bích Trân.
Tiêu Phượng Minh vẫn ơ hờ rũ rượi, rượu vẫn bê bết khắp người. Gió thổi từ đằng đông tới, lướt qua đôi mắt y, ánh mắt y vẫn thăm thẳm xa vắng. Ánh mắt y, tựa hồ chưa bao giờ dừng lại ở nhân gian này.
Keng một tiếng, thanh trường kiếm trên tay Giản Bích Trân rung lên. Bây giờ, y đã hoàn toàn hấp thụ được Trảm Thiên thần thuật, đã có thể điều khiển thanh kiếm trên tay một cách thần diệu như ý. Ngay cả Hiên Viên Thọ cũng không xứng là đối thủ của y nữa.
Y có thể thắng được Tiêu Phượng Minh không?
Đối diện với một địch thủ hờ hững và bất cần thế này, Giản Bích Trân không tìm thấy một đáp án nào. Nhưng y nhất định phải làm chủ nhân Hoa Âm các, y nhất định phải thắng Tiêu Phượng Minh, đoạt lấy chức các chú từ tay y. Y tin chắc, vì trời ban số mệnh của y là bách chiến bách thắng. Gió đông nổi mạnh, trường kiếm của Giản Bích Trân ngân nga, hoà với tiếng gió, hoà cùng đất trời. Tiêu Phượng Minh giang rộng hai tay. Đôi mắt chán chường của y lần đầu tiên trở nên sôi nổi. Đôi tay giang rộng của y như muốn ôm cả thiên hạ. Đô thành ngàn năm này, đô thành hoa lệ bậc nhất của thời đại, tựa như được y bao trọn trong tay. Y đang ôm lấy cả thiên hạ, ôm luôn những mộng tưởng, những sự nghiệp, những tình cảm nồng nàn. Y cười rạng rỡ, chăm chú nhìn Giản Bích Trân:
- Đây là của ta. Thiên hạ của ta…
Y chập hai tay lại, trường kiếm của Giản Bích Trân xuyên qua giữa hai tay Tiêu Phượng Minh, đâm thẳng vào tim y. Máu phọt ra, hai tay Tiêu Phượng Minh vẫn chập lại trước mặt Giản Bích Trân, đôi mắt y khoá chặt ánh nhìn của đối phương, bỗng nhuốm nét dịu dàng:
- Tặng cho ngươi đây!
Giản Bích Trân rùng mình. Y đã hình dung ra muôn vàn chiêu số phản kích của Tiêu Phượng Minh, nhưng không bao giờ ngờ rằng, Tiêu Phượng Minh không những đánh trả, mà còn dùng phương cách trực tiếp thế này để thất bại dưới kiếm y. Chức vị Hoa Âm các chủ mà thiên hạ dòm ngó, Tiêu Phượng Minh lại đem nhường cho y một cách đơn giản như thế. Giản Bích Trân đâm ra hoang mang. Tiêu Phượng Minh vươn những ngón tay dài lên, nâng cằm Giản Bích Trân, điều chỉnh hướng nhìn để ánh mắt hai người lại một lần nữa giao nhau.
Sự chán chường giờ lại thành mãnh liệt.
- Ngươi tặng lại cho ta cái gì nào? Bản thân ngươi nhé?
Khoảnh khắc ấy, Giản Bích Trân như bị giáng một đòn choáng váng. Y biết, mình thua rồi, thua vì câu nói ấy. Số mệnh bách chiến bách thắng mà Trảm Thiên thần thuật mang lại, cũng không ngăn được sự thất bại thảm hại của y. Đôi mắt kia xa vời, giang sơn, thiên hạ đều không thể lưu lại vết tích trong đó. Giản Bích Trân không sao nhúc nhích được. Bàn tay kia nâng cằm y, nhẹ nhàng cợt đùa. Giản Bích Trân sa sầm nét mặt, đanh giọng hô:
- Kiếm nô!
Kiếm thiêng như gió đột ngột xuất hiện, đâm thẳng vào Tiêu Phượng Minh. Tiêu Phượng Minh cả cười giật lùi, một lưỡng sáng tím từ mình y phụt ra. Con phượng tím đẹp đẽ ngưng kết lại trong luồng sáng, rồi cất cánh bay. Cái bóng mà phượng tím trút lại hoá ra một con phượng ngọc khổng lồ, hai con cùng bay, cùng hoà hợp, kiếm khí mà Giản Bích Trân vừa tạo nên hoá thành cát bụi. Tiêu Phượng Minh chìa tay trái, con phượng tím và con phượng ngọc lượn vòng, biến thành một chiếc bùa ngọc nửa tím nửa xanh rơi xuống lòng bàn tay y:
- Tặng ngươi.
Nhận hay không đây? Nam tử này khiến Giản Bích Trân không thể nào đối phó được. Y đem cả thiên hạ tặng Giản Bích Trân, lại đem phượng tím tặng cho y, đổi lại y muốn thứ gì? Giản Bích Trân nhất thời không biết đáp lời thế nào. Tiêu Phượng Minh nhẹ nhàng đưa bùa phượng đến trước mặt Giản Bích Trân. Chiếc bùa bỗng náy lên, ánh sáng bốn bề lại biến ảo, tạo ra một vùng âm u tăm tối. Trong tăm tối ấy, một người ngẩng đầu lên, phơi ra khuôn mặt trắng bệch của Tạ Vân Thạch. Tạ Vân Thạch chằm chằm nhìn Giản Bích Trân, dằn từng chữ:
- Ngươi - phản - bội - ta!
Máu trào ra khỏi hốc mắt y. Giản Bích Trân tái người, giơ tay định chùi máu trên mặt Tạ Vân Thạch, nhưng khuôn mặt Tạ Vân Thạch đã tan chảy cùng với dòng máu, tan thành vũng lệ thương tâm. Vầng trăng đó như tụ huyết. Ngay trước khi kiếm khí của Giản Bích Trân xuất hiện, một đôi cánh đen đã mở ra, nương theo ánh trăng để thả bóng tối vào người Giản Bích Trân. Đôi cánh rối tung chập mở rất nhanh, đan kết thành một ảo ảnh, nhốt Giản Bích Trân vào giữa. Khi bị bóng tối phủ chụp, Giản Bích Trân chìm vào tịch mịch. Y không động đậy được nữa.
Đôi cánh đen khổng lồ im lìm chuyển động. Mộng ma nhẹ nhàng bay lại gần Giản Bích Trân, chìa tay, tựa như muốn ấp đầu y vào lòng mình. Nhưng gã không dám mạo phạm Giản Bích Trân quá mức, nên chỉ ôm hờ, để giữ gìn con mồi ngon lành mà nguy hiểm này.
Tất cả những cảnh vừa rồi đều là ảo mộng, là ảo mộng mà Mộng ma dệt ra trong đáy tim Giản Bích Trân.
Thái tử thở dốc, lồm cồm bò dậy.
Cười lớn.
- Không uống công ta thả ngươi ra khỏi Thanh Lương nguyệt cung. Cuối cùng, chỉ ngươi mới đối phó được Hoa Âm các chủ vô địch thiên hạ. Thật bất ngờ!
Mộng ma điềm tĩnh nói:
- Hắn được trời định là bách chiến bách thắng, nhưng người không bao giờ thất bại cũng phải nằm mơ, ta chẳng qua chỉ nắn cho giấc mơ của hắn tinh xảo hơn bình thường một chút thôi - Gã ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Thạch - Ngươi muốn cứu hắn không? Nói cách khác là, ngươi có muốn nằm mơ không?
Tạ Vân Thạch tuốt kiếm, nhưng không dám xông lên. Bởi vì y không thể lại quá gần Giản Bích Trân. Nếu lại gần thì cả hai cùng tan xác mất. Tạ Vân Thạch điểm tĩnh nói:
- Thà ra!
Kiếm khí ngưng tụ. Thái tử phì cười:
- Không được đâu. Chắc ngươi đã nhận ra, Mộng ma tiên sinh đây là món quà thứ mười của ta, là vũ khí bí mật đáng tin cậy nhất của ta. Sức mạnh của Mộng ma tiên sinh quá đỗi đặc biệt, đến cả nhân vật được trời phú cho số mệnh bách chiến bách thắng cũng không thể kháng cự được. Đời nào ta lại thả ra? - Hắn sẽ sàng tiến lại gần, ngắm Giản Bích Trân, ánh mắt vui thích vô cùng. Hắn lẩm bẩm - Cuối cùng, ngươi đã là của ta.
Hắn ré lên cười rố dại, tay đột nhiên trỏ xuống:
- Ta phải giết ngươi!
Hắn cười sằng sặc với Tạ Vân Thạch, huênh hoang hống hách. Phải giết Tạ Vân Thạch. Hắn có đủ tự tin, rằng bất cứ một món quà nào cũng thừa sức đốt phó với Tạ Vân Thạch. Hoa Âm các chủ bị bắt, khắp thiên hạ, còn ai chống lại được hắn đây?
Mộng ma khẽ thở dài. Đột nhiên, một tiếng tụng kinh vang lên.
Vầng trăng sáng trên cao bỗng phát ra một lưỡng hào quang trắng bạc. Hào quang chiếu thẳng xuống trán Mộng ma. Trán là một vầng trăng cong rỏ máu, Mộng ma hệt như bị nện một đòn, la lên thất thanh. Đôi cánh trải khắp vòm trời bỗng ngưng chuyền động.
Thái tử thấy một linh cảm không lành lướt qua tim, tiếng cười điên loạn cũng lặng tắt.
Mộng ảo trên nền trời bị cắt vụn ra, tùng mảnh từng mảnh là tá rơi xuống.
Thái tử tức đến phát dại. Khó khăn lắm hắn mới kiềm chế được pháp thuật của Giản Bích Trân, thì lại dễ dàng bị phá ngang. Một thiếu niên bước đến, chăm chú nhìn Mộng ma:
- Xin lỗi, ta là thân đầu thai của ngươi, ta biết nhược điểm của ngươi ở đâu.
Mộng ma run run, tay phải đỡ lấy trán, máu tươi rịn ra qua những kẽ ngón tay gã, nhuộm đó cả mái tóc dài buông xoã. Đôi mắt gã trợn lên, nhìn thiếu niên nọ.
Tà áo Giản Bích Trân bỗng lay động, dù không có gió. Hư không bùng ra một luồng xung lực cực mạnh, Mộng ma biến sắc mặt, thân hình đổi ra trong suốt.
- Kiếm nô!
Tiếng nói lại điềm tĩnh vang lên. Thân hình Mộng ma bị chém luôn làm hai nửa. Máu loang lố nhuộm hai chiếc cánh đen, lông vũ bay tơi bời, thân hình Mộng ma tan biến, nhưng lại dần dần ngưng tụ bên trong nguyệt cung màu vàng. Gã bưng lấy miệng, ho khe khẽ, máu tươi ứa ra giữa kẽ môi. Gã chăm chú nhìn Giản Bích Trân, hai mắt ánh lên một tia nhìn phức tạp, lâu lắm mới nặn được một nụ cười:
- Vì sao tỉnh lại? Giấc mơ ta dệt cho ngươi không đủ tinh tếu?
Giản Bích Trân lạnh lùng đáp:
- Không đủ. Nếu ngươi thật sự muốn tặng quà cho ta, thì nên tặng ta cái đầu của ngươi.
Mộng ma ho khẽ, đôi mi dài khoá chặt lấy ánh nhìn của Giản Bích Trân.
- Đầu của chính ta ư? - Gã thở dài - Rồi có một ngày, ta sẽ tặng nó cho ngươi.
Đúng lúc ấy, một giọng tinh quái vang lên:
- Hay, chém hay lắm!
Bông hoa nọ đã biến thành người, Lý Huyền không quen Giản Bích Trân, nhưng hiển nhiên, kẻ thù của kẻ thù là bạn, họ đứng cùng một chiến tuyến. Nếu ánh mắt Giản Bích Trân đừng lạnh lẽo quá mức như thế, mặt nạ trên mặt đùng hung tợn quá mức như thế, ắt hắn Lý Huyền đã lao ngay đến tay bắt mặt mừng rồi. Thình lình, gã cảm nhận được một ánh mắt thù hằn đang khoá chặt lấy mình.
Lúc Lý Huyền xuất hiện, thái tử đã nhân cơ hội mỏng man mà chạy trốn, thoát ra khỏi vùng kiếm khí của Giản Bích Trân. Món quà thứ mười kể cũng không uổng phí, chí ít đã cứu được mạng hắn. Hắn thật sự rất hận bông hoa kia, nếu không phải vì cái tên Lý Huyền khốn kiếp này, hắn đã ép Giản Bích Trân vào chỗ chết được rồi.
Lý Huyền không sợ trời, không sợ đất, nhưng vẫn nhồn nhột khắp người vì ánh mắt dữ dội của thái tử, bèn vội vàng nhảy tránh, thét lớn:
- Ngươi hận ta làm gì? Ngươi hận hắn mới đúng - Gã vô thức trỏ tay ra, thì trỏ đúng vào Giản Bích Trân.
Giản Bích Trân không còn tâm trí đâu mà cân nhắc nữa, giết hay không giết thái tử thì có vấn đề gì, chẳng qua chỉ một mạng người mà thôi. Đôi mắt y vẩn lên một tia chán ngán. Dưới núi, ánh mắt Tạ Vân Thạch ngước nhìn cũng lộ vẻ chán ngán tương tự.
Đỉnh Thiên Tú đã bị huỷ hoại, sau này hai người bọn họ làm sao gặp nhau được?
Từ lúc Giản Bích Trân thoát khỏi giấc mơ mà Mộng ma dệt nên, Tạ Vân Thạch đã lùi dần từng bước từng bước ra xa. Lùi hết khoảng cách hai ngàn tám trăm bậc thang của Chung Nam sơn, xuống tận chân núi. Mỗi bước đều thổ huyết.
Một năm thương nhớ đã uổng công.
Ánh mắt y đau đớn và buồn bã, nhưng nếu y không lùi ra xa, hồn phách y sẽ bị hút vào Giản Bích Trân, hai người cùng bị tiêu diệt. Từ nay, họ không thể nào gặp nhau được nữa, chỉ có thể nhớ thương qua góc bể chân trời mà thôi.
Giản Bích Trân nhắm mắt. Trên mặt nạ loang loáng một giọt lệ.
Tạ Vân Thạch vẫy nhẹ hai tay, tiếng đàn chờn vờn bay lên không, theo giai điệu bài Y lan thao. Âm thanh du dương như kế lể như giãi bày, chính là lời từ biệt Tạ Vân Thạch gửi gắm lại. Giản Bích Trân nhoẻn cười.
Cách xa chân trời góc bể thì sao chứ? Hồn phách họ đã tâm đầu ý hợp từ lâu, như bài Y lan thao này, bất kể xa cách đến đâu, mọi ý tứ hai lòng cùng hiểu.
Chia ly, thì đã làm sao chứ?