Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Chương 30
T
háng Tám, Boston oi ả ngột ngạt.
Kevin nhớ mang máng là đã thấy xe cấp cứu bên ngoài nhà Feldman, nhưng hắn không nghĩ nhiều về điều đó, nhà Feldman là hàng xóm tồi nên hắn chẳng việc gì phải bận tâm tới họ. Mãi tới giờ hắn mới nhận ra Gladys Feldman đã chết và ô tô đậu kín dọc hai bên đường. Kevin bị đình chỉ công tác hai tuần rồi và hắn không thích xe pháo đỗ trước nhà mình, nhưng mọi người đã vào thị trấn dự đám tang còn hắn thì không đủ sức bảo họ đỗ xe ra chỗ khác.
Từ khi bị đình chỉ hắn hiếm khi ló mặt ra, gihắn ngồi trên thềm, tu chai rượu ừng ực, quan sát kẻ ra người vào nhà Feldman. Hắn biết đám tang chiều muộn mới được cử hành, mọi người tới nhà Feldman để đi đưa tang cùng nhóm. Cứ có đám tang là người ta lại túm tụm cả đám lại với nhau như thế.
Hắn không nói chuyện với Bill, Coffey, Ramirez, Todd hay Amber, thậm chí cả bố mẹ hắn. Không có hộp pizza nào trên sàn phòng khách và không có món Tàu còn thừa nào trong tủ lạnh vì hắn không đói. Vodka là đủ và hắn uống cho tới khi ngôi nhà của nhà Feldman trở nên nhòe nhoẹt đi. Bên kia đường, hắn thấy một người phụ nữ đi ra khỏi nhà họ để hút thuốc. Cô ta mặc váy đen và Kevin tự hỏi không biết cô ta có biết ông bà Feldman hay quát mắng trẻ con trong khu không.
Hắn quan sát cô ta vì hắn không muốn nhìn quanh nhà hay xem kênh làm vườn đang chiếu trên ti vi. Trước đây Erin hay xem kênh đó nhưng cô đã bỏ trốn tới Philadelphia và lấy tên là Erica rồi biệt tích còn hắn thì bị đình chỉ công tác dù trước đó hắn là một cảnh sát điều tra giỏi.
Người phụ nữ mặc váy đen hút xong điếu thuốc thì vứt xuống cỏ rồi di chân lên. Cô ta quét mắt khắp con phố và để ý thấy hắn đang ngồi trên thềm. Cô ta lưỡng lự một chút rồi băng qua đường sang chỗ hắn. Hắn không biết cô ta; chưa bao giờ nhìn thấy cô ta trước đây.
Hắn không biết cô ta muốn gì nhưng cứ đặt chai rượu xuống rồi bước xuống thềm. Cô ta dừng lại trên vỉa hè trước nhà hắn.
“Anh là Kevin Tierney phải không?” cô ta hỏi.
“Phải,” hắn đáp, giọng hắn nghe kỳ lạ vì đã mấy ngày rồi hắn không nói.
“Tôi là Karen Feldman,” cô ta nói, “Bố mẹ tôi sống bên kia đường. Larry và Gladys Feldman anh biết chứ?” Cô ta ngừng lại nhưng không thấy Kevin nói gì nên cô ta nói tiếp. “Tôi chỉ đang tự hỏi không biết Erin có định đến dự đám tang không.”
Hắn nhìn cô ta chằm chằm.
“Erin?” cuối cùng hắn nói.
“Vâng. Bố mẹ tôi vẫn rất thích những lúc cô ấy sang chơi. Cô ấy thường làm cho họ bánh táo và đôi khi còn giúp họ lau dọn nhà cửa nữa, nhất là từ khi mẹ tôi bắt đầu ngã bệnh. Ung thư phổi. Khủng khiếp lắm.” Cô ta lắc đầu. “Erin có nhà không? Tôi luôn mong được gặp cô ấy. Hai giờ đám tang sẽ bắt đầu đấy.”
“Không, cô ấy không có nhà. Cô ấy đang giúp đỡ người bạn bị bệnh ở Manchester,” hắn nói.
“Ô... thế à, vậy thôi. Tệ quá. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Tâm trí hắn bắt đầu sáng rõ và hắn để ý thấy cô ta sắp bỏ đi. “Nhân thể tôi cũng muốn nói là tôi rất tiếc về mất mát của cô. Tôi đã nói với Erin và cô ấy rất buồn vì cô ấy không thể có mặt. Cô đã nhận được hoa chưa?”, chắc là rồi đấy. Tôi chưa kiểm tra cơ. Nhà tang lễ nhiều hoa quá.”
“Không quan trọng. Tôi chỉ mong Erin có thể ở đây.”
“Tôi cũng thế. Tôi luôn mong được gặp cô ấy. Mẹ tôi hay nói với tôi là cô ấy khiến bà nhớ tới Katie.”
“Katie?”
“Em gái tôi. Nó mất sáu năm rồi.”
“Tôi rất tiếc.”
“Tôi cũng vậy. Cả nhà tôi nhớ nó lắm - nhất là mẹ tôi. Vì thế nên bà rất thân với Erin. Cô ấy thậm chí còn trông giống Katie như đúc. Cùng tuổi và nhiều thứ nữa.” Nếu Karen có để ý thấy vẻ mặt trắng bệch của Kevin thì cô ta cũng chẳng bận lòng. “Mẹ tôi thường cho Erin xem sổ dán tranh chung của bà với Katie... Cô ấy lúc nào cũng rất kiên nhẫn với mẹ tôi. Cô ấy là một phụ nữ dịu dàng. Anh thật may mắn đấy.”
Kevin gượng mỉm cười. “Phải, tôi biết.”
o O o
Hắn là một cảnh sát điều tra giỏi nhưng thực tình đôi khi đáp án lại nhờ ăn may mà có. Chứng cứ mới xuất hiện, một nhân chứng chẳng ai biết bỗng dưng bước tới, camera trên đường chộp được một biển số xe. Trong trường hợp này, đầu mối đến từ người phụ nữ mặc váy đen tên Karen Feldman, người đã băng qua đường vào một sáng hắn đang ngồi uống rượu rồi nói với hắn về cô em gái đã chết của cô ta.
Mặc dù đầu vẫn đau buốt, hắn đành đổ rượu xuống rãnh, nghĩ về Erin và nhà Feldman. Erin biết họ và hay qua thăm họ, nhưng cô lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó. Hắn vẫn thường gọi cho cô và về nhà đột xuất giữa giờ làm và cô luôn có nhà, nhưng không hiểu vì sao hắn chưa bao giờ nhìn ra sự thật. Cô chưa bao giờ nói với hắn và khi hắn kêu ca rằng họ là những người hàng xóm tồi tệ, cô cũng chẳng nói một lời.
Erin có
Đã lâu rồi đầu óc hắn mới sáng tỏ đến thế, hắn tắm gội rồi mặc vào bộ vest đen. Hắn làm bánh kẹp thịt muối và thịt gà tây với mù tạt Dijon ăn, rồi lại làm thêm một lát nữa ăn. Con phố đầy xe cộ, hắn quan sát mọi người đi vào đi ra ngôi nhà. Karen lại ra cửa hút một điếu thuốc nữa. Trong khi chờ hắn bỏ mấy mảnh giấy nhớ và một cây bút vào túi quần.
Sang chiều, mọi người bắt đầu vào xe của mình. Hắn nghe tiếng động cơ khởi động và từng xe một nối nhau lướt đi. Lúc đó là một giờ hơn, họ đang đi tới nhà tang lễ. Mười lăm phút sau mọi người đi hết, hắn thấy Karen đỡ Larry Feldman vào xe. Karen ngồi vào ghế lái và lái xe đi, cuối cùng không còn chiếc xe nào trên phố hay trên lối vào nhà hắn nữa.
Hắn chờ mười phút nữa để chắc chắn mọi người đã đi hết rồi cuối cùng bước ra ngoài cửa. Hắn băng qua bãi cỏ, khựng lại trên đường rồi bước sang nhà Feldman. Hắn không vội mà cũng chẳng cố ẩn nấp. Hắn để ý thấy phần lớn nhà hàng xóm đều đã đi dự đám tang, còn những người không đi thì sẽ nghĩ đơn giản là ai đi đám ma chẳng mặc đồ đen. Hắn đi tới cửa trước, cửa khóa, nhưng vẫn còn rất nhiều người trong nhà nên hắn bèn vòng sang hông nhà ra phía sau. Ở đó, hắn thấy một cánh cửa nữa, cửa không khóa nên hắn cứ thế bước vào nhà.
Thật yên tĩnh. Hắn dừng lại, lắng nghe xem có giọng nói hay bước chân nào không nhưng chẳng thấy gì. Có những chiếc cốc nhựa trên quầy bếp và những đĩa thức ăn trên bàn. Hắn đi khắp nhà. Hắn có thời gian, nhưng hắn không biết là bao nhiêu, và hắn quyết định bắt đầu từ phòng khách. Hắn mở các tủ ra rồi đóng lại, để mọi thứ nguyên xi như cũ. Hắn sục sạo trong bếp, trong phòng ngủ rồi cuối cùng vào phòng đọc. Có những quyển sách trên giá, chiếc ghế tựa và ti vi. Trong góc phòng, hắn thấy một tủ hồ sơ nhỏ.
Hắn đi tới tủ hồ sơ và mở ra. Nhanh chóng, hắn xem qua các tấm nhãn. Tìm thấy một tập hồ sơ dán nhãn KATIE hắn liền lôi ra, mở xem có gì bên trong. Có một bài báo - hóa ra cô bị chết đuối khi mảng băng trên một hồ trong vùng bị vỡ - và có những bức ảnh của cô chụp thời trung học. Trong bức ảnh tốt nghiệp, cô trông giống Erin đến kinh ngạc. Dưới cùng của tập hồ sơ, hắn tìm thấy một phong bì thư. Hắn mở ra thì thấy có một tờ bảng điểm cũ. Trên phong bì có ghi một số an sinh xã hội, hắn lôi giấy bút ra ghi lại. Hắn không tìm thấy thẻ an sinh xã hội, nhưng hắn đã có số. Giấy khai sinh là bản photo, nhưng trông nhàu nhò như thể ai đó đã vò rồi lại vuốt phẳng
Đã có cái mình cần, hắn rời khỏi ngôi nhà. Ngay khi về đến nhà, hắn gọi cho một tay cảnh sát ở sở khác, gã này đang qua lại với một cô trông trẻ. Hôm sau, hắn nhận được cuộc gọi lại.
Katie Feldman mới lấy bằng lái cách đây chưa lâu, với một địa chỉ thuộc Southport, Bắc Carolina.
Kevin dập điện thoại mà chẳng nói thêm lời nào, hắn biết mình đã tìm được cô.
Erin.