Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 107
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
au khi nhảy từ tường rào xuống mặt đất, Biên Nam không thấy có ai ven đường, chỉ có vài học sinh trường Thể thao đi ra từ siêu thị ở con phố đối diện.
Biên Nam đang định lấy di động gọi cho Khưu Dịch, phía sau chợt truyền đến giọng nói của cậu ta: “Bây giờ tôi đập cậu một gậy bảo đảm cậu chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã lăn quay.”
“Uầy,” Biên Nam quay đầu lại, trông thấy Khưu Dịch tựa dưới bóng cây ven tường, quần đen và áo thun đen hợp thành một với bóng râm, “Tới lấy đồ sạc pin thôi mà còn mặc nguyên một bộ y phục dạ hành.”
“Ăn cơm không?” Khưu Dịch xoay người đi dọc theo đường tới trạm xe, “Bên kia có một tiệm thịt dê hầm, mời cậu ăn.”
“Trời nóng như vậy mà ăn thịt dê hầm cái gì…” Biên Nam lại nhìn sang phố đối diện, cậu không muốn để người của trường Thể thao trông thấy Khưu Dịch, tuy rằng không ít người sung sướng khi thấy Phan Nghị Phong gặp họa, nhưng người làm cho Phan Nghị Phong bẽ mặt lại là anh đại của Vận tải đường thuỷ, về điểm này trường Thể thao nhất định sẽ đồng lòng đối phó kẻ thù, “Sao lại mời tôi ăn?”
“Cảm ơn cậu thời gian qua ra tiền ra sức, giúp đỡ tôi rất nhiều.” Khưu Dịch quay đầu cười với Biên Nam.
Biên Nam đang định nói không cần cảm ơn đây là việc tôi phải làm xin hãy gọi tôi là thiếu niên tiền phong, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Khưu Dịch đã nói thêm một câu: “Tuy rằng toàn là do cậu tự tìm.”
“… Thôi để tôi mời, thù dai quá,” Biên Nam tặc lưỡi, do dự một chút rồi nói, “Nếu cậu muốn mời tôi ăn, vậy mời ăn cơm chiên trứng đi, cái loại lần trước ăn ở nhà cậu đó.”
Khưu Dịch nhìn Biên Nam cười cười: “Ừ.”
Mặc dù Biên Nam đã ăn ở căn tin, nhưng chỉ tùy tiện ăn vài miếng, bây giờ trong bụng cũng không có cảm giác có thức ăn tồn tại, vậy nên cậu dự định đi ăn thêm gì đó với Khưu Dịch.
Nhưng mà phải đi chỗ nào xa một chút, ví dụ như đi qua trạm xe tới một con đường khác, nơi nào vắng bóng học sinh hai trường.
“À quên,” Khưu Dịch đi vài bước thì ngừng, móc ra thứ gì trong túi quần đưa cho Biên Nam, “Nhị bảo nhờ tôi gửi cho cậu.”
“Cái gì vậy?” Biên Nam nhận lấy, nương theo ánh đèn đường nhìn thử, nhìn cả buổi cũng không biết thanh sắt đâm xuyên qua ba cục đất tròn màu nâu này là gì.
“Nó nói là xâu thịt ấy, làm bằng đất sét.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam buồn cười nhìn xâu thịt nhỏ chỉ dài cỡ một ngón tay: “Nó nghĩ gì mà lại làm cái này tặng tôi, thay tôi cảm ơn nó, nói với nó là tôi thích lắm.”
Đang nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng cười giỡn, Biên Nam vừa quay đầu liền trông thấy mấy thằng trường Thể thao đi ra từ siêu thị ban nãy đang di chuyển về phía này.
“Đậu má,” Biên Nam vội vàng đẩy Khưu Dịch vào lùm cây, sau đó kéo Khưu Dịch đi thật nhanh về phía trước, “Đi nhanh lên…”
“Cậu…” Khưu Dịch bị Biên Nam lôi kéo, chỉ đành phải đi theo, nửa đi nửa chạy, cậu bất đắc dĩ nói, “Làm gì mà như yêu đương vụng trộm vậy?”
“Vớ vẩn, yêu đương vụng trộm không phải thế này, bỏ trốn mới vậy thôi,” Biên Nam kéo Khưu Dịch quẹo vào con hẻm nhỏ bên cạnh công trường mới chịu ngừng, “Tôi sợ cậu bị đánh thôi, chỗ này ngay đầu sóng ngọn gió, nếu bị bắt gặp hai chúng ta đều phiền phức.”
Hai người đứng trong ngõ hẻm một lát, không ai nói lời nào, Biên Nam cảm thấy đứng thêm vài phút nữa chắc sẽ thành yêu đương vụng trộm thật.
“Chắc là đi rồi nhỉ?” Cậu hỏi Khưu Dịch.
“Không biết, tôi chỉ biết tôi rất đói.” Khưu Dịch thở dài.
“Trễ vậy rồi mà còn chưa ăn? Không phải các cậu thường đến căn tin bên Vệ giáo vừa ăn vừa ngắm gái đẹp sao?” Biên Nam lục lọi khắp người, lục được một miếng kẹo cao su, đưa cho Khưu Dịch, “Đói bụng thì ăn tạm cái này trước đi.”
“Ừ, đúng rồi,” Khưu Dịch cười cười, nhận kẹo cao su, “Hâm mộ không?”
Căn tin của Vệ giáo nấu ăn ngon là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng Vệ giáo gần Vận tải đường thuỷ, học sinh trường Thể thao muốn đi qua Vệ giáo nhất định sẽ chạm trán học sinh Vận tải đường thuỷ, vì vậy bọn họ căn bản không đi.
Biên Nam nhe răng: “Hâm mộ con khỉ, tôi lăn lộn ở đây sáu năm rồi, con gái Vệ giáo gặp thiếu gì.”
“Tôi cũng thấy thế,” Khưu Dịch gật đầu, lấy điện thoại di động ra, “Nhìn danh bạ điện thoại này nè, tôi đếm sơ sơ đã có hai ba chục em… Chưa kể vài người không có tên chỉ có biệt danh là sao nhỉ? Gì mà hận trời cao môi đỏ chót mắt nho nhỏ…”
“Cậu có để yên không!” Biên Nam tặc lưỡi, chỉ có biệt danh là mấy cô nàng đưa số cho cậu nhưng chưa gì cậu đã quên béng tên người ta, “Sớm biết vậy reset máy rồi mới đưa cho cậu.”
“Đi thôi, ăn cơm.” Khưu Dịch cười cười.
Biên Nam dẫn Khưu Dịch đến một con phố nhỏ, tìm một tiệm cơm có máy lạnh.
Đã qua giờ cơm, trong tiệm chỉ còn hai cặp tình nhân đang ăn, lúc hai người bước vào, vài người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tuy rằng bọn họ nhanh chóng dời đầu đi, nhưng Biên Nam vẫn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt bọn họ.
“Dân trường cậu hả?” Biên Nam tìm cái bàn gần đó ngồi xuống.
“Ừ,” Khưu Dịch liếc nhìn bên kia rồi cũng ngồi xuống, “Không sao đâu, cũng không phải bọn hay gây sự.”
“Thật ra thì,” Biên Nam cầm thực đơn lên nhìn, “Tôi cứ tưởng hôm nay cậu nhân lúc còn nóng tới xử tôi chứ.”
“Vốn định là thế,” Khưu Dịch rót trà vào ly, “Nhưng mà tối nay tôi phải đi làm, ăn xong phải nhanh chóng qua đó, hôm khác vậy.”
“Cậu nói như thể tôi đang năn nỉ cậu tới xử tôi ấy.” Biên Nam gọi bồi bàn tới, chọn mấy món nấu nhanh.
“Yên tâm đi, không năn nỉ tôi tôi cũng đến xử cậu thôi, chỉ là chuyện sớm hay muộn,” Khưu Dịch móc điếu thuốc ngậm vào miệng, “Tôi thù dai lắm.”
Món ăn lên rất nhanh, mặc dù trông chẳng ngon mắt gì nhưng mùi vị cũng được, có điều cho bột ngọt còn nhiều hơn căn tin trường, lúc mang lên Biên Nam còn thấy cả bột ngọt vương vãi trên món ăn.
“Cậu không về nhà, nhị bảo tự nấu cơm hả?” Biên Nam múc chén canh, gắp thức ăn nhúng vào trong canh.
“Sáng sớm đã chuẩn bị đâu vào đấy, hâm lại là dùng được ngay,” Khưu Dịch cúi đầu ăn, “Hôm qua có chiên cá cho nó, chắc tối nay sẽ ăn sạch.”
Nghĩ đến món cá, Biên Nam nuốt một ngụm nước miếng, gắp miếng thịt đã nhúng bỏ vào miệng: “Cậu còn về nhà hàng kia làm thuê không?”
“Còn, bà chủ bảo về thì về, đỡ phải tốn công tìm chỗ khác.” Khưu Dịch gật đầu.
“Thật là liều mạng,” Biên Nam cảm khái, Khưu Dịch gỡ thạch cao chưa tới một tuần đã bắt đầu làm việc liên tục như thế rồi, “Vậy cậu còn thời gian nghỉ ngơi không.”
“Cũng được.” Khưu Dịch cười cười.
“Cậu tốt nghiệp rồi cũng như vầy phải không?” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Ban ngày đi làm buổi tối đi làm thêm?”
“Chưa chắc,” Khưu Dịch nhấp một hớp canh, “Tốt nghiệp xong nếu lên thuyền thì không làm thêm được.”
“Lên thuyền? Cậu học ngành gì vậy?” Biên Nam hơi tò mò, tuy rằng Vận tải đường thuỷ trung chuyên ở sát bên cạnh, nhưng cậu hoàn toàn không biết gì về mấy thứ này.
“Kỹ thuật hàng hải,” Khưu Dịch trả lời, nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Biên Nam, cậu chèn thêm một câu, “Có một số trường gọi là lái thuyền.”
“Lái thuyền luôn cơ à?” Biên Nam tặc lưỡi hai tiếng.
“Nghĩ hay quá,” Khưu Dịch cười cười, “Cậu thì sao?”
Biên Nam không đáp, cậu vốn đang mê man về việc sau này mình sẽ làm gì, còn chưa mê man xong đâu, Khưu Dịch vừa hỏi, cậu lại càng mê man, im lặng một hồi mới thở dài: “Không biết, nếu không thì thi vào học viện thể thao, nếu không thì tìm một câu lạc bộ, hoặc là đến đâu đó làm huấn luyện viên…”
Cái nào cậu cũng không có hứng thú, cậu căn bản không biết mình muốn làm gì.
“Còn một năm nữa lận, từ từ suy nghĩ đi, bố cậu không sắp xếp gì cho cậu sao?” Khưu Dịch cầm chén lùa cơm ăn xong, buông đũa xuống.
“Bố tôi sắp xếp gì nữa chứ, một là bảo tôi đi theo ông ấy, hai là cho tôi căn tiệm,” Biên Nam cũng buông đũa xuống, “Sắp xếp kiểu nào cũng làm cho dì và Biên Hạo khó chịu, cho nên trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới mấy thứ này.”
“Không nghĩ tới không có nghĩa là sẽ không xảy ra, dù sao cũng phải đối mặt, nghĩ sớm giải quyết sớm không tốt à,” Khưu Dịch cười cười, lấy di động ra nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi rồi.”
Biên Nam ngoắc tay gọi bồi bàn tới thanh toán tiền, lấy đồ sạc pin ra đặt trước mặt Khưu Dịch: “Chỗ đầu nối bị tôi đạp mấy cái, lúc nạp điện kết nối không tốt, nhớ ép sát vào một chút.”
“Ừ,” Khưu Dịch bỏ di động và đồ sạc pin vào trong túi, đứng dậy, “Khi nào rảnh gọi điện thoại cho nhị bảo đi, mấy ngày nay nó cứ nhắc cậu mãi.”
“Nghỉ hè tôi dạy nó đánh tennis,” Biên Nam cũng đứng lên, “Cậu không phản đối chứ.”
“Không phản đối, tôi đỡ phải lo nó chạy khắp nơi.” Khưu Dịch đi ra cửa.
Hôm nay Khưu Dịch không đạp xe, muốn đến trạm xe bus đón xe, Biên Nam vốn dĩ có thể về thẳng ký túc xá, nhưng nghĩ tới việc lỡ như Khưu Dịch một mình chờ xe bị người tập kích, vậy thì không ổn lắm.
Thế là cậu theo Khưu Dịch đứng chờ xe, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía một vòng, hệt như gián điệp đang chờ liên lạc vậy, may là đứng chờ vài phút xe đã tới.
“Đi đây, cảm ơn cậu.” Khưu Dịch vỗ vai Biên Nam.
“Cứ gọi tôi là thiếu niên tiền phong.” Biên Nam vẫn tìm cơ hội nói câu này.
“Tôi có hỏi tên cậu đâu.” Khưu Dịch cười lên xe.
Sau khi xe lái đi, Biên Nam vẫn còn đứng đực ra ở trạm, đột nhiên không biết nên trở về ký túc xá ngẩn người hay là đến tìm net tìm Vạn Phi ngẩn người.
Cái cảm giác trống vắng thỉnh thoảng lại nhảy ra thật sự làm cậu chịu không nổi.
Biên Nam trầm tư hồi lâu, quyết định đi tiệm net.
Vạn Phi đang ở tiệm net chiến đấu kịch liệt, Biên Nam đứng sau lưng vạn Phi, lấy cả ví và di động của cậu chàng luôn mà cậu chàng cũng không hề hay biết.
Cuối cùng, Biên Nam đặt chai nước trước mặt Vạn Phi, Vạn Phi mới ngẩng đầu nhìn thấy cậu: “Ủa? Anh Nam? Không phải mày đang tự hỏi về cuộc đời sao…”
“Tự hỏi xong rồi,” Biên Nam vứt di động và ví lên người Vạn Phi, mở máy tính bên cạnh, “Mày đi ra chơi đêm còn mang theo mấy thứ này làm gì, cầm chứng minh nhân dân thôi là được.”
“Móa, chiêu Cách Không Thủ Vật của mày ghê gớm thiệt!” Vạn Phi cầm chai nước mở nắp uống một hớp, mắt nhìn chằm chằm màn hình hỏi, “Tự hỏi ra cái gì chưa?”
*Cách Không Thủ Vật: lấy vật mà không cần tiếp xúc trực tiếp.
“Chưa, hai mắt bị bôi đen.” Biên Nam tựa vào ghế, nhìn màn hình, không biết nên chơi cái gì.
“Mày đợi xíu,” Vạn Phi nhìn cậu, “Tao đâu-ta xong rồi đấu địa chủ với mày.”
“Tao đâu với mày, hôm nay không muốn đấu địa chủ.” Biên Nam nói.
“Vẫn là anh Nam của tao chu đáo!” Vạn Phi khoái chí vỗ đùi cậu hai cái.
Đã lâu Biên Nam không chơi suốt đêm, mới đâu-ta với Vạn Phi chưa bao lâu đã bắt đầu mệt rã, qua 12 giờ mí mắt cậu sụp xuống, nước mắt rỉ ra giống như bị ai vu oan vậy.
Biên Nam chịu hết nổi, cũng mặc kệ Vạn Phi kháng nghị, ném chuột gác chân lên ghế bên cạnh rồi nhắm hai mắt lại.
“Mày thần kinh à chạy tới tiệm net ngủ!” Vạn Phi thở dài.
“Ngủ thì sao,” Biên Nam nói, “Tao buồn ngủ muốn khóc rồi này.”
“Được rồi mày ngủ đi, chừng nào về tao gọi mày.” Vạn Phi tặc lưỡi.
Đêm nay ngủ ở tiệm net rất cực nhọc, nửa đêm có người chơi hăng quá la hét um sùm, Biên Nam cầm gạt tàn đập bàn một cái mới xem như yên tĩnh trở lại.
Chỉ là cơn buồn ngủ của cậu cũng mất luôn, cậu nhìn nhìn đồng hồ, ngồi xuống đấu địa chủ vài ván, ngoài cửa sổ bắt đầu tờ mờ sáng, cậu kéo Vạn Phi ra khỏi tiệm net.
“Ây!” Vạn Phi duỗi lưng một cái, “Ngày mai mày có về nhà không?”
“Về chứ,” Biên Nam suy nghĩ một chút, “Cuối tuần mày hẹn với Hứa Nhị hả?”
“Cuối tuần này có chút thời gian để hẹn,” Vạn Phi nhảy nhót, “Nhưng nếu mày muốn tới nhà tao thì tao không hẹn nữa.”
“Tao về nhà, mày mau giải quyết nhỏ ấy đi, suốt ngày cứ mất hồn mất vía tao còn sốt ruột thay mày.” Biên Nam dừng ở quán điểm tâm sáng ven đường, mua cho mình và Vạn Phi mỗi người một ly sữa đậu nành.
“Mày đừng nói tao, anh Nam nè,” Vạn Phi khoác tay lên vai cậu, cười hề hề, “Sao tao cứ cảm thấy gần đây mày cũng đâu khác gì, mất hồn mất vía phải tính luôn cả mày nữa.”
“Tại tao rảnh quá thôi.” Biên Nam nhấp một hớp sữa đậu nành.
Muốn nói rảnh, cuối tuần mới là rảnh hết chỗ nói.
Để thành toàn sự nghiệp cua gái của Vạn Phi, cuối tuần Biên Nam trở về nhà, điều khiến cậu cảm thấy dễ chịu một tí là Biên Hạo không có ở nhà, Biên Hinh Ngữ cũng không có ở nhà, nghe nói là đến nhà bạn thân của nhỏ cùng học thêm.
Bạn thân?
Biên Nam đột nhiên nhớ tới Khưu Dịch từng đề cập đến việc dạy thêm cho bạn thân của Biên Hinh Ngữ.
Duyên phận này đúng là nông sâu khó đoán…
Không có hai anh em Biên Hạo ở nhà, Biên Nam đi ra đi vào tự do hơn nhiều, ra sân sau bị chó của Biên Hinh Ngữ liếm tới liếm lui cũng không thấy phiền như trước.
Dạo chừng vài vòng, cậu chạy vào phòng làm việc của bố, nhìn một đống lá trà cất trong tủ.
“Bố, bố có uống đống trà này không?” Cậu cầm một hộp lên nhìn, nhưng không nhìn ra hàng tốt hay dởm.
“Làm gì mà uống nhiều vậy được,” Bố ngồi ở một bên tẩy trà, “Thế nào? Con muốn à?”
“Con có một người bạn rất thích uống trà, con muốn lấy một hộp cho cậu ấy.” Biên Nam nói.
“Sao lại lấy một hộp, lấy hai hộp đi, chuyện tốt thành đôi,” Bố đứng lên đi tới ngăn tủ bên cạnh, “Bạn con thích uống trà gì?”
“… Con không biết.” Biên Nam gãi đầu.
“Bạn thân lắm hả?” Bố lấy ra hai hộp.
“Có thể… xem là…” Biên Nam thật sự không biết quan hệ giữa mình và Khưu Dịch nên tính như thế nào, đằng này hai người bọn họ cùng ăn cơm cùng ra ngoài chơi cùng tán dóc rất vui vẻ, nhưng đằng kia còn có chuyện chưa giải quyết xong, “Rất thân.”
“Lấy hai hộp này đi, cho bạn loại tốt một chút.” Bố đưa trà cho cậu.
Lúc ăn cơm tối, Biên Hinh Ngữ không có về ăn, mãi đến gần mười giờ mới về nhà.
Biên Nam đang nằm trên giường chơi di động, nghe tiếng Biên Hinh Ngữ chạy lên lầu, cậu đưa tay tắt đèn trong phòng.
Biên Hinh Ngữ đứng trước cửa phòng cậu một hồi rồi về phòng của mình, qua vài phút lại đi ra, gõ nhẹ cửa phòng cậu: “Biên Nam, ông ngủ chưa?”
Biên Nam không lên tiếng, cậu biết Biên Hinh Ngữ sẽ tìm mình.
Biên Hinh Ngữ thích Khưu Dịch quá rõ ràng, tuy Biên Nam từng nói cậu và Khưu Dịch không quen biết, nhưng nhìn phong cách ba môn phối hợp hôm trước, có ma mới tin hai người không quen, Biên Nam biết thể nào Biên Hinh Ngữ cũng tìm mình hỏi chuyện Khưu Dịch cho mà xem.
Cậu không muốn dây vào chuyện này, Biên Hinh Ngữ muốn thích ai thì thích muốn cua ai thì cua, không liên quan đến cậu.
Biên Hinh Ngữ đi qua đi lại trong hành lang chừng mười mấy phút, bước chân do dự dừng ở cửa, kế đó lại bỏ đi, một lát nữa lại dừng.
Biên Nam đột nhiên thấy bùi ngùi, bây giờ có phải mùa xuân đâu, sao cả lũ bên cạnh mình đều như thế…
*mùa xuân = mùa phát tình.
Biên Hinh Ngữ rất xinh, học tập cũng giỏi, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi Biên Hinh Ngữ sắp làm cho Biên Hạo cuồng em gái tăng xông luôn ấy chứ, nhưng đây là lần đầu tiên Biên Nam thấy nhỏ để ý một người như vậy.
Là tình yêu ư?
Biên Hinh Ngữ có thật lòng với Khưu Dịch không? Vạn Phi có thật lòng với Hứa Nhị không?
Tình yêu cứ xuất hiện bất ngờ như vậy sao?
Có khi nào cũng đột ngột biến mất luôn không.
Chẳng qua mãi đến chiều hôm sau Biên Nam dọn đồ chuẩn bị trở về trường, Biên Hinh Ngữ cũng không tìm cậu nữa, chỉ là khi nhìn cậu thì như thể muốn nói lại thôi.
Biên Nam còn thấy mệt giùm nhỏ, mệt hơn cả Vạn Phi.
Sau khi về tới trường, cậu gọi điện thoại Khưu Ngạn, nhóc kia hưng phấn cực kỳ, ríu ra ríu rít nói không ngừng, sau mấy phút mới chịu ngưng vì thở không ra hơi.
“Nhị bảo à phổi em hoạt động tốt thật.” Biên Nam nằm sấp trên giường cười nãy giờ, cậu cảm thấy tâm tình ảm đạm chẳng hiểu ra sao của mình mấy ngày qua đã bị quét sạch.
Nói chuyện điện thoại xong, cậu mới nhớ quên nói cho Khưu Ngạn biết cuối tuần cậu muốn qua nhà nhóc, đưa trà cho Khưu Dịch.
Hay là cứ qua luôn cho Khưu Ngạn niềm vui bất ngờ cũng được.
Nhưng mà tuần này ông Tưởng lại tiếp tục ra oai, giống như muốn phối hợp với cuộc thi vậy, để phòng ngừa bọn họ còn sức ra net thâu đêm, chiều nào không hành người ta mệt chết sẽ không chịu thôi.
Hôm qua Biên Nam bị ông Tưởng tiếp tục quan sát luyện đánh trái tay, lúc buổi huấn luyện kết thúc, cậu chẳng nuốt nổi cơm, uống một bụng nước rồi nằm liệt giường ngẩn người tới gần tám giờ.
“Nè, anh Nam,” Vạn Phi vừa vào cửa liền nằm dài trên giường Tôn Nhất Phàm ở gần đó, không còn sức để chuyển ổ, “Còn đồ ăn không?”
“Hôm qua ăn hết rồi.” Biên Nam ngồi dậy.
“Anh Vạn ơi anh về giường anh được không em van anh,” Tôn Nhất Phàm bị Vạn Phi chen chúc trên giường xoay người lại, “Anh còn tính người không vậy.”
“Đói xanh cả mặt đây mà còn tính người khỉ gì!” Vạn Phi vỗ bụng Tôn Nhất Phàm một cái, “Chỉ có khát vọng da diết với đồ ăn thôi!”
“Muốn ăn gì,” Biên Nam xuống giường, mặc quần áo vào, “Tao đi mua cho.”
Hot dog, hamburger, miến chua cay, bánh xào… Lúc nhảy ra khỏi tường rào, Biên Nam vẫn còn nghĩ đến danh sách đồ ăn của Vạn Phi, cái thằng này chắc đói đến độ có thể đọc hết thực đơn của mấy tiệm ăn lớn nhỏ trên con đường này.
Biên Nam không định mua hết mấy món trên, cậu rút gọn danh sách cho hợp với những món mình muốn ăn.
Trước tiên đến quán ăn vặt Thành Đô mua miến chua cay.
Miến chua cay cách đây không xa, ngay công trường đối diện.
Qua khỏi con hẻm lần trước cậu và Khưu Dịch trốn người là được.
Lúc gần đến đầu hẻm, Biên Nam nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Cậu vội quay đầu lại nhìn thử, thấy mấy người phía sau không mặc quần vận động của trường Thể thao, cậu lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, không nghĩ ngợi nhiều nhấc chân bỏ chạy.
Còn chưa chạy được hai bước, trên lưng bị vật gì đập trúng, không đau, nhưng dọa cậu giật nảy.
Ngay trong tích tắc cậu phân tâm, có người vọt lên.
Tiếp theo, Biên Nam chỉ cảm thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm, ngay sau đó ngửi được mùi thức ăn gia súc.
“Mẹ nó!” Cậu hét to một tiếng, “Khưu Dịch chết tiệt!”
Tên khốn này! Thế mà dám lấy túi đựng thức ăn gia súc trùm lên đầu người ta!
Sói Đi Thành Đôi Sói Đi Thành Đôi - Vu Triết