Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 29: Qua Cửa Sổ Rộng Mở
N
gày mùa đông đối với Pollyanna không hề ngắn. Đôi khi thời tiết lạnh làm đôi chân em đau nhức tưởng không sao chịu nổi. Nhưng dù đau đớn em vẫn giữ được nét mặt tươi vui chào đón những điều xảy đến hàng ngày. Dì Polly cũng dần bị cuốn vào trò chơi của cô cháu gái. Dần dần bà đã tìm thấy nhiều điều thú vị từ trò chơi này. Dì Polly kể cho cháu gái nghe về chuyện hai đứa trẻ lang thang trong cơn bão tuyết đã may mắn bắt gặp một cánh cửa bị gió thổi tung, chúng đã nhanh trí dựng cánh cửa lên để che chắn gió bão. Song chúng cứ kháo nhau, không hiểu chủ nhân căn nhà sống như thế nào khi không có cửa. Bà còn kể câu chuyện về một cụ bà cao tuổi đã móm mém, chỉ còn hai chiếc răng nhưng vẫn hài lòng vui vẻ nói: “Ơn trời, hai cái răng của tôi còn nhai được.”
Noi gương bà Snow, Pollyanna học đan lát, may vá. Những mảnh vải rực rỡ sắc màu trải dài trên tấm ga giường trắng tinh đã giúp cô bé may được thật nhiều những món đồ xinh xắn. Em cảm thấy vui khi đôi tay mình vẫn còn có ích. Người dân trong thị trấn vẫn tới thăm Pollyanna thường xuyên, với những ai không vào thăm thì đều để lại những lời nhắn nhủ đầy trìu mến và những câu chuyện thú vị bên ngoài, điều mà Pollyanna rất thích lắng nghe.
Dì Polly đã đồng ý để ông John Pendleton và cậu bé Jimmy Bean vào thăm Pollyanna. Những người chưa được vào thăm đều gửi tới những lời động viên, khích lệ chân tình. Họ cũng không quên gửi tới cô bé những thông tin mới vì họ biết em khát khao những tin tức đó.
Ông John nói về sự thay đổi tính cách của Jimmy Bean cho Pollyanna nghe. Nhờ sự quan tâm, bảo ban của ông, Jimmy đã ngoan hơn trước. Cậu đã vâng lời cha nuôi và hoàn thành tốt những công việc được giao. Còn Jimmy kể cho em nghe về ngôi nhà sang trọng - nơi cậu đang ở, kể về những người thân của cha nuôi. Ông John và Jimmy Bean - một già, một trẻ - đều bày tỏ lòng cảm ơn tới cô bé.
“Dì ơi, thấy mọi người như vậy, cháu vui lắm. Dù sao thì chân cháu cũng đã từng đi lại được, nếu không, giờ đây cháu đã chẳng được nhìn những gương mặt rạng rỡ ấy.”
Mùa đông băng giá đã trôi qua. Mùa xuân ấm áp đang đánh thức những chồi non lộc biếc. Những người thường xuyên quan tâm đến sức khỏe của Pollyanna đều cảm thấy lo lắng. Dường như phương pháp chữa trị của bác sĩ Mead không đem lại kết quả và điều ông lo sợ nhất sẽ sớm thành hiện thực: Pollyanna sẽ không bao giờ đi lại được nữa.
Khá nhiều người ở thị trấn Beldingsville đã dành cho Pollyanna sự quan tâm đặc biệt. Trong số những người ấy có một bác sĩ mà tên ông không xa lạ với bạn đọc. Những thông tin về việc chữa trị đôi chân của Pollyanna đã làm ông không yên lòng: lúc bồn chồn, lo lắng, lúc bực tức. Vị bác sĩ khả kính bị giày vò giữa nỗi thất vọng tràn trề vì không được trực tiếp điều trị cho Pollyanna, và quyết tâm muốn giúp đỡ cô bé tội nghiệp. Nhưng khi biết kết luận của bác sĩ Mead, ông đã có một quyết định dứt khoát: cần phải khám lại đôi chân cho cô bé. Nhưng bác sĩ Chilton vẫn cần một người bạn thân làm cầu nối để ông tới thăm bệnh cho Pollyanna. Một sáng thứ Bảy, John Pendleton ngạc nhiên khi khách tới thăm là bác sĩ Thomas Chilton. Bác sĩ mở lời: “Chào cậu, mình tới thăm cậu và có chút việc nhờ cậu đây. Cậu là người duy nhất biết rõ quan hệ giữa mình và cô Polly Harrington. Mong cậu nói chuyện với cô ấy để cô ấy đồng ý cho mình tới thăm bệnh cho Pollyanna.”
Ông John Pendleton bất ngờ bởi đã hơn mười lăm, mười sáu năm nay, câu chuyện giữa bà Polly Harrington và bác sĩ Chilton chưa bao giờ được nhắc lại, nay vị bác sĩ lại đột ngột đến nhờ vả ông.
“Được rồi, mình sẽ giúp cậu.” Ông nhận lời, cố gắng thể hiện sự quan tâm lo lắng tới bạn, nhưng cũng kín đáo không để lộ rằng ông đang rất thắc mắc với hành động của bác sĩ Chilton. Song vị bác sĩ dường như đang dồn hết tâm trí vào kế hoạch của mình nên không nhận ra điều đó trên nét mặt. Thực lòng ông Pendleton rất quí trọng và cảm thông với nỗi buồn của bạn lúc này.
“Pendleton à, mình muốn gặp Pollyanna. Mình muốn chữa trị đôi chân cho cô bé.” Bác sĩ nói, giọng kiên quyết.
“Cậu chắc là việc ấy khả thi không?”
“Nếu cô ấy không đồng ý, mình không thể làm được Pendleton ạ. Mình đã không quay lại ngôi nhà ấy 15 năm rồi. Cô ấy từng bảo rằng chỉ khi nào cô ấy mời mình quay về ngôi nhà đó, cũng có nghĩa bọn mình sẽ cùng nhau chung sống, khi đó, mình mới được phép vào. Nhưng đó là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra!”
“Cậu cứ vậy mà đến không được sao?”
Bác sĩ cau mày đáp lại: “Không. Dân gian có câu: ‘ăn có mời, làm có khiến’. Mình cũng có thể diện của mình.”
“Cậu không thể nuốt cái thể diện ấy vào trong một lần này sao? Cậu thà chịu bị giày vò bởi lo lắng như vậy?”
“Mình đang nói đến thể diện của một bác sĩ! Một bác sĩ không thể bỗng dưng can dự vào chuyện chữa trị của một bệnh nhân nếu không được phép. Mình không thể vô cớ đến và nói hãy để tôi chữa cho cô bé được. Còn cái thể diện mà cậu đang nhắc đến, nó không can dự gì đến cô bé Pollyanna hết. Hơn nữa, dù mình có quỳ gối từ đây tới nhà cô ấy, chuyện cũng sẽ chẳng khác đi.”
“Cậu và Polly cãi nhau chuyện gì vậy?”
Vẩy mạnh tay tỏ vẻ sốt ruột, bác sĩ Chilton vội đứng lên đi đi lại lại trong phòng. Ông giận dữ nói: “Bọn mình toàn cãi nhau những chuyện không đâu ấy mà. Kích cỡ mặt trăng hay độ nông sâu của sông như bất kỳ cặp đôi đang yêu nào! Nhưng hậu quả từ những cuộc tranh cãi đó thật nặng nề, chúng đeo bám mình mãi. Nhưng đối với cháu gái cô ấy, mình phải đem cái tâm trong sáng của thầy thuốc để cứu đôi chân cháu. Vì thế mình phải tới gặp Polly để bàn chuyện này. Mình sẽ không bị day dứt lương tâm Pendleton ạ. Với khả năng của mình, mình tin Pollyanna sẽ đi lại được. Đây là vấn đề liên quan đến cả tương lai của cô bé!”
Bác sĩ nói câu ấy bằng giọng đầy tin tưởng và xúc động. Ông đưa tay mở cửa sổ gần chỗ bạn mình ngồi mà không hay biết ngoài vườn, khuất dưới bậu cửa sổ, cậu bé Jimmy Bean đang nhổ cỏ dại giữa những luống hoa đã tình cờ nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Đôi mắt cậu mở to kinh ngạc khi nghe giọng cha nuôi thốt lên: “Pollyanna sẽ đi lại được ư? Cậu nói cụ thể cho mình nghe xem nào!”
“Mình có thể chữa khỏi đôi chân cho cô bé. Trường hợp của cô bé rất giống trường hợp của một bệnh nhân được điều trị bởi người bạn học cùng khóa với mình. Cậu ấy đã dành nhiều công sức nghiên cứu trường hợp đặc biệt ấy. Bọn mình vẫn giữ liên lạc bấy lâu nay, và chính mình cũng có nghiên cứu. Nhưng mình phải gặp được cô bé!”
John Pendleton ngồi thẳng người trên ghế.
“Cậu có thể biết tình trạng của cô bé thông qua bác sĩ Warren được chứ?” Ông lo ngại hỏi bạn.
Bác sĩ Chilton lắc đầu nói: “Mình e câu trả lời là không. Trước khi chữa trị đôi chân cho Pollyanna, cậu ta muốn tham khảo ý kiến mình nhưng Polly dứt khoát không đồng ý. Warren muốn tôn trọng ý nguyện của người nhà bệnh nhân, dù cậu ấy biết mình rất muốn gặp Pollyanna. Dạo gần đây, một số bệnh nhân của cậu ấy đến khám ở chỗ mình nên mình càng bận rộn. Cậu cố giúp mình để mình gặp được cô bé. Hãy nghĩ đến điều mình có thể làm được cho Pollyanna!”
“Nếu như hy vọng cuối cùng này cũng bị dập tắt thì tội cho Pollyanna quá.”
“Mình biết làm sao để được điều trị cho cô bé đây, khi Polly chắc chắn sẽ không đồng ý?”
“Phải có ai đó thuyết phục Polly để cô ấy mời cậu về khám cho cô bé.”
“Nhưng ai mới làm được điều ấy? Và bằng cách nào?”
“Cái đó thì mình chưa nghĩ ra.”
“Sẽ chẳng ai có thể thuyết phục nổi Polly. Mình biết con người Polly kiêu hãnh đến thế nào. Sau những gì đã nói với mình mười mấy năm về trước, việc cô ấy xuống nước mở lời là điều không tưởng. Trong ngôi nhà ấy có một đứa trẻ với nguy cơ sẽ phải chịu khổ cực suốt đời, còn mình thì đang nắm giữ một cơ hội chữa lành cho cô bé. Ấy vậy mà chỉ vì những khái niệm trừu tượng hết sức vô nghĩa như lòng kiêu hãnh hay quy ước nghề nghiệp mà...” Bác sĩ Chilton chợt ngừng lời, đôi bàn tay thọc sâu vào túi. Ông đi đi lại lại trong phòng, vẻ tức giận.
“Nhưng nếu Polly hiểu được mọi chuyện, ắt hẳn cô ấy sẽ đồng ý.” John Pendleton thuyết phục bạn.
“Nhưng ai mới có thể khiến Polly hiểu được đây?” Bác sĩ gắt lên, tưởng đang cáu giận với chính mình.
“Mình không biết, mình cũng không biết nữa!” Hai vai trùng xuống, ông Pendleton lẩm bẩm vẻ day dứt khôn nguôi.
Ngoài cửa sổ, Jimmy Bean vội đứng lên và thở gấp. Cậu ngạc nhiên vì câu chuyện vô tình nghe được. Cậu nhanh chóng rời khỏi vườn, vừa đi vừa vui mừng lẩm bẩm: “Mình hiểu câu chuyện giữa cha nuôi mình và bác sĩ rồi. Mình sẽ là người thực hiện điều đó.” Jimmy rón rén vòng qua góc nhà, rồi bằng toàn bộ sức lực, cậu chạy như bay xuống đồi Pendleton.