Số lần đọc/download: 1609 / 27
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:52 +0700
Đàn Bà Vẫn Luôn Ngốc
T
hật ra đến một độ tuổi nào đấy, như tôi, như cô, như em hay như đàn bà, chúng ta đều có lúc cảm thấy bản thân thật rất ngốc. Cảm thấy nực cười khi hứng chịu từng ấy phong ba, băng qua cả trăm ngàn cơn bão, tay không đi qua muôn trùng gai nhọn không gục ngã mà lại đổ gục dưới chân kẻ gieo tình oan nghiệt, lại vô cớ ngã quỵ trước sự ngọt ngào man trá, vô tình rơi lệ trước lời yêu thương mộng tưởng cả đời người.
Hóa ra cứ là đàn bà, thì ở độ tuổi nào cũng vẫn có thể ngốc. Đã biết rằng yêu đương chỉ là sớm muộn, lấy đâu ra chuyện một đời một người. Vậy mà mỗi lần yêu lại đem tim gan ra đánh cược.
Cược người mãi yêu, mãi thương, mãi trọn đời.
Người dắt chúng ta từ ngây ngô rồi trở thành con gái, rồi từng bước can đảm quyến rũ như một người phụ nữ, đằm thắm mặn mà của người đàn bà truân chuyên. Bao nhiêu người đi ngang, bấy nhiêu nỗi muộn phiền. Mấy người đặt tim lên mắt, chạm tay lên ngực, từ từ cảm nhận nỗi đau ở trong lòng?
Nào ngờ đâu, bao nhiêu năm qua, thân đàn bà vẫn cứ khờ dại. Yêu một người ở bên mà vẫn cứ muốn bay, tay nắm chặt mà cứ cuồng chân, vẫn muốn siết thêm bao bàn tay khác.
Mà tôi, mà cô, mà đàn bà, yêu bao nhiêu vẫn cứ mãi ngô nghê. Cứ chờ đợi người buông ham muốn vinh hoa, buông cả cái tôi mà đàn ông tôn thờ, có biết đâu thanh xuân hữu hạn, đợi người đợi mãi, mà có đợi được đâu...
Nếu đã hết yêu, cứ để người bay đi đàn bà ạ!
Đừng yêu một người đắm mình trong bể nước mà vẫn cứ mộng ước biển khơi. Giăng buồm ra khơi mà vẫn mong được bay, được rộng cánh phía chân trời xa lắc.
Thì cứ mặc người đi, vì đời không giữ chân kẻ bạc tình.
Mặc cho thân đàn bà, khi yêu thương đi qua, chỉ còn lại mảnh hoang tàn tan nát.
Thì thôi một người nữa đi qua, yêu hết mình nhận lại là tổn thương. Thì thôi cứ vui vì thêm một lần được cuồng nhiệt với một mối tình, mặc cho thêm một người đi qua, tổn thương dâng đầy mà vẫn là đàn bà, vẫn mãi ngốc, mãi dại khờ, chẳng thể hơn.
Nhưng đàn bà như mình vẫn cứ ngẩng cao đầu, vì tim đổ máu nhưng vẫn mãi xanh tươi, yêu hết mình mặc cho cuối đường chẳng có bình minh...