Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
rong đêm muộn, Emily đứng trên sân thượng ngắm nhìn đại dương trước mắt.
Pegasus đứng sát cạnh bên. Không khí vẫn nóng bức không thua kém ban ngày, nhưng những luồng gió biển dịu dàng làm người ta dễ chịu. Tiếng còi cảnh báo sóng thần đã ngừng và mọi người lần lượt quay lại khách sạn của mình. Tiếng còi xe cảnh sát và cứu hoả vẫn gióng giả từ xa.
Tin tức trên tivi cho biết một cơn địa chấn lớn đã xảy ra ở khu vực miệng núi lửa Diamond Head, nhưng nó chỉ gây ra những hư hại nhỏ ở trung tâm Honolulu và các vùng lân cận. Không có toà nhà nào bị sập, không có tổn thất nào đáng kể xảy ra tại các công trình xây dựng, chỉ có vài cửa kính bị vỡ mà thôi.
Các nhà địa chấn học đang kiểm tra những hậu quả của trận động đất này và tuyên cha vẫn còn những dư chấn nhẹ, nhưng nguy cơ sóng thần đã hoàn toàn bị loại bỏ. Họ cũng cảnh báo rằng cho đến khi có thể kiểm tra khu vực núi lửa, họ không thể khẳng định chắc chắn liệu nguy cơ phun trào có xảy ra ở Diamond Head nữa hay không.
Tin tức cho biết hiện nay các nhà khoa học đang rất lúng túng. Diamond Head ở ngay bên bờ biển, tuy nhiên nước ngập trong miệng núi lửa này lại là nước ngọt, trong, và rất sạch sẽ chứ không phải là nước biển. Nếu không có đường hầm xuyên sâu qua thành núi lửa đưa vào trong lòng núi thì cả khu vực này đã ngập chìm trong nước rồi. Nhưng thay vào đó thì nước hiện nay lại trào qua đường hầm ra ngoài và gây lụt lội cho các khu vực xung quanh.
Emily cúi đầu buồn bã trước những thiệt hại do bọn họ gây ra. Dù cô mới thấy một phần nhỏ của hòn đảo này, nhưng cô biết nó rất đẹp và không đáng phải chịu những tổn thất đó.
“Chị Emily ơi”, Fawn lại gần bên cô và Pegasus. Cô bé không còn phải choàng chiếc áo của thần Pluto nữa và đang mặc trang phục Olympus của mình. Gió thổi tung mái tóc dài trắng muốt của cô bé và mắt cô sáng lấp lánh trong đêm.
“Em nên đi ngủ cùng mọi người chứ,” Emily nói.
Fawn cười nhẹ nhàng. “Cư dân bóng đêm mà lại đi ngủ đêm ạ? Nếu vậy thì còn là cuộc sống nữa chứ, vì bọn em chỉ có thể ra ngoài và sinh hoạt trong đêm thôi mà.”
“Em hiểu ý chị mà,” Emily nói. “Em đã thức cả ngày hôm nay rồi, bây giờ em nên nghỉ ngơi.”
Cô vừa nói vừa vuốt ve cổ con tuấn mã. “Cả em nữa Pegs à. Em vẫn cần nghỉ ngơi thêm cho lại sức.”
Pegasus hí khẽ nhưng lại lắc đầu.
“Em cũng ổn mà,” Fawn nói. “Cảm ơn chị đã lo cho em.” Cô bé đặt tay lên vai Emily. “Đó không phải là lỗi của chị.”
Emily nhìn cô bé cau mày. “Em cũng có năng lực đọc suy nghĩ của người khác à?”
Fawn lắc đầu. “Không, nhưng em hiểu chị mà. Chị đang tự trách mình vì sự cố này.”
Một lần nữa Pegasus lại hí lên.
“Cũng không phải là lỗi của cậu,” Fawn nói với con tuấn mã. “Cả hai người không nên tự dằn vặt mình vì những gì đã xảy ra ở Diamond Head. Đó là một tai nạn. Thần Pele đã yểm bùa bảo vệ quanh mảnh vỡ đó, tất cả chúng ta đều không lường trước được việc đó.”
Emily lắc đầu. “Kể cả như vậy, nhưng hãy thử nhìn đống lộn xộn chúng ta đã gây ra mà xem.
Olympus đang cần chúng ta, vậy mà chúng ta lại phải ở đây, còn chị thì hoàn toàn bất lực.”
“Thần Pele sẽ thuyết phục được chị mình rút nước ra khỏi vùng miệng núi lửa, em biết mà. Rồi bà ấy sẽ gỡ bùa ra khỏi mảnh vỡ để chị triệu hồi nó và đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ có thể quay về. Sapphire nói rằng nếu thần Pele không làm được điều đó, thì thần Jupiter và các anh em của mình sẽ đến đây. Nên là dù thế nào thì mọi việc cũng sẽ sớm ổn thoả mà.”
Emily gật đầu, nhưng không nói điều gì. Fawn khẽ cười, đôi mắt xanh nhạt của cô bé lấp lánh và mái tóc xõa bay trong gió. Cô giơ cao tay cảm nhận hơi gió mơn man trên da thịt. “Em cũng đã nghe tin từ phía anh Dax, anh ấy đã khoẻ hơn. Có thêm một số người Olympus bị giam cùng anh ấy và những tù nhân bị thương cũng đã được chăm sóc tốt hơn rồi.”
“Chị rất mừng,” Emily nói, tâm trạng cô vui vẻ hơn trước tin tức tốt lành đó.
Ba người họ cùng dựa người vào thành lan can, phóng tầm nhìn ra phía đại dương đen thẫm. Fawn thở dài. “Khi mọi việc rắc rối qua đi, em rất muốn được trở lại thăm Trái đất. Ở đây có thật nhiều điều kỳ thú, em rất muốn được xem thêm nữa.”
“Chị cũng hy vọng thế,” Emily đồng ý.
Khi bóng tối dần trôi qua và hừng đông sắp rạng, những người khác trong nhà cũng bắt đầu tỉnh giấc.
Paelen chạy ra ngoài hiên gọi. “Emily, cậu vào đây. Có ai đó đang gọi cửa.”
Khi Emily, Pegasus và Fawn quay trở lại phòng, Chrysaor và Chiron đã trốn trong phòng ngủ, Pegasus và Fawn cũng tiếp bước theo họ.
“Ok,” Emily khẽ nói với Joel. “Ổn rồi đấy, cậu có thể mở cửa.”
Joel khoác chiếc áo choàng của khách sạn vào để che đi cánh tay bằng bạc của mình, bàn tay bạc đút trong túi áo, cậu vừa đi ra phía cửa vừa hô lớn. “Tôi ra đây.” Với tay vào nắm đấm cửa, nhìn quanh cửa phòng một lần cuối rồi cậu mở cánh cửa ra.
Một nhân viên phục vụ khách sạn đứng đó, trên tay cầm một phong bì lớn. “Chào buổi sáng, xin lỗi đã làm phiền quý khách vào lúc sớm như vậy, nhưng người ta yêu cầu tôi gửi cho quý khách thứ này càng sớm càng tốt. Tôi biết cô của quý khách đã đăng ký phòng này từ tối muộn hôm qua sau cơn động đất. Thay mặt khách sạn Outrigger Reef on the Beach, tôi xin gửi đến quý khách lời chào mừng nồng nhiệt và thông báo với quý khách rằng trận động đất hôm qua gần như không gây ra nhiều hư hại cho khách sạn. Quý khách sẽ được an toàn khi ở đây.”
“Vâng, cô của tôi đã làm thế,” Joel vừa nói vừa liếc trộm sang Emily.
“Bà ấy đi đâu rồi?” Emily hỏi.
Người phục vụ khách sạn tiến vào trong phòng. “Bà ấy có việc đã đi từ sáng nay, nhưng thông báo sẽ quay lại sớm. Bà ấy muốn gửi đến quý khách thứ này.” Ông ta đưa cho Emily một phong bì lớn và một tấm bìa được gập đôi. Trong tấm bìa đó có ba chiếc thẻ ra vào khách sạn bằng nhựa màu trắng.
“Cảm ơn ông,” Emily nói, cười ngọt ngào và cố hành động một cách tự nhiên nhất.
“Không có gì. Tôi tên là Micheal Grove; bạn bè gọi tôi là Mickey. Tôi ở bộ phận phục vụ và sẽ phụ trách phòng của quý khách trong thời gian nghỉ ngơi ở đây. Nếu quý khách cần bất kỳ thứ gì, hãy gọi xuống lễ tân và gặp tôi. Cô của quý khách đã lập một tài khoản chi tiêu cho quý khách dùng ở các quầy dưới sảnh. Thẻ ở trong phong bì. Nếu quý khách cần bất kỳ thứ gì có thể yêu cầu để phục vụ đưa lên tận phòng.”
“Thật sao?” Paelen hỏi, hai tay xoa vào nhau đầy hí hửng. “Bất kỳ cái gì à?” Mickey gật đầu.
“Cảm ơn Mickey,” Emily nói. “Chúng tôi sẽ gọi ông nếu có yêu cầu.”
Mickey gật đầu một lần nữa và ra khỏi phòng. Khi ông ta đi, họ mở phong bì lớn đó ra. Emily trút tất cả mọi thứ trong đó xuống chiếc bàn ăn lớn trong phòng.
“Ôi chao!” Emily chằm chằm nhìn đống tiền mặt trên bàn.
“Ta đã nghe đồn là Chiron rất rộng rãi, có vẻ như lời đồn là sự thực.” Chiron vừa nói vừa bước ra ngoài cùng những người còn lại.
Joel đọc mẩu giấy ghi chú đi kèm với tập tiền: “Pele đã đi gặp chị mình để nói chuyện và sẽ hơi lâu một chút. Bà ấy muốn chúng ta mua ít quần áo của người Trái đất. Nếu cần thiết chúng ta có thể gặp bà ta bằng cách đến núi Diamond Head và gọi to tên bà ta. Bà ấy sẽ nghe thấy và quay lại gặp chúng ta.”
“Bằng cách nào?” Paelen hỏi. “Nó đang ngập nước mà tớ vẫn chưa biết lặn thế nào.”
Emily gật đầu nhìn bạn mình. “Vậy thì cứ hy vọng là chúng ta sẽ không phải làm vậy.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan