"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
rong lúc chuẩn bị cho đợt tấn công đầu tiên vào Tartarus, thần Vulcan bắt đầu công việc chế tạo chiếc hộp vàng để đựng thứ vũ khí kia. Đã từng được tận mắt nhìn thấy chiếc hộp đó trong tương lai nên Stella xung phong giúp thiết kế và chế tạo nó.
Emily thích thú khi ngắm nhìn thần Jupiter, Neptune và Pluto tập luyện. Họ đang thể hiện rất nhiều khả năng so với những gì cô đã biết và còn kết hợp với việc sử dụng thanh kiếm lửa nữa. Họ có thể bay, làm đồ vật bay lên và di chuyển vô cùng nhanh. Họ mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng. Sau tất cả, cô đã hiểu tại sao họ lại được gọi là Bộ ba Quyền lực.
Nhưng mỗi ngày đến và qua đi, sự lo lắng Emily dành cho Pegasus lại dâng lên.
Con tuấn mã đang yếu đi. Sự hăng hái tự nhiên của nó mất dần và rồi hoàn toàn ngừng lại. Nó không ăn được thức ăn rắn nữa. Hầu hết món ăn mà Emily có thể đút cho nó là kem sô-cô-la mềm trộn với mật hoa.
“Nào, Pegs, ăn đi em,” Emily vừa nhẹ nhàng nói vừa cầm những chiếc bánh phấn hoa để trước miệng con tuấn mã. Nhưng Pegasus ngoảnh mặt đi.
Pegasus không ngừng run rẩy. Nó lúc nào cũng lạnh và Emily phải đảm bảo rằng nó luôn được quấn bằng mấy cái chăn. Tất cả đám lông vũ của nó đã rụng sạch và lông trên người nó giờ mỏng dính, thưa thớt.
Điều khuây khỏa duy nhất sau mỗi buổi luyện tập và lo lắng cho Pegasus là khi Stella đến lều của họ để khoe những cải tiến mới điên rồ cho chiếc xe lăn tuyệt diệu của cô, Maxine. Giờ nó có thể bay và còn bí mật mang theo được một vài loại vũ khí, trong đó có cả con dao găm bằng bạc có tay cầm bằng đá cẩm thạch và một viên ngọc màu diệp lục. Stella và thần Vulcan đã cùng nhau tạo ra nó, Stella đã bật cười khi biết rằng đó chính là con dao mà cha mẹ cô sẽ tìm thấy trong tương lai. Tuyệt nhất là chiếc xe lăn còn có một chỗ để cất thanh kiếm lửa của riêng cô.
Hai đêm trước khi họ lên đường đến Tartarus, thần Neptune bước vào căn lều nhỏ của Emily và muốn nói chuyện riêng với cô và Pegasus. Vì muốn để con tuấn mã nằm yên nên Joel và đặc vụ B xin cáo từ.
Thần Neptune ngồi xuống bên đống lửa. Thần vuốt ve Pegasus và không nhìn vào mắt Emily. “Chúng ta cần nói chuyện,” thần bắt đầu một cách nặng nề. “Về Pegasus.”
Thái độ và giọng nói của thần khiến một nỗi sợ hãi rộn lên trong lòng Emily. “Nó làm sao ạ?”
Thần Neptune thở dài một cách nặng nề. “Pegasus biết đã đến lúc nó phải đi rồi.”
Emily bất chợt lấy tay che miệng. “Không…” “Đúng vậy đấy, Emily ạ,” thần Neptune nói.
“Nó đã cố gắng kéo dài cuộc sống lâu nhất có thể - có thể lâu hơn cả thời gian mà lẽ ra nó có, bởi nó không thể chịu nổi khi phải rời bỏ con. Nhưng giờ nó già và đã rất mệt mỏi. Pegasus hiểu cuộc chiến mà con đang phải đối mặt. Con cần phải giữ cho chính bản thân mình bình tĩnh và không được phép lo lắng vì nó.”
Emily lắc đầu. “Không, làm ơn mà. Pegs, chị không thể chiến đấu nếu không có em ở bên. Chị đã luôn có em. Chúng ta là một đội. Chị cần em…” “Hãy nhìn nó đi, Emily,” thần Neptune nói. “Nhìn và thực sự hiểu cho nó đi. Nhìn xem nó đang phải chịu đựng đau đớn như thế nào.”
Emily đưa mắt nhìn Pegasus thương yêu của mình. Nó đã mù và gầy ốm đau đớn. Nó không còn răng và lúc nào cũng thấy lạnh. Con tuấn mã đang chịu đựng nỗi đau khủng khiếp. Cô hiểu điều đó. Nhưng ý nghĩ phải để nó ra đi thực sự không thể nào chịu đựng nổi.
“Xin em, Pegs,” cô thì thầm một cách tuyệt vọng. Thần Neptune ngồi xuống đất, cạnh cô. Đầu Pegasus đang đặt trên đùi Emily và cô có thể cảm thấy nó đang gắng gượng đến từng hơi thở.
“Đã đến lúc Pegasus phải được nghỉ ngơi. Nó xứng đáng với điều đó.”
“Con không thể để nó đi được.”
“Con phải làm thế,” thần Neptune nói. “Emily à, tình yêu thương con dành cho nó chính là điều giữ nó ở lại đây. Nhưng thật không công bằng cho cả hai. Con phải giải thoát cho nó.”
“Làm sao con có thể để mất nó được đây?” “Con không mất nó, thực sự không mất,” thần Neptune nói. “Một khi con phá hủy được vũ khí đó, mọi thứ sẽ quay trở lại như nó vốn có. Nó sẽ đợi chờ con ở Xanadu. Cũng như Paelen và Brue vậy. Nó sẽ ở đó, Emily ạ. Lại trẻ trung và mạnh mẽ như trong trí nhớ của con. Khi con quay trở lại đó, cả hai cuối cùng cũng sẽ đi thăm tất cả các thế giới mà mình muốn.”
“Đó chính là Pegasus mà con biết,” thần Neptune nói tiếp. “Chứ không phải một con tuấn mã già nua, đau đớn và mù lòa như thế này. Hãy để nó đi, Emily. Hãy để tình yêu con dành cho Pegasus giải thoát cho nó.”
Đôi bàn tay run run của Emily vuốt nhẹ đầu Pegasus. Cô không thể chịu đựng nổi. Đây là Pegasus. Pegasus của cô. “Chị không thể…”, cô thì thầm.
Pegasus ngẩng đầu lên một cách yếu ớt. Nó hí khe khẽ và liếm bàn tay cô.
“Nó đang cầu xin con tha thứ vì phải bỏ con lại, nhưng nó phải đi.”
Những tiếng khóc nức nở dâng trào từ sâu bên trong lòng Emily. Cô dùng chiếc khăn thêu của cô để thu những giọt nước mắt vào trước khi chúng kịp rơi xuống và làm đau con tuấn mã.
“Ôi, Pegasus…”
Emily hôn lên đôi mắt đang nắm lại của nó. “Chị không muốn em phải chịu đau đớn thêm một chút nào nữa. Hãy ngủ đi, Pegs,” cô khẽ nói. “Hãy luôn nhớ rằng chị yêu em. Chị đã luôn yêu em và sẽ luôn như thế. Giờ em hãy đi đi và tự do nhé.”
Emily gục xuống người Pegasus khi nỗi đau thương xâm chiếm cô. Phía dưới, cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nhọc của nó đang đều đều hắt ra. Từng phút trôi qua, nó cạn dần, cạn dần.
Một hơi thở dài nhẹ nhõm cuối cùng, nó kết thúc. “Pegasus!” Emily hét lên.
Thần Neptune ở bên cô, thì thầm khe khẽ. Nhưng Emily không thể nghe thấy thần nói gì. Cô không thể cảm thấy Mike bên cạnh đang rên rỉ và đặt bàn chân lên người cô. Cô không thể nhìn thấy gì hay làm gì ngoài việc thét lên vì mất mát. Lần này không giống với lần nó biến mất ở Khu 51. Lần này, không phải là sai lầm. Đầu nó nằm yên trên đùi cô, im lặng và bất động.
Joel nghe thấy tiếng cô khóc. Cậu ngồi thụp xuống bên cạnh cô. Bàn tay cậu đặt lên chiếc cánh đã trụi lông của con tuấn mã. “Pegasus?”
“Nó đi rồi, Joel à,” Emily thì thầm.
Joel không cố để che giấu những giọt nước mắt. Pegasus có ý nghĩa đối với cậu nhiều như đối với Emily vậy. Mất đi Paelen và Pegasus trong cùng một khoảng thời gian ngắn như vậy thật không thể chịu đựng nổi.
Đặc vụ B quỳ xuống phía sau Emily. Anh lắc nhẹ cô trong cánh tay của mình. “Hãy để nó qua đi, Emily,” anh ta khẽ an ủi khi cô bắt đầu khóc. “Hãy để tất cả qua đi.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus