Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
aelen dành nhiều thời gian nhất có thể, gần như cả ngày, trong hệ thống ống dẫn bên ngoài căn phòng nơi giam giữ Pegasus. Cậu rất kinh ngạc về những câu chuyện Emily đã kể cho hai người đàn ông đó. Nếu là cậu thì cậu cũng sẽ nói dối y hệt như vậy. Trong thế con người thì cô bé là một tên trộm tuyệt luân.
Khi mọi người đã đi khỏi, Paelen nhẹ nhàng vào trong phòng và đưa thêm đồ ngọt cho con tuấn mã. Cậu rất ngạc nhiên vì Pegasus đã khá hơn rất nhiều. Cậu biết việc này có liên quan đến Emily. Pegasus cố giấu nhưng Paelen nhận thấy có một mối liên kết rất rõ ràng giữa con tuấn mã và cô bé.
Sau khi chắc chắn rằng Pegasus đã có mọi thứ nó cần, Paelen đi về phía phòng của Emily. Cậu đến trước mấy người kia chỉ ít phút và cậu yên lặng chờ trong ống thông gió. Chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng gõ mật mã ở cửa phòng cô bé. Nó giống y như tiếng mật mã phòng cậu.
Ngồi cuộn tròn thụt lui lại trong đường ống, cậu thấy cửa mở.
“Quả là một ngày dài,” đặc vụ J nói. “Ta muốn cháu nghỉ ngơi. Rồi ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục từ chỗ chúng ta đang nói dở dang.”
Khi cô y tá và tên đặc vụ trực ban khiêng cô bé vào giường, Emily ngước lên nhìn đặc vụ J. “Tôi không hiểu. Tôi đã nói với ông mọi thứ ông cần biết. Tôi không biết gì nữa đâu.”
“Coi nào, những gì cháu kể đâu có hoàn toàn là thật, đúng không Emily?” Đặc vụ J ngờ vực nói. “Ta chắc là cháu còn giữ lại đôi chỗ.”
“Không, không có mà,” Emily khăng khăng. “Ông nói tôi có thể gặp Pegasus nếu tôi kể cho ông sự thật và tôi đã làm đúng như thế. Tôi chẳng còn gì để kể nữa đâu.”
“Emily, cháu đã có vài ngày ở với con tuấn mã,” đặc vụ O nói rõ. “Và đã ở với thần Diana khá lâu để biết chuyện gì đang xảy ra và sự thật thì sao họ lại có mặt ở đây.”
Khi Emily bắt đầu phản đối, Paelen thấy đặc vụ J giơ một ngón tay lên cảnh cáo. “Khỏi mất công. Ta biết cháu còn giấu bọn ta. Tối nay cháu nghỉ ngơi đi vì ngày mai chúng ta sẽ nói những chuyện này lại một lần nữa.”
Không nói thêm một lời nào, họ ra khỏi căn phòng. Khi tên đặc vụ trực ban chuẩn bị khay thức ăn tối cho cô bé và đẩy nó tới gần giường, người y tá giúp Emily ngồi ngay ngắn với mớ dây nhợ chằng chịt khắp người.
“Nếu ta là cháu, ta sẽ kể với họ những gì họ muốn biết”, cô y tá cảnh báo. “Những tay đặc vụ ấy không phải là người tốt đâu.”
“Cháu đã kể hết mọi thứ cho họ rồi,” Emily la lên. “Họ còn muốn gì ở cháu nữa chứ?”
“Họ muốn biết sự thật. Và bằng cách này hay cách khác, rồi họ cũng sẽ biết được thôi. Nhưng họ biết bằng cách nào là tùy ở cháu.”
“Cô nói thế có ý gì?”
“Cháu có thể cho họ biết những gì họ muốn. Hoặc là tin cô đi, họ sẽ có cách để moi ra mọi thứ từ cháu mà cháu không thể nào tưởng tượng nổi đâu.”
Emily giơ hai tay lên trời. “Làm sao cháu có thể kể những gì cháu không biết được?”
“Cô không biết, cháu ngoan à. Nhưng cho đến sáng mai, cháu nên có thêm gì đó để kể với họ, còn không ngày mai rất có thể sẽ là ngày tệ nhất đời cháu đấy.”
Nói xong, cô y tá và tên đặc vụ trực ban rời khỏi phòng. Emily giận dữ hất cái bàn đựng khay thức ăn khỏi giường.
“Ta sẽ ăn nếu ta là em đấy.” Paelen nhẹ giọng nói vọng xuống từ ống thông hơi. “Em không biết bao giờ em mới lại được cho ăn đâu.”
Mắt Emily quay ngoắt về phía ống thông hơi. “Paelen!”
Mấy ngón tay của tên trộm nhẹ nhàng đẩy cái miếng chắn lỗ thông gió ra khỏi tường. Sau lần gặp cậu hôm qua thì nay cô thấy cái cơ thể kéo dãn của cậu không mấy đáng sợ nữa; mặc dù vậy tiếng mấy cái xương kêu răng rắc vẫn làm cô bé rất khiếp sợ.
“Mừng quá, anh đây rồi.” Emily nói. “Anh có nghe những gì cô y tá nói với em không? Ngày mai bọn chúng sẽ tra tấn em đấy.”
Paelen gật đầu. “Ta cũng nghe những gì em kể với họ hôm nay lúc em đang ở chỗ Pegasus rồi.”
“Anh có ở đó hả?” Emily ngờ vực hỏi. “Làm sao anh làm được như thế chứ? Em đâu có nghe tiếng anh trong ống thông gió. Bọn chúng để luộc mất anh lúc anh trốn khỏi phòng hả?”
“Em quên rằng ta là một tên trộm à?” Paelen nói. “Giữ yên lặng là một trong những kĩ năng đặc biệt của ta mà. Chúng chịu thua không tra hỏi ta nữa khi chúng ngộ ra rằng chúng không thể cạy miệng ta được. Chúng để ta ở một mình gần như cả ngày lẫn đêm. Hình như chúng dồn hết tâm huyết vào em đấy. Dù vậy ta vẫn phải thừa nhận Joel cũng chẳng được khá khẩm hơn.”
“Anh gặp Joel rồi hả? Emily lo lắng hỏi. “Cậu ấy thế nào? Còn bố em thì sao?”
“Joel hầu như không bị thương,” Paelen nói. “Nhưng ta rất tiếc phải nói rằng chúng đã dùng vũ lực bắt cậu bé phải khai ra. Cậu ta đã kể cho bọn chúng rất ít, trong một chừng mực nhất định thôi, cũng như em ấy. Nhưng ta không biết cậu bé có thể chống chọi lại với sự hành hạ của chúng bao lâu nữa. Cậu bé rất tức giận, nhưng đồng thời rất cũng rất kiên định. Cậu ấy tấn công ta ngay lần đầu tiên cậu nghe thấy tên ta.”
“Em xin lỗi, là lỗi của em,” Emily e ngại nói. “Tại em đã kể cho cậu ấy những gì anh làm với Pegasus và cái dây cương của nó. Nhưng khi anh quen Joel rồi thì anh sẽ thấy cậu ấy rất dễ thương. Bề ngoài cậu ấy có vẻ hung hăng vậy thôi nhưng bên trong rất dịu dàng.”
“Cậu ấy có bình tĩnh lại một chút rồi.” Paelen đẩy khay thức ăn lại cho Emily. “Nào, ăn đi. Em cần có sức để đối mặt với mọi chuyện.” Paelen thấy nỗi sợ đang dâng lên trong ánh mắt của cô bé. “Emily à, dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì ta cũng sẽ ở bên cạnh em. Em đừng bỏ cuộc nhé.”
“Không đâu,” Emily vừa nói vừa ăn một ít thức ăn. Cô bé với tới bát pút-đinh sô-cô-la và đưa nó cho cậu. “Này, anh cần cái này hơn em đấy.”
Paelen nhận bát pút-đinh với vẻ cảm kích. Cậu đã trở đi trở lại nhà bếp vài lần, nhưng phần lớn đồ ngọt cậu trộm được thì Pegasus và thần Diana đã ăn hết cho lại sức rồi. Cậu chỉ giữ lại cho mình rất ít.
“Anh nghĩ Pegasus ra sao rồi?” Emily vừa hỏi vừa ăn không chút hứng thú.
“Đang hồi phục.” Paelen nói. “Nó đăng ăn uống rất khỏe và nó đang mạnh trở lại.”
“Hôm nay, khi lần đầu tiên em thấy nó, trông nó cứ như sắp chết đến nơi ấy.” Emily nói. Giọng cô bé run run. “Em đã rất sợ. Nhưng rồi nó thở đều dần lên và nó có cử động được đôi chút.”
“Pegasus rất lo cho em đó.” Paelen nói với cô bé. “Rõ ràng là việc gặp được em hôm nay đã giúp nó hồi phục còn nhanh hơn tất cả mấy hộp kem ta mang đến cho nó nữa.”
Emily mỉm cười và khuôn mặt cô bé sáng bừng lên. “Nó rất thích kem mà”, cô bé nói. Rồi giọng cô bé lại chùng xuống. “Chúng ta phải đưa nó ra khỏi đây. Cả anh và thần Diana nữa. Mọi người không thuộc về thế giới này. Nếu chúng ta không đi sớm, em e là họ sẽ giết Pegasus để tiến hành phẫu thuật xem nó hoạt động thế nào đấy.”
“Ta cũng sợ như vậy.” Paelen thừa nhận. “Ta đã quá may mắn rồi. Chúng đã nổi điên lên với ta vì ta không chịu hợp tác. Nhưng nếu ta không cẩn thận, ta chắc rằng chúng cũng sẽ tìm cách giết ta luôn.”
“Vậy bao giờ chúng ta đi?” Emily hỏi.
Paelen thấy cô bé đang rất kích động. Cậu có thể thấy các ý tưởng đang lởn vởn trong đầu cô bé. “Sẽ sớm thôi”, cậu trả lời.
“Anh phải đưa được dây cương của Pegasus đến cho thần Diana để bà ấy dùng nó tạo ra vũ khí và đưa ta về lại vùng núi Olympus.” Emily nói. “Đó là cách duy nhất có thể tiêu diệt được bọn Nirad. Rồi chúng ta sẽ đi cứu bố em và Joel thoát ra khỏi phòng giam của họ.”
Paelen hít một hơi thật sâu và nín thở. Cuối cùng cậu thở ra chầm chậm. “Emily, ta phải cho em biết điều này. Cha em không có ở đây.” Cô bé cau mày, lo lắng.
“Anh nói bố em không có ở đây là sao?” Cô bé hỏi. “Ông ấy phải có mặt ở đây chứ.”
Paelen lắc đầu. “Đôi xăng đan của thần Mecury luôn đưa ta đến bất cứ nơi nào ta yêu cầu”, cậu nói với cô bé. “Đêm qua ta ra lệnh bảo nó đưa ta đến chỗ bố em. Chúng đưa ta ra khỏi chỗ này và cao thật cao lên bầu trời đêm. Chúng ta băng qua mặt nước và đang trên đường ra khỏi hòn đảo này.”
“Rồi ông ấy ở đâu? Đôi xăng đan đưa anh đi đâu?”
“Ta không biết.” Paelen thừa nhận. “Ta đã bảo đôi xăng đan dừng lại. Ta bảo chúng đưa ta trở về để ta có thể giúp tất cả mọi người.”
“Chờ đã,” Emily bối rối, “vậy anh đã ra được khỏi đây rồi hả? Anh đã được tự do rồi ư?”
Paelen gật đầu.
“Vậy sao anh không đi luôn? Thần Diana bảo anh là một tên trộm chỉ biết nghĩ đến mình thôi. Em không hiểu.”
“Quả thật ta đã có thể đi.” Paelen nói. “Ta phải thừa nhận, ta đã nghĩ đến điều đó trong một tích tắc. Nhưng rồi ta nghĩ đến Pegasus và thần Diana. Chuyện gì sẽ xảy ra với họ? Và rồi ta nghĩ đến em. Ta nhận ra ta không thể bỏ em lại cho bọn chúng được.”
“Vậy anh trở lại là vì bọn em hả?”
“Đúng vậy.” Paelen thừa nhận. “Ta là người duy nhất có thể đến chỗ tất cả mọi người. Chỉ có ta mới có thể giúp tất cả mọi người thoát khỏi cái nơi quái quỉ này.”
Paelen thấy cô bé thật sự bối rối. Cô bé đã nghĩ cậu xấu xa tồi tệ lắm và cậu không thể thay đổi được.
“Ta xin lỗi vì ta chưa thể tìm ra được bố em.”
Mắt Emily ngân ngấn nước. “Anh có nghĩ là bố em đã chết rồi không?”
“Ta không nghĩ vậy. Đôi xăng đan đã sắp đưa ta đến chỗ ông ấy mà.” Paelen giải thích. “Ta nghĩ chúng đã không làm thế nếu ông đã chết. Ta không biết vì lí do gì nhưng chúng đang giam cha em ở một nơi khác.”
“Nhưng ở đâu mới được chứ?” Emily nói. “Mà tại sao lại thế? Họ đang làm gì bố em?”
“Ta rất tiếc, ta không biết.” Paelen nhẹ giọng nói. “Nhưng những người còn lại của ta vẫn có thể trốn thoát. Rồi có thể chúng ta sẽ tìm được bố em và giải thoát cho ông.”
Emily cố không khóc. Cô lau mũi.
“Vậy trước hết chúng ta cần lấy lại được cái dây cương.”
“Ừ, ta phải đi lấy chúng.” Paelen hứa. “Ta sẽ mang nó trở lại đây và rồi chúng ta có thể lên kế hoạch cho cuộc vượt ngục.”
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus