You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
nh phải nói với em một chuyện mà em không hiểu,” James nói. Vẻ mặt anh làm Theo bồn chồn. Cô quấn chặt chăn quanh ngực. “Điều tôi không hiểu vì sao cô hầu Amélie của tôi lại không xuất hiện. Tôi đã gọi cô ấy từ lâu rồi.”
“Anh đã bảo cô ấy về nhà, hôm nay là sinh nhật mẹ cô ấy.” “Nhưng…” cô nói rồi dừng lại. Cô không biết hôm nay là sinh nhật mẹ Amélie, nhưng nếu điều đó thật sự quan trọng thì Amélie đã xin nghỉ. Theo tự hào vì không bao giờ vô lý trước những yêu cầu riêng tư của nhân viên.
“Anh nghĩ cô ấy không muốn làm loạn thói quen của em.” “Không có gì loạn hết,” cô giải thích, “Khi Amélie nghỉ, Mary giúp tôi. Cô ấy được đào tạo rất kỹ.”
“Anh cũng cho Mary về nhà rồi.” Theo cau mày với anh. “Luôn có một trong số họ ở với tôi. Váy của tôi không giống quần áo đàn ông. Thường thì tôi không thèm mặc áo nịt, nhưng nếu tôi đã trót mặc áo nịt dưới váy thì giờ tôi vẫn còn phải mặc nó đấy.”
“Em không cần mặc áo nịt,” James nhận xét, ánh mắt ngưỡng mộ một cách trắng trợn. “Phải,” cô bảo anh, “Tôi cũng chẳng dám mong anh hiểu. Tôi sẽ phải gọi một cô hầu khác thôi.”
Anh lắc đầu. “Không phải chứ!” Cô lại ngồi phịch xuống ghế đẩu.
“Anh nghĩ đây là thời điểm thích hợp để ưu đãi nhân viên. Em biết đấy, anh muốn họ quý anh. Và họ sẽ rất không thoải mái khi phải ở trong một ngôi nhà bị bao vây.” “Họ sẽ luôn quý anh chừng nào anh còn trả lương cho họ. Anh không để tất cả tất cả về nhà chứ?”
“Tất cả trừ Maydrop và những người hầu nam, họ đang gác nhà.” “Anh điên hà? Ai sẽ mang đồ ăn cho chúng ta? Ai sẽ…” Cô nhìn xung quanh một cách hoảng loạn.
Anh cười với cô. “Maydrop đã cho nhân viên rời đi trong vài cỗ xe ngựa, đánh lạc hướng những kẻ ngồi lê đôi mách.” “Làm sao chúng ta mặc đồ để tiếp khách vào sáng mai đây?” cô hỏi, “Anh không nghĩ tôi sẽ đi vào phòng khách trong tình trạng không chỉnh tề chứ?”
“Bất kỳ vị khách nào đến thăm cũng chỉ khao khát được nhìn kỹ hình xăm của anh hơn mà thôi. Anh sẽ không tiếp khách và cả em cũng vậy. Trên thực tế, anh đã bảo Maydrop bỏ vòng gõ cửa đi rồi. Anh hi vọng sau khi bị rối loạn trước cảnh nhân viên rời đi trong những cỗ xe khác nhau và thiếu chuông cửa, đám đông sẽ đưa ra kết luận rằng chúng ta đã trốn về vùng quê.” Cô đã quên giới thượng lưu sẽ thèm được nhìn vị công tước hải tặc đến mức nào. Lạ thay, anh ngày càng giống James ngày xưa đối với cô.
“Hừm, có lẽ tốt hơn hết là chúng ta ở lại đây,” cô nói, có phần miễn cưỡng. Một hai ngày tới có lẽ sẽ là một thử thách, nhưng còn hơn là phải tiếp đãi đám đông tọc mạch. “Anh nói đúng,” cô nói, ghi nhận điều đó, “Khi mọi người bắt đầu đến thăm thì cảnh tượng sẽ rất hỗn loạn.” “Phải.” Anh đang ngả người vào tường, không ra dáng quý ông chút nào, trông có chút thích thú trước tình huống này.
“Vui lòng đi ra,” Theo nói, đổi chủ đề, “tôi muốn có sự riêng tư để tắm.” “Vì chúng ta gần như chỉ có một mình trong căn nhà này,” anh đáp lại, “anh muốn làm sáng tỏ một sai lầm mà em đang phạm phải. Em tin rằng anh vẫn là chàng trai trẻ đã làm tình với em bảy năm trước, vẫn có những dục vọng giống hồi đó.” Cô toan nói, nhưng anh giơ tay lên, “Năm 09, chúng ta đã làm tình vì yêu nhau.”
Theo gật đầu. Hơi nước làm tóc cô ẩm và xòa xuống mắt. Cô nhớ hồi trước anh từng yêu những lọn tóc xoăn của cô đến mức nào và vội vã vén nó lên trán. “Trong thời gian này, em đã thay đổi,” James nói.
“Rõ ràng là vậy,” cô nói, gạt bỏ hình ảnh cô cúi người trước anh như gái bán hoa, trêu trọc anh bằng mái tóc. Cô hẳn đã mất trí. “Điều anh đang cố nói với em là không tính đến khả năng anh cũng đã thay đổi. Anh bảo đảm với em là có. Anh không còn là chàng trai trẻ nữa rồi.”
“Anh còn chưa đến ba mươi.” “Tính tự chủ lớn lên theo tuổi tác.” Nụ cười của anh có hơi tự mãn, dù cô thấy không lịch sự khi chỉ ra điều đó. “Hôm nay anh đã tức giận vài lần nhưng không hề trở nên nóng nảy.”
“Tôi cũng đã nhận thấy điều đó, đó là một thành tựu xuất sắc khi xem xét đến bối cảnh gia đình anh,” cô nói. “Thứ nào chả có mặt tốt mặt xấu.” Anh thở dài. Nếu cô không hiểu anh thì chắc đã nghĩ anh đang kịch hóa mọi chuyện. Nhưng James không có tế bào kịch trong cơ thể.
Mông cô bắt đầu đau vì mặt ghế cứng và cô đứng dậy. Amélie thường ngồi khâu ở đó trong khi chờ Theo tắm xong. Ghế sẽ thoải mái hơn nhiều với đệm. Cô thầm nhớ trong đầu. “Chúng ta sẽ sống như người nguyên thủy trong mấy ngày tới,” cô nói, đổi chủ đề, “nhưng những trải nghiệm mới luôn đáng ghi nhớ.”
James phá ra cười trước khi cô kịp ngăn cản, anh đã băng qua phòng, đặt tay dưới đầu gối cô và lại bế cô lên. “Anh thật sự phải ngừng việc này lại ngay!” cô kêu lên. Nhưng anh đang dùng chân đẩy cửa phòng ngủ của cô ra. Ở trong vòng tay anh thật kỳ lạ. Trước đây cô không chú ý, nhưng bắp tay anh căng đầy cơ bắp. Hoặc có lẽ cô đã chú ý rồi cũng nên.
“Daisy,” anh nói, giọng vừa gay gắt lại vừa thích thú, “Em thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ sống như người nguyên thủy trong căn phòng lộng lẫy này, chưa kể còn cả ngôi nhà nữa hay sao?” Tất nhiên căn phòng được trang hoàng hết sức xa hoa. Lụa Venice cực kỳ thanh lịch. “Chúng ta không có người hầu,” cô chỉ ra một điều hiển nhiên. “Cuộc sống không có người hầu bất tiện kinh khủng. Anh vui lòng đặt tôi xuống được chứ, James?”
“Chưa được,” anh nói, “Anh thích ôm em.” Rồi anh làm việc kỳ cục nhất – cúi đầu và đặt một nụ hôn lên mũi cô. Nó êm ái như cánh bướm và cũng ngắn ngủi hệt như vậy. Thế nhưng bằng cách nào đó, nó lan truyền khắp cơ thể cô.
Cô nhìn thấy ở anh tồn tại hai con người trong cùng một khoảnh khắc: người chồng trẻ tuổi, bóng bẩy của bảy năm trước và anh chàng hải tặc vạm vỡ hiện tại. Bất kỳ khoảnh khắc nào anh cũng có thể mang ánh mắt đói khát. Cô bắt đầu vùng vẫy thật sự, “Thả tôi xuống!”
Anh thả thật. “Đây là điều anh đang cố nói với em,” anh nói vội trước khi cô kịp lên tiếng, “Anh không còn trẻ như hồi xưa nữa, Daisy. Anh không còn thứ dục vọng không thể kiểm soát đó nữa. Phải, anh muốn làm tình với vợ của mình. Anh muốn có con. Nhưng em có muốn biết chính xác thì Jack Hawk đã làm tình với bao nhiêu phụ nữ không?”
Cô cau có nhìn anh. “Không.” “Ba,” anh nói, “Ba. Và có những lúc phải đến tám tháng anh mới gặp tình nhân của mình. Họ chỉ là thế - không phải người yêu mà chỉ là tình nhân thôi. Trong năm vừa rồi, anh không ngủ với ai hết. Trên thực tế,” anh ngầm ngâm, “là mười sáu tháng. Griffin và anh đã tới Trung Quốc, trên đường từ đấy về Ấn Độ bọn anh đã bị tấn công. Phải mất nhiều tháng liền mới hồi phục lại sau vết thương trên cổ họng anh.”
Theo liếc nhìn vết sẹo của anh và rùng mình. “Em có nghe những gì anh vừa nói không Daisy?”
“Anh không phải là gã lăng nhăng như thám tử Bow Street miêu tả,” cô nói một cách ngoan ngoãn. “Cùng với khả năng kiểm soát cơn giận là khả năng kiểm soát dục vọng. Em không thể thiếu một trong hai.”
“Sao lại không?” Anh nhún vai. “Tất cả những gì anh có thể nói là anh không mong muốn những cuộc tình cuồng nhiệt mà chúng ta từng chia sẻ hồi mới cưới. Chắc chắn là anh không muốn làm tình trong phòng khách, hoặc bất cứ nơi nào không có sự riêng tư tuyệt đối, dưới lớp chăn đệm của một chiếc giường thoải mái.”
“Tôi không thích làm tình chút nào,” cô nói, nheo mày nhìn anh để xem anh có vẻ thành thật hay không. “Như đã nói, anh muốn có con. Và anh muốn em ở cạnh anh, Daisy. Anh hoàn toàn kiểm soát được sự thèm muốn của mình, và phòng trường hợp em còn băn khoăn, anh sẽ không bao giờ phản bội em nữa. Anh sẽ không bao giờ có nhân tình.”
Bất chấp tất cả, một chút hi vọng nhen nhóm trong tim Theo. Thật tuyệt khi lại có James nếu cô không phải lo lắng về các hoạt động trong phòng ngủ. Nhưng cô không thật sự tin anh. “Tôi chắc chắn mình đã nhận ra điều gì đó trên mặt anh lúc trước.”
“Khi nào?” giọng anh có vẻ ngái ngủ, bình thản, và anh có vẻ hết sức thư giãn. Có lẽ cô đã nhầm. Có lẽ điều anh thật sự muốn nói là anh thích những cơ thể đầy đặn của tình nhân mình hơn. Anh có khả năng tự chủ khi ở bên cô vì anh đã quá quen những phụ nữ xinh đẹp.
Cô cắn môi. “Anh có thể chứng minh cho em,” anh nói.
“Có thể sao?” “Đi tắm đi, và anh sẽ làm người hầu của em.”
“Không!” “Sao không? Em biết là anh sẽ không bao giờ ép buộc em làm bất kỳ điều gì cả, Theo. Em phải biết điều đó chứ.” Anh nhìn vào mắt cô, “Có thể anh đã lừa cưới em, nhưng anh chưa bao giờ nói điều gì mà anh không thật sự nghĩ hết. Khi chúng ta làm tình, anh đã nói với em tất cả những gì anh đang nghĩ.”
“Hẳn là vậy.” “Anh đã hát cho em còn gì.”
Theo bật cười. Vẻ kinh hoàng trong giọng nói đúng chất James. Nếu anh thật sự không muốn nhóm lại ngọn lửa tình dục vô nghĩa thì cô sẽ khá thích kết hôn với anh, kể cả có hình xăm đi nữa. “Anh sẽ nuôi tóc lại chứ?”
Anh cau mày, “Nếu em muốn. Nhưng không hát hò gì hết. Anh không thể hát được nữa.” “Em cũng nghe ra rồi.” Điều đó làm cô buồn, nhưng anh đang cười toét miệng nên có vẻ cô là người duy nhất quan tâm thì phải.
“Anh muốn có con của em,” anh nhắc lại và một lần nữa cô có thể nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh. “Dù em trở nên cứng ngắc như hàng rào, em vẫn là người bạn thân thiết nhất và người anh ngưỡng mộ nhất trên thế giới. Và ai mà biết được? Có lẽ em sẽ học được cách thả lòng.” “Không đâu,” cô nói, “Anh sẽ hiểu nếu sống với em một thời gian. Em mất thời gian nghĩ ra cách hiệu quả nhất để làm mọi việc vì như thế em sẽ không cần nghĩ thêm về vấn đề đó nữa.”
Anh lại nhún vai. “Anh sẽ tin lời em vậy.” Anh cởi áo khoác. “Anh đang làm gì đấy?”
“Khỏa thân, để em biết anh có nói thật hay không,” anh nói, nghe hợp lý nhưng điên rồ. “Anh không thể cởi đồ ra… Ôi Chúa ơi. Đó cũng là một vết sẹo à?” Cô bước một bước về phía anh. Vết sẹo này chạy từ vai phải xuống bụng anh. Nó trắng và căng trên làn da màu mật ong.
“Lưỡi lê,” James nói một cách vui vẻ. Anh cúi xuống để cởi bốt và đột nhiên trước mắt cô là một bờ vai cơ bắp dẫn xuống tấm lưng đàn ông mạnh mẽ. Anh rất đẹp. Tức là anh vẫn đẹp. Cơ thể anh như một cỗ máy mạnh mẽ. Cơ bắp anh dịch chuyển mượt mà dưới da theo một cách khiến các ngón tay cô ngứa ngáy muốn chạm vào. “Còn một vết nữa!” Cô thở dốc, nhìn thấy vết sẹo trắng ngang eo anh.
“Kiếm,” James nói, quăng chiếc bốt thứ hai đi, sau đó là tất. “Kỷ niệm của một gã người Pháp ngu ngốc nghĩ mình đang thách đấu. Anh đã bắn hắn ta.” “Anh đã suýt chết bao nhiêu lần thế hả?” Theo hỏi, nghe ra vẻ choáng váng trong giọng mình.
“Chỉ một thôi,” anh nói vui vẻ. Anh đặt tay lên quần. “Chờ đã!” cô nói, nhưng không hiểu sao giọng cô hổn hển chứ không cương quyết, và anh kéo cả quần dài lẫn quần lót xuống không chút do dự.
Và đó. Anh to hơn… tất cả. Chắc chắn bảy năm trước anh không to như thế. Không. Cô rời mắt đi. “Em tưởng anh có thể kiểm soát dục vọng,” cô buộc tội. Hình ảnh của anh làm cô bồn chồn, chỉ muốn lao sang một căn phòng khác. Có chìa khóa ở cửa thư viện. Ở đó…
Nhưng mắt anh vẫn bình thản, dửng dưng, “Đúng vậy.” Cô trừng mắt nhìn theo anh, hết sức lúng túng. Mông anh cũng màu mật ong như cánh tay. Sao có thể thế được? Như thể anh phơi nắng mà không mặc quần áo. Sự hiếu kỳ làm cô đi theo anh.
James đang xả nước nóng vào bồn tắm lần thứ ba và thử nhiệt độ bằng ngón tay. “Em nói mình thích nước thế nào nhỉ?” “Không quá ấm,” cô nói một cách cẩn trọng. Thật sự, cơ thể anh quá lạ. Bất kỳ vết thương nào trong số đó cũng có thể giết chết anh nếu anh bị nhiễm trùng.
“Vết thương của anh có bao giờ bị nhiễm trùng không?” cô hỏi. “Hai lần,” anh nói, không quay lại. Lưng cô ớn lạnh. Cô biết triệu chứng của nhiễm trùng. Cô đã mất một cô hầu rửa bát khi cô gái đó bị đứt tay. Một công nhân nhà máy gốm đã chết sau khi vô tình tự làm mình bị bỏng.
“Anh có thể đã chết,” cô tuyên bố. Và sau đó, vì cần thu hút sự chú ý của anh và khiến anh hiểu, cô đi tới đứng cạnh anh. Cô cao thật nhưng đứng bên cạnh James, cô cảm thấy mình nhỏ bé. Gần như thanh nhã, đúng là trò cười vì chẳng ai bảo cô thanh nhã bao giờ. Anh đứng thẳng dậy và mỉm cười với cô. Nụ cười làm hình hoa anh túc dưới mắt anh hơi chuyển động, như một bông hoa thật khẽ rung rinh dưới gió. “Hẳn là vậy, nhưng anh không chết. Có lẽ anh có thể tạng của bò. Nước thế nào?”
Cô cúi xuống và nhúng một ngón tay vào. Vừa chuẩn. “Tôi cầm chăn của người được chứ, phu nhân?”
Cô lại nhìn anh một cách nghi ngờ, còn anh nhìn cô bằng ánh mắt trong sáng, vẻ mặt gần như chán chường. “Được rồi,” cô lầm bầm.
Ai cũng biết đàn ông có tính dục bẩm sinh. Một người đàn ông không thể tránh cảm giác khao khát nếu nhìn thấy ngực phụ nữ. Dù có lẽ nếu ngực phụ nữ rất nhỏ… nếu người phụ nữ đó mảnh khảnh và không có đường cong…
Theo thở dài và thả chăn xuống. Cô sẽ không thấy nhục nhã với vẻ ngoài của mình nữa. Cô đã học được rằng nếu giả vờ làm thiên nga thì cô sẽ đánh lừa được khá nhiều người. Dù không phải lúc không mặc quần áo.
Không nghĩ ngợi gì thêm, cô cởi quần lót bước vào bồn tắm và ngồi xuống. Trước khi cô lên tiếng, một bàn tay đàn ông to bè chìa xà phòng ra. Đó là xà phòng hương cỏ đuôi ngựa mà cô dùng khi tắm nên cô nhận lấy. Nhưng khi cô vừa định xoa xà phòng thì anh lấy lại.
Giật mình, Theo ngẩng lên. James gần hơn cô nghĩ, đang quỳ cạnh bồn tắm. “Không cần đâu,” cô nói. Nhưng anh nói, “Còn cách nào khác để em thấy anh bình tĩnh và không bị ảnh hưởng nữa chứ? Không cần sợ anh, Daisy. Anh hoàn toàn tự chủ.”
Theo nuốt nước bọt. Cảm giác chẳng tốt lành gì khi biết chồng cô chẳng hề bị tác động bởi hình dáng cơ thể cô. Nhưng đời là thế, không phải sao? Ít nhất thì cô không cần làm những trò kỳ cục anh đòi hỏi hồi còn thấy cô hấp dẫn. Trước khi anh gặp những cô gái đảo da rám nắng với đường cong nẩy nở.
“Được rồi,” cô nói. Cô lại liếc trộm phần giữa chân anh. Cô thấy nó có vẻ đau đớn. Cứng đến mức như sắp nổ. Nhưng có lẽ đàn ông là thế. Cô tự động chìa tay ra, vì Amélie tắm cho nửa thân trên của cô (dù tất nhiên là không phải ngực cô), và rồi, trong khi Amélie gội đầu cho cô, Theo tự mình tắm rửa phần dưới.
James khá tỉ mẩn khi kỳ cọ cánh tay cô. Cảm giác được chạm vào thật tuyệt vời. Từ khi mẹ mất, chưa có ai chạm vào cô vì bất kỳ lý do gì, trừ Amélie. Sau rốt thì, cô là một nữ công tước. Mọi người không ôm nữ công tước, hay hôn bàn tay đeo găng của cô lâu hơn một giây. Cô nhớ…
Cô nhớ những động chạm đơn giản. Nên cô cúi đầu xuống và không nói chuyện, chỉ tận hưởng sự động chạm dường như không chút đòi hỏi vậy nhưng vẫn tràn trề khao khát. Thật tuyệt khi tận hưởng sự động chạm của James, còn thật thảm thương khi đó là Amélie. Cô trả tiền cho Amélie mà.
Anh xoa xà phòng lên một cánh tay và xoa ngang vai cô. “So sánh với anh, lưng em gầy gò kinh khủng,” cô nói, cảm thấy hơi ngượng ngịu, “Anh có quá nhiều cơ bắp ở đó.” “Chắc vậy.”
“Nếu anh không ngại em hỏi, họng anh có đau không?” “Không. Sao em lại nói thế?”
“Giờ giọng anh nghe khàn lắm. Như bị đau vậy. Nên em mừng là không,” cô nói nhanh. Tay anh lớn đến mức phủ trọn trên lưng cô, và những ngón tay dính xà phòng của anh làm cô thấy hết sức mẫn cảm, như thể mỗi sự động chạm bỏ lại một nụ hôn trên đường đi. Cô chưa từng cảm thấy như vậy với Amélie, tạ ơn Chúa.
Cô hơi cúi người xuống, khom lưng để anh không nhận ra nhũ hoa của cô đã săn lại. Anh thật sự không bị ảnh hưởng bởi sự trần trụi của cô, anh vẫn thở đều đặn như trước. Có một điều mà cô nhớ khá rõ từ trò chơi trên giường của họ. Khi khuấy động, hơi thở của anh nhanh hơn và ngực phập phồng. Mắt anh sáng rực như lửa, các ngón tay run rẩy. Cô liếc xuống. Anh đang xoa xà phòng lên cổ tay trái của cô với bàn tay vững vàng. Cô khẽ thở dài.
Đời là thế mà. Nếu cô học được gì từ ngày cảm thấy cuộc đời mình sắp tan tành đến nơi thì đó chúng là cuộc đời của cô sẽ không tan tành. Người ta có thể vượt qua cảnh chồng mất tích, mẹ mất, bị cả nước Anh biết là xấu xí. Tất cả đều có thể vượt qua.
Khó khăn và nản chí, nhưng có thể chịu được. “Chân em nào,” James nói. Giọng anh nghe vẫn khàn khàn đau đớn, nhưng cô sẽ không nhắc đến nó nữa.
Amélie chưa từng chạm vào dưới eo cô, nhưng Theo vẫn duỗi thẳng một chân và đặt cổ chân vào tay anh. Sau rốt thì, chân là điểm đẹp nhất của cô – nó mảnh mai, đầu gối tròn đáng yêu và mắt cá chân cong một cách duyên dáng. Thật ngớ ngẩn khi bấu víu vào điều đó, nhưng khi người ta không có nhiều nét đẹp hình thể để tán tụng thì cổ chân rất quan trọng. James bắt đầu xoa xà phòng lên chân cô một cách khá chậm rãi. Anh đã từng bảo cô rằng cô có mắt cá chân xinh đẹp.
“Em thích mắt cá chân của mình,” cô nói, muốn anh lại chú ý đến nó. Anh kéo một ngón tay dọc gan bàn chân của cô và làm cô kêu ré lên. Thật ngịch ngợm. Theo nuốt nước bọt cái ực, vì nếu là cách đây mấy năm thì điều này chẳng ngớ ngẩn tí nào.
“Trong này nóng quá,” James nói. Anh dùng bắp tay lau mặt. Anh đỏ bừng. “Em có thể làm nốt phần còn lại,” Theo nói, rút chân khỏi tay anh, “Anh đã chứng minh được rồi, James. Em có thể thấy điều đó.”
“Thấy cái gì?” “Thấy rằng anh không bị em hấp dẫn. Nên hãy đưa em xà phòng đây.”
Cô với lấy nó nhưng anh đưa nó ra xa. “Em không coi chuyện này là nghiêm túc.” “Chắc chắn là có,” cô quát. Cô đã xem nó nghiêm túc hết mức có thể mà không òa khóc vì tổn thương lòng tự trọng của phái nữ.
James đảo tròn mắt. “Nếu anh không tắm cho cả người em, Theo, thì em sẽ luôn hoài nghi. Anh muốn chúng ta giữ tình trạng kết hôn.” Anh vươn một bàn tay đầy xà phòng ra và nắm lấy cằm cô, “Có lẽ con của chúng ta sẽ được thông báo thời điểm chính xác mà chúng được phép làm ướt tã, nhưng anh vẫn muốn em làm mẹ chúng.” Cô có thể cảm thấy miệng mình cong lên, “Ồ. Cảm ơn anh.” Anh đã dùng xà phòng nhiều gấp đôi Amélie, và bong bóng trượt xuống ngực cô khi cô cúi người về phía anh.
Cả hai cùng nhìn xuống. Bong bóng đang chảy xuống ngực Theo. “Phải rồi,” James nói và rồi anh vòng ra sau lưng cô và cô nghe thấy một âm thanh nghèn nghẹn, nghe như tiếng rên.
“Anh ổn chứ?” “Anh không quen quỳ trên sàn gạch,” anh thú nhận và cô lại nghe thấy vẻ thích thú trong giọng anh, “Anh sẽ càu nhàu kinh khủng lắm nếu là cô hầu.”
“Amélie không bò quanh bồn tắm của em bằng đầu gối,” Theo nói. “Vậy nên…” Cô ngừng lại. Tay James chậm rãi trượt qua vai xuống ngực cô. Sự động chạm ấy châm một ngọn lửa trong bụng cô, thậm chí trước cả lúc anh chạm vào ngực cô. “Em không nghĩ điều đó là cần thiết,” cô nói, thở dốc. Anh đã ôm hai bên ngực cô trong hai tay.
“Ngực chỉ là ngực mà thôi,” anh nói, “Tất nhiên, ngực em…,” giọng anh lạc đi. Nhũ hoa của cô trông như hai nụ hồng ló ra khỏi ngón tay nâu của anh. Cô nghĩ chúng khá ổn. Rồi anh chậm rãi xoa ngón cái lên đầu nhũ hoa, và cảm giác tuyệt vời đến mức cô hít mạnh và quên luôn băn khoăn liệu James có khuấy động hay không, vì rõ ràng cô đang như thế. Trên thực tế, đầu cô ngả vào vòng tay anh, mắt nhắm lại, vì việc anh đang làm với ngón cái chẳng liên quan gì tới tắm rửa.
Như thể có một tia chớp làm cô giật nảy, nạp điện cho những bộ phận không được chạm tới suốt bảy năm. Thậm chí cả khu vực riêng tư giữa hai chân cô cũng đột nhiên râm ran như muốn nói với cô rằng nó vẫn ở đó. Khoảnh khắc cô nhận ra điều đó, tay cô chụp lên tay anh, “Anh đang làm gì đấy?”
“Em đã nói anh không bị em hấp dẫn, Daisy.” Môi anh lướt qua tai cô. “Em nhầm rồi. Anh luôn luôn phát điên bởi ngực em, và em biết điều đó.” Vào khoảnh khắc đó cô chỉ nghĩ đến cảm giác mà động chạm đơn giản từ môi anh đem đến. “Em không nhớ à?” anh thì thầm, lại hôn tai cô. “Có,” cô nói yếu ớt, “Ở phòng ăn.”
“Anh thường ngồi đó và mơ được chạm vào em như thế này,” anh nói, giọng âu yếm, “Anh sẽ nhìn em trò chuyện và nghĩ em mới xinh đẹp và thông minh làm sao, nhưng nói thật, mắt anh toàn quay trở lại ngực em. Từng có thời anh nghĩ mình sẽ mất kiểm soát ngay tại phòng ăn mất.” Theo vẫn giữ tay trên tay anh, nhưng cô lại dựa vào anh. “Chắc chắn là không.”
Tiếng cười của anh khàn đặc, nhưng không hiểu sao vẫn gợi cảm như trước. Có lẽ còn hơn. “Anh hứa với em đúng là thế đấy. Anh có thể mơ về em suốt cả bữa ăn. Sau tráng miệng, anh sẽ tập tễnh rời khỏi phòng.” Dưới tay cô, ngón cái của anh lại di chuyển dịu dàng trên nhũ hoa cô. Các ngón chân của cô cong lại và cô khó lòng nhớ nổi tên mình, chứ đừng nói cảnh James trông như một chàng trai đói khát ngồi đối diện cô bên kia bàn ăn.
“Anh đang nói mình có thể gặp khó khăn với việc đứng thẳng dậy sao?” cuối cùng cô cũng đủ sức thốt ra một câu nói. Cô có vẻ mất sức lực ở tay chân, điều đó lý giải vì sao tay cô rời khỏi anh, để anh chơi đùa túy ý với ngực mình. Một khoảnh khắc im lặng, và sau đó anh nói, “Anh đã bảo em rằng ngày nay anh tự chủ rồi, Daisy. Nhưng em phải để anh chứng minh điều đó.”
Cô bắt đầu thấy nóng bức, và dù biết rằng suy nghĩ của mình rối bời, cô vẫn giả vờ điều anh nói rất hợp tình hợp lý. “Chứng minh như thế nào?” cô thì thầm. Một tay James trượt trên màng xà phòng xuống bụng cô, chìm xuống dưới nước, lẻn vào giữa hai chân cô, nơi đang mở ra, yếu ớt và mềm mại. “Như thế này,” giọng anh đã chuyển từ khàn đục sang hụt hơi. Chỉ âm thanh đó thôi cũng làm cô cảm thấy mình như một khúc gỗ đang bốc khói, sắp cháy đến nơi. “Anh chạm vào em được chứ?” James hỏi.
Anh không chờ nghe câu trả lời, mà làm một hành động thân mật bằng ngón tay. Câu trả lời của cô chìm trong tiếng thở dốc. “Chỉ để anh có thể chứng minh khả năng tự chủ của mình,” anh nói thêm.
Cô có thể chỉ ra rằng mình không điên. Cô biết đâu là cái cớ vớ vẩn. Nhưng tâm trí cô đã đen ngòm và đói khát, tiếng rên trong ngực cô biến thành tiếng nức nở. Cô ép vào tay anh, nghĩ thầm, Mạnh hơn, chỗ đó, xin anh, chỗ đó! Và như thể nghe thấy suy nghĩ của cô, một ngón tay to ép xuống thật mạnh, một ngón tay khác làm gì đó, xâm chiếm cô thật đúng cách. Chỉ thế, Theo đã vỡ ra bởi tiếng rít nhỏ và cả cơ thể cô bị sốc, nó làm cô ưỡn nửa người lên khỏi mặt nước. Cô chỉ lờ mờ nghe tiếng nước xà phòng bắn xuống sàn, vì mọi thứ trong cô đang tập trung vào cảm giác gợn sóng đang lan truyền khắp cơ thể mình.
Rồi ngón tay James rời đi và anh kéo cô dựa vào cánh tay mình. Trong khi cô còn quay cuồng, anh cúi xuống thì thầm vào tai cô, “Nếu Amélie phục vụ em như thế thì mai anh sẽ sa thải cô ta ngay.” Môi Theo phát ra tiếng cười khúc khích. “Đừng ngớ ngẩn thế.” Cơ thể cô mềm oặt và cô cảm thấy sưng phồng và nóng rực giữa hai chân.
“Trên thực tế, không ai được chạm vào em như thế trừ anh,” anh nói thêm và giờ giọng anh không còn bình thản nữa mà đầy tính chiếm hữu. Trước khi cô kịp trả lời, anh nhỏm dậy, cúi xuống và bế bổng cô lên tay. Cảm giác lúc này rất khác vì cả hai đều khỏa thân. Da anh đốt cháy da cô.
“Em chắc hẳn nặng lắm ấy,” cô nói nhỏ, liếc trộm lên mặt anh. Chống lại lý trí, cô muốn nhìn thấy sự khuấy động ở đó. Nhưng chẳng hề có.
Thay vì trả lời, anh đặt cô xuống và lau nhanh người cô bằng khăn tắm. Đến cả chiếc khăn tắm thô ráp cũng làm cô khao khát phóng đãng. Quai hàm của James có vẻ căng lên, nhưng rồi anh nhìn cô và mỉm cười. Cô vươn tay ra lấy khăn treo trên móc, quấn quanh người và thắt chặt.
Quẳng khăn lau đi, James lại bế cô lên, cứ như cô không thể tự đi về giường. “Đừng cười với em nữa,” cô nói mỏi mệt, vùi mặt vào ngực anh và nhắm mắt lại, “Em đã học được bài học rồi.”
“Bài học?”Anh có vẻ bối rối. “Anh không bị dục vọng chi phối. Em hiểu rồi.” Thật quá mức đau đớn khi công khai thừa nhận điều đó.
Anh thả cô xuống giường và cau mày nhìn cô. “Đó là điều em muốn mà.” Cô lăn người xuống, đứng trên chân và phẩy tay về phía anh, “Điều đó không quan trọng. Em cần anh giúp em trải giường. Em không thể nghỉ trên ga giường nhăn nhúm, và tất nhiên chăn không còn ở đó nữa.”
Anh chớp mắt nhìn cô. “Em đang nói gì đấy?” “Chúng ta phải trải lại giường,” cô nói khó khăn, “Em muốn gọi cô hầu, nhưng anh đã cho họ nghỉ rồi.”
“Phải. Xin em thứ lỗi, anh có việc phải làm.” Mắt Theo cụp xuống và cô thấy anh đặt một tay lên bộ phận riêng tư của mình như đang đau đớn. Anh lao vụt qua người cô vào phòng tắm mà không nói thêm lời nào. Thật bất lịch sự. Cô không hề biết cách trải giường, nhưng chắc chắn cô đủ sức làm việc đó. Cô giật nốt chăn gối ra, rồi bảo đảm ga giường ở hai bên đều nhau – mỗi bên rơi xuống mười centimet, dù tất nhiên khó mà nói chính xác nếu không có thước đo.
Cô giắt ga ở đầu giường. Việc đó khá ngượng tay vì cô phải vươn tay về phía giữa giường. Cô có thể nghe tiếng nước lại chảy trong bồn tắm, nó làm cô phân tâm, nhưng cũng không thấy phiền mấy. Dịch vụ “riêng” của James, vì không còn từ nào hay ho hơn, làm cô cảm thấy khá hạnh phúc. Cô đi sang thành giương và cố giắt ga vào một cách chính xác.
Cô vừa bắt đầu thì bên kia cửa lại mở. Cô đang cúi người trên giường, cố bảo đảm ga giường không nhăn khi cô giắt vào. “Ồ tốt,” cô nói, nhìn qua vai, “Anh giúp em được chứ? Việc này không thể làm một mình được. Em không biết làm sao các cô hầu xoay xở được nữa.” Cô đi xuống chân giường và lại cúi xuống, cố vuốt phẳng lại nếp nhăn trên ga trải giường.
Một âm thanh hài hước phát ra, nghe như tiếng rên trầm, nhưng khi cô ngoái lại nhìn James thì anh đang ngoan ngoãn đi về phía mình. Thi thoảng cô lại liếc trộm James. Cô cảm thấy hết sức ngượng ngập khi chỉ quấn mỗi khăn mà không mặc quần và váy lót, nhưng có vẻ anh không bị tác động.
Khi giường được trải xong, cô chui vào giữa ga và chăn, vẫn quấn khăn vì không thể chịu được ý nghĩ khỏa thân trước mặt anh lần nữa. Anh đứng bên cạnh giường, nụ cười đáng giận nở nên mặt. “Em có đói không? Anh sẽ bảo Maydrop cho một người hầu nam cầm giỏ mây lên đây. Anh nghĩ nếu chúng ta ăn ở đây thì sẽ dễ hơn cho ông ấy, thiếu nhân viên bếp mà.”
“Em không bao giờ ăn trên giường.” Nhưng cô đang đói ngấu. Vẻ thích thú trên mặt anh biến mất. “Tối nay thì có. Em đừng nghĩ đến việc rời giường nữa. Anh sẽ không chạm vào mấy tấm ga chết tiệt đó nữa đâu đấy.” Khó chịu làm sao, có vẻ anh đã thể hiện nhiều cảm xúc với chiếc giường hơn bất kỳ thứ gì khác. Chẳng hạn một phụ nữ gần như khỏa thân nằm giữa các tấm ga.
Cảm xúc trong ngực Theo hỗn loại đến mức cô thậm chí còn chẳng nhăn mặt trước từ ngữ tục tĩu và quai hàm bạnh ra của anh. Có một người đàn ông khỏa thân trong phòng cô. Cô nghĩ lại từ đầu. Có một hải tặc khỏa thân trong phòng cô, và cô chẳng sợ anh chút nào. Hơn thế, cô di mắt khắp cơ thể cơ bắp, đầy sẹo của anh và không xấu hổ trước sự thật rằng hình ảnh của anh làm cơ thể cô khao khát. Vì một lý do nào đó, mọi vết sẹo đều làm cô rùng mình đến tận ngón chân. Cô liếc hình xăm đầy tai tiếng của anh. Nó làm cô thèm muốn đến tan chảy.
James – hay Jack Hawk – đang trừng mắt nhìn cô như thể cô là tù nhân của hải tặc. Theo thấy mình khẽ cười trước ý nghĩ đó. Cô đúng là một tù nhân, theo một mặt nào đó. Người giam cầm cô không phải James mà là nỗi sợ của chính cô. Cô tua lại ký ức cũ trong thư viện, thử nghiệm với khoảng cách bảy năm. Việc đó đáng xấu hổ. Nhưng đột nhiên, cô nhớ lại vẻ đẹp hoàn mỹ của cơ thể trẻ trung, mảnh khảnh của James. Cách anh ngả đầu ra sau sung sướng. Tiếng rên thoát ra từ môi anh khi được cô âu yếm.
“Sao?” anh hỏi. Chồng cô là hải tặc. Nhưng anh cũng là người đàn ông đã yêu cô sâu sắc. Người đã làm cô sung sướng rồi hạnh phúc đầu hàng sự quyến rũ của cô.
“Sao cái gì?” cô hỏi, không nhớ nổi anh đang hỏi cái gì. Tâm trí cô đang quay cuồng. Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại nỗi đau khi bị gọi là xấu xí và rồi nó tan đi như xà phòng trôi xuống cống. Cô đã tự nhủ hàng trăm lần rằng cô chỉ bị bẽ bàng nếu chính bản thân mình cho phép. Giờ cô cần tin vào điều đó. Điều đó cũng đúng với sự thân mật… trong hôn nhân. Cô từng là tù nhân, nhưng không phải của một hải tặc. Cô bị giam bởi chính nỗi sợ hãi của mình. Trên thực tế, cô đúng là nhát gan.
Không nghĩ ngợi thêm, Theo cởi khăn choàng ra, hết sức từ tốn vì trong quá trình ấy chăn trượt xuống dưới ngực cô. James quan sát cô, mặt anh bất động, nhưng cô nghĩ mình thấy thứ gì đó sâu trong đôi mắt xanh ấy – có lẽ cơn sốc, và cả tia hi vọng le lói.
Cô đưa khăn cho anh với nụ cười ngọt ngào nhất. “Anh không ngại treo cái này lên chứ? Vì chẳng có ai giúp em làm điều đó nữa?” m thang anh phát ra có thể là tiếng gầm gừ. Nó làm Theo cảm thấy khá hơn đôi chút, và càng tuyệt hơn khi anh nhìn cảnh cô ngồi trên giường, chăn che hờ trên nhũ hoa, rồi phóng ra khỏi phòng.
“Mặc đồ vào nhé,” cô gọi với theo, “Em không muốn anh dọa Maydrop với những vết sẹo đó đâu.” Câu trả lời duy nhất là tiếng cửa đóng chặt. Ngay lập tức cô phóng ra khỏi giường và chải răng. Rồi cô chải tóc.
Khi nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang, cô chui lại vào giường, vứt bỏ cảm giác bức bối mà cô cảm thấy khi bò vào một chiếc giường nhăn nhúm. Ai mà nghĩ dọn giường tốn sức đến thế chứ? James cầm một chiếc giỏ mây vào và đặt nó lên bàn trang điểm của cô. Rồi anh cầm chai rượu vang và hớp một ngụm thẳng từ chai. Theo cũng muốn uống nhưng giờ thì cô không còn hứng thú cho lắm.
Anh rót cho cô một cốc từ chính chai đó. “Em không thể,” cô nói lịch sự. “Thật là một ngày kinh khủng,” James nói, đẩy cốc vào tay cô. Rồi anh nheo mắt lại, “Em từ chối vì anh uống từ chai phải không?”
“Chúng ta có tiêu chuẩn vệ sinh khác nhau,” cô nói, tự bản thân cũng thấy cứng nhắc. “Em sợ miệng anh? Sợ nước bọt của anh?”
“Chỉ là…” Anh cúi xuống thật nhanh, đặt một tay sau cổ cô và kéo cô về phía mình. Theo phản xạ Theo nhắm mắt lại khi miệng anh đặt lên miệng cô. Nhưng nụ hôn không phải là điều gây hứng thú cho anh - lưỡi anh đưa vào trong miệng cô, nóng, ẩm, hung hăng.
Cô không có hứng thú với bài học về nước bọt và rượu vang mà anh đang giảng. Cô muốn anh nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, như hồi xưa, nhiều năm trước, nên cô vòng tay quanh cổ anh và hôn trả anh. Cô đuổi theo lưỡi anh, nó làm cả cơ thể cô nhớ tới khoái lạc sâu thẳm. Một lúc lâu sau, cô hít sâu, run rẩy. James đứng thẳng dậy, có vẻ miễn cưỡng, và quay đi. Anh quay lưng về phía cô nên cô ngắm nghía đường cong của mông và cặp đùi chắc nịch cơ bắp của anh. Và cả việc anh đang khẽ run rẩy nữa.
Đến lúc quay lại, rõ ràng anh đã lấy lại tự chủ. “Thế,” anh nói một cách ân cần, “một miếng thịt gà thì sao?”
Theo nhìn chai rượu vang và nghĩ đến cảm giác thỏa mãn nếu được dùng nó đánh vào đầu anh và xóa bỏ vẻ mặt hờ hững đáng bực mình kia đi. Thay vào đó, cô làm một việc trái tính cách như hải tặc ném ruby qua mạn tàu. Cô chộp lấy chai rượu và đưa nó lên miệng. Rượu vang thật tuyệt vời. Nó có vị đào, mùa hè, và cả vị gắt của những bông hoa bị nghiền nhỏ.
Có lẽ nó là chai rượu vang ngon nhất mà cô từng uống trong đời. Trong lúc họ hôn nhau, cô đã thả tay khỏi chăn và khi ngả ra sau, cô cảm thấy ngực mình lộ ra. Cô không thèm kéo chăn lên. Thay vào đó, cô dựa vào chồng gối và hớp thêm một ngụm rượu thần tiên, nhắm mắt lại. Lần này, cô không phải quan sát khách khứa, chờ xem rượu vang có được đón nhận một cách vui sướng hay không. Cô không cần phân tích vị để bảo đảm nó hợp với món ăn trước mặt.
Thay vào đó, cô uống chỉ vì thích. Rượu vang mát lạnh trôi xuống cổ họng cô như được ép từ các vì sao rơi..
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí