Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Born
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1029 / 10
Cập nhật: 2015-10-23 10:46:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
gân Hằng đứng trên sân thượng của tòa nhà công ty cô làm, nhìn về phía những đám mây trôi lững lờ xa xăm, đôi mắt cô ẩn chứa một nỗi buồn.
Cô thích nhìn đường chân trời xa xôi tít tắp ở đằng kia, nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đám mây trôi, mỗi lúc một xa, giống như dòng đời của một con người, cứ thế trôi đi, không nơi dừng lại. Hòa trong những tia nắng ấm áp, tạo ra những màu sắc thật đẹp.
Đứng từ trên cảm, cảm nhận gần như là chỉ cần vươn tay là có thể chạm lấy, nhưng khi giơ tay lên bắt lấy thì chỉ bắt được khoảng hư vô mà thôi.
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại, hít thật sâu cố xua đi cảm giác buồn bã trong lòng của mình.
Cô đưa tay ôm lấy cơ thể, cảm thấy bản thân lạnh lẽo và cô đơn giữa dòng đời rộng lớn này.
– Biết ngay là chị ở đây mà – Ngọc Liên – Cô bé mới vào làm trong công ty cô, trực thuộc quyền cô quản lý có đôi mắt sáng và nụ cười tươi tắn, bận bộ đồ công sở màu đen đang từng bước đi đến gần cô.
Ngọc Liên nhìn theo hướng đường chân trời mà cô đang nhìn hít một cái rồi nói:
– Đúng là khiến người ta dễ chịu thật.
– Tìm chị có việc gì – Ngân hằng lạnh lùng quay sang nhìn cô bé ấy hỏi.
– Á, em đem mẫu thiết kế của phòng kế hoạch đến cho chị xem. Em để ở phòng chị đó – Ngọc Liên chợt nhớ ra vì sao mình tìm Ngân hằng bèn trả lời.
– Chúng ta xuống thôi – Ngân hằng gật đầu đáp rồi quay người đi xuống bên dưới.
Ngọc Liên cũng đi theo cô xuống dưới, nhưng ánh mắt nhìn cô lấm la lấm lét như muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám, Ngân hằng bèn nói:
– Muốn nói gì thì nói đi.
Được sự cho phép của cô, ngọc Liên hít một cái bèn đi vào chủ đề.
– Chị, em thật không hiểu vì sao chị lại không chịu nhận chuyến công tá đó. Chẳng phải đó là cơ hội rất tốt để thăng chức hay sao. Biết bao nhiêu người muốn mà không được, vậy mà chị lại từ chối.
Ngân Hằng khẽ cười trước dáng vẻ tiếc nuối của Ngọc Liên, nhưng cô vẫn im lặng.
– Haiz! Nếu chị mà đi, em cũng sẽ được đi theo. Em chưa đến mỹ lần nào, thật là đáng tiếc – Ngọc Liên than thở thành lời.
– Nếu em muốn đi, chị có thể lên tiếng để em có thể đi theo gọi là phụ giúp cho mọi người – Ngân Hằng bèn đề nghị.
Ngọc Liên vừa nghe xong thì hai mắt sáng rỡ quay sang nhìn cô kích động:
– Thật hả chị.
Nhưng sau đó, vẻ mặt cô tieu nghĩ, lắc đầu nói:
– Em thích làm việc với chị hơn.
– Dù chị nghiêm khắc và khó tính à – Ngân Hằng khẽ trêu.
– Chị làm vậy vì muốn em giỏi thôi. Đi theo chị, em học được nhiều lắm, còn được ra công trình nữa chứ. Nhỏ bạn cùng vào một lúc với em nhưng ở bên tổ 2 lại chỉ là một chân sai vặt thôi, đời nào được như em chứ. Em cảm thấy mình thật may mắn vì được nằm trong tổ của chị.
Ngọc Liên nhìn Ngân Hằng bày tỏ thái độ kính phục lẫn biết ơn sâu sắc.
– Mau đi thôi, đừng có nịnh nữa – Ngân hằng khẽ cười lườm Ngọc Liên một cái.
– Người ta nói thật mà – Ngọc Liên dậm chân hơi dỗi đáp nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Ngân Hằng.
Vừa xuống là Ngân Hằng vào phòng ngay rồi đóng cửa lại xem xét kỹ bản thiết kế mà Ngọc Liên đã để trên bàn cho cô. Còn Ngọc Liên vừa định ngồi xuống bàn thì đã bị mấy chị em cùng tổ quẩy tay đến hỏi nhỏ:
– Sao rồi, Ngân Hằng bảo thế nào, cô ấy có nói vì sao không chịu đi mỹ hay không?- Một người hỏi.
Ngọc Liên lắc đầu trưng ra bộ mặt buồn hiu.
– Đã bảo mà, Ngân Hằng sẽ không đồng ý đi đâu – Một người có thâm niên lâu nhất nói.
– Sao kì vậy ta, đây là lần thứ 7 rồi đó. Hễ bảo đi qua mỹ là cô ấy lại từ chối, trong khi Nhật và canada vẫn chấp nhận đi như thường.
– Chắc là có nguyên nhân gì đó.
– Nhưng là nguyên nhân gì?
– Không biết….
Vậy là mọi người bắt đầu lao đầu vào tám chuyện, tìm hiểu nguyên nhân vì sao mà Ngân hằng không chấp nhận công tác qua mỹ, mãi lo tám mà quên mất thời gian, không hay rằng có người đang tới.
Người đó khẽ tằng hắng một tiếng, khiến cả tổ giật mình, hốt hoảng chào:
– Tổng….tổng giám đốc.
– Ngân hằng đâu – Người đó lạnh giọng hỏi.
– Cô ấy ở bên trong – Một người đáp.
Người đó liền đi thẳng đến phòng làm việc của Ngân hằng. Đẩy cửa bước vào một cách tự nhiên.
– Haiz! Tổng giám đốc của chúng ta tuy không phải là người cực kì đẹp trai, nhưng lại là người cực kì phong độ. Mọi người nói đúng không? – Một người nhìn theo chớp mắt khen ngợi.
– Đúng đó, tuy đã hơn 30 tuổi rồi, nhưng nhìn vẫn trẻ như thanh niên 20 vậy đó. Đi với Ngân Hằng cực kì xứng đôi. Mà nghe nói, họ quen nhau đã 6 năm rồi đó. Chắc là chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt làm đám cưới nữa mà thôi.
– Cho nên mới nói, không cần phải giành giật cơ hội thăng quan tiến chức làm gì. Sau này về làm bà chủ cho sướng hơn.
– Em lại thấy chưa chắc đâu. Chị Ngân hằng giỏi như vậy, bản thiết kế của chị ấy luôn được khách hàng hài lòng, là nhân tài của công ty ta. Dù sau này có lấy tổng giám đốc thì cũng sẽ không nghỉ việc đâu, phụ nữ tài giỏi luôn muốn giúp chồng gánh vác mà – Ngọc Liên ngẫm nghĩ nói.
– Cũng đúng….- Mọi người gật đầu tán thành.
Ngân Hằng đang chăm chú xem bản thiết kế thì thấy một cái bóng đỗ lên bản thiết kế bèn ngẩng đầu nhìn lên.
– Tổng giám đốc, tìm em có việc gì à.
– Quang Khải! Anh thích em gọi anh bằng cái tên này hơn – Quang Khải nheo mắt nhìn cô đề nghị.
Ngân hằng gấp bản thiết kế lại thật cẩn thận rồi đứng lên cười nhìn Quang Khải nói:
– Nhưng đây là công ty mà.
– Ồ, anh không cho là còn ai trong công ty không biết mối quan hệ của chúng ta – Quang Khải cười cười đáp, dáng điệu tỏ vẻ đắc ý khiến Ngân Hằng phải phì cười.
– Sao giờ này lại xuống đây tìm em.
– Anh đang muốn mua quà mừng nhập học cho Gia Bảo nhưng không biết nên chọn quà gì, đang định nhờ em tư vấn đây. Lát nữa chúng ta cùng đi mua quà rồi đến đón Gia Bảo luôn. Sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.
– Đâu phải sinh nhật đâu cần gì phải mua quà cho nó.
– Cái này gọi là khích lệ mà, năm nay thằng bé đã lên cấp hai rồi còn gì, vào học đã lâu rồi mà vẫn chưa tặng gì cho thằng bé – Quang Khải nói với vẻ yêu thương.
– Vậy cũng được, nhưng anh đừng chiều nó nữa, nó sẽ hư đó – Ngân Hằng gật đầu cũng cảnh cáo luôn, cô không muốn Gia Bảo được chiều quá mà sinh hư.
– Được rồi – Quang Khải cười đáp.
Ngay lúc đó, có điện thoại của nhà trường gọi đến cho cô, Ngân Hằng nghe xong, vội vàng nói:
– Gia Bảo đánh bạn trên trường, phụ huynh đến mắng vốn, thầy cô gọi em lên để nói chuyện.
– Anh đưa em đi – Quang Khải đề nghị.
– Không cần đâu, anh cứ lo công việc đi, em đến đó xem thế nào rồi về ngay – Ngân Hằng lắc đầu từ chối rồi thu xếp túi xách ra về.
– Được, có gì gọi điện thoại cho anh.
Ngân Hằng gật đầu rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.
Khi cô đến trường, chạy đến phòng thầy hiệu trưởng thì đã nghe tiếng mẹ của đứa học sinh bị Gia bảo đánh đang lớn tiếng nói:
– Con tôi chỉ có nói nó mấy câu, vậy mà nó lại dám đánh con tôi. Cô nói xem, nhà trướng các người dạy học trò kiểu gì vậy hả. Nhìn xem đi, tay thằng nhỏ bị bầm hết rồi nè – Bà ta kéo tay áo nơi có một vết bầm tím trưng ra cho cô giáo xem.
Từ nãy đến giờ, cô giáo cứ nghe bà ta lập đi lập lại điều này nhức cả đầu, thấy Ngân hằng vô cô mừng rỡ vội chạy lại kể chuyện cho cô nghe.
Nghe xong, người đàn bà đó đang định tiếp tục vạch tội Gia bảo thì Ngân Hằng đã lên tiếng:
– Xin chị im lặng một chút, tôi cần nói chuyện với em trai mình trước.
Giọng Ngân Hằng nhỏ nhẹ nhưng sắc bén khiến người đàn bà kia im lặng, trừng mắt nhìn cô. Ngân hằng bỏ qua ánh mắt của bà ta, quay đầu tìm kiếm em trai mình. Gia Bảo đang đứng co ro một góc, gương mặt lầm lì, môi mím chặt lại giống như cương quyết không nhận lỗi lầm mình đã phạm. Nhưng ánh mắt nhìn cô đầy sợ hãi.
– Em lại đây – Ngân Hằng nghiêm giọng gọi em trai.
Dù không muốn, nhưng Gia Bảo vẫn phải bước đến bên cạnh cô.
– Chị cho em một cơ hội giải thích – Ngân hằng nhìn Gia bảo nói ngắn gọn.
Gia bảo đứng trước mặt Ngân hằng, dù đã cao lớn rất nhiều, nhưng vẻ mặt và ánh mắt nhìn cô vẫn như đứa trẻ. Là sợ là bất an, là không cam chịu, là uất ức.
– Bạn ấy bảo, em là đồ con hoang của chị và người đàn ông nào đó. Chứ không phải là em trai của chị. Bạn ấy nói mẹ bạn ấy bảo như vậy, bạn ấy nói xấu chị, em không nhịn được.
Cô giáo nãy giờ hỏi thế nào Gia bảo cũng im lặng, nên nghe như vậy thì cũng khá bất ngờ, há hốc miệng nhìn Ngân hằng rồi nhìn sang mẹ của đứa bạn kia. Người đàn bà này cũng xấu hổ cúi đầu không nhìn ai.
Ngân hằng nghe xong thì bình thản gật đầu, sau đó quay lại, lấy từ trong bóp ra chứng minh nhân dân của mình chìa ra trước mặt cô giáo nói:
– Xin cô giáo nhìn rõ, năm nay tôi mới 24 tuổi. Vì ba mẹ bị bệnh nên lần lượt qua đời, chị em tôi phải nương tựa nhau mà sống, nên rất yêu thương nhau. Nếu như tôi là mẹ Gia Bảo thì phải sinh nó lúc 12 tuổi rồi. Mong cô nhắc nhở dùm các bật phụ huynh dùm, đừng dậy con nói xấu sao lưng người khác. Đây là chuyện trẻ con đánh nhau mà thôi, nhưng nếu lần sau thằng bé ra đường nói linh tinh, thì không biết chuyện gì xảy ra nữa đâu. Không đơn giản chỉ là những vết bầm.
Nói xong, cô lấy bóp rút ra một số tiền lớn đặt lên bàn rồi nói:
– Đây là tiền bồi thường cho việc đánh bạn của Gia Bảo, chúng ta xin lỗi vì đã làm phiền. Xin phép cô được đưa Gia Bảo về sớm một buổi.
Dứt lời cô nắm tay Gia Bảo kéo đi ra ngoài bỏ lại cho bà mẹ dạy con nói bậy một sự xấu hổ khôn nguôi, cùng cái nhìn chê trách của cô giáo dành cho hai mẹ con họ.
– Chị! Chi không giận em chứ.
– Chi không giận, nhưng từ nay về sau em còn đánh bạn nữa thì sẽ ăn đòn – Ngân hằng xoa đầu Gia Bảo đùa.
Cuối cùng thì cô thay Quang Khải mua cho Gia Bảo một món quà, rồi chờ anh ta đến cùng ăn cơm. Gia bảo rất vui vì món quà, cứ nói tíu tít khiến bữa ăn trở nên vui vẻ. Quang Khải đưa hai chị em cùng về, Gia bảo ngủ gục trong lòng Ngân hằng.
Quang Khải cũng kéo đầu cô tựa vào vai mình, Ngân Hằng không từ chối sự ân cần này. Bởi vì vòng tay này đối với cô rất ấm áp, đó là vòng tay cứu vớt cuộc đời cô thoát khỏi khổ ải.
Nếu như cô không gặp Quang Khải, vậy thì cô và Gia Bảo sẽ ra sao, Ngân Hằng nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến ký ức đen tối đó.
Vừa kết thúc buổi họp, Quảng Khải chờ mọi người ra hết mới nhìn Ngân Hằng hỏi:
– Tối nay em định làm gì?
– Em có hẹn với các bạn cùng ăn tối. Em sẽ dẫn theo Gia bảo – Ngân Hằng vẫn cắm cúi ghi chép số liệu không ngẩng đầu đáp, ngẫm một chút, cô ngảng đầu đề nghị – Đi cùng em được không?
Quang Khải cảm thấy rất vui trước lời đề nghị này của cô, Ngân hằng sống rất khép kín, dù đã quen biết nhiều năm như vậy, Quang Khải vẫn không hiểu rõ cuộc sống trước đây của Ngân Hằng là như thế nào cả. Cô không nói, anh ta cũng không tiện hỏi. Chỉ biết rằng khi cô đến tìm anh ta bằng một đôi mắt cương quyết sáng rực rỡ nhưng chất chứa một nỗi đau cùng tuyệt vọng.
Chính ánh mắt đó cùng câu nói:” Tôi đã là đàn bà” của Ngân Hằng mà Quang Khải để Ngân hằng bên cạnh mình đến bây giờ.
Nhưng từ lúc hai người ở bên cạnh nhau, Ngân hằng ít nói về cô, cũng chưa bao giờ cho Quang khải biết rõ về mối quan hệ bên ngoài của cô, có gặp chỉ chào hỏi vài câu, chưa chính thức trò chuyện bao giờ. Nhưng lần này, không ngờ cô lại chủ đời muốn cùng Quang Khải đi.
Điều này khiến anh ta vui vẻ vô cùng. Nhanh chóng gật đầu.
Gia Huy và Nhật Tân cuối cùng cũng chọn được ngày cưới cho mình, nên hôm nay họ mời bạn bè đến để thông báo chính thức và gửi thiệp hồng cho mọi người.
Còn nhớ rõ ngày đó, Ngân Hằng và Gia Bảo bị bà Kim Lương đuổi ra ngoài đường không một chút thương tiếc. Sau đó Gia Bảo đột nhiên kích động khó thở co giật ngất xỉu, Gia Huy bèn chạy đến giúp đỡ, cùng Ngân Hằng đưa Gia Bảo đến bệnh viện. Giúp đỡ Ngân hằng làm thủ tục nhập viện trong khi trong người cô chỉ có một số tiền ít ỏi mà Ngân Quỳnh lén lút vùi vào tay cô mà thôi.
Và cũng ngay lúc này, bác sĩ thông báo cho Ngân Hằng hay rằng Gia Bảo bị bệnh tim, mà không phải là bệnh tim bẩm sinh. Nguyên nhân khiến tim suy yếu là do trạng thái hoảng hốt bất an trong tinh thần, khiến tim cũng bị sự kích động mà co bóp mạnh tạo ra những cơn đau thắt. Đó là một cú shock khiến Ngân Hằng gần như tê liệt.
Nhìn gương mặt vừa dịu lại sau cơn đau tim của Gia Bảo, Ngân hằng không chịu được, cô đau đớn lao ra ngoài rồi ngã sụp xuống đất, nước mắt rơi không ngừng trên gương mặt cô. Nỗi đau khiến cô nghẹn đắng không cất được thành lời.
Đứa em trai nhỏ của cô, chỉ vừa bước sang 6 tuổi, đã mắc bệnh tim mà nguyên nhân không phải do di truyền. Trái tim nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi những đã kích bên ngoài nên bị tác động mạnh và dần suy yếu.
Ngân Hằng thật sự hận, hận người đàn bà độc ác hơn cả lòai cầm thú kia, vì sao một đứa trẻ chưa 6 tuổi cũng nhẫn tâm đối xử tàn ác đến như thế. Gia bảo từng rơi vào trầm cảm, dùng dao lam rạch đùi mình để giải thoát khổi nổi sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi vẫn đeo bám lấy nó, khiến trái tim nhỏ bé không thể chưa thêm được những nỗi sợ hại nữa mà suy yếu đi.
Thật đáng thương thay cho đứa em nhỏ của cô, Gia bảo thông minh như thế, ngoan ngoãn như thế vậy mà ông trời lại nhẫn tâm bắt nó phải chịu những nỗi đau tàn khốc đến như thế. Chẳng lẽ một mình cô chịu đau khổ, chịu đọa đày như thế vẫn còn chưa đủ hay sao chứ.
Ngân Hằng quỳ xuống đất ngửa mặt nhìn trời nức nở nói:
– Nếu như ông vẫn chưa đủ thỏa mãn, hãy trút lên người con đi. Xin hãy trả lại cho đứa em của con một cơ thể khỏe mạnh. Con cầu xin ông.
Từ lần tìm nhà Ngân Hằng, Gia Huy và mọi người cũng có thể xem là quen biết, nên cậu đã gọi điện cho những người bạn của Ngân Hằng đến. Họ vừa đến đã chứng kiến cảnh tượng đau thắt lòng, tất cả đều bật khóc.
Rõ ràng đây không phải là một câu chuyện cổ tích, vì sao số phận của con người lại có thể bi thương đến như thế. Chẳng thà đây là một câu chuyện cổ tích, ít ra họ cũng biết được, cuối cùng sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Nhưng đây là hiện thực, kết thúc là gì chẳng ai có thể nói trước được.
Kẻ gom người góp, cuối cùng cũng giúp được hai chị em cho đến khi Gia Bảo khỏe mạnh. Bảo Trâm, Xuân Phương, Hà Nhi rất phẫn nộ, họ đòi đến công an tố cáo hành vi độc ác của bà Kim Lương, đòi lại công bằng cũng như tài sản cho hai chị em. Nhưng Ngân Hằng lắc đầu ngăn lại.
Ba cô đã không còn, tài sản đều bị bà ta nắm giữ hết, cô không còn chút luyến tiếc gì nữa cả. Có đấu tranh đời quyền lợi cũng không được, cô không có tiền để trả phí, cho nên cam chịu số phận mà ôn trời đã sắp đặt, đây cũng coi như một sự giải thoát. Thóat khỏi bà ta bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ là cô chỉ có hai bàn tay trắng không biết phải làm gì tiếp theo.
Không thể cứ thế nhận sự giúp đỡ của mọi người, huống hồ các bạn cô hia đình cũng chỉ khá giả chút đỉnh, chẳng ai thực sự giàu có cả.
Gia Huy lúc đó cũng thương thay hoàn cảnh hai chị em, nên năn nỉ ba mẹ, cho Ngân Hằng ở trong một căn phòng trọ của gia đình họ. Với tư cách chủ phòng trọ, cậu thường đến thăm nom hai chị em, Nhật Tân cũng hay lui tới và hai người từ từ phát sinh tình cảm cho đến bây giờ.
Thấy Ngân hằng trầm tư trong im lặng, Quang Khải bèn lên tiếng hỏi:
– Đang nghĩ gì thế?
Ngân Hằng bị tiếng nói cắt đứt suy nghĩ về thời quá khứ, bèn quay đầu đáp:
– Đang nhớ lại chút chuyện trong quá khứ.
Sau đó đưa tay xoa đầu Gia Bảo, kể từ lúc Gia Bảo thoát khỏi cái chết, Ngân Hằng chưa từng lớn tiếng trách móc thằng bé bao giờ nữa. Cũng may Gia Bảo hiểu chuyện nên rất ngoan.
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Quang Khải, là Quang Khải đã cứu sống Gia Bảo, nếu không có anh ta….
– Cám ơn anh.
Quang Khải cau mày hơi ngạc nhiên nhìn cô hỏi:
– Sao tự nhiên lại cám ơn anh.
– Vì tất cả mọi thứ – Ngân Hằng cười đáp.
Quang Khải cũng cười nắm chặt tay cô siết nhẹ.
Khi họ đến nơi đã nghe tiếng ồn ào vang lên.
Tất nhiên nhóm bạn cùng thời cấp ba, cùng nhau trải qua những ngày tháng đen tối vất vả của Ngân Hằng đều không một ai vắng mặt cả. Mọi người xôn xao trò chuyện, nói cười vui vẻ trêu chọc Gia Huy và Nhật Tân. Thấy Ngân Hằng dẫn theo Quang Khải cũng khá bất ngờ, nhưng đối với người đàn ông hơn họ 10 tuổi trước mặt, họ vẫn vô cùng kính trọng vì anh ta là người giang tay cứu giúp hai chị em Ngân Hằng thoát khỏi bể dâu.
– Chào anh, em là Bảo Trâm…..- Bảo Trâm tự nhiên lên tiếng chào một cách cởi mở.
Lần lượt tất cả mọi người đều giới thiệu mình với Quang Khải. Quang Khải cũng lịch sự đáp lại lời chào của mọi người:
– Chào các em, lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt, có thể để anh mời mọi người một bữa hay không?
– Cái gì chứ, cái này là em đồng ý hai tay hai chân – Xuân Phương vỗ tay hoan hô.
– Chân heo mà cũng đồng ý nữa hả? – Sơn Hải ngồi bên cạnh châm chọc, nhưng ngay sau đó nhận ngay một cú đấm chết người của Xuân Phương.
Ngân Hằng nhìn hai người này lắc đầu cười nói với Quang Khải:
– Họ là như vậy đó, kệ họ đi.
Hai người này rõ ràng là có tình ý với nhau, nhưng chẳng ai chịu mở lời cả, hễ mở miệng ra là châm chọc nhau, cãi cọ đánh nhau ầm ĩ khiến mọi người cười vỡ bụng.
Trong lúc vui vẻ, Bảo Trâm muốn đi vệ sinh, cô bèn rủ Ngân hằng đang ngồi cạnh mình.
– Có đi vệ sinh với mình không?
– Đi – Ngân Hằng gật đầu đồng ý.
Cả hai đứng dậy, thì Bảo Duy ân cần rút trong túi ra một bịch khăn giấy đưa cho Bảo Trâm để cô có thể lau tay.
Khi cả hai cùng rửa tay ở bồn vệ sinh, Ngân Hằng mới quan tâm hỏi:
– Nhật Tân và Gia Huy cũng đã tiến tới hôn nhân rồi, khi nào Trâm với Duy mới tính đây.
Bảo Trâm nghe cô hỏi hơi khựng lại, tắt máy, lấy giấy trong bịch khăn giấy ra lau tay, xoay người thở dài trả kể:
– Bảo Duy nhiều lần thúc giục mình cho hai nhà gặp mặt.
– Rồi sao?
– Mình vẫn chưa đồng ý.
– Tại sao? – Ngân hằng khó hiểu nhìn Bảo Trâm, cô biết Bảo Trâm rất yêu Bảo Duy, nhưng vì sao lại từ chối chuyện kết hôn.
– Bạn mắc chứng tiền hôn nhân à? – Ngân Hằng hỏi đùa.
– Không phải.
– Vậy vì sao?
– Có một số chuyện, mình muốn suy nghĩ thật kỹ.
– Được rồi. Nghĩ kỹ đi hãy quyết định. Nhưng đừng bắt Bảo Duy chờ quá lâu, cậu ấy là người đàn ông tốt đó – Ngân Hằng vỗ vai Bảo Trâm rồi mở cửa đi ra khỏi tolet.
Bảo Trâm nhìn theo bóng dáng Ngân Hằng, cô thở dài. Sở dĩ cô chưa đồng ý với Bảo Duy bởi vì cô vẫn còn ám ảnh bởi cuộc tình của Ngân Hằng và Lâm Phong.
Rõ ràng tình cảm của Ngân hằng và Lâm phong dù vẫn là một tình yêu tuổi mới lớn nhưng rất sâu sắc, đầy cảm động vô cùng. Cứ nghĩ đó là một mối tình vô cùng bền vững, không có gì có thể chia cắt được. Nhưng rồi giờ đây thì sao, mỗi người một nơi.
Cô còn nhớ hôm đó, cả bọn kéo nhau đến giả vờ chia tay với Lâm Phong lần cuối, rồi nhân cơ hội giữ chân cho vệ sĩ để Lâm Phong chạy lên xe taxi chờ sẵn bên ngoài, cứ thế đến chỗ hẹn với Ngân Hằng.
Mọi chuyện sau đó thì thế nào, tất cả bọn họ đều không biết, bởi vỉ đã bị giữ lại rồi gọi phụ huynh đến. Cả đám bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài, cho đến khi hay tin ba Ngân Hằng đã mất, chỉ kịp đến tiễn đưa linh cửu của ông lần cuối mà thôi.
Sau đó, chỉ biết Lâm Phong không đến chỗ hẹn với Ngân Hằng, và đã bay đi mỹ. Chỉ còn lại Ngân Hằng với nỗi đau, và sự oán hận không nguôi.
Khi Ngân Hằng trở lại bàn tiệc, Quang Khải ngồi im lặng trầm ngâm quan sát từng người trong nhóm. Ngân hằng đến gần cười hỏi nhỏ:
– Sao thế?
– Anh đang tìm hiểu tính cách của từng người trong nhóm.
Ngân Hằng bật cười trêu:
– Sao vậy, đột nhiên nổi máu ông chủ quan sát nhân viên để giảm biên chế à.
Quang Khải nghe cô nói cũng vui vẻ cười lớn.
– Tiếc là họ không phải là nhân viên của anh, nếu không anh sẽ xem xét có nên tăng lương cho họ hay không?
– Vậy tăng bao nhiêu để em hỏi ý họ xem, có muốn đến công ty ta làm hay không – Ngân Hằng cười phụ họa.
Hai người vui vẻ trêu đùa nhau, nụ cười của Ngân Hằng rạng rỡ chân thật khiến đám bạn ngây người.
Bảo Duy và Sơn Hải đưa mắt nhìn nhau. Hai người họ vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Lâm Phong. Tuy rất muốn hỏi Lâm Phong vì chuyện năm xưa, nhưng mỗi khi muốn mở miệng thì lại không thể nói ra lời. Năm xưa không hiểu vì sao Lâm Phong không đến chỗ hẹn, nhìn thấy Ngân Hằng rất đáng thương, cũng rất tức giận muốn đánh cho cậu một trận. Nhưng mỗi khi nghe giọng Lâm Phong đầy tâm sự đau buồn, hai người lại không biết có nên trách cứ hay không? Cũng không thể rũ bỏ tình bạn bao nhiêu năm trời với cậu ấy.
Cho nên họ chỉ trao đổi vài tin tức, hỏi thăm sức khỏe nhau nghe, ngoài ra không hế nhắc đến tên Ngân Hằng lần nào hết. Nhưng hai người biết, Lâm Phong vẫn còn nhớ đến Ngân Hằng, bởi vì có nhiều lúc Lâm Phong ngập ngừng rất lâu như muốn hỏi gì đó rồi gác máy.
Chuyện liên lạc với Lâm Phong, hai người họ vẫn giấu giếm không kể cho các bạn nữ nghe, bởi vì ở đây đều là bạn thân của Ngân Hằng, đều vì Ngân Hằng mà oán giận Lâm Phong, không tiếc lời nguyền rủa cậu.
Kết thúc buổi tiệc, tài xế đưa Quang Khải và Ngân Hằng về nhà cô, căn nhà là do Quang Khải mua cho hai chị em, dù anh ta đề nghị cô đứng tên, nhưng Ngân hằng vẫn một mực từ chối. Cô nợ Quang Khải quá nhiều, nhưng chưa làm gì bù đắp cho anh ta được, cho nên cô không muốn nhận thêm nữa.
Về đến nhà, Quang Khải giúp cô bế bé Gia Bảo đang ngủ say vào bên trong. Ngân hằng giúp Gia Bảo thay bộ đồ trong nhà ra để thằng bé được ngủ ngon hơn, sau đó mới ra bên ngoài trò chuyện với Quang Khải.
– Bản thiết kế anh đã xem xong rồi, thấy không có vấn đề gì cả, em cứ cho người thi công đi – Quang Khải đang ngồi trên ghế sofa nhà cô hút thuốc, thấy cô ra bèn dụi thuốc và nói.
– Vậy ngày mai em sẽ cho người xây dựng – Ngân hằng gật đầu tiến lại ngồi bên cạnh anh ta đáp.
Cô ngồi xuống, nhìn Quang Khải bày tỏ lòng cảm kích vì đã thay mặt cô mời mọi người một bữa ăn như thế.
– Hôm nay rất cám ơn anh.
Quang Khải nheo mắt nhìn Ngân hằng, hôm nay là lần đầu tiên Quang Khải chứng kiến được vẻ mặt không chút miễn cưỡng nào của Ngân Hằng, nụ cười đáp lại anh ta cũng có vẻ chân thật hơn.
– Xem ra, em với bọn họ rất thân – Quang Khải nhận xét.
– Phải đó, họ là những người đầu tiên em biết ơn cho đến khi gặp anh – Giọng Ngân Hằng đầy cảm kích nhìn Quang Khải, ánh mắt của cô nhìn anh ta thật sâu, chỉ sợ không đủ để Quang Khải biết cô mang ơn anh ta nhiều thế nào đâu.
Quang Khải bị đôi mắt đen sâu thăm thẳm của cô thu hút, bất giác đưa tay vuốt mái tóc trên vầng trán của Ngân Hằng, bàn tay thô cứng nhưng rất nhẹ nhàng, đem tóc vén sau màng tai của Ngân hằng, ánh mắt mờ đục nhìn cô. Môi Ngân hằng khẽ run lên, bởi vì động tác thân mật bất ngờ của Quang Khải khiến cô chưa kịp thích ứng. Cả người cô càng căng cứng bởi động tác để cho những ngón tay chạy dọc theo gương mặt cô xuống cằm cô của Quang Khải. Tim cô co thắt mạnh không ngừng, có chút không tự nhiên.
– Anh về đây, chúc em ngủ ngon – Quang Khải đột nhiên thu tay lại rồi nói, sau đứng đứng lên chuẩn bị ra về.
Ngân Hằng sau giây phút cứng cả người, thấy Quang Khải đứng lên định bụng bỏ đi về thì vội vàng chịp lấy tay anh ta, dù giọng nói đã được kìm nén nhưng vẫn có chút run rẩy:
– Nếu anh muốn, hãy ở lại đây đêm nay đi.
Quang Khải có chút bất ngờ về lời đề nghị của Ngân Hằng, nhưng sau đó anh ta ngồi xuống đối mặt với cô, nhìn cô rất lâu. Không nói một lời, anh ta từ từ đưa mặt đến gần mặt cô, môi anh ta nhanh chóng chạm vào vành môi của Ngân Hằng. Rất nhanh chiếm lấy môi cô, Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại chờ đợi điều sắp tới. Tim cô đập mạnh, cả cơ thể cứng ngắc để mặt cho Quang Khải lấn tới.
Quang Khải đặt cơ thể cô nhẹ nhàng ngã xuống sofa. Bàn tay của anh ta chạm nhẹ vào vùng eo của Ngân Hằng, cả cơ thể cô cứng đờ, nổi đầy da gà, nhất là khi bàn tay đó từ từ di chuyển lên trên cao, chạm vào bờ ngực của cô. Ngân Hằng nhất thời sợ hãi đưa tay chặn lại bàn tay của Quang Khải, nhưng ngay sau đó cô nhận ra điều mình đang làm nên từ từ buông tay ra. Cô quyết định buông xuôi chấp nhận, đáng lí đây phải là điều mà sáu năm trước cô đã làm.
Nhưng trong lúc cô quyết định thả lỏng cơ thể đón nhận Quang Khải thì anh ta đã buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô nói:
– Chúc ngủ ngon.
Nói xong, anh ta đứng dậy quay người quyết định bỏ đi. Ngân Hằng hoảng hốt ngồi bật dậy gõi khẽ:
– Anh….- Cô nắm tay Quang Khải lần nữa.
– Hãy chờ đến khi em sẵn sàng.
– Nhưng mà….
– Đừng lo lắng gì hết, mau ngủ đi – Quang Khải trầm giọng nói đầy dịu dàng, trong giọng nói không hề có sự trách móc chút nào hết.
Ngân Hằng ngồi thẩn thờ nhìn theo bóng Quang Khải ra đi mà nước mắt lặng lẽ rơi. Cô khẽ nhắm mắt lại, lòng cảm thấy đau xót vô cùng. Lần nữa quá khứ mà cô muốn lãng quên hiện về.
Nơi Ấy Có Anh Nơi Ấy Có Anh - Born Nơi Ấy Có Anh