Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Chương 28
"C
òn chưa đủ sao?" Tằng Khải Trữ hỏi.
"Anh cho rằng đây là vấn đề thân thể sao?" An Chi Huyến hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói cho anh biết, anh có cho tôi thêm nhiều nữa hay tìm người nào đến thỏa mãn tôi, tôi đều chưa từng đụng tới!"
"Tại sao?" Rõ ràng Tằng Khải Trữ phát điên rồi.
"Bởi vì cho dù vĩnh viễn không chiếm được cậu ấy, tôi cũng không làm cậu ấy bị tổn thương!" Lời nói An Chi Huyến vô cùng tỉnh dáo.
"Cậu quên đi, cậu phải làm chuyện đó thay tôi!" Tằng Khải Trữ đang uy hiếp.
"Khải Trữ, đây rõ ràng không phải là cậu, cậu sao lại phải cố chấp như vậy? Cậu còn hợp tác với Trịnh Thụ Thần, cho dù tới lúc có được mọi thứ của Uông tổng, cậu cũng không phải là kẻ chiến thắng." An Chi Huyến đang khuyên bảo.
"Câm miệng! Tại sao tôi không phải! Tất cả những thứ của hắn đáng ra là của tôi! Ít nhất cũng có một nửa là của tôi!" Tằng Khải Trữ gào lên, "Tôi đã tìm người có nét giống người kia cho cậu rồi, còn không được sao? Cậu rốt cuộc là muốn cái gì nữa?"
"Cậu nói cái người lúc nãy?" An Chi Huyến cười lạnh, "Nó ngay cả xách dép cho Tư Nam cũng không đủ tư cách!"
A Kim nhìn về phía Tư Nam gật đầu.
Tư Nam cười cười sờ đầu của anh.
"Nhưng cậu cũng quan hệ với nó đấy thôi?" Tằng Khải Trữ chất vấn.
"Đúng vấy Bởi vì tôi cũng chẳng phải người tốt." An Chi Huyến lại hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói cho cậu biết, chuyện đó đối với tôi là trừng phạt chứ không phải là khoái cảm!"
"Cậu đừng tưởng nó cho cậu quay lại làm là tốt bụng hay là tha thứ cho cậu đâu!" Tằng Khải Trữ tiếp tục gào lên, "Nó chỉ muốn lợi dụng cậu thôi!"
"Tôi cũng có giá trị lợi dụng sao? Cậu xài qua, còn dùng tốt được sao?' An Chi Huyến trêu chọc.
"Hừ, nhưng tôi không có hứng thú với cậu!" Tằng Khải Trữ thở dài, "Đàn ông rốt cuộc có chỗ nào tốt đâu? Trịnh Thụ Thần cũng vậy, cậu cũng vậy!"
"Yêu một người, căn bản có cùng giới tính hay không đều không quan trọng! Trong lòng cậu chỉ có hận, cho nên cậu không hiểu!"
"Ai nói tôi không hiểu?" Tằng Khải Trữ gào thét, "Tôi cũng biết yêu vậy, nhưng người tôi thương không thương tôi, cô ta chỉ thích Uông Phong Lân, tất cả những gì đáng lẽ ra phải thuộc về tôi đều thành của hắn ta!"
Gã yêu ai? Tư Nam tựa đầu vào tường, A Kim cũng nhảy lên chui vào trong lòng em, nghe thấy Tằng Khải Trữ nói như vậy, nhìn nhau một chút, trong mắt toàn là câu hỏi.
"Cậu yêu ai hả?" An Chi Huyến thay bọn họ hỏi.
"Tỉnh Thượng Đan, chính là Tỉnh Thượng Đan!" Tằng Khải Trữ giống như là hét lên, "Mấy người là quái nhân, căn bản không hiểu được! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, đã muốn được kết hôn cùng với cô ấy rồi, chăm sóc cô ấy cả đời! Nhưng mà cố ấy hết lần này đến lần khác chỉ muốn làm vợ của Uông Phong Lân! Tại sao? Cậu nói cái này là tại sao? Tất cả những thứ đang ra thuộc về tôi, đều bị hắn ta cướp đi!"
"Là cậu vẫn thèm khát những gì thuộc về anh ta thì có?" An Chi Huyến cười lạnh, "Nếu như Tỉnh Thượng Đan không phải là người đàn bà của anh ta, cậu sẽ vừa gặp đã yêu sao?"
"Sẽ!" Vẫn gào lên, "Lần đầu tiên tôi gặp cô ta, căn b ản không biết cô ta là vợ sắp cưới của uông Phong Lân! Người khác thì khao khát chờ mong, hắn ta dễ như lật bàn tay mà có được thì lại không biết quí trọng! Người như vậy không đáng chết sao?"
Tư Nam nhìn A Kim bên cạnh, đưa tay ôm lấy anh, để cho anh có thể thoải mái dựa lên đùi mình, tiếp tục cẩn thận nghe cuộc đối thoại cách vách. Bạn chó to tìm một vị trí thoải mái, trong lòng kinh ngạc bởi hóa ra Tằng Khải Trữ lại đi thích cái cô Tỉnh Thượng Đan nói chuyện ngọt thấy ghê kia, bên kia lại vang lên tiếng khàn khàn giống như của phụ nữ.
"Trong lòng cậu nếu bỏ qua được những oán hận này đối với anh ta, tập trung vào chuyện đua xe của cậu, tôi nghĩ cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn rất nhiều so với bây giờ." An Chi Huyến lựa lời khuyên bảo.
"Đừng nhiều lời!" Tằng Khải Trữ rống giận, "Cậu chỉ cần giúp tôi làm xong vụ này, bao nhiêu nợ nần, tôi đều trả lại cho cậu!"
"Được! Một lời đã định." An Chi Huyến trả lời, "Nếu như mọi chuyện cậu đều không chịu tính toán, tất cả những chuyện cậu làm, Uông tổng cũng sẽ biết!"
"Hừ! Thì tính sao? Hắn ta sẽ giết tôi sao?" Tằng Khải Trữ không cho là đúng, "Cậu cũng không sợ những chuyện cậu làm hắn ta cũng sẽ biết sao? Đắc tội với người của hắn ta, chưa có một ai có kết quả tốt đẹp! Hắn ta vì sao lại thâu tóm Tông Thụ? Bất quá là bởi vì Trịnh Thụ Thần trong một bữa tiệc rượu đã vô tình đắc tội hắn mà thôi.
Tư Nam nghi hoặc nhìn bạn chó to nằm trong lòng, phát hiện Tư Nam đang nhìn mình, lập tức lắc đầu, loại chuyện đồn nhảm kiểu này, cứ lấy sai truyền sai, khiến cho ai ai cũng làm như đúng rồi, chắc hình tượng ác nhân thất đức trong lòng nhiều người sợ rất khó phai nha! Ác nhân? Nhìn thấy mình vừa lông vừa móng, bây giờ chính là ác khuyển đó nha!
"Cái đó tôi không cần biết!" Lời An chi Huyến lạnh như băng, "Tôi chỉ cảnh cáo cậu, không được làm tổn thương đến Tư Nam, nếu không cho dù tôi có thân bại danh liệt cũng không bao giờ bỏ qua cho cậu!"
A Kim ngẩng đầu nhìn Tư Nam, lời tên kia nói cũng chính là ý tứ của mình, người nào làm tổn thương Tư Nam, anh cũng sẽ không tiếc bất kì giá nào mà đòi lại!
Một trận im lặng, tiếp theo là tiếng mặc quần áo...
"Tôi đi! Chuyện hôm nay, tôi sẽ không cảm ơn cậu!" Tiếng An Chi Huyến vang lên lần nữa.
"Ngày mốt tôi tìm cậu." Là tiếng Tằng Khải Trữ, "Cũng đừng thất bại đó!"
"Tôi sẽ cố gắng." Tiếp theo tiếng An Chi Huyến là tiếng mở cửa, sau đó là đóng cửa.
Tư Nam cùng A Kim vội vã nhảy từ trên giường xuống, lặng lẽ hé cửa ra, nhìn theo bóng lưng của An Chi Huyến rời đi.
Phòng bên đã không còn tiếng động, Tư Nam đem hạt nút đen kia chuyển qua lại vách bên này.
"Hỗn đản, nhẹ chút coi!" Là tiếng của A Kha.
"Ai bảo em ngon miệng như vậy!" Tiếng của Tu!
Vẫn thấy ngon miệng? --- Tư Nam dựa đầu vào thành giường che miệng cười, A Kim dứt khoát bò lên đầu gối của em, hai chân trước đè lên ngực Tư Nam, ý đồ vươn đầu lưỡi ra liếm mặt Tư Nam.
"Đừng quậy!" Tư Nam đẩy ra.
Nhưng mà A Kim rất kiên nhẫn lại quay đầu lại: "Gấu!" (Hôn nhẹ!)
"Còn quậy nữa em đá anh xuống giường đó!" Tư Nam chun mũi uy hiếp.
"Ô..." Ăn hiếp người khác! Không đúng, là ăn hiếp chó cưng! Nghe sát vách vang lên tiếng thở dốc đứt quãng của A Kha, lại nhìn vào Tư Nam đang ngửa đầu tựa vào thành giường, tại sao Tu lại có thể sướng như vậy, bản thân mình làm thú cưng lại có nguy cơ bị đá bay xuống giường.
"Ngoan nào, đừng quậy nữa!" Tư Nam giống như là đang dỗ trẻ con, đem đầu của bạn chó to sắp sửa chảy nước miếng nhiễu nhão ôm vào trong ngực mình, ngón tay chuẩn bị gãi gãi lên cổ anh, tay kia cũng vòng qua ôm lấy lưng, ý đồ chặn anh lại.
Nhuyễn ngọc ôn hương sờ sờ ngay trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn. A Kim oán niệm a, oán niệm a! Chờ đến khi mình khỏe lại đi, nhất định sẽ mang cả vốn lẫn lời gói về nhà.
"Đang nghĩ gì đó?" Tư Nam nheo hai mắt lại, nhìn anh uy hiếp: "Anh đếu ở đây dám can đảm nghĩ bậy bạ gì đó, tối nay em liền nhốt anh trong toilet."
"Gấu gâu!" (Đừng vậy mà!) nếu như anh không nghĩ bậy, cái đó chẳng khác gì nói anh bị bất bình thường?
Cách vách vang lên tiếng rên rỉ đứt quãng của A Kha, trong đó ngẫu nhiên vang lên tiếng gầm nhẹ của Tu.
"A..." A Kha cùng Tu đồng thời kêu to, tiện đà là tiếng quát tháo của A Kha, "Hỗn đản, anh lại dám bắn bên trong tôi hả!"
Tư Nam cắn môi dưới chịu đựng cơn cười nhìn A Kim trong lòng, nếu lúc này nếu như là cơ thể của Uông Phong Lân, mình sẽ bị biến thành cái gì nhỉ? Nghĩ đến đây, không khỏi đỏ mặt lên.
"Gấu gấu!" (Em cũng muốn hả!) nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tư Nam, bạn chó to con nhà chúng ta cũng đoán được em đang nghĩ cái gì, trong lòng tự nói với em: Bảo bối, anh nhất định sẽ làm cho em thật thoải mái.
"Chúng ta thiệt là rất rảnh nha! Lại còn đi rình nghe chuyện nhà người ta..." Tư Nam đẩy chó cưng ra, "Không còn gì nữa rồi, đi thôi!"
"Ô ~" thật muốn cứ nằm trên người em chẳng muốn đứng dậy chút nào.
"Muốn về nhà ngủ không nào!" Tư Nam đẩy anh thêm cái nữa.
"Gâu?" (Hả?) Trên mặt A Kim hiện ra nụ cười ám muội, vẻ mặt này nếu mà bị người lạ nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa cho hết hồn.
"Đúng vậy! Về nhà ngủ!" Tư Nam đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của anh có chút không thành thật, nhưng không có ngăn cản ý tưởng tung lung của anh, "Nhanh một chút nào!"
A Kim lập tức đứng dậy, nhảy xuống giường, chờ Tư Nam đưa mình về nhà.
...
Nhà họ Đường.
Tư Nam dắt theo A Kim vào phòng khách, liền nhìn thấy ba người còn lại trong nhà đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon.
"Mọi người lại hội nghị gia đình à?" Tư Nam cười hỏi.
"Mọi người đang đợi con." Mẹ Đường mở miệng trước.
"Có việc gì sao?" Tư Nam nhìn A Kim đang đứng bên cạnh chân một chút, hẳn là về vấn đề giữa mình và chó cưng đây mà, một nụ cười lén lén bò lên môi.
"Con cùng A Kim đi đâu vậy?" Đường Chính Sâm hỏi, bản thân mình cùng cấp dưới trực tiếp của mình khi sắp xếp đưa khách hàng đến nghỉ ngơi tại khách sạn của Uông thị, trong bãi đậu xe lại nhìn thấy đứa con út với con chó nhà mình.
"Đi..." Tư Nam dừng một chút, "Thuê phòng!"
"Sặc..." Đường Tư Viễn ngồi ở trên ghế salon vừa uống được một hớp trà vào trong miệng, nghe thấy mấy lời này của Tư Nam, lập tức toàn bộ nước trong miệng phọt hết ra ngoài, văng tung tóe vào quần của lão cha, "Tư Nam à, em rốt cuộc có biết thuê phòng có nghĩa là gì hay không hả?"
"Vậy anh biết nó là ý gì hả!" Tư Nam đưa vẻ mặt vô tội ra.
"A?" Mẹ Đường nhảy dựng lên, "Tư Nam, con với A Kim không làm ra chuyện gì không nên làm chứ?"
"Không nên làm?" Ước chừng nghe tiếng của Tu với A Kha ở phòng cách vách cũng không tới mức quá đáng lắm chứ? Thành ra cố tình hỏi lại, "Cái gì vốn không nên làm vậy mẹ?"
"Lại đây ngồi xuống!" Mẹ Đường chỉ vào khoảng trống còn lại trên ghế salon.
Tư Nam đi qua ngồi xuống, A Kim đi theo sau, nhìn thấy ai kia ngồi xuống vì vậy tự động bò lên gối lên đầu gối của em, dụi dụi vào trong lòng em, vùi đầu lên một bên eo Tư Nam..
"Tư Nam, ba có cần phải nhắc nhở con lại một lần nữa không, không thể xem A Kim là vợ được!" Đường Chính Sâm khó mà có được vẻ mặt nghiêm túc như vậy khi ở nhà.
"Dạ." Tư Nam đáp lại như không có gì, ngón tay lùa vào những sợi lông vàng trên cổ A Kim vuốt ve, tựa hồ đang giúp anh xoa bóp. Mà A Kim trong lòng ai kia thì rất chi là hưởng thụ, không tự giác mà hừ nhẹ một tiếng.
"A Kim thật sự là bị con nuông chiều đến không còn phép tắc gì!" Mẹ Đường thở dài, "Con nhìn đi, có nhà ai có chó như vậy không."
"Mẹ ơi, mẹ cũng biết A Kim rất già rồi mà, ai biết có phải cục cưng gần đây sắp chết cho nên hồi quang phản chiếu hay không chứ!" Tư Nam giải thích cũng có chút cứng nhắc.
"Nói cũng đúng, A Kim từ khi Tư Nam trở về được mấy ngày thì bắt đầu hưng phấn khác thường." Đường Chính Sâm thở dài, "Có lẽ là thật sự sống không còn được bao lâu nữa."
"Đúng vậy, cho nên con muốn chăm sóc cục cưng nhiều một chút, dẫn cục cưng tới những nơi cục cưng chưa từng đến, ví dụ như là thuê phòng." Vẻ mặt Tư Nam cực kì ngây thơ.
Đường Tư Viễn híp mắt chăm chú nhìn vào Tư Nam, rốt cuộc là đứa em trai của mình quá ngây thơ hay là căn bản nó đang cố ý giấu diếm cái gì?
"Không có việc gì thì con lên lầu trước, A Kim hôm nay dơ lắm, con muốn đem cục cưng đi tắm." Nói xong Tư Nam đẩy bạn chó to trong lòng một cái, ý bảo anh xuống đất, sau đó kéo nhau lên lầu.