Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 8
C
ô trở về phòng mình từ lâu rồi và còn đọc sách một lúc mới ngủ thiếp đi. Qua cánh cửa đóng chặt cô nhận ra tiếng thì thào nói chuyện. Cô phải mỉm cười một mình. Joe đã lấy hai mươi hai dollar không câu nệ gì hết. Rồi đây mình sẽ làm gì, cô tự hỏi: cuối cùng thì cô lại tắt đèn và ngủ thiếp đi. Đến ngày mai còn đủ thì giờ để nghĩ đến chuyện này.
Khi cô tỉnh dậy ánh nắng mặt trời chói chang đã chiếu qua khung cửa để ngỏ vào phòng. Cô lăn người trên giường mấy vòng rồi duỗi dài chân tay. Thật là tuyệt diệu, đi ngủ đúng vào lúc cần thiết. Cô hầu như đã quên chuyện gì đã xảy ra. Cô ra khỏi giường cấm lấy áo khoác buổi sáng vắt trên ghế. Trong cái buồng con này không có tủ, chỉ có ở trong phòng lớn nơi Joe và Evelyn ngủ mà thôi.
Cô chui đầu vào áo khoác rồi đi sang phòng bên. Cô ngạc nhiên nhăn trán. Cái giường trống không. Cả cái xe cũng biến mất.
Bên vòi nước cô lấy nước vào bình pha cà phê trong khi vẫn còn suy nghĩ mông lung. Có thể cả hai đã đi suốt cả đêm qua và đến giờ vẫn chưa về. Cô bật bếp điện đặt bình pha cà phê lên rồi đến bên tủ đứng. Cái tủ trống trơn, cả quần áo cũng biến hết, cô hấp tấp kéo tất cả các ngăn kéo của tủ con đầu giường chẳng còn cái gì ở đấy nữa. Cô nguyền rủa thầm trong bụng. Bộ quần áo duy nhất trong nhà bao gồm những thứ mà cô có trên người: một áo ngủ mỏng, một áo khoác buổi sáng rẻ tiền và một đôi dép lê đi trong nhà. Họ đã mang đi tất cả quẩn áo của cô, đến ngay cả bộ đồ tắm.
Cà phê sôi trào ra. Cô rót cho mình một ly, ngồi xuống ghế và nghĩ ngợi. Quen như mọi khi cô với lấy gói thuốc lá vẫn thường xuyên nằm trên bàn. Cả nó cũng biến đâu mất. Cô đi vào phòng ngủ của mình và lấy ra một gói trong xắc tay của mình.
Có tiếng gõ cửa. Cô mở cửa. Lão chủ nhà đang đứng ngoài.
- Ông cần gì vậy? Cô hỏi.
Lão là một người đàn ông béo tròn trùng trục đang nhìn cô bằng đôi mắt húp híp.
- Các bạn của cô đã đi hết rồi.
Cô đứng sững ở ngoài khung cửa.
- Vâng.
Lão làm một cử chỉ như muốn vào trong nhà nhưng cô đã chắn đường lão.
- Cả hai đều muốn nói với tôi là cô sẽ trả tiền nhà - Lão phân trần và tìm mọi cách nhìn qua vai cô xem trong nhà còn lại cái gì không.
- Họ còn thiếu anh bao nhiêu?
Lão né tránh cái nhìn của cô.
- Chín mươi dollar.
Cô không biết là lão có nói dối hay không. Nếu lão ta nói thật thì như vậy Joe đã cho vào túi mình phần tiền thuê nhà của cô.
- Anh ấy nói với cháu là đã trả hết tiền nhà đến tuần cuối rồi mà.
Lão nhìn cô như con thú rình mồi.
- Thế cô có hoá đơn thanh toán không?
- Nó chắc phải nằm đâu thôi.
Lão đã biết là cô không có nó. Lúc nửa đêm khi nghe tiếng máy ô tô nổ lão đã lao ra khỏi phòng mình. Ngay cả khi ngủ, lão vẫn để một tai nghe ngóng khách trọ của mình. Người ta phải thế nếu người ta cho thuê phòng đầy đủ trang bị và không muốn có một ngày mà đến cái bát mẻ cũng không còn. Lúc này cũng có một kẻ này hoặc kẻ kia tìm cách lừa nhau tiền thuê nhà.
Người đàn ông và cô gái đang đẩy va li vào trong xe.
- Hello! - Lão gọi họ - Anh chị đi đâu vậy?
Người đàn ông quay lại.
- Chúng tôi đi khỏi đây.
- Thế tiền thuê nhà của tôi thì sao?
- Ngài cứ yên trí - Người đàn ông đáp - con bé tóc vàng kia còn ở đây. Nó không đi cùng.
- Làm sao mà tôi biết được nó có đủ tiền hay không?
Người đàn ông liếc nhìn bạn gái của mình một cái thật nhanh, rồi hắn nắm lấy cánh tay lão chủ nhà kéo ra đằng sau xe, nơi cô ta không thể nghe thấy được.
- Nó có đủ tiền đấy - Hắn thì thầm vào tai lão - Ông còn có thể lấy được tiền nhà của các tuần trước nữa, chứ không phải chỉ có tuần này.
Lão chủ nhà tự nhiên hạ giọng.
- Nhưng anh có hoá đơn thanh toán rồi. Gã đàn ông bật cười khe khẽ và lấy ra từ trong túi mình mấy tờ giấy. Đó là những tờ hoá đơn thanh toán của những tuần cuối. Gã đàn ông lại cười hô hố.
- Tôi phải biến. Ông biết ở bọn đàn bà rồi đấy. Con bạn tôi nó hay ghen. Còn con tóc vàng không để cho tôi yên lúc nào hết - Hắn nhìn lão chủ nhà, đột nhiên một ý nghĩ loé lên - Ông có thể ngay cả...
Lão chủ nhà cảm thấy miệng mình khô khốc. Lão đã nhìn thấy cô ta mặc bộ đồ tắm đi xuống xe - Anh chắc không? - Lão hỏi.
Gã đàn ông gật đầu.
- Chắc chứ!
Lão chủ nhà đứng đó hơi do dự. Thật ra chỉ có hai ngày là chưa trả tiền.
- Làm sao mà tôi biết được?
Gã đàn ông thân mật đặt tay lên vai lão.
- Không thể chệch được đâu.
Lão chủ nhà hít một hơi dài.
- Thôi được! - Lão nói và quay trở lại - Tôi đành liều vậy.
Lão nhìn theo chiếc xe đang biến dần trong màn đêm rồi quay trở lại phòng mình. Ngay cả nếu gã đàn ông kia có tính sai đi chăng nữa thì lão chẳng thiệt gì lại bỏ thêm vào túi vài dollar nữa là đằng khác...
Lão đặt một chân lên bậc cửa.
- Cô nghe đây này - Lão nói giọng cương quyết - Tiền thuê nhà chưa trả và tôi có quyền đòi số tiền của mình.
Mary nhìn lão từ đầu đến chân.
- Ông không thể lấy nó ngay bây giờ được - Cô phần trần - Trước hét tôi còn phải ra nhà băng lĩnh tiền đã. Lão lắc đầu.
- Tôi biết mánh khoé đó rồi. Cô sẽ biến mất và tôi chỉ còn trở lại hai bàn tay trắng mà thôi. Tôi muốn có số tiền đó ngay bây giờ.
- Nhưng mà tôi không có nó ở đây.
- Cô có đấy - Lão đáp lại và nhìn cô một cách thô tục - Cô có tất cả thứ mà tôi muốn.
Cô phải mỉm cười. Cô đã hiểu ra ngay rồi.
- Được rồi - Cô nói. Nhưng tôi cần một chút thời gian để rửa ráy đã. Tôi muốn tắm một cái đã và...
Lão đưa một tay về phía cô. Lão sờ vào cặp vú tròn lẵn, chắc khoẻ nhưng cô đã khéo léo né tránh. Cô vẫn mỉm cười.
- Bây giờ thì chưa - Cô nói.
Lão nhìn cô. Gã đàn ông nói đúng.
- Được - Lão rộng rãi nói - Tôi cho cô một tiếng đồng hồ.
- Cám ơn! - Cô trả lời cộc lốc.
- Nhưng cô đừng có kéo dài thời gian đấy - Lão doạ - Cảnh sát ở đây rất nghiêm với bọn ăn quỵt tiền nhà, đặc biệt là với dân đi du lịch đấy.
Cô đóng chặt cửa lại sau lưng lão và nghe ngóng tiếng chân lão đi dọc hành lang. Cô đứng đó một lúc rồi trở lại bàn mình. Cô nhấc ly cà phê lên uống một ngụm nhưng nó đã nguội ngắt. Cô châm cho mình một điếu thuốc lá mới, mang bình cà phê lại chỗ bếp điện, đứng đó một lúc và trầm tư nhìn bình cà phê đang dần dần nóng trở lại. Tận nơi sâu kín nhất của tâm hồn cô vẫn thường biết rằng đến một ngày cái đó sẽ xảy ra. Sớm hay muộn cô phải dứt khoát.
Cà phê đã nóng, cô mang nó lại bàn và ngối xuống ghế. Kể mà có một bộ quần áo ở đây cô có thể trốn thoát được, nhưng mà ngay cả khi cô thoát, lão chủ nhà chắc sẽ báo cho cảnh sát biết. Joe đã nói là cảnh sát đánh hơi thấy rồi. Lúc đó có thể người ta sẽ nhận ra cô là một trong hai người đã diễn màn kia. Sau đó thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Cô uống cà phê và mồi tiếp một điếu thuốc lá mới bằng đầu mẩu của điếu cũ. Một nụ cười chán chường hiện lên trên đôi môi cô. Chẳng phải là cô bị mất đi cái gì đó hay không. Cô đâu còn là gái trinh nữa mà cần phải giữ lấy cái giới hạn vô hình kia. Và cô cũng biết mình phải làm gì để không có việc gì xảy ra với cô. Cái gì đã xảy ra không được phép tái diễn. Cái đó cô cũng được học ở trong trại. Như vậy nó không là cái duyên cớ để mà lo nghĩ.
Tuy vậy có cái gì đấy vẫn luôn giữ cô lại.
Với cảm giác mệt mỏi trong tâm trí cô nhắm nghiền mắt lại. Tất cả bọn đàn ông đều nhắm vào cái đó. Bọn họ giống nhau hết. Cô biết điều đó. Trước kia cô đã cười về điều này. Với cô xác định xem cô có thể theo họ được đến mức độ nào mà vẫn bình an lúc nhảy ra đã luôn luôn là một trò đùa. Giá mà ở cô có cái gì đấy tương ứng với sự thèm muốn này của những người đàn ông thì chắc là cô sẽ có cảm xúc khác.
Thật là kỳ lạ lúc này cô lại nghĩ đến Mike. Đối với cô anh như thể ở một thế giới khác. Cô tự hỏi mình đấy có phải là tình yêu không? Cái mà cô đã cảm thấy đối với anh. Cái vì cô đã thay đổi tất cả. Nó phải trong sáng như vậy. Cảm giác ấy cô không bao giờ tìm thấy ở người đàn ông khác.
Mary uống hết ly cà phê thứ hai rồi nhìn đồng hô. Còn mười lăm phút nữa. Cô đứng dậy tráng ly và đĩa, chậm rãi lau khô rồi xếp cẩn thận vào như cũ. Lại ngồi xuống ghế, cô nhìn đồng hồ. Còn mười lăm phút nữa.
Cô châm tiếp một điếu thuốc nữa mắt đờ đẩn nhìn đồng hồ. Giá như cô có thể cảm giác được chỉ một chút gì đấy trong lòng mình, bất cứ cái gì đấy và nỗi sợ hãi. Nhưng không, cô không hề cảm thấy điều đó, chỉ mỗi sự khẳng định phủ phàng rằng tất cả sẽ phải đến như thế này, rằng nó chỉ là câu hỏi của thời gian nữa thôi.
Cô vẫn còn thẩn thờ nhìn chiếc đồng hộ khi ở cửa có tiếng gõ. Cô đứng dậy.
- Vào đi!
Cánh cửa mở ra, lão chủ nhà xuất hiện. Lão lưỡng lự một lát rồi bước vào phòng và đóng vội cánh cửa lại sau lưng. Mặt lão ửng lên vì hồi hộp.
- Sao? - Lão hỏi.
Cô thản nhiên nhìn lão. Cô thấy lão đã cạo râu và mặc một cái áo sơ mi sạch sẽ hơn. Cô cười thầm.
- Sao? - Cô trả lời.
- Sẵn sàng chưa? - Lão tiến lại cô.
- Lúc nào cũng sẵn sàng - Cô buột miệng, mắt vẫn nhìn thẳng vào mặt lão.
Hai tay lão thô bạo tóm lấy cô và kép ghì vào người lão. Lão hôn cô. Cô cảm thấy hàm răng cứng sau đôi môi lão. Cô không động đậy. Hai bàn tay lão cử động rất nhanh và tiếng vải rách của chiếc áo khoác ngoài buổi sáng vọng đến bên tai cô như từ một nơi xa xăm nào đó. Trong khoảnh khắc đó cô đẩy bật lão ra.
Cô luyến tiếc nhìn chiếc áo bị xé rách nẳm trên sàn nhà. Giờ thì cô chẳng còn gì để mặc vào người nữa. Cô nhìn vào mắt lão. Lão đờ ra nhìn cô. Cô chỉ tay vào buồng ngủ. Bây giờ tất cả đã rõ ràng trước mắt cô. Hơi lâu, nhưng giờ cô cũng đã hiểu ra. Vậy là cô đã được sinh ra để dành cho cuộc sống như thế này. Đó là cái mà tất cả mọi người khác đều có thể thấy được ở cô.
- Vào trong kia - Cô bình thản nói và làm dấu chỉ vào cánh cửa.
- Vội vả làm gì? Tôi không trốn đâu mà ông sợ.
Lão do dự rồi quay người đi vào buồng ngủ, vừa bước vừa cởi áo sơ mi đang mặc ra. Mary nhấc cái áo khoác bị rách toạc của mình lên rồi theo lão bước vào buồng ngủ.