Số lần đọc/download: 1598 / 14
Cập nhật: 2014-12-04 16:34:03 +0700
Chương 30: Đồng Ý Phỏng Vấn
T
ôi về khá muộn, toàn thân rã rời, ăn cơm, xem thời sự xong, tôi lên giường ngủ rất sớm. Vốn định gọi điện cho Tử Nguyệt, nhưng nhìn thấy điện thoại, bất giác tiếng cười đầy âm khí đêm qua lại vang ra, chẳng có cách nào loại bỏ ra khỏi đầu, ngày mai có thời gian rảnh mình sẽ đi thăm cô ấy.
Ngước lên nhìn trần nhà, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo về, sau khoảnh khắc đó tôi cũng ngủ thiếp lúc nào chẳng hay.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng tôi bỗng thấy rùng mình ớn lạnh. Kỳ lạ, đang là mùa thu, sao đột nhiên lạnh buốt lạnh thế này? Trong lúc vô thức lôi kéo chân đắp, nhưng dường như luồng khí lạnh đó xuyên qua khe hở của từng sợi bông, len lỏi vào trong chăn rồi bao trùm cơ thể, từ từ xuyên thẳng vào xương tủy, băng giá.
Tại sao lại buốt lạnh thế này?
"Rầm", tiếng cửa sổ đập đột nhiên vang lên, trong lúc mơ mơ màng màng tôi mở mắt nhìn, cảm giác như có một bóng mờ bao trùm trên đầu, cái bóng đó từ đâu ra? Bóng cây? Bóng cửa sổ? Bóng người?
Bóng người?
Bỗng nhiên tôi giật mình, lẽ nào, nó lại đến sao.
Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn xung quanh kiếm tìm, không có, không có bất cứ thứ gì, bóng mờ mờ đó cũng không thấy nữa. Cửa sổ mở toang, rèm cửa lay động theo gió, khi thì cuộn lại lúc thì duỗi ra, gió lạnh vẫn ùa tới từng hồi từng hồi. Chẳng trách lạnh thế này.
Quái lạ, rõ ràng lúc đi ngủ mình đã đóng cửa sổ rồi mà!
Chẳng lẽ tôi dậy mở cửa sổ mà không nhớ sao? Không thể thế được. Tôi lại uể oải đứng dậy đóng cửa sổ, cảm giác mọi thứ dưới chân như đang bồng bềnh trôi nổi.
Đến trước cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trăng non vẫn treo trên cao, những chòm sao như ánh mắt lấp lánh giữa trời đêm lạnh giá, có gió, nhưng lá vàng trên cây đã rụng hết từ lúc nào, chỉ còn thấy cành cây đang khẽ lay động. Gió tuy lạnh, nhưng không dữ dội nên chẳng nghe thấy tiếng. Ngoài ra chẳng có bất kỳ thứ gì khác.
"Sập", tôi đóng cửa sổ lại, tiện tay kéo rèm cửa xuống. Khi kéo rèm xuống tôi chợt sững người.
Đồng tử giãn to như đóng dính vào cửa sổ. Một bóng người in lên rèm cửa rõ mồn một, là bóng một người đàn ông, tóc ngắn, từng sợi từng sợi dựng ngược, bóng đó đứng im bất động, nhưng tôi cảm nhận được nụ cười mang âm khí đang hiện hữu trên khỏe môi người đó. Luồng khí băng lạnh từ gót chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân buốt giá, tay không tự chủ được mà run lên cầm cập.
Tôi đang sợ, đúng vậy, tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng tôi không thể biết nó mang đến cho tôi cái gì. Tôi cố kiềm chế bản thân, lặng thinh không động đậy, không nói. Ngoài việc đó, thú thực tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì lúc này, tôi và bóng hình đó, một ở trên cửa sổ, một ở ngoài đứng đối diện nhau.
Không khí ngột ngạt đè nén đang lan tỏa, cảm giác lo lắng đến nghẹt thở, áp lực đè nặng này giống như người bị ném xuống đáy đại dương, không một chút không khí, xung quanh chỉ thấy một ngoại lực mơ hồ, không thể nào nắm bắt được, đang khống chế, đang giằng xé, trói chặt khiến tôi không biết làm cách nào, khiến việc hít thở trở nên khó khăn.
Tôi há hốc miệng, cố gắng hít một chút không khí vào sâu trong khí quản, mỗi hơi thở như hút hết sức lực vốn có của bản thân. Tôi có thể nghe thấy tiếng khò khè vang lên bên trong cuống họng sau mỗi lần hít vào thở ra của mình.
Bóng hình đó vẫn bất động, chợt có một luồng gió thổi qua kẽ hở trên cửa sổ khiến rèm cửa khẽ rung nhè nhẹ, bóng hình ấy cũng chầm chậm lắc lư theo làn gió. Dù bất động nhưng áp lực mà nó mang đến cho tôi lại ngày càng lớn và nặng nề, cảm giác mọi thứ đã đến giới hạn, tôi sắp không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Tôi đưa tay lên nắm lấy cổ mình, chẳng biết là để ngăn không cho giọng mình phát ra hay là để cấu xé phá tan cổ họng nhỏ khiến không khí tràn vào bên trong nữa. Nhưng tôi vẫn không làm được gì, chỉ có thể cố gắng há to miệng để không khí từ từ từng chút từng chút tràn vào phổi.
Lúc này, bóng hình đó lại chầm chậm duỗi thẳng tay ra, là tay phải, rồi nhè nhẹ nâng lên cao dần.
Tôi biết nó sẽ giơ tay phải lên, nhưng, động tác của nó rất chậm giống như cảnh quay chậm trong phim. Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, mắt mở trừng trừng nhìn không chớp vào bàn tay đó, đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng không có cách nào di chuyển được, nó muốn làm gì?
Nó còn muốn làm gì nữa?
Bàn tay đó, cuối cùng cũng giơ lên cao, giơ đến trước cửa sổ, đúng ở vị trí mắt tôi có thể nhìn thấy rõ nhất, sau rồi lại thực hiện động tác rõ ràng, giơ ngón tay trỏ lên.
Con ngươi như muốn vọt ra ngoài, máu nóng trong người như sắp trào ra. Một ngón tay, lại là một ngón tay, nó muốn nói gì đây? Rốt cuộc nó muốn nói gì?
Tôi với tay ra, kéo rèm, rồi vội vàng mở toang cửa sổ, một luồng gió lạnh ùa vào. Tôi nhìn chằm chằm, bên ngoài cửa sổ, không có gì cả.
Lẽ nào đó chỉ là ảo giác của tôi? Lẽ nào đúng là không có gì, là do tại hoa mắt sao? Đưa mắt kiếm tìm khắp bên ngoài, xung quanh vẫn tĩnh mịch yên lặng như tờ, vẫn là cành cây khẽ lung lay trước gió, vẫn là trăng non treo trên cao, vẫn là những ngôi sao lấp lánh phía xa.
Trời ơi! Tôi đã nhìn thấy cái gì thế này? Nếu là người, tại sao lại đột nhiên biến mất tăm mất dạng như thế nếu không phải là người, lẽ nào, trên thế giới này đúng là có ma?
Giống như vừa đánh xong một trận khiến sức lực cạn kiệt, chân tay mềm nhũn tựa bún không tài nào cử động được, bộ đồ ngủ đã ướt mèm, mấy giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán. Ngay cả sức để nâng cánh tay lên cũng không có, tôi vừa chạm vào thành giường, liền nằm lăn bất động không thể nào cử động được.
Nó lại đến, nó lại đến rồi.
Tôi vẫn luôn cho rằng nó sẽ không đến nữa, tôi đã nghĩ rằng mình tìm được đầu mối nào đó. Nhưng, tôi không tài nào nghĩ ra được, đầu óc như muốn nổ tung, căn bản không thể suy nghĩ được. Tại sao lại như thế? tại sao lại như thế?
Rời khỏi xã Tú Phong thì những cơn ác mộng đó không còn nữa, bóng hình đó chỉ khống chế khi tôi ở xã Tú Phong sao?
Nếu tôi không ở lại xã Tú Phong, có lẽ nó mãi mãi không bao giờ quấy nhiễu tôi nữa! Có đúng không! Có đúng vậy không?
Vậy thì, tôi nên tìm bằng được nguyên nhân chuyện này hay là mãi mãi rời xa xã Tú Phong.
Không, tôi không thể đi. Đó không phải là phong cách làm việc của tôi, Lẽ nào tôi lại bị bóng hình vô danh đó dọa cho phải bỏ chạy, phải trốn tránh sao? Không, không thể như thế được, tôi tin, mình có thể khiến chuyện này lộ rõ chân tướng, tôi tin mình sẽ tìm ra nguyên nhân vụ việc này.
Ngày hôm sau đi làm, tâm trạng vẫn còn chút hoảng hốt, Tiểu Diệp rót một tách trà rồi đặt lên bàn tôi, nói nhẹ nhàng: "Chủ tịch, sắc mặt của anh nhợt nhạt quá, do mất ngủ phải không ạ!".
Tôi ngẩng đầu cười nói: "Không sao, tối qua tôi ngủ hơi muộn".
Tiểu Diệp cười ngọt ngào nói: "Chủ tịch phải chú ý giữ sức khỏe, công việc quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn, Mao Chủ tịch từng dạy mọi người: "Sức khỏe là vốn quý của cách mạng", cho nên, Chủ tịch nhất định phải chú ý nghỉ ngơi giữ sức khỏe".
Cô nhóc này cũng biết quan tâm đến người khác, nụ cười cũng ngọt ngào như thế. Tôi đùa: "Đúng là Tiểu Diệp Từ tốt nghiệp khoa Văn có khác, từng lời từng lời đều có lý có căn cứ".
Tiểu Diệp bĩu môi: "Không dám đâu, Chủ tịch lại cười em rồi".
Lúc đó, Trường Hà cũng bước đến, Tiểu Diệp cười gọi: "Chủ nhiệm Lý, hôm nay chuẩn bị đi thị sát ở đâu vậy ạ, đưa em đi về cơ sở để học hỏi thêm nhé!".
Trường Hà đùa: "Tiểu Diệp Từ, xem Chủ tịch Nam Bính, bạn trai của em vợ tôi quyết định thế nào đã!".
Mặt Tiểu Diệp thoáng phớt hồng, tôi cười mắng: "Trường Hà đừng nói linh tinh, tôi và Nhu Phong chỉ là bạn thôi! Cậu đừng có bắt nạt Tiểu Diệp, cũng đừng nên đùa như thế".
Trường Hà cười nói vẻ ăn năn: "Tôi nào dám bắt nạt Tiểu Diệp chứ, bình thường miệng lưỡi cô ấy đã rất sắc bén, chuyện này chắc không phải sở trường của cô ấy chứ nếu không tôi đã lỗ vốn nặng rồi".
Tiểu Diệp "Xì" một tiếng, ánh mắt lấp lánh nói: "Em rất muốn được gặp bạn gái của Chủ tịch. Chủ nhiệm Lý, em vợ của Chủ nhiệm khi nào thì đến?".
"Tiểu Diệp!"
Tiểu Diệp lè lưỡi, cười hi hi nói: "Thôi được, thôi được, Chủ tịch, em không đùa nữa. Chủ nhiệm Lý, tập báo cáo đang để trên bàn anh đấy, anh xem qua đi!".
Nói xong, Tiểu Diệp liền trở lại bàn làm việc của mình.
Trường Hà cười tôi: "Nam Bính, dạo này số anh thật đào hoa quá đấy, ha ha!".
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Trường Hà, chuyện của Nhu Phong, tôi vẫn còn chưa tìm cậu tính sổ đây. Cậu đã khoe khoang gì trước mặt cô ấy mà cô ấy lại đến tìm tôi để phỏng vấn, cái gì mà tôi chí công vô tư, là cán bộ tốt, một lòng một dạ, lúc nào cũng trầm tư lo lắng suy nghĩ làm cách nào để phát triển kinh tế xã Tú Phong!".
Trường Hà giơ hai tay lên dấu nói: "Oan uổng quá, tôi có khoe khoang gì đâu, có lẽ Nhu Vân nói nhiều quá. Chuyện của anh, Nhu Phong đều nghe được từ chị gái của cô ấy, không liên quan đến tôi".
Nghe Trường Hà nhắc đến Nhu Vân, tôi không nói thêm gì nữa. Trong lòng tôi luôn rất tôn trọng Nhu Vân, lúc đầu khi chúng tôi bị ác mộng quấy nhiễu, cuộc nói chuyện với Nhu Vân đã khiến tôi rất cảm động, có thể là vì tình cảm mà cô ấy dành cho Trường Hà khiến tôi không muốn dùng lý trí để đè nén tình cảm của mình với Tử Nguyệt nữa, mới khiến tôi thoải mái tiếp nhận Tử Nguyệt như thế.
Tôi nói: "Thôi được rồi, cô ấy không hiểu rõ, cậu cũng nên nhắc nhở cô ấy một chút".
Trường Hà cười: "Nhu Vân cũng đâu có nói quá sự thực đâu, mọi chuyện đều là thật đấy chứ, tôi biết nhắc nhở gì đây".
Tên tiểu tử này còn giả ngây giả ngô, tôi cười vẻ không muốn cậu ta làm phiền nữa. Chuyển chủ đề nói tiếp: "Chiều nay tôi đến thôn Thanh Tuyền, cậu có đi không?".
Trường Hà sững người, nói: "Không có chuyện gì nên tôi không đi đâu!", cậu ta cười nói: "Nhưng nhớ đừng để bị cảnh đẹp ở đó hút hồn đấy nhé, Nhu Phong rất đúng giờ, bốn giờ chắc chắn cô ấy sẽ đến đấy đợi anh!".
"Tôi biết rồi!"
Bận rộn cả ngày, đến chiều cũng vẫn vậy, nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ rồi, bốn giờ Nhu Phong sẽ đến. Không biết cuộc gặp mặt lần này, Nhu Phong sẽ nghĩ ra những câu hỏi quái quỷ gì đó phỏng vấn tôi đây. Chỉ mong cô ấy sẽ không động chạm đến vết thương lúc nào cũng thường trực ở nơi yếu mềm nhất của trái tim tôi.
Thôi cứ để mặc chuyện đấy đã, tôi phải đến thôn Thanh Tuyền một chuyến.