The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ôi ngồi ngoài hiên gảy vài nốt nhạc trên cây đàn ghi ta trong ánh chiều tà thì thấy ánh đèn trườn dần từ cuối phố lên, dừng lại trước cửa nhà Cat.
Khi người lái xe bước ra và mở cửa sau của xe, tôi đã tiến gần tới chiếc xe.
— Em hiểu rồi - tôi nói, mặt rạng ngời tới mức có thể thắp sáng được cả bầu trời đang nhá nhem tối. - Anh tình cờ có việc đi ngang qua à.
— Đúng thế - Joe nói, với tay quàng qua eo tôi. - Anh nghĩ sẽ làm em ngạc nhiên.
Tôi đặt tay lên ngực áo sơ mi trắng hồ cứng của anh.
— Claire gọi cho anh.
— Cả Cindy nữa. Joe phá lên cười hơi ngượng ngập. - Để anh đưa em đi ăn tối nhé.
— Thế còn nấu bữa tối ở nhà thì sao?
— Quá hay.
Joe đập lên trần xe, và chiếc xe mui kín chuyển bánh.
— Lại đây - anh nói, ôm tôi trong vòng tay mình, hôn tôi, lại một lần nữa làm tôi kinh ngạc là sao một nụ hôn lại có thể nóng bỏng được đến vậy. Tôi có ý nghĩ hơi điên khi hơi nóng trườn đi khắp cơ thể tôi: Lại nữa rồi. Lại thêm một ga xép lãng mạn trên đường tàu của cuộc đời tôi.
Joe khum tay đỡ gương mặt tôi và lại hôn tôi, trái tim tôi đầu hàng vô điều kiện. Chúng tôi vào nhà, và tôi đá sập cửa.
Tôi đứng nhón chân, tay vòng qua cổ Joe và để anh dẫn vào nhà, đặt tôi lên giường và cởi quần áo của tôi. Anh bắt đầu từ đôi giầy và hôn bất cứ thứ gì lộ ra từ gót cho đến môi tôi.
Trời ơi, anh đã làm tan chảy mọi thừ chỉ trừ có cái vòng đeo cổ của tôi.
Tôi hổn hển thở, với tay tìm anh nhưng anh đã đi mất.
Tôi mở mắt và ngắm anh cởi quần áo. Anh thật tuyệt vời. Cân đối, rám nắng, rắn chắc. Và chỉ dành riêng cho tôi.
Tôi mỉm cười đầy mãn nguyện. Năm phút trước, tôi chỉ chờ đến giờ chiếu phim Luật pháp và trật tự trên tivi. Giờ thì được thế này! Tôi giang cánh tay và Joe ngả xuống người tôi.
— Này em - anh nói. - Anh nhớ em lắm.
— Thôi nào anh - tôi nói, dịu dàng cắn môi dưới của anh, rồi hé môi hôn anh và quấn tay chân vòng quanh người anh.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau chúng tôi ra khỏi phòng ngủ, chân trần, đầu tóc rối bù, ngoài trời đã tối đen như mực. Martha vẫy đuôi theo kiểu cho tôi ăn đi, và tôi cho nó ăn.
Rồi tôi làm món sa lát ngọt ba màu trộn với mù tạt dâu giấm và phô-ma Parmesan thái lát mỏng, nấu một chút mỳ trong khi Joe trộn húng quế, rau mùi và tỏi vào nước sốt cà chua. Ngay lập tức mùi thơm tràn ngập không khí.
Chúng tôi ăn ở bàn bếp, trao đổi những tin tức cho nhau nghe. Tin tức của Joe chẳng khác nào trên CNN. Những vụ đánh bom ô tô, gián điệp ở sân bay, và những thông tin tuyệt mật về tranh chấp chính trị. Khi cùng nhau rửa bát, tôi kể cho Joe nghe một cách sơ lược nhất, ít nóng bỏng nhất về cuộc chạm trán với Agnew.
Anh siết quai hàm khi nghe tôi kể.
— Cứ coi như em chưa từng kể cho anh nghe - tôi nói, hôn lên trán anh khi rót thêm rượu vang cho anh.
— Cứ coi như anh không cáu về chuyện em đối đầu với nguy hiểm như thế.
Trời ơi, chẳng lẽ tất cả đã quên hết rằng tôi là cảnh sát rồi chăng? Và lại còn là một cảnh sát thông minh nữa. Trung uý nữ đầu tiên trong lịch sử của cảnh sát San Francisco.
— Anh nghĩ sao về Cary Grant? - tôi hỏi anh. - Anh có thích Katharine Hepbum không?
Chúng tôi cuộn tròn trong ghế sôfa và xem Nuôi em bé, một trong những chương trình hài mà tôi thích nhất. Tôi cười khúc khích như thường lệ khi đến đoạn Caiy Grant chạy xung quanh đuổi chú chó đang ngậm trong miệng miếng xương khủng long và Joe cười cùng tôi, ôm tôi vào lòng.
— Nếu có lúc anh thấy em và Martha như vậy thì đừng ngạc nhiên.
Tôi bật cười.
— Anh yêu em lắm, Lindsay.
— Em cũng rất yêu anh.
Tối khuya hôm ấy, tôi ngủ cuộn tròn trong lòng anh, suy nghĩ, thật tuyệt quá, mình chẳng thể chán được anh chàng này.
Joe rán thịt ướp muối và trứng tráng trong ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua cửa sổ. Tôi rót đầy một cốc càfê và Joe đọc được câu hỏi trong cái liếc nhìn của tôi.
— Anh ở đây cho đến khi nào bị gọi. Nếu em muốn, anh sẽ giúp em rà soát lại vụ án.
Chúng tôi ngồi vào chiếc Explorer, Joe ngồi sau tay lái và Martha ngồi trên đùi tôi. Tôi kể cho Joe nghe những chi tiết về vợ chồng nhà Sarducci trong lúc chúng tôi từ từ đi qua ngôi nhà kính của họ bên vịnh.
Rồi chúng tôi đi về phía Crescent Heights, qua con đường ngoằn ngoèo bẩn thỉu tới cửa ngôi nhà nhỏ bỏ hoang của vợ chồng Daltry.
Nếu có ngôi nhà nào bị một vụ giết người làm điêu tàn thì chính là ngôi nhà này. Bãi cỏ trước nhà úa tàn, cửa sổ và cửa ra vào bị niêm phong bằng ván gỗ và những mảnh băng dán hiện trường vụ án phấp phới như những con chim sẻ cánh vàng trong bụi cây.
— Đúng là một tầng lớp xã hội rất khác biệt với nhà Sarducci - Joe nói.
— Vâng. Em không nghĩ những vụ ám sát này là vì tiền.
Chúng tôi cho chiếc Explorer đi xuống núi và sau vài phút đã có mặt ở khu Ocean Colony, khu phố cạnh sân gotf nơi nhà O'Malley đã sống và đã chết. Tôi chỉ ngôi biệt thự màu trắng có những cánh cửa chớp xanh khi chúng tôi đến gần. Trên sân trước giờ có biển “Bán Nhà", một chiếc xe Lincoln đậu trước cổng.
Chúng tôi đỗ xe bên lề đường, một phụ nữ tóc vàng mặc bộ vét Lilly Pulitzer hồng đi ra khỏi nhà và khoá cửa trước. Khi cô ta nhìn thấy chúng tôi, khuôn mặt cô ta giãn ra thành một nụ cười đầy son phấn.
— Xin chào cô ta nói, Tôi là Emily Harris, Công ty Bất động sản Thái bình dương. Tôi xin lỗi. Tôi không thể cho hai vị xem nhà được bởi vì tôi có cuộc hẹn phải đi
Có lẽ nom tôi thất vọng lắm và Cô Harris nhìn chúng tôi như những khách hàng tiềm năng.
— Nghe này. Khi ra hai vị bỏ chìa khoá vào két nhé. Được chứ?
Chúng tôi ra khỏi xe, và tôi khoác tay Joe. Trông chẳng khác nào một cặp vợ chồng đi mua nhà mới, Joe và tôi bước lên bậc thềm, mở khoá cửa nhà O'Malley.
Bên trong ngôi nhà đã được làm vệ sinh, tân trang và quét vôi lại. Tôi đứng một lúc trong sảnh giữa rồi theo Joe lên cầu thang xoáy.
Khi tôi vào phòng ngủ lớn, tôi thấy anh đang đứng trước cửa buồng để quần áo.
— Có một cái lỗ nhỏ ở đây, đúng tầm mắt - em thấy không, Linds? Nó được bịt lại rồi. Anh lấy móng tay cậy lớp vừa vẫn còn mềm.
— Một cái lỗ để nhìn trộm?
— Một cái lỗ để nhìn trộm trong tủ quần áo - Joe nói. Thật lạ lùng, em có nghĩ thế không? Trừ phi nhà O'Malley muốn làm phim tại gia.
Đầu óc tôi quay cuồng khi tôi nghĩ giữa video phim khiêu dâm gia đình và cửa hàng của Randy Long có thể có mối liên hệ. Liệu cảnh sát có tìm thấy dụng cụ quay phim không?
Và nếu họ tìm thấy thì sao?
Những người trưởng thành đồng ý cho quay phim có gì là phạm pháp đâu.
Tôi bước vào trong phòng để quần áo vừa được quét vôi lại, gạt đám mắc áo bằng sắt sang một bên, rồi giữ để chúng không đập lanh canh vào nhau.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy một vết vữa nữa dưới lớp vôi.
Tôi lấy ngón tay chọc vào và thấy tim mình đập mạnh. Còn một cái lỗ nữa ở sau phòng để quần áo và nó xuyên qua tường.
Tôi nhấc một cái mắc áo ra và bẻ thẳng thành một que sắt rồi nhét nó vào lỗ.
— Joe, anh có thể đi nhìn xem cái này dẫn đi đâu không?
Que sắt ngoe nguẩy cho đến khi ra được đến đầu bên kia. Joe quay lại chỉ sau mấy giây. - Nó xuyên sang một phòng ngủ khác. Em nên sang mà nhìn, Lindsay ạ.
Căn phòng bên cạnh vẫn còn lại một ít đồ đạc, giường bốn cọc có viền đăng ten, vài đồ trang điểm và một cái gương dài được trang trí công phu gắn vào tường. Joe chỉ cái lỗ được che bởi một hình hoạ tiết hoa trong khung gương gỗ.
— Khỉ thật, Joe. Đây là buồng của con gái họ. Bọn khốn đó theo dõi Caitlin à? Bọn chúng quay phim cô bé chăng?
Khi chúng tôi lái xe về lại nhà Cat, tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Tôi không thể không nghĩ đến cái lỗ thứ hai. Nhà O'Malley là loại người gì? Tại sao họ lại đặt máy quay phim đứa bé?
Liệu đó có phải là một loại máy quay phim thay cho người trông trẻ như hồi xưa chăng?
Hay đó là một cái gì đó kinh khủng hơn nhiều?
Tâm trí tôi quay cuồng xung quanh mọi khả năng về cái lỗ. Nhưng tất cả đều trở lại với một câu hỏi: Liệu những điều này có liên quan đến những vụ ám sát chăng?
Buổi trưa chúng tôi về lại nhà Cat. Joe và tôi đi vào phòng của hai cô cháu gái để có thể dùng cái bảng gỗ trong phòng dựng lên những gì chúng tôi đã biết về những vụ án mạng.
Tôi tìm thấy bút dạ và bìa cứng, và kéo hai chiếc ghế nhựa nhỏ ra để ngồi.
— Chúng ta đã biết những gì nào? - Joe hỏi, ghim tờ giấy màu vàng lên bảng. - Hiện trường vụ án cho thấy có ba tên giết người. Bác sỹ pháp y nói theo ông có lẽ chúng không chỉ dùng một loại dao và thắt lưng, điều này phù hợp với giả thuyết của em là có nhiều kẻ tham gia, nhưng em chỉ biết có vậy. Không một sợi tóc, không một dấu vân tay, không một vết gì của ADN. Chẳng khác nào phải phá một vụ án từ những năm 40 vậy. Đội khám nghiệm hiện trường không thể giúp gì trong vụ này.
— Em nghĩ điểm chung của những án mạng này là gì? Nói anh nghe xem nào. - Em còn chưa rõ lắm - tôi nói, đưa tay lên như thể đang vòng qua một quả cầu pha lê tưởng tượng.
— Stark nói với em tất cả các nạn nhân đều có gia đình. Rồi ông ta nói, - Điều đó chẳng nói lên điều gì. 80% dân số ở đây đã lập gia đình.
Joe viết tên nhưng nạn nhân lên giấy.
— Em tiếp đi - anh nói.
— Họ đều có con, trừ vợ chồng nhà Whittaker. Nhà Whittaker làm phim khiêu dâm trẻ em, và Caitlin O'Malley rất có thể là một nạn nhân. Đó chỉ là em đoán thế. Khía cạnh khiêu dâm làm em nghĩ có thể có mối liên hệ tới mấy tay làm phim khiêu dâm sống ở đây, và đó là tội phạm có tổ chức - lại cũng chỉ là đoán. Và cuối cùng, John Doe của em có vẻ khác với những nạn nhân còn lại.
— Có thể vụ án mạng đầu tiên là do bốc đồng - Joe nói, - còn những vụ sau đã được lên kế hoạch.
— Hừm - tôi nói, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, khoai lang được trồng trong dung dịch nước, tua và những chiếc lá xanh đang vươn ra ngoài mép.
— Rất có thể. Có thể John Doe đã bị giết vì tình. Nếu đúng vậy, kẻ giết người hay những tên giết người rất lâu sau đó đã không có động cơ để tiếp tục. Ký hiệu để lại sau mỗi án mạng giống nhau. Nhưng mối liên hệ nằm ở chỗ nào?
— Anh chưa biết. Em thử tóm tắt lại cho anh nghe đi.
— Chúng ta có 8 án mạng có liên quan đến nhau trong phạm vi mười dặm. Tất cả các nạn nhân đều bị cứa cổ, riêng chỉ có Lorelei O'Malley bị đâm thủng bụng. Tất cả các nạn nhân kể cả John Doe đều bị đánh. Động cơ không rõ ràng. Và nghi phạm chính là một diễn viên đóng phim khiêu dâm, một thằng đểu có vẻ ngoài hào nhoáng.
— Anh sẽ gọi vài cuộc điện thoại - Joe nói.
Khi Joe đã kết thúc những cuộc gọi cho FBI, tôi cầm bút dạ còn Joe tóm tắt lại nhưng điều anh vừa biết.
— Không một nạn nhân nào là mối nguy hiểm, không ai phạm tội, không ai có biệt danh, không liên quan gì đến Dennis Agnew. Còn nếu nói về mấy tay ở Bạn tình - Joe nói, - Ricardo Montefiore, hay còn gọi là Rick Monte, từng bị buộc tội gây rối, tội có hành vi dâm dục ngoài nơi công cộng, và tội tấn công người khác, đó là tất cả về hắn ta.
— Rocco Benuto, tay đã chặn đường em ở “Bạn tình" là võ sĩ hạng nhẹ. Một lần bị bắt vì tàng giữ trái phép. Một lần bị bắt vì cướp phá siêu thị ở New Jersey khi hắn 19 tuổi. Không vũ khí.
— Khó lòng là chân dung của một kẻ giết người hàng loạt.
Joe gật đầu, rồi tiếp tục. - Cả ba tên đều là những kẻ cướp từ hạng thấp đến hạng trung. Chúng đã tham dự một vài bữa tiệc trác táng, làm ma cô. Còn về Dennis Agnew thì em đã biết về vụ giết người năm 2000 mà hắn được tha bổng rồi.
— Ralph Brancussi là luật sư đã bào chữa cho hắn.
Joe lại gật đầu. - Nạn nhân là một ngôi sao phim khiêu dâm đang lên, quê ở Urbana, Illinois. Cô ấy khoảng ngoài 20, nghiện ma tuý, từng bị bắt vài lần vì tội bán dâm. Và cô ấy đã từng là bạn gái của Agnew trước khi hoàn toàn biến mất.
— Biến mất ư? Theo đúng nghĩa à? Không tìm thấy xác à?
— Thật đáng tiếc, Lindsay. Không tìm thấy xác.
— Vậy là ta không biết được liệu cô ấy có bị cứa cổ và bị đánh hay không.
— Ừ.
Tôi ôm cằm. Thật nản lòng khi đã đến trọng tâm của nỗi kinh hoàng này rồi mà vẫn không có được một manh mối nào tử tế.
Nhưng mẫu hình thì đã rõ ràng. Những vụ án mạng ngày càng có liên hệ với nhau. John Doe của tôi bị giết 10 năm về trước, nhà Whittaker 8 năm trước, nhà Daltiy một tháng rưỡi trước. Giờ có án mạng kép trong vòng một tuần.
Joe ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh tôi. Anh cầm lấy tay tôi, và chúng tôi nhìn những ghi chép trên bảng. Khi tôi nói, giọng tôi vang vọng khắp căn phòng nhỏ của hai cô bé.
— Chúng đang tiến hành ngày càng thường xuyên hơn, Joe ạ. Ngay bây giờ, chúng đang lên kế hoạch tiếp tục hành động.
— Em biết chắc sao? - Joe nói.
— Em biết. Em có thể cảm nhận được điều đó.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women