You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ự dưng không khí trong nhà buồn thảm như đang có tang. Sau khi xem "món quà" của anh chị sui, ông bà Tâm mới ngã ngửa.
-Thật...xấu hổ, nhục nhã quá! -Bà Tâm che mặt rên rỉ.
Còn ông thì cứ ngồi thừ ra đó hút hết điếu thuốc này lại châm điếu thuốc khác.
Thiên Kim vào phòng đóng chặt cửa lại...Nàng biết mình đã trượt chân kể từ ngày nhắm mắt lao vào vòng tay Hưng. Sau đó sự trở mặt của anh ta khiến nàng không còn tin vào bất cứ một sự thật nào. Nàng thành kẻ giả dối, vô sĩ diện kể từ ngày ấy.
Bất chợt Thiên Kim nhớ đến lần nàng phá thai ở Đà Lạt. Vị bác sĩ bảo:
-Chụp thuốc mê có thể làm ảnh hưởng đến trí nhớ sau này...
-Bác sĩ cứ làm, em chấp nhận mà. Nếu chỉ gây tê thì sợ lắm -Nàng nói như năn nỉ.
-Thôi được.
Vậy là người ta chụp thuốc mê cho nàng. Khi Thiên Kim tỉnh dậy thì đã thấy mình được đẩy ra ngoài.
Bà chủ nhà trọ giải thích:
-Họ bảo em bị chứng máu loãng nên mất máu quá nhiều, phải vô máu thêm...
Thiên Kim không nói gì nhưng nàng cảm thấy sợ. Không biết nàng đã nhận vào người dòng máu của ai đây? Nói dại,lỡ ra thì đó là máu của kẻ khùng khùng điên điên thì thật là tai hoạ.
Khi nàng nói điều đó với cô y tá thì cô phì cườo:
-Không có chuyện đó đâu. Chị đừng lo.
Nhưng Thiên Kim vẫn lo. Thời gian đầu nàng luôn chú ý xem tính tình mình có gì thay đổi không. Thấy vẫn vậy nàng yên tâm phần nào rồi dần dần quên đi.
Cho đến bây giờ...rõ ràng là Thiên Kim có thay đổi. Song nàng không nhận ra điều đó. Người duy nhất có thể nhận ra là Quỳnh Nh. Nhưng từ lâu rồi, Quỳnh Như không còn gặp mặt Thiên Kim nữa.
Có tiếng bà Tâm gọi cửa. Thiên Kim mở cửa cho mẹ rồi bật khóc.
-Làm sao bây giờ hả mẹ?
-Từ trước tới giờ thắng Huy không biết chuyện này sao?
-Con không biết...nhưng có một lần anh ấy bảo Thúy Vân ghé chỗ anh ấy...Lần đó cách nay lâu rồi.
-Có thể nó biết -BàTâm trầm ngâm- Nhưng nó tha thứ cho con nên vẫn tiếp tục chung sống. Như vậy có nghĩa là nó yêu con.
Thiên Kim bịt tai lại:
-Mẹ đừng nói nữa! Anh ấy xem con chẳng khác nào một con chó. Còn chuyện vợ chồng thì không bao giờ.
-Vậy sao con không nói cho ba mẹ biết? –Bà Tâm sửng sốt nhìn con.
-Liệu ba mẹ có bắt anh ấy ngủ với con được không mà bảo cho biết! -Thiên Kim tức tưởi.
-Nay mai gì thế nào thằng Huy cũng làm đơn ly dị...con tính sao?
-Thì ký vào chớ tính sao nữa.
Đột nhiên Thiên Kim trở nên bực bội.
-Mọi chuyện nát bét như vầy là do Quỳnh Như cả. Nó đã mê hoặc anh Huy trong thời gian sống với ảnh.
-Con nói cái gì mà bậy bạ quá vậy? -Bà Tâm mắng con.
-Chính nó đã xúi con trốn -Thiên Kim hằn học- Còn ba mẹ thì lại giấu con khi biết anh Huy là ai?
-Quỳnh Như nói là lúc đó con đã đi rồi -Bà Tâm bực bôi nhìn con gái- Làm sao nói cho con biết được chứ?
-Được rồi! Con sẽ tính phải trái với nó -Mặt Thiên Kim đanh lại- Còn bây giờ mẹ để cho con yên đi.
Bà Tâm bực tức bỏ ra ngoài. Công bằng mà nói, chính bà cũng thấy con mình thay đổi. Thoạt đầu bà cứ tưởng đó là những cơn bộc phát tạm thời, nhưng càng về sau này bà thấy Thiên Kim càng lạ. Đôi khi thấy nó quát tháo cả cha mẹ già! Bà không thể hiểu nổi vì sao con mình lại như vậy.
Hôm sau, Thiên Kim đi khỏi nhà từ sáng sớm mà chẳng nói cho ai biết mình đi đâu. Mãi đến gần trưa mới thấy trở về.
-Con đi đâu vậy? -Ông Tâm nhẹ nhàng hỏi.
-Con lên Biên Hoà tìm Quỳnh Như.
-Có gặp nó không? -Cha nàng lại hỏi tiếp.
Thiên Kim cau có lắc đầu:
-Nghe bà ngoại Quỳnh Như nói nó đi về Sài Gòn lâu rồi. Bà cũng không biết nó ở đâu.
-Như vậy là nó đã cố ý lánh mặt, con còn quấy rầy người ta làm gì? –Bà Tâm chen vào.
-Con có cảm giác là nó rình rập đâu đây để chờ con sơ hở điều gì, nó sẽ sáp vô lại với anh Huy liền.
-Mày điên rồi con à! -Bà Tâm nhìn con bất bình.
-Để rồi ba mẹ xem -Thiên Kim nhún vai- Bây giờ thì làm ơn để cho con được yên.
-Mẹ nghĩ là con nên đi khám bệnh Kim à! -BàTâm chợt nhẹ giọng- Có thể thần kinh con căng thẳng quá nên suy nghĩ không sáng suốt.
Thiên Kim nhìn mẹ. Nàng bỗng nhớ có lần Huy cũng bảo mình như vậy. Quả thật từ ngày phạm phải sai lầm nàng luôn sống trong nỗi lo sợ bị mọi người phát hiện. Càng ngày mối lo sợ đó càng tăng thêm. Có lẽ điều mẹ nàng vừa nói là có cơ sở. Nhiều lúc nàng thấy đầu nóng bừng bừng và đau như búa bổ.
Tiếng chuông gọi cửa dứt dòng suy nghĩ của Thiên Kim. Nàng đưa mắt nhìn ba mẹ, thấy mẹ cũng nhìn mình với vẻ dò hỏi:
-Để tôi mở cửa! -Bà đứng dậy.
Lát sau bà quay vào cùng với Huy. Trông thấy chàng, mặt Thiên Kim biến sắc. Nàng đứng dậy định bỏ vào phòng nhưng ông Tâm đã ngăn con lại:
-Con cứ ở đây xem nó cần gì không?
Huy đã vào tới. Chàng chào mọi người rồi ngồi xuống ghế đối diện với "ba vợ" nhập đề ngay
-Con đem đơn xin ly hôn đến cho Thiên Kim ký.
Chàng đưa tờ đơn cho ông Tâm chứ không đưa cho Thiên Kim. Ông đọc lướt qua rồi đưa cho con gái:
-Con xem rồi ký vô.
Thiên Kim đọc xong, nhăn mặt bảo Huy:
-Căn cứ vào những gì anh viết trong đơn thì tôi chẳng có lầm lỗi gì, tại sao phải ly dị?
Ông Tâm trả lời thay cho Huy:
-Con phải biết rằng như vậy là để bảo vệ danh dự cho con. Chẳng lẽ con không nhận ra điều đó sao?
-Ba nói đúng đấy, Thiên Kim à! -Giọng Huy vẫn nhẹ nhàng- Chúng ta chẳng việc gì phải vạch áo cho người xem lưng.
Thiên Kim ngồi im có vẻ nghĩ ngợi. Lát sau, nàng cầm lấy viết nguệch ngoạc ký vào chỗ của mình rồi đưa cho Huy.
-Tôi sẽ không để em bị thiệt thòi đâu! -Huy đón lấy tờ đơn nét mặt không hề thay đổi. Nhưng tôi muốn báo trước cho em rằng vấn đề đó chúng ta sẽ thoả thuận bên ngoài toà án, bằng không mọi việc sẽ khác đấy.
"Sẽ khác" là thế nào thì Thiên Kim đã đoán. Nàng im lặng thay cho câu trả lời. Huy lấy ra một bao thư tiền đưa cho bà Tâm:
-Mẹ hãy cầm lấy để lo cho Thiên Kim.
Nhưng bà Tâm lắc đầu:
-Không! Mẹ không lấy đâu.
Huy vẫn đặt vào tay bà:
-Trong khi tòa án chưa phán quyết thì trên danh nghĩa Thiên Kim vẫn là vợ của con, cho nên con có trách nhiệm phải lo cho cô ấy.
Lý lẽ của chàng buộc bà Tâm phải nhận lấy số tiền đó. Bà cúi đầu:
-Ba mẹ xin lỗi con, Huy à.
-Chuyện đã qua rồi xin ba mẹ đừng bận tâm làm gì -Huy từ tốn- Con với Thiên Kim có duyên nhưng không có nợ nên giữa đường mới gãy đổ như thế này.
Chàng an ủi hai ông bà thêm một hồi nữa mới ra về.Khi bà Tâm tiễn chàng ra cổng, chàng khẽ bảo:
-Con nghĩ mẹ nên khuyên Thiên Kim đi khám bệnh.
Hiểu ý chàng, bà gật đầu:
-Để mẹ nói với nó thử xem.
Chờ cho Huy lên xe bà mới quay trở vào. Thấy con gái vẫn ngồi nguyên chỗ cũ bà đến bên cạnh:
-Thôi, đừng buồn nữa. Phần số con đã như vậy thì đành phải chịu thôi. Xem ra nó cũng là đứa biết phải trái.
Thiên Kim thở dài:
-Con thấy mẹ chỉ toàn bênh vực cho người ngoài không thôi. Hết Quỳnh Như bây giờ lại tới anh ta.
-Mẹ chỉ nói cho con biết phải trái -Bà Tâm vẫn nhẹ nhàng- Ở đời không biết phải trái thì làm sao mà sống được hở con?
Thiên Kim đứng bật dậy:
-Đủ rồi mẹ ạ.
Nàng bỏ vào phòng riêng đóng sầm cửa lại. Chưa bao giờ Thiên Kim thấy mình thua trận thảm hại như thế.
Chiều hôm sau, khi Huy đi dự đám cưới ở nhà ông bác thì mọi người đều ngạc nhiên khi thấy chàng đi một mình.
-Sao không đưa vợ em tới đây chơi cho biết? -Bà chị họ của Huy có vẻ phật lòng
-Cô ấy bị bệnh chị Tuyết ạ! -Chàng điềm nhiên nói dối.
-Thằng Phong nó trách em nhiều lắm đấy -Chị Tuyết nắm lấy tay cậu em họ- Vô đây cho bà con dòng họ biết mặt thằng cháu quý.
Huy bối rối khi được giới thiệu với những người bà con thật gần của mình. Quả tình chàng chẳng biết được mấy người trong số họ.
-Này, cậu lại đây.
Huy nhận ra ông anh con bác đang gọi mình. Chàng bước đến gần:
-Tôi xin nhận lỗi anh Phong ạ! Thú thật, từ ngày trở về bên này tôi luôn gặp phải chuyện rắc rối nên chẳng còn biết đi đâu.
Ông anh họ của chàng chính là Phong. Nhìn thằng em bằng nửa con mắt, Phong nói khoáy:
-Không phải vô cớ ông bà mình nói "được chim quên ná, được cá bẻ nôm".
Huy phì cười, chẳng tỏ vẻ gì hờn giận:
-Thì anh cứ phạt tôi đi, nhưng cũng phải công bằng với tôi một chút anh Phong ạ.
-Cậu muốn nói đến điều gì? -Phong nhìn một cách chăm chú.
-Cái chuyện mai mối đôi khi lại kèm theo rắc rối phức tạp trong cuộc sống vợ chồng.
-Cậu cứ đưa bà xã tới đây, tôi sẽ biết ngay hai người sống hạnh phúc hay không.
-Được rồi, chuyện đó để mai mốt....
Phong chợt dịu giọng:
-Huy này! Có thể anh em mình ít lui tới thường xuyên nên không được thân thiết gần gũi cho lắm. Từ nay hy vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn.
-Đồng ý với anh điều này -Huy gật đầu.
Họ nói chuyện với nhau khá lâu về công việc làm ăn của hai gia đình. Huy có vẻ thú vị về những kinh nghiệm của ông anh họ vừa truyền đạt lại cho mình. Lúc ra về chàng hẹn:
-Nhất định tôi sẽ đến chơi với anh nhiều hơn.
Phong cũng hứa:
-Nay mai khi nào rảnh tôi cũng sẽ tới thăm chú thím và vợ chồng cậu.
Huy chẳng đá động gì đến chuyện riêng tư đầy sóng gió của mình. Chàng hy vọng mọi chuyện sẽ xong xuôi trước khi ông bác mình biết được sự thật.
Mấy hôm sau, Huy có dịp phải ra Vũng Tàu, chàng lặng lẽ một mình ra bãi biển. Lúc ấy, nỗi nhớ Quỳnh Như lại cồn cào trong lòng: "em không biết bơi, sợ lắm". Bất giác chàng như thấy Quỳnh Như đang ở trước mặt mình với ánh mắt xa xăm và buồn rười rượi. Không chịu nổi với nỗi nhớ đang vò xé trong lòng, Huy úp mặt xuống nước, mặc cho nước mắt mình hòa lẫn với nước mắt của đại dương.
-Sao anh đi tắm biển mà không rủ em? -Có tiềng Thu Hà ngay sau lưng.
Huy quay lại lắc đầu:
-Tôi muốn được yên tĩnh với những kỷ niệm của mình.
-Anh là một kẻ lập dị! -Thu Hà hơi rướn người lên- Tại sao anh lại cứ đeo đuổi theo bóng dáng người đàn bà vô hình ấy?
-Cô nói sai rồi. Với tôi, Quỳnh Như luôn hiện hữu bằng xương, bằng thịt trong những giấc mơ đẹp nhất.
-Như thế mà anh không chịu nhận mình lập dị à? Anh cứ nhìn em mà xem. Em thua Quỳnh Như điều gì nào?
-Tôi không thích một sự so sánh nào khập khiễng như thế. Cô là cô, đơn giản thế thôi.
-Anh không biết rung động trước cái đẹp hay sao? -Giọng Thu Hà giận dỗi.
-Cái đẹp của Quỳnh Như đối với tôi như vĩnh cữu. Cô chưa đượcc biết tôi gặp Quỳnh Như trong hoàn cảnh nào nên không hiểu vì sao tôi yêu thương cô ấy như vậy.
-Chuyện đó không phải là bí mật quốc gia chứ? -Thu Hà hỏi với vẻ khiêu khích.
-Nó chỉ là bí mật của riêng tôi! -Huy quay đi.
-Anh là một người đàn ông không chung thuỷ.
-Tôi thấy mình ngược lại đấy, Thu Hà! -Chàng nhìn thẳng vào mắt cô thư ký- Chính vì vậy mà cô không nên để phí thì giờ.
-Sự kiên trì bao giờ cũng cho kết quả tốt đẹp.
-Không đúng! Ít nhất trong trường hợp của cô. Sự kiên trì sẽ chỉ dẫn đến một con đường tồi tệ.
-Đối với em, không có gì tồi tệ hơn là yêu mà không được yêu.
-Cô sẽ bị đuổi việc vì cái tội yêu đấy! -Gịong Huy nửa thật nửa đùa.
-Trong hợp đồng lao động không có ghi điều đó
-Tôi sẽ bổ sung.
-Anh sẽ vi phạm.
-Tôi đồng ý bồi thường.
Cuộc nói chuyện của họ bị cắt ngang bởi Phú cũng đã ra tới.Anh ra trễ vì còn bận điện thoại cho Thúy Vân.
-Hai người đang bàn chuyện gì mà cò vẻ tâm đầu ý hợp quá vậy? -Phú hỏi đùa.
-Thu Hà vừa bảo tôi rằng dạo này trông anh đẹp trai hết cỡ! -Huy tủm tỉm.
Bị trêu, Phú bối rối đưa tay xoa lên bụng:
-Sức mạnh của tình yêu đấy, cô em ạ! -Anh quay sang Huy- Ngày mai nàng sẽ vào Sài Gòn.
-Anh có muốn nghỉ phép không? -Huy trêu anh.
Phú cười hì hì:
-Tôi định kỳ này sẽ đưa Thúy Vân ra mắt ba mẹ, cậu thấy sao?
-Hay đấy! -Huy gật đầu- Sau đó thì sẽ dẫn nhau sang Hoa Kỳ để ra mắt nhạc gia phải không?
-Mùa hè này gia đình Thúy Vân sẽ về cả bên này. Chừng đó có ra mắt cũng không muộn.
Thu Hà liếc sang Huy:
-Thúy Vân cũng đẹp, Thiên Kim cũng đẹp, chỉ có Quỳnh Như là em không biết thế nào.
-Quỳnh Như hả? -Huy hỏi lại mà không nhìn Thu Hà- Cô ấy giống như nàng lọ lem vậy.
Nói rồi chàng trườn người bơi ra xa, bỏ lại ánh mắt đầy nghi hoặc của cô thư ký.
Buổi tối khi đi ngủ, Huy chọn cho mình chiếc giường mà hơn một năm trước đây Quỳnh Như đã nằm. Ký ức hiện về khiến lòng chàng xót xa, luyến tiếc. Bất giác Huy thấy ngực mình nhói lên từng cơn, chàng úp mặt xuống gối, cắn chặt môi tự hỏi: Chẳng biết những người đàn ông khác khi bị mất vợ có khóc như mình bây giờ không?
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở