Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 30
“R
ất tốt. Mình cũng đã bỏ thuốc lá rồi. Nhưng mình cảm thấy ở đây an toàn…” Anh đốt điếu thuốc nhập lậu, tay làm bộ run lên. “Cô ấy không thể tìm thấy mình ở đây…” Emma cười to. Sâm banh và trạng thái không bị quấy rầy khiến họ cảm thấy phấn chấn lên, lúc này, cả hai bắt đầu cảm thấy ủy mị, hoài cổ, đúng kiểu thường thấy tại một buổi tiệc cưới, họ nhìn nhau mỉm cười qua làn khói thuốc. “Callum nói rằng chúng ta là Thế-hệ-Marlboro-Light.”
“Chúa ơi, nghe thật nản lòng,” Emma khịt mũi. “Cả một thế hệ được định nghĩa theo một nhãn hiệu thuốc lá. Mình đã hy vọng nhiều hơn cơ.” Cô mỉm cười, xoay mặt về phía Dexter. “Vậy dạo này cậu thế nào?”
“Mình ổn. Chỉ nhạy cảm hơn chút thôi.”
“Tình dục trong toilet đã mất đi sức hấp dẫn ngọt ngào lẫn cay đắng của nó?”
Anh cười lớn, kiểm tra đầu lọc của điếu thuốc. “Chỉ là mình phải vứt bỏ điều gì đó ra khỏi bản thân, chỉ có thế.”
“Và hiện đã vứt bỏ được?”
“Mình nghĩ thế, gần như là thế.”
“Nhờ tình yêu chân chính?”
“Một phần. Hơn nữa mình đã ba tư rồi. Ở tuổi ba tư, ta sẽ thấy mình không còn có thể viện cớ nữa.”
“Viện cớ?”
“Đúng, nếu cậu hai hai tuổi và gây rắc rối, cậu có thể nói, không sao, mình chỉ mới có hai hai tuổi, mình chỉ mới hai nhăm tuổi, mình chỉ mới hai tám tuổi. Nhưng còn ‘Tôi chỉ mới ba tư’ thì sao chứ?” Cậu nhấm nháp một ít rượu, tựa lưng vào hàng rào. “Có vẻ như ai cũng đều từng trải qua một tình thế lưỡng nan trong đời, và tình huống của mình là liệu có một mối quan hệ trưởng thành, tận tâm trong khi vẫn tham gia vào trò chơi ba người?”
“Và câu trả lời là gì hả Dex?” cô nghiêm nghị hỏi.
“Câu trả lời là không, bạn không thể. Một khi đã hiểu ra được điều gì đó thì tất cả sẽ trở nên đơn giản hơn.”
“Đúng vậy; một cuộc vui điên cuồng sẽ không giữ ấm bạn về đêm.”
“Một cuộc vui điên cuồng sẽ không quan tâm đến bạn khi về già.” Anh hớp thêm một ngụm rượu nữa. “Dù sao thì cũng chẳng phải mình được mời đến mọi cuộc vui điên cuồng như thế, chỉ tự mình làm trò hề, làm hỏng mọi thứ, làm hỏng sự nghiệp của mình, làm hỏng những giây phút ngắn ngủi còn lại của mẹ…”
“… điều đó không đúng…”
“… làm hỏng cả tình bạn của mình.” Để nhấn mạnh, Dexter tựa người vào cánh tay cô, và cô tựa vào cánh tay anh. “Mình chỉ nghĩ là đã đến lúc làm mọi việc cho đúng đắn dù chỉ một lần. Và giờ mình đã gặp Sylvie, đó là một cô gái tuyệt vời, thật sự là thế, và cô ấy khiến mình chín chắn hơn.”
“Đúng, cô ấy rất đáng yêu.”
“Đúng vậy.”
“Rất xinh đẹp. Điềm tĩnh.”
“Đôi lúc cũng hơi đáng sợ.”
“Cô ấy có đặc điểm đáng yêu và ấm áp kiểu Leni Riefenstahl.”
“Leni là ai?”
“Không quan trọng.”
“Nhưng chắc chắn là cô ấy hoàn toàn không có khiếu hài hước.”
“À, vậy là tốt. Mình nghĩ khiếu hài hước đã được đánh giá quá cao,” Emma nói. “Những người đó lúc nào cũng hành xử ngốc nghếch, nhàm chán chết đi được, giống như Ian ấy. Ngoại trừ việc Ian không hài hước. Không, tốt hơn hết là ai đó mà cậu thật sự ngưỡng mộ, ai đó sẽ mát xa chân cho cậu.”
Anh cố nghĩ nhưng không tài nào hình dung nổi khi Sylvie chạm vào chân anh thì như thế nào. “Cô ấy đã từng nói với mình rằng không bao giờ cười to bởi không thích những gì nó gây ra cho khuôn mặt cô ấy.”
Emma cười nhẹ. “Ồ” là tất cả những gì cô có thể nói. “Nhưng cậu yêu cô ấy, đúng không?”
“Mình say mê cô ấy.”
“Say mê. ‘Say mê’ thậm chí còn tốt hơn yêu.”
“Cô ấy là người ‘át vía’.”
“Đúng thế.”
“Và cô ấy đã thật sự làm thay đổi mọi thứ quanh mình. Mình đã bỏ ma túy, bỏ rượu và thuốc lá.” Cô liếc nhìn chai rượu trên tay anh, và điếu thuốc trên miệng anh. Anh mỉm cười “Hôm nay là dịp đặc biệt.”
“Vậy là cuối cùng cậu đã tìm được tình yêu đích thực.”
“Đại loại thế.” Anh rót rượu vào ly của cô. “Thế còn cậu?”
“Ồ, mình ổn, mình ổn.” Như một cách gây sao nhãng, cô đứng dậy. “Tiếp tục đi đi. Trái hay phải đây?”
“Phải.” Bằng một tiếng thở dài, anh bật người đứng dậy. “Cậu vẫn còn đi lại với Ian hả?”
“Không, đã nhiều năm rồi.”
“Hiện không còn ai khác sao?”
“Dexter, đừng có bắt đầu như thế nữa.”
“Gì cơ?”
“Thông cảm cho người phụ nữ không chồng. Mình hoàn toàn hài lòng, cảm ơn cậu. Và mình không thích bị đánh giá theo bạn trai của mình. Hoặc vì không có bạn trai.” Lúc này cô bắt đầu nói đầy hăng hái. “Một khi ta đã quyết định không lo lắng về vấn đề như hẹn hò, các mối quan hệ, tình yêu và tất tần tật những thứ đó, nó sẽ giống như ta được tự do sống một cuộc sống thật sự. Vả lại mình còn có công việc, và mình yêu công việc đó. Mình nghĩ là phải mất thêm một năm nữa mình mới thật sự thành công với việc viết lách này. Số tiền đó không nhiều, nhưng mình tự do. Mình thường đi xem phim vào buổi chiều.” Cô dừng lại một lúc. “Bơi lội! Mình đi bơi nhiều lắm. Ngày nào cũng bơi, bơi, bơi hàng dặm ấy chứ. Chúa ơi, mình ghét bơi lội. Mình nghĩ là rẽ trái.”
“Cậu biết đó, mình cũng cảm thấy vậy. Không phải về việc bơi lội, ý mình là không phải hẹn hò nữa. Kể từ khi yêu Sylvie, cảm giác như mình đã giải phóng được một lượng lớn thời gian, năng lượng và không gian suy nghĩ.”
“Vậy cậu làm gì với chúng, không gian suy nghĩ đó?”
“Hầu hết là chơi Tom Raider.”
Emma cười lớn, và im lặng đi thêm một quãng nữa, lo lắng rằng mình sắp không còn tự chủ và mạnh mẽ so với ý định ban đầu. “Và dù sao thì cậu biết đó, không phải mình hoàn toàn tẻ nhạt và không có tình yêu. Mình có những khoảnh khắc của riêng mình. Mình đã từng qua lại với một người tên Chris. Tự gọi mình là nha sĩ nhưng anh ta thực ra chỉ là nhân viên vệ sinh.”
“Điều gì đã xảy ra với Chris?”
“Chỉ là thất bại. Chỉ là thế. Mình tin là anh ta luôn nhìn chằm chằm vào răng của mình. Cứ cằn nhằn bảo mình phải dùng chỉ nha khoa, Emma, dùng chỉ nha khoa đi. Hẹn hò gì mà cứ giống như đi kiểm tra sức khỏe. Quá nhiều áp lực. Và trước đó còn có Lão Godalming.” Cô nhún vai. “Godalming. Thật là một thảm họa.”
“Godalming là ai?”
“Lần nữa, trái hay phải?”
“Trái.”
“Dù sao thì nếu mình thật sự tuyệt vọng, vẫn còn có lời đề nghị của cậu.”
Dexter dừng bước. “Lời đề nghị nào?”
“Cậu có nhớ là đã từng nói nếu tới năm bốn mươi tuổi mà mình vẫn độc thân thì cậu sẽ cưới mình?”
“Mình đã nói thế sao?” Anh cau mày. “Hơi kẻ cả nhỉ.”
“Lúc đó mình cũng nghĩ thế. Nhưng đừng lo, mình không xem nó như một sự ràng buộc về mặt pháp lý hay đại loại thế. Mình sẽ không bắt cậu giữ lời đâu. Dù sao thì vẫn còn những bảy năm nữa cơ mà. Vẫn còn rất nhiều thời gian…” Cô lại bắt đầu bước đi, nhưng Dexter vẫn đứng trân trân đằng sau cô, gãi gãi đầu như một cậu bé sắp tiết lộ rằng mình vừa làm vỡ một cái lọ hoa tốt nhất.
“Mình e là mình phải rút lại lời đề nghị đó.”
Cô dừng bước xoay đầu lại.
“Ồ, thật à? Vì sao thế?” cô hỏi, nhưng một phần trong cô đã biết được câu trả lời.
“Mình đã đính hôn.”
Emma chớp mắt thật chậm rãi.
“Đính hôn với ai?”
“Sẽ kết hôn. Với Sylvie.”
Một thoáng trôi qua, có lẽ chỉ chưa đầy nửa giây khi khuôn mặt họ nói lên những gì mà họ cảm nhận, và Emma mỉm cười, rồi cười lớn, hai tay choàng qua cổ Dexter. “Ồ, Dexter. Thật tuyệt vời! Chúc mừng cậu!” và cô đến hôn vào má anh đúng lúc anh xoay đầu lại, miệng họ thoáng chạm vào nhau để cảm nhận được vị sâm banh trên môi nhau.
“Cậu mừng ư?’
“Mừng ư? Trái tim mình như vỡ vụn thành trăm mảnh! Nhưng nói nghiêm túc thì đó đúng là một tin vui.”
“Cậu nghĩ thế à?”
“Còn hơn cả tin vui, đó là, đó là… tin cực tốt lành! Tốt lành và ngọt ngào. Đó là những gì tốt đẹp nhất!”
Anh lùi lại và lục tìm trong túi áo khoác của mình. “Thật ra, đó là lý do mình kéo cậu vào đây. Mình muốn trực tiếp đưa cho cậu cái này…”
“Một phong bì dày bằng giấy được làm từ gỗ cây tử đinh hương, Emma thận trọng cầm nó, hé mắt nhìn vào bên trong. Phong bì được lót bằng giấy lụa, thiệp mời được xé ở các mép và có vẻ như được làm bằng loại giấy cói hoặc giấy da. “Đây là…” Emma giữ chiếc phong bì sao cho cân bằng mà như giữ một cái bàn trên những đầu ngón tay của mình. “… đây là thứ mình gọi là thiệp mời đám cưới.”
“Không đúng sao?”
“Đây là một loại văn phòng phẩm tinh xảo.”
“Tám bảng một cái.”
“Còn đắt tiền hơn cả chiếc xe của mình.”
“Hãy ngửi nó đi…”
“Ngửi ư?” Vẻ thận trọng, cô đưa nó lên mũi. “Nó được ướp hương thơm! Tất cả các thiệp mời của cậu đều được ướp hương thơm ư?”
“Mùi hoa oải hương đó.”
“Không, Dex… đó là tiền. Nó có mùi tiền.” Cẩn thận, cô mở tấm thiệp ra, và anh nhìn cô khi cô đọc, nhớ lại cách cô từng dùng các đầu ngón tay để chải mái tóc ngang trước trán. “Ông bà Lionel Cope trân trọng mời bạn đến tham dự buổi lễ thành hôn của con gsai chúng tôi là Sylvie với ông Dexter Mayhew.” “Mình không thể tin được là mình tận mắt nhìn thấy thứ này. Thứ Bảy, ngày 14 tháng Chín. Đợi đã, thế thì chỉ còn…”
“Bảy tuần nữa…” và anh vẫn quan sát khuôn mặt cô, khuôn mặt tuyệt vời đó, chứng kiến sự thay đổi của nó khi nghe anh báo tin.
“Bảy tuần ư? Mình tưởng những việc này phải mất nhiều năm chuẩn bị chứ?”
“À, thường là thế, nhưng mình nghĩ đây được gọi là một đám cưới bắt buộc…”
Emma cau mày, vẫn chưa hiểu vấn đề.
“Khoảng ba trăm năm mươi khách mời. Với một bữa tiệc thân mật.”
“Ý cậu là?...”
“Đại loại là Sylvie có bầu. À, không phải đại loại mà đúng là cô ấy có bầu. Thật sự có bầu. Một đứa bé.”
Ồ, Dexter!” Một lần nữa, cô lại chạm mặt mình vào mặt anh. “Cậu có biết bố đứa bé không? Mình đùa đấy! Chúc mừng cậu, Dex à. Ôi Chúa, lẽ ra cậu nên thả bom theo kiểu rải rác chứ, đằng này lại thả tất cả cùng một lúc?” Cô giữ mặt anh bằng cả hai tay, nhìn không chớp mắt. “Cậu sắp kết hôn ư?...”
“Đúng thế!”
“… và cậu sắp được làm bố?”
“Mình biết! Đúng là chết tiệt… một ông bố cơ đấy!”
“Có được phép không? Ý mình là họ có cho phép cậu không?”
“Hình như là có.”
“Cậu vẫn còn bao thuốc đó chứ?” Anh cho tay vào túi lấy thuốc đưa cho cô. “Sylvie phản ứng ra sao?”
“Cô ấy vui mừng! Ý mình là cô ấy lo lắng rằng việc bầu bí sẽ khiến cô ấy trông béo lên.”
“À, mình nghĩ là điều đó có thể xảy ra…”
Anh mồi thuốc cho cô. “… nhưng cô ấy muốn theo đến cùng, kết hôn, có con, khởi đầu một cuộc sống mới. Cô ấy không muốn vẫn cô độc khi đến tuổi ngoài ba mươi…”
“Y như MÌNH!”
“Chính xác, cô ấy không muốn kết thúc giống cậu!” Anh nắm tay cô. “Dĩ nhiên, đó không phải là những gì mình muốn nói.”
“Mình biết. Mình chỉ đùa thôi, Dexter, chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn. Cảm ơn.” Một khoảnh khắc im lặng. “Để mình hút nốt phần còn lại nhé?” anh nói khi lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cô và đặt vào môi anh. “Đây, nhìn này…” anh rút từ túi áo ra một tờ giấy nhem nhuốc, đưa nó lên dưới ánh đèn. “Phim chụp tuần thứ mười hai. Có tuyệt vời không cơ chứ?”
Emma cầm lấy tờ giấy và nghiêm trang nhìn nó. Vẻ đẹp của hình siêu âm là thứ chỉ có các bậc làm cha làm mẹ mới thích thú, nhưng Emma đã nhìn thấy những thứ này trước đây nên cô biết mình phải làm gì. “Đẹp quá,” cô thở dài, mặc dù trên thực tế, nó có thể là một tấm hình chụp cảnh bên trong túi áo Dexter.
“Nhìn này… đó là xương sống.”
“Xương sống tuyệt đẹp.”
“Cậu thậm chí có thể nhận thấy các ngón tay nhỏ xíu.”
“Oaaa. Trai hay gái?”
“Mình hy vọng là gái. Hoặc trai. Không quan trọng. Nhưng cậu có nghĩ đó là một việc tốt không?”
“Dĩ nhiên rồi. Mình nghĩ đó là điều tuyệt vời. Khỉ thật, Dexter. Mình mới chỉ quay lưng đi đã một phút mà cậu…!”
Cô lại ôm anh lần nữa, hai cánh tay vòng qua cổ anh. Cô cảm thấy mình đang say, trong lòng dạt dào cảm xúc và có cả một nỗi buồn vô cùng tận, như thể điều gì đó sắp kết thúc. Cô muốn nói điều gì đó nhưng nghĩ tốt hơn hết là thốt ra một câu nói đùa. “Dĩ nhiên, cậu đã phá hỏng cơ hội có được niềm hạnh phúc tương lai của mình, nhưng mình mừng cho cậu, thật đấy.”
Anh xoay đầu nhìn cô, và bỗng nhiên, có một thứ gì đó cử động giữa họ, vật gì đó đang rung bần bật ở ngực anh.
Emma đặt tay lên đó. “Trái tim cậu phải không?”
“Điện thoại di động của mình.”
Cô lùi lại để anh lấy điện thoại từ trong túi ra. Liếc nhìn màn hình, anh lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo, và với vẻ hối lỗi, đưa điếu thuốc cho Emma, như thể nó là một khẩu súng đang xì khói. Anh liến thoắng lặp đi lặp lại, “Đừng nói như người say rượu, đừng nói như người say rượu,” điểm một nụ cười theo kiểu nhân viên bán hàng qua điện thoại và trả lời.
“Chào, em yêu!”
Emma có thể nghe thấy tiếng Sylvie qua điện thoại. “Anh đang ở đâu đấy?”
“Anh bị lạc.”
“Bị lạc? Sao anh có thể bị lạc cơ chứ?”
“À, anh đang ở trong mê cung, vì thế…”
“Mê cung? Anh làm gì trong đó?”
“À, … em biết đó, … chỉ là đi dạo. Bọn anh nghĩ trò này thú vị ấy mà.”
“À, miễn là anh thấy vui, Dex à. Em đang phải ở đây để nghe một người già nào đó nói về New Zealand…”
“Anh biết, và anh đã cố tìm cách thoát khỏi đây, chỉ là, à em biết đó… nó giống như mê cung trong này!” Anh cười khúc khích, nhưng có một khoảng im lặng. “Này? Em còn ở đó không? Có nghe anh nói không đấy?”
“Dexter, anh đang ở với ai à?” Sylvie hạ giọng.
Anh liếc nhìn Emma, lúc này đang vờ chăm chú xem hình siêu âm. Anh suy nghĩ một lát, sau đó xoay lưng về phía cô và nói dối. “Thật ra có một đám người trong này. Bọn anh sẽ cố thêm mười lăm phút nữa, sau đó sẽ đào hầm, và nếu không được nữa thì sẽ làm thịt một người nào đó.”
“Ơn Chúa, Callum đây rồi. Em sẽ nói chuyện với Callum. Anh nhanh lên nhé?”
“Được, anh đang trên đường tới đây. Chào em yêu!” Anh tắt máy. “Giọng mình nghe có vẻ say rượu không?”
“Không hề.”
“Chúng ta phải ra khỏi đây ngay.”
“Mình sao cũng được.” Cô nhìn cả hai hướng, trong lòng tràn ngập một nỗi tuyệt vọng. “Đúng ra chúng ta nên để lại vụn bánh mì làm dấu.” Như thể đáp lại, có một tiếng rền, tiếng lách cách và những bóng đèn đã thắp sáng mê cung đang lần lượt tắt đi từng cái một, nhấn chìm họ vào bóng tối.”
“Thật là có ích,” Dexter nói. Họ đứng yên một lúc để mắt quen dần với bóng tối. Ban nhạc đang chơi bài “It’s Raining Men,” và họ chăm chú lắng nghe âm thanh nghẹt nghẹt đó như thể nó có thể cho họ biết được vị trí của mình lúc này.
“Chúng ta nên trở lại trước khi trời bắt đầu mưa,” Emma nói.
“Ý kiến hay.”
“Có một bí quyết, phải không?” Emma nói. “Theo mình nhớ thì cậu hãy đặt tay trái lên tường, và miễn sao cậu không thả xuống thì thể nào cuối cùng chúng ta cũng thoát ra được.”
“Vậy thì làm như thế đi!” Anh rót sâm banh vào hai chiếc ly rồi đặt chai không xuống bãi cỏ. Emma tháo giầy cao gót, đặt các ngón tay lên hàng rào, ban đầu vẻ sôi nổi, họ bắt đầu đi dọc theo hàng rào lá cây.
“Vậy cậu sẽ đến chứ? Tiệc cưới của mình ấy.”
“Dĩ nhiên, mình sẽ đến. Nhưng mình không hứa là sẽ không làm hỏng buổi lễ đâu nhé.”
“Đó đúng ra phải là mình chứ!” Cả hai mỉm cười tỏng bóng tối và đi thêm một đoạn nữa.
“Thật ra mình muốn nhờ cậu một việc.”
“Đừng, làm ơn đừng bảo mình làm phù rể, Dex nhé.”
“Không phải điều đó, chỉ là mình đang cố viết một bài phát biểu, và mình tự hỏi cậu có thể giúp mình một tay không?”
“Không!” Emma cười lớn.
“Vì sao?”
“Mình chỉ nghĩ là nó sẽ không chứa đựng cảm xúc nếu mình viết ra. Hãy viết những gì cậu thật sự đang cảm nhận.”
“À, mình không biết liệu đó có phải là ý kiến hay không. ‘Tôi muốn cảm ơn những người phục vụ, và nhân thể đây cũng muốn nói rằng tôi đang cảm thấy run sợ,” Cậu liếc nhìn vào bóng tối. “Cậu có chắc là cách này hiệu quả không? Cảm giác như chúng ta đang tiến sâu vào sâu hơn nữa ấy.”
“Cứ tin mình đi.”
“Dù sao thì mình cũng không muốn cậu viết hết tất cả, chỉ là làm cho nó hay lên thôi...”
“Xin lỗi, cậu phải tự làm việc đó.” Họ dừng lại ngay ngã ba.
“Rõ ràng chúng ta đã đi qua đây rồi.”
“Hãy tin mình. Cứ đi tiếp đi.”
Họ bước đi trong im lặng. Gần đó, ban nhạc đã chuyển sang bài “1999” của Prince để cổ vũ khách mời. “Lần đầu khi nghe bài hát này,” Emma nói, “mình nghĩ nó là một câu chuyện viễn tưởng. 1999. Xe bay lượn trên không, thức ăn hình viên thuốc và kỳ nghỉ trên cung trăng. Giờ thì nó đã xuất hiện, còn mình thì vẫn lái chiếc Panda Fiat chết tiệt. Chẳng có gì thay đổi sất.”
“Chỉ trừ việc mình hiện là người đàn ông của gia đình.”
“Một người đàn ông có gia đình. Lạy Chúa, cậu không sợ sao?”
“Thỉnh thoảng. Nhưng rồi cậu nhìn vào một tên ngốc đang tìm cách nuôi dạy con cái. Mình luôn tự nhủ là nếu Mify Buchanan còn có thể làm được thì việc đó khó đến mức nào chứ?”
“Cậu biết là cậu không thể đưa bọn trẻ đến quán rượu. Việc đó sẽ rất buồn cười.”
“Được thôi. Mình sẽ học cách ở nhà.”
“Nhưng cậu hạnh phúc chứ?”
“Gì cơ? Mình nghĩ là mình hạnh phúc. Còn cậu?”
“Hạnh phúc hơn. Hạnh phúc nhất.”
“Hạnh phúc nhất. Đúng, hạnh phúc nhất không phải là điều gì quá tệ.”
“Đó là điều tốt đẹp nhất mà chúng ta có thể hy vọng.” Những ngón tay trái của cô lướt qua khuôn mặt của một bức tượng trông quen quen, và lúc này, Emma biết chính xác họ đang ở đâu. Rẽ phải và sau đó rẽ trái sẽ đưa họ trở lại vườn hoa hồng, trở lại với buổi tiệc, trở lại với vị hôn thê của Dexter, trở lại với bạn bè, và sẽ chẳng còn thời gian để trò chuyện nữa. Cô bỗng cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc, vì thế cô dừng bước, xoay người lại nắm cả hai tay Dexter trong tay mình.
“Mình có thể nói vài điều được không? Trước khi chúng ta trở lại với bữa tiệc?”
“Cậu nói đi.”
“Mình hơi say.”
“Mình cũng thế. Không sao cả.”
“Chỉ là… mình đã nhớ cậu, cậu biết đó.”
“Mình cũng nhớ cậu.”
“Nhưng rất, rất nhiều, Dexter. Có rất nhiều điều mình muốn nói với cậu, mà cậu thì không có ở đó…”
“Mình cũng thế.”
“Và mình cảm thấy hơi tội lỗi, kiểu như chạy trốn.”
“Vậy sao? Mình không đổ lỗi cho cậu. Có những thời điểm mình hơi… đáng ghét.”
“Còn hơn cả đáng ghét, cậu thật kinh khủng…”
“Mình biết.”
“Ích kỷ, tự cao tự đại và thật sự là tẻ nhạt…”
“Đúng, cậu đã nói điều đó…”
“Nhưng dù thế thì mình cũng nên cố gắng hơn nữa, những điều về mẹ cậu và mọi thứ khác…”
“Dù sao thì đó không phải là cái cớ.”
“À, không, nhưng nó hẳn đã là một đòn đau đối với cậu.”
“Mình vẫn còn giữ lá thư cậu viết. Đó là một lá thư rất có ý nghĩa. Mình rất trân trọng nó.”
“Nhưng đúng ra mình nên cố gắng hơn để giữ liên lạc. Chẳng phải là chúng ta nên ở cạnh bạn bè sao? Cùng san sẻ khó khăn.”
“Mình không đổ lỗi cho cậu…”
“Nhưng dù thế.” Bối rối, cô thấy nước mắt đã ầng ậc trong khóe mắt.
“Này, này. Có chuyện gì thế Em?’
“Mình xin lỗi, chắc là do uống quá nhiều đấy…”
“Lại đây nào.” Anh choàng hai cánh tay quanh người cô, mặt tựa vào tấm cổ trần của cô, thơm mùi dầu gội và mềm mại như lụa, còn cô vùi mặt vào cổ anh, hít lấy mùi nước cạo râu, mùi mồ hôi lẫn mùi rượu, mùi của bộ quần áo anh đang mặc, và họ cứ đứng như thế một lúc cho đến khi cô lấy lại hơi thở rồi nói.
“Điều mình muốn nói với cậu là… Đó là khi mình không gặp cậu, mình đã nghĩ về cậu mỗi ngày, ý mình là mỗi ngày theo cách này hay cách khác…”
“Mình cũng thế…”
“… thậm chí nếu ý nghĩ đó chỉ là ‘Mình ước gì Dexter có thể nhìn thấy điều này’ hay ‘Dexter giờ đang ở đâu?’ hay ‘Chúa ơi, tên Dexter đó, thật là một tên ngốc’, cậu ý mình muốn nói là gì rồi đấy, và việc gặp cậu hôm nay, mình nghĩ mình đã giành lại cậu - người bạn tốt nhất của mình. Và giờ thì, tất cả những điều này, đám cưới, đứa bé… mình mừng cho cậu, Dex à. Nhưng cảm giác như mình lại đánh mất cậu lần nữa.”
“Đánh mất mình ư… Sao lại thế chứ?”
“Cậu biết điều gì sẽ xảy ra rồi mà, cậu có gia đình, trách nhiệm, cậu sẽ mất liên lạc với mọi người…”
“Không nhất thiết phải thế…”
“Không, đúng là thế đấy, chuyện này thường tình mà, mình biết. Cậu sẽ có những mối ưu tiên khác, và tất cả những người bạn mới, những cặp vợ chồng trẻ mà cậu sẽ gặp tại lớp học dành cho bà mẹ trước khi sinh, hoặc cậu sẽ quá mệt mỏi vì đã thức cả đêm…”
“Thật ra, bọn mình sẽ sinh một đứa không gây quá nhiều rắc rối. Để nó trong một căn phòng. Với một thiết bị khui đồ hộp, một chiếc bếp ga nhỏ.” Anh có thể cảm nhận được cô đang cười sằng sặc trước ngực mình, và trong giây phút đó, anh nghĩ rằng chẳng có gì tốt hơn việc khiến cho Emma Morley cười. “Sẽ không như thế đâu, mình hứa đấy.”
“Thật không?”
“Nhất định rồi.”
Cô thu người lại để nhìn mặt anh. “Cậu thề chứ? Không biến mất nữa?”
“Mình sẽ không biến mất nếu cậu không làm thế.”
Lúc này môi họ đã chạm vào nhau, miệng mím chặt, mắt họ mở ra, cả hai đều bất động. Thời gian như ngừng lại, một kiểu bối rối thú vị.
“Mấy giờ rồi?” Emma hỏi, xoay mặt đi trong sợ hãi.
Dexter kéo tay áo lên và nhìn vào đồng hồ. “Sắp nửa đêm rồi.”
“À! Chúng ta nên đi thôi.”
Họ bước đi trong im lặng, không biết chính xác điều gì đã xảy ra và điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Hai lần rẽ đã đưa họ trở lại lối ra của mê cung, và trở lại với bữa tiệc. Emma chuẩn bị mở cánh cửa sồi thì cậu nắm lấy tay cô.
“Em à?”
“Sao thế Dex?”
Anh muốn nắm lấy tay cô và bước trở lại vào mê cung. Anh sẽ tắt điện thoại và họ sẽ ở đó cho đến khi bữa tiệc kết thúc, để mình bị lạc trong đó và nói về tất cả những gì đã xảy ra.
“Lại là bạn nhé?” cuối cùng anh nói.
“Lại là bạn.” Cô thả tay anh ra. “Giờ thì hãy đi tìm vợ sắp cưới của cậu đi. Mình muốn chúc mừng cô ấy.”