Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 30
B
ữa tối với bốn món chính ngon tuyệt, mỗi món được đưa ra vào một khoảng giữa hai hiệp trả lời câu hỏi. Phòng tiệc lộng lẫy với tường ốp gương, trang trí sang trọng cùng hàng trăm quả bóng bay màu vàng và màu trắng được cột lại, nhìn ở góc độ nào cũng thấy đẹp. Chú ý vào những điều tốt đẹp và tự nhắc mình rằng cô sẽ không bao giờ phải tham gia vào một sự kiện siêu cạnh tranh thế này nữa, Lola tán gẫu với Elly và Sally rồi bắt đầu thưởng thức buổi tối đó. Thế này chung quy là khác xa những chầu bia ấm áp và nổ màng nhĩ ở White Hart.
Đến đầu hiệp thứ năm và cũng hiệp cuối, họ cùng vị trí dẫn đầu với Deadly Dunns, một đội từ công ty tư vấn quản trị khác. Tính cạnh tranh càng gay gắt; mặt ngoài có cười nói nhưng sâu thẳm bên trong thì danh tiếng đang bị đe dọa.
Sally đưa họ tăng tốc khi cô chỉ ra vị trí của đảo Lagerhans[2], nơi mà bản thân Lola nghĩ không thể ở lá lách mà phải ở đâu đó ngoài khơi Scotland, lân cận Barra, Eriskay với Skye.
Các câu hỏi lại tiếp tục được đưa ra và điểm số của bàn họ tiếp tục tăng. Bob biết một thứ gì đó kì quặc, ít người biết đến về nhà soạn nhạc Dmitri Shostakovich và nhận được một tràng pháo tay. Nhà Ai Cập học Jerry thì tự hào vì trả lời đúng một câu hỏi về tekenu. Elly có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đoán đúng là David Hockney đã học ở trường Bradford Grammar.
Lola bắt đầu băn khoăn liệu cô có thực sự là người kém thông minh nhất trong cả căn phòng này không. Kể cả những người trông chẳng thông minh tẹo gì cũng trả lời được rồi trong khi cô vẫn đang vật lộn chờ lần đầu tiên.
Isabel thốt ra một tiếng hét sung sướng rồi làm Doug ngạt thở bởi những nụ hôn khi anh trả lời đúng về việc David Campese là người đã ghi nhiều bàn ba điểm nhất trong trận đấu rugby thể nghiệm.
Lola lấy thêm rượu cho mình. Một câu hỏi về sách, đó là tất cả những gì cô muốn, một câu hỏi không ai biết câu trả lời. Và khi cô trả lời đúng, mọi người sẽ vỗ tay cuồng nhiệt và Dougie sẽ tặng cho cô những nụ cười khiến trái tim tan chảy…
Cuối cùng cũng đến câu hỏi áp chót. Bàn của Doug và Deadly Dunns vẫn ngang tài ngang sức. Chỉ là một trò chơi thôi mà, Lola tự nhủ, chỉ là một trò chơi thôi mà. Nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy phát ốm, cảm giác nó còn hơn cả một trò chơi.
“Vâng, đây rồi,” người dẫn chương trình nói. “Jame Loveless, George Loveless, John Standfield, Thomas Standfield, James Brine và James Hammet là tên của…”
Lola, đang bận tu rượu, đông cứng lại giữa lúc đang ực. Cô biết bọn họ là ai. Quỷ tha ma bắt, cô thực sự biết câu trả lời!
Mọi người hình như không có ý niệm nào. Sally thì thào: “Chúng là khỉ Nam Cực à?”
“Những chiến sĩ đã thắng Việt Cộng?” Bob đoán.
Lịch sử là chuyên ngành của Tony. Anh ta lắc đầu, nhìn lại những người khác tìm kiếm sự khai sáng.
“Họ có phải cầu thủ bóng đá không?” Nhà Ai Cập học Jerry đánh bạo nói.
Tony nhìn Isabel, rồi nhìn Doug, trước khi nhìn lướt về phía Lola. Nhanh chóng nuốt ngụm rượu và để không ai bên bàn kia nghe lén được, cô làm khẩu hình câu trả lời với anh ta.
Tony chau mày và diễn khẩu hình đáp lại: “Cái gì?”
Râm ran vui sướng, Lola khẩu hình câu trả lời lại lần nữa, lần này chậm hơn. “Các liệt sĩ ở Tolpuddle.”
Tony ngoảnh đi như thể không nhìn thấy cô. Anh ta với cái bảng trả lời, nguệch ngoạc lên đó mấy chữ rồi ngả sang chỗ Isabel, thì thầm vào tai cô ta.
Lola há hốc nhìn anh ta khi cô ta kêu lên: “Ôi Tony, anh thật xuất sắc.”
“Xin mời mọi người giơ thẻ của mình,” người dẫn chương trình yêu cầu. “Và câu trả lời đúng…là…các liệt sĩ ở Tolpuddle.”
“Yeahhhhhhh! Mọi người trong bàn kêu lên thật to. Bob và Jerry vỗ lưng Tony còn Lola thì đợi anh ta công bố rằng, thật ra, cô, Lola, mới là người biết câu trả lời.
Nhưng hắn ta không làm thế. Hắn chỉ ngồi đó với vẻ tự mãn, nhận những lời chúc tụng. Lola sửng sốt nhìn quanh; không ai trong bọn họ thấy điều gì xảy ra sao? Kể cả Doug cũng không sao?
“Chết tiệt, Deadly Dunns cũng trả lời đúng,” Doug nói. “Chúng ta vẫn ngang bằng. Gần kết thúc rồi.”
Gã Tony khốn nạn, đồ lừa đảo! Lola còn đang mải bực tức và nhìn trân trối vào hắn nên cô hầu như không nghe câu hỏi cuối cùng.
“…nhà văn nổi tiếng mất năm 1880. Bút danh của bà là George Elliot. Nhưng tên thật của bà là gì?”
Đây rồi. Lola ngồi thẳng dậy như thể vừa bị sốc điện. Ha, và đó là một câu hỏi mẹo! Mọi người sẽ nghĩ rằng câu trả lời là Mary Ann Evans. Quan trọng hơn là, Dealy Dunns sẽ nghĩ thế. Nhưng gợi ý có ngay trong cái cách mà họ đưa ra câu hỏi, bảy tháng trước khi chết ở tuổi sáu mươi mốt, Mary Ann Evans đã kết hôn với một “phi công trẻ” tên là John Cross. Vì thế câu hỏi, thực ra là tên thật của bà ấy lúc chết là gì…
“Sao?” Bob nói. “Cô biết không?”
“Tất nhiên là tôi biết.” Lola ra hiệu đưa cái bảng trả lời và cái bút. Cô hớn hở viết Mary Ann Cross. Phải rồi, có phải có một tia nể phục trong mắt Doug? Hơi muộn đấy! Cô sẽ giúp đội anh giành chiến thắng trong cuộc thi này!
“Xin mời quý vị giơ bảng.”
Run lên vì vui sướng, Lola giơ bảng trên đầu.
“Ưm.” Doug nhìn bảng của các đội khác.
Ôi Dougie, hãy tin ở em, em sẽ làm anh thất vọng sao?
“Và, câu trả lời…đúng…là…” Người dẫn chương trình kéo dài ra kiểu X factor: “….Mary…Ann…Evans!”
“Chết tiệt!” Bob lầm bầm.
“Không,” Lola vô thức buột miệng, đầu đau nhói vì sốc. Cô lắc đầu hoài nghi rồi nói: “Sai rồi!”
Giọng Jerry cay đắng: “Cô sai rồi.”
“YEAHHHHHHHHH!” Đội Deadly Dunns hò reo điên cuồng khi nhận ra mình đã thắng.
“Nhưng tôi không sai. Mary Ann Evans cưới một người đàn ông tên là John Cross..bà ấy đã…” Những từ đó chết đứng trong họng Lola khi cô nhận ra điều đó không còn ý nghĩa gì nữa; trò chơi đã kết thúc và cô đã thua – mỉa mai của mỉa mai – khi cố tỏ ra quá thông minh.
Phụt, cái nút chai rượu vang bay ra khỏi chai rượu vang lắc mừng chiến thắng của Deadly Dunns. Mọi người trong phòng vỗ tay mừng họ. Họ nhổm dậy cúi chào trước khi hát ầm ĩ đoạn điệp khúc “We Are the Champions.”
Bob lắc đầu phẫn nộ.
Tony nói: “Họ sẽ không bao giờ cho chúng ta quên điều này.”
Lola đang cần dùng nhà vệ sinh gấp. Nếu giờ cô rời bàn, tất cả bọn họ sẽ nói cô rác rưởi ra sao. Ai chà, ai thèm quan tâm? Nếu cô không rời bàn ngay bây giờ thì cô thực sự sẽ tạo ra điều gì đó cho họ nói mất.
Nhà vệ sinh nữ khá mát mẻ, một nơi ẩn náu bằng cẩm thạch màu ngà êm đềm tránh xa đám đông ồn ào ngoài phòng tiệc. Dặm lại phấn trang điểm và tận hưởng năm phút bình yên, tĩnh lặng, Lola vừa xóa son đi thì cánh cửa mở tung ra rồi Doug nói: “Cô đây rồi.” cái nhìn không-bỏ-lỡ-thứ gì của anh đưa lại gần khuôn mặt cô. “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Nghe tiếng xả nước đằng sau mình, Lola nói: “Anh đâu được phép ngoài đây.”
“Vậy ra ngoài đi.” Anh giữ cửa mở rồi kéo Lola ngang qua mặt mình. Ở ngoài hành lanh, anh nói: “Tôi nghĩ là cô buồn.”
“Ý anh là khóc á?” Lola vui mừng vì lòng trắng mắt cô vẫn trắng và trong. “Em sẽ không làm bạn anh đắc ý đâu. Và em không buồn, em chỉ thấy có lỗi vì đã làm anh thất vọng thôi.”
Doug lắc đầu. “Ôi, có sao đâu. Chỉ vui một chút thôi mà. Tôi không nghĩ Tony nghiêm trọng hóa mọi chuyện như thế. Họ cũng đâu phải bạn tôi,” anh nói thêm. “Tony làm cho tôi. Jerry và Bob là bạn anh ta. Tony là người đã thuyết phục tôi rằng việc tới đây tối nay sẽ là một hình thức PR tốt. Anh ta hơi ngớ ngẩn. Chà, khá ngớ ngẩn. Tony thường trả lời các câu đố một cách rất nghiêm túc.”
“Anh ta là một tên lừa đảo ngớ ngẩn,” Lola nói; chẳng ra sao cả, cô không thể không nói với anh. “Em đã nói với anh ta đáp án về các liệt sĩ ở Tolpuddle. Em đã làm thế,” cô quả quyết khi nhìn Doug có vẻ ngạc nhiên. “Chính là em! Chỉ là anh ta không chịu thừa nhận mà thôi.
“Được rồi. À, tôi mừng vì cô không sao. Và tôi xin lỗi vì Tony.”
Cảm động vì vẻ quan tâm của anh – đó hẳn là một dấu hiệu khích lệ, chắc chắn thế – Lola mỉm cười nói: “Cảm ơn anh. Đó đâu phải lỗi của anh.”
Doug lưỡng lự. “Tôi định hỏi cô, chuyện với bố cô thế nào rồi?”
Yeah, thêm một dấu hiệu khích lệ nữa! “Khá ổn. Em đang cố gán ghép bố với mẹ nhưng mẹ vẫn cự lại. Dù sao em cũng sẽ không bỏ cuộc. Khi anh biết hai người nào đó là dành cho nhau, nếu một trong hai người có thể tha thứ cho người kia về một sai lầm ngớ ngẩn nào đó mà họ đã phạm phải hàng bao nhiêu năm trước thì anh cần kiên trì. Nếu không sẽ thật là một sự phí phạm khủng khiếp,” Lola hồn nhiên nói. “Anh có nghĩ thế không?”
Dougie nhìn cô kiểu cô biết quá rõ. “Có lẽ mẹ cô thực sự không thích.”
“A, nhưng đó mới là vấn đề. Em nghĩ là từ đáy lòng mẹ em vẫn còn.” Lola nhìn anh, khao khát được chạm vào mặt anh. “Anh còn nhớ ngày cuối tuần bọn mình đến Brighton và anh chụp rất nhiều ảnh em trên bãi biển không?”
Doug ngừng lại, rõ ràng đang phân vân xem việc nói không có tác dụng gì không. Anh nhún vai. “Mang máng.”
Mang máng, được. Điều này có nghĩ là anh chắc chắn đang nói dối. Anh mười tám, cô mười bảy và họ đã làm tình trên một cái nệm phồng trên bãi biển. Làm sao một người đàn ông máu đỏ nào có thể quên một kì nghỉ cuối tuần như thế?
“Em muốn xem lại đám ảnh đó.”
Miệng anh co rúm lại. “Cô không bỏ cuộc đúng không?”
Lola cười, cô nhận ra rằng anh sẽ không nói với cô rằng anh còn giữ chúng hay không. Đó là vấn đề khi cố tỏ ra thông minh hơn một người thông minh hơn bạn. Mặt khác, nhắc anh về sự tồn tại của những bức anh có lẽ sẽ thúc đẩy anh tim lại chúng và hình ảnh cô nhảy vui vẻ trên biển trong bộ bikini hồng sẽ gợi anh nhớ lại họ đã hạnh phúc thế nào và họ sẽ có thể hạnh phúc trở lại ra sao.
“Chà,” Dougie hắng giọng. “Tôi cho là chúng ta___”
“Vâng, tốt hơn là nên quay lại.” Cô chen vào, trước khi anh kịp nói. “Không mọi người lại thắc mắc chúng ta đi đâu. Chỉ có một điều này thôi.” Tim cô đập nhanh hơn, Lola đặt một bàn tay lên cánh tay anh. “Vì hôm nay là Giao thừa và sau này em có thể sẽ không còn cơ hội nữa, em có thể chúc anh…” tiến lại gần anh “…chúc mừng…” trượt cánh tay còn lại lên cổ anh “…năm…” nhắm hờ mắt lại và hơi mở miệng ra…
“mới,”Doug nói, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô trước khi lùi ra.
Chết tiệt, lại thất bại rồi. Quá gần mà lại quá xa. Anh là người đàn ông quá biết cách tự kiểm soát.
Nghề với chả nghiệp. Anh đang làm gì ở đây thế này, để cái đầu lạnh cứng lại bên ngoài một câu lạc bộ, lắng nghe mọi người trong đó đếm ngược tới nửa đêm sao?
Bên cạnh Gabe, Jez thì thào: “Này anh bạn, chúc mừng năm mới.”
“Ừ, cậu cũng thế nhé.” Gabe luồn sâu hơn vào cái áo lông cừu, hơi thở của anh như đông cứng trước mặt, tay anh cóng tới mức hầu như không cầm nổi máy ảnh nữa.
“Nửa đêm rồi đấy. Họ đang ở trong đó phát cuồng lên.” Run rẩy, Jez lắc đầu. “Muốn một cốc trà trong quán café bên đường không?”
Gabe gật đầu; đây chính là thời điểm thích hợp nhất để uống một tách trà.
Mười phút sau họ quay trở lại câu lạc bộ.
“Quỷ tha ma bắt,” một phóng viên khác kêu lên, “các anh lỡ rồi! Cái gã EastEnder vừa mới đi ra; tất cả những gì hắn ta mang là đôi bốt cao bồi.”
“Anh đùa à!” Jez tái mặt.
“Trần như nhộng ấy, tôi thề có Chúa. Và anh ta còn trồng chuối nữa cơ. Không phải là cảnh gì đẹp mắt cho lắm.” Anh ta cười khùng khục rồi cho họ xem ảnh trong máy của mình. “Việc của tôi tối nay thế là xong. Các anh chọn nhầm thời điểm để đi rồi, anh bạn. Đón nhìn mấy kiểu ảnh này trên News of the World nhé.” Anh ta mỉm cười sung sướng rời đi.
Jez nói đầy tâm trạng: “Tôi thực sự chán ghét cái công việc khốn kiếp này.”
“Tôi cũng thế.” Nhưng điều đáng bực mình là nó cũng có mặt gây nghiện. Việc cân bằng giữa cái lạnh và sự nhàm chán với việc đi loanh quanh liên tục chính là biết rằng sắp chộp được bức ảnh đáng giá tiếp theo. Cũng giống câu cá mập vậy: một phút trước bạn còn đang chán nản, phút sau lại làm việc hết mình vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra bất cứ chuyện gì…giống như chiếc limo dài đang đang từ cuối đường tiến về phía họ, giảm tốc độ. Cầm sẵn máy ảnh trên tay, Gabe trải nghiệm cảm giác quen thuộc khi dòng adrelanin chảy dồn dập lúc cảnh cửa đen mờ trượt xuống. Anh di chuyển tới gần chỗ Jez. Bởi đó có thể là bất cứ ai – Jack Nicholson ăn mặc như nữ tu, Mick Jagger với Lily Allen, Simon Cowel với__
“Cái quái gì thế?”Jez hét lên khi có tới sáu cái súng bazooka nhựa màu vàng bắn nước đá vào họ. Lắc đám tóc rủ xuống khỏi mắt, Gabe suýt làm rơi máy ảnh, anh thầm nguyền rủa nhìn theo chiếc limo lăn bánh. Những kẻ ngồi trong đó cười rú lên, sung sướng vì trò đùa của mình, và thậm chí chẳng ai biết chúng là ai.
“Chúc mừng năm mới, những kẻ bại trận,” một đứa trong bọn chúng hét vọng qua cửa kính.
Gabe ướt thấm cả tới da. Vậy là bốn tiếng dài miên man và anh không hề chụp được một kiểu ảnh ra hồn. Đây có lẽ là đêm Giao thừa tồi tệ nhất của đời anh.
Chú thích
[1] Trivial Pursuit: trò chơi kiểm tra các kiến thức thông thường của người chơi.
[2] đảo Lagerhans: vùng ở tuyến tụy chứa tuyến nội tiết