Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 29
K
hi đã bình tĩnh hơn đôi chút, cô quay trở lại phòng nghiên cứu. Atsuko chậm rãi nhâm nhi tách cà phê mới pha trong khi suy nghĩ mình phải làm gì tiếp theo, cố gắng giữ tỉnh táo hết mức có thể. Cô gọi điện cho bệnh viện, sắp xếp một phòng trống cho Himuro, nhờ họ tắm rửa và cho cậu ta ăn.
Atsuko cũng gọi sang phòng Viện trưởng, nhưng Shima Toratarou không nghe máy.
Shima thực sự không ở đó? Atsuko linh cảm có điều chẳng lành nên quyết định tự mình sang gặp ông. Cô vừa đứng dậy thì điện thoại lại reo.
“Chắc là người bên tòa soạn thôi, nhưng từ sáng đến giờ họ gọi mấy cuộc rồi”, nữ nhân viên trực điện thoại bối rối. Cuộc điện thoại ban nãy chắc cũng là cùng một người.
“Chị cứ từ chối như bình thường đi.”
“Nhưng họ nói việc quan trọng lắm, mới cả không phải họ muốn gặp chị để lấy tư liệu viết bài gì đâu. Họ bảo cứ nhắc cái tên Matsukane là chị đủ hiểu rồi.”
“À, tôi quen người này. Phiền chị nối máy giúp tôi nhé.”
Matsukane của tờ Tin tức Buổi sáng vồn vã nói, “Cô Chiba, tôi đang ở gần đây thôi, chúng ta gặp nhau nói chuyện một lát được không?”
“Có việc gì vậy? Giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở quán cafe Corcovado ngay trước cổng Viện Nghiên cứu. Chuyện này nói qua điện thoại không tiện, nhưng mà”, Matsukane vội vã nói thêm như sợ Atsuko cúp may. “Dạo này ở Viện có gì lạ không?”
“Lạ là thế nào mới được chứ?”, cô hỏi lại đầy cảnh giác.
Atsuko cảm giác bây giờ mình không thể tin tưởng ai hoàn toàn được, nhưng cũng biết như vậy là không hề khôn ngoan. Cô có thể biến đồng minh thành kẻ thù trong tích tắc.
“Nếu không có gì xảy ra thì tốt quá, nhưng mà, ý tôi là, tôi muốn nói chuyện về anh Osanai bạn tôi, mà không, bọn tôi chỉ tình cờ học cùng lớp thôi”, Matsukane im lặng một lát, nghĩ rằng Atsuko có thể tự mình suy luận ra được điều anh ta muốn nói.
“Vậy người đã rò rỉ thông tin cho anh đợt trước là anh Osanai phải không?”
“Đúng thế.”
Quả nhiên chính Osanai là kẻ đã nói cho Matsukane biết về danh tính thực sự của Paprika và chuyện Tsumura bị phơi nhiễm tâm thần phân liệt.
“Anh ta lại tiết lộ cho anh điều gì đó, anh lo cho tôi nên mới gọi đúng không?”, Osanai ắt hẳn cho rằng Matsukane là một người đồng minh đáng tin cậy, vì hắn đã tuồn nhiêu thông tin cho anh ta đến nhường kia, thậm chí còn rò rỉ cả kế hoạch của mình ra nữa.
“Điện thoại này có an toàn không?”
“Không đâu”, Atsuko không thể biết được liệu nhân viên trực điện thoại có đang nghe lén hay không. “Đây là đường dây trực tiếp.”
“Viện Nghiên cứu cấm người ngoài nên tôi không vào được. Cô ra ngoài nói chuyện được không?”
“Y tá trong Viện hay tới quán cafe đó lắm, nên tôi nghĩ không gặp ở đấy thì tốt hơn. Ba mươi phút nữa anh tới bãi đỗ xe nhé, chỗ chúng ta gặp nhau lần trước ấy. Tôi lái xe đến đó rồi mình nói chuyện.”
“Được rồi.”
Atsuko đặt ống nghe xuống và đứng lên ngay lập tức. Cuộc điện thoại của Matsukane làm cô lo lắng cho Shima Toratarou vô cùng tận. Cô nghĩ tới hành động kỳ lạ của Shima trong phòng nhân viên hôm trước. Nếu điều kỳ lạ mà Matsukane nói tới không ám chỉ Shima thì tốt quá, cô thầm hy vọng và rảo bước tới văn phòng Viện trưởng.
Cửa phòng Shima vẫn hé mở như mọi khi. Không được rồi, Atsuko thở dài. Dạo này cô còn thấy nhân viên thậm chí còn không gõ cửa, cứ thế tự do vào phòng. Mọi người đều quý Shima vì ông dễ tính, nhưng cũng có kẻ lợi dụng ông vì chính lý do đó.
Cô gõ cửa và bước vào phòng. Không có ai cả. Nếu là người khác, chắc đã quay gót bước ra ngoài luôn, nhưng không phải Atsuko. Cô đóng cửa cài chốt cẩn thận rồi đi thẳng tới phòng ngủ riêng của Shima.
Nỗi sợ hãi của Atsuko đã trở thành hiện thực. Viện trưởng mặc độc một chiếc quần lót, ngồi im lìm trên giường như Tokita đêm qua, mắt nhìn về phía xa xăm, cánh tay phải giơ chéo. Atsuko gọi ông nhưng không có phản ứng gì.
Nhìn tư thế của Shima, Atsuko đoán thủ phạm đã truyền vào tiềm thức Shima những hình ảnh đã làm Tsumura loạn trí. Nhưng cô cũng nhẹ nhõm phần nào, vì nếu vậy thì Shima cũng chỉ mắc chứng hoang tưởng nhẹ như Tsumura thôi. Cô tìm DC Mini trên đầu Shima nhưng không thấy. Cũng như với Tokita, kẻ thủ ác đã tháo DC Mini ra sau khi xong việc. Dù sao việc điều trị cho Shima chưa vẫn đến nỗi vô vọng.
Những kẻ đó đã có thể phá hủy hoàn toàn nhân cách của Shima theo cách chúng đã làm với Himuro, nhưng việc chúng chầm chậm đẩy ông tới bờ vực của sự điên loạn là hoàn toàn có chủ đích. Chúng muốn dàn dựng sao cho việc Shima Toratarou hóa điên nhìn có vẻ tự nhiên và hợp lý hết mức có thể, bởi tính ông nhút nhát, không chịu nổi những áp lực từ hiềm khích nội bộ. Hành vi kỳ lạ của Shima trong phòng nhân viên hôm trước chính là để phục vụ mục đích này đây. Âm mưu của chúng tính đến thời điểm hiện tại đều thành công suôn sẻ đúng theo dự tính.
Không thể để Shima một mình trong phòng thế này được. Nếu thông tin đến Viện trưởng cũng hóa điên được lan truyền ra, chắc chắn cả Viện sẽ rơi vào khủng hoảng, những tranh cãi nội bộ cũng sẽ thành tâm điểm của dư luận. Atsuko ngẫm nghĩ một lát và quyết định đưa Shima về căn hộ của mình. Trước khi điều trị cho ông đàng hoàng, phải đưa Shima đi lánh nạn cái đã. Cuộc chiến đã bắt đầu. Một cuộc chiến tàn khốc ngang với tội ác giết người, trong đó hai bên làm mọi cách để phá hủy nhân cách và phẩm giá của đối phương. Cần phải suy nghĩ thấu đáo về đường đi nước bước của kẻ địch, nhưng trên hết phải đảm bảo sự an toàn của Shima Toratarou trước đã.
Cô dùng đường dây bên ngoài của văn phòng Viện trưởng, gọi cho tổng đài để xin số điện thoại của quán Corcovado. Atsuko quay số gọi quán cafe, lòng thầm hy vọng Matsukane vẫn còn ở đó. Nhân viên quán chuyển máy cho anh ta.
“Có chuyện không hay rồi, nhưng tôi không muốn bất kỳ ai trong Viện biết. Anh giúp tôi được không?”
“Tất nhiên rồi”, một câu trả lời khẳng khái đầy nghĩa khí, mang lòng tự tôn của một ký giả làm việc cho một tòa soạn có tiếng.
“Tôi muốn bí mật đưa Viện trưởng ra khỏi đây.”
“Đây là đường dây trực tiếp đúng không. Có chuyện gì thế?”
“Viện trưởng không ổn rồi.”
“Ôi”, Matsukane thảng thốt. “Chết tiệt, tôi liên lạc cho cô muộn quá. Thế bây giờ tôi phải làm gì đây?”
“Anh lái xe được không?”
“Được.”
“Xe tôi ở trong gara, anh biết rồi đúng không. Xe Marginal màu xanh rêu ấy, anh lái nó tới cổng giao hàng ở đằng sau Viện nhé?”
“Nhưng chìa khóa?”
“Tôi sẽ mang chìa tới gara. Tôi không biết chìa khóa phòng Viện trưởng ở đâu nên không khóa cửa từ bên ngoài được. Tôi không thể để Shima ở đây một mình lâu quá.”
“Mười phút nữa cô đến gara nhé, tôi sẽ ở đó đợi cô. Đưa chìa cho tôi rồi cô quay về phòng Viện trưởng. Ai cũng qua được cổng giao hàng đúng không?”
“Anh đi qua cửa phụ ấy. Sau đó vòng ra khu vườn phía sau Viện, cửa sổ phòng Viện trưởng đối diện vườn. Tôi sẽ vẫy tay ra hiệu cho anh. Chúng ta sẽ đưa Viện trưởng ra theo lối đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi sắp xếp mọi thứ với Matsukane, Atsuko lục ngăn kéo tìm chìa khóa phòng nhưng không thấy. Cô mở cửa sổ hướng ra vườn, xem xét tình hình cửa phụ vào khu chứa hàng cách đó chừng tám mét, rồi nhìn xuống bên dưới cửa sổ. Chiều cao từ khung cửa sổ đến mặt đất chỉ khoảng tầm hai mét. Atsuko lấy sẵn một chiếc ghế bình thường cho khách ngồi, hạ nó xuống dưới cửa sổ để lát nữa Matsukane có thể trèo lên.
Mười phút sau, cô cầm chìa khóa đi xuống bãi đỗ xe. Atsuko vội vã bước trên hành lang, những tưởng sẽ thấy bóng dáng Matsukane đợi phía bên kia cửa kính. Nhưng anh ta không ở đó. Atsuko linh tính có điều chẳng lành, dừng lại trước cửa và nhìn ra phía gara.
Osanai mới tới Viện, chuẩn bị xuống xe. Chắc Matsukane thấy hắn nên mới không vào đây được.