You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Chế Độ Rung
in lỗi, nhưng tôi đã đi nhanh hết sức rồi,” Øystein nói, lái chiếc xe taxi của anh ta xuống khỏi vỉa hè bên ngoài cửa hiệu Trái cây và Thuốc lá của Elmer.
“Mừng cậu trở về,” Harry nói, tự hỏi liệu chiếc xe buýt đang chạy tới từ bên phải có nhận ra rằng Øystein không có ý định dừng lại không.
“Chúng ta sẽ tới Slemdal phải không?” Øystein phớt lờ tiếng còi đầy tức giận của chiếc xe buýt.
“Bjørnetrakket. Cậu có biết là ở chỗ này cậu phải nhường đường không đấy?”
“Quyết định không nhường.”
Harry quay sang nhìn anh bạn. Anh chỉ thấy có hai con mắt đỏ ngầu sau hai cái kẽ hẹp. “Mệt hả?”
“Mất ngủ vì đi máy bay.”
“Ở đây và Ai Cập chỉ chênh lệch có một múi giờ thôi, Øystein.”
“Ít nhất là thế.”
Vì cả bộ giảm xóc lẫn lò xo ở chiếc ghế của anh không còn hoạt động được nữa, Harry cảm thấy từng viên sỏi xe nghiến qua và từng lúc lên hay xuống dốc trên suốt quãng đường trong lúc họ phóng ngoăn ngoắt qua những khúc quành trên đường tới nhà Albu, nhưng lúc này chuyện đó chẳng khiến anh bận tâm là mấy. Anh đã mượn điện thoại của Øystein, gọi tới khách sạn Quốc tế, phòng 316. Oleg nghe máy. Harry nghe thấy giọng thằng bé vui vui khi nó hỏi anh đang ở đâu.
“Trong ô tô. Mẹ cháu đâu?”
“Ra ngoài rồi ạ.”
“Chú cứ nghĩ tới mai mẹ cháu mới phải đến tòa án.”
“Tất cả các luật sư sẽ họp tại Kuznetski Most,” nó nói như người lớn. “Một tiếng nữa mẹ cháu sẽ về.”
“Nghe này, Oleg, cháu nhắn cho mẹ nhé. Bảo mẹ cháu đổi khách sạn đi. Đổi ngay nhé.”
“Tại sao ạ?”
“Vì… chú bảo thế. Chỉ bảo với mẹ thế thôi, được chứ? Chú sẽ gọi lại sau.”
“Được ạ.”
“Ngoan lắm. Chú phải đi đây.”
“Chú…”
“Gì thế?”
“Không có gì ạ.”
“OK. Đừng quên bảo với mẹ điều chú vừa nói nhé.”
Øystein hãm phanh và đỗ xe lên vỉa hè.
“Đợi ở đây.” Harry nói và nhảy ra. “Nếu hai mươi phút nữa mà tôi không ra thì gọi cho phòng tác chiến, số điện thoại tôi đã đưa cho cậu rồi đấy. Bảo với họ là…”
“Thanh tra Hole bên Đội Hình sự muốn cử một xe tuần tra với các sĩ quan cảnh sát có vũ trang tới đây ngay. Tôi biết rồi, Harry.”
“Tốt. Nếu cậu nghe thấy tiếng súng thì gọi điện ngay nhé.”
“Được rồi. Như trong phim nào ấy nhỉ?”
Harry ngước lên nhìn ngôi nhà. Không thấy tiếng sủa nào. Một chiếc xe BMW từ từ đi qua xe họ và đỗ lại ở phía dưới phố. Còn mọi thứ khác đều yên lặng.
“Hầu hết các phim,” Harry thở ra.
Øystein toét miệng cười. “Tuyệt.” Rồi một nếp nhăn lo âu xuất hiện ở giữa hai mắt anh ta. “Đúng là chuyện này tuyệt chứ? Không phải chỉ là mạo hiểm đến điên rồ đâu nhỉ?”
○○○
Vigdis Albu ra mở cửa. Cô ta mặc một cái áo sơ mi trắng mới là và váy ngắn, nhưng đôi mắt vẫn còn lơ mơ của cô ta thì có vẻ như vừa đi ra từ giường ngủ.
“Tôi đã gọi đến cơ quan chồng bà,” Harry nói. “Họ bảo tôi là hôm nay ông ấy ở nhà.”
“Có lẽ,” cô ta đáp. “Anh ta không sống ở đây nữa, ngài thanh tra. Anh chính là người đã lôi toàn bộ chuyện này lên cùng với… với…” Cô ta huơ tay như thể đang tìm từ thích hợp, nhưng với nụ cười đầy ác cảm, cô ta đành chấp nhận là không còn từ nào khác để diễn đạt: “… con điếm đó.”
“Tôi vào được chứ, bà Albu?”
Cô ta khom vai và rùng mình để biểu lộ nỗi ghê tởm. “Hãy gọi tôi là Vigdis hoặc bất cứ cái tên nào khác, nhưng không phải cái tên đó.”
“Cô Vigdis.” Harry cúi người. “Giờ thì tôi vào được rồi chứ?”
Cặp lông mày tỉa mỏng cau lại. Cô ta lưỡng lự. Rồi cô ta chìa một bàn tay ra. “Sao không?”
Harry nghĩ anh phát hiện ra mùi rượu gin thoảng qua, nhưng cũng có khi là mùi nước hoa của cô ta. Chẳng có gì trong căn nhà cho thấy điều bất thường - nó sạch sẽ, thơm tho và gọn gàng. Có những bông hoa tươi trong một chiếc lọ trên tủ buýp phê. Harry nhận thấy lớp vỏ bọc ghế xô pha trắng hơn một chút so với màu trắng nhạt mà anh ngồi lần trước. Nhạc cổ điển bật nhỏ đang phát ra từ những chiếc loa anh không nhìn thấy.
“Mahler phải không?” Harry hỏi.
“Những bản nhạc hay nhất,” Vigdis nói. “Arne chỉ mua tuyển tập thôi. Anh ta luôn nói mọi thứ nếu không phải tốt nhất thì chỉ là đồ bỏ.”
“Thật tốt là anh ta không đem những tuyển tập đó theo. Mà anh ta đang ở đâu vậy?”
“Trước hết, anh ta không sở hữu bất cứ thứ gì anh nhìn thấy ở đây. Và tôi không biết, mà cũng chẳng muốn biết anh ta đang ở đâu. Anh có thuốc lá không, thanh tra?”
Harry đưa bao thuốc cho cô ta và chăm chú nhìn cô ta lóng ngóng bật cái bật lửa bằng gỗ tếch và bạc loại để bàn. Anh cúi người qua bàn và chìa cái bật lửa dùng một lần của mình ra.
“Cảm ơn anh. Tôi đoán anh ta ra nước ngoài rồi. Một nơi nào đó ấm áp. Chứ không nóng nực, như tôi muốn, tôi e là vậy.”
“Ừm. Cô nói rằng ông ta không sở hữu bất cứ thứ gì ở đây nghĩa là sao?”
“Chính xác như tôi nói. Ngôi nhà, đồ đạc, xe ô tô - tất cả đều là của tôi.” Cô ta phả mạnh khói thuốc. “Cứ hỏi luật sư của tôi.”
“Tôi nghĩ là chồng cô có tiền để…”
“Đừng có gọi anh ta như thế!” Vigdis hình như đang cố hút hết số thuốc lá ra khỏi điếu thuốc. “Đúng, Arne có tiền. Anh ta có đủ tiền để mua ngôi nhà, đồ đạc, xe cộ, những bộ vest, căn nhà gỗ và trang sức mà anh ta đưa cho tôi không với lý do nào khác ngoài để trưng trổ trước mặt tất cả cái đám được gọi là bạn đó. Anh thấy đó, điều duy nhất có ý nghĩa với Arne là chuyện người khác sẽ đánh giá như thế nào về anh ta. Gia đình của anh ta, gia đình của tôi, đồng nghiệp, hàng xóm và bạn bè từ thời đại học.” Nỗi tức giận khiến cho giọng cô ta có âm sắc the thé chói tai như thể cô ta đang nói qua một cái loa vậy. “Ai cũng là khán giả trước cuộc sống tuyệt vời của Arne Albu. Họ phải vỗ tay khi mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Nếu Arne chịu dành cái sức lực để thu hút những tràng pháo tay đó mà điều hành công ty thì có lẽ Albu AS đã không tụt dốc như thế.”
“Theo Dagens Naeringsliv, công ty Albu AS làm ăn khá lắm cơ mà.”
“Albu AS là một công ty gia đình, không phải công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, thường xuyên phải công bố thông tin chi tiết về các tài khoản của họ. Arne làm cho nó trông có vẻ sinh lời bằng cách thanh lý tài sản của công ty.” Cô ta dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn. “Hai năm trước, công ty rơi vào một cơn khủng hoảng tiền mặt sâu sắc và vì chính Arne phải chịu trách nhiệm cho khoản nợ đó, anh ta đã sang tên ngôi nhà và tất cả các tài sản khác của chúng tôi cho tôi và lũ trẻ.”
“Nhưng những người mua lại trả một khoản tiền khá lớn. Báo chí viết là ba mươi triệu.”
Vigdis bật cười chua chát. “Vậy là anh tin vào cái câu chuyện về một doanh nhân thành đạt rút lui để dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, phải không? Arne rất giỏi PR, tôi phải công nhận là như vậy. Để tôi nói thế này nhé - Arne phải lựa chọn hoặc là bán công ty, hoặc là phá sản. Đương nhiên là anh ta chọn vế đầu.”
“Thế còn ba mươi triệu?”
“Arne có thể trở nên quyến rũ khi anh ta muốn. Và mọi người sẽ phải mê mẩn. Đó là lý do vì sao anh ta giỏi thương lượng, nhất là trong những tình huống nhiều sức ép. Nhờ vậy mà ngân hàng và nhà cung cấp mới để cho công ty này sống sót lâu tới vậy. Arne đã thương lượng được hai điều khoản trong hợp đồng với nhà cung cấp về cái mà lẽ ra là một thỏa ước từ bỏ vô điều kiện. Anh ta sẽ được phép giữ lại căn nhà gỗ, hiện vẫn đứng tên anh ta, và anh ta yêu cầu bên mua viết số tiền mua ba mươi triệu. Điều đó không có ý nghĩa nhiều lắm với họ vì họ có thể xóa toàn bộ số tiền đó bằng khoản nợ của Albu AS. Anh ta làm cho vụ phá sản trông như một vụ chuyển nhượng phi thường. Mà đó quả là một kỳ tích, phải không?”
Cô ta ngật đầu ra sau, cười. Harry nhìn thấy vết sẹo nhỏ dưới cằm do phẫu thuật căng da mặt.
“Thế còn Anna Bethsen?” anh hỏi.
“Ả điếm của anh ta ấy hả?” Cô ta bắt tréo đôi chân thanh mảnh, dùng một ngón tay gạt món tóc xòa xuống mặt và nhìn đăm đăm vào khoảng không với vẻ dửng dưng. “Cô ta chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Sai lầm lớn của anh ta là hăm hở muốn khoe khoang với đám bạn bè về ả nhân tình người Di gan chính cống. Không phải ai mà Arne xem là bạn cũng cảm thấy họ phải, nói thế nào nhỉ, trung thành với anh ta trong mọi chuyện. Nói tóm lại là chuyện đã tới tai tôi.”
“Và?”
“Tôi cho anh ta một cơ hội nữa. Vì lũ trẻ. Tôi là người biết lý lẽ.” Cô ta nhìn Harry qua hai mi mắt dày. “Nhưng anh ta không chịu nhận.”
“Có lẽ anh ta phát hiện ra rằng cô ấy không chỉ là một món đồ chơi chăng?”
Cô ta không trả lời, nhưng cặp môi đã mỏng càng trở nên mỏng hơn.
“Anh ta có phòng làm việc hay đại loại thế không?” Harry hỏi.
Vigdis Albu gật đầu.
Cô ta dẫn anh đi lên lầu. “Anh ta thường khóa trái cửa lại và ngồi ở đây suốt nửa buổi đêm.” Cô ta mở cánh cửa phòng áp mái, căn phòng nhìn ra các mái nhà hàng xóm.
“Làm việc à?”
“Lướt mạng. Anh ta nghiền kinh khủng. Bảo rằng anh ta xem xe, nhưng Chúa mới biết là anh ta làm gì.”
Harry đi tới chỗ cái bàn và kéo một ngăn kéo ra. “Bị lấy hết đồ rồi à?”
“Anh ta mang mọi thứ của anh ta ở đây đi rồi. Nhét vừa một cái túi ni lông.”
“Cả cái máy tính ư?”
“Là laptop.”
“Chiếc lap top mà anh ta kết nối với một điện thoại di động?”
Cô ta nhướng mày. “Tôi chẳng biết gì về chuyện đó cả.”
“Tôi chỉ thắc mắc thôi.”
“Anh còn muốn xem gì nữa không?”
Harry quay lại. Vigdis đang dựa vào khung cửa, một cánh tay vòng qua đầu, tay kia buông bên hông. Cái cảm giác ngờ ngợ chợt trào lên trong anh.
“Tôi muốn hỏi một câu cuối cùng, bà… cô Vigdis.”
“Ờ, anh đang vội à, thanh tra?”
“Đồng hồ ngoài xe taxi đang chạy. Câu hỏi đơn giản thôi. Cô có nghĩ là có thể anh ta đã giết Anna không?”
Cô ta chăm chú nhìn Harry, không có vẻ gì là vội, nhẹ nhàng đá gót giày vào bậu cửa. Harry chờ đợi.
“Anh có biết điều đầu tiên anh ta thốt ra khi tôi nói với anh ta về con điếm đó là gì không? Hứa với anh là em sẽ không nói với ai, Vigdis. Tôi không được nói với ai! Với Arne, ý niệm rằng người khác nghĩ là chúng tôi hạnh phúc quan trọng hơn quan hệ thực sự giữa chúng tôi. Câu trả lời của tôi, ngài thanh tra ạ, là tôi không biết anh ta có thể làm chuyện gì. Tôi không biết người đàn ông đó.”
Harry lôi một tấm danh thiếp từ túi áo trong ra. “Tôi muốn cô gọi cho tôi nếu anh ta liên lạc với cô hoặc nếu cô biết được anh ta đang ở đâu. Ngay lập tức.”
Vigdis nhìn danh thiếp của anh, cặp môi tô son hồng tủm tỉm cười. “Chỉ khi đó thôi sao, thanh tra?”
Harry không trả lời.
Trên cầu thang bên ngoài căn nhà, anh quay lại nhìn cô ta. “Cô có nói với ai không?”
“Rằng chồng tôi không chung thủy ư? Anh nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ cô là người thực tế.”
Cô ta cười rạng rỡ.
○○○
“Mười tám phút,” Øystein nói. “Chết tiệt, nhịp tim tôi bắt đầu tăng rồi đây này.”
“Cậu có gọi vào số di động cũ của tôi trong lúc tôi ở trong đó không đấy?”
“Đương nhiên. Nó cứ đổ chuông suốt.”
“Tôi chẳng nghe thấy gì cả. Nó không còn ở đây nữa.”
“Xin lỗi, nhưng cậu có biết gì về chế độ rung không vậy?”
“Gì cơ?”
Øystein giả vờ như đang lên cơn co giật. “Như thế này này. Chế độ rung. Điện thoại tắt tiếng.”
“Cái điện thoại của tôi có giá một krone và chỉ đổ chuông thôi. Hắn đã mang nó theo rồi, Øystein ạ. Có chuyện gì với cái xe BMW màu xanh ở dưới phố rồi?”
“Gì cơ?”
Harry thở dài. “Đi thôi.”
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù