If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Dennis Quyên
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ừa ra khỏi, anh liền nhìn thấy Giang Văn Khê đứng đờ đẫn ngoài phòng khách không biết đã bao lâu. Anh sải bước đến gần, nhìn cô nước mắt rưng rưng với vẻ hối lỗi, đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô, thở dài nói: “Đừng nghĩ lung tung, việc không như em nghĩ đâu”.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy em nghĩ lung tung, em xúc động không được à?”, cô cắn răng, tức giận quay người bỏ đi.
Lạc Thiên bước nhanh theo, nắm lấy tay cô, cuống lên: “Anh đưa em về”.
Cô không vùng ra, vì cô biết cho dù thua người, cũng tuyệt đối không thua thế, cho dù cô đau lòng buồn bã đến nhường nào, cũng tuyệt đối không thể khóc trước mặt anh, và ngay tại đây. Là bạn gái được mọi người công nhận của anh, cô vẫn phải nghe anh giải thích.
Anh ôm lấy cô, ra khỏi cửa.
Lần này Lạc Thiên không quên thắt dây an toàn cho cô, chiếc xe từ từ rời khỏi nơi anh ở.
“Cô ấy tên Tăng Tử Kiều, chắc em biết”, anh lái xe rất vững vàng, tay phải vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng của cô.
“Vâng, đến K.0 với anh nhiều lần, không muốn biết cũng khó, cô ấy là nhạc công chơi đàn dương cầm ở đó, thỉnh thoảng cũng hát”, cô trả lời, vẻ mặt dửng dưng.
Anh “ừ’ một tiếng rồi nói: “Anh và cô ấy đều là trẻ mồ côi ở một cô nhi viện của thành phố S”.
Cô quay sang, sững sờ nhìn anh: “Cô nhi viện?”. Cô biết cha mẹ Lạc Thiên đã qua đời, nhưng cô không tài nào nghĩ rằng anh lớn lên trong cô nhi viện.
“Đúng, cô nhi viện, Tử Kiều khi còn quấn tã, cũng chỉ mới hai, ba tháng, đã bị người ta vứt lại ở cửa cô nhi viện, mẹ viện trưởng tốt bụng đã bế cô ấy vào. Tử Kiêu rất xinh đẹp, con trai trong viện đều thích chơi với cô ấy. Rất lạ là, cô ấy lại thích theo sau anh, anh hỏi vì sao thì cô ấy trả lời là vì anh chưa bao giờ khen cô ấy xinh, thế nên cô ấy cứ theo cho đến khi anh khen cô ấy đẹp thì sẽ không đi theo nữa”, nói đến đó, anh không nhịn được cười.
Anh cũng không nhớ cuối cùng anh có khen Tăng Tử Kiều hay không, nhưng cô đã luôn theo anh như thế, đến khi rời khỏi cô nhi viện. Thậm chí sau đó về thăm anh, vẫn là như thế, điều khiến anh không hiểu là sao cô lại ghét Châu Mộng Kha, ghét vô cớ. Nhưng anh biết, Tử Kiều đối với anh không phải là yêu, chỉ xem anh như anh trai, bảo vệ anh như với người nhà. Toàn bộ tình yêu của cô đã trao cho người anh trai trên danh nghĩa, nếu không cũng sẽ không ra nông nỗi này.
Giang Văn Khê thấy Lạc Thiên cười vô cớ thì cắn môi, nói một cách chua xót: “Từ nhỏ đã được con gái chạy theo sau, là một chuyện rất quang vinh phải không?”. Anh cứ vui đi, đồ hồ ly tinh yêu quái. Cô căm phẫn thầm bổ sung trong lòng.
Lạc Thiên nghe thấy thì càng cười to hơn: “Anh cứ ngỡ trong đầu em không biết hai chữ ‘ghen tuông’ viết thế nào chứ, không ngờ còn ghen kinh khủng hơn anh nghĩ”.
Cô nghiến răng, đưa tay đấm một cái lên vai Lạc Thiên.
Anh cười to: “Anh đang lái xe, đây là chuyện liên quan đến mạng sống đấy”.
Cô thẹn quá hóa giận quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nói tiếp: “Lúc đó có một cắp vợ chồng rất tốt, mỗi năm đều đến cô nhi viện mấy lần, thăm những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Năm Tử Kiều sáu, bảy tuổi, vì cô ấy có vẻ ngoài được nhiều người yêu mến, rất nhiều cặp vợ chồng đều đề nghị với viện trưởng nhận nuôi cô ấy. Nhưng viện trưởng cuối cùng lại trao cô ấy cho một cặp vợ chồng đã có một đứa con trai. Sau khi cô ấy được nhận nuôi thì sống rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên đến cô nhi viện chơi với bọn anh, đến khi cặp vợ chồng ấy chuyển đi khỏi thành phố S, anh mới không gặp cô ấy nữa. về sau anh đến N, rất nhiều năm sau đó mới bất ngờ gặp lại cô ấy..
Đang lúc Lạc Thiên muốn nói nữa thì một hồi chuông điện thoại reo vang.
Lạc Thiên nhìn Giang Văn Khê đang chăm chú lắng nghe, cô lắc đầu: “Không phải điện thoại của em”.
Tiếng chuông điện thoại vẫn réo rắt, Lạc Thiên thắng gấp xe lại.
Hai người cùng quay đầu về hướng phát ra âm thanh, một chiếc di động trên ghế sau đang nhấp nháy sáng.
Lạc Thiên xuống xe cầm lấy điện thoại, nghe máy, thậm chí chưa lên tiếng mà đã nhăn mày, chỉ nghe anh gầm lên giận dữ: “Tôi đang định tìm anh đây. Bây giờ anh ở đâu?”.
Một lúc sau anh giận dữ cúp máy, đồng thời vẫy tay ngoắc một chiếc taxi, sau đó mở cửa ghế phụ, nói với Giang Văn Khê vẻ mặt sửng sốt: “Xin lỗi, anh còn có việc phải xử lý, không thể đưa em về được”.
Nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt Giang Văn Khê, cô cởi dây an toàn, xuống xe, nói khẽ: “Không sao, em tự về được”.
Lạc Thiên kéo mạnh cô lại trước khỉ cô chui vào xe, xót xa hôn lên môi cô một cái: “Xin lỗi, tối nay thực sự quá tệ hại, hôm khác sẽ kể em nghe chuyện của Tử Kiều”.
Giang Văn Khê không ngờ anh lại hôn cô trước mặt tài xế taxi, hai má ửng hồng, gật đầu rồi chui vào xe với một trái tim đang đập cuồng loạn.
Chiếc xe lăn bánh, cô quay lại, thấy anh ngồi thật nhanh vào xe, rất gấp, chiếc xe lao đi như gió cuốn, nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt cô.
Về đến nhà, cô nhìn chằm chằm túi quà một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở ra, một vòng tay tinh xảo hiện ra. Đính trên đó là một con bướm bằng pha lê xanh sáng lấp lánh, dưới ánh đèn phản chiếu, cô như trông thấy bướm Nữ Thần Ánh Sáng mà bố mẹ cô mong đợi nhất.
Cô run run, đeo vòng, vào tay, không giấu nổi tâm tạng xúc động, chỉ sợ bất cẩn thì con bướm sẽ bay đi mất, cô ngắm thật lâu dưới ánh đèn rồi mới cất đi.
Hôm sau Giang Văn Khê dậy sớm, đợi rất lâu cũng không thấy Lạc Thiên đến ăn sáng. Gọi điện cho anh thì tắt máy, đồng hồ trên tường đã chỉ tám giờ, nếu không đi thì cô sẽ muộn mất.
Trái tim như rơi xuống vực thẳm, khi đồng hồ chỉ tám giờ mười lăm phút, cuối cùng cô cũng từ bỏ đợi chờ.
Đến công tỵ đã chín giờ, cô lại muộn mất nửa tiếng. Nếu là trước đây cô sẽ lo lắng chuyện mất tiền thưởng chuyên cần, nhưng hiện giờ cả trái tìm cô chi trông ngóng người lẽ ra đang ở sau cánh cửa đối diện kia.
Đên giờ ăn cơm trưa, vẫn không thây bóng dáng anh đâu.
Cái gọi là “nuốt không trồi” có lẽ là tình trạng hiện giờ của cô, cô vội vàng ăn xong bữa rồi quay về văn phòng.
Lúc này phòng Hành chính mang lên một bức thư, bên trên đề “Kính gửi Lạc Thiên”, địa chỉ gửi là văn phòng luật sư XX thành phố s, người gửi tên Phương Tử Hạ.
Phương Tử Hạ? Tên này thật quen thuộc.
Cô nhớ ra rồi, duyên phận kỳ diệu của cô và Lạc Thiên có lẽ là nhờ phúc của Phương tiên sinh và bà xã của anh ta. Thậm chí cô còn nhớ lời mời khách sáo trước khi ra về của vị Phương tiên sinh này nữa.
Cầm bức thư trong tay, cô rất tò mò, bên trong hình như là một thứ gì đó cứng cáp như thiệp, chắc không phải là dạng thiệp mời gì đó thật chứ.
Cô mỉm môi, tự giễu minh lại tưởng những lời khách sáo của người Tăng Tử Kiều là thật.
Nhún vai, cô mang bức thư vào bên trong, đứng trước bàn làm việc của Lạc Thiên rồi lại ngẳn ngơ.
Rốt cuộc anh đi đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Cô nhớ tối qua khi anh nghe điện thoại, vẻ mặt rất phẫn nộ, điện thoại chắc là Tăng Tử Kiều bỏ quên, người ở đầu dây bên kia có quan hệ gì với Tăng Tử Kiều?
Thở dài, cô ra khỏi văn phòng của anh.
Trong đầu cô cứ luẳn quẳn những câu hỏi đó, ngay cả khi Nghiêm Tố đứng trước mặt cô, cô cũng không nhận ra.
Nghiêm Tố thấy cô như người mất hồn thì nhướn môi, gõ gõ bàn cô: “Chuẩn bị họp rồi, mọi thứ xong hết chưa?”.
“A?” cô giật mình, thấy ánh mắt đang cười của Nghiêm Tố, thấy xấu hổ, vội nói: “Ồ, xong rồi ạ”. Cô đưa tài liệu đã chuẳn bị xong cho Nghiêm Tố, chải phần tóc xõa xuống hai bên má để che giấu tâm trạng, “Chị giúp em mang bút điện đến phòng họp nhé, em đi vệ sinh một lát rồi sẽ đến ngay”. Nói xong không đợi Nghiêm Tố cười minh, cô đã rời khỏi văn phòng như chạy trốn.
Trong nhà vệ sinh, Giang Văn Khê nhìn gương chải lại tóc rồi chỉnh lại quần áo, đến khi có hai đồng nghiệp nữ bước vào, cô mới mỉm cười gật đầu, định ra ngoài.
Tuy Lạc Thiên từng bế cô vào công ty khiến các đồng nghiệp bàn tán xì xào, về sau không biết ai lại đồn Tổng giám đốc Lạc sở dĩ làm thế là vì “báo đáp ân nhân”, cảm ơn cô đã kịp thời đưa anh vào bệnh viện. Huống hồ một khi đã vào công ty, cô cũng rất tự giác xem mình là cấp dưới của anh chứ không phải là bạn gái, trước mặt mọi người, cung kính gọi anh là “Tổng giám đốc Lạc”, lại thêm cung cách làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ liếc mắt đưa tình, nũng nịu hoặc có động tác thân mật nào đó với anh ở nơi công cộng, cho dù ở riêng với anh trong văn phòng cũng chưa bao giờ. Vì thế mà đồng nghiệp cũng xem cô là trợ lý Giang, chỉ thế mà thôi, thậm chí còn có những đồng nghiệp hay chuyện kéo cô ra một góc thăm dò về những tin tức vặt vãnh của Tổng giám đốc Lạc, nhưng bao giờ cô cũng kinh ngạc nhận ra, hóa ra còn có bao nhiểu việc liên quan đến anh mà cô lại không hề hay biết.
Chưa kịp ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã nghe tiếng trò chuyện của hai cô đồng nghiệp.
“Này? Nhìn thấy cà vạt của Tổng giám đốc Lạc hôm nay chưa? Màu đỏ hồng đấy.”
“Anh ấy vừa vào công ty là tôi đã nhìn thấy, tôi vào Giang Hàng ba năm nay, lần đầu tiên thấy anh ấy thắt cà vạt màu đỏ, đúng là đẹp thật.”
“Cậu nói xem có phải Tống giám đốc Lạc đang yêu không?” “Có thể, từ cuối năm ngoái đã thấy anh ấy khác lạ rồi, trước kia lúc nào mặt cũng lạnh tanh, bây giờ gặp ai cũng cười, mặt mày tươi tắn lắm.”
“Liệu có phải là cô gái chơi piano ở K.O không?”
“Chưa biết chừng, trai tài gái sắc, hai người đó xứng đôi lắm.”
“Nhưng tớ nghe nói cô gái đó đã kết hôn rồi.”
“Đã kết hôn thì cũng có thể biến thành chưa kết hôn.:
“Cũng phải, đúng là chưa thấy Tổng giám đốc Lạc đối xử với ai tốt như với cô ta.”
Giang Văn Khê gần như ra khỏi nhà vệ sinh bằng tốc độ rùa bò, cuộc đối thoại của hai cô nàng kia bay đến tai cô không sót một chữ.
Ban đầu cô rất sửng sốt, anh đến công ty rồi, còn thắt cà vạt cô tặng, nhưng sau đó cô lại thấy trong lòng có một cảm giác hụt hẫng kỳ lạ.
Hóa ra không chỉ mình cô cảm thấy quan hệ mờ ám giữa anh và Tăng Tử Kiều.
Haizzz, tối qua anh chẳng đã nói rằng không như cô nghĩ đó sao? Nếu không phải có cuộc điện thoại kỳ quặc kia, chuyện liên quan đến anh và Tăng Tử Kiều đã được giải thích rõ rồi, hơn nữa hôm nay còn thắt cà vạt cô tặng, cô còn băn khoăn nỗi gì.
Thở dài một hơi, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiến về phòng họp.
Vào bước vào phòng họp, chân cô khựng lại, ánh mắt khóa chặt vào người đàn ông thắt cà vạt đỏ hồng kia, vẻ mặt bàng hoàng.
Cô chắc chắn một trăm phần trăm rằng mắt cô không bị tật, nhưng cô lại nghi ngờ mình hoa mắt, trên má trái của anh dán một miếng urgo phải không? Còn khóe môi anh hình như hoi sưng đỏ…
Do trong phòng họp đông người ồn ào, cô không dám nhìn Lạc Thiên lâu, cúi xuống che giấu vẻ nghi ngờ trong lòng, cụp mắt, cô bước nhanh đến chỗ ngồi.
Hạng mục siêu thị cải tạo thành nhà hàng đã bước vào giai đoạn trang trí nội thất, hơn tháng nữa thì công trình kéo dài hơn nửa năm nay sẽ hoàn thành, tiếp theo đó là khai trương nhà hàng. Trong cuộc họp, phòng Kế hoạch đề ra phương án cụ thể về hoạt động khai trương, Lạc Thiên rất hài lòng.
Cuộc họp dài dẳng dặc hơn ba tiếng đồng hồ, khô khan, vô vị khiến người ta không thể chịu nổi cuối cùng đã kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc, lục tục rời đi.
Giang Văn Khê nhìn biên bản họp chỉ có mấy hàng chữ ít ỏi trên màn hình laptop mà cắn môi.
Chết thật, sao hôm nay cô không thể bình tình được, đã lâu rồi không phạm lỗi lầm như thế này, lát nữa ai kia đòi cô biên bản họp, e rằng lại một trận bão nữa kéo đến cho xem.
Cô không kiềm chế được, ánh mắt lại liếc nhìn gương mặt Lạc Thiên đang trò chuyện với Chủ tịch Giang, ở góc trái phía trên, mép môi anh vẫn còn dán miếng urgo buồn cười kia, nếu cô không đoán sai thì vết thương đó chăc chăn là do anh đánh nhau với người ta.
Tối qua, anh cuống cuồng bỏ đi như thế, là đánh nhau với người khác sao?
Khi cô còn đang ngẩn ngơ thì một bóng đen tiến lại, sau đó màu đỏ hồng rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt.
Cô giật mình, ngước lên nhìn người đàn ông đó, chỉ thấy anh liếc nhìn biên bản họp đáng thương trên màn hình, hơi nhíu mày, môi mím lại, gương mặt tỏ vẻ bất mãn, sau đó giọng nói lãnh đạm vang lên: “Trước khi tan sở, anh muốn thấy biên bản họp hoàn chinh”.
Ngụ ý là, cô không làm được thì khỏi về nhà.
“Vâng”, cô đáp lại ngắn gọn, mắt vẫn nhìn chằm chằm miếng dán urgo trên mặt anh.
Có chút bất cần, hình như bây giờ cô càng lúc càng to gan, ỷ vào chị Nghiêm vốn không bao giờ biết sợ là gì, lại thêm trải qua đợt “tập huấn” ma quỷ mấy tháng nay của ai kia, cô đã bắt đầu không còn nhút nhát e sợ nữa.
Cô cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, lúc ngước lên thì thấy trong phòng họp chỉ còn lại hai người họ.
Khi anh sắp bước ra khỏi cửa, cô không kìm được hỏi: “Anh không sao chứ? Trên người còn vết thương nào không?”.
Nghe cô hỏi, Lạc Thiên ngẳn người quay đầu nhìn cô, một lúc sau, mặt anh dịu lại, nói khẽ: “Không sao”, vết thương bé tí này có đáng là gì.
“Tan sở rồi đến chỗ em, em bôi thuốc cho anh nhé”, cô ôm laptop đi ngang qua anh, ngước lên nhìn miếng dán OK kia, cười tủm tìm, “Anh dán cái đồ chơi đó nhìn ngố lắm, lại thêm cái cà vạt này, muốn người ta không cười cũng khó”.
Khóe môi anh hơi giật giật, gân xanh trên trán hằn lên.
Câu trước thì dịu dàng đến mức làm người ta lâng lâng như ở trên thiên đường, câu sau thì chết tiệt… khiến người ta phát điên lên!
Cô nàng đáng ghét này, từ bao giờ cũng học cách mỉm cười chế giễu người khác như Nghiêm Tố chứ? Ngố lắm sao? Tiện tay dán miếng OK lên mặt, còn hơn là bôi thuốc xanh xanh đỏ đỏ hoặc để trần vết thương vào công ty hù dọa người khác chứ. Còn nữa, cà vạt màu hồng mà chi có mấy tên nhóc hai mươi mấy tuổi đầu mới thắt là do cô chọn mà. Trách anh hôm qua bỏ rơi cô giữa đường nên hôm nay cố tình sỉ nhục anh chứ gì?
Không hiểu vì sao, rõ ràng vì lo cho vết thương của anh, nhưng vì hôm qua và hôm nay, còn lúc nãy nữa, dáng vẻ thờ ơ của anh khiến cô rất tức tối, thậm chí cô còn có suy nghĩ phải chọc tức anh.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Giang Văn Khê mim cười thỏa mãn đi ngang qua anh, rời khỏi phòng họp.
Lạc Thiên nắm chặt tay, theo sau cô nàng cười rất đáng ghét kia, lần đầu tiên trong đời tức tối mà vẫn phải kìm nén.
Về đến văn phòng, Lạc Thiên nhìn thấy bức thư gửi từ thành phố S đặt trên bàn.
Khi ba chữ “Phương Tử Hạ” đập vào mắt, đôi lông mày của anh càng nhíu chặt, cầm bức thư lên, xé ra, là một tấm thiệp mời tinh xảo đẹp đẽ.
Ánh mắt chỉ liếc qua là đã hiểu ý nghĩa của lời mời đột ngột đó.
Một buổi liên hoan mười một năm tốt nghiệp cấp ba, năm ngoái là mười năm, anh chưa từng tham dự. Nay Phương Tử Hạ và vợ về nước, tổ chức buổi liên hoan tốt nghiệp cấp ba này, người anh em tốt năm nào của họ là anh nếu từ chối thì có nghĩa là gì? Con rùa rụt cổ?
Anh cười lạnh lẽo vò chặt tấm thiệp trong tay, ném nó vào sọt rác bên cạnh.
Tình anh em năm nào, mười năm trước đã cắt đứt sạch sẽ.
Thành phố S, ngoài cô nhi viện đã nuôi anh lớn lên, tất cả đều không liên quan gì đến anh cả.
Tiếng chuông báo hiệu tan sở vang lên, Giang Văn Khê đã hoàn thành thuận lợi biên bản cuộc họp.
Cô khẽ gõ cửa văn phòng Lạc Thiên, đến khi bên trong vẳng ra tiếng “vào đi”, cô mới đẩy cửa bước vào.
Lạc Thiên ngồi dựa ghế, quay lưng lại bàn, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ nhẹ nhàng đặt biên bản họp lên bàn làm việc của anh.
“Tổng giám đốc Lạc, biên bản họp đặt trên bàn của anh”, cô nhỏ giọng.
“Anh còn đang tính xem đến bao giờ em mới có thể giao biên bản? Bây giờ xem ra tiến bộ hơn trước nhiều.” Lạc Thiên ngồi trên ghế xoay, quay lại, nhìn cô chăm chú, “Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, trong cuộc họp tuyệt đối không được có sai sót”. Giọng anh tuy có vẻ trách móc nhưng cũng cực kỳ dịu dàng.
“Vâng”, cô cụp mắt xuống, “Vậy em ra ngoài trước”.
“Lát nữa cùng về”.
“Vâng”, cô quay người ra ngoài.
Tan sở rồi, ngồi trong xe, Giang Vãn Khê cảm thấy ban nãy trong văn phòng, hình như tâm trạng Lạc Thiên không tốt lắm, đôi mắt rất đẹp của anh lúc nào cũng thoáng một cảm xúc khó tả.
Cô muốn hỏi anh vết thương trên mặt anh do đâu mà có, nhưng lời đến cửa miệng lại không tài nào hỏi được.
Hai người về đến tổ ấm nhỏ của cô, Lạc Thiên chủ động đòi nấu cơm. Giang Văn Khê ngắm bóng dáng bận rộn của anh trong nhà bếp, phút chốc cảm thấy lòng ấm áp, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim.
“Này, nước bọt chảy ra rồi kìa.” Lạc Thiên múc xong canh, thấy dáng vẻ ngô nghê đáng yêu của cô khi đứng ở cửa nhà bếp nhìn anh chăm chú, không kìm được chọc ghẹo cô, sự bực bội khi nhận được tấm thiệp mời trước đó cũng biến mất.
“A…” Cô giật mình đưa tay lên chùi mép. Nhưng khi thấy ánh mắt thoáng vẻ đùa cợt của anh mới hiểu anh đang giở trò, lườm anh một cái, cô xấu hổ quay người ra khỏi nhà bếp, ngồi xuống bàn ăn.
Lạc Thiên cũng ngồi xuống ăn cơm, nụ cười đùa nghịch bên khóe môi vẫn không biến mất.
Cô tức tối đưa chân lên đá anh mấy cái.
Điều đó không những không khiến anh ngừng cười mà càng làm anh cười to hơn, đắc ý: “Này này, bản tính thô bạo của em bộc lộ càng lúc càng nhiều rồi đấy, không chừng sẽ nhanh chóng trở thành Giang Nhị Nương mất!”
Hừ! Anh lại vòng vo mắng cô là người phụ nữ hung dữ “Tôn Nhị Nương (1)”. Đúng là người đàn ông quá đáng!!!
(1)Một nhãn vật trong Thủy Hử.
Cô mặc kệ anh, lặng lẽ ăn cơm, mặc anh cười, mặc anh đùa cợt.
Lạc Thiên thấy cô giận thì không cười nữa, gắp miếng sườn vào bát của cô, dỗ dành: “Lúc ăn cơm mà tức giận thì sẽ tiêu hóa không tốt, không có lợi cho dạ dày đâu”.
Mặt tuy vẫn tỏ vẻ tức tối nhưng thực ra khi cô ăn miếng sườn đó thì cơn giận cũng biến mất rồi.
Hướng Về Trái Tim Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần Hướng Về Trái Tim