Nguyên tác: Redeeming Vows
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Chương 29
T
hành công. Kế hoạch của mẹ cậu đã thành công. Mẹ cậu bảo mọi người tụ tập lại cùng nhau, lắng nghe các lãnh chúa, và cùng nhau đánh bại mụ phù thủy. Thiên thần, mẹ cậu, sẽ tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người để đạt được mục đích đó. Simon không thể không nghĩ rằng họ đã có chút cơ may giành chiến thắng. Có khi còn hơn thế nữa.
Khi đám đông ổn định, Simon nghe Liz nói bằng ý nghĩ khi cô thay quần áo trong rừng, cậu theo Cian và Amber trở về lều. Họ ghé lại chỗ bếp lửa thì phát hiện ra Tatiana đã biến mất.
“Cô gái đó đi đâu rồi?”
Alice so vai và chỉ về hướng đông.
Simon và Cian đưa mắt nhìn nhau. Cả ba chạy về hướng Alice chỉ.
“Cô ấy không bỏ đi đâu”, Amber nói lớn.
Simon muốn đồng ý, nhưng không dám chắc.
Khi họ chạy gần đến mỏm đá, đập vào mắt họ là thân người nhỏ nhắn của ai đó nằm trên đất.
Và vương trên những lớp váy là máu, rất nhiều máu.
Amber là người đầu tiên khựng lại, run rẩy.
Simon đông cứng người bên cạnh Cian. Khi Cian phóng về phía trước, Simon cố giữ cậu lại.
“Tatiana? Không.”
Tiếng kêu ai oán của Cian khiến tim Simon như bị ai bứt ra khỏi lồng ngực.
Cậu gọi mẹ bằng ý nghĩ, ước sao họ mau đến đây. Không phải vì họ có thể làm gì với cô gái bất động trong vòng tay Cian kia.
Cả ba ngồi ở đó, Simon ôm Amber trong khi cô khóc nức nở, còn Cian thì cố lay xác của Tatiana, rồi mọi người đến.
Cian đã cố dùng quyền năng của mình để cứu cô, nhưng người đã chết rồi thì quyền năng nào cũng vô hiệu.
Ian đến bên con trai. “Con trai, không thể làm gì được nữa đâu.”
“Tại sao?”
“Con bé đã chịu nhiều đau đớn dưới bàn tay của Grainna. Trái tim của nó không cho phép mình phản bội con lần nữa. Nó đã nói rất nhiều về điều đó với mẹ và mọi người”, Lora nói với con trai.
Simon cảm thấy vòng tay mẹ kéo cậu vào sát hơn. Mẹ vẫn chưa tẩy trang hết. Mẹ khóc khiến phấn mắt rã ra chảy thành dòng vằn vện xuống hai bên má.
Todd và Fin rời đi rồi quay lại với những dụng cụ để chôn Tatiana. Cian vẫn không chịu buông cô ra cho đến khi Lora kéo cậu. Myra và Tara quấn lấy cô bằng một tấm vải lớn. Không đầy một giờ sau, việc chôn cất được tiến hành xong xuôi.
Hầu như không có ai nhìn thấy hay nghe thấy. Simon đã quan sát Todd, Fin, và Ian chôn người kỵ sĩ bị mất mạng vào ngày hôm trước cũng theo cách tương tự. Không có nghĩa trang hay hòm gì cả. Theo Fin, trong thời chiến, chôn cất tại chỗ là việc bình thường.
Ian cầu nguyện bên phần mộ rồi cả nhà ra về.
Simon đưa mắt nhìn hết người này đến người kia và cầu mong sao tất cả vẫn bên nhau khi Grainna bị đánh bại.
* * *
Grainna nghiến răng, phẩy một bàn tay về phía quả cầu thủy tinh, không thấy gì cả, rồi chửi thề.
Mụ không hề trông thấy cô gái tự vẫn để cứu bạn trai mình. Chuyện gì xảy ra với những kẻ yêu nhau thế nhỉ? Điều đó khiến mụ buồn nôn.
Áp tay lên chỗ bị thương, Grainna bấu chặt lấy.
Mụ không chịu thừa nhận cơn đau. Đổi lại, mụ không nhận thấy nỗi đau đớn là một điểm yếu. Sẽ không biến thành chim nữa. Không làm điều đó nữa nếu mụ có thể tránh.
Tuy nhiên, mụ có thể kêu gọi những động vật khác hành động như đội quân của mụ.
Đã đến lúc chấm dứt cuộc chiến này. Đến lúc khiến nhà MacCoinnichs đổ máu. “Đến đây nào, những người bạn nhỏ.” Grainna nhắm mắt lại và gọi bằng ý nghĩ. “Đã đến giờ ăn tối.”
* * *
Fin đứng bên cạnh cha, Todd, Duncan, và tất cả hiệp sĩ lẫn lãnh chúa đều có mặt. Lính của Lancaster và Brisbane rõ ràng là không thấy thoải mái khi đứng bên cạnh nhau vì hai lãnh chúa hầu như không nói gì. Sự bối rối và lo lắng hằn lên nhiều khuôn mặt.
“Giờ ông định làm gì?”, Lancaster hỏi Ian.
“Thật khó để mà phớt lờ được. Những điều thần linh phán không thể không lưu tâm. Chúng ta đều mất người, đúng không nào?”
Một loạt lời đáp aye cất lên.
“Tối qua, trại tôi một có người nữa bị mất tích. Xác con trai lớn của Mallick sáng nay được tìm thấy bị mất một bàn tay và một con dao đâm thẳng vào tim. Nếu kẻ thù của chúng ta đến từ mỏm đá phía tây, lần này chúng ta nhất định sẽ tìm chúng và chấm dứt tình trạng hỗn loạn này.”
Todd chồm người nói nhỏ vào tai Fin. “Không ai nói đến phép thuật.”
“Người đầu tiên đề cập sẽ bị khinh miệt, nhưng người thứ hai sẽ được cân nhắc. Chỉ cần những người đứng đầu các gia đình gật đầu đồng thuận thì mọi người sẽ cân nhắc việc kết hợp với nhau để chống lại thế lực đen tối.”
“Thần linh...”
“Thiên thần. Người giống như một thiên thần”, một người khác cắt ngang.
Fin cúi đầu mỉm cười. Cô thật đẹp. Trước đó, khi Lizzy quay về trại, xoay tròn trong hứng khởi vì kế hoạch thành công đúng như mong đợi. Fin nghĩ thầm rằng mình đã từng ngủ với một thiên thần. Với cô, anh tìm thấy thiên đường.
“Vâng, là thiên thần. Thiên thần phán rằng sẽ ban cho chúng ta sức mạnh để đánh bại ma quỷ.”
Như đã lường trước, một vài người nhốn nháo lên gạt bỏ ý kiến đó.
“Con gái của tôi thức dậy không còn nhớ là mình đã đính hôn”, Lancaster bảo họ. “Nó đâu có điên.”
“Ngày hôm đó ai cũng trở nên bất bình thường.”
Những giọng nói bắt đầu rộ lên. Tất cả đều kể về những câu chuyện họ trông thấy, cảm thấy.
Fin đưa mắt tìm Logan. “Elizabeth và tôi bị đẩy đi xa cách đây hàng nhiều dặm.”
Logan tủm tỉm cười. “Chắc chắn không phải là cậu tìm cách trốn đi đâu đó với riêng cô ấy đấy chứ?”
“Nếu cần được một mình với cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy đi khỏi đây và báo cho gia đình biết.”
“Tôi đã tự hỏi không biết hai người biến đi đâu. Cha cậu hầu như không nói gì cả.”
“Ông ấy không hề biết chúng tôi ở đâu.”
Logan đưa mắt nhìn những người khác và hạ thấp giọng, vì cậu không muốn nghe thấy nhiều người trả lời cùng một lúc. “Cậu có nghĩ chuyện đó liên quan đến ma thuật không?”
Fin so vai. “Chứ còn gì nữa?”
Ian lớn tiếng át âm thanh ồn ào. “Mọi người, xin yên lặng giùm. Có nhiều điều không thể giải thích được. Gần như mọi người ở đây đều biết có người chết hoặc biến mất. Ngay cả trước khi đến đây, chúng ta đều biết có điều gì đó bất thường đang diễn ra ở vùng cao nguyên này. Brisbane, ông bảo lính của ông đã bỏ trốn nhiều đến mức không thể không lưu tâm. Tất thảy là bao nhiêu?”
“Năm kỵ sĩ đã trốn khỏi đây. Ba người khác được cho là đã về nhà mùa thu trước và không hề thấy quay lại. Ngoài ra hiện còn có một số khác mất tích.”
Làng của Brisbane mất hơn ba mươi người. Lancaster cho biết chỗ ông có một tá người mất tích trong đó có đàn ông, phụ nữ, và trẻ em.
Những con số khiến Fin choáng váng. “Chỗ ông thì sao, MacCoinnich?”
Duncan bước về phía trước. “Chúng tôi đã chôn hai thi thể.”
Fin thở ra nhẹ nhõm khi những người đàn ông gật đầu và chuyển sang chủ đề khác. Bảo là họ không mất ai chỉ khiến mọi người dấy lên nghi ngờ. Họ không mong chờ điều đó.
Khi cuộc tranh luận tiếp tục, Fin để ngỏ tâm trí và nhìn khắp lượt căn phòng. Trong đám người, ngoài gia đình anh còn có những người Druid khác. Anh biết chắc điều đó. Anh bắt gặp cặp mắt của một trong những hiệp sĩ của Lancaster, Donovan. Anh đã luôn thắc mắc về người đàn ông đó, nhưng sẽ không bao giờ hỏi công khai.
Có những người khác lẫn trong đám người. Họ giữ yên lặng, chú ý lắng nghe.
“Ta nên làm gì với lời hứa hẹn của thiên thần là ban cho ta sức mạnh để đánh bại mụ phù thủy?’
“Người đã nói đến lửa và mưa. Điều đó có nghĩa là gì?”
Fin đưa mắt nhìn anh trai và hất đầu về phía người đàn ông vừa lên tiếng. Duncan nháy mắt.
“Phù thủy và quyền năng. Vớ vẩn”, anh ta nói, vẩy tay vào không khí. Ngay lập tức, một quả cầu lửa không biết từ đâu xuất hiện và rơi xuống đất.
“Chúa ơi!” Gã nhảy dựng ra sau và nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Gã đưa tay lên săm soi lần nữa, rồi vẩy vẩy. Duncan phóng thêm vài tia lửa nữa băng qua phòng.
Fin muốn cười, nhưng cố nín.
Có ai đó bên ngoài hét lên và mọi người la lớn. Họ quay ra và nhìn chăm chú vào khoảng không gian giữa các khu trại. Chỉ trong vòng vài giây, nhiều tiếng la hét nữa khuấy động cả bầu không khí buổi chiều.
Fin đưa mắt về phía lều của gia đình. Duncan đi bên cạnh. “Tara bảo trong lều có rất nhiều chuột.”
“Chuột?”
“Hàng trăm con.”
Fin cảm thấy có ánh mắt ai đó quan sát mình, quay lại và bắt gặp ánh nhìn chăm chăm của Donovan. Anh ta hất đầu về phía trái, tránh xa khỏi đám người. Duncan và Todd đi về phía gia đình, nhiều người khác cũng bỏ chạy.
“Anh làm thế là sao?”, Donovan hỏi.
Fin nghiêng đầu, chớp lấy cơ hội. “Cũng như anh thôi.”
“Thiên thần ban cho chúng ta quyền năng, và chúng ta công khai sử dụng chúng sao?”
Fin phớt lờ tiếng la hét ngày một tăng dần. “Tôi tin rằng đó là điều thiên thần phán. Tôi nghĩ là những quyền năng sẽ mất đi một khi mụ phủ thuỷ bị đánh bại.”
Vừa lúc đó, một con chuột dài hơn nửa mét ngang nhiên chạy thẳng về phía họ. Nó nhảy lên chân Fin. Anh vội đá phăng nó ra. Trước khi con chuột xông tới lần nữa, lửa trùm lên thiêu cháy nó.
Khi anh ngước nhìn lên, Donovan chìa tay ra. Fin dang tay. “Sẵn sàng hỗ trợ, người anh em.” Donovan mỉm cười. “Vâng, sẵn sàng hỗ trợ.”
Những người phụ nữ xung quanh hét lên, trẻ con khóc thét. Một vài con chuột bị giẫm chết trong khi những con khác bám vào chân và tay bất kỳ ai có thể.
Ngay lúc Fin đến chỗ Liz và những người khác, tình hình cực kỳ hỗn loạn. Cian đẩy anh vào bên trong lều.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Liz bồng Briac một bên tay, Simon và Amber nắm lấy tay nhau và bám lấy bên tay còn lại của cô. Cả bốn người lơ lửng trên mặt đất, tránh xa lũ chuột.
“Ở yên đây nhé”, anh bảo.
“Em đã định thế rồi”, Liz nói lớn.
“Simon, cháu gọi vài con mèo đến ứng cứu được không?” Cu cậu hăng hái gật đầu trước khi nhắm mắt lại.
Fin cúi đầu xuống bên dưới Cian, xoay quanh và trông thấy Duncan cùng Tara giúp mọi người diệt chuột.
Alice hét lên bên cạnh anh. Một con chuột bám vào váy, chị đưa tay hất nó ra. Fin khiến một tia lửa loé lên từ bàn tay chị khiến con chuột bị bỏng. Alice nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào tay mình, rồi vớ lấy cái que cời bên bếp lửa đâm thẳng vào kẻ thù bốn chân.
Duncan chỉ tay về phía mép rừng. “Chúng xuất hiện từ khắp nơi.”
“Tập hợp mọi người lại, khiến họ nghĩ rằng chính họ đốt cháy chúng.”
Tara chạy về phía Myra khi Duncan đến chỗ Logan và chỉ tay về phía cơ man nào là chuột đang rào rào tiến về phía họ.
Fin đi tìm Ian và Lora báo cha mẹ biết kế hoạch của mình. Ngay lập tức, khu trại đầy những quả cầu lửa và cứ mỗi khi có một con chuột chết cháy thì đám đông lại ồ lên và hoan hô. Khi anh gặp Donovan, anh ta đã tập trung được vài người bên cạnh.
“Họ từ đâu đến?”
“Đằng kia.”
Duncan ngồi với sáu người, anh khiến cho họ phóng được lửa, hay nghĩ họ đang phóng lửa, từ tay họ.
Fin chạy tới để phụ một tay.
Họ liên tục phóng lửa, nhưng lũ chuột vẫn không ngừng xuất hiện. Khi họ vừa tiêu diệt được một đám thì đám khác ào tới.
“Đủ rồi”, Duncan hét lên, xòe cả hai bàn tay ra và khiến đất bốc lửa thành một luồng lớn. Một vài con chuột chạy thẳng vào lửa, những con khác cố tìm cách thoát ra.
Fin để ý thấy một trong những người đàn ông đứng bên cạnh Duncan cùng tiêu diệt lũ chuột với anh. Người lạ mặt bắt chước những hành động của Duncan, và Fin làm lửa xuất hiện, nhưng không giỏi bằng Duncan. Fin thúc khuỷu tay vào bàn tay Duncan, khi người lạ làm lại lần nữa. Lần này những ngọn lửa bốc lên cao và đám lửa cháy lan ra xa.
Lũ chuột rút lui. Những con lọt vào bên trong quầng lửa lần lượt “ra đi”, từng con một. Những con mèo do Simon gọi đến rượt bắt và tiêu diệt bọn chuột lì lợm.
Không lơ lửng bên trên nữa, Liz đến gần Fin khi anh quay về bên cạnh cô. Cô lao vào vòng tay anh và tựa đầu vào ngực anh. Anh gieo một nụ hôn lên đầu cô.
“Mọi người ổn cả chứ?”
“Em sẽ không ngủ được một tuần, nhưng tất cả chúng ta đều ổn.”
Anh cười vang.
“Chuột hả? Mụ ta chập mạch rồi.”
Fin nghe cô nói tiếng lóng đủ nhiều để hiểu câu vừa rồi. “Chưa hết đâu.”
Cô run lên. “Một tháng. Em sẽ không ngủ một tháng mất.”
Tận hưởng sự ấm áp do cô mang lại thêm một chốc nữa, Fin vuốt lưng cô. “Simon đâu?”
“Nó và Cian đang giúp Lora và Myra chăm sóc cho những người bị chuột cắn.”
“Có vết thương nào nghiêm trọng không?” “Khó nói lắm.”
Fin thấy Todd ra hiệu cho anh tới khu lều trại.
Gỡ tay Liz ra, anh gieo vội lên môi cô một nụ hôn. Cô phụng phịu dụi vào anh. Anh bước lùi ra, chĩa một ngón tay lên chiếc mũi hếch nhỏ xinh của cô. “Lát nữa nhé.”
* * *
Liz ngồi phịch xuống, không màng đến việc váy sẽ bị bẩn. Tóc cô rối bù, người cần tắm rửa ngay. Đó là chưa kể đến việc cô đói đến nỗi có thể một mình ăn nguyên một con thú nhỏ.
Tara ngồi thụp xuống cạnh chị, kế đó là Amber và Myra.
“Ngày gì thế không biết.”
“Ừ, thật tồi tệ.”
Liz đưa mắt nhìn em gái. “Briac đâu?” “Chỗ Simon và Lora.”
“Còn Cian?”
Amber chỉ tay về phía những tảng đá trông ra mỏm núi. Dáng người đứng nhìn chăm chăm ra biển nổi bật trong ráng chiều.
“Cậu ấy sẽ ổn chứ?”
“Anh ấy đau buồn, nhưng rồi sẽ qua hết”, Amber đáp. Mùi thịt hầm Alice nấu khiến dạ dày Liz nhộn nhạo.
“Cánh đàn ông đâu?”
“Họp.” Tara xoa xoa gáy. “Họ nói về chuyện cho phụ nữ và trẻ em vào pháo đài và đàn ông canh gác bên ngoài.”
Liz chú ý đến kích thước của pháo đài và số người. Chắc sẽ chật chội nhưng cũng đủ chỗ thôi.
“Chúng ta có thể phù phép những bức tường để bảo vệ mình và những người khác, ở ngoài này thì khó mà làm vậy được”, Myra nói.
“Đúng thế.” Nhưng cô ghét ý nghĩ tách gia đình ra làm đôi. Bên nhau họ có nhiều sức mạnh hơn.
Alice bước lên phía trước, trên tay là cái nồi và bắt đầu phục vụ bữa tối cho mọi người. Họ ăn trong im lặng.
Sự tĩnh lặng trước cơn bão. Liz ghét bản thân vì đã liên tưởng đến ý nghĩ rập khuôn đó, và chưa khi nào nó ám ảnh cô bằng lúc này.
Khi thủy triều lên cao, sương mù giăng kín. Màn đêm ập xuống, cánh đàn ông trở về và thông báo những quyết định đã được mọi người thống nhất.
“Ngày mai chúng ta sẽ đưa phụ nữ vào pháo đài, và cử trinh sát đi thám thính pháo đài của Grainna.”
“Họ sẽ không trở về. Grainna sẽ dễ dàng tóm gọn những toán nhỏ.”
“Anh đồng ý, nhưng thay đổi những chiến thuật đã tồn tại suốt hàng thế kỷ của chiến binh là điều bất khả.” Fin ngồi xuống bên cạnh Liz và để cô tựa vào anh.
Simon cời bếp lửa. “Tatiana nói Grainna ở gần biển.” “Đó là điểm yếu của mụ ta. Chúng ta chỉ cần bao vây mụ một nửa. Mụ sẽ không còn chỗ để trốn.”
“Nhưng mụ ta sẽ biến thành chim và bay đi mất.” Simon hạ thấp giọng và đưa mắt nhìn quanh. Hầu hết những người trong trại đã ngủ, nhưng lính canh vẫn gác bên ngoài khu trại.
“Mụ ta bị thương. Nặng nhẹ thế nào thì ta không biết. Nếu vết thương của mụ không lành, bảo mụ biến thành một con vật nào đó thì mụ sẽ không cố làm đâu.” Ian uống chỗ rượu đặt bên cạnh.
“Đúng đấy cha, con nghĩ cha nói đúng. Grainna không ngu ngốc đến thế.”
“Vậy sao giờ? Chúng ta đã tập hợp được mọi người với nhau, tất cả chúng ta đều sẵn sàng chống trả mụ phù thủy, nhưng bằng cách nào? Cứ chạy loanh quanh phóng lửa rất mất sức.” Liz lồng tay vào tay Fin khi nói.
“Nhưng nó mang lại hiệu quả. Có điều gì đó khác cùng xảy ra khi... chúng ta phóng lửa tiêu diệt lũ chuột”, Fin nói.
“Điều gì?”
“Những người khác xuất hiện. Những người như chúng ta.”
Ian chồm người về phía trước. “Cha cũng nhận thấy điều đó.”
“Bao nhiêu?”
Fin so vai và liệt kê một vài cái tên. Ian thêm vài tên nữa, cũng kha khá. Lực lượng không hùng hậu nhưng bây nhiêu đó cũng là tốt. Có thể còn nhiều người khác nữa nhưng chưa lộ diện. Nếu lượng người chết tiếp tục tăng, họ sẽ không còn lựa chọn nào khác.
“Con có thể tìm được những người giống chúng ta”, Amber đưa mắt nhìn mẹ. “Khi chúng ta chăm sóc vết thương cho mọi người, con đã chạm vào nhiều bàn tay. Một vài người là Druid. Con cảm thấy được điều đó.”
Tara thở ra. “Đông người thì không sợ gì cả.”
“Elise bảo để đánh bại Grainna cần phải có ‘tất cả chúng ta’. Tất cả chúng ta có thể còn những người khác ngoài mình nữa.”
Những lời nói đó chìm đi trong khi bếp lửa trước mặt họ sắp tàn. Chưa đến nửa đêm, mặt trăng sắp tròn chiếu sáng vằng vặc.
Khỉ thật, có phải chỉ mới hai mươi bốn tiếng đồng hồ kể từ khi Liz ngồi trên thảm cỏ của Đài thiên văn, cầu nguyện, đọc thần chú, rồi ước cô và Fin có thể xuyên thời gian để quay trở về thế kỷ XVI?
Selma và Jake bây giờ đang làm gì?
Myra cắt ngang dòng suy tưởng của cô. “Con cần ngủ.” Todd đỡ cô đứng lên.
“Đợi đã”, Simon thì thầm, nhưng mọi người đều nghe. Liz nheo mắt nhìn con trai. “Chuyện gì thế?”
“Ngày mai, trước khi đội trinh sát khởi hành, con cần đi trước họ.”
Fin đứng bật dậy. “Không được” Ian đồng ý.
“Đợi đã, hãy lắng nghe cháu trước khi nghĩ cháu điên rồ.”
Liz nhìn chăm chú vào khuôn mặt con trai và đôi mắt của nó... đôi mắt dường như già dặn hơn trước khi Grainna đẩy cô đến tương lai.
“Con sẽ biến thành cá mập và đi tìm mụ ta.” “Việc này quá nguy hiểm.”
“Không được.”
“Simon, không được đâu.”
Liz lắng nghe. Ánh mắt con trai vẫn nhìn cô không rời. “Con làm được. Con đã làm thế rồi.”
Trái tim cô thổn thức. Cô cắn môi và nắm chặt tay Fin, nhưng không nói gì.
“Đội trinh sát sẽ chết nếu chúng ta để họ đi. Grainna sẽ không tìm con ngoài biển, sẽ không tính đến chuyện tìm con ở đó.”
“Chúng ta không thể biết được điều đó, Simon.” Fin nắm chặt tay Liz.
“Mọi người phải tin ở con chứ.”
Trong khi những thành viên khác của gia đình xì xào phản đối, Liz cân nhắc. Cô muốn khóc. Chúa ơi, cô cần khóc oà lên như một đứa trẻ. Không Chúa ơi, không! Đừng để con trai cô đi.
Simon nhìn mẹ chăm chăm.
Chỉ nhìn mẹ thôi.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô đưa mắt nhìn xuống bếp lửa và xoay người đối mặt với Fin. Trước khi cô cất tiếng, nước mắt đong đầy khóe mi và cổ họng cô như có gì chặn ngang. “Em nghĩ... em nghĩ ta nên để nó thử.”
Fin nheo mắt, Liz đang hỏi ý kiến anh. Anh đưa mắt nhìn Simon. “Con làm được không, con trai?”
Liz cảm thấy tiếng khóc vuột khỏi môi mình. “Được ạ. Mụ ta sẽ không biết con ở đó.”
Fin nhìn cô.
Nước mắt tuôn rơi, nhưng Liz vội quệt đi. Mắt Fin sáng lên.
“Vậy mẹ và chú đồng ý.”