Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ai người ngồi ăn sáng ngoài ban- công.
Bà Lam Hằng hỏi lại câu hỏi mà tối qua bà đã hỏi Bội Cầm.
- Con thấy Lâm Tạo thế nào hả Bội Cầm?
Nàng khã khàng đáp:
- Dạ con không biết.
- Tại sao lại không biết?
- Con mới tiếp xúc với anh ấy có 1 lần thôi mà.
Bà Lam Hằng nói thay:
- Lâm Tạo là 1 người thanh niên tốt, tốt lắm còn giỏi giắn nữa. Cậu ấy lúc nào cũng đi theo bác. Bảo bác làm mai cho cậu ấy. Nhưng bác lúc nào cũng tôn trọng quyết định của con. Đời của con đã khổ rồi nên có 1 tấm chồng như Lâm Tạo hoặc ông chủ Hoàng Lâm Thao. Còn...
Bà ngập ngừng 1 tí rồi nói tiếp:
- À... Con có gặp Nhật Nam không vậy.
Nàng nói ngay:
- Dạ, đã lâu rồi con không gặp anh ấy.
- Như thế thì tốt. Nhật Nam như 1 cái nam châm thu hút phái nữ vậy. Bác sợ con yêu cậu ta rồi sẽ khổ cho cả đời con.
- Dạ, con hiểu.
Có tiếng kèn xe bóp inh ỏi, nàng ngó xuống thì thấy Lâm Tạo đang đứng ngoài cổng đưa tay chào.
Bà Lam Hằng mỉm cười.
- Hôm nay cũng chẳng có việc gì nhiều đâu, con đi chơi với cậu ấy đi.
Nàng đã mặc sẵn bộ đồ trong người. Chiếc quần Jean bó ôm sát đùi và chiếc áo thun cũng bó ngang lưng làm lộ rõ những đường công tuyệt mỹ mà ông trời đã ban tặng cho nàng.
Hôm nay, Lâm Tạo cũng lịch lãm trong vộ Veston màu xám.
Anh mỉm cười.
- Cô đẹp lắm! Nếu ngày nào cũng được nhìn ngắm cô thì hay biết mấy.
Nàng dáo dác như sợ Nhật Nam trông thấy.
Và lạ thay ngay lúc này đây nàng cũng lại có cảm giác bị theo dõi. Hình như có 1 ai đó đang rình rập nàng. Bao nhiêu nỗi lo sợ, dồn dập.
Nàng hối thúc Lâm Tạo:
- Đi nhanh đi.
Vừa nói nàng vừa mở cửa chui vào phía sau không đợi Lâm Tạo làm cái công việc đó cho nàng.
Lâm Tạo cho xe chạy thẳng rồi nói:
- Ở thành phố biển này có 1 vườn hoa đẹp lắm. Tôi đưa cô đến đó nhé?
- Tùy anh.
Lâm Tạo cho xe lướt nhanh trên xa lộ vắng người. Xe chạy được khoảng 2 tiếng đồng hồ là tới vườn hoa được mang tên "Nhạn Lai Hồng".
Lâm Tạo gởi xe vào bãi rồi cùng sóng bước với nàng.
Bội Cầm hỏi ngay:
- Tại sao người ta lại đặt tên cho vườn hoa này là "Nhạn Lai Hồng " hả Lâm Tạo?
Lâm Tạo dẫn Bội Cầm đến một vườn hoa nho nhỏ có diện tích khoảng chừng 4m2.
Anh nói:
- Đấy "Nhạn Lai Hồng" đấy. Khu vườn này được trồng rất nhiều loại này. Nó không phải là hoa mà toàn là lá, những chiếc lá dại màu đỏ thẳm, cái màu đỏ thật ngọt ngào. Thật sự cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao người ta đặt tên cho hoài lá này là "Nhạn Lai Hồng". Có lẽ khi mỗi năm khi có chim nhạn bay về thì lá của nó chuyển sang màu hồng chăng?
Đi thêm vài bước nữa Bội Cầm trông thấy 1 vườn hoa màu đỏ mà từ trước tới nay nàng quen gọi là hoa sâu rọm.
Nàng reo to.
- Ôi! Có cả hoa sâu rọm nữa kìa.
Lâm Tạo kêu lên:
- Ôi, trời ơi! Ai gọi là hoa sâu rọm nghe dễ sợ thế. Phải gọi nó là hoa "Thiếc Kiến Thảo".
Lâm Tạo vừa nói vừa cười ánh mắt của anh thật long lanh. Bấy giờ anh nắm lấy tay nàng và dẫn đi tiếp. Bội Cầm không phản đối, nàng vẫn để yên tay mình trong tay anh. Giờ phút này đây nàng không còn nghĩ gì cả. Nhiều loại hoa lạ đã lôi cuốn nàng mất rồi.
Có 1 chậu cây có thân mọng nước, chân đứng thẳng màu xanh đậm. Bội Cầm chưa hề thấy qua loại hoa này nên cất tiếng hỏi.
- Còn đây là hoa gì?
- Còn đây là San hô xanh, cô nhìn nó có giống san hô không?
- Ồ! Giống quá.
Bội Cầm cúi xuống nhìn 1 chậu hoa khác, có lá màu lục hoa lại màu đỏ, viền vàng. Những cánh hoa nở cong rung rinh trong gió như e lệ.
- Còn đây là hoa gì?
- Đây là Gai lan, 1 loài hoa có gốc từ Phi châu. Bây giờ ở đây người ta cũng có thể trồng được. Biệt thự nhà tôi trồng đủ các loài hoa, có hoa nở vào mùa xuân, có hoa mùa hạ, có hoa mùa thu và đông nữa vì thế biệt thự "Vườn Sen" của tôi 4 mùa xuân hạ thu đông đều nở rộ cả.
Bội Cầm đã bị Lâm Tạo cuốn hút, nàng nhìn anh với ánh mắt thán phục.
Lâm Tạo mỉm cười:
- Kìa! Cô làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? Bộ mặt tôi có dính lọ à?
- Không có anh tài lắm. Anh học ở đâu mấy kiến thức này vậy?
- Tôi học của ông làm vườn đấy. Cả khu hoa của biệt thự "Vườn Sen" là do tôi trồng đấy. Tôi bắt đầu trồng hoa từ năm 12, 13 tuổi. Mỗi lần ông thợ làm vườn tới nhà là tôi hỏi đủ thứ. Hỏi cả tiếng đồng hồ luôn. Tôi yêu hoa như mẹ yêu con vậy. Tôi biết hoa nào nên trồng tháng nào, lúc nào lớn thì bón phân, tháng nào ra hoa, tháng nào ra hạt.
- Làm sao anh nhớ hết tên các loài hoa tài thế?
- Sao lại không chứ. Mỗi loài hoa đều có cái dễ thương và điểm đáng nhớ riêng.
Bội Cầm im lặng. Đột nhiên nàng có ý nghĩ thật ngộ nghĩnh trong đầu: "Ôi! Nếu ta lấy Lâm Tạo thì khỏi sợ phải bị đói. Anh ấy ở nhà trồng hoa còn ta đem hoa ra chợ bán. Lúc đó, người ta sẽ gọi ta là cô gái bán hoa". Nghĩ đến đó tự nhiên nàng bật cười mình.
Lâm Tạo hỏi:
- Cô cười gì thế?
- Đâu có cười gì đâu.
- A! Tôi biết rồi. Cô cười chế nhạo tôi phải không. Cô bảo rằng con trai yêu hoa thì yếu đuối không chơi được có phải không?
Nàng chu mỏ:
- Anh mở cái bàn để xem tướng được rồi đó, Lâm Tạo à! Tôi chỉ cười mà anh đã nghĩ ra như vậy rồi.
- Vậy chứ cô cười gì?
- Hôm nay vui quá thì cười thế thôi.
Lâm Tạo chỉ tay về chiếc chòi lá nơi có đặt 1 xe nước mía.
- Chúng ta vào đó uống nước mía đi, mệt lắm rồi.
Họ vào quán và ngồi trên 2 chiếc ghế cây cỏn con.
Anh nói:
- Tôi có tiền thật nhưng vẫn thích ngồi uống nước mía ở những nơi thoáng mát như thế này. Không biết cô thì sao? Nếu cô không thích thì lần sau tôi không uống nữa.
- Ồ không! Tôi thích lắm.
Nàng khâm phục anh, anh giàu có mà không bao giờ khoe khoang cả.
Như chợt nhớ ra điều gì, gương mặt nàng thoáng buồn. Lâm Tạo rất tinh ý anh đã nhận ra ngay điều đó.
- Cô có chuyện gì buồn phải không?
- Lâm Tạo này. Anh có thể... mà thôi!
Anh thành thật:
- Có gì cứ nói thẳng cho tôi biết. Tôi ghét nhất là ai nói chuyện cứ úp úp, mở mở đấy.
- Tôi nói ra anh không xem thường tôi đấy chứ?
- Không, làm được 1 việc gì giúp đỡ cô tôi vui lắm.
Nàng ấp úng:
- Anh... Anh có thể cho tôi mượn thêm 5 triệu nữa không? Tôi hứa có ngày tôi hoàn trả lại cho anh tất cả số tiền mà 2 lần anh đưa tôi.
- Tôi không từ chối. Cũng như không cần cô phải trả lại đâu. Nhưng cô có thể nói cho tôi nghe xem là cô dùng tiền vào việc gì không?
- Tôi giúp đỡ 1 người.
- Là người yêu của cô à?
Nàng chối ngay:
- Không phải.
Anh móc trong túi ra 5 tờ giấy 100 USD đưa cho nàng.
- Giúp người quan trọng lắm. Khi nào cô cần thêm cứ bảo với tôi.
- Tôi sẽ nhớ mãi ơn của anh, Lâm Tạo à... Nhưng đừng nói cho bà chủ tôi biết nhé.
Anh cười:
- Tôi là người nhiều chuyện như vậy sao?
Nàng nhìn anh với đôi mắt biết ơn. Chưa bao giờ trong đời nàng gặp 1 người tốt như vậy.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm