There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần III: Ngày Thứ Ba – Chương 28
ai ngôi nhà nằm ngoài khu tường bao của Cawley và giám đốc trại giam bị tấn công trực diện. Một nửa mái nhà của Cawley bay mất, những viên gạch lát rơi tứ tung khắp sàn như một bài học về vị thế nhỏ bé của con người trước thiên nhiên. Một cái cây bay qua cửa sổ phòng khách nhà giám đốc trại giam, đâm thủng những mảnh ván gỗ bịt cửa sổ, nằm chình ình giữa nhà cả gốc lẫn ngọn.
Khu khuôn viên bệnh viện nước ngập tới ba centimet, vỏ sò, cành cây vương vãi khắp nơi. Trên sàn nhà của Cawley có vài con chuột chết, một đống tảo ủng sũng nước, tất cả đều lấm cát. Nền bệnh viện trông giống như có ai lấy búa khoan nện thật lực vào đó, Khu A thì mất bốn cửa sổ, còn trên mái nhà nhiều máng thoát nước bị gió thổi uốn cong ra phía sau. Hai ngôi nhà mái lá của nhân viên chỉ còn trơ lại khung gỗ, nhiều ngôi nhà khác bị đổ nghiêng sang một bên. Các khu tập thể của y tá và hộ lý bị mất khá nhiều cửa sổ và bị ngập nước vài chỗ. Chỉ riêng Khu B là thoát nạn, không hề hấn gì. Suốt dọc hòn đảo, Teddy nhìn thấy những ngọn cây bị tước sạch lá, thân gỗ trơ trụi đâm lên trời như những mũi tên.
Không khí lại đầy vẻ chết chóc, nặng nề và u ám. Mưa phùn rả rích. Cá chết đầy bãi biển. Sáng nay khi họ bước ra ngoài, có một con thờn bơn nằm giãy giụa, thở phập phồng trên hành lang, một con cá buồn bã, mắt sưng húp nhìn về biển cả.
Teddy và Chuck thấy McPherson cùng một lính gác dựng lại một chiếc xe jeep bị lật nghiêng. Họ phải nổ máy tới lần thứ năm mới được, rồi họ lái xe lùi ra phía cổng. Một phút sau Teddy thấy chiếc xe đang leo lên đoạn dốc sau lưng bệnh viện dẫn tới Khu C.
Cawley xuất hiện trong khuôn viên bệnh viện, dừng lại nhặt một mảnh ngói vỡ của nhà mình lên xem chăm chú rồi lại ném xuống mặt đất ngập nước. Ánh mắt ông ta hai lần lướt qua Teddy và Chuck rồi mới nhận ra họ trong bộ đồng phục hộ lý màu trắng, áo đi mưa và mũ kiểm lâm màu đen. Ông ta nở một nụ cười vẻ châm biếm và dường như định tiến về phía họ thì một bác sĩ cổ đeo ống nghe từ trong bệnh viện xốc ra và chạy về phía ông.
"Số hai đi rồi. Chúng tôi không thể bật được máy dự phòng. Chúng ta có hai trường hợp đó là nguy kịch. Họ sẽ chết mất John ạ."
"Thế Harry đâu?"
"Harry đang ở trong đó nhưng không tài nào sạc được điện. Chẳng hiểu cái máy phát điện dự phòng để làm gì nếu nó không hỗ trợ được cái gì?"
"Thôi được. Hãy tới đó xem sao."
Họ rảo bước về phía bệnh viện. Teddy nói, "Máy phát điện dự phòng của họ hỏng à?"
Chuck nói, "Những chuyện như thế hẳn sẽ xảy ra khi bão lớn."
"Cậu có nhìn thấy ánh đèn nào không?"
Chuck nhìn xung quanh các cửa sổ. "Không."
"Cậu có nghĩ là cả hệ thống điện bị cháy không?"
"Nhiều khả năng."
"Có nghĩa là cả những hàng rào điện cũng vậy."
Chuck cúi xuống nhặt một quả táo dạt tới chân anh ta đoạn đứng khom người trong tư thế chơi bóng chày rồi co chân và liệng quả táo vào tường. "Trúng rồi!" Anh ta hét lên rồi quay về phía Teddy. "Có nghĩa là cả những hàng rào điện cũng vậy, đúng thế."
"Có lẽ tất cả các thiết bị an ninh điện tử. Cổng. Cửa."
"Ôi, Chúa lòng lành, hãy giúp chúng con." Chuck nói và nhặt một quả táo khác, ném qua đầu rồi đỡ lấy nó từ phía sau lưng. "Sếp muốn đi vào cái pháo đài đó, đúng không?"
Teddy ngẩng mặt lên hứng những giọt nước mưa êm ái. "Một ngày hoàn hảo để làm việc đó."
Viên giám đốc lúc này mới xuất hiện, tiến vào khuôn viên bệnh viện cũng ba người lính gác trên một chiếc xe jeep, nước bắn tung tóe từ bánh xe. Viên giám đốc nhìn thấy Teddy và Chuck đứng thơ thẩn trong sân và dường như điều đó khiến ông ta khó chịu. Teddy nghĩ chắc cũng giống Cawley, ông ta tưởng nhầm họ là hộ lý, vậy nên ông ta bực mình khi thấy trong tay họ không có máy bơm hay máy cào. Tuy nhiên ông ta vẫn đi qua chỗ họ, cắm đầu về phía trước như thể phài để tâm vào những chuyện quan trọng hơn. Teddy nhận ra rằng anh chưa từng nghe thấy giọng nói của ông ta và tự hỏi không hiểu nó trầm như màu tóc hay mai mái như nước da của ông.
"Có lẽ mình phải tiến hành thôi," Chuck nói. "Cảnh này sẽ không diễn ra lâu đâu."
Teddy bắt đầu rảo bước về phía cổng.
Chuck theo kịp anh. "Tôi muốn huýt sáo nhưng miệng tôi khô cứng hết cả lại thế này."
"Sợ à?" Teddy nói nhỏ.
"Phải nói là sợ vãi đái ra ấy sếp ạ." Anh ta lại liệng một quả táo vào tường.
Họ tiến về phía cổng, lính gác là một chàng trai có gương mặt trẻ con nhưng đôi mắt thì sắc lạnh. Anh ta nói, "Tất cả các hộ lý phải tới gặp ông Willis ở phòng hành chính. Các anh sẽ được thông báo về việc làm vệ sinh."
Chuck và Teddy nhìn bô đồng phục hộ lý màu trắng của nhau.
"Món trứng Benedict."
Teddy gật đầu. "Cám ơn. Tôi cũng đang nghĩ thế. Còn bữa trưa."
"Một lát mỏng sandwich thịt bò muối Reuben."
Teddy quay sang tay lính gác và chìa chiếc phù hiệu của anh ta. "Quần áo của chúng oti6 vẫn còn ở phòng giặt là."
Tay lính gác liếc qua chiếc phù hiệu của Teddy rồi nhìn sang Chuck chờ đợi.
Chuck thở dài rồi rút ví và chìa chiếc phù hiệu ra trước mũi tay lính gác.
"Các anh làm gì bên ngoài khu tường rào. Bệnh nhân mất tích đã được tìm thấy rồi cơ mà?" tay lính gác nói.
Bất cứ lời giải thích nào, Teddy nghĩ cũng sẽ khiến họ trông yếu thế và đặt quyền lực vào tay tên nhãi ranh này. Teddy đã gặp một đống nhãi ranh như thế trong chiến tranh. Phần lớn họ đã không trở về nhà và Teddy vẫn thường tự hỏi không biết có ai thực sự quan tâm tới họ không. Đó là một loại người mà bạn không thể nào nói chuyện hay dạy dỗ gì được. Nhưng bạn có thể trị được loại người này nếu bạn biết rằng thứ duy nhất hắn ta tôn trọng là quyền lực.
Teddy bước lại gần tay lính gác, nhìn chằm chằm, nhếch mép cười và chờ cho hắn ta quay sang nhìn anh, mắt anh không rời khỏi mắt hắn.
"Chúng tôi đang đi dạo," Teddy nói.
"Các anh không được phép."
"Có chứ." Teddy tiến lại sát hơn khiến tay lính gác đành phải ngước mắt lên. Anh có thể cảm thấy cả hơi thở của gã trai trẻ. "Chúng tôi là đặc vụ liên bang đang thi hành nhiệm vụ của liên bang. Tối cao như Chúa tôi không cần giải thích với cậu. Chúng tôi có thể chọn cách bắn một phát vào mông cậu, chàng trai, và sẽ chẳng có tòa án nào ở cái đất nước này nghe nói tới vụ đó cả." Teddy lại gí đầu sát hơn nữa về phía tay lính gác. "Thế nên mau mở cái cửa khốn kiếp này ra."
Gã trai trẻ cố không cụp mắt xuống trước cái nhìn của Teddy, nuốt nước miếng và giữ cho ánh mắt không dao động.
Teddy lại nói, "Tôi nhắc lại: Mở cái…"
"Thôi được."
"Tôi không nghe rõ cậu nói gì," Teddy nói.
"Vâng, thưa sếp."
Teddy nhìn tay lính gác với con mắt dữ dằn thêm một lúc rồi thở phì ra.
"Không đến nỗi, con trai. Hoo-ah." 1
"Hoo-ah," tay lính gác nhắc lại, yết hầu phập phồng. Tay lính gác xoay chìa khóa và mở toang cánh cổng ra, Teddy bước qua không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Họ rẽ phải và đi dọc theo bức tường rào một lúc thì Chuck lên tiếng, "Chiến lược hoo-ah hiệu quả đấy!"
Teddy nhìn Chuck và nói, "Bản thân tôi cũng thích điều đó."
"Hồi trong quân ngũ, sếp hẳn cũng bàn tay thép nhỉ?"
"Tôi ở trong một tiểu đoàn với một đám nhóc con dưới quyền. Phân nửa số họ chưa bao giờ nếm mùi phụ nữ. Cậu không thể khiến đám người này tôn trọng nếu cậu đối xử tử tế với họ, cậu cần phải làm cho họ sợ."
"Vâng, thưa Thượng sĩ. Đã rõ." Chuck cúi đầu và giậm chân chào Teddy. "Nhưng dù có bị cắt điện thì sếp cũng không quên cái nơi mà chúng ta đang cố lẻn vào là một pháo đài đấy chứ?"
"Không, không hề."
"Thế sếp có ý tưởng gì không?"
"Không."
"Sếp nghĩ là họ có xây hào xung quanh không? Đó là một vấn đề đấy."
"Có thể còn có mấy thùng dầu nóng đặt trên tường công sự."
"Và các cung thủ," Chuck nói. "Nếu họ bố trí các cung thủ ở đó, Teddy…"
"Mà chúng ta thì lại không có áo giáp."
Họ bước qua một thân cây đổ, mặt đất nhão nhoét và trơn vì lá mục. Xuyên qua đám cây cối tiêu điều trước mặt, họ có thể nhìn thấy khu pháo đài với những bức tường màu xám đồ sộ, và thấy cả những vệt bánh xe jeep đi đi về về suốt cả buổi sáng nay.
"Tên lính gác đó cũng có lý," Chuck nói.
"Ở chỗ nào?"
"Giờ khi Rachel đã được tìm thấy, thì đúng là chúng ta chẳng có quyền hạn gì ở chỗ này cả, như trước đây thôi. Nếu chúng ta bị bắt quả tang thì sếp ơi, chúng ta chẳng có cách nào giải thích vụ này cho thấu tình đạt lý."
Teddy cảm thấy đám cây cối tả tơi, bầm dập đảo điên trong đấy mắt anh. Anh thấy kiệt sức và hơi chếnh choáng. Tất cả những gì anh có là bốn tiếng đồng hồ dưới tác dụng của thuốc và một giấc ngủ đầy ác mộng đêm qua. Mưa rơi lộp độp và đọng lại trên vành mũ của anh. Trong đầu anh như có cái gì kêu vo vo, không rõ ràng nhưng liên tục. Nếu hôm nay phà tới đảo - nhưng anh chắc là không thể - thì một phần trong anh chỉ muốn nhảy lên đó và rời khỏi đây. Biến khỏi cái rặng đá khốn kiếp này. Nhưng trở về mà chẳng có nổi hoặc những bằng chứng cần thiết cho Thượng nghị sĩ Hudy hoặc giấy chứng tử của Laeddis thì sự trở về của anh sẽ là sự trở về của một kẻ thất bại. Vẫn là kẻ đứng bên ranh giới của ý định tự sát cộng thêm gánh nặng lương tâm về việc anh đã không làm gì để tạo nên một sự thay đổi.
Anh mở quyển sổ ghi chép ra và đưa cho Chuck. "Mấy đống đá mà Rachel để lại cho chúng ta hôm qua. Đây là giải mã của chúng."
Chuck khum tay che quyển sổ và giữ nó sát ngực. "Vậy là hắn đang ở đây."
"Hắn ở đây."
"Sếp nghĩ hắn là bệnh nhân thứ sáu mươi bảy?"
"Tôi đoán thế."
Teddy dừng lại trước một vỉa đá trồi lên giữa con đường dốc lầy bùn. "Cậu có thể quay lại, Chuck. Cậu không cần phải dính vào chuyện này."
Chuck ngước lên nhìn anh rồi đập đập quyển sổ vào lòng bàn tay. "Chúng ta là những đặc vụ, Teddy. Đặc vụ thì luôn làm gì?"
Teddy mỉm cười. "Chúng ta xông vào cửa."
"Trước tiên," Chuck nói. "Trước tiên chúng ta xông vào cửa. Trong lúc cấp bách, chúng ta không đợi mấy viên cảnh sát béo trên phố tới hỗ trợ. Chúng ta sẽ xông thẳng qua cái cửa khốn kiếp đó."
"Đúng vậy."
"Vậy thì tiến hành thôi," Chuck nói và đưa trả lại Teddy cuốn sổ rồi họ tiếp tục đi về phía pháo đài.
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng