Nguyên tác: The Green Mile
Số lần đọc/download: 4242 / 189
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:08 +0700
Chương 30
Đ
ường đến nhà Hal Moores ở Chimney Ridge dài hai mươi lăm dặm. Trên chiếc xe tải chậm chạp và cọc cạch của Harry Terwilliger, chuyến đi mất hơn một giờ. Một chuyến đi kỳ quái, và mặc dù với tôi, dường như từng khoảnh khắc của nó vẫn còn khắc sâu trong ký ức - mỗi ngã rẽ, mỗi cú nẩy, mỗi chỗ lún, những lần hoảng vía (hai lần tất cả) khi có xe đi ngược chiều - tôi nghĩ không thể mô tả sát sao cảm giác của mình khi ngồi sau xe với John Coffey, cả hai chúng tôi bó gối như người Da Đỏ trong những tấm chăn cũ mà Harry đã đủ chu đáo đem theo.
o O o
Phần lớn là một cảm giác lạc lõng - nỗi đau sâu sắc và khủng khiếp mà một đứa trẻ nhận thức được khi nó đã lạc lối đâu đó, tất cả những địa danh đều xa lạ và nó không còn biết làm sao tìm ra lối về nhà. Đêm ấy tôi đã ra ngoài với một tù nhân - không phải tù nhân bất kỳ nào, nhưng là một kẻ đã bị xét xử và buộc tội giết hai bé gái, và bị kết án tử hình vì tội ác. Lòng tin của tôi và sự vô tội của gã sẽ vô ích nếu chúng tôi bị bắt; bản thân chúng tôi sẽ ngồi tù, và có lẽ cả Dean nữa. Tôi đã đùa bỡn với cả một đời làm việc và lòng tin chỉ vì một vụ xử tử tệ hại, và vì tôi tin rằng gã cả ngố to xác quá mức ngồi bên có lẽ đủ khả năng chữa lành cho một phụ nữ có khối u não không thể giải phẫu. Thế nhưng khi nhìn John ngắm các vì sao, tôi nhận ra với nỗi sợ hãi rằng quả thật tôi không còn tin vào điều đó nữa, nếu thật sự đã tin; chứng nhiễm trùng đường tiểu của tôi lúc này dường như xa vời và không quan trọng, vì những thứ khắc nghiệt và đau đớn luôn luôn như thế một khi chúng đã qua khỏi (mẹ tôi từng nói, nếu một người đàn bà thật sự nhớ được cơn đau đớn biết bao khi sinh con đầu lòng, người đó sẽ không bao giờ sinh con lần thứ hai). Về phần ông Jingles, chẳng phải có thể, thậm chí có vẻ, chúng tôi đã sai lầm về cơn đau do Percy gây ra cho nó sao? Hoặc là John - kẻ thật sự có sức mạnh thôi miên, điều này thì không có gì nhiều để nghi ngờ - bằng cách nào đó đã lừa chúng tôi tưởng là thấy điều mà chúng tôi không hề thấy? Rồi còn vấn đề Hal Moores nữa. Vào cái ngày làm ông ấy bất ngờ trong văn phòng, tôi đã chạm trán với một ông già bại liệt, đẫm nước mắt. Nhưng tôi không nghĩ đấy là mặt thật nhất của viên Giám thị. Tôi nghĩ con người thật của Giám thị Moores là con người đã bẻ gãy cổ tay một con chó định cắn ông ấy; con người đã vạch rõ với sự chính xác cay độc rằng cái của nợ của Delacroix sẽ bị nướng và bất kể người nào trong đội hành quyết lộ diện trước công chúng. Phải chăng tôi nghĩ Hal Moores sẽ hiền lành đứng sang một bên, mặc cho chúng tôi đưa một kẻ bị buộc tội giết trẻ em vào nhà mà đặt tay lên người vợ ông ấy?
Nỗi nghi ngờ tăng lên như một cơn bệnh theo chuyến đi. Đơn giản là tôi không hiểu tại sao tôi làm những điều đã làm, hay tại sao tôi đã thuyết phục những người kia tham gia với tôi vào chuyến đi trong đêm điên rồ này. Tôi không tin chúng tôi có cơ hội thoát hiểm - không một mảy may, như lời những tay kỳ cựu thường nói. Thế nhưng tôi cũng không nỗ lực để bãi bỏ nó, điều lẽ ra tôi có thể làm; sự việc sẽ không tuột khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi mà không thay đổi được, cho đến khi chúng tôi xuất hiện ở nhà của Moores. Điều gì đó - tôi nghĩ có lẽ không ngoài những làn sóng hứng khởi tỏa ra từ gã khổng lồ ngồi bên cạnh - đã kiềm chế không cho tôi đập lên nóc xe và thét gọi Harry quay xe trở lại trại giam trong lúc còn kịp.
Đấy là khung cảnh tâm trạng tôi khi chúng tôi vượt qua xa lộ vào đường County 5, rồi từ County 5 tiến vào đường Chimney Ridge. Khoảng mười lăm phút sau đó, tôi nhìn thấy bóng dáng một mái nhà xóa mất hình ảnh các vì sao và biết rằng chúng tôi đã đến nơi.
Harry giảm ga từ số hai xuống thấp (tôi nghĩ suốt chuyến đi anh ta chỉ gài số cao nhất một lần). Máy xe ngừng lại, như thể nó cũng sợ điều đang chờ chúng tôi ở phía trước.
Harry đưa xe vào lối đi trải sỏi của Moore rồi dừng chiếc xe tải càu nhàu đằng sau chiếc Buick đen nhạy bén của viên Giám thị. Trước mặt chúng tôi, chếch một chút về bên phải, là một ngồi nhà gọn ghẽ như li như lau, theo phong cách mà tôi nghĩ người ta gọi là phong cách Cape Cod. Kiểu nhà đó lẽ ra có vẻ lạc lõng trong vùng đồi núi của chúng tôi nhưng lại không phải thế. Trăng đã lên cao và qua ánh sáng của nó, tôi thấy mảnh sân, vốn luôn được xén tỉa đẹp đẽ, nay có vẻ thiếu sự chăm bón. Phần lớn do lá cây chưa được cào đi. Trong hoàn cảnh bình thường thì đây là nhiệm vụ của Melinda, nhưng mùa thu năm ấy bà đã không cào được chút lá khô nào, và sẽ không bao giờ nhìn thấy lá rơi nữa. Đấy là sự thật của vấn đề, và tôi đã điên rồ khi nghĩ rằng gã cả ngố có cặp mắt trống rỗng này có thể thay đổi sự thật.
Tuy nhiên có thể vẫn chưa muộn để cứu vớt bản thân chúng tôi. Tôi làm động tác như thể đứng dậy, tấm chăn đang khoác tuột khỏi vai. Tôi sẽ cúi xuống, gõ vào cửa xe bên phía tài xế, bảo Harry chuồn ngay ra khỏi đây trước khi...
Nắm tay to tướng của John Coffey chụp lấy tay tôi, lôi tôi ngồi xuống dễ như tôi lôi một đứa bé tập đi.
- Nhìn kìa, sếp. - Gã vừa nói vừa chỉ tay. - Có người thức dậy.
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của gã và cảm thấy chột dạ, không chỉ ở bụng, mà ở cả tim. Có một tia sáng phát ra sau một trong những cửa sổ. Căn phòng nơi Melinda trải qua hầu hết ngày lẫn đêm; bà ấy không còn khả năng sử dụng cầu thang, cũng như ra ngoài cào đống la khô đã rơi rụng trong trận bão vừa qua.
Họ đã nghe tiếng xe, tất nhiên - chiếc Farmall chết tiết của Harry Terwilliger với bộ máy gầm rống, xịt dọc theo chiều dài ống khói vốn không bị một thứ phù phiếm như bộ giảm thanh cản trở. Quỷ thần ơi, dù sao có lẽ những đêm này vợ chồng nhà Moores không ngủ được.
Một ngọn đèn sát mặt tiền nhà bật sáng, rồi đèn phòng khách trên đầu, đèn trong hành lang mặt trước, rồi đèn phía trên bậc cửa. Tôi ngắm nhìn những ngọn đèn diễu hành đó theo cách một con người đang dựa vào bức tường xi măng, hút điều thuốc cuối cùng và nhìn đội hành quyết đi đều bước tiến lại gần. Thế nhưng tôi không hoàn toàn thừa nhận với bản thân rằng đã quá muộn cho đến khi tiếng máy nổ không đều của chiếc Farmall tan dần vào sự im lặng và cửa xe kêu cót két, lớp sỏi nghiến lạo xạo khi Harry và Brutal bước ra ngoài.
John đứng dậy, kéo tôi đứng lên theo. Dưới làn ánh sáng lờ mờ, gương mặt gã đầy vẻ sống động và háo hức. Tại sao không? Tôi nhớ lại mình đã suy nghĩ. Tại sao gã lại không được có vẻ háo hức? Gã là một tên điên.
Brutal và Harry đứng kề vai nhau ở cuối xe như những đứa trẻ dưới cơn mưa bão, tôi thấy cả hai cũng có vẻ sợ hãi, bối rối và bất an như tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn nữa.
John xuống xe. Đối với gã, đó chỉ là một bước chân hơn là một cú nhảy. Tôi làm theo, chân cứng đờ và khốn khổ. Lẽ ra tôi đã ngã sóng soài trên lớp sỏi nếu gã không kịp nắm lấy tay tôi.
- Đây là một sai lầm. - Brutal nói, giọng khẽ rít lên. Mắt anh ta mở to, đầy sợ hãi. - Lạy Chúa uy vũ, Paul, anh đang nghĩ gì vậy?
- Đã quá muộn. - Tôi trả lời. Tôi đẩy vào một bên hông Coffey và gã đủ ngoan ngoãn để đứng bên cạnh Harry. Rồi tôi nắm lấy khuỷu tay Brutal như thể đây là một người tình, đưa cả hai người chúng tôi bước về phía bậc cửa, nơi ngọn đèn đang chiếu sáng. - Để tôi nói. Hiểu không?
- Hiểu. - Brutal trả lời. - Ngay lúc này, đấy là điều duy nhất tôi quả thực hiểu được.
Tôi liếc ra qua sau vai.
- Harry, anh ở lại bên xe với gã chờ đến khi tôi gọi. Tôi không muốn Moores nhìn thấy gã trước khi tôi sẵn sàng. - Ngoại trừ việc tôi sẽ không bao giờ sẵn sàng. Bây giờ tôi đã biết điều đó.
Brutal và tôi chỉ vừa đến chân bậc thềm khi cửa trước bị đẩy bật ra, đủ mạnh để cái búa đập cửa dập vào bản kim loại. Hal Moores đứng đó trong chiếc quần pyjama màu xanh và áo thun, mái tóc màu xám thép dựng đứng thành từng chùm và lọn xoắn tít. Ông ấy là một người đã tạo ra cả ngàn kẻ thù trong quá trình nghề nghiệp, và ông biết điều đó. Nắm chặt trong tay, mũi dài bất thường không hẳn chĩa xuống sàn nhà, là khẩu súng vốn luôn luôn treo phía trên mặt lò sưởi. Nó là một loại súng được gọi là Ned Buntline Special, vốn thuộc về ông của Hal Moores, và ngay lúc ấy (tôi nhìn thấy và ruột thắt lại một lần nữa) súng đã được lên cò.
- Thằng quái nào đến đây vào hai giờ ba mươi phút sáng chết tiệt thế này? - Ông ấy lên tiếng. Tôi không nghe chút hoảng hốt nào trong giọng nói. Và - ít r là ngay lúc ấy - những cơn run rẩy của ông đã ngừng. Bàn tay cầm súng vững vàng như một hòn đá. - Trả lời đi, nếu không... - Nòng súng bắt đầu nâng lên.
- Ngừng tay, Giám thị! - Brutal giơ tay, lòng bàn tay hướng về phía người cầm súng. Tôi chưa bao giờ nghe giọng nói anh ta như lúc ấy; dường như những cơn run rẩy tuột ra khỏi bàn tay Moores đã tìm được lối vào cổ họng Brutal Howell. - Chúng tôi đây! Paul và tôi và... chúng tôi đây!
Anh ta tiến lên bước đầu tiên để ánh đèn trên bậc cửa có thể soi sáng đầy đủ khuôn mặt. Tôi làm theo. Hal Moores nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi, cơn tức giận nhường chỗ cho sự hoang mang.
- Các anh làm gì ở đây? - Ông ấy hỏi. - Không những là sáng sớm mà các anh còn có bổn phận. Tôi biết các anh phải trực, vì tôi đã ghim bảng phân công trong văn phòng. Vậy cái quái... ôi, Chúa ơi. Không phải tập báo động khẩn cấp chứ? Hay là nổi loạn? - Ông nhìn vào giữa chúng tôi, ánh mắt rắn lại. - Còn ai đứng bên xe nữa kia?
Để tôi nói. Tôi đã chỉ thị cho Brutal như thế, nhưng bây giờ đã đến lúc phải nói mà tôi không mở miệng nổi. Trên đường đi làm chiều hôm ấy, tôi đã cẩn thận vạch ra những gì sẽ nói khi đến đây và tôi nghĩ chúng nghe không đến nỗi quá điên. Không bình thường - không có điều gì về chuyện này là bình thường - nhưng có thể đủ gần bình thường để chúng tôi lọt qua được cửa và cho chúng tôi một cơ hội. Cho John một cơ hội. Nhưng lúc này, tất cả những lời lẽ được diễn tập cẩn thận đã biến mất trong cơn hỗn loạn náo nhiệt. Các ý tưởng và hình ảnh - Del bốc cháy, con chuột hấp hối, Toot giãy giụa trong lòng Già Sparky và gào lên rằng lão là con gà tây hết đời - quay cuồng trong đầu tôi như cát bị cuốn trong một luồng gió lốc. Tôi tin trên đời có dòng chảy của cái Thiện, theo hướng này hoặc hướng khác, bắt nguồn từ Chúa yêu thương. Nhưng tôi cũng tin có một sức mạnh khác, một sức mạnh mà từng chút đều thật như đấng Thượng Đế mà tôi đã cầu nguyện suốt đời, và rằng nó hoạt động có ý thức, để hủy hoại tất cả những thôi thúc tử tế của chúng ta. Không phải Satan, tôi không có ý nói Satan (mặc dù là tôi tin là hắn cũng có thật), nhưng là một thứ ma quỷ bất hòa, một thứ láu cá và ngu ngốc cười vui sướng khi một người già, vì châm ống điếu hút thuốc đã đốt chính mình, hoặc khi một đứa trẻ rất được yêu thương, đã nhét món quà Giáng Sinh đầu tiên vào miệng và chết vì nghẹt thở. Tôi đã nhiều năm suy ngẫm về điều này, suốt con đường từ Cold Mountain đến George Pines, và tôi tin rằng sáng hôm ấy, sức mạnh đó đã ra tay giữa chúng tôi, quay cuồng khắp nơi như sương mù, tìm cách cản trở John Coffey đến với Melinda Moores.
- Giám thị... Hal... tôi - Những gì tôi cố gắng nói ra đều vô nghĩa.
Ông ấy lại nâng mũi súng lên, chĩa vào giữa Brutal và tôi, không thèm nghe. Đôi mắt vằn máu của ông mở rất to. Và Harry Terwilliger bước đến, ít nhiều bị lôi kéo bởi gã to xác đang nở rộng nụ cười duyên dáng một cách ngớ ngẩn.
- Coffey. - Moores thốt lên. - John Coffey. - Ông hít một hơi rồi hét lên bằng một giọng mỏng manh nhưng mạnh mẽ. - Đứng lại! Đứng lại đó, nếu không ta bắn!
Từ sau lưng ông ấy, một giọng phụ nữ yếu ớt và run rẩy cất lên:
- Hal? Anh làm gì ngoài đó? Anh nói chuyện với ai thế, đồ dâm tặc?
Moores quay về hướng tiếng nói một thoáng, nét mặt bối rối và tuyệt vọng. Chỉ một thoáng, như tôi đã nói, nhưng đủ lâu để tôi giật khẩu súng dài nòng ra khỏi tay ông ấy. Ngoại trừ việc tôi không nhấc nổi đôi bàn tay của chính mình. Hẳn là chúng đã bị trói vào những khối nặng. Đầu tôi tràn ngập tĩnh điện, giống như tiếng đài phát thanh cố gắng phát sóng trong một cơn bão từ. Những cảm xúc duy nhất tôi nhớ được là nỗi sợ và một thứ lúng túng mờ ảo dành cho Hal.
Harry và John Coffey tiến đến chân bậc thềm. Moores quay ra khỏi tiếng động của vợ ông ấy và giơ mũi súng lên lần nữa. Sau này ông kể lại rằng phải, ông hoàn toàn có ý định bắn Coffey; ông nghi chúng tôi bị bắt giữ và bọn chủ mưu đứng sau lưng những gì xảy ra đang ở bên cạnh chiếc xe, rình rập trong bóng tối. Hal không hiểu tại sao chúng tôi bị đưa đến nhà ông ấy, nhưng trả thù đường như là khả năng lớn nhất.
Trong khi ông ấy kịp nổ súng, Harry Terwilliger bước đi trước Coffey, rồi tiến lên trước mặt, che chắn phần lớn cơ thể gã. Coffey không ép anh ta làm điều đó mà do Harry tự ý.
- Đừng, giám thị Moores! - Anh ta lên tiếng. - Không sao! Không ai có vũ khí, sẽ không có ai bị hại, chúng tôi đến đây để giúp!
- Giúp? - Cặp lông mày rối, túm từng búi của Moores nhíu lại. Mắt ông ấy tóe lửa. Tôi không thể rời mắt khỏi cơ bẩm khẩu Buntline. - Giúp cái gì? Giúp ai?
Như thể để trả lời, giọng người phụ nữ già lại vang lên, càu nhàu, quả quyết và hoàn toàn lạc lõng:
- Vào đây ngủ với tôi, đồ chó đẻ! Đưa lũ bạn đít lừa vào luôn! Cho tất cả thay phiên nhau!
Tôi nhìn Brutal, linh hồn rúng động. Tôi hiểu rằng bà ấy chửi thề - rằng một cách nào đó, khối u đã sai khiến bà chửi thề - nhưng như thế còn hơn cả chửi thề. Hơn nhiều lắm.
- Các anh làm gì ở đây? - Moores hỏi chúng tôi lần nữa. Giọng nói của ông đã mất vẻ cương quyết - những tiếng hét run rẩy của vợ ông là nguyên nhân. “Tôi không hiểu. Đây là một vụ phá ngục, hay...
John bỏ Harry sang một bên - chỉ cần nhặt anh ta lên và đẩy qua - rồi bước lên bậc cửa. Gã đứng giữa Brutal và tôi, to lớn đến mức gần như xô chúng tôi sang hai bên, chúi mũi vào những bụi cây holly của Melly. Moores ngước lên để theo dõi gã, theo cách một người cố nhìn đầu ngọn cây. Và đột nhiên đối với tôi, thế giới trở về trật tự của nó. Cái hồn ma bất hòa xáo trộn ý tưởng của tôi như những ngón tay mạnh mẽ rây cát hay gạo biến mất. Tôi nghĩ đã hiểu tại sao Harry có thể hành động trong khi Brutal và tôi chỉ có thể đứng trơ tráo, tuyệt vọng và do dự trước mặt sếp chúng tôi. Harry đã kề cận bên John... và bất cứ hồn ma nào chống lại thứ ác ma đó đã nằm trong con người John Coffey vào đêm đó. Và khi John bước về phía trước để đối diện Giám thị Moores, chính hồn ma kia - một thứ gì đó màu trắng, tôi hình dung như thế về nó, một thứ gì đó màu trắng - đã nắm quyền kiểm soát tình hình. Hồn ma ác độc kia không bỏ đi, nhưng tôi thấy nó chùn tay như bóng đêm trước làn ánh sáng đột ngột mạnh.
- Tôi muốn giúp. - John Coffey lên tiếng. Moores ngước nhìn gã, đôi mắt bị mê hoặc, miệng há hốc. Khi Coffey gỡ khẩu Buntline khỏi tay ông rồi chuyền cho tôi, tôi nghĩ thậm chí Hal cũng không biết. Tôi thận trọng hạ cò súng. Sau này, khi kiểm tra nòng, tôi phát hiện không có đạn. Đôi khi tôi tự hỏi Hal biết điều đó không. Trước mắt, John vẫn thì thào - Tôi đến đề giúp bà ấy. Chỉ để giúp đỡ. Tôi chỉ muốn thế.
- Hal! - Từ trong phòng ngủ, Melinda kêu to. Giọng bà lúc này nghe đã mạnh mẽ hơn một chút, nhưng đồng thời có vẻ sợ sệt tựa hồ cái hồn ma quấy rối khiến chúng tôi mất tinh thần nay đã rút lui đến chỗ bà. - Dù họ là ai cũng đuổi đi! Chúng ta không cần người bán hàng vào nửa đêm! Không Electrolux! Không Hoover! Không quần lót Pháp! Đuổi họ ra ngoài! Bảo họ dở trò bú dù... - Một vật gì đó tan vỡ - có lẽ là một cái li - và rồi bà ấy bắt đầu nức nở.
- Chỉ để giúp đỡ. - John Coffey nói bằng giọng nhỏ đến mức không hơn tiếng thì thầm. Gã làm ngơ trước tiếng khóc và lời lẽ thô tục. - Chỉ để giúp đỡ, thế thôi.
- Anh không thể. - Moores đáp. - Không ai có thể. - Một giọng nói tôi chưa từng nghe trước đây và sau một thoáng, tôi nhận ra giọng mình cũng thế khi bước vào xà lim của Coffey vào cái đêm gã chưa lành chứng bệnh nhiễm trùng đường tiểu của tôi. Bị thôi miên. Chú em lo việc của chú em, tôi lo chuyện của tôi, là điều tôi nói với Delacroix... ngoại trừ chuyện Coffey quan tâm đến việc của tôi, cũng như gã đang quan tâm đến việc của Hal Moores vào lúc này.
- Chúng tôi nghĩ gã có thể. - Brutal nói. - Và chúng tôi không đánh liều việc làm của chúng tôi - có thể cả chuyện bản thân chúng tôi ngồi tù - chỉ để đến đây rồi quay lại và trở về mà không thử một lần.
Ba phút trước, chỉ mình tôi sẵn sàng làm điều đó. Brutal cũng thế.
John Coffey đã dành lấy cuộc chơi từ tay chúng tôi. Gã lấn vào trong qua mặt Moores, ông này giơ một bàn tay bất lực lên để ngăn cản (bàn tay lướt qua hông Coffey rồi rơi xuống; tôi chắc gã to xác thậm chí không hề cảm thấy), rồi lê bước xuống hành lang về phía phòng khách, nhà bếp bên kia, sau nữa là phòng ngủ, nơi giọng nói the thé không thể nhận biết lại vang lên:
- Các người ở ngoài đó! Dù là ai, cứ ở ngoài đó! Tôi chưa mặc quần áo, ngực hở hang để hứng gió!
John không chú ý, thản nhiên đi tiếp, đầu cúi xuống để không đụng vỡ bóng đèn, sọ tròn trịa màu nâu bóng loáng, tay đong đưa bên người. Sau một lúc, chúng tôi bước theo gã, tôi đi trước, Brutal và Hal bên nhau, Harry đi sau cùng. Tôi hoàn toàn hiểu rõ một điều: sự việc đã tuột khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi và đang nằm trong tay John.