Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Nick Vujicic
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Tiếng Gọi Thân Thương
ột buổi chiều sau khi tan học, tôi hỏi mẹ rằng liệu bà có thể giúp đưa tôi vào bồn tắm để tôi dầm nước một lúc không. Khi mẹ ra khỏi phòng tắm, tôi bảo mẹ đóng cửa lại. Sau đó tôi ngâm mình xuống nước, ngâm đến tận tai. Trong im lặng, những ý nghĩ rất nặng nề, u ám lan tràn. Tôi đã lên kế hoạch cho việc tôi muốn làm từ trước.
Nếu Chúa không mang nỗi khổ đau của tôi đi và nếu không có mục đích nào dành cho tôi trong cuộc đời này… nếu tôi tồn tại trên đời này chỉ để chịu đựng sự xa lánh và cô đơn… nếu tôi là gánh nặng cho mọi người và tôi không có tương lai… thì tôi nên kết thúc cuộc sống của minh ngay bây giờ.
Như tôi đã kể về quá trình học bơi của mình, tôi có thể làm cho người mình nổi trên mặt nước trên tư thế nằm ngửa bằng cách hít đầy không khí vào phổi. Ở trong bồn tắm, tôi cố gắng tính xem có thể giữ được bao nhiêu không khí trong phổi trước khi tôi lật úp người xuống. Mình có thể nín thở trước khi mình lật úp người xuống không? Mình sẽ hít vào một hơi thật sâu, hay chỉ hít vào nửa chúng thôi? Mình có nên thở ra rồi hãy lật người không?
Cuối cùng tôi cứ lật người và úp mặt mình xuống nước. Theo bản năng, tôi giữ hơi. Bởi vì phổi của tôi rất khỏe, nên tôi giữ được người mình nổi được một lúc lâu.
Khi trong phổi tôi đã cạn không khí, tôi lại lật người lên.
Mình có thể làm được việc đó rồi.
Nhưng nhứng ý nghĩ u ám vẫn bám lấy tôi: Mình muốn thoát khỏi cuộc đời này. Mình chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này.
Tôi trút hết không khí trong phổi ra và lại lật úp người xuống một lần nữa. Tôi biết mình có thể giữ hơi được ít nhất mười giây, vậy nên tôi đếm… 10… 9… 8…7 …6… 5… 4… 3
Trong khi tôi đếm, một hình ảnh vụt hiện trong đầu tôi: hình ảnh cha mẹ tôi đang đứng trước mộ tôi khóc trong đớn đau. Tôi nhìn thấy đứa em trai bảy tuổi, Aeron, cũng đang khóc. Tất cả những người thân yêu nhất của tôi đều đang khóc và nói rằng đó là lỗi của họ, rằng lẽ ra họ phải làm được nhiều hơn cho tôi.
Tôi không thể nào chịu đựng nổi cái ý nghĩ bỏ lại những người thân của mình, để họ đau khổ và tự dằn vặt bản thân về cái chết của tôi trong suốt phần đời còn lại.
Mình ích kỷ quá.
Tôi vội lật người lên và hít vào một hơi thật sâu. Tôi không thể làm điều đó. Tôi không thể để lại cho gia đình mình gánh nặng của sự mất mát và cảm giác có lỗi.
Nhưng nỗi đau của tôi là quá sức chịu đựng. Đêm hôm đó trong phòng của hai anh em, tôi bảo Aeron: “ Khi anh 21 tuổi, anh sẽ lên kế hoạch tư vấn”.
Tôi đã nghĩ mình có thể theo hết bậc trung học và vào đại học, nhưng không thể nhìn thấy bất kỳ tương lai nào cho mình sau chặng đường đó. Tôi không dám chắc mình có thể kiếm được việc làm, có thể lập gia đình giống như những người đàn ông khác. Cô gái nào muốn cưới tôi chứ? Vậy nên, tuổi 21 dường như là điểm kết thúc của cuộc đời tôi. Tất nhiên, còn phải đi cả một đoạn đường dài nữa tôi mới chạm đến tuổi đó.
“Em sẽ mách bố là anh đã nói như thế”, em trai tôi phản ứng.
Tôi bảo nó đừng nói với bất cứ ai và nhắm mắt ngủ. điều tiếp theo tôi biết được là, tôi thấy cha tôi ngồi xuống giường, cạnh tôi.
“ Con nói về chuyện con muốn tự vẫn cho cha nghe, được không?”, ông hỏi.
Giọng ông ấm áp và quả quyết. Ông đã nói với tôi về tất cả những điều tốt đẹp ở phía trước. Vừa nói ông vừa vuốt tóc tôi. Tôi luôn thích được cha vuốt tóc như thế.
“ Chúng ta sẽ luôn bên con, con yêu ạ”, ông quả quyết. “ Mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cha hứa rằng cha mẹ luôn bên con, giúp đỡ con. Con sẽ ổn, con trai ạ”.
Đôi khi chỉ một cử chỉ vuốt ve đầy yêu thương, một cái nhìn đầy ân cần cũng có thể xoa dịu trái tim đau đớn, chán nản và làm dịu cái đầu lộn xộn của một đứa trẻ. Vào lúc đó, việc cam đoan rằng mọi chuyện sẽ ổn cũng đã đủ để giúp tôi an lòng. Bằng giọng nói và cử chỉ đầy ân cần, ông đã thuyết phục tôi rằng ông tin chúng tôi sẽ tìm ra một con đường cho bản thân tôi. Đứa con trai nào cũng muốn tin ở cha mình, và đêm hôm đó ông đã mang đến cho tôi điều gì đó để hy vọng. Đối với một đứa trẻ, không có sự bảo đảm nào giống như lời bảo đảm của một người cha. Cha tôi rất hào phóng trong những việc như thế và rất giỏi thể hiện tình yêu và sự ủng hộ, động viên với tất cả mọi người trong gia đình. Tôi vẫn không hình dung ra làm thế nào mà mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp được, nhưng bởi vì cha tôi đã nói rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp nên tôi tin.
Sau cuộc nói chuyện của hai cha con, tôi ngủ một giấc thật ngon. Thỉnh thoảng tôi vẫn phải đương đầu với những ngày đêm tồi tệ. Nhưng tôi tin tưởng ở cha mẹ mình và tiếp tục nuôi hy vọng trong một thời gian dài trước khi tôi thực sự có thể hình dung được cuộc sống tương lai của mình sẽ như thế nào. Thậm chí cho đến bây giờ, giống như bất cứ người nào khác, tôi vẫn có những lúc buồn, nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến việc tự vẫn nữa. Khi tôi nhìn lại thời điểm đó và ngẫm nghĩ về cuộc sống của mình từ bấy đến nay, tôi chỉ có thể cảm ơn Chúa vì đã cứu tôi thoát khỏi tuyệt vọng.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Cuộc Sống Không Giới Hạn - Nick Vujicic Cuộc Sống Không Giới Hạn